Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 11: Xa thân gần đánh
Cá nhỏ nói, “Nói thế thì tám chín phần mười là Hầu Nguyên Côn rồi."
Gậy trúc nói, “Mượn đao giết người, lần này Hầu Nguyên Côn hiểm thật."
Lưu Triệu nói, “Tôi không quan tâm bọn chúng hiểm thật hay hiểm giả, chúng ta cứ bắt phạm nhân về quy án là được rồi. Ta là đao, nhưng chỉ làm đao của pháp luật, đao của chính phủ, đao của nhân dân. Chỉ cần hắn phạm án là phải bắt về, là phải chịu phạt. Còn người khác có được lợi hay không chúng ta mặc kệ, bắt người xấu thì chắc chắn đất nước và nhân dân được lợi!"
Mấy người Cá nhỏ đi theo Lưu Triệu vài năm rồi, biết tính tình ông ta nên không cảm thấy gì. Thường Trấn Viễn thì vẫn cái kiểu trong lòng khinh thường trên mặt giấu giếm trước sau như một, còn Vương Thụy và Lăng Bác Kim mới đến đều nghe mà sục sôi nhiệt huyết.
Bụng Đầu to vang lên ùng ục. Anh ta nói lúng túng, “Tháo dạ tháo dạ."
Lưu Triệu nhìn ngoài trời đã tối rồi, bèn lấy hai trăm đồng đưa Cá nhỏ đi mua cơm hộp. Mấy người vừa ăn cơm vừa thảo luận, đều cảm thấy trong chuyện này Triệu Thác Đường có hiềm nghi lớn nhất. Song có hiềm nghi thì có hiềm nghi chứ tìm chứng cứ lại chẳng dễ dàng.
Gậy trúc nói, “Hôm qua em xem băng ghi hình tới quá nửa đêm, người ra vào phòng của Trang Tranh không nhiều, trừ hắn ra thì chỉ có Triệu Thác Đường tới nhiều lần nhất. Một tuần trước khi hắn gặp chuyện, Triệu Thác Đường đã tới ba lần, còn cả Sử Thắng Lợi và Trương Quốc Dân mỗi người tới một lần."
Lưu Triệu nói, “Những thứ này chỉ nói lên được bọn họ có hiềm nghi thôi."
Cá nhỏ nói, “Nhớ cái két mở toang kia không? Có khi nào Trang Tranh giấu báu vật gì, thế nên hung thủ mưu tài hại mệnh."
Đầu to nói, “Bao nhiêu tiền như thế, không động lấy một cắc đó."
Cá nhỏ nói, “Sao anh biết là không động lấy một cắc? Nhỡ đã cầm đi một phần rồi thì sao? Cũng có khả năng chỗ còn lại nhiều quá không cầm đi được đấy chứ."
Gậy trúc nói, “Song là trước đó không có ai khả nghi ra vào."
Lưu Triệu nói, “Tôi cảm thấy két bảo hiểm hẳn là do chính Trang Tranh mở."
“Chính hắn á?" Đám người Đầu to đều kinh ngạc.
Trong lòng Thường Trấn Viễn kịch một cái, biết chuyện này mình dắt mũi sai hướng rồi.
Lưu Triệu nói, “Mở két bảo hiểm có hai giả thiết. Một là sau khi Trang Tranh gặp chuyện, nhưng sau khi hắn gặp chuyện chỉ có nhân viên phòng cháy chữa cháy và chúng ta đi vào. Cái khác là trước khi Trang Tranh gặp chuyện. Két bảo hiểm ở trong phòng Trang Tranh, nếu như là kẻ khác mở thì không có khả năng Trang Tranh không biết. Đừng quên, khi ấy là sáng sớm, trên người hắn không mặc đồ ngủ, mà là đồ tây."
Đầu to vỗ đùi nói, “Đồ ngủ của hắn treo trong tủ đồ! Tức sáng sớm đã mở tủ đồ ra rồi."
