Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
Chương 84: Lòng kẻ cầm thú kiên quyết dứt khoát
Editor: Thơ Thơ
Nàng vừa run vừa sợ sờ soạng ở ống tay áo, lúc này mới giật mình thấy binh phù đã không còn trên người, cả người nhất thời sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đây là đủ để điều động đại quân quan trọng của triều đình rồi!
Nàng sao có thể sơ ý như thế?!
Hương vị rượu nho ngọt ngào thuần khiết, mùi rượu đạm bạc, không ngờ rượu lại cực mạnh, nàng uống thêm mấy chén, lại có thể say đến choáng váng, trong lúc mơ mơ màng màng lại đem binh phù trao tay tặng người.
Vật này nếu rơi vào trong tay người có dã tâm, chỉ sợ gây ra đại họa.
Đổng Khanh biến sắc, nhanh chóng xoay người về phía Thẩm Mộ Thu hỏi "Phù lão bản, ngươi có biết hắn ở nơi nào không?"
Thẩm Mộ Thu lạnh lùng liếc nàng một cái, giơ tay nói: "Phù lão bản là người ở nơi khác tới, thương nhân không có biên giới, luôn luôn bôn ba khắp nơi, không có chỗ ở cố định, ai mà biết?" thotho_
Lưu Ký đem ly rượu nhỏ đặt trên bàn, thần sắc cứng lại, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: "Mộ Thu, nàng là nữ nhân của ta! Nếu như ngươi biết, thì nói cho nàng biết đi."
Lúc này Thẩm Mộ Thu mới không cam tâm tình nguyện mở miệng nói: "Phù lão bản nhiều lần nhờ người làm ở tửu lâu đưa rượu tới, ở trong hẻm Hoa Đào, chính là căn nhà lớn nhất."
Đổng Khanh nghe xong, liền vội vàng lao ra khỏi cửa, sau lưng truyền đến tiếng Lưu Ký gấp gáp, "Đợi trời sáng rồi hãy đi, giờ này ra cửa, chắc chắn nàng sẽ xúc phạm đến sát khí!"
Trong lòng nàng chỉ nhớ tới binh phù, chuyện này hết sức khẩn cấp, tuyệt đối không trì hoãn được, nào có lo lắng hắn nói những gì?
Sát khí?
Vậy là cái gì?
***
Đổng Khanh vội vàng vọt ra khỏi lầu Thu Phong, bước chân gấp gáp tiến về phía hẻm Hoa Đào, vầng trăng nơi chân trời bị mây đen che lại hơn phân nửa dung nhan, bóng đêm bao phủ, cả vùng đất tối đen như mực, trong đêm khuya không người trên đường phố, càng lộ vẻ thê lương cô tịch, chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình dồn dập.
Hẻm Hoa Đào sao? Nhớ mang máng ban ngày đi bộ ở trên đường từng nghe Cố Tử Khâm nói tới. Trong hẻm Hoa Đào có nhiều người, còn chỉ phương hướng cho nàng nhìn, lúc ấy nàng hoàn toàn không có để ở trong lòng, nàng phải cẩn thận suy nghĩ một chút đến tột cùng hẻm Hoa Đào ở nơi nào? thotho_
Đưa tầm mắt nhìn tới, trong bóng tối, đường phố không hề có dấu chân người, cửa từng nhà khép chặt, bách tính nghỉ lúc mặt trời lặn, ban đêm đều nghỉ ngơi, cái này cũng không kỳ quái. Chỉ là......... Vì sao trên cửa mỗi một gia đình đều dán lên một lá bùa chú? Trước cửa còn dựng ngược một cây chổi? Chuyện này hết sức không tầm thường.
Nàng nửa suy nghĩ, cẩn thận chu đáo, đường phố tối nay. Hiển nhiên quỷ dị, gió mát từ từ, bóng cây trùng điệp, lờ mờ giữa bóng cây dao động, càng cảm thấy gió lạnh thê thảm. Quỷ Ảnh âm u.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến từng tiếng chuông, phá vỡ ban đêm yên tĩnh.
