Buông Tay Để Yêu
Chương 9
Qua một đêm mà thời tiết dường như đã lạnh hơn khá nhiều. Vừa đặt chân bước ra ngoài, Bối Lỗi đã cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi táp vào mặt. Thời tiết giống như một người con gái thích giày vò tâm trạng của người khác vậy, nói thay đổi là thay đổi ngay tức khắc khiến chúng ta thường lơ là mất cảnh giác. Khi đứng đợi đèn đỏ ở đầu đường, anh nhắn tin cho Lý Bối Nhĩ:
- Trời trở lạnh rồi. Em nhớ lót tấm thảm vào ổ cho chú chó nhé.
Chú chó nhà họ là do Lý Bối Lỗi và Khả Lam đã đem từ trung tâm thu giữ động vật về đây. Nghe nói đó là một con chó rất được cưng chiều, nhưng do có việc phải ra nước ngoài nên cô chủ đã gửi nó lại cho bạn của cô ấy.
Người bạn đó lại bận rộn công việc cả ngày nên không có nhiều thời gian chăm sóc nó. Lại thêm vì chó con nhớ cô chủ của mình nên cả ngày nó không ăn không uống gì mà ngày càng trở nên gầy đi trông rất đáng thương. Khi người bạn của cô chủ đưa nó đến phòng khám động vật nuôi thì mới phát hiện ra nó bị mắc chứng trầm cảm. Bạn của cô chủ không biết phải chăm sóc nó như thế nào nên đành đưa nó đến trung tân thu giữ động vật, bởi vì ở đó có những bác sĩ tốt nhất và những tình nguyện viên chăm sóc cho nó. Lần đầu tiên gặp Khả Lam, nó đã bổ nhào lên người cô, vui mừng rối rít như thể lâu ngày mới gặp lại người thân của mình vậy. Các chuyên gia tâm lí động vật nuôi phân tích rằng, có thể trên người Khả Lam có mùi giống với cô chủ nên nó bị nhầm. Cảm thấy chú chó này thật đáng thương, lại thêm cô chủ của nó đã rời xa lâu như vậy thế mà nó vẫn nhớ cả mùi cơ thể cô ấy, việc đó khiến trong lòng của Khả Lam dâng lên một thứ cảm xúc khó nói thành lời.
Không lâu sau, cô nhận chú chó đó về nhà nuôi. Nhờ có cô tận tình chăm sóc mà nó hồi phục rất nhanh, thậm chí, do thường xuyên đến chơi với nó mà anh Lý Bối Lỗi cũng trở thành người bạn tốt của nó. Mấy ngày trước khi Khả Lam ra nước ngoài, cô đã giao nó cho Bối Lỗi. Cô đem theo mọi thứ ghi dấu lại những kí ức tuyệt vời của họ và nó là thứ duy nhất cô để lại cho anh. Anh hiếu cô đã giao cho anh một sinh mệnh. Rốt cuộc nó nghĩa là gì? Từ đó, chú chó nhận được sự chăm sóc và nỗi nhớ của anh dành cho cô.
- May mà mày gặp được anh Bối Lỗi đấy. - Lý Bối Nhĩ vừa lót tấm thảm vừa không ngừng huyên thuyên, - Có phải anh Bối Lỗi đối xử với mày tốt hơn chị Khả Lam không?
Bỗng nghe thấy tên Khả Lam, chú chó con sủa lên mấy tiếng gâu gâu.
- Ái chà! Mày thật biết phân biệt tên đấy. - Nói xong, cô lại hô mấy lần cái tên đó, - Khả Lam, Khả Lam, Khả Lam...
Chú chó cũng sủa gâu gâu theo tiếng hô của cô. Nó cứ sủa mãi cho đến khi mệt mới dừng lại nghỉ.
- Haizzz! Hóa ra chú chó còn nặng tình hơn cả con người. - Lý Bối Nhĩ chống tay xuống ghế sô pha thở dài.
Đến trưa chợt có ai đó gõ cửa nhà Lý Bối Nhĩ. Lý Bối Nhĩ tay ôm chú chó, còn mắt nhìn qua lỗ nhỏ ở trên cửa nhà và hình ảnh đập vào mắt cô chính là người đã từng thắp sáng cuộc đời cô, Tỉnh Điền.
Cô bàng hoàng lùi lại phía sau rồi dựa vào bức tường. Trái tim cô đập dồn dập, loạn nhịp, không còn theo một quy luật nào nữa.
- Sao lại là anh ấy? Sao anh ấy lại đến đây? – Câu hỏi đó cứ quấn lấy trái tim cô. Cô vội vàng chạy lên nhà quan sát anh ấy qua ô cửa sổ. Anh ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là chàng thanh niên mà cô quen ở Học viện Điện ảnh năm đó nữa. Cô nhìn thấy anh ấy bước lên chiếc xe Toyota màu đen và rồi chiếc xe từ từ lăn bánh khuất khỏi tầm mắt cô. Chợt một dòng nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt, một thanh âm run run vọng ra từ trái tim cô:
- Tỉnh Điền...
Hận bao nhiêu thì càng yêu bấy nhiêu. Dù bây giờ cô có oán hận anh đến thế nào thì cô cũng không thể phủ nhận rằng cô đã từng cố gắng dành tất cả tình yêu của mình cho anh. Và kể từ ngày anh rời bỏ cô, cô đã thầm tự nhủ với mình:
- Nếu không muốn hoàn toàn tuyệt vọng thì đừng bao giờ ôm hi vọng với bất kỳ chuyện gì. – Bao nhiêu năm nay, cô luôn tuân thủ phương châm đó của mình để hưởng thụ một cuộc sống đơn giản mà bình yên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh ấy sẽ đến nơi cô ở, gõ cửa nhà cô. Chuyện này đã thực sự khuấy động cuộc sống bình yên mà cô đã cố gắng tạo ra bấy lâu nay. Quãng thời gian qua cô đã nghĩ bản thân mình không còn bận tâm quá nhiều những chuyện trong quá khứ nữa. Cô cũng từng mong muốn sẽ có một ngày cô và anh ấy tình cờ gặp nhau ở một nơi nào đó trong thành phố này và cô sẽ ngẩng cao đầu bước qua anh ấy, thậm chí, còn chẳng thèm liếc nhìn anh ấy một cái. Nhưng vào giây phút anh ấy thật sự xuất hiện thì tất cả niềm hạnh phúc và cả nỗi đau lại hiện ra trước mắt cô. Hóa ra, trước mặt anh ấy cô không thể làm được gì. Hóa ra, cô chưa bao giờ quên anh ấy.
Hôm đó, cô cố gắng tìm cái tên Tỉnh Điền trong tất cả số đĩa phim lậu mà Âu Dương San San đã mang đến cho cô. Cô đổ nhào ra ghế sô pha, nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh thấp thoáng dưới ánh sáng. Rồi cô cũng chỉ có thể tự an ủi quá khứ cô đơn của mình mà thôi.
- Hôm nay có ai đến không em? – Anh Lý Bối Lỗi đi làm về, vừa mở cửa đã liền hỏi cô.
- Không ạ.
- Thế à!
- Anh hẹn ai đến sao? – Cô hỏi anh.
- Không. - Anh nói.
Thực ra, anh Bối Lỗi biết Tỉnh Điền đã đến đây. Bởi cách đây không lâu, Tỉnh Điền đã hát bài hát trong bộ phim mà anh ta đóng. Sau đó, anh ta cũng phát hành luôn bài hát đơn ca đầu tiên. Nhờ vào danh tiếng của bản thân nên bài hát đó đã giành được vị trí quán quân một tháng liên tiếp trong bảng xếp hạng các ca khúc trong nước. Hôm đó, khi "bà cô" triệu tập cuộc họp với nhóm của Lý Bối Lỗi, bà ta đã đặc biệt nhấn mạnh rằng nhất định phải mời Tỉnh Điền đến tham gia chương trình. Và cuối cùng, "nhiệm vụ vinh quang" này đã đổ lên đầu Lý Bối Lỗi.
