Boss! Xin Đừng Nóng Nảy
Chương 27: Lựa chọn
Editor: Du Bình.
Phương Nho đến cả đàn dương cầm cũng không mang được, vội vàng từ trong nhà Nguyên Triệt rời đi.
Cậu không vào khách sạn, mà tìm đến một khu nhà trọ cũ nát thuê phong
Nằm trên giường, cậu chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt, năng lượng cơ thẻ toàn bộ đối chọi lại với di chứng của MDMA khiến cậu khó chịu đến cực điểm
Một lát sau, Phương Nho ngồi dậy, mở laptop kết nối internet rồi mở ra văn bản ghi chép quá trình, diễn biến bệnh trạng của Nguyên Triệt, sửa sang lại một chút rồi gửi qua cho người thầy bên Pháp của mình. Tại văn kiện cuối cùng, cậu còn tóm tắt lại những rắc rối phát sinh với hắn, mong có thể nhận được sự cố vấn của ông.
Trong lúc chờ hồi âm, Phương Nho vứt bỏ hết thảy tạp niệm, đem lực chú ý toàn bộ tập trung vào việc bổ sung dinh dưỡng. Mỗi ngày cậu đều biến đổi thức ăn chiên xào phong phú, dùng thực phẩm giàu chất dinh dưỡng bổ sung năng lượng hao hụt. Cậu biết rõ nếu đã hít thuốc phiện rồi còn túng thục thì thân thể sẽ quá độ. Đau đầu, chân tay bủn rủn, biếng ăn, dễ lo âu, mệt rã rời, còn ngẫu nhiên xuất hiện ảo giác, kéo theo đủ thứ tác dụng phụ khiến thân thể khó có thể chịu đựng được.
Trừ bỏ dùng thuốc để điều trị, Phương Nho còn muốn tự điều tiết lại cảm xúc bản thân, đây cũng là một trong những điều bắt buộc mà bác sĩ tâm ký phải biết… biết cách thư giải cảm xúc trái khoáy.
Ở một mình mà không kết giao bên ngoài sẽ dễ bị chứng phiền muộn. Ngay ngày hôm sau Phương Nho liền sang mời người thuê ở cách vách cùng mình ăn bữa cơm. Cậu diện mạo sáng sủa, xử sự hiền lành, thật nhanh đã chiếm được cảm tình của hàng xóm. Cứ như vậy, Phương Nho từ từ khôi phục lại tinh thần.
“Em chưa từng được ăn no như thế này!!" Cậu trai mười bảy mười tám tuổi ngồi một bên bàn ăn, tay làm dấu chữ thập, thành kính cảm thán.
“Tề Hiểu! Cậu có thể khoa trương hơn được nữa không?" Phương Nho nhìn bát đĩa trên bàn trống trơn, không khỏi buồn cười.
“Em có khoa trương đâu? Là tay nghề của Phương ca quá tốt đấy chứ!"
“Được rồi! Cũng không còn sớm nữa! Cậu mau về nghỉ ngơi đi!"
“Tuân mệnh! Trưởng quan!" Tề Hiểu làm động tác kỳ quái, cười hì hì: “Em về đây! Cảm ơn Phương ca đã chiêu đãi!"
Tiễn Tề Hiểu, cậu buồn cười lắc đầu. Cậu thiếu niên này là hàng xóm than thiết với cậu nhất, từ sau bữa cơm hai ngày trước đã trở thành anh em tốt. Tính cách Tề Hiểu rất trong sáng, năng lượng phấn chấn như mặt trời, khiến người gặp người thích.
Một người tạo không khí vui vẻ đi mất, nhà trọ lại trở về với sự trống trải im ắng.
Tắm rửa xong, cậu theo thói quen kiểm tra thư điện tử, vẫn chưa nhận được hồi đáp của thầy giáo. Một người một phòng, xung quanh chỉ có bốn bức tường lạnh lẽo, cậu đột nhiên cảm thấy thiếu vắng điều gì, nhưng đáp lại cậu chỉ là im ắng cùng lạnh nhạt.
