Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia
Chương 49: Phiên ngoại-Thanh nhi 2
Thời điểm ta tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt tươi cười đó, cái từng ở trong mộng của ta xuất hiện rất nhiều lần. Hắn nói hắn muốn tới tìm ta chơi đùa, hắn thật sự đã đến……
“Thanh nhi, tỉnh?".
Ta thế này mới ý thức được chính mình không có mặc quần áo, ngày hôm qua…… ngày hôm qua…… nương?
“Nương?" Nước mắt không thể đình chỉ chảy xuống……
Ta đứng dậy, cảm giác được mông cùng thắt lưng đau quá……
Nương đã chết, nương không bao giờ nữa có thể đối ta cười, không bao giờ nữa có thể gọi ta Thanh nhi ……
Ta thấy mình thì ra đang nằm trên giường nương, lòng đau quá, tại sao có thể như vậy, nương sao có thể đã chết……
“Ô ô…… Nương a nương……".
“Thanh nhi, đừng như vậy, nương ngươi cũng không muốn Thanh nhi khó chịu…… Ta đã giết hết bọn chúng, nương ngươi có thể ngủ yên rồi……".
Hắn thay ta báo thù? Nhưng là ta không muốn báo thù, ta chỉ muốn nương sống lại……
Nương được an táng đến sau núi nhỏ của Trần gia thôn, năm năm trước phụ thân cũng chôn ở nơi đó. Hiện tại nương rốt cục có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với phụ thân rồi, nhưng là Thanh nhi nên làm cái gì bây giờ? Thanh nhi về sau một người nên làm sao đây?
Ta vẫn quỳ gối trước mộ phần của nương, nương, ngươi đem Thanh nhi cũng mang đi đi……
“Thanh nhi, đứng lên, trở về ăn một chút gì đi, ngươi đã quỳ một ngày một đêm rồi." Hắn bồi ta một ngày một đêm, nhưng là ta thật sự không nghĩ rời đi……
“Ta muốn cùng nương……".
“Thanh nhi…… Ngươi chết như vậy, nương ngươi sẽ vui vẻ sao?" Hắn đột nhiên đem ta kéo lên.
Nương sẽ không vui vẻ, nhưng là Thanh nhi nên đi đâu? Thanh nhi không có thân nhân, không còn có thân nhân nữa rồi……
“Thanh nhi, về sau đi theo ta được không? Ngươi là người của ta……".
Ta là người của hắn …… Hắn giải độc cho ta, ta là người của hắn ……
Ta ngẩng đầu thấy ánh mắt hắn chất chứa đầy sự đau lòng……
“Cám ơn ngươi đã cứu ta." Ta thản nhiên nói, ngươi là anh hùng rút dao tương trợ, mà ta chỉ là một người bán trà ……
“Thanh nhi, ta muốn ngươi về sau đi theo ta……" Hắn kiên định nói.
“Ngươi cứu ta là vì ngươi là anh hùng hảo hán, ta là nam nhân, ngươi không cần phụ trách……" Đúng vậy, hắn là đại hiệp, hắn đã ra tay cứu ta, nhưng cũng không đại biểu về sau sẽ phải mang theo ta này 1 cái trói buộc.
“Thanh nhi, ngươi không rõ sao? Ta vì cái gì trở lại đây? Bởi vì ta nhớ ngươi, ta quên không được ngươi, quên không được khuôn mặt tươi cười đáng yêu của ngươi…… Ta thích ngươi, biết không?" Hắn nói rất thâm tình, nhưng đó là lời thật lòng ư? Hắn nói hắn thích ta, hắn thích ta, ta có thể giống Ngọc ca ca như vậy đi thích một người sao?
“Thanh nhi về sau đem ta làm thân nhân được không." Tay hắn ôm lấy vai ta, ta đột nhiên cảm thấy chính mình không phải cô linh một người.
“Ân." Ta gật đầu, nương, cha, các ngươi thấy sao? Ta còn có hắn, ta không phải chỉ có 1 mình, chúng ta về sau sẽ hạnh phúc phải không?
Vài ngày sau, ta cùng Hành ly khai Trần gia thôn, ly khai nơi ta sinh ra và lớn lên. Chúng ta vào thành, ta mới biết được trong thành cư nhiên có nhiều tân kỳ ngoạn ý* như vậy, tuy rằng trước kia có đến cùng mẫu thân, nhưng là lúc ấy tựa hồ còn không có phồn hoa thế này.
“Thanh nhi, đi mau, ta mang ngươi đi ăn đồ ngon." Hắn giữ chặt tay ta, ta có điểm ngượng ngùng, muốn rút trở về, nhưng tay lại bị hắn nắm càng chặt.
