Bựa Nhân Sát Vách
Chương 3 - toang một mối tình
- Hạnh ơi Hạnh, cái bồn cầu nhà chú bị tắc rồi, không sao xả được... Cứu chú với Huhu.
Ôi! Còn đâu là hình tượng băng thanh ngọc khiết tôi xây dựng suốt một tháng qua trước Minh Huy? Rồi anh sẽ nghĩ tôi là người như thế nào?
Tôi muối mặt nhìn Minh Huy, gương mặt anh ấy đang trở nên méo xệch.
Khó khăn lắm tôi mới quen được một người đẹp trai lại tốt tính như Minh Huy, vậy mà lão lỡ phá nát cuộc hẹn hò giữa chúng tôi!
Cái lão dê già khốn kiếp này! 35 cái xuân xanh rồi mà vẫn còn dở trò bẩn thỉu để hãm hại tôi.
Tay tôi nắm chặt thành quyền, cố kìm nén mình không lấy món ỷ thiên đồ long "sầu" trong túi xách để vả chết lão.
Trong tình thế này, tôi không thể để sự tức giận điều khiền dẫn mà dẫn đến hành động sai lầm, thứ tôi cần lúc này là một nụ cười tự tin.
Tôi cố gắng bình tĩnh đứng dậy rồi nói với chú một cách từ tốn:
- Chú à, bồn cầu tắc chú không thể tự thông được sao? Cháu đang nói chuyện với bạn mà.
Vừa nói tôi vừa gằn giọng trợn mắt nhìn lão nhưng lão cố tình không hiểu ý tôi, lão đưa tay lên đầu tự vò tóc mình mà giả bộ bất lực.
Mẹ kiếp. Tôi xin trao lão giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất!
- Hạnh ơi chú đã cố hết sức rồi, nhưng cái gậy bơm thụt để thông nó gãy làm đôi luôn rồi. Bình thường cháu 'giỏi' việc này lắm mà. Chú biết cháu sức dài vai rộng, việc này cháu làm chỉ vài phút là xong. Giúp chú đi huhu... Chú sẽ chết mất, chú bị... táo mà...
Thôi nào, cái lão già khốn kiếp này! Lão lại bốc phét nữa rồi, lão là bác sĩ thì làm sao mà bị táo được ? Lão là đang cố tình để tôi mất mặt, không từ thủ đoạn nào, ngay cả việc tự bôi nhọ bản thân lão cũng dám làm... Tức chết tôi mất!
Tôi đang định xin phép Minh Huy ra nói chuyện riêng với lão nhưng quay ra đã thấy mặt anh đen kịt lại. Anh đứng dậy, sắc mặt khó coi vô cùng.
- Có vẻ như em và chú đây còn có chuyện riêng cần giải quyết. Cháu xin phép cháu đi về, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp.
Không đợi tôi đáp lời Minh Huy tự ý bỏ đi luôn.
Tôi sững sờ trước thái độ của anh. Ai ngờ cái lão già chết tiệt kia không chừa cho tôi chút liêm sỉ nào mà tiếp tục nói:
- Ơ kìa! Chưa ngồi ấm ghế đã về thế. Tiền cafe định ăn quịt của người ta à? Muốn đi thì cũng phải trả tiền đã chứ.
Nếu đây không phải nơi đông người, tôi thề rằng tôi sẽ không hề do dự mà xông tới bóp cổ chú đến chết thì thôi.
Minh Huy vừa đi tới cửa thì lại phải quay đầu lại. Gương mặt nặng nề kinh khủng. Anh không nói không rằng quay về chỗ cũ rồi đặt tờ 500k lên bàn rồi quay lưng đi thẳng.
Tôi định chạy theo anh thì lão già kia níu tay tôi lại.
- Không về thông bồn cầu à?
Tôi điên tiết hét vào mặt lão:
- Thông mả mẹ chú!
Đến cái giờ này rồi mà lão còn trêu đùa tôi được. Tôi vùng vằng giằng tay lão ra rồi chạy đuổi theo Minh Huy. Anh ấy đi nhanh quá, ra tới ngoài quán tôi thấy anh đang loay hoay dắt xe thì tôi liền lập tức đứng chặn đầu xe anh lại rồi ôm ngực thở hồng hộc.