“Oẹ!" Phương Nho đột nhiên che miệng lại, nhảy xuống giường, nhanh chóng vọt vào toilet rồi nôn vào bồn rửa mặt.
Cậu sờ trán mình, hơi nóng lên, ảo não thầm thì: “Lại sốt…"
Nhắm mắt tựa vào tường, Phương Nho lẳng lặng chờ cho cảm giác mê muội tan biến.
Một lúc lâu sau, cậu rửa mặt rồi quay trở lại phòng ngủ uống vài viên thuốc mà trán vẫn không ngừng đau đớn.
Di chứng của MDMA quá ngoan cố.. Cậu thở dài, cuộn mình vào trong chăn, cố gắng dỗ mình chìm vào giấc ngủ.
Từ khi Phương Nho bỏ trốn, cảm xúc của Nguyên Triệt luôn trong trạng thái mất ổn định. Biểu tình của hắn bây giờ so với mấy ngày trước rất bất đồng, không phải cứ thế bộc phát ra ngoài, mà là tự tạo thành áp lực đè nén, âm trầm như Diêm vương làm tất cả mọi người phải e dè, run rẩy.
“Có chuyện gì?" Hắn nắm điện thoại, lạnh lùng hỏi.
“Ông chủ! Cô Tĩnh đang cùng với một đám đàn ông vào khách sạn!"
“Trễ thế này rồi còn tới đó?" Nguyên Triệt ra lệnh: “Bắt nó về nhà!"
“Vâng thưa ngài!"
Cúp điện thoại, Nguyên Triệt tiếp tục xử lý sự vụ.
Hơn nửa tiếng sau, chuông điện thoại lại reo lên.
“Không tốt thưa ông chủ! Cô Tĩnh bị người gài bẫy!"
“Cái gì?" Hắn ẩn ẩn nghe được tiếng huyên náo từ bên kia: “Có chuyện gì xảy ra?!"
“Có phóng viên đang chụp ảnh cô ấy cùng với đám đàn ông!"
“Phóng viên? Nó đã làm trò gì?"
“Cô ấy… Cô ấy…"
“Bỏ đi! Còn tên phóng viên?"
“Dạ! Chúng tôi đã khống chế được hắn!"
“Tốt lắm! Tịch thu máy ảnh cùng giấy phép hành nghề của hắn ta. Sau đó trói con bé lại giam lỏng trong nhà. Còn lại để tôi xử lý."
“Vâng! Thưa ông chủ!"
Nguyên Triệt dùng sức ấn nút, biểu tình âm trầm, cả người hàn băng phát ra, ngón tay cầm bút nổi đầy gân xanh.
Mãi một lúc sau, hắn thở ra, lần thứ hai cầm điện thoại lên.
Sau sự kiện Nguyên Khê hít thuốc phiện, Nguyên Triệt vì muốn tránh cho tai hoạ phát sinh lần nữa nên đã âm thầm sai vệ sĩ đi theo các thành viên trong gia đình. Nếu không có một chiêu này của hắn, chỉ sợ ngày mai tin cô ba nhà họ Nguyên hư hỏng sẽ đầy các mặt báo.
Chờ hắn sắp xếp ổn thỏa vụ này thì phiền toái mới lại đến.
Vợ của Nguyên Trạch vừa bị cáo buộc có gian tình với một vị đạo diễn rất nổi tiếng. Hình ảnh hai người thân mật đều chiếm cứ các trang đầu của tạp chí. Nguyên Trạch là đại công tử của Nguyên gia, hiện tại là ông chủ, là bộ mặt của toàn gia tộc, danh tiếng nên luôn được đánh giá cao, giờ thì bởi vì vợ hư mà mất hết mặt mũi.
“Cha! Con muốn xuất ngoại!" Bị phóng viên đuổi theo liên tục, phiền não càng thêm phiền não, Nguyên Trạch cứ về nhà nhìn thấy vợ là không tránh được nổi giận.
“Bây giờ ra nước ngoài? Vậy hạng mục con đang lo phải làm thế nào? Nó không phải là hạng mục nhỏ, tự con phải kéo nó!"
