Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre
Chương 12
Ngày qua ngày, Raymond tựa như từ bỏ, cả ngày ru rú ở nhà bị động chờ đợi tin tức.
Ngày thứ ba sau khi Hawass tới chơi, Raymond vẫn nhàn nhã kiên nhẫn dạy từ đơn cho Chesil, có lẽ do mấy ngày nay cùng Chesil ăn chung ở chung, hai người hình như bất tri bất giác sinh ra ăn ý, không cần phải khoa tay múa chân quá nhiều, đối phương cũng có thể hiểu rõ ý mình.
Raymond tìm được quần áo không quá vừa vặn cho Chesil, cảm thấy lông mày còn chưa mọc ra của đối phương nhìn rất kỳ quặc, liền lấy chì kẻ mày của Charlotte vẽ thêm hai cái lông mày nhân tạo cho hắn. Như chơi nghiện, Raymond chiếu theo vết tích trước kia vẽ viền mắt cho Chesil. Tuy biểu tình Chesil rất không nguyện ý, nhưng cũng không cự tuyệt.
Nhìn chàng trai cùng viền mắt bất ngờ phù hợp, Raymond nhịn không được tựa vào cửa sổ vừa thưởng thức vừa cảm thán. Nghĩ thầm nếu Pharaoh Ai Cập cổ trong tranh vẽ sống lại, cũng cũng chính là bộ dạng này sao?
Đúng lúc này, cuồng phong đột ngột gào thét phía sau, hất tung một mảnh cát bụi. Raymond vừa ho khan vừa cuống quít đóng cửa sổ, xuyên qua thủy tinh nhìn ra phía ngoài, mọi chỗ nhìn tới đều bị bão cát màu vàng bao phủ, ánh chiều tà xuyên qua màn cát, nhuộm thị trấn thành màu vỏ quýt quỷ dị.
Có chút buồn bực với thời tiết kỳ cục này, lúc Raymond xoay người chuẩn bị ngậm nước súc miệng, Jim toàn thân mùi rượu đột ngột đụng cửa xông vào.
“ Hahhh? Hahh, con mẹ nó thật nhàn nhã."
“ Jim, cậu mấy ngày nay đi đâu?"
Thấy người bạn mấy ngày không về uống đến say khướt, Raymond nhịn không được nhíu mày, y không ngờ Jim sẽ vì khắc khẩu ngày đó mà biến thành bộ dạng này.
“ A, má nó, tao có thể đi mà!" Jim ngửa đầu rót một ngụm rượu Rum, dựa vào tường, hung tợn nhìn chằm chằm Chesil ngồi trên ghế dựa.
Phát hiện ác ý vô danh Jim mang theo, Raymond tiến lên đỡ lấy cánh tay Jim, muốn kéo gã trở về phòng. Kẻ say bí tỉ sẽ làm ra chuyện gì, ai cũng không đoán được.
“ Jim, trở về phòng nghỉ ngơi đi, chờ ngày mai tỉnh táo lại nói sau."
“ Ha ha ha."
Jim đột ngột cười to như phát điên, ho mạnh mấy tiếng như bị sặc, chờ sau khi gã bình tĩnh trở lại, chỉ vào Raymond mở miệng. “Tao say sao? Má nó, tao không có say, cần tỉnh táo lại chính là mày! Hức, tao từ bỏ công việc chạy tới chỗ xa xôi này với mày vì cái gì! Raymond, mày ngẫm lại coi lúc trước nói với tao thế nào? Mày bây giờ liền y như đám quý tộc đáng chết yêu thích mông đàn ông!"
“ Jim!" Nghe đối phương nói xấu không ngại miệng, lửa giận của Raymond cũng lập tức bùng lên.
“ Tao nói sai hả? Nếu mày không say mê mông lũ đàn ông hóa trang như đàn bà, Raymond, theo cá tính mày, sẽ không chờ bị đuổi đi! Mày thật sự muốn để tất cả tâm huyết của chúng ta đều bị uổng phí sao?"
Biểu tình đột ngột nghiêm túc cùng lời chỉ trích của Jim làm Raymond xiết chặt nắm tay, nhưng ngay cả một câu phản bác y cũng nói không ra. Chỉ có thể cắn răng tiếp nhận lời vũ nhục dơ bẩn của đồng sự.
“ Chết tiệt, Raymond, chết tiệt!" Chờ Raymond giải thích, nhưng người nọ chỉ như trai ngậm miệng, làm Jim lại lâm vào cuồng loạn. Gã dùng sức đập đá cửa gỗ yếu ớt, lúc cửa gỗ lung lay sắp đổ, rống giận một tiếng lảo đảo xuống lầu, xông vào con đường mù mịt cát vàng.
Raymond cũng không đuổi theo, y buông lỏng nắm tay xiết chặt do tức giận. Jim nói đúng, y mấy ngày nay là đang trốn tránh, chung quy nghĩ trước khi một tháng kết thúc, Hawass sẽ cho y tin tức tốt, dùng chuyện khác dời đi tâm tình bất an. Nhưng… Nữ thần may mắn cũng không dễ dàng giáng xuống như vậy.
Raymond quay đầu nhìn Chesil – mặt không có biểu tình vẫn luôn nhìn về bên đây, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi cửa.
Bên kia, Jim nghiêng ngả lảo đảo đi trong hẻm nhỏ, cát vàng cuồng phong hất tung tóe làm mắt gã mù mờ, lảo đảo mấy bước cả người té lăn quay trong góc tường. Jim nâng chai rượu lên uống một ngụm, do uống phải cát mà vội vàng ói ra. Giống như bất cứ một con ma men thần trí không rõ ràng nào.
“ Anh có khỏe không?" Tiếng nói phụ nữ mang chút giọng địa phương làm Jim mở mắt ra, trong mù mờ phảng phất như nhìn thấy thiên sứ tóc vàng.
“ Rượu… Cho ta rượu…."
“ Gần đây có quán rượu, cùng đi không?"
Mí mắt như bị dính keo của Jim vô lực chớp chớp mấy cái. Tùy tiện dẫn gã đi đi, thiên đường hay địa ngục cũng không quan trọng, chỉ cần có rượu có thể để gã uống no say, làm gã không nghĩ đến chuyện buồn phiền này là được!
Trong quán rượu huyên náo ngồi đầy người ngoại quốc đã uống đến tận hứng hay mới vừa uống rượu. Lời đối thoại trong miệng họ không gì ngoài gần đây buôn bán lời bao nhiêu tiền, moi ra được thứ gì tốt. Ngay lúc không khí trong quán rượu kịch liệt như bão cát bên ngoài, từ ghế lô bí ẩn đi ra một người đẹp tóc vàng dáng người mỹ lệ, đám đàn ông uống say vừa nhìn lom lom cái mông lắc lư của người đẹp vừa phát ra tiếng huýt gió trêu đùa.
Coi như không thấy đám đàn ông trêu chọc, cô gái đi đến trước quầy bar đưa mắt ra hiệu cho chủ quán rượu, chủ quán lập tức đạt cốc rượu trong tay xuống, dẫn ả đi vào phòng phía sau.
Người môi giới chợ đen, Rick Roid đang cùng một người đàn ông Đức quốc trung niên má hóp mắt sắc chuyện trò vui vẻ, người trung niên có mái tóc màu nhạt cùng đồng tử sáng màu đồng dạng, làn da tái nhợt không có chút huyết sắc phối trên bộ dạng yếu đuối của gã, thật giống một bóng ma đột ngột xuất hiện trong đêm tối. Nhưng từ nụ cười và thần sắc nịnh nọt của Rick có thể thấy được thân phận người đàn ông trung niên tựa hồ rất không tầm thường.
“Nicole, thế nào?" Người đàn ông đặt ly rượu đỏ xuống, mân mê chiếc nhẫn ngọc lục bảo cực đại trên ngón giữa mảnh nhỏ, hỏi cô gái. Cô gái kiều mị tiến lên hôn má gã, sau đó cầm ly rượu lên uống một ngụm.
“ Thằng ngốc kia nói họ là người sưu tầm đồ cổ đến đây dưới sự tài trợ của quý tộc Anh quốc, hình như không thuộc về bất cứ tổ chức nào."
“ Người Anh." Người đàn ông khinh thường hừ một tiếng, nhấc nhấc cằm ý bảo ả tiếp tục nói.
“ Mấy hôm trước, người tìm ra phòng bí mật ở đền thờ hình như cũng là họ."
“ Hả? Biết nguồn gốc thông tin không?"
Nicole lắc lắc đầu, nhưng sau khi thấy người đàn ông thoáng nhìn trách cứ, lập tức tỏ vẻ ả sẽ tiếp tục đi moi tin.