Cá nhỏ nói, “Nếu như kẻ khác từng mở két bảo hiểm, hắn nhất định sẽ phát hiện ra, vậy thì chỉ có thể là chính hắn mở rồi. Có lẽ lúc ấy hắn định lấy ít tiền, nhưng đúng lúc chuông điện thoại ở phòng khách vang lên, thế nên hắn để két bảo hiểm đấy rồi đi nghe điện thoại."
Thường Trấn Viễn mấp máy môi tính nói thì nghe thấy Lăng Bác Kim nói, “Còn có một khả năng nữa. Buổi tối hắn về nhà không thay quần áo, đến sáng hôm sau ngủ dậy mới thay, sau đó phát hiện két bảo hiểm để mở, thế nên chạy tới phòng khách gọi điện để điều tra chuyện này."
Đầu to gật đầu nói, “Nói vậy cũng có lý."
Lưu Triệu hỏi Gậy trúc, “Đồ tây Trang Tranh mặc tối hôm trước và lúc gặp chuyện là cùng một bộ à?"
Gậy trúc nghĩ một chút rồi nói, “Đều là sơ mi trắng quần đen."
Cá nhỏ nói, “Trang Tranh là một người rất để ý chất lượng cuộc sống. Lần nào hắn tới cục cảnh sát cũng lấy khăn giấy lau bàn ghế một lần, rất thích sạch sẽ. Vậy nên em cảm thấy hắn không giống một người sẽ mặc quần áo thường đi ngủ."
Thường Trấn Viễn nghĩ tới tác phong trước kia của mình, trong lòng rầu rĩ. Tính cách không phải nguyên nhân then chốt quyết định chất lượng cuộc sống của một người, nguyên nhân then chốt nhất là hoàn cảnh. Vào ở phòng của Thường Trấn Viễn rồi, hắn chẳng còn chú ý gì vấn đề vệ sinh của nơi khác nữa.
Lưu Triệu nói, “Manh mối trong tay chúng ta quá ít, suy đoán tình tiết án như vậy mù quáng quá. Tôi thấy thế này, Cá nhỏ và Gậy trúc trở lại hiện trường một lần nữa xem có gì bỏ sót không, hỏi thêm khẩu cung. Đầu to với A Tiêu thì mang Lăng Bác Kim và Vương Thụy thay nhau theo dõi Triệu Thác Đường. Không cần biết gã có liên quan tới bản án này hay không, Trang Tranh chết rồi, nhất định gã sẽ có hành động. Triệu Thác Đường không có uy vọng của Trang Tranh, chưa chừng sẽ xảy ra nội chiến, tới lúc đó có thể sẽ có manh mối."
Người khác không phản ứng gì với sắp xếp này, Thường Trấn Viễn lại lộ ra mấy phần không thích.
Lưu Triệu nhìn vào trong mắt, bảo Đầu to dẫn Vương Thụy và Lăng Bác Kim tới ký túc xá, chỉ giữ mình Thường Trấn Viễn lại.
Phương thức lãnh đạo tâm sự riêng gỡ khúc mắc trước kia Thường Trấn Viễn dùng rất nhiều lần rồi, nên trong lòng biết tỏng tòng tong.
Lưu Triệu thoạt tiên nói lan man một lúc rồi mới hỏi, “Cậu với đám Lăng Bác Kim Vương Thụy quen nhau trước đó à?"
Thường Trấn Viễn nói, “Không quen."
“Vết thương trên mặt thằng nhóc không phải bị bập trong nhà vệ sinh nhỉ? Sao lại có thế?"
Thường Trấn Viễn biết Lưu Triệu tinh mắt, mà cũng không định giấu ông ta, nói thẳng thắn, “Em đánh đấy."
“Càn rỡ!" Lưu Triệu nhíu mày nói, “Có chuyện gì?"
Thường Trấn Viễn nói, “Đùa ấy mà, thử thân thủ của cậu ta."
