Bựa Nhân Sát Vách
Chương 95 - chương 95
Tôi nóng giận muốn dùng tiền để
mua lần đầu của em, không ngờ rằng em từ chối tôi, thà vì lên giường một lão
già đáng tuổi cha mình còn hơn là với tôi? Vì sao? vì tôi bẩn? vì tôi lên giường
với nhiều người nên em chê tôi? Hơn cả thế, em còn cầu xin tôi đừng mua em. Nực
cười! Em đang coi thường tôi phải không? Cơn tức giận che phủ tâm trí tôi, tôi
lao vào cưỡng hiếp em, tôi chuốc hết mọi đau đớn và sự giận dữ lên người em. Em
kiên cường, em không cầu xin tôi tha dù chỉ là một chút.Tại sao? Tại sao không
phải là tôi? Nếu em muốn tiền, chỉ cần gặp tôi, nhận lời làm tình một đêm của
tôi tôi sẽ cho em rất nhiều tiền. Tại sao em lại sỉ nhục lòng tự tôn của một thằng
đàn ông như tôi, tại sao em cứ cố tình chọc giận tôi?
Em biết đấy... tôi đã từng có phút giây bỏ đi, không muốn làm em khổ và tổn thương vì nghĩ em thực lòng yêu tôi, còn tôi thì chưa sẵn sàng tiến đến một mối quan hệ khác. Thế mà giờ đây, em lại trở thành loại người mà tôi ghét nhất! Em không yêu tôi... em yêu tiền mà thôi!
Xong việc, tôi sỉ nhục em bằng cách trả em rất nhiều tiền, tôi còn nhận ra em không "còn" nữa. Tôi cảm thấy mình giống như bị lừa, hóa ra tất cả những gì em gây dựng trước mặt tôi chỉ là giả vờ. Ngây thơ? trên đời này làm quái gì có đứa con gái nào ngây thơ? Những lời nói của Kiều Anh không ngừng vang đi vang lại bên tai tôi:
- Chẳng có bất cứ đứa con gái nào trên cái đời này không thèm tiền nhé! Thanh xuân của con gái chỉ có một, không có tiền để chăm sóc bản thân thì về già ai nó ngửi được? Không tự thương lấy bản thân thì chỉ có ngu thôi!
Em còn tự nhận mình là đ.ĩ, còn nói, em đã lên giường với nhiều người đàn ông quá không nhớ... Em có biết tôi đau cỡ nào không? Em trong mắt tôi trong sáng đến vậy, tôi mong rằng lần đầu tiên của em sẽ dành cho tôi, tôi thậm chí còn gìn giữ, không dám làm tổn thương em...
Thử hỏi, là một thằng con trai trong giây phút ấy làm sao mà chịu được sự sỉ nhục lớn như thế? tôi không chịu nổi nữa, em muốn bị tôi coi là đĩ phải không? Được, vậy tôi giúp em thỏa lòng mong muốn.
Đến tận sau này, tôi mới thực sự hối hận vì lời nói đó của mình.
Sau lần đó, tôi thề với lòng mình là sẽ không bao giờ gặp lại kẻ dối trá như em nữa, tôi thề là sẽ tránh xa em và không tin bất cứ người con gái nào trên đời này nữa. Tôi nghĩ mình sẽ cưới vợ, cưới người mà mẹ tôi đã mai mối, thà rằng đó là người con gái môn đăng hộ đối với mình, còn hơn là lấy kẻ dối trá như em. Tôi đã đau lòng đến độ nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy em bước xuống từ chiếc xe của người đàn ông khác. Tôi lại không chịu nổi, có phải em lại đang làm cái việc nhơ nhớp đó đúng không? Tôi bắt đầu trở thành loại người mà tôi không bao giờ ngờ tới... tôi dùng thủ đoạn để ép em về nhà, ép em làm công cụ giải tỏa cho mình. Bởi vì tôi hận em đã lừa dối tôi, bởi vì tôi muốn trừng phạt em, bởi vì tôi muốn em nhận lại những gì em đã làm với tôi! Và... bởi vì tôi muốn em chỉ thuộc về tôi mà thôi!
Nhưng mà... càng gần em, tôi lại vừa hận, lại vừa yêu em!