“Giao cho Triệt đi!" Anh thuận miệng nói: “Lấy năng lực của nó ra, tuyệt đối không là vấn đề!"
Ông Nguyên nhìn cảm xúc suy sụp của con trai lớn, đành phải thở dài: “Được rồi, con nói với Nguyên Triệt đi!"
“Con biết rồi!" Anh ngoài miệng đáp ứng, nhưng không gặp mặt trực tiếp, chỉ gọi điện nói qua tình hình rồi cho thư ký đem tài liệu cần thiết đến, còn bản thân thì lập tức lên máy bay.
Nguyên Triệt buộc phải tiếp nhận nửa đường, chưa hề có sự chuẩn bì, chỉ có thể làm lại từ đầu. Theo giời gian triển khai công việc, tâm tình hắn càng trở nóng nảy, áp lực cứ vậy chất chồng lên, khí tức lạnh đến nỗi có thể làm những người đứng trong phạm vi mười thước sợ sệt.
Trong vài ngày ngắn ngủi, hắn vừa phải làm việc vừa phải tìm kiếm tung tích của Phương Nho, cả tinh thân lẫn thể xác đều kiệt quệ. Tuy hắn có thể làm việc không biết mệt, nhưng cơ hồ mọi người đã quên mất hắn là con người, một người đàn ông hai mươi sáu tuổi.
Đêm muộn, hắn trở về nhà, cho mình một giây thả lỏng, ngã người lên giường của Phương Nho, tham lam hít ngửi mùi vị cậu lưu lại, mệt mỏi khép đôi mắt.
“Phương Nho…"
Gian phòng trống trơn, mất đi sắc thái ấm áp. Không còn sự hiện hữu của cậu, tất cả đều trở nên lạnh băng. Chỉ qua vài ngày, mà hắn cảm giác cứ như nhiều thế kỷ đã trôi qua.
Một mình trải qua cô đơn, một mình trải qua đơn độc. Hắn đã từng có lại được sự quan tâm, nhưng tại sao cậu lại dời hắn đi, để hắn chịu sự dày vò đau đớn chứ?
Hắn nằm trên giường, tuy rằng đang cố nhắm mắt để ngủ, bề ngoài vẫn là mặt than, nhưng thật ra Nguyên Triệt giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, tịch mịch và bất lực.
Bụng bắt đầu lục cục biểu tình, nhưng hắn không thèm để ý, không thèm nhúc nhích.
Mạnh mẽ mở mắt, bên cạnh vẫn như cũ không có một ai.
“Phương Nho… anh đói…" Hắn thì thào.
“Anh muốn ăn mỳ… muốn ăn thật nhiều thịt nướng…"
Hắn lại tiếp tục nhắm mắt, bụng liên tục kêu đến phát đau mà Phương Nho của hắn vẫn không xuất hiện.
Cậu là kẻ rất xảo trá, đến một ngân hàng rút lấy một vạn tiền mặt vì sợ hắn truy ra hành tung tiêu dùng còn để di động lại, phòng ngừa bị GPS [1] định vị cũng không thuê phòng khách sạn phỏng chừng cậu cũng sẽ không đến những nơi bắt buộc phải lưu lại giấy tờ tuỳ thân hay căn cước gì.
Bình thường cậu ôn nhu vô hại. Nhưng thật ra là con người suy tính rất kỹ, vội vàng bỏ đi mà vẫn có thể vạch ra kế hoạch chu toàn.
“Phương Nho! Chờ anh bắt được em, nhất định anh sẽ khoá em lại! Không cho em chạy nữa!"
Nửa tháng sau, thư tín cậu gửi đi rốt cuộc đã có hồi đáp.
Thầy giáo của Phương Nho cẩn thận phân tích tình trạng bệnh tật của Nguyên Triệr, trong thư ông viết: “Từ quan điểm của ta, chứng bệnh của bệnh nhân không được lạc quan như con nói. Con giúp người bệnh giải toả áp lực, khai thông tâm tình nhưng lại không giúp cậu ấy chấn chỉnh căn nguyên gây bệnh. Tỉ như người mẹ ngoài ý muốn mất đi, con có xác định sự việc đó không ảnh hưởng tới bệnh nhân sao? Hay người nhà có hay không tạo thành áp lực? Trong sinh hoạt thường ngày có hay không cậu ấy luôn có cách phát tiết rất khác người?"