Lý Bối Lỗi đã từng thấy Tỉnh Điền trên ti vi còn trước đó, anh cũng chỉ nghe Lý Bối Nhĩ nhắc đến tên anh ta mà thôi. Bối Lỗi biết anh ta và Bối Nhĩ đã từng có tình cảm với nhau nên anh không dám tùy tiện nhắc đến cái tên đó trước mặt Bối Nhĩ. Hôm ấy, Bối Lỗi mời anh ta đến làm khách mời đặc biệt của chương trình "Vượt qua không gian và thời gian" và thật không ngờ anh ta lại nhận lời ngay và đó cũng là lần đầu tiên Lý Bối Lỗi gặp anh ta. Trông anh ta không khác trên ti vi là mấy, chỉ là thái độ hòa nhã hơn thôi. Chương trình hôm đó diễn ra hết sức suôn sẻ. Trước khi về, anh ta còn mượn một chiếc đĩa hát của Lý Bối Lỗi và nói mấy ngày sau sẽ đích thân mang đến trả anh.
Hôm nay, khi Tỉnh Điền vừa diễn xong những cảnh quay trong bộ phim của mình, anh ta liền rời khỏi trường quay sớm hơn mọi khi và lái xe đến Đài truyền hình để trả lại Bối Lỗi chiếc đĩa hát đã mượn anh mấy hôm trước. Nhưng thật không may Lý Bối Lỗi lại ra ngoài, vì thế anh ta hỏi địa chỉ nhà anh qua mấy nhân viên trong phòng. Không ngờ thất vọng lại nối tiếp thất vọng, khi anh ta đến nơi thì nhà Bối Lỗi cũng khóa cửa.
Thực ra, từ lần đầu tiên gặp Lý Bối Lỗi, Tỉnh Điền đã cảm thấy Bối Lỗi rất thân thiết. Đặc biệt là nụ cười của anh, giống hệt nụ cười của người con gái mà anh ta đã từng yêu. Anh ta cũng không thể hiểu nổi sao mình lại đem so sánh một chàng trai với một cô gái, nhưng thật sự họ rất giống nhau. Sau đó, anh ta mạnh dạn đoán rằng, chàng trai này có thể có mối quan hệ đặc biệt nào đó với người con gái mà mình từng yêu.
Nhớ lại năm đó, Tỉnh Điền đã bất chấp tất cả để từ bỏ Bối Nhĩ nhưng anh lại không thể nào quên được cô. Làm sao có thể quên được chứ? Cô chính là người đã gây dựng nên sự nghiệp ngày hôm nay của anh. Cô đã vì anh mà hy sinh tất cả. Hằng đêm, mỗi lần từ nơi quay phim mệt mỏi trở về nhà, vừa mở cửa ra là anh đã nằm lăn quay ra nền nhà, lúc đó trong đầu anh lại không ngừng hiện lên hình ảnh của cô năm đó. Nhưng anh chẳng thể làm gì mà chỉ có thể một mình tiến lên phía trước. Bởi anh phải tạo nên sự nghiệp của riêng mình và anh càng không thể đánh mất tất cả những gì hôm nay anh đã có.
Khi Lý Bối Lỗi cùng bạn đi ăn về, anh nghe đồng nghiệp trong Đài truyền hình nói rằng Tỉnh Điền đến tìm anh, anh ta còn muốn đến nhà anh nữa. Hình như là anh ta lái xe thẳng từ Đài truyền hình về nhà anh thì phải. Nghe đến đó anh thầm nghĩ không biết liệu Bối Nhĩ sẽ thế nào khi thấy Tỉnh Điền? Bộ dạng hoảng loạn của cô năm đó lại hiện ra trong đầu anh, vì thế lúc này đây phải được nhìn thấy cô thì anh mới cảm thấy thật sự yên tâm.
Cô nói rằng không có ai đến cả và cả bộ dạng của cô cũng bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì thế anh đoán có lẽ Tỉnh Điền chưa đến hoặc là khi anh ta đến, Bối Nhĩ không biết. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cô cũng chưa gặp Tỉnh Điền, như thế là anh yên tâm rồi. Kỳ thực anh đâu biết rằng, sau bao nhiêu năm qua Bối Nhĩ đã học được cách che giấu tình cảm thật của mình, không để lộ ra nét mặt bên ngoài.
Cô lấy đĩa phim do anh ta đóng ra khỏi đầu đĩa và cố gắng bẻ nó thành hai mảnh. Trong màn đêm u tối, tiếng chiếc đĩa phim bị bẻ làm đôi tựa như tiếng tuổi trẻ đang vỡ vụn bên tai. Tình yêu đầu đã khiến cô trăm nghìn lần nhớ rồi cuối cũng cũng chỉ còn là cát bụi.
- Thực ra, hôm nay Tỉnh Điền có đến. - Khi ăn cơm, cô bỗng nói với anh.
Anh như phun hết cơm trong miệng ra bàn:
- Cái... cái gì?
- Hôm nay, Tỉnh Điền có đến. - Cô bình tĩnh nhắc lại. Cô cảm thấy mình không cần phải giấu anh. Trong căn hộ rộng lớn này, Lý Bối Lỗi là người thân duy nhất của cô. Cô cần được anh hiểu, được anh ủng hộ.
- Anh ta... Anh ta có nói gì không?
- Không. Anh ấy không biết em ở nhà.
- Vậy à! - Anh uống một ngụm nước cho bình tĩnh lại, - Thực ra, anh ta đến tìm anh.
- Tìm anh ư?
- Ừ. Mấy hôm trước, anh ta đến tham gia chương trình và có mượn anh một đĩa nhạc. Hôm nay, chắc là anh ta đem đến trả.
- Ồ! Hóa ra là vậy.- Cô đáp lại, lòng cô bỗng càng thêm trống trải hơn bởi lúc đó cô vẫn còn cho rằng anh ta đến tìm cô. Trước đây, dù hai người quen nhau khá lâu nhưng cô chưa từng dẫn anh ta về nhà chơi. Thế mà cô lại từng mơ rằng, anh ta có thể tìm ra nơi cô ở trong thành phố phồn hoa này, rồi anh ta sẽ đến gõ cửa nhà cô. Cuối cũng anh ta cũng đến, nhưng đáng tiếc lại không phải đến tìm cô.
Cô cúi thấp xuống cố gắng ăn nốt những hạt cơm cuối cùng, và đâu đó trên khóe môi cô còn đọng lại nụ cười u buồn.
Kể từ sau khi Tỉnh Điền đến, tâm trạng của Lý Bối Nhĩ mãi vẫn không thể bình thường lại được. Cô bỗng muốn gặp lại anh ta, dù không nói câu gì, chỉ đứng nhìn anh ta từ xa cũng được.
- Anh không đồng ý. - Anh Lý Bối Lỗi gạt phắt ngay ý nghĩ của Bối Nhĩ.
- Anh không đồng ý ư? - Cô ngạc nhiên nhìn anh.
- Phải. Anh không đồng ý.
- Tại sao anh lại không đồng ý? Anh dựa vào cái gì mà không đồng ý? - Tâm trạng của cô có chút xúc động. Dường như cô không ngờ anh Lý Bối Lỗi lại có thái độ như vậy.
- Bởi vì anh không muốn thấy em lại bị tổn thương lần nữa. – Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ cho cô nghe, - Em đi tìm anh ta nói chuyện gì? Với địa vị và tầm ảnh hưởng của anh ta ngày hôm nay, liệu anh ta có thể nghe em nói gì? Chưa biết chừng em chưa gặp được anh ta thì đã bị trợ lí của anh ta ngăn lại ở ngoài cửa rồi.
Anh bước đến bên cạnh, đặt hai tay lên vai cô rồi cúi xuống nhìn mắt cô mà nói:
- Nghe anh đi. Bối Nhĩ, những chuyện đã qua rồi hãy để cho nó qua đi. Đừng cố gắng giữ mãi những hồi ức như vậy bởi chúng chẳng còn ý nghĩ gì nữa đâu.
Cô gắng sức đẩy tay anh ra, giận dữ nói:
- Ai nói là chẳng còn ý nghĩa gì? Chị Khả Lam bỏ đi lâu như vậy, anh có quên chị ấy không? Anh có quên mọi chuyện trong quá khứ không? Anh dám nói rằng chúng chẳng còn ý nghĩa gì với anh không?
- Chuyện đó không giống nhau. – Anh hét lên với cô, - Tỉnh Điền và Khả Lam vốn là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Nhưng họ đều có ý nghĩa với chúng ta. - Cô giận dữ nhìn anh.