- Anh Huy à, anh nghe em nói đã.
Minh Huy đưa đôi mắt thất vọng nhìn tôi rồi đáp.
- Hạnh, anh nghĩ giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa. Thứ anh cần là một cô gái không biết nói dối. Xin lỗi em!
Nói đoạn, Minh Huy vặn vặn tay ga rồi đi thẳng, không thèm nhìn tôi tới nửa con mắt.
Thông xong... Thế là toang một mối tình!
Tôi bất lực đứng trơ vơ giữa đường. Mặt mày tôi nóng rực, ngọn lửa trong lòng đang bốc khói nghi ngút.
Tức...
Tức không thở nổi!
Lão già kia như không hề cảm nhận được sự tức giận trong tôi mà điềm nhiên tiến tới nói một cách hả hê:
- Hạnh ơi, tỉnh mộng rồi đi về thông cho chú cái bồn cầu đi.
Đến giờ phút này rồi mà lão còn nói như thế được à? Tay tôi nắm chặt thành quyền. Cứ tưởng rằng tôi sẽ xông đến bóp cổ chú hay đánh đập chú như mọi khi. Nhưng không, lần này vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi rồi.
Tôi nghiến răng kèn kẹt, nhìn chú bằng đôi mắt nóng rực.
- Chú hài lòng chưa?
Lão bắt đầu cảm thấy sợ hãi mà lắp bắp nói:
- Bớt giận, có gì mình từ từ... nói.
Tôi không nói không rằng, cứ thế vùng vằng bỏ về. Đáng sợ nhất là im lặng, còn tức giận nghĩa là còn quan tâm!
________________
Về tới phòng trọ, tôi đóng sầm cửa lại rồi nằm lì trong phòng. Lão già mặt dày đó như bị đứt dây thần kinh xấu hổ mà gõ cửa bắt tôi thông bồn cầu cho lão.
Tôi tức phát điên nhưng không đáp lại lão. Còn chủ động chặn facebook, số điện thoại, cắt đứt liên lạc với lão.
Thậm chí tôi đã nghĩ tới phương án chuyển tro, nhưng bây giờ mới là giữa tháng, vả lại tiền phòng tôi đã đóng rồi. Vậy là tôi phải cắn răng chịu đựng lão tới hết tháng!
Ôi! Điên mất!
Ngày qua ngày tôi vẫn đóng cửa phòng trọ kín mít và ở lì trong phòng, chỉ trừ khi đi học tôi mới ra ngoài.
Lão mặt dày hơn cả bê tông, tôi chặn số lão thì lão dùng sim khác để nhắn tin cho tôi, đêm nào cũng tra tấn tinh thần tôi bằng cách nhắn tin cho tôi với nội dung lão thèm chân gà tôi làm, thèm đồ tôi nấu... Rồi biết lão biết lỗi rồi, hứa sẽ trả tôi tiền nợ các kiểu...
Tôi chặn đến mỏi cả tay, cỡ phải vài trăm số. Lão thật rảnh! Mà chẳng hiểu sao lão nhiều tiền mua sim vậy mà không chịu thanh toán hết nợ nần giữa tôi và lão!
Bực mình!
Tới ngày thứ năm chúng tôi chiến tranh lạnh, lão mua ba quả sầu riêng để trước cửa phòng tôi với lời xin lỗi. Quả thật, đây là món tủ của tôi. Dù cái bụng đang kêu ọp ẹp vì thèm nhưng tôi vẫn cố ngăn mình không chảy nước dãi mà vứt ba quả sầu riêng vào thùng rác.
Khóc thét vì tiếc! Nhưng thà vứt còn hơn ăn đồ của lão. Chuyện lão làm ra tôi không thể tha thứ nổi. Biết bao nhiêu lần lão bày trò đủ kiểu tôi vẫn tha thứ và không tính toán. Nhưng lần này, Minh Huy là một chàng trai tốt, khó lắm tôi mới quen được anh vậy mà anh còn chặn cả facebook tôi.
Ôi nghĩ tới thôi là phát rồ!
Vứt xong tôi bước vào phòng, Như mọi ngày, tôi đóng kín cửa và đi thay đồ thì phát hiện mình đã đến ngày đèn đỏ...
Ôi! Còn đâu là hình tượng băng thanh ngọc khiết tôi xây dựng suốt một tháng qua trước Minh Huy? Rồi anh sẽ nghĩ tôi là người như thế nào?
Tôi muối mặt nhìn Minh Huy, gương mặt anh ấy đang trở nên méo xệch.
Khó khăn lắm tôi mới quen được một người đẹp trai lại tốt tính như Minh Huy, vậy mà lão lỡ phá nát cuộc hẹn hò giữa chúng tôi!
Cái lão dê già khốn kiếp này! 35 cái xuân xanh rồi mà vẫn còn dở trò bẩn thỉu để hãm hại tôi.
Tay tôi nắm chặt thành quyền, cố kìm nén mình không lấy món ỷ thiên đồ long "sầu" trong túi xách để vả chết lão.
Trong tình thế này, tôi không thể để sự tức giận điều khiền dẫn mà dẫn đến hành động sai lầm, thứ tôi cần lúc này là một nụ cười tự tin.
Tôi cố gắng bình tĩnh đứng dậy rồi nói với chú một cách từ tốn:
- Chú à, bồn cầu tắc chú không thể tự thông được sao? Cháu đang nói chuyện với bạn mà.
Vừa nói tôi vừa gằn giọng trợn mắt nhìn lão nhưng lão cố tình không hiểu ý tôi, lão đưa tay lên đầu tự vò tóc mình mà giả bộ bất lực.
Mẹ kiếp. Tôi xin trao lão giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất!
- Hạnh ơi chú đã cố hết sức rồi, nhưng cái gậy bơm thụt để thông nó gãy làm đôi luôn rồi. Bình thường cháu 'giỏi' việc này lắm mà. Chú biết cháu sức dài vai rộng, việc này cháu làm chỉ vài phút là xong. Giúp chú đi huhu... Chú sẽ chết mất, chú bị... táo mà...
Thôi nào, cái lão già khốn kiếp này! Lão lại bốc phét nữa rồi, lão là bác sĩ thì làm sao mà bị táo được ? Lão là đang cố tình để tôi mất mặt, không từ thủ đoạn nào, ngay cả việc tự bôi nhọ bản thân lão cũng dám làm... Tức chết tôi mất!
Tôi đang định xin phép Minh Huy ra nói chuyện riêng với lão nhưng quay ra đã thấy mặt anh đen kịt lại. Anh đứng dậy, sắc mặt khó coi vô cùng.
- Có vẻ như em và chú đây còn có chuyện riêng cần giải quyết. Cháu xin phép cháu đi về, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp.
Không đợi tôi đáp lời Minh Huy tự ý bỏ đi luôn.
Tôi sững sờ trước thái độ của anh. Ai ngờ cái lão già chết tiệt kia không chừa cho tôi chút liêm sỉ nào mà tiếp tục nói:
- Ơ kìa! Chưa ngồi ấm ghế đã về thế. Tiền cafe định ăn quịt của người ta à? Muốn đi thì cũng phải trả tiền đã chứ.
Nếu đây không phải nơi đông người, tôi thề rằng tôi sẽ không hề do dự mà xông tới bóp cổ chú đến chết thì thôi.
Minh Huy vừa đi tới cửa thì lại phải quay đầu lại. Gương mặt nặng nề kinh khủng. Anh không nói không rằng quay về chỗ cũ rồi đặt tờ 500k lên bàn rồi quay lưng đi thẳng.
Tôi định chạy theo anh thì lão già kia níu tay tôi lại.
- Không về thông bồn cầu à?
Tôi điên tiết hét vào mặt lão:
- Thông mả mẹ chú!
Đến cái giờ này rồi mà lão còn trêu đùa tôi được. Tôi vùng vằng giằng tay lão ra rồi chạy đuổi theo Minh Huy. Anh ấy đi nhanh quá, ra tới ngoài quán tôi thấy anh đang loay hoay dắt xe thì tôi liền lập tức đứng chặn đầu xe anh lại rồi ôm ngực thở hồng hộc.
- Anh Huy à, anh nghe em nói đã.
