Buổi Hẹn Cuối Cùng
Chương 4
Bên trong xe nóng như một cái lò lửa. Tôi cảm thấy hơi nóng từ dưới chỗ ghế ngồi luồn qua quần, còn áo tôi ướt đẫm mồ hôi. Nếu ban ngày mà nóng thì ban đêm có dấu hiệu chuyển động. Một cơn giông đang tiến về thành phố và người ta nghe tiếng sấm ầm ì nơi các quận phía bắc.
Một người đàn bà ngồi trước cửa lười biếng phe phẩy quạt. Một bầy trẻ nhỏ chơi đùa cãi nhau chí chóe.
Helen Cole bước dài trên vỉa hè ở góc Broadway và đường 14. Cô có vẻ hoang mang, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ. Đã 21 giờ 40. Tôi chẳng mấy khó khăn dể nhận ra cô, bởi vì cô thật giống với bức ảnh người cha đã đưa cho tôi. Và lạ lùng thay, cô lại giống với một người tôi quen mà lúc này không thể nhớ đó là ai.
Tôi theo dò cô đã một khắc đồng hồ và cứ tự hỏi cô đang nghĩ gì. Chắc là cô đã đậu xe ở đâu gần đó vì thấy cô đi bộ đến điểm hẹn với gã tên Gerald Horn.
Lại thêm mười phút nữa trôi qua. Một lằn chớp vạch ngoằn ngoèo trên đầu tôi rồi một tiếng sấm nổ điếc tai vì quá gần. Vài giọt mưa to như đồng đô la bạc đập vào cửa kính xe ôtô. Chỉ một chốc nữa thôi là sẽ mưa như trút nước.
Tôi đốt điếu thuốc. Cùng lúc, một giọng phụ nữ vang lên:
- Anh có cho tôi một điếu không?
Tôi quay đầu lại nhìn. Cô ta đứng bên cạnh xe, trên lề đường. Thân hình tàn tạ, mặt trét đầy phấn, áo trễ ngực thật sâu, cô gái đúng là dân tìm khách.
Tôi đưa cho cô ả điếu thuốc và mồi lửa, nếu không ả sẽ còn làm phiền tôi đến ngày tận thế mất. Ả hít khói và hỏi:
- Anh chờ ai phải không?
Tôi không trả lời. Cô gái không nản lòng cứ tiếp tục hỏi:
- Hình như sắp có giông.
Cô ả chui mình qua cửa kính xe để tôi trông thấy bộ ngực bự tổ chàng ló lên phần trên. Tôi lầm bầm vài tiếng để tỏ ra mình "thấy rồi". Ả nói:
- Thời tiết như thế này chắc là anh bạn của tôi không dám ló mặt ra khỏi nhà rồi. Biết đâu cô bạn của anh cũng vậy… - Ả mỉm cười. - Anh có thể đi chơi với tôi được không? Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau vui thú. Anh nghĩ thế nào?
Một lằn chớp nữa nổi lên kèm theo tiếng sấm điếc tai như lần trước. Mưa như trút. Cô ả chạy vào trong một cánh cổng trú mưa. Còn tôi vặn cái gạt nước. Lớp kính sáng ra cho tôi thấy rõ phía trước khiến tôi bật tiếng chửi thề: Helen Cole đã biến mất.
Tôi sang số cho xe chạy không kịp suy nghĩ. Đèn đường vẫn còn xanh, chắc là cô gái chưa qua được Broadway. Mặt khác nếu cô đi ngang qua thì tôi đã thấy qua cửa bên. Vậy là cô vẫn ở trên đường 14, đang tìm một chỗ trú nào đó.
Tôi không phải tìm lâu la gì. Tôi thấy cô đang chạy nép bên tường của nhà Ngân hàng Trung ương.
Cô đến được một mái hiên thấp và dừng lại rồi vung tay tóm gọn mớ tóc phủ xuống mặt.