“…Con cùng bệnh nhân từ xa lạ đến quen thuộc, dần dần trở thành mối quan hệ thân mật. Cậu ta đối với con sản sinh ra dục chiếm hữu mãnh liệt, bởi vì con đã trở thành nhân tố trọng yếu đối với bệnh nhân. Việc con đi hay ở đối với cậu ta rất quan trọng."
“Con đừng hỏi ta nên lựa chọn thế nào, vấn đề này tự bản thân con mới có thể giải đáp. Đừng để giới tính trở thành chướng ngại mà sai lầm, nên bo bo giữ mình hay dũng cảm tiến tới? Quyết định này không đơn giản chỉ là cho ngày hôm nay, mà còn cho tương lai. Asa! Ta không hi vọng con sẽ hối hận, cho nên phải suy nghĩ thật rõ ràng, đừng khiến bi kịch lặp lại lần nữa."
Đừng để ác mộng lặp lại lần nữa? Phương Nho biết thầy đang nhắc đến cha mẹ cậu. Nếu cậu lựa chọn rời đi, căn bệnh nảy của Nguyên Triệt sẽ càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn có thể xảy ra tình huống xấu nhất, dẫm vào vết xe đổ của cha mẹ cậu.
Phương Nho lâm vào trầm tư, hồi tưởng lại những tháng ngày chung sống với Nguyên Triệt. Hắn bá đạo, hắn nóng nảy, hắn kén ăn, hắn lộng quyền, đôi khi sẽ bộc phát tính trẻ con, say rượu lại phóng túng,… tựa hồ từng khoảnh khắc đều khảm sâu vào trí óc của cậu.
Cậu có thể không vướng bận mà biến mất không? Hình như… là không thể! Nhưng nếu ở lại thì khó có thể quyết định. Nguyên Triệt muốn, nhưng cậu không nguyện ý cho hắn. Nhưng đáng giận, cho dù cậu có cự tuyệt, Nguyên Triệt cũng sẽ không thay đổi quyết định ban đầu của hắn, dục vọng với cậu không thể nào lụi tắt. Hắn không thể từ bỏ “cường" cậu, chỉ có thể hoãn việc “cường", nói chung kết quả như nào cũng giống nhau. Nếu Phương Nho quyết định ở lại, cũng có nghĩa lựa chọn tiếp thu hắn.
Bên tai nhẹ nhàng vang lên tiếng nỉ non, cầu xin cậu đừng đi.
Ký ức lưu lại trên thân thể lần nữa lại xuất hiện, hình ảnh triền miên không cố kỵ, người ấy ôn nhu, người tràn đầy nóng bỏng, ánh mắt mê ly, cảm giác bị tiến vào, tất cả đều rõ ràng vô cùng.
Cả người cậu nóng lên, thần tình ảo não.
Đúng là một lần sảy chân, hận cả nghìn đời! Lực ăn mòn của Nguyên Triệt quá mạnh mẽ, hơi thở của hắn bất tri bất giác dung nhập vào xương tủy cậu. Cậu chưa từng đối với đồng tính có xúc động, Nguyên Triệt lại cường ngạnh để lại dấu vết cá nhân trên người cậu. Chỉ cần hắn nguyện ý, trên đời này không có gì là không thể!
Cậu rốt cuộc nên lựa chọn thế nào đây?
—–
[1]:
Hệ thống Định vị Toàn cầu (tiếng Anh: Global Positioning System – GPS) là hệ thống xác định vị trí dựa trên vị trí của các vệ tinh nhân tạo, do Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ thiết kế, xây dựng, vận hành và quản lý. Trong cùng một thời điểm, tọa độ của một điểm trên mặt đất sẽ được xác định nếu xác định được khoảng cách từ điểm đó đến ít nhất ba vệ tinh.