Anh trầm tư gật đầu:
- Phải. Anh thừa nhận là anh vẫn chưa quên được Khả Lam. Nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ, giữa bọn anh luôn tồn tại một khoảng cách như thế nào. Giống như chơi đàn dương cầm, khi em đánh sai một nốt nhạc thì dù em có cố gắng thế nào em cũng không thể theo kịp nhạc điệu. Rốt cuộc, em có hiểu không?
- Em không hiểu. - Ánh mắt cô như bốc hỏa, cô kích động giơ tay về phía anh, - Anh đừng nhắc đến chiếc đàn dương cầm của anh với em. Em chẳng hiểu gì đâu.
- Tại sao anh lại không được nhắc đến chiếc đàn dương cầm. Nó là vật anh từng yêu quý nhất. Vì em, anh đã phải vứt bỏ thứ mình yêu quý nhất. - Anh cũng không biết tại sao bỗng nhiên mình lại đổi giọng như vậy. Dường như tâm trạng bị dồn nén bấy lâu nay cũng có cơ hội bật ra.
Cô thẫn thờ, tay phải của cô dừng lại trong không trung. Họ nhìn nhau, chẳng ai nói với ai câu nào rồi cô cúi đầu đi qua anh, lặng lẽ bước lên nhà.
Vậy là cuối cùng anh cũng nói ra câu đã đề nén trái tim anh suốt bao nhiêu năm qua. Sau từng đó năm, anh đã thay đổi chuyên ngành, thay đổi chí hướng, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi mong muốn tạo dựng sự nghiệp từ chiếc đàn dương cầm kia. Anh không thể kìm nén được niềm vui trào dâng trong lòng mình mỗi khi đôi bàn tay anh được nhảy múa trên những phím đàn. Tất cả những điều đó, cô đều nhìn thấy trong mắt anh nhưng việc đó lại được phát ra từ miệng anh lại là một chuyện khác. Cô thẫn thờ nhìn chú chó con dưới chân, buồn bã nói:
- Tao chưa từng nhờ mày làm giúp tao điều gì.
Lý Bối Lỗi đứng trong phòng khách rộng lớn, hai tay vuốt nhẹ chiếc đàn dương cầm bên cạnh mà lòng quặn đau không nói nên lời. Anh ân hận về câu nói của mình. Thực ra, anh không hề có ý oán trách cô mà anh chỉ không muốn cho cô gặp lại Tỉnh Điền, anh chỉ không muốn thấy cô lại bị tổn thương lần nữa. Nhưng tại sao anh lại nói như vậy? Có phải trong trái tim anh vẫn còn mối thù hận? Bao nhiêu năm nay anh chưa từng ôm hận ai bao giờ. Thực ra, anh cũng không lý giải nổi cách làm vừa nãy của mình.
Khi tối muộn, anh bỗng nhận được cú điện thoại của Tỉnh Điền. Tỉnh Điền nói anh ta sẽ lại mang đĩa hát đến trả anh.
- Không cần đâu, - Anh nói, - Tôi tặng anh đấy.
- Không được đâu, - Tỉnh Điền từ chối, - Tôi biết đĩa hát đó đã không còn phát hành nữa, chắc chắn là nó rất quý đối với anh.
- Vậy anh bảo trợ lý của anh mang đến trả tôi là được rồi, hoặc là anh cứ trực tiếp gửi nó qua đường bưu điện đến thẳng Đài truyền hình đi. - Anh lạnh lùng nói.
- Không, không. Tôi đã nói là sẽ đích thân đem đến trả anh. Nhân tiện tôi còn phải cảm ơn anh nữa chứ.
- Cảm ơn tôi ư?
- Phải. Cảm ơn anh đã cho tôi mượn đĩa nhạc. – Anh ta giải thích, nhưng thực ra là muốn che giấu điều gì đó.
- Không cần đâu.
- Chắc chắn là cần. - Tỉnh Điền kiên trì.
Sau khi gác điện thoại, Lý Bối Lỗi đi lên nhà, nhìn thấy cửa phòng Lý Bối Nhĩ khép hờ, anh nhẹ nhàng gõ cửa.
- Em ngủ rồi. - Cô buồn bã nói.
Anh cười:
- Ngủ rồi mà vẫn nói chuyện được sao?
Cô bật dậy, "xoạch" cánh cửa mở ra, cô chỉ vào mũi anh hét lên:
- Đừng có cười đùa tí tởn như vậy. Anh nghiêm túc một chút đi.
Anh lập tức đứng nghiêm rồi chuyển sang bộ mặt nghiêm túc cúi chào cô:
- Vâng thưa quý cô.
Cô cười như mọi chuyện trước đó chưa từng xảy ra vậy. Cuối cùng họ cũng học được cách không giận nhau lâu. Dù họ đã từng cãi nhau kịch liệt nhưng trong nháy mắt, mọi thứ đều tan thành mây khói. Trước mặt nhau, họ có thể bỏ qua mọi thứ, bởi họ đã từng cùng nhau trải qua cuộc sống phiêu bạt và u ám và hơn hết họ chính là anh em.
- Tỉnh Điền hẹn anh ngày mai đi uống cà phê, nếu em...
- Bỏ đi. - Cô ngắt lời anh, - Anh nói đúng, bây giờ đúng là em và anh ta chẳng còn gì để nói với nhau. Những chuyện quá khứ đều đã qua rồi. Do bản thân em không quên được chứ có khi người ta đã sớm quên từ lâu rồi.
- Bối Nhĩ... Anh nhìn cô xót xa, anh không biết nên nói gì để an ủi cô nữa.
- Em không sao. Cô quay lại nhìn anh cười, - Đã bao nhiêu năm nay, em không hề liên lạc với anh ta. Bây giờ, chẳng phải em đang sống rất tốt sao? Hơn nữa, em cũng thật sự không biết mình sẽ nói chuyện gì với anh ta. Tình yêu không còn, tình bạn càng không thể nói tới, có một chút oán hận, nhưng em đâu thể gặp anh ta để nói một câu rằng: "Em hận anh."
- Anh xin lỗi. – Anh bỗng nói.
- Anh sao thế? - Cô cười khì khì nhìn anh.
- Lời anh vừa nói...
- Anh vừa nói gì cơ? Em quên sạch rồi. - Cô xua tay với anh coi như tha thứ.
Anh giơ bàn tay to lớn của mình ra vò rối mái tóc quăn dài của cô. Cả hai cùng cười coi như giảng hòa. Thực ra, họ đều không thể ngờ rằng, người còn e ngại và lo lắng hơn cả họ lại chính là Tỉnh Điền...
Cả ngày, Tỉnh Điền cứ như kẻ mất hồn ở trường quay. Chỉ có mỗi một cảnh hôn nhau đơn giản mà quay tới mười mấy lần vẫn không xong. Đạo diễn và nữ diễn viên chính đều mất hết kiên nhẫn với anh ta nhưng hiện nay, anh ta lại đang là nam diễn viên được mọi người hâm mộ nhất, ai đám không nhịn anh ta vài phần chứ? Khi đạo diễn hô tiếng "cắt" cuối cùng, anh buồn bã xua tay với đạo diễn:
- Xin lỗi. Hôm nay, tâm trạng của tôi không được tốt.
- Vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi. - Đạo diễn kiên nhẫn nói. Chứ thực ra, trong lòng ông đã sớm tức điên lên từ lâu rồi.
Tỉnh Điền nhắm mắt đổ uỳnh xuống ghế, hình bóng một người cứ luôn hiện ra trong đầu anh. Có lẽ do sáng nay, khi trợ lý của anh thì thầm với anh về những thứ liên quan đến Lý Bối Lỗi đã khiến anh ta hoang mang, lo lắng cho nên anh ta mới phân tâm như thế.