Tôi dừng xe ngang mặt, cúi xuống mở cánh cửa sau và gọi lớn:
- Lên đi, cô Cole! Lên nhanh đi!
Cô gái nhìn quanh, dáng ngạc nhiên thấy rõ. Cô đang đoán xem tiếng gọi phát ra từ phía nào vì phía đó tối đen nên cô không thể nào thấy được mặt tôi. Trong khi đang lưỡng lự thì một lằn chớp nữa nổi lên và tiếng sấm nổ như chỉ cách đó vài mét.
Thế là cô co người lại phóng thẳng về phía xe tôi. Trong một thoáng tôi thấy khuôn mặt cô tái xanh và cái mũ cầm nơi tay. Tôi đập mạnh cửa phóng thẳng.
Chúng tôi yên lặng đi trong một khoảng thời gian. Nhìn qua kính chiếu hậu tôi thấy cô trang điểm lại và sửa soạn mái tóc. Tôi sống theo nguyên tắc là không bao giờ nói chuyện với một phụ nữ trong khi họ sửa sắc đẹp. Cho nên tôi đợi cô mở lời trước. Cô lên tiếng:
- Ông là ai và ông định đưa tôi đi đâu?
Giọng cô gái khô khốc và bình tĩnh. Tôi quyết định lòe một chút.
- Cô không chờ tôi tối nay à?
Cô gái vẫn giữ giọng lạnh lùng, trả lời:
- Vì hình như ông biết khá nhiều về tôi cho nên chắc ông hiểu rằng không thể nào giả dạng người mà ông muốn thay thế đâu. Tôi biết rõ người tôi định gặp. Tất nhiên là tôi biết ơn ông đã tránh cho tôi khỏi một trậm cúm, nhưng mà trước khi cảm ơn ông tôi cần biết ông là ai và lý do nào đã khiến ông xen vào việc của tôi.
- Giả dụ như người mà cô định gặp không thể đến được và nhờ tôi đi thay thì cô tính sao?
- Cũng có thể giả dụ rằng ông đã nói dối.
Này cô Cole, nói qua nói lại như thế không dẫn đến đâu cả.
- À tôi cũng đang muốn nói như thế. Bây giờ để rút ngắn việc đôi co, tôi xin nhờ ông đưa đến chỗ tôi đậu xe, sau đó tôi xin phép giã từ ông.
- Cô không tử tế chút nào cô Cole ạ. Đây này, muốn chứng tỏ là một người bạn, tôi xin bày tỏ rành rẽ với cô. Nếu tôi cho cô biết tôi là ai và tại sao tôi canh chừng cô tối nay thì cô có cho phép tôi được giúp đỡ không?
Tôi dừng xe và mở cửa trước phía phải.
- Cô lên ngồi bên cạnh tôi được không? Như thế ta dễ dàng nói chuyện với nhau hơn. Chắc là cô không sợ tôi chứ?
Cô gái cười to lúc bước xuống.
- Tôi lại cứ tưởng anh định bỏ tôi xuống đây thì tôi sẽ không có cách nào kiếm xe về được… - Cô đến ngồi bên cạnh. - Bây giờ, xin nói không ngại mất lòng ông là tôi không sợ một thứ gì cả.
Vậy mà tôi thấy mấy ngón tay cô bấu vào cái khoá kéo xắc tay của cô. Nếu tôi nghĩ đúng là cô có mang theo hai ngàn đô la trả cho Gerald Horn thì cô thận trọng trước một kẻ lạ như thế cũng là phải.
Tôi lại cho xe chạy. Mưa đã chấm dứt hẳn và có một chút ánh sáng trăng xuyên qua lớp mây mù.
Và rồi mây cũng biến ngay. Tiếng của Helen Cole nghe như tiếng thở dài:
- Đêm đẹp thật. Hợp với những cuộc hẹn hò thơ mộng. Đáng tiếc là ông đã biết tên tôi rồi. Tôi cứ muốn được một người hào hoa vô danh cứu giúp như thế khiến tôi quên được…
- Gerald Horn.
- Phải rồi, - giọng cô mệt mỏi hẳn. – Gerald Horn. Hãy cho là hắn có tên như thế. - Cô ta duỗi dài chân và quay mặt về phía tôi, - Còn ông, ông X. ông tên là gì?
- Glenn Bowman, sẵn sàng phục vụ cô nương.
Nét mặt cô gái đã bớt căng thẳng.
- Tại sao ông lại quan tâm đến công việc của tôi nhiều như thế, ông Bowman?
- Tại tôi là thám tử. Chỉ có vậy thôi.
Lần này cô gái bật ra một tiếng kêu nhỏ.
- Một… cảnh sát à?
- Không, dân "tư" thôi.
Tôi thấy cô giật nảy mình.
- Nhưng tại sao ông lại canh chừng tôi? Ông không phải là thanh tra cảnh sát, người có nhiệm vụ rõ ràng được nhà nước giao phó. Nếu ông chỉ là thám tử tư thì hẳn là có người thuê ông làm việc này. Ông có thân chủ phải không?
Tôi thắng lại trước đèn đỏ.
- Đúng vậy.
Lúc bấy giờ chúng tôi đã đi gần quá ranh giới thành phố rồi và tôi đang tự hỏi nên quay đấu lại hay dẫn cô dạo một vòng ngoài đồng quê. Ý tưởng sau thắng thế.
Thân chủ ông là ai, hả ông Bowman? Ai thuê ông theo dõi tôi?
- Cha cô, cô Cole ạ, - tôi trả lời lúc sang số.
Tôi liếc mắt thấy cô nhìn tôi ngạc nhiên, mấy ngón tay mở ra khiến cái xắc tuột xuống dưới sàn xe. Tiếng cô gái ngỡ ngàng:
- Ông nói lại xem sao.
- Cha cô, thưa cô Cole.
Cô gái bật ra tiếng cười điên dại. Cả thân hình cô rung lên, móng tay bấu vào đùi. Mái tóc ướt đẫm rũ xuống mặt trong lúc hai mắt lồi ra trông cô như con mẹ điên.
Tôi dừng xe lại và nắm vai cô.
- Ngừng lại, cô Cole! Thôi, cô có nghe tôi không?
Tiếng cười của cô càng khàn đục hơn và con mắt chỉ còn tròng trắng. Gặp trường hợp này thì chỉ có một phương cách chữa trị: tôi tát cô một cái thật mạnh. Hiệu quả có ngay tức khắc: cô gái trở lại bình thường và ôm mặt khóc. Tôi cứ để yên cho cô nức nớ một thời gian. Đến khi thấy tiếng khóc đã dịu, tôi mới hỏi:
- Tại sao Gerald Horn tống tiền cô?
Cô gái vẫn chưa đủ tĩnh trí để thấy tôi nắm lấy tay. Những giọt nước mắt chảy dài trên má. Trước mắt tôi chỉ là một cô bé tuyệt vọng không biết bám víu vào đâu. Cuối cùng cô nói:
- Tôi không thể cho ông biết được. Tôi không thể nói với ai hết. Ông Bowman, ông có thể đưa tôi về nhà được không?
Chúng tôi vừa đến Whitegates thì tôi trở lại tấn công.
- Này cô Cole, đây là điều có lợi cho cô, xin cô cho biết tại sao cô sẵn sàng đưa hai ngàn cho Gerald Horn? Chắc chắn là cô không biết những nguy hiểm mà cô phải trải qua. Cha cô đã thấy phải thuê tôi làm việc thì tại sao cô không tin tôi?
- Cha tôi chỉ là một người mù tin rằng có tiền mua tiên cũng được. Khi chen vào công việc của tôi, ông ấy đã làm hỏng cả rồi.
- Tôi thật tình không tin lời cô. Bởi vì một khi lấy được tiền rồi Gerald Horn sẽ đến lấy tiếp..
- Hắn ta chỉ đòi có hai ngàn đô la… Như thế không đủ cho hắn bằng lòng sao?
- Khó lắm. Khi một tay tống tiền tiêu hết số lấy được thì hắn sẽ trở lại lần nữa. Chuyện ấy sẽ kéo dài từ năm này qua năm khác.
Chúng tôi vừa đến trước biệt thự Cole thì cô gái bỗng hạ giọng:
- Nếu tôi đổi ý quyết định cho ông rõ mọi chuyện thì tôi sẽ gập ông ở đâu?
Tôi cho cô số điện thoại, và tiếp:
- Khi nào Horn gọi hay viết thư đến thì cô nên báo cho tôi biết ngay tức khắc.
Cô lặng lẽ gật đầu và bước xuống xe. Tôi đợi cô đi vào nhà rồi quay xe trở về thành phố.
Mệt muốn chết được. Tôi vội vã cởi quần áo, xỏ dép và cũng không buồn xuống bếp kiếm thứ gì bỏ vào cái bụng rỗng không. Tôi chỉ có một ý nghĩ: tắm nước nóng một cái cho khỏe.
Tôi đẩy cửa phòng tắm, bật đèn và suýt ngã lăn trên sàn gạch.
Hắn ta nằm úp sấp dọc theo bồn tắm, một tay khép dưới thân, tay kia duỗi ra, bàn tay nắm lại.
Tôi ra khóa cửa rồi quay vào ông khách bất ngờ, giở đầu hắn lên. Chưa làm như vậy tôi đã biết hắn là ai: Năm mươi Năm mươi Connolly. Tôi không ngờ kẻ thù ra tay sớm thế, nhưng mà chúng đã ra tay thật rồi và bằng cớ là đây. Bằng cớ nằm dài ra đó, sờ mó được, còn nóng hổi, với một cái lỗ tròn nho nhỏ nơi màng tai trái. Một viên là đủ rồi. Một dòng máu nhỏ chảy trên nền buồng tắm. Tôi nhẹ nhàng thả tay ra và đến máy điện thoại báo cảnh sát.
James Hadley Chase
Buổi hẹn cuối cùng
Dịch giả: Quang Huy
Một người đàn bà ngồi trước cửa lười biếng phe phẩy quạt. Một bầy trẻ nhỏ chơi đùa cãi nhau chí chóe.
Helen Cole bước dài trên vỉa hè ở góc Broadway và đường 14. Cô có vẻ hoang mang, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ. Đã 21 giờ 40. Tôi chẳng mấy khó khăn dể nhận ra cô, bởi vì cô thật giống với bức ảnh người cha đã đưa cho tôi. Và lạ lùng thay, cô lại giống với một người tôi quen mà lúc này không thể nhớ đó là ai.
Tôi theo dò cô đã một khắc đồng hồ và cứ tự hỏi cô đang nghĩ gì. Chắc là cô đã đậu xe ở đâu gần đó vì thấy cô đi bộ đến điểm hẹn với gã tên Gerald Horn.
Lại thêm mười phút nữa trôi qua. Một lằn chớp vạch ngoằn ngoèo trên đầu tôi rồi một tiếng sấm nổ điếc tai vì quá gần. Vài giọt mưa to như đồng đô la bạc đập vào cửa kính xe ôtô. Chỉ một chốc nữa thôi là sẽ mưa như trút nước.
Tôi đốt điếu thuốc. Cùng lúc, một giọng phụ nữ vang lên:
- Anh có cho tôi một điếu không?
Tôi quay đầu lại nhìn. Cô ta đứng bên cạnh xe, trên lề đường. Thân hình tàn tạ, mặt trét đầy phấn, áo trễ ngực thật sâu, cô gái đúng là dân tìm khách.
Tôi đưa cho cô ả điếu thuốc và mồi lửa, nếu không ả sẽ còn làm phiền tôi đến ngày tận thế mất. Ả hít khói và hỏi:
- Anh chờ ai phải không?
Tôi không trả lời. Cô gái không nản lòng cứ tiếp tục hỏi:
- Hình như sắp có giông.
Cô ả chui mình qua cửa kính xe để tôi trông thấy bộ ngực bự tổ chàng ló lên phần trên. Tôi lầm bầm vài tiếng để tỏ ra mình "thấy rồi". Ả nói:
- Thời tiết như thế này chắc là anh bạn của tôi không dám ló mặt ra khỏi nhà rồi. Biết đâu cô bạn của anh cũng vậy… - Ả mỉm cười. - Anh có thể đi chơi với tôi được không? Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau vui thú. Anh nghĩ thế nào?
Một lằn chớp nữa nổi lên kèm theo tiếng sấm điếc tai như lần trước. Mưa như trút. Cô ả chạy vào trong một cánh cổng trú mưa. Còn tôi vặn cái gạt nước. Lớp kính sáng ra cho tôi thấy rõ phía trước khiến tôi bật tiếng chửi thề: Helen Cole đã biến mất.
Tôi sang số cho xe chạy không kịp suy nghĩ. Đèn đường vẫn còn xanh, chắc là cô gái chưa qua được Broadway. Mặt khác nếu cô đi ngang qua thì tôi đã thấy qua cửa bên. Vậy là cô vẫn ở trên đường 14, đang tìm một chỗ trú nào đó.
Tôi không phải tìm lâu la gì. Tôi thấy cô đang chạy nép bên tường của nhà Ngân hàng Trung ương.
Cô đến được một mái hiên thấp và dừng lại rồi vung tay tóm gọn mớ tóc phủ xuống mặt.
Tôi dừng xe ngang mặt, cúi xuống mở cánh cửa sau và gọi lớn:
- Lên đi, cô Cole! Lên nhanh đi!
Cô gái nhìn quanh, dáng ngạc nhiên thấy rõ. Cô đang đoán xem tiếng gọi phát ra từ phía nào vì phía đó tối đen nên cô không thể nào thấy được mặt tôi. Trong khi đang lưỡng lự thì một lằn chớp nữa nổi lên và tiếng sấm nổ như chỉ cách đó vài mét.
Thế là cô co người lại phóng thẳng về phía xe tôi. Trong một thoáng tôi thấy khuôn mặt cô tái xanh và cái mũ cầm nơi tay. Tôi đập mạnh cửa phóng thẳng.
Chúng tôi yên lặng đi trong một khoảng thời gian. Nhìn qua kính chiếu hậu tôi thấy cô trang điểm lại và sửa soạn mái tóc. Tôi sống theo nguyên tắc là không bao giờ nói chuyện với một phụ nữ trong khi họ sửa sắc đẹp. Cho nên tôi đợi cô mở lời trước. Cô lên tiếng:
- Ông là ai và ông định đưa tôi đi đâu?
Giọng cô gái khô khốc và bình tĩnh. Tôi quyết định lòe một chút.
- Cô không chờ tôi tối nay à?
Cô gái vẫn giữ giọng lạnh lùng, trả lời:
- Vì hình như ông biết khá nhiều về tôi cho nên chắc ông hiểu rằng không thể nào giả dạng người mà ông muốn thay thế đâu. Tôi biết rõ người tôi định gặp. Tất nhiên là tôi biết ơn ông đã tránh cho tôi khỏi một trậm cúm, nhưng mà trước khi cảm ơn ông tôi cần biết ông là ai và lý do nào đã khiến ông xen vào việc của tôi.
- Giả dụ như người mà cô định gặp không thể đến được và nhờ tôi đi thay thì cô tính sao?
- Cũng có thể giả dụ rằng ông đã nói dối.
Này cô Cole, nói qua nói lại như thế không dẫn đến đâu cả.
- À tôi cũng đang muốn nói như thế. Bây giờ để rút ngắn việc đôi co, tôi xin nhờ ông đưa đến chỗ tôi đậu xe, sau đó tôi xin phép giã từ ông.