Tôi tìm mọi cách để khiến em khó chịu và khổ sở. Em không cầu xin tôi khi tôi làm em đau. Tôi cho em nhìn thấy hình ảnh tôi cùng với người phụ nữ khác. Dù chính bản thân tôi cũng không hiểu lý do vì sao mình lại làm vậy, có lẽ, tôi muốn thử lòng em, tôi muốn thấy em ghen... bởi vì trong lòng tôi còn xót lại một chút gì đó tin tưởng vào tình yêu mà em dành cho tôi. Nhìn thấy em ghen và khó chịu, tôi vui lắm... cảm giác như, trong mắt em thực sự có tôi...
Nhưng mỗi khi tôi muốn nhượng bộ em, cái ký ức em bán d.âm cho một gã đàn ông lớn tuổi ấy cứ ám ảnh tôi. Một nửa, tôi bị giằng xé bởi đống cảm xúc rối rắm của mình, một nửa, tôi hận em vì em đã chà đạp lên lòng tự tôn của tôi. Tôi tiếp tục gạt bỏ qua tình cảm của mình để giày xéo em.
Tôi phát hiện, tôi lại yêu một người con gái không yêu tôi, mà chỉ yêu tiền thôi!
Tôi tìm mọi cách để hành hạ em, trút bỏ hết sự giận dữ và đau khổ lên người em. Vậy mà em không hề mảy may cầu xin tôi, điều ấy khiến tôi tức giận đến mức đổ cả thuốc kích d.ục vào cốc nước cam cho em uống. Tôi muốn em phải quỳ xuống cầu xin tôi...
Tôi cũng chẳng hiểu nổi, tôi là một bác sĩ, tôi nắm bắt hết vô vàn căn bệnh lây qua đường tình dục, tôi sợ nhất con gái ngủ với nhiều người đàn ông, vì thế mới luôn dùng biện pháp phòng tránh. Nhưng với em, tôi lại không làm thế, thậm chí không nghĩ đến việc dùng biện pháp phòng tránh với em.
Lần đó, tôi cố tình cho em uống thuốc vì muốn thấy hình ảnh em khuất phục trước tôi. Đúng như ý tôi muốn, em cầu xin tôi, nhưng tôi lại cảm thấy không vui, tôi không thích em khóc, cứ lần nào em khóc là tôi lại thấy khó chịu, trái tim như bị cứa vào rất đau...
Nhưng đổi lại, thuốc kí.ch dục khiến cho tôi và em chạm đến đỉnh khoái cảm của tình d.ục, nó như xoa dịu những nỗi đau trong lòng tôi. Nó khiến tôi đạt được sự sung sướng cực điểm. Tôi chợt nhận ra, mình thực sự "nghiện" cảm giác của em.
Em biết đấy... tôi đã từng có phút giây bỏ đi, không muốn làm em khổ và tổn thương vì nghĩ em thực lòng yêu tôi, còn tôi thì chưa sẵn sàng tiến đến một mối quan hệ khác. Thế mà giờ đây, em lại trở thành loại người mà tôi ghét nhất! Em không yêu tôi... em yêu tiền mà thôi!
Xong việc, tôi sỉ nhục em bằng cách trả em rất nhiều tiền, tôi còn nhận ra em không "còn" nữa. Tôi cảm thấy mình giống như bị lừa, hóa ra tất cả những gì em gây dựng trước mặt tôi chỉ là giả vờ. Ngây thơ? trên đời này làm quái gì có đứa con gái nào ngây thơ? Những lời nói của Kiều Anh không ngừng vang đi vang lại bên tai tôi:
- Chẳng có bất cứ đứa con gái nào trên cái đời này không thèm tiền nhé! Thanh xuân của con gái chỉ có một, không có tiền để chăm sóc bản thân thì về già ai nó ngửi được? Không tự thương lấy bản thân thì chỉ có ngu thôi!
Em còn tự nhận mình là đ.ĩ, còn nói, em đã lên giường với nhiều người đàn ông quá không nhớ... Em có biết tôi đau cỡ nào không? Em trong mắt tôi trong sáng đến vậy, tôi mong rằng lần đầu tiên của em sẽ dành cho tôi, tôi thậm chí còn gìn giữ, không dám làm tổn thương em...