Tuy được quản lý bởi Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ, chính phủ Hoa Kỳ cho phép mọi người trên thế giới sử dụng một số chức năng của GPS miễn phí, bất kể quốc tịch nào
Phương Nho đến cả đàn dương cầm cũng không mang được, vội vàng từ trong nhà Nguyên Triệt rời đi.
Cậu không vào khách sạn, mà tìm đến một khu nhà trọ cũ nát thuê phong
Nằm trên giường, cậu chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt, năng lượng cơ thẻ toàn bộ đối chọi lại với di chứng của MDMA khiến cậu khó chịu đến cực điểm
Một lát sau, Phương Nho ngồi dậy, mở laptop kết nối internet rồi mở ra văn bản ghi chép quá trình, diễn biến bệnh trạng của Nguyên Triệt, sửa sang lại một chút rồi gửi qua cho người thầy bên Pháp của mình. Tại văn kiện cuối cùng, cậu còn tóm tắt lại những rắc rối phát sinh với hắn, mong có thể nhận được sự cố vấn của ông.
Trong lúc chờ hồi âm, Phương Nho vứt bỏ hết thảy tạp niệm, đem lực chú ý toàn bộ tập trung vào việc bổ sung dinh dưỡng. Mỗi ngày cậu đều biến đổi thức ăn chiên xào phong phú, dùng thực phẩm giàu chất dinh dưỡng bổ sung năng lượng hao hụt. Cậu biết rõ nếu đã hít thuốc phiện rồi còn túng thục thì thân thể sẽ quá độ. Đau đầu, chân tay bủn rủn, biếng ăn, dễ lo âu, mệt rã rời, còn ngẫu nhiên xuất hiện ảo giác, kéo theo đủ thứ tác dụng phụ khiến thân thể khó có thể chịu đựng được.
Trừ bỏ dùng thuốc để điều trị, Phương Nho còn muốn tự điều tiết lại cảm xúc bản thân, đây cũng là một trong những điều bắt buộc mà bác sĩ tâm ký phải biết… biết cách thư giải cảm xúc trái khoáy.
Ở một mình mà không kết giao bên ngoài sẽ dễ bị chứng phiền muộn. Ngay ngày hôm sau Phương Nho liền sang mời người thuê ở cách vách cùng mình ăn bữa cơm. Cậu diện mạo sáng sủa, xử sự hiền lành, thật nhanh đã chiếm được cảm tình của hàng xóm. Cứ như vậy, Phương Nho từ từ khôi phục lại tinh thần.
“Em chưa từng được ăn no như thế này!!" Cậu trai mười bảy mười tám tuổi ngồi một bên bàn ăn, tay làm dấu chữ thập, thành kính cảm thán.
“Tề Hiểu! Cậu có thể khoa trương hơn được nữa không?" Phương Nho nhìn bát đĩa trên bàn trống trơn, không khỏi buồn cười.
“Em có khoa trương đâu? Là tay nghề của Phương ca quá tốt đấy chứ!"
“Được rồi! Cũng không còn sớm nữa! Cậu mau về nghỉ ngơi đi!"
“Tuân mệnh! Trưởng quan!" Tề Hiểu làm động tác kỳ quái, cười hì hì: “Em về đây! Cảm ơn Phương ca đã chiêu đãi!"
Tiễn Tề Hiểu, cậu buồn cười lắc đầu. Cậu thiếu niên này là hàng xóm than thiết với cậu nhất, từ sau bữa cơm hai ngày trước đã trở thành anh em tốt. Tính cách Tề Hiểu rất trong sáng, năng lượng phấn chấn như mặt trời, khiến người gặp người thích.
Một người tạo không khí vui vẻ đi mất, nhà trọ lại trở về với sự trống trải im ắng.
Tắm rửa xong, cậu theo thói quen kiểm tra thư điện tử, vẫn chưa nhận được hồi đáp của thầy giáo. Một người một phòng, xung quanh chỉ có bốn bức tường lạnh lẽo, cậu đột nhiên cảm thấy thiếu vắng điều gì, nhưng đáp lại cậu chỉ là im ắng cùng lạnh nhạt.
“Oẹ!" Phương Nho đột nhiên che miệng lại, nhảy xuống giường, nhanh chóng vọt vào toilet rồi nôn vào bồn rửa mặt.