Anh ta đã sai người đi điều tra tình hình cụ thể của Lý Bối Lỗi. Anh ta muốn hiếu rõ hơn về Bối Lỗi. Nhưng thực ra là anh ta muốn biết về tình hình của một người khác hơn. Đúng như anh ta đoán, Lý Bối Lỗi có một cô em gái tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, chưa từng có một tác phẩm nào, thường ngày vẫn sống kép kín với mọi người, đối với mọi người đều hết sức thận trọng và nhún nhường. Dường như anh ta đã có thể khẳng định được, cô ấy chính là người con gái mà nhiều năm trước anh ta đã bỏ rơi, nhưng đến giờ anh vẫn không thể nào quên được. Bao nhiêu năm nay, anh ta cố gắng làm việc và sự cố gắng ấy cũng được đền đáp là sức ảnh hưởng của anh ta ngày càng lớn, có vô số diễn viên nữ xinh đẹp vây quanh anh như cá dưới sông và chắc hẳn, anh cũng nếm không ít hương vị của tình yêu. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, anh luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Anh cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Trước đây và cả hiện tại anh cần thứ gì thì đều có được, nơi nào cần đến thì anh đều đã đến nhưng lòng anh vẫn thấy trống rỗng. Dường như nó đã trở thành một cái động không đáy mãi mãi không thể lấp đầy được. Điều càng khiến anh buồn hơn là hiện giờ anh hoàn toàn không rõ mình có thể lấy gì để lấp đầy nó. Nhưng vào lúc nhận được tin tức của Bối Nhĩ, anh đã hiểu ra rằng thứ mà anh thiếu chính là một tình yêu chân thành.
Khi anh chia tay với Sơn Miên - cô bạn gái cũ, cô ấy đã nói với anh rằng:
- Anh sẽ mãi mãi không thể nào có được hạnh phúc bởi vì trong lòng anh chỉ có anh mà thôi.- Anh thường nghĩ có lẽ cô ấy nói đúng, một người không có cách nào đem đến hạnh phúc cho người khác thì bản thân người đó cũng không thể nào cảm thấy hạnh phúc thật sự được. Rất nhiều lần, anh cảm thấy mình thật sự mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, mệt mỏi với những thú vui sôi động nhưng anh chẳng có cách nào thoát ra được, bởi anh đã không thể sống thiếu được những vinh quang dối trá đó, anh không thể chịu đựng được cảnh mình phải quay lại sống những ngày tháng trước kia, không có những đóa hoa tươi chất thành núi, không có những tiếng vỗ tay vang như sấm, không còn được mọi người chú ý, không còn được người người theo đuổi.
- Cô nghĩ tôi có nên đến tìm cô ấy không? - Anh mệt mỏi nằm trên ghế hỏi người trợ lý của mình. Suốt một thời gian dài, cô ấy là người bạn duy nhất bên cạnh anh mà anh có thể giãi bày tâm sự của mình.
- Tốt nhất đừng đi. - Trợ lý của anh nói, - Việc đó sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho anh.
Chỉ một câu đơn giản "Việc đó sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho anh", đã đập tan mong muốn đi gặp lại người xưa của anh. Thực ra, đúng là anh không biết, một cuộc gặp gỡ trông có vẻ đơn giản như vậy cũng có thể cung cấp cho đám phóng viên lá cải rất nhiều thông tin vớ vẩn. Tuy nhiên, điều càng khiến anh lo sợ hơn chính là có người sẽ lật tung chuyện quá khứ và những kí ức đó lên. Quá khứ của anh nghèo kiết xác, thậm chí còn bị người ta nhạo báng, đó là những ngày tháng mệt mỏi mà anh không bao giờ muốn quay lại.
Thực ra, anh đã quyết định sẽ không đi gặp cô nữa. Anh chỉ muốn mượn lời người khác để cho qua thôi.
- Thôi vậy. - Anh nói, - Dọn dẹp xong, chúng ta đi uống một chén nhé.
- Vâng. - Người trợ lý đáp lại.
Anh cười, thở dài một tiếng, dường như anh cảm thấy tâm trạng của mình nhẹ nhõm khá nhiều. Trợ lý của anh đặt cuốn kịch bản lên tay anh và anh nói một tiếng "Cám ơn" khá nhẹ nhàng, cô ấy trầm tư lắc đầu, quay người đi dọn dẹp trang phục cho anh. Anh nhìn theo bóng người trợ lý. Đó là một cô gái chu đáo và ít nói, những cử chỉ và hành động đơn thuần của cô luôn khiến cho tư tưởng của anh được giải thoát. Anh bỗng phát hiện ra rằng, cô gái trước mắt anh có cá tính rất giống Lý Bối Nhĩ. Hay là chính vì như vậy nên anh mới không hề e dè kể hết cho cô nghe. Nghĩ đến đây, anh lắc đầu cười. Khi bạn thấy nhớ một người, bạn sẽ luôn tìm ra rất nhiều điểm tương đồng giữa những người xung quanh bạn và người bạn đang nghĩ đến. Anh lim dim mắt, ngả người ra chiếc ghế trúc và bắt đầu nhẩm lời ở cuốn kịch bản trong tay:
- Em cho rằng em thay đổi bề ngoài của mình giống như cô ấy thì em có thể thay thế được cô ấy sao?
Trên đường Lý Bối Lỗi lái xe đi làm, anh nhận được tin nhắn của Tỉnh Điền nói rằng cậu ta có việc nên hủy buổi hẹn kèm theo thêm mấy câu xin lỗi khách sáo. Lý Bối Lỗi gập điện thoại di động rồi tiện tay quẳng nó xuống sau xe, thậm chí anh còn chẳng buồn nhìn xem nó rơi vào đâu nữa.
Các đồng nghiệp trong Đài truyền hình nhận giúp anh một gói bưu phẩm chuyển phát nhanh. Anh mở ra, tiện tay ném chiếc đĩa hát màu đen lên bàn và nhờ đạo diễn khi nào ra ngoài thì vứt nó đi giúp anh.
- Đây là một đĩa hát rất hay mà. Đạo diễn ngạc nhiên nhìn anh.
- Giờ còn ai giữ máy nghe loại đĩa hát này chứ. – Anh cười nói.
- Nếu không nghe thì giữ lại làm tư liệu cũng tốt mà. Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết đĩa hát này không phát hành nữa đâu đấy nhé.
- Nếu anh thích thì tôi tặng anh đấy. - Anh lật cuốn tạp chí Âm nhạc trên tay, thản nhiên nói.
- Thật ư? - Người đạo diễn vui mừng ra mặt.
- Thật.
- Cậu không hối hận chứ?
- Không hối hận.
- Vậy, cám ơn cậu nhé. - Người đạo diễn xúc động ôm chiếc đĩa hát màu đen vào lòng như ôm một báu vật vậy.
Thực ra, Lý Bồi Lỗi không phải là không trân trọng đĩa hát đó mà chỉ là nó đã qua tay người khác, đặc biệt là qua tay người mà anh có ác cảm nên tự nhiên anh thấy ghét chiếc đĩa hát đó mà thôi. Anh là như vậy đấy. Từ nhỏ tới lớn, đồ đạc của anh, đều không cho người khác động vào. Năm đó cũng chỉ có mình Khả Lam được động vào chiếc đàn dương cầm mà anh yêu thích thôi. Anh luôn cho rằng, chỉ có người anh yêu quý mới có tư cách động vào những thứ anh yêu thích. Sau này, khi Khả Lam đi rồi, anh bắt đầu cảm thấy hoài nghi với tất cả những thứ anh trân trọng. Cô đã nuôi dưỡng ước mơ của anh từ tình yêu mà cô dành cho anh. Tuy năm đó, anh từ bỏ cơ hội đi Anh nhưng trong thâm tâm, anh luôn dâng trào mơ ước về những gì liên quan đến cây đàn dương cầm. Chính cô đã khích lệ anh tiếp tục ước mơ của mình. Nhưng nay cô đã đi rồi, mơ ước của anh theo đó cũng bị cắt đứt. Những báu vật mà anh từng giữ chặt giờ cũng mất đi giá trị vốn có của nó.
- Cậu đang nghĩ gì thế? - Đạo diễn khua tay trước mặt anh.
- Không có gì ạ. - Anh cười hỏi anh ta, - Chắc con trai anh đi học nhà trẻ rồi nhỉ?
- Phải. Hai hôm trước, tôi còn đăng ký cho cháu học đàn dương cầm. - Đạo diễn không giấu nổi tự hào nói.
- Tốt quá! - Anh vỗ vai đạo diễn thể hiện sự ngưỡng mộ, nhưng trong lòng anh bỗng cảm thấy đau nhói khi nghe đến từ "dương cầm". Anh không thể không thừa nhận rằng, bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn nhớ đến quãng thời gian những ngón tay của anh nhảy múa trên các phím đàn.