Nàng cảm thấy có chút sợ hãi, rồi lại lý trí nghĩ tới, cái gọi là lòng nghi ngờ sinh quỷ ám, đều là bởi vì không rõ duyên cớ lại tăng thêm nội tâm sợ hãi.
Cứ như vậy nghĩ đến. Thuận tiện tự trấn an để lòng thêm can đảm, bước nhanh đi về phía tiếng chuông vang vọng trên đường cái, tìm vị trí hẻm Hoa Đào.
Đi trên đường lớn. Ngước mắt nhìn thấy một đội nhân mã đi xuyên qua ở trong ngõ hẻm, một nam nhân mặc áo bào đạo sĩ dẫn đầu đội ngũ phía trước, vừa chuông rung, vừa lẩm bẩm nói trong miệng, trong khi sau lưng hắn mấy tên lên đồng gõ la đánh trống. Thổi sừng trâu, tiếng thê lương ngắn ngủi. Đội ngũ sau cùng, đi theo mấy người nam nữ mặc tang phục, dọc đường phát ra từng trận kêu khóc, âm điệu quỷ dị. thotho_
Đúng là tống táng người chết sao?
Không đúng! Tống táng sẽ không tiến hành trong đêm khuya, huống chi cũng không nhìn thấy quan tài. thotho_
Lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng la khóc thê lương của nữ nhân, ở trong đêm khuya đặc biệt thê lương kinh khủng, đạo sĩ kia dừng một chút, bắt đầu niệm lên kinh văn kỳ quái, đội ngũ nam nữ đi theo đọc. Gió lạnh rùng mình, từ từ thổi qua, bên người Đổng Khanh đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo một hồi, nàng bắt đầu lo lắng bất an, nghĩ thầm vẫn nên nhanh chóng rời đi.
Theo bản năng nàng lui về sau một bước, cũng không cẩn thận đụng ngã cái cộc gỗ đứng ở một bên, phát ra "rầm" một tiếng, tiếng vang trầm trầm, vang trở lại ở trên không chấn động trên đường phố.
Trong đêm khuynh khắc, tất cả thanh âm, im bặt.
Đội ngũ quỷ dị kia nghe tiếng cái cộc gỗ ngã xuống đất, lập tức dừng lại tất cả động tác, toàn bộ người quay đầu, nhìn thấy cái cộc gỗ ngã xuống đất, vẻ mặt chợt biến, trong giây lát mắt lộ hung quang, hung ác nhìn nàng chằm chằm, bộ dáng hung ác hận không thể lập tức xé nàng ra ăn vào trong bụng.
Đổng Khanh bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, run lẩy bẩy mở miệng. "Đúng........, thật xin lỗi........"
"Lệ quỷ!"
Đạo sĩ đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó hướng trên người nàng đập tới một tờ giấy vàng, tờ giấy này giống như bông tuyết, rơi tới tấp trên người nàng, nhìn kỹ lại là giấy tiền vàng mả, lúc này Đổng Khanh đã sớm bị sợ đến chân mềm nhũn rồi, cả người nàng phát run, sắc mặt bởi vì sợ hãi mà trắng bệch. thotho_
Trước mắt bọn người này quái dị, từng người mặt lộ vẻ hung quang, y hệt như hung thần ác sát từ từ tiến tới gần nàng........
Trong lòng nàng hoảng sợ xoay mình, lui về phía sau mấy bước.
"Đi mau!"
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ mà có lực kéo mạnh lấy nàng, kéo nàng vào trong hẻm, bên trong hoảng sợ, giống như nghe hắn nói cái gì nàng đụng ngã cột dán bùa chú 『 cột trấn sát 』, hết sức nguy hiểm.
Chuyện xảy ra quá nhanh, trong khi nàng đang kinh hoảng chưa kịp phản ứng, bản thân bị nam nhân kéo vào một chỗ bên trong ngõ hẻm rách nát không người ở.