Cậu sờ trán mình, hơi nóng lên, ảo não thầm thì: “Lại sốt…"
Nhắm mắt tựa vào tường, Phương Nho lẳng lặng chờ cho cảm giác mê muội tan biến.
Một lúc lâu sau, cậu rửa mặt rồi quay trở lại phòng ngủ uống vài viên thuốc mà trán vẫn không ngừng đau đớn.
Di chứng của MDMA quá ngoan cố.. Cậu thở dài, cuộn mình vào trong chăn, cố gắng dỗ mình chìm vào giấc ngủ.
Từ khi Phương Nho bỏ trốn, cảm xúc của Nguyên Triệt luôn trong trạng thái mất ổn định. Biểu tình của hắn bây giờ so với mấy ngày trước rất bất đồng, không phải cứ thế bộc phát ra ngoài, mà là tự tạo thành áp lực đè nén, âm trầm như Diêm vương làm tất cả mọi người phải e dè, run rẩy.
“Có chuyện gì?" Hắn nắm điện thoại, lạnh lùng hỏi.
“Ông chủ! Cô Tĩnh đang cùng với một đám đàn ông vào khách sạn!"
“Trễ thế này rồi còn tới đó?" Nguyên Triệt ra lệnh: “Bắt nó về nhà!"
“Vâng thưa ngài!"
Cúp điện thoại, Nguyên Triệt tiếp tục xử lý sự vụ.
Hơn nửa tiếng sau, chuông điện thoại lại reo lên.
“Không tốt thưa ông chủ! Cô Tĩnh bị người gài bẫy!"
“Cái gì?" Hắn ẩn ẩn nghe được tiếng huyên náo từ bên kia: “Có chuyện gì xảy ra?!"
“Có phóng viên đang chụp ảnh cô ấy cùng với đám đàn ông!"
“Phóng viên? Nó đã làm trò gì?"
“Cô ấy… Cô ấy…"
“Bỏ đi! Còn tên phóng viên?"
“Dạ! Chúng tôi đã khống chế được hắn!"
“Tốt lắm! Tịch thu máy ảnh cùng giấy phép hành nghề của hắn ta. Sau đó trói con bé lại giam lỏng trong nhà. Còn lại để tôi xử lý."
“Vâng! Thưa ông chủ!"
Nguyên Triệt dùng sức ấn nút, biểu tình âm trầm, cả người hàn băng phát ra, ngón tay cầm bút nổi đầy gân xanh.
Mãi một lúc sau, hắn thở ra, lần thứ hai cầm điện thoại lên.
Sau sự kiện Nguyên Khê hít thuốc phiện, Nguyên Triệt vì muốn tránh cho tai hoạ phát sinh lần nữa nên đã âm thầm sai vệ sĩ đi theo các thành viên trong gia đình. Nếu không có một chiêu này của hắn, chỉ sợ ngày mai tin cô ba nhà họ Nguyên hư hỏng sẽ đầy các mặt báo.
Chờ hắn sắp xếp ổn thỏa vụ này thì phiền toái mới lại đến.
Vợ của Nguyên Trạch vừa bị cáo buộc có gian tình với một vị đạo diễn rất nổi tiếng. Hình ảnh hai người thân mật đều chiếm cứ các trang đầu của tạp chí. Nguyên Trạch là đại công tử của Nguyên gia, hiện tại là ông chủ, là bộ mặt của toàn gia tộc, danh tiếng nên luôn được đánh giá cao, giờ thì bởi vì vợ hư mà mất hết mặt mũi.
“Cha! Con muốn xuất ngoại!" Bị phóng viên đuổi theo liên tục, phiền não càng thêm phiền não, Nguyên Trạch cứ về nhà nhìn thấy vợ là không tránh được nổi giận.
“Bây giờ ra nước ngoài? Vậy hạng mục con đang lo phải làm thế nào? Nó không phải là hạng mục nhỏ, tự con phải kéo nó!"
“Giao cho Triệt đi!" Anh thuận miệng nói: “Lấy năng lực của nó ra, tuyệt đối không là vấn đề!"