Dương cầm là thứ anh mãi mãi không thể vứt bỏ trong cuộc đời mình.
- Trời trở lạnh rồi. Em nhớ lót tấm thảm vào ổ cho chú chó nhé.
Chú chó nhà họ là do Lý Bối Lỗi và Khả Lam đã đem từ trung tâm thu giữ động vật về đây. Nghe nói đó là một con chó rất được cưng chiều, nhưng do có việc phải ra nước ngoài nên cô chủ đã gửi nó lại cho bạn của cô ấy.
Người bạn đó lại bận rộn công việc cả ngày nên không có nhiều thời gian chăm sóc nó. Lại thêm vì chó con nhớ cô chủ của mình nên cả ngày nó không ăn không uống gì mà ngày càng trở nên gầy đi trông rất đáng thương. Khi người bạn của cô chủ đưa nó đến phòng khám động vật nuôi thì mới phát hiện ra nó bị mắc chứng trầm cảm. Bạn của cô chủ không biết phải chăm sóc nó như thế nào nên đành đưa nó đến trung tân thu giữ động vật, bởi vì ở đó có những bác sĩ tốt nhất và những tình nguyện viên chăm sóc cho nó. Lần đầu tiên gặp Khả Lam, nó đã bổ nhào lên người cô, vui mừng rối rít như thể lâu ngày mới gặp lại người thân của mình vậy. Các chuyên gia tâm lí động vật nuôi phân tích rằng, có thể trên người Khả Lam có mùi giống với cô chủ nên nó bị nhầm. Cảm thấy chú chó này thật đáng thương, lại thêm cô chủ của nó đã rời xa lâu như vậy thế mà nó vẫn nhớ cả mùi cơ thể cô ấy, việc đó khiến trong lòng của Khả Lam dâng lên một thứ cảm xúc khó nói thành lời.
Không lâu sau, cô nhận chú chó đó về nhà nuôi. Nhờ có cô tận tình chăm sóc mà nó hồi phục rất nhanh, thậm chí, do thường xuyên đến chơi với nó mà anh Lý Bối Lỗi cũng trở thành người bạn tốt của nó. Mấy ngày trước khi Khả Lam ra nước ngoài, cô đã giao nó cho Bối Lỗi. Cô đem theo mọi thứ ghi dấu lại những kí ức tuyệt vời của họ và nó là thứ duy nhất cô để lại cho anh. Anh hiếu cô đã giao cho anh một sinh mệnh. Rốt cuộc nó nghĩa là gì? Từ đó, chú chó nhận được sự chăm sóc và nỗi nhớ của anh dành cho cô.
- May mà mày gặp được anh Bối Lỗi đấy. - Lý Bối Nhĩ vừa lót tấm thảm vừa không ngừng huyên thuyên, - Có phải anh Bối Lỗi đối xử với mày tốt hơn chị Khả Lam không?
Bỗng nghe thấy tên Khả Lam, chú chó con sủa lên mấy tiếng gâu gâu.
- Ái chà! Mày thật biết phân biệt tên đấy. - Nói xong, cô lại hô mấy lần cái tên đó, - Khả Lam, Khả Lam, Khả Lam...
Chú chó cũng sủa gâu gâu theo tiếng hô của cô. Nó cứ sủa mãi cho đến khi mệt mới dừng lại nghỉ.
- Haizzz! Hóa ra chú chó còn nặng tình hơn cả con người. - Lý Bối Nhĩ chống tay xuống ghế sô pha thở dài.
Đến trưa chợt có ai đó gõ cửa nhà Lý Bối Nhĩ. Lý Bối Nhĩ tay ôm chú chó, còn mắt nhìn qua lỗ nhỏ ở trên cửa nhà và hình ảnh đập vào mắt cô chính là người đã từng thắp sáng cuộc đời cô, Tỉnh Điền.
Cô bàng hoàng lùi lại phía sau rồi dựa vào bức tường. Trái tim cô đập dồn dập, loạn nhịp, không còn theo một quy luật nào nữa.
- Sao lại là anh ấy? Sao anh ấy lại đến đây? – Câu hỏi đó cứ quấn lấy trái tim cô. Cô vội vàng chạy lên nhà quan sát anh ấy qua ô cửa sổ. Anh ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là chàng thanh niên mà cô quen ở Học viện Điện ảnh năm đó nữa. Cô nhìn thấy anh ấy bước lên chiếc xe Toyota màu đen và rồi chiếc xe từ từ lăn bánh khuất khỏi tầm mắt cô. Chợt một dòng nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt, một thanh âm run run vọng ra từ trái tim cô:
- Tỉnh Điền...
Hận bao nhiêu thì càng yêu bấy nhiêu. Dù bây giờ cô có oán hận anh đến thế nào thì cô cũng không thể phủ nhận rằng cô đã từng cố gắng dành tất cả tình yêu của mình cho anh. Và kể từ ngày anh rời bỏ cô, cô đã thầm tự nhủ với mình:
- Nếu không muốn hoàn toàn tuyệt vọng thì đừng bao giờ ôm hi vọng với bất kỳ chuyện gì. – Bao nhiêu năm nay, cô luôn tuân thủ phương châm đó của mình để hưởng thụ một cuộc sống đơn giản mà bình yên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh ấy sẽ đến nơi cô ở, gõ cửa nhà cô. Chuyện này đã thực sự khuấy động cuộc sống bình yên mà cô đã cố gắng tạo ra bấy lâu nay. Quãng thời gian qua cô đã nghĩ bản thân mình không còn bận tâm quá nhiều những chuyện trong quá khứ nữa. Cô cũng từng mong muốn sẽ có một ngày cô và anh ấy tình cờ gặp nhau ở một nơi nào đó trong thành phố này và cô sẽ ngẩng cao đầu bước qua anh ấy, thậm chí, còn chẳng thèm liếc nhìn anh ấy một cái. Nhưng vào giây phút anh ấy thật sự xuất hiện thì tất cả niềm hạnh phúc và cả nỗi đau lại hiện ra trước mắt cô. Hóa ra, trước mặt anh ấy cô không thể làm được gì. Hóa ra, cô chưa bao giờ quên anh ấy.
Hôm đó, cô cố gắng tìm cái tên Tỉnh Điền trong tất cả số đĩa phim lậu mà Âu Dương San San đã mang đến cho cô. Cô đổ nhào ra ghế sô pha, nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh thấp thoáng dưới ánh sáng. Rồi cô cũng chỉ có thể tự an ủi quá khứ cô đơn của mình mà thôi.
- Hôm nay có ai đến không em? – Anh Lý Bối Lỗi đi làm về, vừa mở cửa đã liền hỏi cô.
- Không ạ.
- Thế à!
- Anh hẹn ai đến sao? – Cô hỏi anh.
- Không. - Anh nói.
Thực ra, anh Bối Lỗi biết Tỉnh Điền đã đến đây. Bởi cách đây không lâu, Tỉnh Điền đã hát bài hát trong bộ phim mà anh ta đóng. Sau đó, anh ta cũng phát hành luôn bài hát đơn ca đầu tiên. Nhờ vào danh tiếng của bản thân nên bài hát đó đã giành được vị trí quán quân một tháng liên tiếp trong bảng xếp hạng các ca khúc trong nước. Hôm đó, khi "bà cô" triệu tập cuộc họp với nhóm của Lý Bối Lỗi, bà ta đã đặc biệt nhấn mạnh rằng nhất định phải mời Tỉnh Điền đến tham gia chương trình. Và cuối cùng, "nhiệm vụ vinh quang" này đã đổ lên đầu Lý Bối Lỗi.
Lý Bối Lỗi đã từng thấy Tỉnh Điền trên ti vi còn trước đó, anh cũng chỉ nghe Lý Bối Nhĩ nhắc đến tên anh ta mà thôi. Bối Lỗi biết anh ta và Bối Nhĩ đã từng có tình cảm với nhau nên anh không dám tùy tiện nhắc đến cái tên đó trước mặt Bối Nhĩ. Hôm ấy, Bối Lỗi mời anh ta đến làm khách mời đặc biệt của chương trình "Vượt qua không gian và thời gian" và thật không ngờ anh ta lại nhận lời ngay và đó cũng là lần đầu tiên Lý Bối Lỗi gặp anh ta. Trông anh ta không khác trên ti vi là mấy, chỉ là thái độ hòa nhã hơn thôi. Chương trình hôm đó diễn ra hết sức suôn sẻ. Trước khi về, anh ta còn mượn một chiếc đĩa hát của Lý Bối Lỗi và nói mấy ngày sau sẽ đích thân mang đến trả anh.
