Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia
Chương 64: Phiên ngoại-Thanh nhi 5
Hành đã trở lại, Ngọc ca ca cũng trở lại, là lúc ta nên rời đi. Cho nên ta để lại một tờ giấy rồi ly khai. Không có nói cho bất luận người nào chính mình muốn đi đâu. Mà ta cũng không biết mình có thể đi đâu nữa.
Ta một người đi trên đường, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật xa lạ, xa lạ đến nổi làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Mẫu thân mất, Hành cũng…… Thanh nhi chỉ còn có một mình…… Ta nghĩ ta nên mở một quán trà nhỏ, tiếp tục làm chính mình của thuở ban đầu…… Nhưng ta giờ mới nhớ tới mình không có tiền. Cái gì cũng đều không có mang theo, ta phải kiếm sống bằng cái gì đây. (Ách!!! Ngốc hết chỗ nói, Nhi thật là thương cảm ko nổi zoi cái em này)
“Thanh nhi." Ta nghe được có người gọi tên mình, quay đầu lại, dĩ nhiên là Lưu thần y.
“Ta…… Thần y, ngài sao lại ở đây……" Ta sợ Lưu thần y là tới tìm ta trở về.
“Ta nghe nói ngươi một người lặng lẽ bỏ đi."
“Ta…… Ta sẽ không trở về ……".
Lưu thần y nở nụ cười: “Ta sẽ không đem ngươi mang về cho tên Tào Hành kia khi dễ. Thanh nhi, ngươi có nguyện ý đi theo ta không?".
Có ý tứ gì? Ta vẫn chưa hiểu.
“Thanh nhi có muốn làm đồ đệ của ta không? Ta có thể làm cho Tào Hành tìm không thấy ngươi."
Làm đồ đệ của Lưu thần y? Ta? Ta có thể sao?
“Nhưng là ta…… Ta cái gì cũng không biết……".
“Ngươi muốn học y không?"
Ta muốn, gật gật đầu, ta muốn học y như vậy có thể trị bệnh cứu người. Nếu Hành bị thương…… Ta như thế nào lại nghĩ đến Hành nữa rồi……
“Vậy ngươi còn không kêu sư phụ?"
“Ân ân. Sư phụ." Ta quỳ xuống trước mặt Lưu thần y.
Sư phụ đưa ta đến một cái tiên cốc, sư phụ nói các sư huynh sư tỷ đều xuất môn, mà ta sẽ là đồ đệ cuối cùng của người.
Người bắt đầu bắt tay dạy ta y thuật, mỗi ngày còn cho ta xem thiệt nhiều thiệt nhiều sách thuốc. Sư phụ nói ta thiên phú rất cao, học được mau, ta thực vui vẻ, chính là buổi tối nằm trên giường, sẽ nhịn không được mà nhớ tới Hành. Hắn đang làm gì? Hắn không phải vẫn tiếp tục tìm ta chứ?
“Thanh nhi, ta muốn xuống núi một chuyến, ngươi đem mấy dược liệu này đảo đều đi."
“Dạ, sư phụ."
Sư phụ xuống núi, chỉ còn một mình ta ở lại trong cốc. Tiên cốc rất đẹp, có đủ các loại dược.
Ta một bên đảo dược, một bên nhớ nằm lòng một ít dược quyết……
“Thanh nhi.".
Ta quay đầu lại, đột nhiên bị nhét một viên thuốc vào trong miệng, ta buộc phải nuốt nó xuống. Ta ngơ ngác nhìn người trước mặt, Hành, hắn, hắn như thế nào đến được đây?
Hành không để ý tới ta, đột nhiên đem ta từ chỗ ngồi ôm lên.
“Hành……".
Hắn ôm ta vào trong phòng, hai ba cái đã cởi hết quần áo của ta, không cho ta kịp có nửa điểm phản kháng liền thô bạo tiến vào trong cơ thể ta……
“Hành…… Ách……" Không cần như vậy Hành……“Đau……".
Nhưng là hắn tựa hồ cái gì đều không có nghe thấy, chỉ đẩy nhanh hơn động tác.
Kỳ thật ta cũng rất muốn hắn, rất muốn rất muốn hắn ~~ Hành…… Ta rất nhớ ngươi ……
“A……".
Cao trào đi qua, ta mới phát hiện Hành cư nhiên đang ôm ta khóc, một Hành như vậy là ta chưa từng thấy qua.
“Chỉ cần ngươi cũng có hài tử của ta, ngươi liền không ly khai ta……".
Ta sợ run cả người, ý Hành là……
“Đường đi tìm hạt tuyết mẫu đơn sớm không còn, chính là không ai biết ta đã vụng trộm làm ra một viên thuốc. Thanh nhi, ngươi không muốn chúng ta có cục cưng của chính mình sao?"
Cục cưng? Cục cưng của chúng ta? Nơi này sẽ có một cái cục cưng? Ta đột nhiên phát hiện chính mình đang rất vui vẻ, ta yêu Hành, ta cũng rất yêu cục cưng.
“Như vậy ngươi còn có thể trốn sao?"