- Cô không tử tế chút nào cô Cole ạ. Đây này, muốn chứng tỏ là một người bạn, tôi xin bày tỏ rành rẽ với cô. Nếu tôi cho cô biết tôi là ai và tại sao tôi canh chừng cô tối nay thì cô có cho phép tôi được giúp đỡ không?
Tôi dừng xe và mở cửa trước phía phải.
- Cô lên ngồi bên cạnh tôi được không? Như thế ta dễ dàng nói chuyện với nhau hơn. Chắc là cô không sợ tôi chứ?
Cô gái cười to lúc bước xuống.
- Tôi lại cứ tưởng anh định bỏ tôi xuống đây thì tôi sẽ không có cách nào kiếm xe về được… - Cô đến ngồi bên cạnh. - Bây giờ, xin nói không ngại mất lòng ông là tôi không sợ một thứ gì cả.
Vậy mà tôi thấy mấy ngón tay cô bấu vào cái khoá kéo xắc tay của cô. Nếu tôi nghĩ đúng là cô có mang theo hai ngàn đô la trả cho Gerald Horn thì cô thận trọng trước một kẻ lạ như thế cũng là phải.
Tôi lại cho xe chạy. Mưa đã chấm dứt hẳn và có một chút ánh sáng trăng xuyên qua lớp mây mù.
Và rồi mây cũng biến ngay. Tiếng của Helen Cole nghe như tiếng thở dài:
- Đêm đẹp thật. Hợp với những cuộc hẹn hò thơ mộng. Đáng tiếc là ông đã biết tên tôi rồi. Tôi cứ muốn được một người hào hoa vô danh cứu giúp như thế khiến tôi quên được…
- Gerald Horn.
- Phải rồi, - giọng cô mệt mỏi hẳn. – Gerald Horn. Hãy cho là hắn có tên như thế. - Cô ta duỗi dài chân và quay mặt về phía tôi, - Còn ông, ông X. ông tên là gì?
- Glenn Bowman, sẵn sàng phục vụ cô nương.
Nét mặt cô gái đã bớt căng thẳng.
- Tại sao ông lại quan tâm đến công việc của tôi nhiều như thế, ông Bowman?
- Tại tôi là thám tử. Chỉ có vậy thôi.
Lần này cô gái bật ra một tiếng kêu nhỏ.
- Một… cảnh sát à?
- Không, dân "tư" thôi.
Tôi thấy cô giật nảy mình.
- Nhưng tại sao ông lại canh chừng tôi? Ông không phải là thanh tra cảnh sát, người có nhiệm vụ rõ ràng được nhà nước giao phó. Nếu ông chỉ là thám tử tư thì hẳn là có người thuê ông làm việc này. Ông có thân chủ phải không?
Tôi thắng lại trước đèn đỏ.
- Đúng vậy.
Lúc bấy giờ chúng tôi đã đi gần quá ranh giới thành phố rồi và tôi đang tự hỏi nên quay đấu lại hay dẫn cô dạo một vòng ngoài đồng quê. Ý tưởng sau thắng thế.
Thân chủ ông là ai, hả ông Bowman? Ai thuê ông theo dõi tôi?
- Cha cô, cô Cole ạ, - tôi trả lời lúc sang số.
Tôi liếc mắt thấy cô nhìn tôi ngạc nhiên, mấy ngón tay mở ra khiến cái xắc tuột xuống dưới sàn xe. Tiếng cô gái ngỡ ngàng:
- Ông nói lại xem sao.
- Cha cô, thưa cô Cole.
Cô gái bật ra tiếng cười điên dại. Cả thân hình cô rung lên, móng tay bấu vào đùi. Mái tóc ướt đẫm rũ xuống mặt trong lúc hai mắt lồi ra trông cô như con mẹ điên.
Tôi dừng xe lại và nắm vai cô.