Ông Nguyên nhìn cảm xúc suy sụp của con trai lớn, đành phải thở dài: “Được rồi, con nói với Nguyên Triệt đi!"
“Con biết rồi!" Anh ngoài miệng đáp ứng, nhưng không gặp mặt trực tiếp, chỉ gọi điện nói qua tình hình rồi cho thư ký đem tài liệu cần thiết đến, còn bản thân thì lập tức lên máy bay.
Nguyên Triệt buộc phải tiếp nhận nửa đường, chưa hề có sự chuẩn bì, chỉ có thể làm lại từ đầu. Theo giời gian triển khai công việc, tâm tình hắn càng trở nóng nảy, áp lực cứ vậy chất chồng lên, khí tức lạnh đến nỗi có thể làm những người đứng trong phạm vi mười thước sợ sệt.
Trong vài ngày ngắn ngủi, hắn vừa phải làm việc vừa phải tìm kiếm tung tích của Phương Nho, cả tinh thân lẫn thể xác đều kiệt quệ. Tuy hắn có thể làm việc không biết mệt, nhưng cơ hồ mọi người đã quên mất hắn là con người, một người đàn ông hai mươi sáu tuổi.
Đêm muộn, hắn trở về nhà, cho mình một giây thả lỏng, ngã người lên giường của Phương Nho, tham lam hít ngửi mùi vị cậu lưu lại, mệt mỏi khép đôi mắt.
“Phương Nho…"
Gian phòng trống trơn, mất đi sắc thái ấm áp. Không còn sự hiện hữu của cậu, tất cả đều trở nên lạnh băng. Chỉ qua vài ngày, mà hắn cảm giác cứ như nhiều thế kỷ đã trôi qua.
Một mình trải qua cô đơn, một mình trải qua đơn độc. Hắn đã từng có lại được sự quan tâm, nhưng tại sao cậu lại dời hắn đi, để hắn chịu sự dày vò đau đớn chứ?
Hắn nằm trên giường, tuy rằng đang cố nhắm mắt để ngủ, bề ngoài vẫn là mặt than, nhưng thật ra Nguyên Triệt giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, tịch mịch và bất lực.
Bụng bắt đầu lục cục biểu tình, nhưng hắn không thèm để ý, không thèm nhúc nhích.
Mạnh mẽ mở mắt, bên cạnh vẫn như cũ không có một ai.
“Phương Nho… anh đói…" Hắn thì thào.
“Anh muốn ăn mỳ… muốn ăn thật nhiều thịt nướng…"
Hắn lại tiếp tục nhắm mắt, bụng liên tục kêu đến phát đau mà Phương Nho của hắn vẫn không xuất hiện.
Cậu là kẻ rất xảo trá, đến một ngân hàng rút lấy một vạn tiền mặt vì sợ hắn truy ra hành tung tiêu dùng còn để di động lại, phòng ngừa bị GPS [1] định vị cũng không thuê phòng khách sạn phỏng chừng cậu cũng sẽ không đến những nơi bắt buộc phải lưu lại giấy tờ tuỳ thân hay căn cước gì.
Bình thường cậu ôn nhu vô hại. Nhưng thật ra là con người suy tính rất kỹ, vội vàng bỏ đi mà vẫn có thể vạch ra kế hoạch chu toàn.
“Phương Nho! Chờ anh bắt được em, nhất định anh sẽ khoá em lại! Không cho em chạy nữa!"
Nửa tháng sau, thư tín cậu gửi đi rốt cuộc đã có hồi đáp.
Thầy giáo của Phương Nho cẩn thận phân tích tình trạng bệnh tật của Nguyên Triệr, trong thư ông viết: “Từ quan điểm của ta, chứng bệnh của bệnh nhân không được lạc quan như con nói. Con giúp người bệnh giải toả áp lực, khai thông tâm tình nhưng lại không giúp cậu ấy chấn chỉnh căn nguyên gây bệnh. Tỉ như người mẹ ngoài ý muốn mất đi, con có xác định sự việc đó không ảnh hưởng tới bệnh nhân sao? Hay người nhà có hay không tạo thành áp lực? Trong sinh hoạt thường ngày có hay không cậu ấy luôn có cách phát tiết rất khác người?"
