Bựa Nhân Sát Vách
Chương 83 - chương 83
Cô Ngân tức đến mức thở phì phò, gương mặt tái nhợt chỉ ngón tay run run
vào mặt chú, còn chú thì nhởn như không.
- Vâng, thế nhờ mẹ báo cho bố một câu nhé, con xin phép đi trước ạ.
- VŨ ĐÌNH PHONG!
Nghe cô Ngân gọi tên của chú mà tôi giật hết cả mình mẩy, nhưng rất nhanh sau đó, chú kéo tôi rời khỏi căn phòng khách, còn tôi thì vẫn chưa khỏi rùng mình sau cái tin động trời đó.
Chú... đang đùa phải không?
Tôi cứ thẫn thờ nhìn chú, đến khi chú nhét tôi vào trong xe rồi lái xe rời khỏi căn biệt thự ấy, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Vũ Đình Phong, chú... chú nói vậy là sao?
Tôi không kìm nén được sự hoảng loạn trong lòng mà cất lời hỏi. Nét mặt chú trông nghiêm túc vô cùng, nhìn không có chút gì là giả dối. Lời nói lúc chú còn ở trong bệnh viện vẫn còn vang vang bên tai tôi:
- Sao em ngốc thế hả Uyển Hạnh, em không nhận ra sao? Là một bác sĩ, anh nhận ra rõ ràng mọi hậu quả của việc quan hệ tình dục. Trong đời anh chưa có tiền lệ quan hệ với ai mà không dùng baocaosu. Nhưng khi chúng ta ân ái với nhau anh chưa bao giờ sử dụng biện pháp phòng tránh. Như vậy không đủ để nhận ra... em quan trọng với anh như thế nào sao?
Vô thức, tôi đưa tay lên vò tóc mình, sao tôi lại ngốc nghếch đến như vậy nhỉ? Từ cái lần đầu tiên mà tôi và chú nảy sinh ra cái mối quan hệ không rõ ràng kia, chú đã không hề dùng bất cứ biện pháp nào mà... chơi trần!
Trời ơi! Tại sao bây giờ tôi mới để ý đến chi tiết đó nhỉ? Là bởi vì tôi chưa từng làm chuyện đó, cũng chưa bao giờ tìm hiểu về nó. Vẫn nhớ tiết học sinh hồi lớp tám, đến bài học về bộ phận sinh dục nam, thầy sinh lớp tôi đã cho cả lớp nghỉ ( Tác giả: tiện đây cũng nói luôn đây là ký ức của tác giả=)) ). Vậy nên kiến thức về chuyện ấy của tôi như là một con số 0 vậy. Tôi nuốt nước bọt... Trong lòng có một chút hoang mang, nhưng lại có một chút ngọt ngào. Bởi vì chú từng nói cả đời chú chưa có tiền lệ không dùng bao, mà chú lại muốn có con với tôi, muốn cưới tôi... Vậy chứng tỏ là...
Hai cái má bánh bao của tôi cứ vậy mà hồng lên, dù trong lòng vẫn bức bối vô cùng...
- Uyển Hạnh, bé có con rồi đấy, từ giờ ăn uống phải theo chế độ dinh dưỡng của anh nghe chưa?
- Khụ! Khụ! Khụ!
Tôi sặc nước bọt, xưng hô như vậy chẳng quen một chút nào cả. Tôi và chú còn chưa thoát khỏi cái mối quan hệ nhập nhằng này mà đã tiến luôn thành vợ chồng... Nhất thời tôi thực sự chưa nuốt trôi được đống thông tin ngày hôm nay.
Chú vừa lái xe, tay kia vừa đưa lên vuốt vuốt lưng tôi an ủi.
- Có sao không?
