Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai
Chương 11
Đúng năm ngày không điện thoại cũng không xuất hiện trước cửa. Xem ra lần này Tô Kính Hy giận thật, phá kỷ lục bốn ngày rưỡi. Lúc mua ngô trên đường, Xuân Phi nghĩ, có phải mình đã đá quá mạnh không nhỉ?
Cũng chính trong khoảnh khắc hối hận ấy, một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu Xuân Phi, đó là “đáng đời anh ta". Mặt cô cũng đỏ suốt cả một buổi chiều. Đúng là anh chàng quá quắt.
Xuân Phi vừa bước ra khỏi thang máy, chưa kịp cúi đầu tìm chìa khóa thì một người đã chui từ bóng tối ra, giống như ma nữ tóc tai bù xù khiến Xuân Phi sợ đến nỗi toát mồ hồi lạnh.
- Sao mày lại tắt máy?
- Hết pin ạ. Là mẹ, Xuân Phi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tìm chìa khóa.
- Sao không sạc pin? Giọng nói của mẹ đầy trách móc. Đợi đến khi vào phòng, Xuân Phi bật điều hòa, mẹ mới nóng lòng ngắm nghía căn phòng một lượt, nỗi tức giận trên khuôn mặt tan biến.
- Căn phòng trang trí thật đẹp. May mà cậu mày chưa kết hôn, nếu không thì sao chúng ta có thể có được chuyện tốt lành như thế này.
Khi nói câu ấy, mẹ hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt hết sức khó coi của cô con gái lúc ấy đang đứng cạnh máy lọc nước. Xuân Phi cũng đã từng có ý nghĩ ấy, giống hệt mẹ. Đúng là di truyền. Ngoài vẻ bề ngoài ưu tú, không biết cô đã di truyền bao nhiêu nhân tố u ám trong tính cách của mẹ?
Xuân Phi nghĩ mà thấy rùng mình.
Cô ngồi trên ghế sôfa, không ngừng chuyển kênh, vừa liếc nhìn mẹ, vừa tìm phim thần tượng Đài Loan. Trong lòng cô có linh cảm chẳng lành. Mẹ vượt một quãng đường xa như thế đến đây chắc chắn là vì chuyện gì đó?
- Xuân Phi, mau dọn đồ của mày sang phòng bên.
- Hả? Cô tưởng mình nghe nhầm.
- Hôm qua tao đi uống cà phê với cô Tần Sở, nghe nói con trai cô ấy học lớp 12, chuẩn bị thi, vì thế định tìm phòng ở gần trường. Tao nghĩ mày ở cái phòng rộng như thế này thật là lãng phí……."
- Mẹ, không được.
- Mày ăn nói kiểu gì đấy, tao đã nói với cô Tần Sở rồi. Tao đẻ mày ra, lẽ nào tao không quyết định được chuyện nhỏ nhặt này? Mẹ ấn vào trán con gái rồi nói - Mau chuyển đồ sang phòng bên, cuối tuần thằng kia chuyển đến.
Xuân Phi ngồi trên ghế sôfa không nhúc nhích.
Cô rất muốn hỏi mẹ - con có phải là con đẻ của mẹ không?
Thỉnh thoảng Xuân Phi cũng nghe các cụ già nói về bí mật của các nhà. Ví dụ con gái nhà An
Dương, vừa đầy tháng đã bị đưa xuống nhà bà nội ở quê. Bà mẹ thích làm đẹp, muốn giữ dáng nên không chịu cho con bú. Đến tận năm hai tuổi Xuân Phi mới được đưa về nhà.
Thực ra cô có thể hiểu được mẹ. Mẹ làm việc bao nhiêu năm trong đoàn múa, chưa từng được làm người múa chính, sau khi lấy chồng sinh con liền làm giáo viên biên đạo múa. Vì thế mà rất có thể sẽ hận con cái vì đã làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.
Cô bé Xuân Phi hai tuổi đã có những ký ức rất rõ rệt. Sau khi mẹ đưa cô về nhà, việc đầu tiên là tắm rửa cho cô từ đầu đến chân như đánh vảy cá vậy. Mẹ vừa tắm vừa làu bàu – đúng là ông bà nội thế nào thì nuôi được đứa cháu thế ấy, giống hệt bố mày.
- Này, ngồi ngây ra đấy làm gì, hai mẹ con cùng dọn dẹp.
- Mẹ, không được. Cô lại nhắc lại một lần - con không thích ở cùng người khác.
- Tao nói cho mày biết, mày đừng có coi mình là thiên kim tiểu thư. Tao sợ người ta không muốn ở cùng mày nên đã vỗ tay vào ngực đảm bảo rằng con gái mình biết làm việc nhà, lại thích nấu ăn nên người ta mới đồng ý đến ở đấy. Mẹ kéo Xuân phi đang ngồi ngây trên ghế sofa, nhẹ giọng nói - Thôi, con gái ngoan của mẹ, con phải người lớn một chút chứ, đừng để mẹ mất mặt với người ta.
Cửa sổ ở phòng bên có chiếc rèm màu trắng đục, ngăn cách với màn đêm ngoài cửa sổ. Cô sếp những cuốn tiểu thuyết tình yêu trên bệ cửa sổ một cách ngăn nắp. Lúc giúp tôi trải ga trải giường, bỗng nhiên mẹ hỏi - Lần trước anh đưa tiền cho rồi chứ".
Xuân Phi ngây người nói - Chưa ạ.
- Lạ thật, sao tiền trong tài khoản của nó lại thiếu hai nghìn? Không biết chừng cái thằng ngốc này lại có bạn gái rồi. Mẹ cười khì khì, bỗng nhiên quay sang nói với Xuân Phi - Con gái không giống con trai, đừng có để con trai dỗ dành vài câu là mê muội. Mẹ mày là người từng trải nên hiểu rất rõ.