Lưu Triệu nghi hoặc nhìn hắn, lúc sau mới bảo, “Trấn Viễn này, đây không giống tác phong bình thường của cậu."
Thường Trấn Viễn chú ý tới sự thay đổi trong cách gọi của ông ta, song chuyện mượn xác sống lại quay về ba năm trước người bình thường tuyệt đối không nghĩ tới, người không bình thường nghĩ tới thì cũng không ai sẽ tưởng thật, vậy nên hắn không lo bị người xem thấu. Trên đời này còn có người ngủ một giấc dậy không biết nói tiếng nước mình mà đi nói tiếng nước khác đấy, cũng có bị mấy ông khoa học kéo đi giải phẫu nghiên cứu đâu. Song tạm thời hắn vẫn định làm việc dưới trướng Lưu Triệu, không muốn làm căng quá nên bịa lý do, “Xin lỗi, đội trưởng, tâm trạng em không tốt."
“Tâm trạng không tốt thì lôi người khác ra trút giận được sao?" Lưu Triệu sầm mặt xuống.
Trừ mấy năm mới ra đời phải tỏ vẻ thấp kém ra, Thường Trấn Viễn đã làm ông lớn hơn mười năm rồi, đùng cái phải ăn nói khép nép nên không quen được, im lặng thật lâu mới nói, “Lần sau không thế nữa ạ."
Lưu Triệu nói, “Khó có người như Lăng Bác Kim không tính toán mà còn đi nói dối cho cậu! Tự cậu nghĩ xem nên làm gì giờ đi."
Tôi không giết nó đã coi như là tận tình tận nghĩa rồi!
Thường Trấn Viễn hít sâu, gắng nuốt phẫn nộ và thù hận trong lòng xuống. Đương nhiên, hắn không giết Lăng Bác Kim chẳng phải vì nhân từ hay nể tình cũ gì, mà bởi không muốn động thủ khi chưa chắc chắn có thể toàn thân trở ra. Nếu có cơ hội toàn thân trở ra, hắn nhất định sẽ không do dự trả lại viên đạn lúc trước cho cậu!
“Em sẽ chiếu cố tốt cậu ta." Hắn nói chậm rãi. Hai chữ chiếu cố hiểu thế nào thì tùy mỗi người.
Lưu Triệu nói, “Vậy thôi à? Dù sao cũng phải xin lỗi người ta chứ?"
“…Dạ."
Đại trượng phu co được dãn được.
Thường Trấn Viễn khi xưa không phải chưa từng làm đại trượng phu, có điều là lâu rồi chưa làm, trong lòng hay trên mặt đều có hơi ấm ách. Nhưng qua được cửa này thì qua được tất. Từ sau khi tỏ vẻ hòa nhã với Lăng Bác Kim ngay trước mặt Lưu Triệu, những cảm giác khi xưa lục tục kéo về, làm kẻ hai mặt cũng không khó khăn lắm. Cùng lắm ngoài mặt thì cười, trong bụng rủa xả thôi.
So với Lăng Bác Kim, kẻ mà hắn hận hơn là Triệu Thác Đường.
Ở kiếp trước, Từ Tắc Thừa là cảnh sát chìm, lập trường của mọi người bất đồng, mình thích y cũng là tình đơn phương, dù sao từ đầu tới đuôi Từ Tắc Thừa không biểu hiện ra là có ý với hắn, thế nên Từ Tắc Thừa muốn đối phó hắn vẫn có thể hiểu được. Nhưng Triệu Thác Đường khi xưa là thằng bán cá, nếu không phải hắn nhìn trúng tư duy làm ăn của gã, một tay cất nhắc gã thì sao gã có thể có ngày hôm nay?! Thứ phản bội này khiến hắn không tài nào chấp nhận hơn thứ phản bội có mục đích ngay từ ban đầu của Từ Tắc Thừa nhiều lắm!
Lăng Bác Kim ngồi ở trong xe, trông thấy Triệu Thác Đường đi từ nhà ra, đang định nhắc Thường Trấn Viễn thì thấy trong mắt hắn lập lòe ánh sáng ngoan độc lạnh lẽo, trong lòng hơi hãi, tay vươn ra rồi lại rụt về.
Triệu Thác Đường lái xe xuất phát.
Thường Trấn Viễn ngồi ghế lái lại chẳng nhúc nhích gì, trơ mắt nhìn gã biến mất khỏi tầm mắt.
Lăng Bác Kim vội nói, “Không bám theo ạ?"
Bấy giờ Thường Trấn Viễn mới khởi động xe, song đi về hướng khác.
Lăng Bác Kim biết Thường Trấn Viễn trước giờ làm việc khó đoán, vậy nên nhanh chóng ổn định lại, an phận ngồi trong xe.
Thường Trấn Viễn rẽ vào một con đường, đi tắt ra đường cái, qua một lúc, quả nhiên thấy xe của Triệu Thác Đường từ đằng sau vượt lên.
Trên mặt Lăng Bác Kim lộ vẻ khâm phục. Cách truy tung này bình thường cần hai ba xe phối hợp mới làm được. Xe bám sau mục tiêu thông báo cho xe khác phương hướng của mục tiêu, sau đó xe khác lại xuất hiện ở phía trước, như thế có thể đỡ cho xe mục tiêu nghi ngờ, dù gì truy tung trong suy nghĩ của đại số người đều là bám đuôi. Mà Thường Trấn Viễn lại có thể làm được một mình, điều này chứng tỏ hắn hiểu và nắm được rất sâu về tâm lý và bối cảnh của con mồi.
Thường Trấn Viễn chậm rãi tăng tốc, vừa để xe của Triệu Thác Đường đi trước xe mình, vừa không để mình bị mất dấu. Ngay lúc hắn chuẩn bị chuyển làn xe bám sau Triệu Thác Đường, một chiếc xe bỗng xồ ra từ bên trái, lao ập tới!
Gậy trúc nói, “Mượn đao giết người, lần này Hầu Nguyên Côn hiểm thật."
Lưu Triệu nói, “Tôi không quan tâm bọn chúng hiểm thật hay hiểm giả, chúng ta cứ bắt phạm nhân về quy án là được rồi. Ta là đao, nhưng chỉ làm đao của pháp luật, đao của chính phủ, đao của nhân dân. Chỉ cần hắn phạm án là phải bắt về, là phải chịu phạt. Còn người khác có được lợi hay không chúng ta mặc kệ, bắt người xấu thì chắc chắn đất nước và nhân dân được lợi!"
Mấy người Cá nhỏ đi theo Lưu Triệu vài năm rồi, biết tính tình ông ta nên không cảm thấy gì. Thường Trấn Viễn thì vẫn cái kiểu trong lòng khinh thường trên mặt giấu giếm trước sau như một, còn Vương Thụy và Lăng Bác Kim mới đến đều nghe mà sục sôi nhiệt huyết.
Bụng Đầu to vang lên ùng ục. Anh ta nói lúng túng, “Tháo dạ tháo dạ."
Lưu Triệu nhìn ngoài trời đã tối rồi, bèn lấy hai trăm đồng đưa Cá nhỏ đi mua cơm hộp. Mấy người vừa ăn cơm vừa thảo luận, đều cảm thấy trong chuyện này Triệu Thác Đường có hiềm nghi lớn nhất. Song có hiềm nghi thì có hiềm nghi chứ tìm chứng cứ lại chẳng dễ dàng.
Gậy trúc nói, “Hôm qua em xem băng ghi hình tới quá nửa đêm, người ra vào phòng của Trang Tranh không nhiều, trừ hắn ra thì chỉ có Triệu Thác Đường tới nhiều lần nhất. Một tuần trước khi hắn gặp chuyện, Triệu Thác Đường đã tới ba lần, còn cả Sử Thắng Lợi và Trương Quốc Dân mỗi người tới một lần."
Lưu Triệu nói, “Những thứ này chỉ nói lên được bọn họ có hiềm nghi thôi."
Cá nhỏ nói, “Nhớ cái két mở toang kia không? Có khi nào Trang Tranh giấu báu vật gì, thế nên hung thủ mưu tài hại mệnh."
Đầu to nói, “Bao nhiêu tiền như thế, không động lấy một cắc đó."
Cá nhỏ nói, “Sao anh biết là không động lấy một cắc? Nhỡ đã cầm đi một phần rồi thì sao? Cũng có khả năng chỗ còn lại nhiều quá không cầm đi được đấy chứ."
Gậy trúc nói, “Song là trước đó không có ai khả nghi ra vào."
Lưu Triệu nói, “Tôi cảm thấy két bảo hiểm hẳn là do chính Trang Tranh mở."
“Chính hắn á?" Đám người Đầu to đều kinh ngạc.
Trong lòng Thường Trấn Viễn kịch một cái, biết chuyện này mình dắt mũi sai hướng rồi.
Lưu Triệu nói, “Mở két bảo hiểm có hai giả thiết. Một là sau khi Trang Tranh gặp chuyện, nhưng sau khi hắn gặp chuyện chỉ có nhân viên phòng cháy chữa cháy và chúng ta đi vào. Cái khác là trước khi Trang Tranh gặp chuyện. Két bảo hiểm ở trong phòng Trang Tranh, nếu như là kẻ khác mở thì không có khả năng Trang Tranh không biết. Đừng quên, khi ấy là sáng sớm, trên người hắn không mặc đồ ngủ, mà là đồ tây."
Đầu to vỗ đùi nói, “Đồ ngủ của hắn treo trong tủ đồ! Tức sáng sớm đã mở tủ đồ ra rồi."
Cá nhỏ nói, “Nếu như kẻ khác từng mở két bảo hiểm, hắn nhất định sẽ phát hiện ra, vậy thì chỉ có thể là chính hắn mở rồi. Có lẽ lúc ấy hắn định lấy ít tiền, nhưng đúng lúc chuông điện thoại ở phòng khách vang lên, thế nên hắn để két bảo hiểm đấy rồi đi nghe điện thoại."
Thường Trấn Viễn mấp máy môi tính nói thì nghe thấy Lăng Bác Kim nói, “Còn có một khả năng nữa. Buổi tối hắn về nhà không thay quần áo, đến sáng hôm sau ngủ dậy mới thay, sau đó phát hiện két bảo hiểm để mở, thế nên chạy tới phòng khách gọi điện để điều tra chuyện này."
Đầu to gật đầu nói, “Nói vậy cũng có lý."
Lưu Triệu hỏi Gậy trúc, “Đồ tây Trang Tranh mặc tối hôm trước và lúc gặp chuyện là cùng một bộ à?"
Gậy trúc nghĩ một chút rồi nói, “Đều là sơ mi trắng quần đen."
Cá nhỏ nói, “Trang Tranh là một người rất để ý chất lượng cuộc sống. Lần nào hắn tới cục cảnh sát cũng lấy khăn giấy lau bàn ghế một lần, rất thích sạch sẽ. Vậy nên em cảm thấy hắn không giống một người sẽ mặc quần áo thường đi ngủ."
Thường Trấn Viễn nghĩ tới tác phong trước kia của mình, trong lòng rầu rĩ. Tính cách không phải nguyên nhân then chốt quyết định chất lượng cuộc sống của một người, nguyên nhân then chốt nhất là hoàn cảnh. Vào ở phòng của Thường Trấn Viễn rồi, hắn chẳng còn chú ý gì vấn đề vệ sinh của nơi khác nữa.
Lưu Triệu nói, “Manh mối trong tay chúng ta quá ít, suy đoán tình tiết án như vậy mù quáng quá. Tôi thấy thế này, Cá nhỏ và Gậy trúc trở lại hiện trường một lần nữa xem có gì bỏ sót không, hỏi thêm khẩu cung. Đầu to với A Tiêu thì mang Lăng Bác Kim và Vương Thụy thay nhau theo dõi Triệu Thác Đường. Không cần biết gã có liên quan tới bản án này hay không, Trang Tranh chết rồi, nhất định gã sẽ có hành động. Triệu Thác Đường không có uy vọng của Trang Tranh, chưa chừng sẽ xảy ra nội chiến, tới lúc đó có thể sẽ có manh mối."
Người khác không phản ứng gì với sắp xếp này, Thường Trấn Viễn lại lộ ra mấy phần không thích.
Lưu Triệu nhìn vào trong mắt, bảo Đầu to dẫn Vương Thụy và Lăng Bác Kim tới ký túc xá, chỉ giữ mình Thường Trấn Viễn lại.
Phương thức lãnh đạo tâm sự riêng gỡ khúc mắc trước kia Thường Trấn Viễn dùng rất nhiều lần rồi, nên trong lòng biết tỏng tòng tong.
Lưu Triệu thoạt tiên nói lan man một lúc rồi mới hỏi, “Cậu với đám Lăng Bác Kim Vương Thụy quen nhau trước đó à?"
Thường Trấn Viễn nói, “Không quen."
“Vết thương trên mặt thằng nhóc không phải bị bập trong nhà vệ sinh nhỉ? Sao lại có thế?"
Thường Trấn Viễn biết Lưu Triệu tinh mắt, mà cũng không định giấu ông ta, nói thẳng thắn, “Em đánh đấy."
“Càn rỡ!" Lưu Triệu nhíu mày nói, “Có chuyện gì?"
Thường Trấn Viễn nói, “Đùa ấy mà, thử thân thủ của cậu ta."
Lưu Triệu nghi hoặc nhìn hắn, lúc sau mới bảo, “Trấn Viễn này, đây không giống tác phong bình thường của cậu."
Thường Trấn Viễn chú ý tới sự thay đổi trong cách gọi của ông ta, song chuyện mượn xác sống lại quay về ba năm trước người bình thường tuyệt đối không nghĩ tới, người không bình thường nghĩ tới thì cũng không ai sẽ tưởng thật, vậy nên hắn không lo bị người xem thấu. Trên đời này còn có người ngủ một giấc dậy không biết nói tiếng nước mình mà đi nói tiếng nước khác đấy, cũng có bị mấy ông khoa học kéo đi giải phẫu nghiên cứu đâu. Song tạm thời hắn vẫn định làm việc dưới trướng Lưu Triệu, không muốn làm căng quá nên bịa lý do, “Xin lỗi, đội trưởng, tâm trạng em không tốt."
“Tâm trạng không tốt thì lôi người khác ra trút giận được sao?" Lưu Triệu sầm mặt xuống.
Trừ mấy năm mới ra đời phải tỏ vẻ thấp kém ra, Thường Trấn Viễn đã làm ông lớn hơn mười năm rồi, đùng cái phải ăn nói khép nép nên không quen được, im lặng thật lâu mới nói, “Lần sau không thế nữa ạ."
Lưu Triệu nói, “Khó có người như Lăng Bác Kim không tính toán mà còn đi nói dối cho cậu! Tự cậu nghĩ xem nên làm gì giờ đi."
Tôi không giết nó đã coi như là tận tình tận nghĩa rồi!
Thường Trấn Viễn hít sâu, gắng nuốt phẫn nộ và thù hận trong lòng xuống. Đương nhiên, hắn không giết Lăng Bác Kim chẳng phải vì nhân từ hay nể tình cũ gì, mà bởi không muốn động thủ khi chưa chắc chắn có thể toàn thân trở ra. Nếu có cơ hội toàn thân trở ra, hắn nhất định sẽ không do dự trả lại viên đạn lúc trước cho cậu!