Tôi vội xua tay lắc đầu. Chỉ là ngày hôm nay xuất hiện từ bất ngờ này đến bất ngờ khác nên tôi vẫn chưa hết shock. Cuộc đời tôi cứ tưởng là đã rẽ vào lối mòn, giờ đây lại được ông trời vẽ cho một hướng khác mà không ai có thể lường trước được điều đó. Tôi cứ ngỡ là mình là kẻ thứ ba, là đứa xấu xí leo lên giường bồ của bạn nhưng hóa ra lại trở thành nạn nhân của đứa bạn thân. Còn chú, cứ ngỡ như kẻ chủ mưu lại cũng trở thành nạn nhân như tôi. Nếu không có ngày hôm nay, có lẽ suốt đời này tôi vẫn sẽ hận chú, vẫn nghĩ chú là kẻ giả dối bức tôi vào con đường cùng.
Dù mọi chuyện đã sáng tỏ, nhưng tôi vẫn chưa hết bất ngờ, buồn vui lẫn lộn, lại thêm cả đứa trẻ xuất hiện trong đời. Thực sự tôi vẫn còn mông lung nhiều lắm... Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tội tội chú thế nào ấy...
Vô thức, tôi đưa tay lên bụng mình, có thật là... trong này đang tồn tại một sinh linh không? Nhìn cái bụng phẳng lặng của mình, tôi nghĩ nó mới chỉ là hạt đậu nhỏ xíu vẫn chưa hình thành nên hình hài. Tôi nuốt nước bọt, thực chất, tôi vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ... Tôi còn quá trẻ.
Tại ai chứ?
Tất cả là tại cái tên khốn nạn đưa tôi vào tròng đang ngồi bên cạnh kia kìa!
Tôi đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, chú vẫn đang tập trung lái xe, thấy tôi nhìn chằm chằm chú chỉ bật cười rồi nói:
- Anh biết em còn nhiều câu hỏi, nhưng về nhà, anh sẽ nói cho em tất cả mọi chuyện, được chứ?
Tôi im lặng không nói gì mà chỉ dựa vào ghế, mắt đưa ra nhìn cảnh vật phía trước nhưng tâm trí đã trôi dạt nơi phương trời nào.
Có con? Tôi mới hai mươi tuổi thôi mà... Trời đất ơi! Tôi hối hận vô cùng. Tại sao tôi lại không nghĩ tới việc đó cơ chứ? Ngày đó tôi còn nghĩ hắn coi tôi là đĩ như vậy, tôi chẳng nghĩ đến việc có con với hắn đâu... ai ngờ!
- Vâng, thế nhờ mẹ báo cho bố một câu nhé, con xin phép đi trước ạ.
- VŨ ĐÌNH PHONG!
Nghe cô Ngân gọi tên của chú mà tôi giật hết cả mình mẩy, nhưng rất nhanh sau đó, chú kéo tôi rời khỏi căn phòng khách, còn tôi thì vẫn chưa khỏi rùng mình sau cái tin động trời đó.
Chú... đang đùa phải không?
Tôi cứ thẫn thờ nhìn chú, đến khi chú nhét tôi vào trong xe rồi lái xe rời khỏi căn biệt thự ấy, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Vũ Đình Phong, chú... chú nói vậy là sao?
Tôi không kìm nén được sự hoảng loạn trong lòng mà cất lời hỏi. Nét mặt chú trông nghiêm túc vô cùng, nhìn không có chút gì là giả dối. Lời nói lúc chú còn ở trong bệnh viện vẫn còn vang vang bên tai tôi:
- Sao em ngốc thế hả Uyển Hạnh, em không nhận ra sao? Là một bác sĩ, anh nhận ra rõ ràng mọi hậu quả của việc quan hệ tình dục. Trong đời anh chưa có tiền lệ quan hệ với ai mà không dùng baocaosu. Nhưng khi chúng ta ân ái với nhau anh chưa bao giờ sử dụng biện pháp phòng tránh. Như vậy không đủ để nhận ra... em quan trọng với anh như thế nào sao?
Vô thức, tôi đưa tay lên vò tóc mình, sao tôi lại ngốc nghếch đến như vậy nhỉ? Từ cái lần đầu tiên mà tôi và chú nảy sinh ra cái mối quan hệ không rõ ràng kia, chú đã không hề dùng bất cứ biện pháp nào mà... chơi trần!