“ Sếp, mấy con gà con đó sao có thể làm được cái gì ra hồn. Không phải chúng sẽ bị đuổi khỏi Ai Cập sao? Cứ tìm người đi dạy bảo chúng xả một trận giận." Rick đề nghị, gã vẫn ghi hận trong lòng chuyện Raymond phá hoại phi vụ làm ăn mua bán của mình.
Người đàn ông hơi đăm chiêu, nâng ly rượu uống một ngụm, cầm lấy tờ giấy mỏng mảnh trên bàn, trên đó có thân thế và dấu tay của Raymond lúc nhập cảnh Ai Cập.
“ Raymond MacDonald? Thú vị!" Gã châm bật lửa, đặt một góc chứng minh thư nhập cảnh dưới ngọn lửa, nhìn mảnh giấy dần cháy thành màu đen, lộ ra nụ cười khiến người ta không rét mà run.
Bão cát dừng lại trong lúc ánh mặt trời cuối cùng biến mất. Màn trời đêm trong vắt đen nhánh điểm đầy tinh tú, lại không nhìn thấy bóng dáng mặt trăng – hôm nay là ngày trăng non đầu tiên.
Chesil buồn ngủ dựa vào tường, hắn vốn định chờ Raymond – rời khỏi sau khi bị con ma men mắng chửi – trở về, nhưng làm sao cũng không ngăn được cơn buồn ngủ tập kích.
Trong mơ màng, hắn phảng phất như nghe thấy tiếng Pharaoh.
[[ Ta…..]]
[ Pharaoh!] Chesil cuống quít vọt tới đẩy cửa sổ ra, tìm kiếm ngọn nguồn tiếng nói trong bóng đêm. Nhưng thị trấn vắng vẻ bị bao phủ dưới màn đêm, không có gì cả. Gió đêm nay dường như còn nóng bỏng hơn thường ngày, phảng phất như cả thị trấn Luxor đều bị bỏ vào lò lửa.
[[…… Trở về…..]]
[ Pharaoh!] Chesil chằm chằm nhìn một điểm nào đó phương xa, sau khi xác định mình không phải bị ảo giác, hắn hầu như không thể hình dung tâm tình mình, Pharaoh đang ở nơi nào đó! Chesil kích động xông ra ngoài.
“ Chesil? Này, Chesil anh muốn đi đâu?"
Raymond vừa về đến nhà, vẻ mặt mỏi mệt, nhưng Chesil không thể chú ý đến chuyện khác, coi nhẹ đối phương la hét, chạy như điên vào sâu trong thị trấn.
Chạy băng băng qua hẻm nhỏ không người, Chesil nhìn xung quanh, nhưng hắn lại không xác định giọng nói Pharaoh rốt cuộc truyền đến từ đâu. Màn đêm khô hanh oi bức cùng tâm tình nôn nóng không thể khống chế làm thần kinh hắn điên cuồng.
Hai bên con hẻm chật hẹp là tường nhà gạch bùn, bóng đen cực đại che chắn bầu trời, cũng che mất tầm mắt hắn, chỉ có thể nương theo ánh sao mỏng manh cùng tiếng u u thỉnh thoảng truyền đến mà tìm kiếm bóng dáng Pharaoh. Chesil như một con thú lâm vào mê cung, tán loạn không mục đích.
Cho đến lúc ba mặt tường cao cản trở đường đi của hắn.
Chesil thở hổn hển đứng cuối con hẻm chật hẹp, lúc chuẩn bị xoay người quay về, bóng đen lóe qua làm tim hắn đột nhiên nhảy dựng.
[ Pharaoh?]
Còn chưa kịp thấy rõ diện mạo đối phương, bóng đen liền đánh tới hắn, trong lúc phần bụng chịu trọng kích, chỗ cổ truyền đến đau nhói cùng cảm giác máu như bị hút đi làm hắn lập tức hôn mê ngay sau đó.
Người đàn ông tập kích Chesil đột ngột lỏng miệng buông Chesil đã hôn mê ra. Dưới ánh sao, mơ hồ có thể thấy khuôn mặt anh tuấn như tượng điêu khắc La Mã cổ đại lộ ra thần sắc kinh ngạc, y vươn ngón tay cái lau đi máu tươi bên khóe miệng, lại vươn lưỡi liếm sạch, sau đó lộ ra nụ cười hứng thú.