“Chúng ta đi đâu?"
“Đến nơi ngươi sẽ biết……".
Hành dẫn ta đến Hiểu Vân trang.
“Nơi này……".
“Hạch đào tô nơi này là đệ nhất thiên hạ, rất ngon nha (Nhi phăng đó, vì câu này ta chẳng hiểu mô tê gì hết). Thanh nhi nếm thử đi xem thế nào?" Hắn cười lấy cho ta một khối hạch đào tô.
Vừa vào miệng đã tan ra, lại thơm lại ngọt, thật sự ăn rất ngon……
“Hắc hắc, thế nào? Thanh nhi cũng thích đi? Bộ dáng Thanh nhi vừa rồi cùng cái tên kia thật đúng là giống nhau."
“Ai? Người kia là ai?" Ta tò mò hỏi, Hành tựa hồ thường hay nhắc tới người kia, hắn là bằng hữu của Hành sao?
“Nga! Là một cái bằng hữu, lần sau nhất định phải giới thiệu cho các ngươi nhận thức nhau."
“Hắn tên là gì?".
“Tiếu Ngọc. Hiện tại phỏng chừng đang cùng người của hắn ngọt ngào thân mật nha……".
“Ngọc ca ca?" Hành nói là Ngọc ca ca sao?
“Thanh nhi nhận thức?" Hắn nhìn ta kinh hỉ hỏi.
“Ân. Ngọc ca ca trước kia ở tại nhà chúng ta……".
“A! Trách không được, lúc ấy manh mối đến phụ cận Trần gia thôn liền bị chặt đứt……".
“Hành cùng Ngọc ca ca giống như tốt lắm." Hành nhắc tới bằng hữu tựa hồ cũng chỉ có Ngọc ca ca.
“Ân. Tên kia a…… Hắc hắc, là một người chơi đùa tốt lắm. Đúng rồi, con nuôi cũng không biết thế nào?" Hắn tựa hồ thực hưng phấn.
“Cục cưng rất đáng yêu ……" Tuy rằng ta cùng cục cưng ở chung không lâu, nhưng là cục cưng bộ dạng rất được, miệng đô đô bộ dáng thực đáng yêu.
“Nga? Thanh nhi thích đứa nhỏ?" Hắn ánh mắt tà tà nhìn ta.
“Đương nhiên a……" Tiểu hài tử đáng yêu như vậy, ta đương nhiên rất thích.
“Kia…… Thanh nhi muốn hay không giúp ta sinh một cái?"
“A?" Cái gì a…… Ta là nam nhân…… Ách, hình như Ngọc ca ca cũng là nam nhân……
“Ta chỉ nói giỡn, bất quá ngày mai chúng ta đi tìm con nuôi đi."
Ta đột nhiên thấy có một chút mất mát, kỳ thật nếu có thể có cục cưng của Hành…… Ta hình như đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Buổi tối, chúng ta cùng nhau đi vào quán trọ, Hành nói sợ ta một người ngủ sẽ sợ hãi, kiên trì chỉ cần một phòng (âm mưu âm mưu a). Nhưng ta nhớ rõ ta chưa từng nói cho hắn gần đây buổi tối thường xuyên nằm mơ, mộng thấy những người đó, còn có mẫu thân……
“Thanh nhi……" Hành gắt gao ôm ta, ta thích loại cảm giác này, thật ấm áp, thật thoải mái.
“Thanh nhi……" Hành hôn môi ta, ta đột nhiên ý thức được ngày đó thứ như đường kia thì ra là đầu lưỡi của hắn, mặt ta đỏ lên. Tuy rằng biết chính mình cùng hắn đã từng phát sinh quan hệ, nhưng lúc đó ý thức mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không rõ ràng.
“Hành……" Ta học bộ dáng của hắn hôn đáp lại, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên thật mê người……
“Thanh nhi, ta muốn ngươi……".
“Ân……".
Ta không biết được hắn hôn lại thoải mái như vậy, thân thể mỗi một chỗ đều để lại nhợt nhạt ấn ký. Ta nhắm mắt lại, thân thiết cảm thụ sự ôn nhu của hắn.
“Ngô……" Ta chỉ nhớ rõ sẽ có điểm đau, nhưng là lại không biết khi hắn tiến vào lại có cảm giác như vậy, là loại đau mang theo thư thái, làm cho người ta muốn trầm luân ……
“Thanh nhi, gọi tên ta……".
“Hành…… Hành…… Ách…… Ân……".
Ta nhịn không được rên rỉ, Hành, ta thực muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở chung một chỗ……
——————
*đồ mới lạ
“Thanh nhi, tỉnh?".
Ta thế này mới ý thức được chính mình không có mặc quần áo, ngày hôm qua…… ngày hôm qua…… nương?
“Nương?" Nước mắt không thể đình chỉ chảy xuống……
Ta đứng dậy, cảm giác được mông cùng thắt lưng đau quá……
Nương đã chết, nương không bao giờ nữa có thể đối ta cười, không bao giờ nữa có thể gọi ta Thanh nhi ……
Ta thấy mình thì ra đang nằm trên giường nương, lòng đau quá, tại sao có thể như vậy, nương sao có thể đã chết……
“Ô ô…… Nương a nương……".
“Thanh nhi, đừng như vậy, nương ngươi cũng không muốn Thanh nhi khó chịu…… Ta đã giết hết bọn chúng, nương ngươi có thể ngủ yên rồi……".
Hắn thay ta báo thù? Nhưng là ta không muốn báo thù, ta chỉ muốn nương sống lại……
Nương được an táng đến sau núi nhỏ của Trần gia thôn, năm năm trước phụ thân cũng chôn ở nơi đó. Hiện tại nương rốt cục có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với phụ thân rồi, nhưng là Thanh nhi nên làm cái gì bây giờ? Thanh nhi về sau một người nên làm sao đây?
Ta vẫn quỳ gối trước mộ phần của nương, nương, ngươi đem Thanh nhi cũng mang đi đi……
“Thanh nhi, đứng lên, trở về ăn một chút gì đi, ngươi đã quỳ một ngày một đêm rồi." Hắn bồi ta một ngày một đêm, nhưng là ta thật sự không nghĩ rời đi……
“Ta muốn cùng nương……".
“Thanh nhi…… Ngươi chết như vậy, nương ngươi sẽ vui vẻ sao?" Hắn đột nhiên đem ta kéo lên.
Nương sẽ không vui vẻ, nhưng là Thanh nhi nên đi đâu? Thanh nhi không có thân nhân, không còn có thân nhân nữa rồi……
“Thanh nhi, về sau đi theo ta được không? Ngươi là người của ta……".
Ta là người của hắn …… Hắn giải độc cho ta, ta là người của hắn ……
Ta ngẩng đầu thấy ánh mắt hắn chất chứa đầy sự đau lòng……
“Cám ơn ngươi đã cứu ta." Ta thản nhiên nói, ngươi là anh hùng rút dao tương trợ, mà ta chỉ là một người bán trà ……
“Thanh nhi, ta muốn ngươi về sau đi theo ta……" Hắn kiên định nói.
“Ngươi cứu ta là vì ngươi là anh hùng hảo hán, ta là nam nhân, ngươi không cần phụ trách……" Đúng vậy, hắn là đại hiệp, hắn đã ra tay cứu ta, nhưng cũng không đại biểu về sau sẽ phải mang theo ta này 1 cái trói buộc.
“Thanh nhi, ngươi không rõ sao? Ta vì cái gì trở lại đây? Bởi vì ta nhớ ngươi, ta quên không được ngươi, quên không được khuôn mặt tươi cười đáng yêu của ngươi…… Ta thích ngươi, biết không?" Hắn nói rất thâm tình, nhưng đó là lời thật lòng ư? Hắn nói hắn thích ta, hắn thích ta, ta có thể giống Ngọc ca ca như vậy đi thích một người sao?
“Thanh nhi về sau đem ta làm thân nhân được không." Tay hắn ôm lấy vai ta, ta đột nhiên cảm thấy chính mình không phải cô linh một người.
“Ân." Ta gật đầu, nương, cha, các ngươi thấy sao? Ta còn có hắn, ta không phải chỉ có 1 mình, chúng ta về sau sẽ hạnh phúc phải không?
Vài ngày sau, ta cùng Hành ly khai Trần gia thôn, ly khai nơi ta sinh ra và lớn lên. Chúng ta vào thành, ta mới biết được trong thành cư nhiên có nhiều tân kỳ ngoạn ý* như vậy, tuy rằng trước kia có đến cùng mẫu thân, nhưng là lúc ấy tựa hồ còn không có phồn hoa thế này.
“Thanh nhi, đi mau, ta mang ngươi đi ăn đồ ngon." Hắn giữ chặt tay ta, ta có điểm ngượng ngùng, muốn rút trở về, nhưng tay lại bị hắn nắm càng chặt.
“Chúng ta đi đâu?"
“Đến nơi ngươi sẽ biết……".
Hành dẫn ta đến Hiểu Vân trang.
“Nơi này……".
“Hạch đào tô nơi này là đệ nhất thiên hạ, rất ngon nha (Nhi phăng đó, vì câu này ta chẳng hiểu mô tê gì hết). Thanh nhi nếm thử đi xem thế nào?" Hắn cười lấy cho ta một khối hạch đào tô.
Vừa vào miệng đã tan ra, lại thơm lại ngọt, thật sự ăn rất ngon……
“Hắc hắc, thế nào? Thanh nhi cũng thích đi? Bộ dáng Thanh nhi vừa rồi cùng cái tên kia thật đúng là giống nhau."
“Ai? Người kia là ai?" Ta tò mò hỏi, Hành tựa hồ thường hay nhắc tới người kia, hắn là bằng hữu của Hành sao?
“Nga! Là một cái bằng hữu, lần sau nhất định phải giới thiệu cho các ngươi nhận thức nhau."
“Hắn tên là gì?".
“Tiếu Ngọc. Hiện tại phỏng chừng đang cùng người của hắn ngọt ngào thân mật nha……".
“Ngọc ca ca?" Hành nói là Ngọc ca ca sao?
“Thanh nhi nhận thức?" Hắn nhìn ta kinh hỉ hỏi.
“Ân. Ngọc ca ca trước kia ở tại nhà chúng ta……".
“A! Trách không được, lúc ấy manh mối đến phụ cận Trần gia thôn liền bị chặt đứt……".
“Hành cùng Ngọc ca ca giống như tốt lắm." Hành nhắc tới bằng hữu tựa hồ cũng chỉ có Ngọc ca ca.
“Ân. Tên kia a…… Hắc hắc, là một người chơi đùa tốt lắm. Đúng rồi, con nuôi cũng không biết thế nào?" Hắn tựa hồ thực hưng phấn.
“Cục cưng rất đáng yêu ……" Tuy rằng ta cùng cục cưng ở chung không lâu, nhưng là cục cưng bộ dạng rất được, miệng đô đô bộ dáng thực đáng yêu.
“Nga? Thanh nhi thích đứa nhỏ?" Hắn ánh mắt tà tà nhìn ta.
“Đương nhiên a……" Tiểu hài tử đáng yêu như vậy, ta đương nhiên rất thích.
“Kia…… Thanh nhi muốn hay không giúp ta sinh một cái?"
“A?" Cái gì a…… Ta là nam nhân…… Ách, hình như Ngọc ca ca cũng là nam nhân……
“Ta chỉ nói giỡn, bất quá ngày mai chúng ta đi tìm con nuôi đi."
Ta đột nhiên thấy có một chút mất mát, kỳ thật nếu có thể có cục cưng của Hành…… Ta hình như đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Buổi tối, chúng ta cùng nhau đi vào quán trọ, Hành nói sợ ta một người ngủ sẽ sợ hãi, kiên trì chỉ cần một phòng (âm mưu âm mưu a). Nhưng ta nhớ rõ ta chưa từng nói cho hắn gần đây buổi tối thường xuyên nằm mơ, mộng thấy những người đó, còn có mẫu thân……
“Thanh nhi……" Hành gắt gao ôm ta, ta thích loại cảm giác này, thật ấm áp, thật thoải mái.
“Thanh nhi……" Hành hôn môi ta, ta đột nhiên ý thức được ngày đó thứ như đường kia thì ra là đầu lưỡi của hắn, mặt ta đỏ lên. Tuy rằng biết chính mình cùng hắn đã từng phát sinh quan hệ, nhưng lúc đó ý thức mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không rõ ràng.
“Hành……" Ta học bộ dáng của hắn hôn đáp lại, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên thật mê người……
“Thanh nhi, ta muốn ngươi……".
“Ân……".
Ta không biết được hắn hôn lại thoải mái như vậy, thân thể mỗi một chỗ đều để lại nhợt nhạt ấn ký. Ta nhắm mắt lại, thân thiết cảm thụ sự ôn nhu của hắn.
“Ngô……" Ta chỉ nhớ rõ sẽ có điểm đau, nhưng là lại không biết khi hắn tiến vào lại có cảm giác như vậy, là loại đau mang theo thư thái, làm cho người ta muốn trầm luân ……
“Thanh nhi, gọi tên ta……".
“Hành…… Hành…… Ách…… Ân……".
Ta nhịn không được rên rỉ, Hành, ta thực muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở chung một chỗ……
——————
*đồ mới lạ
Tác giả :
Phong Lan Nhất Thanh.