Trời ơi! Tại sao bây giờ tôi mới để ý đến chi tiết đó nhỉ? Là bởi vì tôi chưa từng làm chuyện đó, cũng chưa bao giờ tìm hiểu về nó. Vẫn nhớ tiết học sinh hồi lớp tám, đến bài học về bộ phận sinh dục nam, thầy sinh lớp tôi đã cho cả lớp nghỉ ( Tác giả: tiện đây cũng nói luôn đây là ký ức của tác giả=)) ). Vậy nên kiến thức về chuyện ấy của tôi như là một con số 0 vậy. Tôi nuốt nước bọt... Trong lòng có một chút hoang mang, nhưng lại có một chút ngọt ngào. Bởi vì chú từng nói cả đời chú chưa có tiền lệ không dùng bao, mà chú lại muốn có con với tôi, muốn cưới tôi... Vậy chứng tỏ là...
Hai cái má bánh bao của tôi cứ vậy mà hồng lên, dù trong lòng vẫn bức bối vô cùng...
- Uyển Hạnh, bé có con rồi đấy, từ giờ ăn uống phải theo chế độ dinh dưỡng của anh nghe chưa?
- Khụ! Khụ! Khụ!
Tôi sặc nước bọt, xưng hô như vậy chẳng quen một chút nào cả. Tôi và chú còn chưa thoát khỏi cái mối quan hệ nhập nhằng này mà đã tiến luôn thành vợ chồng... Nhất thời tôi thực sự chưa nuốt trôi được đống thông tin ngày hôm nay.
Chú vừa lái xe, tay kia vừa đưa lên vuốt vuốt lưng tôi an ủi.
- Có sao không?
Tôi vội xua tay lắc đầu. Chỉ là ngày hôm nay xuất hiện từ bất ngờ này đến bất ngờ khác nên tôi vẫn chưa hết shock. Cuộc đời tôi cứ tưởng là đã rẽ vào lối mòn, giờ đây lại được ông trời vẽ cho một hướng khác mà không ai có thể lường trước được điều đó. Tôi cứ ngỡ là mình là kẻ thứ ba, là đứa xấu xí leo lên giường bồ của bạn nhưng hóa ra lại trở thành nạn nhân của đứa bạn thân. Còn chú, cứ ngỡ như kẻ chủ mưu lại cũng trở thành nạn nhân như tôi. Nếu không có ngày hôm nay, có lẽ suốt đời này tôi vẫn sẽ hận chú, vẫn nghĩ chú là kẻ giả dối bức tôi vào con đường cùng.
Dù mọi chuyện đã sáng tỏ, nhưng tôi vẫn chưa hết bất ngờ, buồn vui lẫn lộn, lại thêm cả đứa trẻ xuất hiện trong đời. Thực sự tôi vẫn còn mông lung nhiều lắm... Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tội tội chú thế nào ấy...
Vô thức, tôi đưa tay lên bụng mình, có thật là... trong này đang tồn tại một sinh linh không? Nhìn cái bụng phẳng lặng của mình, tôi nghĩ nó mới chỉ là hạt đậu nhỏ xíu vẫn chưa hình thành nên hình hài. Tôi nuốt nước bọt, thực chất, tôi vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ... Tôi còn quá trẻ.
Tại ai chứ?
Tất cả là tại cái tên khốn nạn đưa tôi vào tròng đang ngồi bên cạnh kia kìa!
Tôi đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, chú vẫn đang tập trung lái xe, thấy tôi nhìn chằm chằm chú chỉ bật cười rồi nói:
- Anh biết em còn nhiều câu hỏi, nhưng về nhà, anh sẽ nói cho em tất cả mọi chuyện, được chứ?
Tôi im lặng không nói gì mà chỉ dựa vào ghế, mắt đưa ra nhìn cảnh vật phía trước nhưng tâm trí đã trôi dạt nơi phương trời nào.
Có con? Tôi mới hai mươi tuổi thôi mà... Trời đất ơi! Tôi hối hận vô cùng. Tại sao tôi lại không nghĩ tới việc đó cơ chứ? Ngày đó tôi còn nghĩ hắn coi tôi là đĩ như vậy, tôi chẳng nghĩ đến việc có con với hắn đâu... ai ngờ!
Tác giả :
Pưn Pưn Chan