Hôm nay, khi Tỉnh Điền vừa diễn xong những cảnh quay trong bộ phim của mình, anh ta liền rời khỏi trường quay sớm hơn mọi khi và lái xe đến Đài truyền hình để trả lại Bối Lỗi chiếc đĩa hát đã mượn anh mấy hôm trước. Nhưng thật không may Lý Bối Lỗi lại ra ngoài, vì thế anh ta hỏi địa chỉ nhà anh qua mấy nhân viên trong phòng. Không ngờ thất vọng lại nối tiếp thất vọng, khi anh ta đến nơi thì nhà Bối Lỗi cũng khóa cửa.
Thực ra, từ lần đầu tiên gặp Lý Bối Lỗi, Tỉnh Điền đã cảm thấy Bối Lỗi rất thân thiết. Đặc biệt là nụ cười của anh, giống hệt nụ cười của người con gái mà anh ta đã từng yêu. Anh ta cũng không thể hiểu nổi sao mình lại đem so sánh một chàng trai với một cô gái, nhưng thật sự họ rất giống nhau. Sau đó, anh ta mạnh dạn đoán rằng, chàng trai này có thể có mối quan hệ đặc biệt nào đó với người con gái mà mình từng yêu.
Nhớ lại năm đó, Tỉnh Điền đã bất chấp tất cả để từ bỏ Bối Nhĩ nhưng anh lại không thể nào quên được cô. Làm sao có thể quên được chứ? Cô chính là người đã gây dựng nên sự nghiệp ngày hôm nay của anh. Cô đã vì anh mà hy sinh tất cả. Hằng đêm, mỗi lần từ nơi quay phim mệt mỏi trở về nhà, vừa mở cửa ra là anh đã nằm lăn quay ra nền nhà, lúc đó trong đầu anh lại không ngừng hiện lên hình ảnh của cô năm đó. Nhưng anh chẳng thể làm gì mà chỉ có thể một mình tiến lên phía trước. Bởi anh phải tạo nên sự nghiệp của riêng mình và anh càng không thể đánh mất tất cả những gì hôm nay anh đã có.
Khi Lý Bối Lỗi cùng bạn đi ăn về, anh nghe đồng nghiệp trong Đài truyền hình nói rằng Tỉnh Điền đến tìm anh, anh ta còn muốn đến nhà anh nữa. Hình như là anh ta lái xe thẳng từ Đài truyền hình về nhà anh thì phải. Nghe đến đó anh thầm nghĩ không biết liệu Bối Nhĩ sẽ thế nào khi thấy Tỉnh Điền? Bộ dạng hoảng loạn của cô năm đó lại hiện ra trong đầu anh, vì thế lúc này đây phải được nhìn thấy cô thì anh mới cảm thấy thật sự yên tâm.
Cô nói rằng không có ai đến cả và cả bộ dạng của cô cũng bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì thế anh đoán có lẽ Tỉnh Điền chưa đến hoặc là khi anh ta đến, Bối Nhĩ không biết. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cô cũng chưa gặp Tỉnh Điền, như thế là anh yên tâm rồi. Kỳ thực anh đâu biết rằng, sau bao nhiêu năm qua Bối Nhĩ đã học được cách che giấu tình cảm thật của mình, không để lộ ra nét mặt bên ngoài.
Cô lấy đĩa phim do anh ta đóng ra khỏi đầu đĩa và cố gắng bẻ nó thành hai mảnh. Trong màn đêm u tối, tiếng chiếc đĩa phim bị bẻ làm đôi tựa như tiếng tuổi trẻ đang vỡ vụn bên tai. Tình yêu đầu đã khiến cô trăm nghìn lần nhớ rồi cuối cũng cũng chỉ còn là cát bụi.
- Thực ra, hôm nay Tỉnh Điền có đến. - Khi ăn cơm, cô bỗng nói với anh.
Anh như phun hết cơm trong miệng ra bàn:
- Cái... cái gì?
- Hôm nay, Tỉnh Điền có đến. - Cô bình tĩnh nhắc lại. Cô cảm thấy mình không cần phải giấu anh. Trong căn hộ rộng lớn này, Lý Bối Lỗi là người thân duy nhất của cô. Cô cần được anh hiểu, được anh ủng hộ.
- Anh ta... Anh ta có nói gì không?
- Không. Anh ấy không biết em ở nhà.
- Vậy à! - Anh uống một ngụm nước cho bình tĩnh lại, - Thực ra, anh ta đến tìm anh.
- Tìm anh ư?
- Ừ. Mấy hôm trước, anh ta đến tham gia chương trình và có mượn anh một đĩa nhạc. Hôm nay, chắc là anh ta đem đến trả.
- Ồ! Hóa ra là vậy.- Cô đáp lại, lòng cô bỗng càng thêm trống trải hơn bởi lúc đó cô vẫn còn cho rằng anh ta đến tìm cô. Trước đây, dù hai người quen nhau khá lâu nhưng cô chưa từng dẫn anh ta về nhà chơi. Thế mà cô lại từng mơ rằng, anh ta có thể tìm ra nơi cô ở trong thành phố phồn hoa này, rồi anh ta sẽ đến gõ cửa nhà cô. Cuối cũng anh ta cũng đến, nhưng đáng tiếc lại không phải đến tìm cô.
Cô cúi thấp xuống cố gắng ăn nốt những hạt cơm cuối cùng, và đâu đó trên khóe môi cô còn đọng lại nụ cười u buồn.
Kể từ sau khi Tỉnh Điền đến, tâm trạng của Lý Bối Nhĩ mãi vẫn không thể bình thường lại được. Cô bỗng muốn gặp lại anh ta, dù không nói câu gì, chỉ đứng nhìn anh ta từ xa cũng được.
- Anh không đồng ý. - Anh Lý Bối Lỗi gạt phắt ngay ý nghĩ của Bối Nhĩ.
- Anh không đồng ý ư? - Cô ngạc nhiên nhìn anh.
- Phải. Anh không đồng ý.
- Tại sao anh lại không đồng ý? Anh dựa vào cái gì mà không đồng ý? - Tâm trạng của cô có chút xúc động. Dường như cô không ngờ anh Lý Bối Lỗi lại có thái độ như vậy.
- Bởi vì anh không muốn thấy em lại bị tổn thương lần nữa. – Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ cho cô nghe, - Em đi tìm anh ta nói chuyện gì? Với địa vị và tầm ảnh hưởng của anh ta ngày hôm nay, liệu anh ta có thể nghe em nói gì? Chưa biết chừng em chưa gặp được anh ta thì đã bị trợ lí của anh ta ngăn lại ở ngoài cửa rồi.
Anh bước đến bên cạnh, đặt hai tay lên vai cô rồi cúi xuống nhìn mắt cô mà nói:
- Nghe anh đi. Bối Nhĩ, những chuyện đã qua rồi hãy để cho nó qua đi. Đừng cố gắng giữ mãi những hồi ức như vậy bởi chúng chẳng còn ý nghĩ gì nữa đâu.
Cô gắng sức đẩy tay anh ra, giận dữ nói:
- Ai nói là chẳng còn ý nghĩa gì? Chị Khả Lam bỏ đi lâu như vậy, anh có quên chị ấy không? Anh có quên mọi chuyện trong quá khứ không? Anh dám nói rằng chúng chẳng còn ý nghĩa gì với anh không?
- Chuyện đó không giống nhau. – Anh hét lên với cô, - Tỉnh Điền và Khả Lam vốn là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Nhưng họ đều có ý nghĩa với chúng ta. - Cô giận dữ nhìn anh.
Anh trầm tư gật đầu:
- Phải. Anh thừa nhận là anh vẫn chưa quên được Khả Lam. Nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ, giữa bọn anh luôn tồn tại một khoảng cách như thế nào. Giống như chơi đàn dương cầm, khi em đánh sai một nốt nhạc thì dù em có cố gắng thế nào em cũng không thể theo kịp nhạc điệu. Rốt cuộc, em có hiểu không?