- Ngừng lại, cô Cole! Thôi, cô có nghe tôi không?
Tiếng cười của cô càng khàn đục hơn và con mắt chỉ còn tròng trắng. Gặp trường hợp này thì chỉ có một phương cách chữa trị: tôi tát cô một cái thật mạnh. Hiệu quả có ngay tức khắc: cô gái trở lại bình thường và ôm mặt khóc. Tôi cứ để yên cho cô nức nớ một thời gian. Đến khi thấy tiếng khóc đã dịu, tôi mới hỏi:
- Tại sao Gerald Horn tống tiền cô?
Cô gái vẫn chưa đủ tĩnh trí để thấy tôi nắm lấy tay. Những giọt nước mắt chảy dài trên má. Trước mắt tôi chỉ là một cô bé tuyệt vọng không biết bám víu vào đâu. Cuối cùng cô nói:
- Tôi không thể cho ông biết được. Tôi không thể nói với ai hết. Ông Bowman, ông có thể đưa tôi về nhà được không?
Chúng tôi vừa đến Whitegates thì tôi trở lại tấn công.
- Này cô Cole, đây là điều có lợi cho cô, xin cô cho biết tại sao cô sẵn sàng đưa hai ngàn cho Gerald Horn? Chắc chắn là cô không biết những nguy hiểm mà cô phải trải qua. Cha cô đã thấy phải thuê tôi làm việc thì tại sao cô không tin tôi?
- Cha tôi chỉ là một người mù tin rằng có tiền mua tiên cũng được. Khi chen vào công việc của tôi, ông ấy đã làm hỏng cả rồi.
- Tôi thật tình không tin lời cô. Bởi vì một khi lấy được tiền rồi Gerald Horn sẽ đến lấy tiếp..
- Hắn ta chỉ đòi có hai ngàn đô la… Như thế không đủ cho hắn bằng lòng sao?
- Khó lắm. Khi một tay tống tiền tiêu hết số lấy được thì hắn sẽ trở lại lần nữa. Chuyện ấy sẽ kéo dài từ năm này qua năm khác.
Chúng tôi vừa đến trước biệt thự Cole thì cô gái bỗng hạ giọng:
- Nếu tôi đổi ý quyết định cho ông rõ mọi chuyện thì tôi sẽ gập ông ở đâu?
Tôi cho cô số điện thoại, và tiếp:
- Khi nào Horn gọi hay viết thư đến thì cô nên báo cho tôi biết ngay tức khắc.
Cô lặng lẽ gật đầu và bước xuống xe. Tôi đợi cô đi vào nhà rồi quay xe trở về thành phố.
Mệt muốn chết được. Tôi vội vã cởi quần áo, xỏ dép và cũng không buồn xuống bếp kiếm thứ gì bỏ vào cái bụng rỗng không. Tôi chỉ có một ý nghĩ: tắm nước nóng một cái cho khỏe.
Tôi đẩy cửa phòng tắm, bật đèn và suýt ngã lăn trên sàn gạch.
Hắn ta nằm úp sấp dọc theo bồn tắm, một tay khép dưới thân, tay kia duỗi ra, bàn tay nắm lại.
Tôi ra khóa cửa rồi quay vào ông khách bất ngờ, giở đầu hắn lên. Chưa làm như vậy tôi đã biết hắn là ai: Năm mươi Năm mươi Connolly. Tôi không ngờ kẻ thù ra tay sớm thế, nhưng mà chúng đã ra tay thật rồi và bằng cớ là đây. Bằng cớ nằm dài ra đó, sờ mó được, còn nóng hổi, với một cái lỗ tròn nho nhỏ nơi màng tai trái. Một viên là đủ rồi. Một dòng máu nhỏ chảy trên nền buồng tắm. Tôi nhẹ nhàng thả tay ra và đến máy điện thoại báo cảnh sát.
James Hadley Chase
Buổi hẹn cuối cùng
Dịch giả: Quang Huy
Tác giả :
James Hadley Chase