Bựa Nhân Sát Vách
Chương 65 - chương 65
Nhưng bây giờ con mệt quá, con rơi nước mắt được không ba? Ba có thể
xuất hiện một lần nữa trong đời con, ba có thể chỉ hướng con phải làm gì tiếp theo không? Lần đầu tiên, con cầu xin ba... Ba có thể cho con
biết, con phải sống tiếp thế nào không?
Thời gian ơi, có thể quay lại được không? Có thể dừng lại ở khoảnh khắc khi tôi còn thơ bé, khi tôi còn nằm lọt trong lòng của ba không...
Hòa vào dòng người trên phố tấp nập... Dường như ai đó cũng đang có một người mong chờ, còn tôi... thì không!
Chẳng có ai đang mong chờ tôi về nhà... Giờ đây, thứ được gọi là gia đình cũng không còn là nhà của tôi nữa, tôi có cảm giác, ở nơi đó lòng người đang hóa thành một con ác quỷ chỉ chờ tôi về rồi nó sẽ cắn nuốt lấy linh hồn tôi.
Tôi không biết mình cứ lê bước như thế này đến khi nào, đôi chân này đã không còn cảm nhận được gì nữa, cả cơ thể này cũng biết, chỉ biết tôi cứ di chuyển đến khi khung cảnh trước mắt cứ thế mờ dần, mờ dần...
Hình như, mưa cũng không còn rơi nữa...
Tôi đưa mắt lên trời nhìn lần cuối, có ai đó dương tán ô che cho tôi, là ai... mà tôi nhìn không rõ. Đôi mắt tôi nặng trĩu, dù có cố tôi cũng không mở mắt ra nổi... cứ thế, màn đêm đen kịt bao phủ lấy tôi, dần dần, tôi chìm vào giấc mộng từ bao giờ không hay.
__________________
Giá như, tôi có thể ngủ vĩnh viễn thì tốt, giá như tôi không bao giờ tỉnh lại...
Bởi, tôi không muốn chứng kiến cái hiện thực tàn khốc này, tôi không muốn tỉnh dậy phải đối mặt với những người tôi từng coi là máu mủ ruột thịt nhưng lại quay lưng với tôi như người xa lạ...
Giá như... nhưng, tất cả chỉ là giá như...
Trong cơn mê man, bố xuất hiện trong giấc mơ của tôi, khung cảnh thật rõ ràng, vẫn là căn nhà ấm áp quen thuộc, vẫn là chiếc xe đạp quen thuộc. Tôi lúc ấy mới chỉ có mười tuổi, bố đang dậy tôi đi xe đạp, lần đạp đầu tiên tôi đã ngã rất nhiều lần nhưng tôi không hề khóc, dù vết thương ở đầu gối, cẳng chân chằng chịt. Từ bé tôi đã nổi tiếng nghịch ngợm, thế nên tôi không dễ dàng khóc trước những vết thương như thế này.
Và rồi, giấc mơ chuyển cành đến một cánh đồng lúa bát ngát. Bố tôi đạp xe, trở tôi băng qua cánh đồng lúa đang chín, mùi thơm của lúa xộc vào mũi tôi. Tôi đưa cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo bố, tôi thích nghe tiếng bố tôi huýt sáo, bố đang huýt cho tôi nghe, tôi nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác này lâu thêm một chút...
Nhưng chẳng may, đôi chân nhỏ bé đung đưa của tôi bị kẹt vào lan hoa chảy rất nhiều máu. Bố tôi vội dừng xe, đau lắm... Đó là lần đầu tiên tôi khóc. Vì vết thương ấy khá sâu...
Bố đưa tôi về nhà, bố lấy lông cu ly lau vết thương cho tôi. Tôi cứ đưa mắt nhìn theo bố, nước mắt cứ tuôn ầng ậc ra mãi thôi, bố nói mãi nhưng tôi không nín. Không biết từ lúc nào tôi đã lấy lại ý thức, tôi mong muốn khoảnh khắc này ngừng trôi, tôi muốn mắc kẹt trong thế giới này, không muốn tỉnh dậy một chút nào. Tôi biết đây là mơ, vì thế tôi muốn ôm bố lâu hơn một chút, tôi muốn cảm nhận hơi ấm của bố thật lâu...
Tôi khóc rất nhiều, ướt đẫm cả cầu vai áo của bố.
- Bố ơi, làm người lớn khổ lắm, con không muốn lớn đâu...
Giấc mơ này lạ lắm, hình như bố cũng biết những gì tôi đang trải qua, bố đưa tay xoa lưng tôi, vỗ về và an ủi tôi, thơm lên mái tóc của tôi.
- Con gái ngoan, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, ngã rồi sẽ đứng lên, mạnh mẽ lên con nhé...