- Em không hiểu. - Ánh mắt cô như bốc hỏa, cô kích động giơ tay về phía anh, - Anh đừng nhắc đến chiếc đàn dương cầm của anh với em. Em chẳng hiểu gì đâu.
- Tại sao anh lại không được nhắc đến chiếc đàn dương cầm. Nó là vật anh từng yêu quý nhất. Vì em, anh đã phải vứt bỏ thứ mình yêu quý nhất. - Anh cũng không biết tại sao bỗng nhiên mình lại đổi giọng như vậy. Dường như tâm trạng bị dồn nén bấy lâu nay cũng có cơ hội bật ra.
Cô thẫn thờ, tay phải của cô dừng lại trong không trung. Họ nhìn nhau, chẳng ai nói với ai câu nào rồi cô cúi đầu đi qua anh, lặng lẽ bước lên nhà.
Vậy là cuối cùng anh cũng nói ra câu đã đề nén trái tim anh suốt bao nhiêu năm qua. Sau từng đó năm, anh đã thay đổi chuyên ngành, thay đổi chí hướng, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi mong muốn tạo dựng sự nghiệp từ chiếc đàn dương cầm kia. Anh không thể kìm nén được niềm vui trào dâng trong lòng mình mỗi khi đôi bàn tay anh được nhảy múa trên những phím đàn. Tất cả những điều đó, cô đều nhìn thấy trong mắt anh nhưng việc đó lại được phát ra từ miệng anh lại là một chuyện khác. Cô thẫn thờ nhìn chú chó con dưới chân, buồn bã nói:
- Tao chưa từng nhờ mày làm giúp tao điều gì.
Lý Bối Lỗi đứng trong phòng khách rộng lớn, hai tay vuốt nhẹ chiếc đàn dương cầm bên cạnh mà lòng quặn đau không nói nên lời. Anh ân hận về câu nói của mình. Thực ra, anh không hề có ý oán trách cô mà anh chỉ không muốn cho cô gặp lại Tỉnh Điền, anh chỉ không muốn thấy cô lại bị tổn thương lần nữa. Nhưng tại sao anh lại nói như vậy? Có phải trong trái tim anh vẫn còn mối thù hận? Bao nhiêu năm nay anh chưa từng ôm hận ai bao giờ. Thực ra, anh cũng không lý giải nổi cách làm vừa nãy của mình.
Khi tối muộn, anh bỗng nhận được cú điện thoại của Tỉnh Điền. Tỉnh Điền nói anh ta sẽ lại mang đĩa hát đến trả anh.
- Không cần đâu, - Anh nói, - Tôi tặng anh đấy.
- Không được đâu, - Tỉnh Điền từ chối, - Tôi biết đĩa hát đó đã không còn phát hành nữa, chắc chắn là nó rất quý đối với anh.
- Vậy anh bảo trợ lý của anh mang đến trả tôi là được rồi, hoặc là anh cứ trực tiếp gửi nó qua đường bưu điện đến thẳng Đài truyền hình đi. - Anh lạnh lùng nói.
- Không, không. Tôi đã nói là sẽ đích thân đem đến trả anh. Nhân tiện tôi còn phải cảm ơn anh nữa chứ.
- Cảm ơn tôi ư?
- Phải. Cảm ơn anh đã cho tôi mượn đĩa nhạc. – Anh ta giải thích, nhưng thực ra là muốn che giấu điều gì đó.
- Không cần đâu.
- Chắc chắn là cần. - Tỉnh Điền kiên trì.
Sau khi gác điện thoại, Lý Bối Lỗi đi lên nhà, nhìn thấy cửa phòng Lý Bối Nhĩ khép hờ, anh nhẹ nhàng gõ cửa.
- Em ngủ rồi. - Cô buồn bã nói.
Anh cười:
- Ngủ rồi mà vẫn nói chuyện được sao?
Cô bật dậy, "xoạch" cánh cửa mở ra, cô chỉ vào mũi anh hét lên:
- Đừng có cười đùa tí tởn như vậy. Anh nghiêm túc một chút đi.
Anh lập tức đứng nghiêm rồi chuyển sang bộ mặt nghiêm túc cúi chào cô:
- Vâng thưa quý cô.
Cô cười như mọi chuyện trước đó chưa từng xảy ra vậy. Cuối cùng họ cũng học được cách không giận nhau lâu. Dù họ đã từng cãi nhau kịch liệt nhưng trong nháy mắt, mọi thứ đều tan thành mây khói. Trước mặt nhau, họ có thể bỏ qua mọi thứ, bởi họ đã từng cùng nhau trải qua cuộc sống phiêu bạt và u ám và hơn hết họ chính là anh em.
- Tỉnh Điền hẹn anh ngày mai đi uống cà phê, nếu em...
- Bỏ đi. - Cô ngắt lời anh, - Anh nói đúng, bây giờ đúng là em và anh ta chẳng còn gì để nói với nhau. Những chuyện quá khứ đều đã qua rồi. Do bản thân em không quên được chứ có khi người ta đã sớm quên từ lâu rồi.
- Bối Nhĩ... Anh nhìn cô xót xa, anh không biết nên nói gì để an ủi cô nữa.
- Em không sao. Cô quay lại nhìn anh cười, - Đã bao nhiêu năm nay, em không hề liên lạc với anh ta. Bây giờ, chẳng phải em đang sống rất tốt sao? Hơn nữa, em cũng thật sự không biết mình sẽ nói chuyện gì với anh ta. Tình yêu không còn, tình bạn càng không thể nói tới, có một chút oán hận, nhưng em đâu thể gặp anh ta để nói một câu rằng: "Em hận anh."
- Anh xin lỗi. – Anh bỗng nói.
- Anh sao thế? - Cô cười khì khì nhìn anh.
- Lời anh vừa nói...
- Anh vừa nói gì cơ? Em quên sạch rồi. - Cô xua tay với anh coi như tha thứ.
Anh giơ bàn tay to lớn của mình ra vò rối mái tóc quăn dài của cô. Cả hai cùng cười coi như giảng hòa. Thực ra, họ đều không thể ngờ rằng, người còn e ngại và lo lắng hơn cả họ lại chính là Tỉnh Điền...
Cả ngày, Tỉnh Điền cứ như kẻ mất hồn ở trường quay. Chỉ có mỗi một cảnh hôn nhau đơn giản mà quay tới mười mấy lần vẫn không xong. Đạo diễn và nữ diễn viên chính đều mất hết kiên nhẫn với anh ta nhưng hiện nay, anh ta lại đang là nam diễn viên được mọi người hâm mộ nhất, ai đám không nhịn anh ta vài phần chứ? Khi đạo diễn hô tiếng "cắt" cuối cùng, anh buồn bã xua tay với đạo diễn:
- Xin lỗi. Hôm nay, tâm trạng của tôi không được tốt.
- Vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi. - Đạo diễn kiên nhẫn nói. Chứ thực ra, trong lòng ông đã sớm tức điên lên từ lâu rồi.
Tỉnh Điền nhắm mắt đổ uỳnh xuống ghế, hình bóng một người cứ luôn hiện ra trong đầu anh. Có lẽ do sáng nay, khi trợ lý của anh thì thầm với anh về những thứ liên quan đến Lý Bối Lỗi đã khiến anh ta hoang mang, lo lắng cho nên anh ta mới phân tâm như thế.