Ngày thứ ba sau khi Hawass tới chơi, Raymond vẫn nhàn nhã kiên nhẫn dạy từ đơn cho Chesil, có lẽ do mấy ngày nay cùng Chesil ăn chung ở chung, hai người hình như bất tri bất giác sinh ra ăn ý, không cần phải khoa tay múa chân quá nhiều, đối phương cũng có thể hiểu rõ ý mình.
Raymond tìm được quần áo không quá vừa vặn cho Chesil, cảm thấy lông mày còn chưa mọc ra của đối phương nhìn rất kỳ quặc, liền lấy chì kẻ mày của Charlotte vẽ thêm hai cái lông mày nhân tạo cho hắn. Như chơi nghiện, Raymond chiếu theo vết tích trước kia vẽ viền mắt cho Chesil. Tuy biểu tình Chesil rất không nguyện ý, nhưng cũng không cự tuyệt.
Nhìn chàng trai cùng viền mắt bất ngờ phù hợp, Raymond nhịn không được tựa vào cửa sổ vừa thưởng thức vừa cảm thán. Nghĩ thầm nếu Pharaoh Ai Cập cổ trong tranh vẽ sống lại, cũng cũng chính là bộ dạng này sao?
Đúng lúc này, cuồng phong đột ngột gào thét phía sau, hất tung một mảnh cát bụi. Raymond vừa ho khan vừa cuống quít đóng cửa sổ, xuyên qua thủy tinh nhìn ra phía ngoài, mọi chỗ nhìn tới đều bị bão cát màu vàng bao phủ, ánh chiều tà xuyên qua màn cát, nhuộm thị trấn thành màu vỏ quýt quỷ dị.
Có chút buồn bực với thời tiết kỳ cục này, lúc Raymond xoay người chuẩn bị ngậm nước súc miệng, Jim toàn thân mùi rượu đột ngột đụng cửa xông vào.
“ Hahhh? Hahh, con mẹ nó thật nhàn nhã."
“ Jim, cậu mấy ngày nay đi đâu?"
Thấy người bạn mấy ngày không về uống đến say khướt, Raymond nhịn không được nhíu mày, y không ngờ Jim sẽ vì khắc khẩu ngày đó mà biến thành bộ dạng này.
“ A, má nó, tao có thể đi mà!" Jim ngửa đầu rót một ngụm rượu Rum, dựa vào tường, hung tợn nhìn chằm chằm Chesil ngồi trên ghế dựa.
Phát hiện ác ý vô danh Jim mang theo, Raymond tiến lên đỡ lấy cánh tay Jim, muốn kéo gã trở về phòng. Kẻ say bí tỉ sẽ làm ra chuyện gì, ai cũng không đoán được.
“ Jim, trở về phòng nghỉ ngơi đi, chờ ngày mai tỉnh táo lại nói sau."
“ Ha ha ha."
Jim đột ngột cười to như phát điên, ho mạnh mấy tiếng như bị sặc, chờ sau khi gã bình tĩnh trở lại, chỉ vào Raymond mở miệng. “Tao say sao? Má nó, tao không có say, cần tỉnh táo lại chính là mày! Hức, tao từ bỏ công việc chạy tới chỗ xa xôi này với mày vì cái gì! Raymond, mày ngẫm lại coi lúc trước nói với tao thế nào? Mày bây giờ liền y như đám quý tộc đáng chết yêu thích mông đàn ông!"
“ Jim!" Nghe đối phương nói xấu không ngại miệng, lửa giận của Raymond cũng lập tức bùng lên.
“ Tao nói sai hả? Nếu mày không say mê mông lũ đàn ông hóa trang như đàn bà, Raymond, theo cá tính mày, sẽ không chờ bị đuổi đi! Mày thật sự muốn để tất cả tâm huyết của chúng ta đều bị uổng phí sao?"
Biểu tình đột ngột nghiêm túc cùng lời chỉ trích của Jim làm Raymond xiết chặt nắm tay, nhưng ngay cả một câu phản bác y cũng nói không ra. Chỉ có thể cắn răng tiếp nhận lời vũ nhục dơ bẩn của đồng sự.
“ Chết tiệt, Raymond, chết tiệt!" Chờ Raymond giải thích, nhưng người nọ chỉ như trai ngậm miệng, làm Jim lại lâm vào cuồng loạn. Gã dùng sức đập đá cửa gỗ yếu ớt, lúc cửa gỗ lung lay sắp đổ, rống giận một tiếng lảo đảo xuống lầu, xông vào con đường mù mịt cát vàng.
Raymond cũng không đuổi theo, y buông lỏng nắm tay xiết chặt do tức giận. Jim nói đúng, y mấy ngày nay là đang trốn tránh, chung quy nghĩ trước khi một tháng kết thúc, Hawass sẽ cho y tin tức tốt, dùng chuyện khác dời đi tâm tình bất an. Nhưng… Nữ thần may mắn cũng không dễ dàng giáng xuống như vậy.
Raymond quay đầu nhìn Chesil – mặt không có biểu tình vẫn luôn nhìn về bên đây, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi cửa.
Bên kia, Jim nghiêng ngả lảo đảo đi trong hẻm nhỏ, cát vàng cuồng phong hất tung tóe làm mắt gã mù mờ, lảo đảo mấy bước cả người té lăn quay trong góc tường. Jim nâng chai rượu lên uống một ngụm, do uống phải cát mà vội vàng ói ra. Giống như bất cứ một con ma men thần trí không rõ ràng nào.
“ Anh có khỏe không?" Tiếng nói phụ nữ mang chút giọng địa phương làm Jim mở mắt ra, trong mù mờ phảng phất như nhìn thấy thiên sứ tóc vàng.
“ Rượu… Cho ta rượu…."
“ Gần đây có quán rượu, cùng đi không?"
Mí mắt như bị dính keo của Jim vô lực chớp chớp mấy cái. Tùy tiện dẫn gã đi đi, thiên đường hay địa ngục cũng không quan trọng, chỉ cần có rượu có thể để gã uống no say, làm gã không nghĩ đến chuyện buồn phiền này là được!
Trong quán rượu huyên náo ngồi đầy người ngoại quốc đã uống đến tận hứng hay mới vừa uống rượu. Lời đối thoại trong miệng họ không gì ngoài gần đây buôn bán lời bao nhiêu tiền, moi ra được thứ gì tốt. Ngay lúc không khí trong quán rượu kịch liệt như bão cát bên ngoài, từ ghế lô bí ẩn đi ra một người đẹp tóc vàng dáng người mỹ lệ, đám đàn ông uống say vừa nhìn lom lom cái mông lắc lư của người đẹp vừa phát ra tiếng huýt gió trêu đùa.
Coi như không thấy đám đàn ông trêu chọc, cô gái đi đến trước quầy bar đưa mắt ra hiệu cho chủ quán rượu, chủ quán lập tức đạt cốc rượu trong tay xuống, dẫn ả đi vào phòng phía sau.
Người môi giới chợ đen, Rick Roid đang cùng một người đàn ông Đức quốc trung niên má hóp mắt sắc chuyện trò vui vẻ, người trung niên có mái tóc màu nhạt cùng đồng tử sáng màu đồng dạng, làn da tái nhợt không có chút huyết sắc phối trên bộ dạng yếu đuối của gã, thật giống một bóng ma đột ngột xuất hiện trong đêm tối. Nhưng từ nụ cười và thần sắc nịnh nọt của Rick có thể thấy được thân phận người đàn ông trung niên tựa hồ rất không tầm thường.
“Nicole, thế nào?" Người đàn ông đặt ly rượu đỏ xuống, mân mê chiếc nhẫn ngọc lục bảo cực đại trên ngón giữa mảnh nhỏ, hỏi cô gái. Cô gái kiều mị tiến lên hôn má gã, sau đó cầm ly rượu lên uống một ngụm.
“ Thằng ngốc kia nói họ là người sưu tầm đồ cổ đến đây dưới sự tài trợ của quý tộc Anh quốc, hình như không thuộc về bất cứ tổ chức nào."
“ Người Anh." Người đàn ông khinh thường hừ một tiếng, nhấc nhấc cằm ý bảo ả tiếp tục nói.
“ Mấy hôm trước, người tìm ra phòng bí mật ở đền thờ hình như cũng là họ."
“ Hả? Biết nguồn gốc thông tin không?"
Nicole lắc lắc đầu, nhưng sau khi thấy người đàn ông thoáng nhìn trách cứ, lập tức tỏ vẻ ả sẽ tiếp tục đi moi tin.