Nàng kinh hoàng chưa kịp đứng ở bên tường, ngơ ngác nhìn hắn nhanh chóng kéo lại cửa cũ nát, ngay sau đó tiến vào bên người nàng, đôi tay đè ở trên tường, hai cánh tay siết chặc nàng ở bên trong. thotho_
Xem ra đã an toàn, Đổng Khanh hơi ổn định tâm thần một chút, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của hắn nói."Ngươi áp quá gần rồi."
"Nàng là nữ nhân của ta, nàng phải có thói quen thân cận ta."
"Ta không phải là nữ nhân của ngươi, loại chuyện như vậy, xin không cần tự tiện quyết định." Nàng thở dốc một hơi, dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Đám người bên ngoài kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
Lưu Ký nói: "Là tiễn sát, chung quanh đây có người chết oan chết uổng, đưa đến nơi không an tĩnh, mới có thể cử hành nghi thức tiễn sát, mục đích là đuổi quỷ, nghe nói quỷ càng lợi hại, đội ngũ tiễn sát càng khổng lồ, bên ngoài một mảnh huyên náo, lấy nhân số tham tế mà nói, phải là một con quỷ rất lợi hại."
Quỷ?!
Tục ngữ nói, đi ngay, ngồi thẳng, thường ngày không làm việc trái với lương tâm, trời tối không sợ quỷ gõ cửa, nàng làm việc Quang Minh Trác Nhiên, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, ngửa mặt không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với người, nhưng........ Nàng vẫn rất sợ quỷ. thotho_
Đổng Khanh nghe thấy là quỷ rất lợi hại, trong lòng nhất thời dâng lên ớn lạnh rùng mình, nàng nuốt một ngụm nước miếng, hoảng sợ nhỏ giọng hỏi: "Ta mới vừa đụng ngã một cái cột gỗ có dán bùa chú, ngươi mới vừa nói rất nguy hiểm kia mà, nguy hiểm gì, ta có bị lệ quỷ quấn lên hay không?"
Mặc dù nàng ỷ mình không giống với nữ nhân bình thường, ở trên triều đình cứng rắn vô cùng, có thể một người một ngựa khẩu chiến quần nho, bức lui dị đảng, có thể nói không thua tu mi nam tử, nhưng mà, nàng thật sự rất sợ quỷ.
Thật sự bị lệ quỷ quấn lên.........
Nghĩ đến đây, nàng cực kỳ hoảng sợ run run một hồi.
"Được kêu là 『cột trấn sát』, trấn sát, dĩ nhiên là lấy ra dùng trấn áp sát khí, là vì phòng ngừa lệ quỷ chạy trốn khắp nơi, nàng đụng ngã cột trấn sát, dĩ nhiên nguy hiểm......" Hắn nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nàng kinh hoảng tái nhợt, rất nghiêm túc mở miệng, chậm rãi nói ra: "Dĩ nhiên nguy hiểm, hết sức nguy hiểm, đụng ngã cột trấn sát......."
"Ta sẽ bị lệ quỷ quấn lên sao?" Gương mặt nàng hoảng sợ. thotho_
"Không! Đụng ngã cột trấn sát, nàng sẽ bị đánh, bị đám người kia hung hăng đánh cho một trận, bị đánh, da thịt sẽ rất đau........ Chỉ là, nàng hãy yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng, không có ai có thể đánh nàng."
Nói xong, hắn cúi đầu, bất ngờ hôn nàng.
Lại tới!
Từ lúc trong tẩm điện Ninh Vương, chuyện thiếu một chút nữa bị hắn xâm phạm, thật khiến cho Đổng Khanh vừa cáu vừa giận, nàng dùng sức đẩy hắn ra, thừa dịp khe hở liền xông ra ngoài cửa, mới kéo cửa ra, sau lưng lại truyền đến tiếng cười khẽ, nhắc nhở: "Bên ngoài có lệ quỷ đấy." thotho_
Lúc này, một hồi gió lạnh thổi qua, giấy tiền vàng mả bay đầy trời, nàng lạnh run, bỗng nhiên gió lạnh, vô cùng thê lương.
Ngoài nhà có một lệ quỷ chết oan, trong nhà có một Sắc Quỷ động đực.
Hiển nhiên Sắc Quỷ động đực so với lệ quỷ chết oan, an toàn hơn.
Nàng cân nhắc trong chốc lát, một nửa bước chân bước ra bên ngoài, lập tức thu hồi lại.
Nàng chưa kịp quay người lại, cửa gỗ cũ nát đã bị hắn kéo lại lần nữa, hắn bá đạo xoay thân thể của nàng, ép buộc nàng đối mặt với hắn, sau đó dùng thân thể để nàng ở trên ván cửa, nàng cả kinh kêu lên một tiếng, "Ninh Vương, ngươi......"
Lời nói chưa dứt, hắn đã một tay bóp chặt eo nhỏ của nàng, một tay khác chống đỡ ở trên cửa, đầu gối đùi phải chen vào giữa hai chân của nàng, làm nàng không thể động đậy.
Như thế này, nàng cũng trốn không thoát nữa.
Hắn hướng tới nàng cười dâm đãng một tiếng, " buổi sáng hôm qua chuyện tốt bị cắt đứt, phải tiếp tục hoàn thành!" thotho_
Cư nhiên dâm đãng như thế.
Nàng tức giận phải cắn răng nghiến lợi, xấu hổ nói: "Bên ngoài đang đuổi quỷ, gió lạnh thê thảm, Quỷ Khốc Thần Hào, ngươi còn có tâm tình Phong Hoa Tuyết Nguyệt sao?"
Nam nhân này đối với chuyện cầm thú, thái độ kiên nghị khác hẳn với người thường, tinh thần kiên nhẫn hơn so với người thường, làm nàng cảm thấy cực kỳ bi phẫn.
Hắn nhàn nhạt cười nói: "Dân chúng tin những chuyện thần thần quỷ quái kia, ta Lưu Trường Phong cho tới bây giờ không tin."
Dứt lời, lần nữa cúi đầu chiếm lấy bờ môi mềm mại của nàng, lần này không giống trong tẩm điện,thô bạo như vậy, ngược lại nhu tình lưu luyến, hết sức dịu dàng.
Nàng rên một tiếng, trốn thoát chốc lát, nhưng cảm giác được hạ thân bị một vật cứng đâm đến khó chịu, trên thân nam nhân rất thích đeo ngọc quyết, nàng không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi, lấy hơi nói: "Trên người ngươi đeo ngọc quyết làm cho ta khó chịu, đem nó mở ra đi." thotho_
Đang lưu luyến triền miên, bên trong tiếng thở dốc, hắn nỉ non than nhẹ: "Đúng vậy, cứng rắn làm ta khó chịu......"
"Vậy ngươi mở nó ra."
"Ừ........" Hắn rên khẽ một tiếng, tay bóp chặt eo nàng, hoạt động đi lên, dời đến trước ngực nàng, hướng về phía nhũ hoa mềm mại của nàng. Phòng bị, khiêu khích vỗ về, vừa vê vừa vò.
"A!"
Chỗ đó hết sức nhạy cảm, phái nam ôn hoà hiền hậu bàn tay chai sần nhẫn tâm xoa bóp, hắn lại tệ hại hơn, nhanh chóng cúi đầu, cách lớp áo mút chặt nhũ hoa của nàng. Phòng bị, cả người nàng run rẩy một hồi, cơ hồ thét ra tiếng chói tai. Nàng bị hắn siết chặt quá đỗi, không thể trốn đi đâu được, vừa hận chính mình là trong lúc tình thế cấp bách ra cửa, không kịp đem băng ngực quấn lên, đành phải phẫn nộ cắn răng nói: "Đừng đụng chỗ đó của ta!"
"Tuân lệnh......." Hắn rên rỉ lên một tiếng, khàn khàn nói: "Uyển Nhi, nàng có thể sẽ chảy chút máu, sẽ đau một chút........" Dứt lời, bỗng ôm nàng lên.
Nàng vừa run vừa sợ sờ soạng ở ống tay áo, lúc này mới giật mình thấy binh phù đã không còn trên người, cả người nhất thời sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đây là đủ để điều động đại quân quan trọng của triều đình rồi!
Nàng sao có thể sơ ý như thế?!
Hương vị rượu nho ngọt ngào thuần khiết, mùi rượu đạm bạc, không ngờ rượu lại cực mạnh, nàng uống thêm mấy chén, lại có thể say đến choáng váng, trong lúc mơ mơ màng màng lại đem binh phù trao tay tặng người.
Vật này nếu rơi vào trong tay người có dã tâm, chỉ sợ gây ra đại họa.
Đổng Khanh biến sắc, nhanh chóng xoay người về phía Thẩm Mộ Thu hỏi "Phù lão bản, ngươi có biết hắn ở nơi nào không?"
Thẩm Mộ Thu lạnh lùng liếc nàng một cái, giơ tay nói: "Phù lão bản là người ở nơi khác tới, thương nhân không có biên giới, luôn luôn bôn ba khắp nơi, không có chỗ ở cố định, ai mà biết?" thotho_
Lưu Ký đem ly rượu nhỏ đặt trên bàn, thần sắc cứng lại, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: "Mộ Thu, nàng là nữ nhân của ta! Nếu như ngươi biết, thì nói cho nàng biết đi."
Lúc này Thẩm Mộ Thu mới không cam tâm tình nguyện mở miệng nói: "Phù lão bản nhiều lần nhờ người làm ở tửu lâu đưa rượu tới, ở trong hẻm Hoa Đào, chính là căn nhà lớn nhất."
Đổng Khanh nghe xong, liền vội vàng lao ra khỏi cửa, sau lưng truyền đến tiếng Lưu Ký gấp gáp, "Đợi trời sáng rồi hãy đi, giờ này ra cửa, chắc chắn nàng sẽ xúc phạm đến sát khí!"
Trong lòng nàng chỉ nhớ tới binh phù, chuyện này hết sức khẩn cấp, tuyệt đối không trì hoãn được, nào có lo lắng hắn nói những gì?
Sát khí?
Vậy là cái gì?
***
Đổng Khanh vội vàng vọt ra khỏi lầu Thu Phong, bước chân gấp gáp tiến về phía hẻm Hoa Đào, vầng trăng nơi chân trời bị mây đen che lại hơn phân nửa dung nhan, bóng đêm bao phủ, cả vùng đất tối đen như mực, trong đêm khuya không người trên đường phố, càng lộ vẻ thê lương cô tịch, chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình dồn dập.
Hẻm Hoa Đào sao? Nhớ mang máng ban ngày đi bộ ở trên đường từng nghe Cố Tử Khâm nói tới. Trong hẻm Hoa Đào có nhiều người, còn chỉ phương hướng cho nàng nhìn, lúc ấy nàng hoàn toàn không có để ở trong lòng, nàng phải cẩn thận suy nghĩ một chút đến tột cùng hẻm Hoa Đào ở nơi nào? thotho_
Đưa tầm mắt nhìn tới, trong bóng tối, đường phố không hề có dấu chân người, cửa từng nhà khép chặt, bách tính nghỉ lúc mặt trời lặn, ban đêm đều nghỉ ngơi, cái này cũng không kỳ quái. Chỉ là......... Vì sao trên cửa mỗi một gia đình đều dán lên một lá bùa chú? Trước cửa còn dựng ngược một cây chổi? Chuyện này hết sức không tầm thường.
Nàng nửa suy nghĩ, cẩn thận chu đáo, đường phố tối nay. Hiển nhiên quỷ dị, gió mát từ từ, bóng cây trùng điệp, lờ mờ giữa bóng cây dao động, càng cảm thấy gió lạnh thê thảm. Quỷ Ảnh âm u.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến từng tiếng chuông, phá vỡ ban đêm yên tĩnh.
Nàng cảm thấy có chút sợ hãi, rồi lại lý trí nghĩ tới, cái gọi là lòng nghi ngờ sinh quỷ ám, đều là bởi vì không rõ duyên cớ lại tăng thêm nội tâm sợ hãi.
Cứ như vậy nghĩ đến. Thuận tiện tự trấn an để lòng thêm can đảm, bước nhanh đi về phía tiếng chuông vang vọng trên đường cái, tìm vị trí hẻm Hoa Đào.
Đi trên đường lớn. Ngước mắt nhìn thấy một đội nhân mã đi xuyên qua ở trong ngõ hẻm, một nam nhân mặc áo bào đạo sĩ dẫn đầu đội ngũ phía trước, vừa chuông rung, vừa lẩm bẩm nói trong miệng, trong khi sau lưng hắn mấy tên lên đồng gõ la đánh trống. Thổi sừng trâu, tiếng thê lương ngắn ngủi. Đội ngũ sau cùng, đi theo mấy người nam nữ mặc tang phục, dọc đường phát ra từng trận kêu khóc, âm điệu quỷ dị. thotho_
Đúng là tống táng người chết sao?
Không đúng! Tống táng sẽ không tiến hành trong đêm khuya, huống chi cũng không nhìn thấy quan tài. thotho_
Lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng la khóc thê lương của nữ nhân, ở trong đêm khuya đặc biệt thê lương kinh khủng, đạo sĩ kia dừng một chút, bắt đầu niệm lên kinh văn kỳ quái, đội ngũ nam nữ đi theo đọc. Gió lạnh rùng mình, từ từ thổi qua, bên người Đổng Khanh đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo một hồi, nàng bắt đầu lo lắng bất an, nghĩ thầm vẫn nên nhanh chóng rời đi.
Theo bản năng nàng lui về sau một bước, cũng không cẩn thận đụng ngã cái cộc gỗ đứng ở một bên, phát ra "rầm" một tiếng, tiếng vang trầm trầm, vang trở lại ở trên không chấn động trên đường phố.
Trong đêm khuynh khắc, tất cả thanh âm, im bặt.
Đội ngũ quỷ dị kia nghe tiếng cái cộc gỗ ngã xuống đất, lập tức dừng lại tất cả động tác, toàn bộ người quay đầu, nhìn thấy cái cộc gỗ ngã xuống đất, vẻ mặt chợt biến, trong giây lát mắt lộ hung quang, hung ác nhìn nàng chằm chằm, bộ dáng hung ác hận không thể lập tức xé nàng ra ăn vào trong bụng.
Đổng Khanh bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, run lẩy bẩy mở miệng. "Đúng........, thật xin lỗi........"
"Lệ quỷ!"
Đạo sĩ đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó hướng trên người nàng đập tới một tờ giấy vàng, tờ giấy này giống như bông tuyết, rơi tới tấp trên người nàng, nhìn kỹ lại là giấy tiền vàng mả, lúc này Đổng Khanh đã sớm bị sợ đến chân mềm nhũn rồi, cả người nàng phát run, sắc mặt bởi vì sợ hãi mà trắng bệch. thotho_
Trước mắt bọn người này quái dị, từng người mặt lộ vẻ hung quang, y hệt như hung thần ác sát từ từ tiến tới gần nàng........
Trong lòng nàng hoảng sợ xoay mình, lui về phía sau mấy bước.
"Đi mau!"
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ mà có lực kéo mạnh lấy nàng, kéo nàng vào trong hẻm, bên trong hoảng sợ, giống như nghe hắn nói cái gì nàng đụng ngã cột dán bùa chú 『 cột trấn sát 』, hết sức nguy hiểm.
Chuyện xảy ra quá nhanh, trong khi nàng đang kinh hoảng chưa kịp phản ứng, bản thân bị nam nhân kéo vào một chỗ bên trong ngõ hẻm rách nát không người ở.
Nàng kinh hoàng chưa kịp đứng ở bên tường, ngơ ngác nhìn hắn nhanh chóng kéo lại cửa cũ nát, ngay sau đó tiến vào bên người nàng, đôi tay đè ở trên tường, hai cánh tay siết chặc nàng ở bên trong. thotho_
Xem ra đã an toàn, Đổng Khanh hơi ổn định tâm thần một chút, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của hắn nói."Ngươi áp quá gần rồi."
"Nàng là nữ nhân của ta, nàng phải có thói quen thân cận ta."
"Ta không phải là nữ nhân của ngươi, loại chuyện như vậy, xin không cần tự tiện quyết định." Nàng thở dốc một hơi, dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Đám người bên ngoài kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
Lưu Ký nói: "Là tiễn sát, chung quanh đây có người chết oan chết uổng, đưa đến nơi không an tĩnh, mới có thể cử hành nghi thức tiễn sát, mục đích là đuổi quỷ, nghe nói quỷ càng lợi hại, đội ngũ tiễn sát càng khổng lồ, bên ngoài một mảnh huyên náo, lấy nhân số tham tế mà nói, phải là một con quỷ rất lợi hại."
Quỷ?!
Tục ngữ nói, đi ngay, ngồi thẳng, thường ngày không làm việc trái với lương tâm, trời tối không sợ quỷ gõ cửa, nàng làm việc Quang Minh Trác Nhiên, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, ngửa mặt không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với người, nhưng........ Nàng vẫn rất sợ quỷ. thotho_
Đổng Khanh nghe thấy là quỷ rất lợi hại, trong lòng nhất thời dâng lên ớn lạnh rùng mình, nàng nuốt một ngụm nước miếng, hoảng sợ nhỏ giọng hỏi: "Ta mới vừa đụng ngã một cái cột gỗ có dán bùa chú, ngươi mới vừa nói rất nguy hiểm kia mà, nguy hiểm gì, ta có bị lệ quỷ quấn lên hay không?"
Mặc dù nàng ỷ mình không giống với nữ nhân bình thường, ở trên triều đình cứng rắn vô cùng, có thể một người một ngựa khẩu chiến quần nho, bức lui dị đảng, có thể nói không thua tu mi nam tử, nhưng mà, nàng thật sự rất sợ quỷ.
Thật sự bị lệ quỷ quấn lên.........
Nghĩ đến đây, nàng cực kỳ hoảng sợ run run một hồi.
"Được kêu là 『cột trấn sát』, trấn sát, dĩ nhiên là lấy ra dùng trấn áp sát khí, là vì phòng ngừa lệ quỷ chạy trốn khắp nơi, nàng đụng ngã cột trấn sát, dĩ nhiên nguy hiểm......" Hắn nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nàng kinh hoảng tái nhợt, rất nghiêm túc mở miệng, chậm rãi nói ra: "Dĩ nhiên nguy hiểm, hết sức nguy hiểm, đụng ngã cột trấn sát......."
"Ta sẽ bị lệ quỷ quấn lên sao?" Gương mặt nàng hoảng sợ. thotho_
"Không! Đụng ngã cột trấn sát, nàng sẽ bị đánh, bị đám người kia hung hăng đánh cho một trận, bị đánh, da thịt sẽ rất đau........ Chỉ là, nàng hãy yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng, không có ai có thể đánh nàng."
Nói xong, hắn cúi đầu, bất ngờ hôn nàng.
Lại tới!
Từ lúc trong tẩm điện Ninh Vương, chuyện thiếu một chút nữa bị hắn xâm phạm, thật khiến cho Đổng Khanh vừa cáu vừa giận, nàng dùng sức đẩy hắn ra, thừa dịp khe hở liền xông ra ngoài cửa, mới kéo cửa ra, sau lưng lại truyền đến tiếng cười khẽ, nhắc nhở: "Bên ngoài có lệ quỷ đấy." thotho_
Lúc này, một hồi gió lạnh thổi qua, giấy tiền vàng mả bay đầy trời, nàng lạnh run, bỗng nhiên gió lạnh, vô cùng thê lương.
Ngoài nhà có một lệ quỷ chết oan, trong nhà có một Sắc Quỷ động đực.
Hiển nhiên Sắc Quỷ động đực so với lệ quỷ chết oan, an toàn hơn.
Nàng cân nhắc trong chốc lát, một nửa bước chân bước ra bên ngoài, lập tức thu hồi lại.
Nàng chưa kịp quay người lại, cửa gỗ cũ nát đã bị hắn kéo lại lần nữa, hắn bá đạo xoay thân thể của nàng, ép buộc nàng đối mặt với hắn, sau đó dùng thân thể để nàng ở trên ván cửa, nàng cả kinh kêu lên một tiếng, "Ninh Vương, ngươi......"
Lời nói chưa dứt, hắn đã một tay bóp chặt eo nhỏ của nàng, một tay khác chống đỡ ở trên cửa, đầu gối đùi phải chen vào giữa hai chân của nàng, làm nàng không thể động đậy.
Như thế này, nàng cũng trốn không thoát nữa.
Hắn hướng tới nàng cười dâm đãng một tiếng, " buổi sáng hôm qua chuyện tốt bị cắt đứt, phải tiếp tục hoàn thành!" thotho_
Cư nhiên dâm đãng như thế.
Nàng tức giận phải cắn răng nghiến lợi, xấu hổ nói: "Bên ngoài đang đuổi quỷ, gió lạnh thê thảm, Quỷ Khốc Thần Hào, ngươi còn có tâm tình Phong Hoa Tuyết Nguyệt sao?"
Nam nhân này đối với chuyện cầm thú, thái độ kiên nghị khác hẳn với người thường, tinh thần kiên nhẫn hơn so với người thường, làm nàng cảm thấy cực kỳ bi phẫn.
Hắn nhàn nhạt cười nói: "Dân chúng tin những chuyện thần thần quỷ quái kia, ta Lưu Trường Phong cho tới bây giờ không tin."
Dứt lời, lần nữa cúi đầu chiếm lấy bờ môi mềm mại của nàng, lần này không giống trong tẩm điện,thô bạo như vậy, ngược lại nhu tình lưu luyến, hết sức dịu dàng.
Nàng rên một tiếng, trốn thoát chốc lát, nhưng cảm giác được hạ thân bị một vật cứng đâm đến khó chịu, trên thân nam nhân rất thích đeo ngọc quyết, nàng không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi, lấy hơi nói: "Trên người ngươi đeo ngọc quyết làm cho ta khó chịu, đem nó mở ra đi." thotho_
Đang lưu luyến triền miên, bên trong tiếng thở dốc, hắn nỉ non than nhẹ: "Đúng vậy, cứng rắn làm ta khó chịu......"
"Vậy ngươi mở nó ra."
"Ừ........" Hắn rên khẽ một tiếng, tay bóp chặt eo nàng, hoạt động đi lên, dời đến trước ngực nàng, hướng về phía nhũ hoa mềm mại của nàng. Phòng bị, khiêu khích vỗ về, vừa vê vừa vò.
"A!"
Chỗ đó hết sức nhạy cảm, phái nam ôn hoà hiền hậu bàn tay chai sần nhẫn tâm xoa bóp, hắn lại tệ hại hơn, nhanh chóng cúi đầu, cách lớp áo mút chặt nhũ hoa của nàng. Phòng bị, cả người nàng run rẩy một hồi, cơ hồ thét ra tiếng chói tai. Nàng bị hắn siết chặt quá đỗi, không thể trốn đi đâu được, vừa hận chính mình là trong lúc tình thế cấp bách ra cửa, không kịp đem băng ngực quấn lên, đành phải phẫn nộ cắn răng nói: "Đừng đụng chỗ đó của ta!"
"Tuân lệnh......." Hắn rên rỉ lên một tiếng, khàn khàn nói: "Uyển Nhi, nàng có thể sẽ chảy chút máu, sẽ đau một chút........" Dứt lời, bỗng ôm nàng lên.
Tác giả :
A Tiều