Anh ta đã sai người đi điều tra tình hình cụ thể của Lý Bối Lỗi. Anh ta muốn hiếu rõ hơn về Bối Lỗi. Nhưng thực ra là anh ta muốn biết về tình hình của một người khác hơn. Đúng như anh ta đoán, Lý Bối Lỗi có một cô em gái tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, chưa từng có một tác phẩm nào, thường ngày vẫn sống kép kín với mọi người, đối với mọi người đều hết sức thận trọng và nhún nhường. Dường như anh ta đã có thể khẳng định được, cô ấy chính là người con gái mà nhiều năm trước anh ta đã bỏ rơi, nhưng đến giờ anh vẫn không thể nào quên được. Bao nhiêu năm nay, anh ta cố gắng làm việc và sự cố gắng ấy cũng được đền đáp là sức ảnh hưởng của anh ta ngày càng lớn, có vô số diễn viên nữ xinh đẹp vây quanh anh như cá dưới sông và chắc hẳn, anh cũng nếm không ít hương vị của tình yêu. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, anh luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Anh cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Trước đây và cả hiện tại anh cần thứ gì thì đều có được, nơi nào cần đến thì anh đều đã đến nhưng lòng anh vẫn thấy trống rỗng. Dường như nó đã trở thành một cái động không đáy mãi mãi không thể lấp đầy được. Điều càng khiến anh buồn hơn là hiện giờ anh hoàn toàn không rõ mình có thể lấy gì để lấp đầy nó. Nhưng vào lúc nhận được tin tức của Bối Nhĩ, anh đã hiểu ra rằng thứ mà anh thiếu chính là một tình yêu chân thành.
Khi anh chia tay với Sơn Miên - cô bạn gái cũ, cô ấy đã nói với anh rằng:
- Anh sẽ mãi mãi không thể nào có được hạnh phúc bởi vì trong lòng anh chỉ có anh mà thôi.- Anh thường nghĩ có lẽ cô ấy nói đúng, một người không có cách nào đem đến hạnh phúc cho người khác thì bản thân người đó cũng không thể nào cảm thấy hạnh phúc thật sự được. Rất nhiều lần, anh cảm thấy mình thật sự mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, mệt mỏi với những thú vui sôi động nhưng anh chẳng có cách nào thoát ra được, bởi anh đã không thể sống thiếu được những vinh quang dối trá đó, anh không thể chịu đựng được cảnh mình phải quay lại sống những ngày tháng trước kia, không có những đóa hoa tươi chất thành núi, không có những tiếng vỗ tay vang như sấm, không còn được mọi người chú ý, không còn được người người theo đuổi.
- Cô nghĩ tôi có nên đến tìm cô ấy không? - Anh mệt mỏi nằm trên ghế hỏi người trợ lý của mình. Suốt một thời gian dài, cô ấy là người bạn duy nhất bên cạnh anh mà anh có thể giãi bày tâm sự của mình.
- Tốt nhất đừng đi. - Trợ lý của anh nói, - Việc đó sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho anh.
Chỉ một câu đơn giản "Việc đó sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho anh", đã đập tan mong muốn đi gặp lại người xưa của anh. Thực ra, đúng là anh không biết, một cuộc gặp gỡ trông có vẻ đơn giản như vậy cũng có thể cung cấp cho đám phóng viên lá cải rất nhiều thông tin vớ vẩn. Tuy nhiên, điều càng khiến anh lo sợ hơn chính là có người sẽ lật tung chuyện quá khứ và những kí ức đó lên. Quá khứ của anh nghèo kiết xác, thậm chí còn bị người ta nhạo báng, đó là những ngày tháng mệt mỏi mà anh không bao giờ muốn quay lại.
Thực ra, anh đã quyết định sẽ không đi gặp cô nữa. Anh chỉ muốn mượn lời người khác để cho qua thôi.
- Thôi vậy. - Anh nói, - Dọn dẹp xong, chúng ta đi uống một chén nhé.
- Vâng. - Người trợ lý đáp lại.
Anh cười, thở dài một tiếng, dường như anh cảm thấy tâm trạng của mình nhẹ nhõm khá nhiều. Trợ lý của anh đặt cuốn kịch bản lên tay anh và anh nói một tiếng "Cám ơn" khá nhẹ nhàng, cô ấy trầm tư lắc đầu, quay người đi dọn dẹp trang phục cho anh. Anh nhìn theo bóng người trợ lý. Đó là một cô gái chu đáo và ít nói, những cử chỉ và hành động đơn thuần của cô luôn khiến cho tư tưởng của anh được giải thoát. Anh bỗng phát hiện ra rằng, cô gái trước mắt anh có cá tính rất giống Lý Bối Nhĩ. Hay là chính vì như vậy nên anh mới không hề e dè kể hết cho cô nghe. Nghĩ đến đây, anh lắc đầu cười. Khi bạn thấy nhớ một người, bạn sẽ luôn tìm ra rất nhiều điểm tương đồng giữa những người xung quanh bạn và người bạn đang nghĩ đến. Anh lim dim mắt, ngả người ra chiếc ghế trúc và bắt đầu nhẩm lời ở cuốn kịch bản trong tay:
- Em cho rằng em thay đổi bề ngoài của mình giống như cô ấy thì em có thể thay thế được cô ấy sao?
Trên đường Lý Bối Lỗi lái xe đi làm, anh nhận được tin nhắn của Tỉnh Điền nói rằng cậu ta có việc nên hủy buổi hẹn kèm theo thêm mấy câu xin lỗi khách sáo. Lý Bối Lỗi gập điện thoại di động rồi tiện tay quẳng nó xuống sau xe, thậm chí anh còn chẳng buồn nhìn xem nó rơi vào đâu nữa.
Các đồng nghiệp trong Đài truyền hình nhận giúp anh một gói bưu phẩm chuyển phát nhanh. Anh mở ra, tiện tay ném chiếc đĩa hát màu đen lên bàn và nhờ đạo diễn khi nào ra ngoài thì vứt nó đi giúp anh.
- Đây là một đĩa hát rất hay mà. Đạo diễn ngạc nhiên nhìn anh.
- Giờ còn ai giữ máy nghe loại đĩa hát này chứ. – Anh cười nói.
- Nếu không nghe thì giữ lại làm tư liệu cũng tốt mà. Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết đĩa hát này không phát hành nữa đâu đấy nhé.
- Nếu anh thích thì tôi tặng anh đấy. - Anh lật cuốn tạp chí Âm nhạc trên tay, thản nhiên nói.
- Thật ư? - Người đạo diễn vui mừng ra mặt.
- Thật.
- Cậu không hối hận chứ?
- Không hối hận.
- Vậy, cám ơn cậu nhé. - Người đạo diễn xúc động ôm chiếc đĩa hát màu đen vào lòng như ôm một báu vật vậy.
Thực ra, Lý Bồi Lỗi không phải là không trân trọng đĩa hát đó mà chỉ là nó đã qua tay người khác, đặc biệt là qua tay người mà anh có ác cảm nên tự nhiên anh thấy ghét chiếc đĩa hát đó mà thôi. Anh là như vậy đấy. Từ nhỏ tới lớn, đồ đạc của anh, đều không cho người khác động vào. Năm đó cũng chỉ có mình Khả Lam được động vào chiếc đàn dương cầm mà anh yêu thích thôi. Anh luôn cho rằng, chỉ có người anh yêu quý mới có tư cách động vào những thứ anh yêu thích. Sau này, khi Khả Lam đi rồi, anh bắt đầu cảm thấy hoài nghi với tất cả những thứ anh trân trọng. Cô đã nuôi dưỡng ước mơ của anh từ tình yêu mà cô dành cho anh. Tuy năm đó, anh từ bỏ cơ hội đi Anh nhưng trong thâm tâm, anh luôn dâng trào mơ ước về những gì liên quan đến cây đàn dương cầm. Chính cô đã khích lệ anh tiếp tục ước mơ của mình. Nhưng nay cô đã đi rồi, mơ ước của anh theo đó cũng bị cắt đứt. Những báu vật mà anh từng giữ chặt giờ cũng mất đi giá trị vốn có của nó.
- Cậu đang nghĩ gì thế? - Đạo diễn khua tay trước mặt anh.
- Không có gì ạ. - Anh cười hỏi anh ta, - Chắc con trai anh đi học nhà trẻ rồi nhỉ?
- Phải. Hai hôm trước, tôi còn đăng ký cho cháu học đàn dương cầm. - Đạo diễn không giấu nổi tự hào nói.
- Tốt quá! - Anh vỗ vai đạo diễn thể hiện sự ngưỡng mộ, nhưng trong lòng anh bỗng cảm thấy đau nhói khi nghe đến từ "dương cầm". Anh không thể không thừa nhận rằng, bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn nhớ đến quãng thời gian những ngón tay của anh nhảy múa trên các phím đàn.
Dương cầm là thứ anh mãi mãi không thể vứt bỏ trong cuộc đời mình.
Tác giả :
Nhã Mông