“ Sếp, mấy con gà con đó sao có thể làm được cái gì ra hồn. Không phải chúng sẽ bị đuổi khỏi Ai Cập sao? Cứ tìm người đi dạy bảo chúng xả một trận giận." Rick đề nghị, gã vẫn ghi hận trong lòng chuyện Raymond phá hoại phi vụ làm ăn mua bán của mình.
Người đàn ông hơi đăm chiêu, nâng ly rượu uống một ngụm, cầm lấy tờ giấy mỏng mảnh trên bàn, trên đó có thân thế và dấu tay của Raymond lúc nhập cảnh Ai Cập.
“ Raymond MacDonald? Thú vị!" Gã châm bật lửa, đặt một góc chứng minh thư nhập cảnh dưới ngọn lửa, nhìn mảnh giấy dần cháy thành màu đen, lộ ra nụ cười khiến người ta không rét mà run.
Bão cát dừng lại trong lúc ánh mặt trời cuối cùng biến mất. Màn trời đêm trong vắt đen nhánh điểm đầy tinh tú, lại không nhìn thấy bóng dáng mặt trăng – hôm nay là ngày trăng non đầu tiên.
Chesil buồn ngủ dựa vào tường, hắn vốn định chờ Raymond – rời khỏi sau khi bị con ma men mắng chửi – trở về, nhưng làm sao cũng không ngăn được cơn buồn ngủ tập kích.
Trong mơ màng, hắn phảng phất như nghe thấy tiếng Pharaoh.
[[ Ta…..]]
[ Pharaoh!] Chesil cuống quít vọt tới đẩy cửa sổ ra, tìm kiếm ngọn nguồn tiếng nói trong bóng đêm. Nhưng thị trấn vắng vẻ bị bao phủ dưới màn đêm, không có gì cả. Gió đêm nay dường như còn nóng bỏng hơn thường ngày, phảng phất như cả thị trấn Luxor đều bị bỏ vào lò lửa.
[[…… Trở về…..]]
[ Pharaoh!] Chesil chằm chằm nhìn một điểm nào đó phương xa, sau khi xác định mình không phải bị ảo giác, hắn hầu như không thể hình dung tâm tình mình, Pharaoh đang ở nơi nào đó! Chesil kích động xông ra ngoài.
“ Chesil? Này, Chesil anh muốn đi đâu?"
Raymond vừa về đến nhà, vẻ mặt mỏi mệt, nhưng Chesil không thể chú ý đến chuyện khác, coi nhẹ đối phương la hét, chạy như điên vào sâu trong thị trấn.
Chạy băng băng qua hẻm nhỏ không người, Chesil nhìn xung quanh, nhưng hắn lại không xác định giọng nói Pharaoh rốt cuộc truyền đến từ đâu. Màn đêm khô hanh oi bức cùng tâm tình nôn nóng không thể khống chế làm thần kinh hắn điên cuồng.
Hai bên con hẻm chật hẹp là tường nhà gạch bùn, bóng đen cực đại che chắn bầu trời, cũng che mất tầm mắt hắn, chỉ có thể nương theo ánh sao mỏng manh cùng tiếng u u thỉnh thoảng truyền đến mà tìm kiếm bóng dáng Pharaoh. Chesil như một con thú lâm vào mê cung, tán loạn không mục đích.
Cho đến lúc ba mặt tường cao cản trở đường đi của hắn.
Chesil thở hổn hển đứng cuối con hẻm chật hẹp, lúc chuẩn bị xoay người quay về, bóng đen lóe qua làm tim hắn đột nhiên nhảy dựng.
[ Pharaoh?]
Còn chưa kịp thấy rõ diện mạo đối phương, bóng đen liền đánh tới hắn, trong lúc phần bụng chịu trọng kích, chỗ cổ truyền đến đau nhói cùng cảm giác máu như bị hút đi làm hắn lập tức hôn mê ngay sau đó.
Người đàn ông tập kích Chesil đột ngột lỏng miệng buông Chesil đã hôn mê ra. Dưới ánh sao, mơ hồ có thể thấy khuôn mặt anh tuấn như tượng điêu khắc La Mã cổ đại lộ ra thần sắc kinh ngạc, y vươn ngón tay cái lau đi máu tươi bên khóe miệng, lại vươn lưỡi liếm sạch, sau đó lộ ra nụ cười hứng thú.
Tác giả :
Bất Tất Bất Tất.