“Ta……" Ta gắt gao ôm lấy Hành, ta không trốn, ta đã không bao giờ có thể chạy thoát nữa rồi……[hoàn]
Ta một người đi trên đường, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật xa lạ, xa lạ đến nổi làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Mẫu thân mất, Hành cũng…… Thanh nhi chỉ còn có một mình…… Ta nghĩ ta nên mở một quán trà nhỏ, tiếp tục làm chính mình của thuở ban đầu…… Nhưng ta giờ mới nhớ tới mình không có tiền. Cái gì cũng đều không có mang theo, ta phải kiếm sống bằng cái gì đây. (Ách!!! Ngốc hết chỗ nói, Nhi thật là thương cảm ko nổi zoi cái em này)
“Thanh nhi." Ta nghe được có người gọi tên mình, quay đầu lại, dĩ nhiên là Lưu thần y.
“Ta…… Thần y, ngài sao lại ở đây……" Ta sợ Lưu thần y là tới tìm ta trở về.
“Ta nghe nói ngươi một người lặng lẽ bỏ đi."
“Ta…… Ta sẽ không trở về ……".
Lưu thần y nở nụ cười: “Ta sẽ không đem ngươi mang về cho tên Tào Hành kia khi dễ. Thanh nhi, ngươi có nguyện ý đi theo ta không?".
Có ý tứ gì? Ta vẫn chưa hiểu.
“Thanh nhi có muốn làm đồ đệ của ta không? Ta có thể làm cho Tào Hành tìm không thấy ngươi."
Làm đồ đệ của Lưu thần y? Ta? Ta có thể sao?
“Nhưng là ta…… Ta cái gì cũng không biết……".
“Ngươi muốn học y không?"
Ta muốn, gật gật đầu, ta muốn học y như vậy có thể trị bệnh cứu người. Nếu Hành bị thương…… Ta như thế nào lại nghĩ đến Hành nữa rồi……
“Vậy ngươi còn không kêu sư phụ?"
“Ân ân. Sư phụ." Ta quỳ xuống trước mặt Lưu thần y.
Sư phụ đưa ta đến một cái tiên cốc, sư phụ nói các sư huynh sư tỷ đều xuất môn, mà ta sẽ là đồ đệ cuối cùng của người.
Người bắt đầu bắt tay dạy ta y thuật, mỗi ngày còn cho ta xem thiệt nhiều thiệt nhiều sách thuốc. Sư phụ nói ta thiên phú rất cao, học được mau, ta thực vui vẻ, chính là buổi tối nằm trên giường, sẽ nhịn không được mà nhớ tới Hành. Hắn đang làm gì? Hắn không phải vẫn tiếp tục tìm ta chứ?
“Thanh nhi, ta muốn xuống núi một chuyến, ngươi đem mấy dược liệu này đảo đều đi."
“Dạ, sư phụ."
Sư phụ xuống núi, chỉ còn một mình ta ở lại trong cốc. Tiên cốc rất đẹp, có đủ các loại dược.
Ta một bên đảo dược, một bên nhớ nằm lòng một ít dược quyết……
“Thanh nhi.".
Ta quay đầu lại, đột nhiên bị nhét một viên thuốc vào trong miệng, ta buộc phải nuốt nó xuống. Ta ngơ ngác nhìn người trước mặt, Hành, hắn, hắn như thế nào đến được đây?
Hành không để ý tới ta, đột nhiên đem ta từ chỗ ngồi ôm lên.
“Hành……".
Hắn ôm ta vào trong phòng, hai ba cái đã cởi hết quần áo của ta, không cho ta kịp có nửa điểm phản kháng liền thô bạo tiến vào trong cơ thể ta……
“Hành…… Ách……" Không cần như vậy Hành……“Đau……".
Nhưng là hắn tựa hồ cái gì đều không có nghe thấy, chỉ đẩy nhanh hơn động tác.
Kỳ thật ta cũng rất muốn hắn, rất muốn rất muốn hắn ~~ Hành…… Ta rất nhớ ngươi ……
“A……".
Cao trào đi qua, ta mới phát hiện Hành cư nhiên đang ôm ta khóc, một Hành như vậy là ta chưa từng thấy qua.
“Chỉ cần ngươi cũng có hài tử của ta, ngươi liền không ly khai ta……".
Ta sợ run cả người, ý Hành là……
“Đường đi tìm hạt tuyết mẫu đơn sớm không còn, chính là không ai biết ta đã vụng trộm làm ra một viên thuốc. Thanh nhi, ngươi không muốn chúng ta có cục cưng của chính mình sao?"
Cục cưng? Cục cưng của chúng ta? Nơi này sẽ có một cái cục cưng? Ta đột nhiên phát hiện chính mình đang rất vui vẻ, ta yêu Hành, ta cũng rất yêu cục cưng.
“Như vậy ngươi còn có thể trốn sao?"
“Ta……" Ta gắt gao ôm lấy Hành, ta không trốn, ta đã không bao giờ có thể chạy thoát nữa rồi……[hoàn]
Tác giả :
Phong Lan Nhất Thanh.