Thử hỏi, là một thằng con trai trong giây phút ấy làm sao mà chịu được sự sỉ nhục lớn như thế? tôi không chịu nổi nữa, em muốn bị tôi coi là đĩ phải không? Được, vậy tôi giúp em thỏa lòng mong muốn.
Đến tận sau này, tôi mới thực sự hối hận vì lời nói đó của mình.
Sau lần đó, tôi thề với lòng mình là sẽ không bao giờ gặp lại kẻ dối trá như em nữa, tôi thề là sẽ tránh xa em và không tin bất cứ người con gái nào trên đời này nữa. Tôi nghĩ mình sẽ cưới vợ, cưới người mà mẹ tôi đã mai mối, thà rằng đó là người con gái môn đăng hộ đối với mình, còn hơn là lấy kẻ dối trá như em. Tôi đã đau lòng đến độ nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy em bước xuống từ chiếc xe của người đàn ông khác. Tôi lại không chịu nổi, có phải em lại đang làm cái việc nhơ nhớp đó đúng không? Tôi bắt đầu trở thành loại người mà tôi không bao giờ ngờ tới... tôi dùng thủ đoạn để ép em về nhà, ép em làm công cụ giải tỏa cho mình. Bởi vì tôi hận em đã lừa dối tôi, bởi vì tôi muốn trừng phạt em, bởi vì tôi muốn em nhận lại những gì em đã làm với tôi! Và... bởi vì tôi muốn em chỉ thuộc về tôi mà thôi!
Nhưng mà... càng gần em, tôi lại vừa hận, lại vừa yêu em!
Tôi tìm mọi cách để khiến em khó chịu và khổ sở. Em không cầu xin tôi khi tôi làm em đau. Tôi cho em nhìn thấy hình ảnh tôi cùng với người phụ nữ khác. Dù chính bản thân tôi cũng không hiểu lý do vì sao mình lại làm vậy, có lẽ, tôi muốn thử lòng em, tôi muốn thấy em ghen... bởi vì trong lòng tôi còn xót lại một chút gì đó tin tưởng vào tình yêu mà em dành cho tôi. Nhìn thấy em ghen và khó chịu, tôi vui lắm... cảm giác như, trong mắt em thực sự có tôi...
Nhưng mỗi khi tôi muốn nhượng bộ em, cái ký ức em bán d.âm cho một gã đàn ông lớn tuổi ấy cứ ám ảnh tôi. Một nửa, tôi bị giằng xé bởi đống cảm xúc rối rắm của mình, một nửa, tôi hận em vì em đã chà đạp lên lòng tự tôn của tôi. Tôi tiếp tục gạt bỏ qua tình cảm của mình để giày xéo em.
Tôi phát hiện, tôi lại yêu một người con gái không yêu tôi, mà chỉ yêu tiền thôi!
Tôi tìm mọi cách để hành hạ em, trút bỏ hết sự giận dữ và đau khổ lên người em. Vậy mà em không hề mảy may cầu xin tôi, điều ấy khiến tôi tức giận đến mức đổ cả thuốc kích d.ục vào cốc nước cam cho em uống. Tôi muốn em phải quỳ xuống cầu xin tôi...
Tôi cũng chẳng hiểu nổi, tôi là một bác sĩ, tôi nắm bắt hết vô vàn căn bệnh lây qua đường tình dục, tôi sợ nhất con gái ngủ với nhiều người đàn ông, vì thế mới luôn dùng biện pháp phòng tránh. Nhưng với em, tôi lại không làm thế, thậm chí không nghĩ đến việc dùng biện pháp phòng tránh với em.
Lần đó, tôi cố tình cho em uống thuốc vì muốn thấy hình ảnh em khuất phục trước tôi. Đúng như ý tôi muốn, em cầu xin tôi, nhưng tôi lại cảm thấy không vui, tôi không thích em khóc, cứ lần nào em khóc là tôi lại thấy khó chịu, trái tim như bị cứa vào rất đau...
Nhưng đổi lại, thuốc kí.ch dục khiến cho tôi và em chạm đến đỉnh khoái cảm của tình d.ục, nó như xoa dịu những nỗi đau trong lòng tôi. Nó khiến tôi đạt được sự sung sướng cực điểm. Tôi chợt nhận ra, mình thực sự "nghiện" cảm giác của em.
Tác giả :
Pưn Pưn Chan