“Em sẽ chiếu cố tốt cậu ta." Hắn nói chậm rãi. Hai chữ chiếu cố hiểu thế nào thì tùy mỗi người.
Lưu Triệu nói, “Vậy thôi à? Dù sao cũng phải xin lỗi người ta chứ?"
“…Dạ."
Đại trượng phu co được dãn được.
Thường Trấn Viễn khi xưa không phải chưa từng làm đại trượng phu, có điều là lâu rồi chưa làm, trong lòng hay trên mặt đều có hơi ấm ách. Nhưng qua được cửa này thì qua được tất. Từ sau khi tỏ vẻ hòa nhã với Lăng Bác Kim ngay trước mặt Lưu Triệu, những cảm giác khi xưa lục tục kéo về, làm kẻ hai mặt cũng không khó khăn lắm. Cùng lắm ngoài mặt thì cười, trong bụng rủa xả thôi.
So với Lăng Bác Kim, kẻ mà hắn hận hơn là Triệu Thác Đường.
Ở kiếp trước, Từ Tắc Thừa là cảnh sát chìm, lập trường của mọi người bất đồng, mình thích y cũng là tình đơn phương, dù sao từ đầu tới đuôi Từ Tắc Thừa không biểu hiện ra là có ý với hắn, thế nên Từ Tắc Thừa muốn đối phó hắn vẫn có thể hiểu được. Nhưng Triệu Thác Đường khi xưa là thằng bán cá, nếu không phải hắn nhìn trúng tư duy làm ăn của gã, một tay cất nhắc gã thì sao gã có thể có ngày hôm nay?! Thứ phản bội này khiến hắn không tài nào chấp nhận hơn thứ phản bội có mục đích ngay từ ban đầu của Từ Tắc Thừa nhiều lắm!
Lăng Bác Kim ngồi ở trong xe, trông thấy Triệu Thác Đường đi từ nhà ra, đang định nhắc Thường Trấn Viễn thì thấy trong mắt hắn lập lòe ánh sáng ngoan độc lạnh lẽo, trong lòng hơi hãi, tay vươn ra rồi lại rụt về.
Triệu Thác Đường lái xe xuất phát.
Thường Trấn Viễn ngồi ghế lái lại chẳng nhúc nhích gì, trơ mắt nhìn gã biến mất khỏi tầm mắt.
Lăng Bác Kim vội nói, “Không bám theo ạ?"
Bấy giờ Thường Trấn Viễn mới khởi động xe, song đi về hướng khác.
Lăng Bác Kim biết Thường Trấn Viễn trước giờ làm việc khó đoán, vậy nên nhanh chóng ổn định lại, an phận ngồi trong xe.
Thường Trấn Viễn rẽ vào một con đường, đi tắt ra đường cái, qua một lúc, quả nhiên thấy xe của Triệu Thác Đường từ đằng sau vượt lên.
Trên mặt Lăng Bác Kim lộ vẻ khâm phục. Cách truy tung này bình thường cần hai ba xe phối hợp mới làm được. Xe bám sau mục tiêu thông báo cho xe khác phương hướng của mục tiêu, sau đó xe khác lại xuất hiện ở phía trước, như thế có thể đỡ cho xe mục tiêu nghi ngờ, dù gì truy tung trong suy nghĩ của đại số người đều là bám đuôi. Mà Thường Trấn Viễn lại có thể làm được một mình, điều này chứng tỏ hắn hiểu và nắm được rất sâu về tâm lý và bối cảnh của con mồi.
Thường Trấn Viễn chậm rãi tăng tốc, vừa để xe của Triệu Thác Đường đi trước xe mình, vừa không để mình bị mất dấu. Ngay lúc hắn chuẩn bị chuyển làn xe bám sau Triệu Thác Đường, một chiếc xe bỗng xồ ra từ bên trái, lao ập tới!
Tác giả :
Tô Du Bính