Minh Huy đưa đôi mắt thất vọng nhìn tôi rồi đáp.
- Hạnh, anh nghĩ giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa. Thứ anh cần là một cô gái không biết nói dối. Xin lỗi em!
Nói đoạn, Minh Huy vặn vặn tay ga rồi đi thẳng, không thèm nhìn tôi tới nửa con mắt.
Thông xong... Thế là toang một mối tình!
Tôi bất lực đứng trơ vơ giữa đường. Mặt mày tôi nóng rực, ngọn lửa trong lòng đang bốc khói nghi ngút.
Tức...
Tức không thở nổi!
Lão già kia như không hề cảm nhận được sự tức giận trong tôi mà điềm nhiên tiến tới nói một cách hả hê:
- Hạnh ơi, tỉnh mộng rồi đi về thông cho chú cái bồn cầu đi.
Đến giờ phút này rồi mà lão còn nói như thế được à? Tay tôi nắm chặt thành quyền. Cứ tưởng rằng tôi sẽ xông đến bóp cổ chú hay đánh đập chú như mọi khi. Nhưng không, lần này vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi rồi.
Tôi nghiến răng kèn kẹt, nhìn chú bằng đôi mắt nóng rực.
- Chú hài lòng chưa?
Lão bắt đầu cảm thấy sợ hãi mà lắp bắp nói:
- Bớt giận, có gì mình từ từ... nói.
Tôi không nói không rằng, cứ thế vùng vằng bỏ về. Đáng sợ nhất là im lặng, còn tức giận nghĩa là còn quan tâm!
________________
Về tới phòng trọ, tôi đóng sầm cửa lại rồi nằm lì trong phòng. Lão già mặt dày đó như bị đứt dây thần kinh xấu hổ mà gõ cửa bắt tôi thông bồn cầu cho lão.
Tôi tức phát điên nhưng không đáp lại lão. Còn chủ động chặn facebook, số điện thoại, cắt đứt liên lạc với lão.
Thậm chí tôi đã nghĩ tới phương án chuyển tro, nhưng bây giờ mới là giữa tháng, vả lại tiền phòng tôi đã đóng rồi. Vậy là tôi phải cắn răng chịu đựng lão tới hết tháng!
Ôi! Điên mất!
Ngày qua ngày tôi vẫn đóng cửa phòng trọ kín mít và ở lì trong phòng, chỉ trừ khi đi học tôi mới ra ngoài.
Lão mặt dày hơn cả bê tông, tôi chặn số lão thì lão dùng sim khác để nhắn tin cho tôi, đêm nào cũng tra tấn tinh thần tôi bằng cách nhắn tin cho tôi với nội dung lão thèm chân gà tôi làm, thèm đồ tôi nấu... Rồi biết lão biết lỗi rồi, hứa sẽ trả tôi tiền nợ các kiểu...
Tôi chặn đến mỏi cả tay, cỡ phải vài trăm số. Lão thật rảnh! Mà chẳng hiểu sao lão nhiều tiền mua sim vậy mà không chịu thanh toán hết nợ nần giữa tôi và lão!
Bực mình!
Tới ngày thứ năm chúng tôi chiến tranh lạnh, lão mua ba quả sầu riêng để trước cửa phòng tôi với lời xin lỗi. Quả thật, đây là món tủ của tôi. Dù cái bụng đang kêu ọp ẹp vì thèm nhưng tôi vẫn cố ngăn mình không chảy nước dãi mà vứt ba quả sầu riêng vào thùng rác.
Khóc thét vì tiếc! Nhưng thà vứt còn hơn ăn đồ của lão. Chuyện lão làm ra tôi không thể tha thứ nổi. Biết bao nhiêu lần lão bày trò đủ kiểu tôi vẫn tha thứ và không tính toán. Nhưng lần này, Minh Huy là một chàng trai tốt, khó lắm tôi mới quen được anh vậy mà anh còn chặn cả facebook tôi.
Ôi nghĩ tới thôi là phát rồ!
Vứt xong tôi bước vào phòng, Như mọi ngày, tôi đóng kín cửa và đi thay đồ thì phát hiện mình đã đến ngày đèn đỏ...
Tác giả :
Pưn Pưn Chan