Lời an ủi của bố tôi khiến nước mắt tôi càng lúc càng tuôn rơi nhiều hơn, đã quá lâu rồi, quá lâu rồi tôi mới nghe thấy lời an ủi và động viên như thế này. Nó như chạm vào vết thương hở của tôi, tôi ôm bố thật chặt, như thể sợ bố lại biến mất một lần nữa...
- Không... mọi chuyện sẽ không ổn... con biết mọi thứ sẽ không thể nào ổn... con bị mắc kẹt trong cái thế giới tàn nhẫn của người lớn. Con không tìm thấy lối thoát, con không biết phải đi về đâu, con không biết phải làm cách nào. Gặp khó khăn con luôn tự trấn an bản thân bình tĩnh nghĩ cách, nhưng giờ có bình tĩnh con cũng không thể nghĩ ra cách nổi bố ơi...
Bố tôi lau nước mắt trên gương mặt tôi, dường như tôi cũng thấy như bố đang khóc, khóc vì thương tôi, thương cho số phận của tôi.
- Con gái ngoan, cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi nhé... Con nhất định sẽ vượt qua... Chỉ một chút nữa thôi, nghe lời bố, rồi sẽ có người đến bên bảo vệ con. Sắp rồi... Bố sẽ luôn ở bên con, trong trái tim của con...
Lời nói ấy giống như là lời từ biệt, tôi sợ hãi, vội vàng kéo chặt bàn tay của bố.
- Không... bố đừng đi, đừng bỏ rơi con, con quá mệt mỏi rồi, con không muốn tỉnh dậy.
- Con gái, có thế nào cũng phải mạnh mẽ bước tiếp nhé. Cố lên con, sẽ có người thay bố bảo vệ cho con...
- Không! Không! con không cần ai đâu... con chỉ cần bố thôi...
Thế rồi, bố có nói gì tôi cũng không nghe thấy nữa, hiện thực và giấc mơ trộn lẫn vào nhau, ký ức như một khối thủy tinh rơi xuống rồi vỡ vụn ra...
Tôi biết, mình sẽ phải tỉnh dậy...
_______________
Đôi mắt nặng trĩu của tôi khẽ mở ra, khung cảnh sáng choang đập vào mắt tôi, đây là một nơi xa lạ...
Tôi đưa tay dụi dụi mắt mình, cảm thấy đầu óc choáng váng và cơ thể thì mềm oặt cả ra, cái trần nhà màu trắng hiện ra trước mắt tôi, xung quanh có tiếng nói chuyện của người đàn ông nào đó, giọng quen thuộc lắm.
Thời gian ơi, có thể quay lại được không? Có thể dừng lại ở khoảnh khắc khi tôi còn thơ bé, khi tôi còn nằm lọt trong lòng của ba không...
Hòa vào dòng người trên phố tấp nập... Dường như ai đó cũng đang có một người mong chờ, còn tôi... thì không!
Chẳng có ai đang mong chờ tôi về nhà... Giờ đây, thứ được gọi là gia đình cũng không còn là nhà của tôi nữa, tôi có cảm giác, ở nơi đó lòng người đang hóa thành một con ác quỷ chỉ chờ tôi về rồi nó sẽ cắn nuốt lấy linh hồn tôi.
Tôi không biết mình cứ lê bước như thế này đến khi nào, đôi chân này đã không còn cảm nhận được gì nữa, cả cơ thể này cũng biết, chỉ biết tôi cứ di chuyển đến khi khung cảnh trước mắt cứ thế mờ dần, mờ dần...
Hình như, mưa cũng không còn rơi nữa...
Tôi đưa mắt lên trời nhìn lần cuối, có ai đó dương tán ô che cho tôi, là ai... mà tôi nhìn không rõ. Đôi mắt tôi nặng trĩu, dù có cố tôi cũng không mở mắt ra nổi... cứ thế, màn đêm đen kịt bao phủ lấy tôi, dần dần, tôi chìm vào giấc mộng từ bao giờ không hay.
__________________
Giá như, tôi có thể ngủ vĩnh viễn thì tốt, giá như tôi không bao giờ tỉnh lại...
Bởi, tôi không muốn chứng kiến cái hiện thực tàn khốc này, tôi không muốn tỉnh dậy phải đối mặt với những người tôi từng coi là máu mủ ruột thịt nhưng lại quay lưng với tôi như người xa lạ...
Giá như... nhưng, tất cả chỉ là giá như...
Trong cơn mê man, bố xuất hiện trong giấc mơ của tôi, khung cảnh thật rõ ràng, vẫn là căn nhà ấm áp quen thuộc, vẫn là chiếc xe đạp quen thuộc. Tôi lúc ấy mới chỉ có mười tuổi, bố đang dậy tôi đi xe đạp, lần đạp đầu tiên tôi đã ngã rất nhiều lần nhưng tôi không hề khóc, dù vết thương ở đầu gối, cẳng chân chằng chịt. Từ bé tôi đã nổi tiếng nghịch ngợm, thế nên tôi không dễ dàng khóc trước những vết thương như thế này.