“…Con cùng bệnh nhân từ xa lạ đến quen thuộc, dần dần trở thành mối quan hệ thân mật. Cậu ta đối với con sản sinh ra dục chiếm hữu mãnh liệt, bởi vì con đã trở thành nhân tố trọng yếu đối với bệnh nhân. Việc con đi hay ở đối với cậu ta rất quan trọng."
“Con đừng hỏi ta nên lựa chọn thế nào, vấn đề này tự bản thân con mới có thể giải đáp. Đừng để giới tính trở thành chướng ngại mà sai lầm, nên bo bo giữ mình hay dũng cảm tiến tới? Quyết định này không đơn giản chỉ là cho ngày hôm nay, mà còn cho tương lai. Asa! Ta không hi vọng con sẽ hối hận, cho nên phải suy nghĩ thật rõ ràng, đừng khiến bi kịch lặp lại lần nữa."
Đừng để ác mộng lặp lại lần nữa? Phương Nho biết thầy đang nhắc đến cha mẹ cậu. Nếu cậu lựa chọn rời đi, căn bệnh nảy của Nguyên Triệt sẽ càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn có thể xảy ra tình huống xấu nhất, dẫm vào vết xe đổ của cha mẹ cậu.
Phương Nho lâm vào trầm tư, hồi tưởng lại những tháng ngày chung sống với Nguyên Triệt. Hắn bá đạo, hắn nóng nảy, hắn kén ăn, hắn lộng quyền, đôi khi sẽ bộc phát tính trẻ con, say rượu lại phóng túng,… tựa hồ từng khoảnh khắc đều khảm sâu vào trí óc của cậu.
Cậu có thể không vướng bận mà biến mất không? Hình như… là không thể! Nhưng nếu ở lại thì khó có thể quyết định. Nguyên Triệt muốn, nhưng cậu không nguyện ý cho hắn. Nhưng đáng giận, cho dù cậu có cự tuyệt, Nguyên Triệt cũng sẽ không thay đổi quyết định ban đầu của hắn, dục vọng với cậu không thể nào lụi tắt. Hắn không thể từ bỏ “cường" cậu, chỉ có thể hoãn việc “cường", nói chung kết quả như nào cũng giống nhau. Nếu Phương Nho quyết định ở lại, cũng có nghĩa lựa chọn tiếp thu hắn.
Bên tai nhẹ nhàng vang lên tiếng nỉ non, cầu xin cậu đừng đi.
Ký ức lưu lại trên thân thể lần nữa lại xuất hiện, hình ảnh triền miên không cố kỵ, người ấy ôn nhu, người tràn đầy nóng bỏng, ánh mắt mê ly, cảm giác bị tiến vào, tất cả đều rõ ràng vô cùng.
Cả người cậu nóng lên, thần tình ảo não.
Đúng là một lần sảy chân, hận cả nghìn đời! Lực ăn mòn của Nguyên Triệt quá mạnh mẽ, hơi thở của hắn bất tri bất giác dung nhập vào xương tủy cậu. Cậu chưa từng đối với đồng tính có xúc động, Nguyên Triệt lại cường ngạnh để lại dấu vết cá nhân trên người cậu. Chỉ cần hắn nguyện ý, trên đời này không có gì là không thể!
Cậu rốt cuộc nên lựa chọn thế nào đây?
—–
[1]:
Hệ thống Định vị Toàn cầu (tiếng Anh: Global Positioning System – GPS) là hệ thống xác định vị trí dựa trên vị trí của các vệ tinh nhân tạo, do Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ thiết kế, xây dựng, vận hành và quản lý. Trong cùng một thời điểm, tọa độ của một điểm trên mặt đất sẽ được xác định nếu xác định được khoảng cách từ điểm đó đến ít nhất ba vệ tinh.
Tuy được quản lý bởi Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ, chính phủ Hoa Kỳ cho phép mọi người trên thế giới sử dụng một số chức năng của GPS miễn phí, bất kể quốc tịch nào
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh