Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
Chương 30
“Bé cưng, bé cưng, dậy dậy, phải đi học rồi, sắp muộn đó."
Trong lúc mờ mịt, có người nhẹ nhàng gọi cô. Diệp Tư nỗ lực mở to mắt, mặt của Diệp Mạnh Giác liền đập vào mắt cô.
“Chú." cô còn nửa ngủ nửa tỉnh, lẩm bẩm, “Bé cưng cảm giác đã ngủ thật nhiều rồi, tại sao ngủ lâu như vậy vẫn còn mệt."
Bên tai truyền đến tiếng cười của chú, “Bé cưng, chính là do ngủ quá lâu, mau đứng lên. Không phải hôm nay bé cưng có khóa của thầy Hứa sao? Đến muộn không sợ ông ta bắt phạt sao?"
Diệp Tư lập tức lăn lông lốc đứng lên, liên tục hỏi: “Mấy giờ rồi? Mấy giờ rồi?"
Diệp Mạnh Giác cười lắc đầu, cũng chỉ có cách đó mới có thể gọi cô dậy. Anh chỉ chỉ đồng hồ nói: “Không vội, còn thời gian, khóa học bắt đầu lúc 10 giờ phải không?"
“Dạ dạ." Diệp Tư nhìn đồng hồ, thế này mới thở ra một hơi, “Ôi, làm người ta sợ muốn chết."
Diệp Mạnh Giác thử sờ cái trán của cô, hỏi: “Còn khó chịu không?"
“Không khó chịu." Diệp Tư trả lời thật nhanh, từ trên giường trượt xuống tìm đồ mặc vào. Váy ngủ của Diệp Tư vì theo cô trượt xuống giường mà xoắn lại, để lộ ra cặp chân trắng mịn, thấy cả quần lót màu trắng. Diệp Mạnh Giác nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, một luồng máu nóng xông thẳng lên trán.
Diệp Tư cầm hai món quần áo, vừa đi tới phòng tắm, vừa nói: “Chú, chú đưa bé cưng đi học nha?"
“Ừ." Giọng nói của Diệp Mạnh Giác nghe qua rầu rĩ.
Trên cửa phòng tắm lờ mờ chiếu ra bóng dáng của Diệp Tư, Diệp Mạnh Giác nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô lúc ẩn lúc hiện trên kính, thân thể lập tức dấy lên ngọn lửa.
Diệp Tư còn đang nói với anh cái gì đó, anh lại một chút cũng nghe không lọt, nhìn chằm chằm cái bóng kia, trong đầu miên man bất định.
Cho đến khi Diệp Tư mặc quần áo tử tế, vươn đầu tới hỏi anh: “Chú? Nãy giờ chú có nghe bé cưng nói gì không?"
Anh mới cuống quýt quay đầu đi, trên mặt đã là một mảnh lửa nóng.
“Chú," Diệp Tư nghiêng đầu chuyển tới trước mặt anh, “Chú làm sao vậy? Phát sốt à?"
“Khụ khụ, không có." Anh làm bộ hắng giọng, ho hai tiếng.
Bàn tay nho nhỏ của Diệp Tư úp lên trán anh, lập tức kinh hô: “Chú! Chú nhất định là ngã bệnh rồi!"
Diệp Mạnh Giác cười khổ nói: “Bé cưng, chú thật sự không sao cả, bé cưng để cho chú yên tĩnh một lát, lập tức tốt lên thôi."
Nhóc con chu môi, nói: “Chú, chẳng lẽ là sợ uống thuốc sao? Chú không ngoan, ngã bệnh thì phải uống thuốc ngay."
Đôi mắt to linh động, môi kiều diễm ướt át hơi chu ra, làm cho trái tim Diệp Mạnh Giác ngứa ngáy, vô ý thức vươn tay, vuốt ve đôi môi mịn kia.
Diệp Tư ngây ngốc nhìn anh, lần này đến phiên cô đỏ mặt.
Anh qua lại vuốt ve, đầu ngón tay mềm nhẹ, lại mang theo hơi ấm, đốt cháy Diệp Tư trong nháy mắt, anh muốn hôn lên đó, cứ như thế, không quan tâm đến chuyện gì hết, hôn lên đó, ngay lúc anh chậm rãi kề sát vào cô, thấy ánh mắt cô hơi kinh hoảng. Anh e sợ đã làm cho nhóc con sợ hãi. Anh chỉ còn cách nhịn xuống, chuyển hướng, ở chỗ khóe miệng của cô hạ xuống một nụ hôn mềm nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
Nhưng mà như vậy có vẻ như không đã ghiền, hai cánh tay anh ôm lấy thân mình nho nhỏ, ấn cô vào trong lòng mình. Thân mình nho nhỏ mềm yếu của cô, nhu nhược không xương, bị anh kéo, hoàn toàn ngã vào trong lòng anh, mềm mại, ấm áp.
Anh ôm cô, đợi đến khi hơi thở bình ổn một lúc thật lâu sau mới lên tiếng: “Bé cưng, nên đi học rồi."
Anh buông cô gái nhỏ trong lòng ra, cúi đầu nhìn lại, cô mở đôi mắt to mơ mộng, mờ mịt nhìn anh, trên gương mặt trắng mịn đỏ bừng, ngay cả vành tai khéo léo cũng hồng lên giống như son cuốn hút mê người.
Anh cảm thấy yết hầu phát khô, nhịn không được giật giật hầu kết, nuốt nước miếng. Dáng vẻ thiếu nữ kiều mị khác với hình tượng bình thường ngây ngô hồn nhiên, mãnh liệt dụ hoặc anh.
“Bé cưng." anh khắc chế lại cố gắng khắc chế, giọng nói có chút khàn khàn lên tiếng, “Đi lấy cặp sách đi, nên đi học rồi."
Cố tình tiểu nha đầu không biết nguy hiểm, vẫn mơ màng ngước đôi mắt ngập nước long lanh nhìn anh, nhu thuận gật đầu “Dạ". Giọng nói của cô mềm dẻo ngọt ngào, giống con mèo nhỏ mang theo lười nhác.
Nói thì thế, nhưng lại bất động, vẫn dựa vào trong khuỷu tay anh, cứ như vậy ánh mắt dụ hoặc như tơ nhìn anh.
“Bé cưng không đi lấy cặp sách sao?" anh thấp giọng hỏi cô.
Cô gật đầu, lại lắc đầu, một lát sau mới nói: “Chú, bé cưng đi không được, cả người đều mềm nhũn."
Những lời này giống như bom nổ, khiến Diệp Mạnh Giác thiếu chút nữa mất đi tự chủ, anh thở hổn hển nhìn cô, khó khăn nói: “Bé cưng, chú đặt bé cưng lên giường ngồi một lát, có được không?" cô nhu thuận gật gật đầu, dựa vào trong lòng anh, tùy ý anh đặt cô trên giường.
Cô ngồi ở bên giường, lắc hai cái chân trắng mịn, làm cho Diệp Mạnh Giác miệng đắng lưỡi khô.
Thật vất vả mới ra được cửa. Diệp Tư vội vàng hôn một cái trên mặt Diệp Mạnh Giác, xuống xe, một đường chạy thẳng về phía cổng trường, Diệp Mạnh Giác nhìn hình bóng của thiếu nữ, lộ ra cười khổ.
Diệp Tư chạy đến phòng học, tim đập thình thịch lợi hại. Cô tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống, liên tục hít sâu vài lần, mà vẫn không thấy hiệu quả. Cô nhớ tới cái ôm ấp của Diệp Mạnh Giác lúc sáng, cô chìm đắm trong khuôn ngực không thể tự thoát ra được, thiếu chút nữa là dựa vào nơi đó không muốn đi ra nữa.
Kiều Hoa Hoa vừa vào phòng học liền nhìn thấy Diệp Tư ngồi một mình bên cửa sổ, hai tay giao nhau đặt trước ngực, mặt phấn ẩn chứa xuân tình, khóe miệng chứa một nụ cười bâng quơ.
Trời đất! Hai mắt Kiều Hoa Hoa lập tức phụt ra luồng sáng chói lọi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ của cô, bánh bao nhỏ này đang phát xuân, tuyệt đối là phát xuân.
“Này này! Bánh bao nhỏ, cậu phát xuân hả?"
Diệp Tư hoảng sợ, thế này mới phát hiện Kiều Hoa Hoa đã đứng bên cạnh cô.
“Sẽ không phải thật sự là Tiếu Bạch học trưởng chứ, làm cho cậu mê muội đến thần hồn điên đảo." Kiều Hoa Hoa bịch một tiếng ngồi xuống, khoa trương mở to hai mắt nhìn cô.
Diệp Tư không hiểu ra sao nhìn cô ta, hỏi: “Liên quan gì đến Tiếu Bạch học trưởng?"
Kiều Hoa Hoa khinh bỉ nhìn cô một cái, nói: “Lại nữa. Trước khi cậu bị bệnh không phải từng nói với mình sao? Cậu thích người không nên thích, mình liền đoán chính là Tiếu Bạch học trưởng, cậu cũng không phản đối, không phải là chấp nhận sao? Bây giờ còn giả bộ! Tuy nhiên không sao, không sao, tôi đã hạ chiến thư trên BBS rồi, lấy danh nghĩa của cậu gửi thư khiêu chiến đến tay bạn gái đương nhiệm của Tiếu Bạch học trưởng! Qua không bao lâu, cô ấy sẽ đổi danh hiệu thôi, gọi là bạn gái cũ của Tiếu Bạch học trưởng. Oa ha ha ha!"
Diệp Tư mặt đen thui nhìn cô ta, nửa ngày mới khôi phục được công năng nói chuyện, giọng cô run rẩy hỏi: “Kiều Hoa Hoa, cậu đang lí giải suy nghĩ nhân loại sao? Cậu đang làm việc của con người sao? Cậu dựa vào cái gì lấy danh nghĩa của tôi hạ chiến thư hả? Làm gì có chuyện tiểu Tam hoành đao đoạt ái lại lớn lối như vậy? Hả? Cậu có đạo đức hay không? Đầu óc của cậu chứa thứ gì trong đó? Tôi, tôi, tôi…"
Diệp Tư lắp bắp một hồi, lại nói, nói: “Cậu mau lên đó xóa chiến thư cho tôi! Ngay lập tức cho tôi!"
Kiều Hoa Hoa gãi gãi đầu, cười hề hề nói: “Bây giờ xóa sao? Đã muộn rồi, 2 ngày nay cậu không ở đây, nó đã sớm hỏa tốc nhảy lên bản tin hot nhất, đứng đầu mười bản tin ăn khách nhất trường rồi, oa ha ha ha! Thấy công lao của mình lớn chưa."
Nói tới đây, cô ta lại điên cuồng đứng lên, bắt lấy tay Diệp Tư, kích động nói: “Bánh bao nhỏ, cậu có biết không? Bản tuyên chiến vừa được tung lên! Ngay ngày đầu tiên đã vượt qua một ngàn lượt truy cập, từ trước đến giờ mình chưa từng thấy bản tin nào lại nóng sốt đến như vậy!"
Cô ta hãy còn đắm chìm trong hành động thành công vĩ đại của bản thân, cảm thấy vô cùng sung sướng, một chút cũng không phát hiện sắc mặt bánh bao nhỏ của cô ta đã biến thành màu tím gan heo. Kiều Hoa Hoa này đến tột cùng đã viết gì lên bức chiến thư đó để tạo nên làn sóng mãnh liệt như vậy.
“Kiều Hoa Hoa!" Diệp Tư nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi mặc kệ cậu, lập tức đem chuyện này ra làm sáng tỏ! Lập tức làm sáng tỏ!"
“Làm sáng tỏ? Cậu thật không hiểu giới giải trí, vốn không có gì, làm sáng tỏ, mọi người lập tức biết, a, thì ra đây là sự thật!" Kiều Hoa Hoa nói, “Đừng vội, đừng vội, chờ các cậu quyết đấu xong, qua một khoảng thời gian, tự nhiên sẽ không ai quan tâm tới nữa."
Quyết đấu? Kiều Hoa Hoa đúng là đầu óc bị nước vào rồi. Diệp Tư hận không thể gõ rách đầu Kiều Hoa Hoa ra, cô muốn nhìn xem bên trong đó đã chứa đựng những thứ gì, sao lại có thể làm ra chuyện quỷ dị hại người như vậy.
“Tôi không đi quyết đấu, ai gây họa, chính người đó đi thu thập!"
Diệp Tư nói, “Trời ơi! Kiều Hoa Hoa, cậu có thể để cho mình sống một ngày yên ổn hay không? Hả?"
Kiều Hoa Hoa này, mỗi lần nghĩ đến đủ loại hành động vĩ đại của cô ta, là đầu Diệp Tư đổ mồ hôi lạnh. Ngày đầu tiên nhập học, Kiều Hoa Hoa liền lôi kéo cô đi chọc ghẹo mấy anh nam sinh lớp trên đang làm lễ chào đón tân học sinh, đến lúc các cô đi làm lễ đón chào tân học sinh thì đi đùa giỡn nam sinh lớp dưới. Kiều Hoa Hoa hiện giờ ở trường học đang nổi danh là cường thủ bẻ hoa, nơi nơi, già trẻ không tha, nam sinh nghe thấy liền kinh hồn táng đảm, nhắc đến liền biến sắc, là một nữ ma đầu chính hiệu! Cố tình là đều giận mà không dám nói gì chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta hoành hành ngang ngược trong trường học, ức hiếp mỹ nam lương thiện.
Ngày tiếp theo, Diệp Tư bắt đầu cũng trở nên nổi tiếng chẳng khác gì cô ta. Tuy nhiên, đó là một nữ hiệp khách có gan làm phản, thường thường lấy nhu chế cương, ra tay một lát là có thể thu phục Kiều Hoa Hoa. Mặc dù chỉ là đại gia trong suy nghĩ, Diệp Tư cũng rất nhu nhược mà vẫn ôm hảo cảm. Đâu nghĩ đến mình bị chỉnh đến mức đi quyết đấu, Diệp Tư lập tức từ nữ hiệp khách biến thành Tiểu Tam hoành đao đoạt ái còn kiêu ngạo đến mức đưa chiến thư! Diệp Tư ngẫm lại liền đổ mồ hôi.
Đây đều là công lao của Kiều Hoa Hoa. Cô nhớ đến lúc nãy từ trong sân trường chạy đến phòng học, đúng là nhận lấy không ít ánh mắt nhìn chăm chú.
Lại có mấy người tiến vào vây quanh Diệp Tư cùng Kiều Hoa Hoa, Diệp Tư vừa thấy ánh mắt lóe sáng của các cô kia, không khỏi ai thán, xem ra là chạy không khỏi trận bát quái. Nói đến đây, Kiều Hoa Hoa tuy rằng chọc ghẹo nam sinh toàn trường, thế nhưng giữa các nữ sinh với nhau nhân duyên cũng là rất tốt. Nguyên nhân đại khái ở chỗ cô ta am hiểu rất nhiều tin tức nóng sốt.
Diệp Tư cúi đầu giả chết, di động trong túi xách lại khoan khoái vang lên. Cô vừa nghe được tiếng chuông, lập tức cầm điện thoại ra xem, vừa đi ra ngoài, vừa nhận điện thoại.
Diệp Mạnh Giác nghe được tiếng động lớn cùng âm thanh huyên náo từ microphone bên kia, Diệp Tư có vẻ như vừa nhận vừa đi ra ngoài, anh còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe được giọng nói của người khác thông qua microphone truyền tới, “Diệp Tư, là Tiếu Bạch học trưởng điện thoại sao? Ha ha ha"
Diệp Mạnh Giác không biết Tiếu Bạch là ai, cũng chưa từng nghe Diệp Tư nhắc tới, nhưng nghe giọng điệu của người kia, có vẻ như có quan hệ không hề tầm thường với Diệp Tư, lòng anh không khỏi co quắp một chút.
Giọng nói mềm yếu của Diệp Tư truyền tới: “Chú à?"
Giọng của cô mềm mại, có vẻ như ngay lập tức ve vuốt lên cơn đau kia trong lòng anh.
Anh hỏi: “Bé cưng, mới rồi ở nhà gọi điện thoại tới, buổi tối phải về nhà lớn ăn cơm."
“À." Trong điện thoại giọng Diệp Tư có vẻ như có chút mất mát.
“Buổi tối có thể chú sẽ rất bận, chú để Tiểu Lý đến đón bé cưng nha, buổi chiều bé cưng cũng có khóa phải không?" Diệp Mạnh Giác dịu dàng hỏi.
“Dạ." Diệp Tư dừng một chút, “Chú, có chuyện gì không? Cũng đâu phải cuối tuần."
Diệp Mạnh Giác nghĩ một chút, “Chú cũng không biết, cuối tuần trước không phải không có về sao? Trở về ăn bữa cơm rồi chúng ta về nhà mình, được không?"
Diệp Tư nghe Diệp Mạnh Giác nói ‘về nhà mình’, trong lòng lập tức sinh ra bong bóng ấm áp hạnh phúc, “Được," cô cười nói: “Tối hôm nay bé cưng và chú Tiểu Lý về trước, tối gặp lại chú."
“Ừ, nhớ nghe giảng bài, không được thất thần." Những lời này Diệp Mạnh Giác đã nói mười mấy năm, nhưng mà Diệp Tư vẫn nghe mãi không đủ.
“Đã biết, bé cưng sẽ ngoan ngoãn nghe chú nói."
Giọng nói mềm mại của Diệp Tư làm cho Diệp Mạnh Giác nghe được trong lòng liền ngứa một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tư cười híp mắt đi vào phòng học. Lúc này, còn mấy phút nữa là đến giờ lên lớp, Kiều Hoa Hoa mặt mày hớn hở đang giảng thuật cái gì đó, một vòng người vây quanh bên cạnh, có người nhìn thấy Diệp Tư tiến vào, cười nói: “Tốt lắm, vào rồi, tra khảo cậu ấy đi."
Người nói chuyện tên là Triệu Xu Xu, cùng ở chung ký túc xá với Diệp Tư và Kiều Hoa Hoa, quan hệ với Diệp Tư cũng rất tốt.
Triệu Xu Xu nói xong, mọi người lập tức đồng loạt nhìn chăm chú vào Diệp Tư.
Diệp Tư bất đắc dĩ nhấc tay đầu hàng, “Các chị em, chuyện này thuần túy là do Kiều Hoa Hoa nói bừa, tôi và Tiếu Bạch không có một chút gian tình nào, tôi trong sạch. Khẩn cầu tổ chức nắm rõ."
“Cắt ~" một vòng người không chút ngoài dự đoán tỏ vẻ khinh bỉ cùng không tin tưởng đối với cô.
Diệp Tư dưới sự khinh bỉ của mọi người, kiên trì đến lúc hoàn thành khóa học buổi sáng.
Trong vườn trường, tin tức về Diệp Tư muốn cưới Tiếu Bạch, quả nhiên thật nổi danh lan tràn như sóng vỗ.
Hết giờ học, Diệp Tư đi thẳng về phía căn tin, lại một lần nữa cảm nhận được hàng vạn ánh mắt đang xăm soi cô. Cô một bên lặng lẽ lau mồ hôi, một bên thầm than trong lòng, thần ơi, tùy tiện phái ai tới cứu tôi đi.
Trong lòng Diệp Tư đang âm thầm kêu gọi, và kỳ tích được thần linh cứu giúp đã xảy ra, điện thoại leng keng bùm bụp của Đường Tiểu Tam gọi đến.
“Tiểu Tư à, tốt quá ha, chướng mắt anh đây rồi sao, sao lại đi cọi trọng cái tên Tiếu Bạch kia?" Trong điện thoại, giọng nói của Đường Tiểu Tam giễu cợt truyền tới.
Diệp Tư thầm than, tôi sai rồi, chẳng lẽ lúc đón năm mới bái nhầm thần linh rồi hay sao?
“Nể tình chúng ta có giao tình rất tốt, có muốn anh đây ra tay giúp một chút hay không?" Trong điện thoại, giọng nói hồ ly thật đáng đánh đòn như trước.
“Không dám nhọc Đường công tử ngài!" Diệp Tư nói: “Ăn sáng ăn sáng, tôi đi ăn sáng."
“Ha ha ha," Đường hồ ly cười không hề có ý tốt, “Anh đây vốn định hy sinh nhan sắc một chút để chọc tức bạn gái Tiếu Bạch, em xác định thật sự không cần giúp đỡ?"
“Anh trai, anh trai ơi, không cần ngài giúp đâu!" Diệp Tư vội vàng nói.
“Ha ha ha," Đường Tiểu Tam nói: “Tiểu Tư, đừng anh trai dài, anh trai ngắn, không chừng ngày nào đó, anh sẽ biến thành chú của em thì sao."
Hừ! Anh là hồ ly chết tiệt, ngược lại thật sự là thấy ấm nước nào không sôi thì nhấc ấm đó. Diệp Tư bốp một tiếng đã cúp điện thoại.
Trong lúc mờ mịt, có người nhẹ nhàng gọi cô. Diệp Tư nỗ lực mở to mắt, mặt của Diệp Mạnh Giác liền đập vào mắt cô.
“Chú." cô còn nửa ngủ nửa tỉnh, lẩm bẩm, “Bé cưng cảm giác đã ngủ thật nhiều rồi, tại sao ngủ lâu như vậy vẫn còn mệt."
Bên tai truyền đến tiếng cười của chú, “Bé cưng, chính là do ngủ quá lâu, mau đứng lên. Không phải hôm nay bé cưng có khóa của thầy Hứa sao? Đến muộn không sợ ông ta bắt phạt sao?"
Diệp Tư lập tức lăn lông lốc đứng lên, liên tục hỏi: “Mấy giờ rồi? Mấy giờ rồi?"
Diệp Mạnh Giác cười lắc đầu, cũng chỉ có cách đó mới có thể gọi cô dậy. Anh chỉ chỉ đồng hồ nói: “Không vội, còn thời gian, khóa học bắt đầu lúc 10 giờ phải không?"
“Dạ dạ." Diệp Tư nhìn đồng hồ, thế này mới thở ra một hơi, “Ôi, làm người ta sợ muốn chết."
Diệp Mạnh Giác thử sờ cái trán của cô, hỏi: “Còn khó chịu không?"
“Không khó chịu." Diệp Tư trả lời thật nhanh, từ trên giường trượt xuống tìm đồ mặc vào. Váy ngủ của Diệp Tư vì theo cô trượt xuống giường mà xoắn lại, để lộ ra cặp chân trắng mịn, thấy cả quần lót màu trắng. Diệp Mạnh Giác nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, một luồng máu nóng xông thẳng lên trán.
Diệp Tư cầm hai món quần áo, vừa đi tới phòng tắm, vừa nói: “Chú, chú đưa bé cưng đi học nha?"
“Ừ." Giọng nói của Diệp Mạnh Giác nghe qua rầu rĩ.
Trên cửa phòng tắm lờ mờ chiếu ra bóng dáng của Diệp Tư, Diệp Mạnh Giác nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô lúc ẩn lúc hiện trên kính, thân thể lập tức dấy lên ngọn lửa.
Diệp Tư còn đang nói với anh cái gì đó, anh lại một chút cũng nghe không lọt, nhìn chằm chằm cái bóng kia, trong đầu miên man bất định.
Cho đến khi Diệp Tư mặc quần áo tử tế, vươn đầu tới hỏi anh: “Chú? Nãy giờ chú có nghe bé cưng nói gì không?"
Anh mới cuống quýt quay đầu đi, trên mặt đã là một mảnh lửa nóng.
“Chú," Diệp Tư nghiêng đầu chuyển tới trước mặt anh, “Chú làm sao vậy? Phát sốt à?"
“Khụ khụ, không có." Anh làm bộ hắng giọng, ho hai tiếng.
Bàn tay nho nhỏ của Diệp Tư úp lên trán anh, lập tức kinh hô: “Chú! Chú nhất định là ngã bệnh rồi!"
Diệp Mạnh Giác cười khổ nói: “Bé cưng, chú thật sự không sao cả, bé cưng để cho chú yên tĩnh một lát, lập tức tốt lên thôi."
Nhóc con chu môi, nói: “Chú, chẳng lẽ là sợ uống thuốc sao? Chú không ngoan, ngã bệnh thì phải uống thuốc ngay."
Đôi mắt to linh động, môi kiều diễm ướt át hơi chu ra, làm cho trái tim Diệp Mạnh Giác ngứa ngáy, vô ý thức vươn tay, vuốt ve đôi môi mịn kia.
Diệp Tư ngây ngốc nhìn anh, lần này đến phiên cô đỏ mặt.
Anh qua lại vuốt ve, đầu ngón tay mềm nhẹ, lại mang theo hơi ấm, đốt cháy Diệp Tư trong nháy mắt, anh muốn hôn lên đó, cứ như thế, không quan tâm đến chuyện gì hết, hôn lên đó, ngay lúc anh chậm rãi kề sát vào cô, thấy ánh mắt cô hơi kinh hoảng. Anh e sợ đã làm cho nhóc con sợ hãi. Anh chỉ còn cách nhịn xuống, chuyển hướng, ở chỗ khóe miệng của cô hạ xuống một nụ hôn mềm nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
Nhưng mà như vậy có vẻ như không đã ghiền, hai cánh tay anh ôm lấy thân mình nho nhỏ, ấn cô vào trong lòng mình. Thân mình nho nhỏ mềm yếu của cô, nhu nhược không xương, bị anh kéo, hoàn toàn ngã vào trong lòng anh, mềm mại, ấm áp.
Anh ôm cô, đợi đến khi hơi thở bình ổn một lúc thật lâu sau mới lên tiếng: “Bé cưng, nên đi học rồi."
Anh buông cô gái nhỏ trong lòng ra, cúi đầu nhìn lại, cô mở đôi mắt to mơ mộng, mờ mịt nhìn anh, trên gương mặt trắng mịn đỏ bừng, ngay cả vành tai khéo léo cũng hồng lên giống như son cuốn hút mê người.
Anh cảm thấy yết hầu phát khô, nhịn không được giật giật hầu kết, nuốt nước miếng. Dáng vẻ thiếu nữ kiều mị khác với hình tượng bình thường ngây ngô hồn nhiên, mãnh liệt dụ hoặc anh.
“Bé cưng." anh khắc chế lại cố gắng khắc chế, giọng nói có chút khàn khàn lên tiếng, “Đi lấy cặp sách đi, nên đi học rồi."
Cố tình tiểu nha đầu không biết nguy hiểm, vẫn mơ màng ngước đôi mắt ngập nước long lanh nhìn anh, nhu thuận gật đầu “Dạ". Giọng nói của cô mềm dẻo ngọt ngào, giống con mèo nhỏ mang theo lười nhác.
Nói thì thế, nhưng lại bất động, vẫn dựa vào trong khuỷu tay anh, cứ như vậy ánh mắt dụ hoặc như tơ nhìn anh.
“Bé cưng không đi lấy cặp sách sao?" anh thấp giọng hỏi cô.
Cô gật đầu, lại lắc đầu, một lát sau mới nói: “Chú, bé cưng đi không được, cả người đều mềm nhũn."
Những lời này giống như bom nổ, khiến Diệp Mạnh Giác thiếu chút nữa mất đi tự chủ, anh thở hổn hển nhìn cô, khó khăn nói: “Bé cưng, chú đặt bé cưng lên giường ngồi một lát, có được không?" cô nhu thuận gật gật đầu, dựa vào trong lòng anh, tùy ý anh đặt cô trên giường.
Cô ngồi ở bên giường, lắc hai cái chân trắng mịn, làm cho Diệp Mạnh Giác miệng đắng lưỡi khô.
Thật vất vả mới ra được cửa. Diệp Tư vội vàng hôn một cái trên mặt Diệp Mạnh Giác, xuống xe, một đường chạy thẳng về phía cổng trường, Diệp Mạnh Giác nhìn hình bóng của thiếu nữ, lộ ra cười khổ.
Diệp Tư chạy đến phòng học, tim đập thình thịch lợi hại. Cô tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống, liên tục hít sâu vài lần, mà vẫn không thấy hiệu quả. Cô nhớ tới cái ôm ấp của Diệp Mạnh Giác lúc sáng, cô chìm đắm trong khuôn ngực không thể tự thoát ra được, thiếu chút nữa là dựa vào nơi đó không muốn đi ra nữa.
Kiều Hoa Hoa vừa vào phòng học liền nhìn thấy Diệp Tư ngồi một mình bên cửa sổ, hai tay giao nhau đặt trước ngực, mặt phấn ẩn chứa xuân tình, khóe miệng chứa một nụ cười bâng quơ.
Trời đất! Hai mắt Kiều Hoa Hoa lập tức phụt ra luồng sáng chói lọi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ của cô, bánh bao nhỏ này đang phát xuân, tuyệt đối là phát xuân.
“Này này! Bánh bao nhỏ, cậu phát xuân hả?"
Diệp Tư hoảng sợ, thế này mới phát hiện Kiều Hoa Hoa đã đứng bên cạnh cô.
“Sẽ không phải thật sự là Tiếu Bạch học trưởng chứ, làm cho cậu mê muội đến thần hồn điên đảo." Kiều Hoa Hoa bịch một tiếng ngồi xuống, khoa trương mở to hai mắt nhìn cô.
Diệp Tư không hiểu ra sao nhìn cô ta, hỏi: “Liên quan gì đến Tiếu Bạch học trưởng?"
Kiều Hoa Hoa khinh bỉ nhìn cô một cái, nói: “Lại nữa. Trước khi cậu bị bệnh không phải từng nói với mình sao? Cậu thích người không nên thích, mình liền đoán chính là Tiếu Bạch học trưởng, cậu cũng không phản đối, không phải là chấp nhận sao? Bây giờ còn giả bộ! Tuy nhiên không sao, không sao, tôi đã hạ chiến thư trên BBS rồi, lấy danh nghĩa của cậu gửi thư khiêu chiến đến tay bạn gái đương nhiệm của Tiếu Bạch học trưởng! Qua không bao lâu, cô ấy sẽ đổi danh hiệu thôi, gọi là bạn gái cũ của Tiếu Bạch học trưởng. Oa ha ha ha!"
Diệp Tư mặt đen thui nhìn cô ta, nửa ngày mới khôi phục được công năng nói chuyện, giọng cô run rẩy hỏi: “Kiều Hoa Hoa, cậu đang lí giải suy nghĩ nhân loại sao? Cậu đang làm việc của con người sao? Cậu dựa vào cái gì lấy danh nghĩa của tôi hạ chiến thư hả? Làm gì có chuyện tiểu Tam hoành đao đoạt ái lại lớn lối như vậy? Hả? Cậu có đạo đức hay không? Đầu óc của cậu chứa thứ gì trong đó? Tôi, tôi, tôi…"
Diệp Tư lắp bắp một hồi, lại nói, nói: “Cậu mau lên đó xóa chiến thư cho tôi! Ngay lập tức cho tôi!"
Kiều Hoa Hoa gãi gãi đầu, cười hề hề nói: “Bây giờ xóa sao? Đã muộn rồi, 2 ngày nay cậu không ở đây, nó đã sớm hỏa tốc nhảy lên bản tin hot nhất, đứng đầu mười bản tin ăn khách nhất trường rồi, oa ha ha ha! Thấy công lao của mình lớn chưa."
Nói tới đây, cô ta lại điên cuồng đứng lên, bắt lấy tay Diệp Tư, kích động nói: “Bánh bao nhỏ, cậu có biết không? Bản tuyên chiến vừa được tung lên! Ngay ngày đầu tiên đã vượt qua một ngàn lượt truy cập, từ trước đến giờ mình chưa từng thấy bản tin nào lại nóng sốt đến như vậy!"
Cô ta hãy còn đắm chìm trong hành động thành công vĩ đại của bản thân, cảm thấy vô cùng sung sướng, một chút cũng không phát hiện sắc mặt bánh bao nhỏ của cô ta đã biến thành màu tím gan heo. Kiều Hoa Hoa này đến tột cùng đã viết gì lên bức chiến thư đó để tạo nên làn sóng mãnh liệt như vậy.
“Kiều Hoa Hoa!" Diệp Tư nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi mặc kệ cậu, lập tức đem chuyện này ra làm sáng tỏ! Lập tức làm sáng tỏ!"
“Làm sáng tỏ? Cậu thật không hiểu giới giải trí, vốn không có gì, làm sáng tỏ, mọi người lập tức biết, a, thì ra đây là sự thật!" Kiều Hoa Hoa nói, “Đừng vội, đừng vội, chờ các cậu quyết đấu xong, qua một khoảng thời gian, tự nhiên sẽ không ai quan tâm tới nữa."
Quyết đấu? Kiều Hoa Hoa đúng là đầu óc bị nước vào rồi. Diệp Tư hận không thể gõ rách đầu Kiều Hoa Hoa ra, cô muốn nhìn xem bên trong đó đã chứa đựng những thứ gì, sao lại có thể làm ra chuyện quỷ dị hại người như vậy.
“Tôi không đi quyết đấu, ai gây họa, chính người đó đi thu thập!"
Diệp Tư nói, “Trời ơi! Kiều Hoa Hoa, cậu có thể để cho mình sống một ngày yên ổn hay không? Hả?"
Kiều Hoa Hoa này, mỗi lần nghĩ đến đủ loại hành động vĩ đại của cô ta, là đầu Diệp Tư đổ mồ hôi lạnh. Ngày đầu tiên nhập học, Kiều Hoa Hoa liền lôi kéo cô đi chọc ghẹo mấy anh nam sinh lớp trên đang làm lễ chào đón tân học sinh, đến lúc các cô đi làm lễ đón chào tân học sinh thì đi đùa giỡn nam sinh lớp dưới. Kiều Hoa Hoa hiện giờ ở trường học đang nổi danh là cường thủ bẻ hoa, nơi nơi, già trẻ không tha, nam sinh nghe thấy liền kinh hồn táng đảm, nhắc đến liền biến sắc, là một nữ ma đầu chính hiệu! Cố tình là đều giận mà không dám nói gì chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta hoành hành ngang ngược trong trường học, ức hiếp mỹ nam lương thiện.
Ngày tiếp theo, Diệp Tư bắt đầu cũng trở nên nổi tiếng chẳng khác gì cô ta. Tuy nhiên, đó là một nữ hiệp khách có gan làm phản, thường thường lấy nhu chế cương, ra tay một lát là có thể thu phục Kiều Hoa Hoa. Mặc dù chỉ là đại gia trong suy nghĩ, Diệp Tư cũng rất nhu nhược mà vẫn ôm hảo cảm. Đâu nghĩ đến mình bị chỉnh đến mức đi quyết đấu, Diệp Tư lập tức từ nữ hiệp khách biến thành Tiểu Tam hoành đao đoạt ái còn kiêu ngạo đến mức đưa chiến thư! Diệp Tư ngẫm lại liền đổ mồ hôi.
Đây đều là công lao của Kiều Hoa Hoa. Cô nhớ đến lúc nãy từ trong sân trường chạy đến phòng học, đúng là nhận lấy không ít ánh mắt nhìn chăm chú.
Lại có mấy người tiến vào vây quanh Diệp Tư cùng Kiều Hoa Hoa, Diệp Tư vừa thấy ánh mắt lóe sáng của các cô kia, không khỏi ai thán, xem ra là chạy không khỏi trận bát quái. Nói đến đây, Kiều Hoa Hoa tuy rằng chọc ghẹo nam sinh toàn trường, thế nhưng giữa các nữ sinh với nhau nhân duyên cũng là rất tốt. Nguyên nhân đại khái ở chỗ cô ta am hiểu rất nhiều tin tức nóng sốt.
Diệp Tư cúi đầu giả chết, di động trong túi xách lại khoan khoái vang lên. Cô vừa nghe được tiếng chuông, lập tức cầm điện thoại ra xem, vừa đi ra ngoài, vừa nhận điện thoại.
Diệp Mạnh Giác nghe được tiếng động lớn cùng âm thanh huyên náo từ microphone bên kia, Diệp Tư có vẻ như vừa nhận vừa đi ra ngoài, anh còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe được giọng nói của người khác thông qua microphone truyền tới, “Diệp Tư, là Tiếu Bạch học trưởng điện thoại sao? Ha ha ha"
Diệp Mạnh Giác không biết Tiếu Bạch là ai, cũng chưa từng nghe Diệp Tư nhắc tới, nhưng nghe giọng điệu của người kia, có vẻ như có quan hệ không hề tầm thường với Diệp Tư, lòng anh không khỏi co quắp một chút.
Giọng nói mềm yếu của Diệp Tư truyền tới: “Chú à?"
Giọng của cô mềm mại, có vẻ như ngay lập tức ve vuốt lên cơn đau kia trong lòng anh.
Anh hỏi: “Bé cưng, mới rồi ở nhà gọi điện thoại tới, buổi tối phải về nhà lớn ăn cơm."
“À." Trong điện thoại giọng Diệp Tư có vẻ như có chút mất mát.
“Buổi tối có thể chú sẽ rất bận, chú để Tiểu Lý đến đón bé cưng nha, buổi chiều bé cưng cũng có khóa phải không?" Diệp Mạnh Giác dịu dàng hỏi.
“Dạ." Diệp Tư dừng một chút, “Chú, có chuyện gì không? Cũng đâu phải cuối tuần."
Diệp Mạnh Giác nghĩ một chút, “Chú cũng không biết, cuối tuần trước không phải không có về sao? Trở về ăn bữa cơm rồi chúng ta về nhà mình, được không?"
Diệp Tư nghe Diệp Mạnh Giác nói ‘về nhà mình’, trong lòng lập tức sinh ra bong bóng ấm áp hạnh phúc, “Được," cô cười nói: “Tối hôm nay bé cưng và chú Tiểu Lý về trước, tối gặp lại chú."
“Ừ, nhớ nghe giảng bài, không được thất thần." Những lời này Diệp Mạnh Giác đã nói mười mấy năm, nhưng mà Diệp Tư vẫn nghe mãi không đủ.
“Đã biết, bé cưng sẽ ngoan ngoãn nghe chú nói."
Giọng nói mềm mại của Diệp Tư làm cho Diệp Mạnh Giác nghe được trong lòng liền ngứa một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tư cười híp mắt đi vào phòng học. Lúc này, còn mấy phút nữa là đến giờ lên lớp, Kiều Hoa Hoa mặt mày hớn hở đang giảng thuật cái gì đó, một vòng người vây quanh bên cạnh, có người nhìn thấy Diệp Tư tiến vào, cười nói: “Tốt lắm, vào rồi, tra khảo cậu ấy đi."
Người nói chuyện tên là Triệu Xu Xu, cùng ở chung ký túc xá với Diệp Tư và Kiều Hoa Hoa, quan hệ với Diệp Tư cũng rất tốt.
Triệu Xu Xu nói xong, mọi người lập tức đồng loạt nhìn chăm chú vào Diệp Tư.
Diệp Tư bất đắc dĩ nhấc tay đầu hàng, “Các chị em, chuyện này thuần túy là do Kiều Hoa Hoa nói bừa, tôi và Tiếu Bạch không có một chút gian tình nào, tôi trong sạch. Khẩn cầu tổ chức nắm rõ."
“Cắt ~" một vòng người không chút ngoài dự đoán tỏ vẻ khinh bỉ cùng không tin tưởng đối với cô.
Diệp Tư dưới sự khinh bỉ của mọi người, kiên trì đến lúc hoàn thành khóa học buổi sáng.
Trong vườn trường, tin tức về Diệp Tư muốn cưới Tiếu Bạch, quả nhiên thật nổi danh lan tràn như sóng vỗ.
Hết giờ học, Diệp Tư đi thẳng về phía căn tin, lại một lần nữa cảm nhận được hàng vạn ánh mắt đang xăm soi cô. Cô một bên lặng lẽ lau mồ hôi, một bên thầm than trong lòng, thần ơi, tùy tiện phái ai tới cứu tôi đi.
Trong lòng Diệp Tư đang âm thầm kêu gọi, và kỳ tích được thần linh cứu giúp đã xảy ra, điện thoại leng keng bùm bụp của Đường Tiểu Tam gọi đến.
“Tiểu Tư à, tốt quá ha, chướng mắt anh đây rồi sao, sao lại đi cọi trọng cái tên Tiếu Bạch kia?" Trong điện thoại, giọng nói của Đường Tiểu Tam giễu cợt truyền tới.
Diệp Tư thầm than, tôi sai rồi, chẳng lẽ lúc đón năm mới bái nhầm thần linh rồi hay sao?
“Nể tình chúng ta có giao tình rất tốt, có muốn anh đây ra tay giúp một chút hay không?" Trong điện thoại, giọng nói hồ ly thật đáng đánh đòn như trước.
“Không dám nhọc Đường công tử ngài!" Diệp Tư nói: “Ăn sáng ăn sáng, tôi đi ăn sáng."
“Ha ha ha," Đường hồ ly cười không hề có ý tốt, “Anh đây vốn định hy sinh nhan sắc một chút để chọc tức bạn gái Tiếu Bạch, em xác định thật sự không cần giúp đỡ?"
“Anh trai, anh trai ơi, không cần ngài giúp đâu!" Diệp Tư vội vàng nói.
“Ha ha ha," Đường Tiểu Tam nói: “Tiểu Tư, đừng anh trai dài, anh trai ngắn, không chừng ngày nào đó, anh sẽ biến thành chú của em thì sao."
Hừ! Anh là hồ ly chết tiệt, ngược lại thật sự là thấy ấm nước nào không sôi thì nhấc ấm đó. Diệp Tư bốp một tiếng đã cúp điện thoại.
Tác giả :
Lệ Lệ