Và rồi, giấc mơ chuyển cành đến một cánh đồng lúa bát ngát. Bố tôi đạp xe, trở tôi băng qua cánh đồng lúa đang chín, mùi thơm của lúa xộc vào mũi tôi. Tôi đưa cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo bố, tôi thích nghe tiếng bố tôi huýt sáo, bố đang huýt cho tôi nghe, tôi nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác này lâu thêm một chút...
Nhưng chẳng may, đôi chân nhỏ bé đung đưa của tôi bị kẹt vào lan hoa chảy rất nhiều máu. Bố tôi vội dừng xe, đau lắm... Đó là lần đầu tiên tôi khóc. Vì vết thương ấy khá sâu...
Bố đưa tôi về nhà, bố lấy lông cu ly lau vết thương cho tôi. Tôi cứ đưa mắt nhìn theo bố, nước mắt cứ tuôn ầng ậc ra mãi thôi, bố nói mãi nhưng tôi không nín. Không biết từ lúc nào tôi đã lấy lại ý thức, tôi mong muốn khoảnh khắc này ngừng trôi, tôi muốn mắc kẹt trong thế giới này, không muốn tỉnh dậy một chút nào. Tôi biết đây là mơ, vì thế tôi muốn ôm bố lâu hơn một chút, tôi muốn cảm nhận hơi ấm của bố thật lâu...
Tôi khóc rất nhiều, ướt đẫm cả cầu vai áo của bố.
- Bố ơi, làm người lớn khổ lắm, con không muốn lớn đâu...
Giấc mơ này lạ lắm, hình như bố cũng biết những gì tôi đang trải qua, bố đưa tay xoa lưng tôi, vỗ về và an ủi tôi, thơm lên mái tóc của tôi.
- Con gái ngoan, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, ngã rồi sẽ đứng lên, mạnh mẽ lên con nhé...
Lời an ủi của bố tôi khiến nước mắt tôi càng lúc càng tuôn rơi nhiều hơn, đã quá lâu rồi, quá lâu rồi tôi mới nghe thấy lời an ủi và động viên như thế này. Nó như chạm vào vết thương hở của tôi, tôi ôm bố thật chặt, như thể sợ bố lại biến mất một lần nữa...
- Không... mọi chuyện sẽ không ổn... con biết mọi thứ sẽ không thể nào ổn... con bị mắc kẹt trong cái thế giới tàn nhẫn của người lớn. Con không tìm thấy lối thoát, con không biết phải đi về đâu, con không biết phải làm cách nào. Gặp khó khăn con luôn tự trấn an bản thân bình tĩnh nghĩ cách, nhưng giờ có bình tĩnh con cũng không thể nghĩ ra cách nổi bố ơi...
Bố tôi lau nước mắt trên gương mặt tôi, dường như tôi cũng thấy như bố đang khóc, khóc vì thương tôi, thương cho số phận của tôi.
- Con gái ngoan, cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi nhé... Con nhất định sẽ vượt qua... Chỉ một chút nữa thôi, nghe lời bố, rồi sẽ có người đến bên bảo vệ con. Sắp rồi... Bố sẽ luôn ở bên con, trong trái tim của con...
Lời nói ấy giống như là lời từ biệt, tôi sợ hãi, vội vàng kéo chặt bàn tay của bố.
- Không... bố đừng đi, đừng bỏ rơi con, con quá mệt mỏi rồi, con không muốn tỉnh dậy.
- Con gái, có thế nào cũng phải mạnh mẽ bước tiếp nhé. Cố lên con, sẽ có người thay bố bảo vệ cho con...
- Không! Không! con không cần ai đâu... con chỉ cần bố thôi...
Thế rồi, bố có nói gì tôi cũng không nghe thấy nữa, hiện thực và giấc mơ trộn lẫn vào nhau, ký ức như một khối thủy tinh rơi xuống rồi vỡ vụn ra...
Tôi biết, mình sẽ phải tỉnh dậy...
_______________
Đôi mắt nặng trĩu của tôi khẽ mở ra, khung cảnh sáng choang đập vào mắt tôi, đây là một nơi xa lạ...
Tôi đưa tay dụi dụi mắt mình, cảm thấy đầu óc choáng váng và cơ thể thì mềm oặt cả ra, cái trần nhà màu trắng hiện ra trước mắt tôi, xung quanh có tiếng nói chuyện của người đàn ông nào đó, giọng quen thuộc lắm.
Tác giả :
Pưn Pưn Chan