Cũng chính trong khoảnh khắc hối hận ấy, một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu Xuân Phi, đó là “đáng đời anh ta". Mặt cô cũng đỏ suốt cả một buổi chiều. Đúng là anh chàng quá quắt.
Xuân Phi vừa bước ra khỏi thang máy, chưa kịp cúi đầu tìm chìa khóa thì một người đã chui từ bóng tối ra, giống như ma nữ tóc tai bù xù khiến Xuân Phi sợ đến nỗi toát mồ hồi lạnh.
- Sao mày lại tắt máy?
- Hết pin ạ. Là mẹ, Xuân Phi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tìm chìa khóa.
- Sao không sạc pin? Giọng nói của mẹ đầy trách móc. Đợi đến khi vào phòng, Xuân Phi bật điều hòa, mẹ mới nóng lòng ngắm nghía căn phòng một lượt, nỗi tức giận trên khuôn mặt tan biến.
- Căn phòng trang trí thật đẹp. May mà cậu mày chưa kết hôn, nếu không thì sao chúng ta có thể có được chuyện tốt lành như thế này.
Khi nói câu ấy, mẹ hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt hết sức khó coi của cô con gái lúc ấy đang đứng cạnh máy lọc nước. Xuân Phi cũng đã từng có ý nghĩ ấy, giống hệt mẹ. Đúng là di truyền. Ngoài vẻ bề ngoài ưu tú, không biết cô đã di truyền bao nhiêu nhân tố u ám trong tính cách của mẹ?
Xuân Phi nghĩ mà thấy rùng mình.
Cô ngồi trên ghế sôfa, không ngừng chuyển kênh, vừa liếc nhìn mẹ, vừa tìm phim thần tượng Đài Loan. Trong lòng cô có linh cảm chẳng lành. Mẹ vượt một quãng đường xa như thế đến đây chắc chắn là vì chuyện gì đó?
- Xuân Phi, mau dọn đồ của mày sang phòng bên.
- Hả? Cô tưởng mình nghe nhầm.
- Hôm qua tao đi uống cà phê với cô Tần Sở, nghe nói con trai cô ấy học lớp 12, chuẩn bị thi, vì thế định tìm phòng ở gần trường. Tao nghĩ mày ở cái phòng rộng như thế này thật là lãng phí……."
- Mẹ, không được.
- Mày ăn nói kiểu gì đấy, tao đã nói với cô Tần Sở rồi. Tao đẻ mày ra, lẽ nào tao không quyết định được chuyện nhỏ nhặt này? Mẹ ấn vào trán con gái rồi nói - Mau chuyển đồ sang phòng bên, cuối tuần thằng kia chuyển đến.
Xuân Phi ngồi trên ghế sôfa không nhúc nhích.
Cô rất muốn hỏi mẹ - con có phải là con đẻ của mẹ không?
Thỉnh thoảng Xuân Phi cũng nghe các cụ già nói về bí mật của các nhà. Ví dụ con gái nhà An
Dương, vừa đầy tháng đã bị đưa xuống nhà bà nội ở quê. Bà mẹ thích làm đẹp, muốn giữ dáng nên không chịu cho con bú. Đến tận năm hai tuổi Xuân Phi mới được đưa về nhà.
Thực ra cô có thể hiểu được mẹ. Mẹ làm việc bao nhiêu năm trong đoàn múa, chưa từng được làm người múa chính, sau khi lấy chồng sinh con liền làm giáo viên biên đạo múa. Vì thế mà rất có thể sẽ hận con cái vì đã làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.
Cô bé Xuân Phi hai tuổi đã có những ký ức rất rõ rệt. Sau khi mẹ đưa cô về nhà, việc đầu tiên là tắm rửa cho cô từ đầu đến chân như đánh vảy cá vậy. Mẹ vừa tắm vừa làu bàu – đúng là ông bà nội thế nào thì nuôi được đứa cháu thế ấy, giống hệt bố mày.
- Này, ngồi ngây ra đấy làm gì, hai mẹ con cùng dọn dẹp.
- Mẹ, không được. Cô lại nhắc lại một lần - con không thích ở cùng người khác.
- Tao nói cho mày biết, mày đừng có coi mình là thiên kim tiểu thư. Tao sợ người ta không muốn ở cùng mày nên đã vỗ tay vào ngực đảm bảo rằng con gái mình biết làm việc nhà, lại thích nấu ăn nên người ta mới đồng ý đến ở đấy. Mẹ kéo Xuân phi đang ngồi ngây trên ghế sofa, nhẹ giọng nói - Thôi, con gái ngoan của mẹ, con phải người lớn một chút chứ, đừng để mẹ mất mặt với người ta.
Cửa sổ ở phòng bên có chiếc rèm màu trắng đục, ngăn cách với màn đêm ngoài cửa sổ. Cô sếp những cuốn tiểu thuyết tình yêu trên bệ cửa sổ một cách ngăn nắp. Lúc giúp tôi trải ga trải giường, bỗng nhiên mẹ hỏi - Lần trước anh đưa tiền cho rồi chứ".
Xuân Phi ngây người nói - Chưa ạ.
- Lạ thật, sao tiền trong tài khoản của nó lại thiếu hai nghìn? Không biết chừng cái thằng ngốc này lại có bạn gái rồi. Mẹ cười khì khì, bỗng nhiên quay sang nói với Xuân Phi - Con gái không giống con trai, đừng có để con trai dỗ dành vài câu là mê muội. Mẹ mày là người từng trải nên hiểu rất rõ.
Tác giả :
Thủy Thiên Mặc