Boss Trở Thành Chồng
Chương 358
Mạc Tầm vội ôm Bạch Linh vào bệnh viên.
Mạc Oanh Oanh trong lòng chết tội, hoàn toàn không dám bước lên, cô ta nhìn xuống đất một vũng máu, nghiến răng nhìn người đàn bà bị bảo vệ giữ lấy, hung hăng nói, “Đều là tại bà, đều là tại bà! Người đàn bà điên, nếu không phải bà thì sao chị dâu tôi bị sảy thai! Tôi đánh chết bà, đánh chết bà!"
“A----“ người đàn bà trung niên này cũng bị chuyện này hù đến ngớ ngẩn, bà ta chỉ định dạy dỗ Mạc Oanh Oanh, không ngờ rằng lại thành ra nông nổi này, bà ta sợ đến trắng mặt, bà ta không bị ngồi tù chứ? Càng nghĩ càng sợ hãi, người đàn bà nhanh chóng mở miệng giải thích cho bản thân, “Không phải tôi, không phải tôi, tôi không có đẩy cô ta, là cô không cẩn thận đẩy ngã cô ta, đừng đổ trách nhiệm lên người tôi, chuyện này không liên quan đến tôi, không liên quan!"
Mạc Oanh Oanh vẫn chưa hết giận, tiếp tục đạp người đàn bà.
Bảo vệ lập tức ngăn chặn Mạc Oanh Oanh, “Quý cô này, nếu như cô còn động tay thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!"
Cuối cùng của cuối cùng, bảo vệ đưa người đàn bà đó rời đi, những người đang xem sự náo nhiệt này đã không có chuyện gì náo nhiệt có thể xem nữa, cũng tản ra dần.
Mạc Oanh Oanh sợ đến gần chết.
Khoảng thời gian này, chính mắt cô ta thấy rằng ba mẹ chú trọng đứa con trong bụng như dâu như thế nào, còn anh hai, anh hai biết sau khi trong bụng chị dâu có đứa con thì lập tức cho người đến bày trí phòng em bé. Thỉnh thoảng thời gian nghỉ cuối tuần anh ta đều đích thân đưa chị dâu đến trung tâm mua sắm đồ để mua những vật dụng cần thiết cho trẻ em, mức độ chú trọng có thể được nhìn thấy.
Bây giờ vì cô ấy mà mất đi đứa con…..
Cô ta không dám tưởng tượng ba mẹ và anh hai sẽ đối xử với cô ấy thế nào!
Trong gia đình cô đều có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nghĩ rằng cô ta là con gái, sau này phải gã ra ngoài, cho nên mặc dù thương cô ta nhưng không xem cô như người trong gia đình, cổ phần trong công ty càng không có phần của cô ta! Đứa con trong bụng của chị dâu vì cô ấy mà mất, ba mẹ và anh hai nếu như biết được chắc chắn sẽ mắng cô ấy chết.
Mạc Oanh Oanh càng ngày càng sợ hãi, hoàn toàn không dám đi bệnh viện xem tình trạng của Bạch Linh.
Tô Tố nhìn Mạc Oanh Oanh khờ khạo đứng ở đó, lạnh nhạt cười và nhún vai xách theo đồ đạc chuẩn bị đi. Nhưng ngay lúc này Mạc Oanh Oanh đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện Tô Tố!
Tô Tố?
Sao cô ta lại ở đây?
Mạc Oanh Oanh trong đầu loé lên một vở kịch lớn!
Mắt nhìn Tô Tố sắp đi, cô ta động tác nhanh nhẹn giữ lấy Tô Tố, “Cô không được đi!"
Tô Tố nhíu mày, “Sao, còn muốn đẩy tôi? Tôi không yếu đuối như Bạch Linh, muốn động tay với tôi, cô tốt nhất nên đo lượng trước sức của mình."
Mạc Oanh Oanh nhớ lại lần trước ở KTV muốn động tay với Tô Tố, đột nhiên xuất hiện một vài vệ sĩ, lần đó cô ta bị đánh đến khi về nhà mà mẹ cô ta cũng nhận không ra, không dễ gì để vết thương lành lặng, nghe Tô Tố nói vậy, cô ta lập tức choáng váng, cô ta không dám động tay nhưng dám hỏi, “Tại sao cô lại ở đây, người đàn bà vừa nãy là cô tìm đến đúng không? Chắc chắn là cô, chắn chắc là cô không quen với việc tôi và chị dâu ở đây thoải mái mua sắm, chắc chắn là cô trả thù cả nhà tôi, cho nên cố tình tìm tôi trút giận! Còn chị dâu tôi…..có phải cô để cho người đàn bà đó đẩy không? Chắc chắn là cô, tôi thừa biết là cô, người phụ nữa lòng dạ độc ác, cô rốt cuộc muốn gì! Tôi nói cho cô biết, cô hại tôi và chị dâu tôi thì ba mẹ và anh tôi không bỏ qua cho cô đâu!"
Tô Tố không nói lời nào chỉ đảo mắt.
Cô ta như vậy có phải nằm xuống cũng bị dính đạn?
Nhìn đám đông xung quanh, đột nhiên để mọi chuyện chỉ về hướng cô ta rồi!
Hehe-----
Cô ta lười quan tâm đến người phụ nữ ngu như heo này, người phụ nữ này thậm chí không xứng đáng làm đối thủ của cô ta, thủ đoạn thực sự quá thấp kém rồi!
Tô Tố quay người bỏ đi.
Mạc Oanh Oanh chạy đến trước mặt cô ta giữ cô lại ta.
“Mời cô lúc này đừng đối diện trước mặt tôi, hình dáng của cô lúc này còn không tốt bằng con lợn cái, cút xa ra!"
Mạc Oanh Oanh không chịu đi, “Tô Tố, cô mau chóng thừa nhận, người đàn bà đó phải người cô tìm đến không!"
“Tuỳ cô nghĩ như thế nào!"
Lời nói này trong đầu Mạc Oanh Oanh gần như là mặc định, ngay lúc này cô ta gấp gáp tìm ra thủ phạm cho việc phá thai của Bạch Linh. Như vậy mới có thể vô tội cho bản thân, cho nên nghe thấy Tô Tố nói như vậy, cô ta lập tức hét lên, “Tôi biết chắc chắn là cô, Tô Tố, bây giờ tôi về nhà nói với ba mẹ, họ nhất định sẽ tìm cô giải quyết!"
Nói xong, Mạc Oanh Oanh dường như sợ Tô Tố sẽ đối khẩu nên lập tức chạy ra ngoài.
“……"
……..
Bệnh viên Phục Hoa, Bạch Linh nằm trên chiếc giường bệnh lớn, nét mặt tái mét nhợt nhạt và đôi mắt khép lại, như thể sắp hôn mê.
Đã kiểm tra qua một lần, trên tay bác sĩ đang cầm kết quả kiểm tra, hoàn toàn không dám nhìn Mạc Tầm.
“Rốt cuộc là thế nào?" Mạc Tầm nhịn không được liền hỏi.
“Mạc Tổng….tình hình, không khả quan!" Bác sĩ mặc một chiếc áo choàng trắng hạ giọng ngập ngừng nói, “Đứa con được xác định là không còn rồi, việc sảy thai này là hại đến cơ thể nhất, Bạch tiểu thư cơ thể cô ấy đã không được tốt, mang thai không dễ dàng, lần này lại ra máu nhiều và tổn thương như vậy thì……"
Mạc Tầm trấn an lại tim.
Bác sĩ hạ nhẹ giọng nói tiếp, “Bởi vì đưa đến quá trễ, đã tổn thương đến cơ thể, sau này….Bạch tiểu thư e rằng sẽ không có con nữa."
Mạc Tầm một câu cũng không nói nên lời.
Áp lực trong phòng quá kinh khủng.
Mạc Tầm và bác sĩ đều nghĩ rằng Bạch Linh đã hôn mê, nhưng họ không thấy rằng, Bạch Linh trong chăn, đôi tay nắm chặt drap giường màu trắng, dùng sức rất mạnh, móng tay gần như dính xuyên thủng drap giường.
Sau này sẽ không bao giờ có con!
Bạch Linh cắn răng mới điều khiển được, không cho bản thân rung rẩy.
Cô ta không dễ gì tính toán kỹ lưỡng mới có được đứa con, tại vì Mạc Oanh Oanh! Không còn nữa!
Cả đời này đều không thể có con nữa!
Cả đời này đều không cùng Mạc Tầm kết tinh nữa!
Cả đời này đều không bị vợ chồng Mạc Đào coi trọng nữa!
Mạc Oanh Oanh!
Mạc Oanh Oanh!
Bầu không khí trong phòng bệnh liền hạ nhiệt.
Bác sĩ không bất an, “Mạc Tổng…."
Mạc Tầm đi đến bên giường bệnh, nhìn người Bạch Linh xanh xao, rõ ràng anh ta nên đau khổ, nhưng không biết rằng có phải đã quen với hình dáng này của Bạch Linh, anh ta hoàn toàn không tìm thấy cảm xúc đau khổ đối với cô ta.
Mạc Tầm thở dài nhìn vào bác sĩ, “Bây giờ việc chúng tôi phải làm là gì?"
“Chỉ có thể chăm sóc cơ thể." Bách sĩ thở một hơi, nhẹ nhàng nói, “Cơ thể cô Bạch Linh quá yếu rồi, lần lại lại chảy máu nhiều như vậy, nếu như không chăm sóc kỹ, sau này tính mạng e rằng….có hạn chế. Còn nữa, đừng cho cảm xúc của cô Bạch quá đau khổ, nếu không thì sẽ bị đau tim như thế càng khó điều trị hơn."
Mạc Tầm ngồi ngay mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve má Bạch Linh, ra hiệu tay cho bác sĩ, “Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài đi!"
Mạc Tầm nhìn Bạch Linh sâu sắc, trước mắt xuất hiện bóng của Tô Tố, anh ta trước đó còn cố gắng thuyết phục bản thân phải đối với Bạch Linh dịu dàng, chu đáo, cố gắng thuyết phục bản thân từ bỏ Tô Tố.
Nhưng bây giờ….
Đứa con không còn nữa, điều kiện trong lòng của anh dường như đã biến mất.
Anh phát hiện tim của mình bắt đầu hoạt động trở lại.
Mạc Oanh Oanh trong lòng chết tội, hoàn toàn không dám bước lên, cô ta nhìn xuống đất một vũng máu, nghiến răng nhìn người đàn bà bị bảo vệ giữ lấy, hung hăng nói, “Đều là tại bà, đều là tại bà! Người đàn bà điên, nếu không phải bà thì sao chị dâu tôi bị sảy thai! Tôi đánh chết bà, đánh chết bà!"
“A----“ người đàn bà trung niên này cũng bị chuyện này hù đến ngớ ngẩn, bà ta chỉ định dạy dỗ Mạc Oanh Oanh, không ngờ rằng lại thành ra nông nổi này, bà ta sợ đến trắng mặt, bà ta không bị ngồi tù chứ? Càng nghĩ càng sợ hãi, người đàn bà nhanh chóng mở miệng giải thích cho bản thân, “Không phải tôi, không phải tôi, tôi không có đẩy cô ta, là cô không cẩn thận đẩy ngã cô ta, đừng đổ trách nhiệm lên người tôi, chuyện này không liên quan đến tôi, không liên quan!"
Mạc Oanh Oanh vẫn chưa hết giận, tiếp tục đạp người đàn bà.
Bảo vệ lập tức ngăn chặn Mạc Oanh Oanh, “Quý cô này, nếu như cô còn động tay thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!"
Cuối cùng của cuối cùng, bảo vệ đưa người đàn bà đó rời đi, những người đang xem sự náo nhiệt này đã không có chuyện gì náo nhiệt có thể xem nữa, cũng tản ra dần.
Mạc Oanh Oanh sợ đến gần chết.
Khoảng thời gian này, chính mắt cô ta thấy rằng ba mẹ chú trọng đứa con trong bụng như dâu như thế nào, còn anh hai, anh hai biết sau khi trong bụng chị dâu có đứa con thì lập tức cho người đến bày trí phòng em bé. Thỉnh thoảng thời gian nghỉ cuối tuần anh ta đều đích thân đưa chị dâu đến trung tâm mua sắm đồ để mua những vật dụng cần thiết cho trẻ em, mức độ chú trọng có thể được nhìn thấy.
Bây giờ vì cô ấy mà mất đi đứa con…..
Cô ta không dám tưởng tượng ba mẹ và anh hai sẽ đối xử với cô ấy thế nào!
Trong gia đình cô đều có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nghĩ rằng cô ta là con gái, sau này phải gã ra ngoài, cho nên mặc dù thương cô ta nhưng không xem cô như người trong gia đình, cổ phần trong công ty càng không có phần của cô ta! Đứa con trong bụng của chị dâu vì cô ấy mà mất, ba mẹ và anh hai nếu như biết được chắc chắn sẽ mắng cô ấy chết.
Mạc Oanh Oanh càng ngày càng sợ hãi, hoàn toàn không dám đi bệnh viện xem tình trạng của Bạch Linh.
Tô Tố nhìn Mạc Oanh Oanh khờ khạo đứng ở đó, lạnh nhạt cười và nhún vai xách theo đồ đạc chuẩn bị đi. Nhưng ngay lúc này Mạc Oanh Oanh đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện Tô Tố!
Tô Tố?
Sao cô ta lại ở đây?
Mạc Oanh Oanh trong đầu loé lên một vở kịch lớn!
Mắt nhìn Tô Tố sắp đi, cô ta động tác nhanh nhẹn giữ lấy Tô Tố, “Cô không được đi!"
Tô Tố nhíu mày, “Sao, còn muốn đẩy tôi? Tôi không yếu đuối như Bạch Linh, muốn động tay với tôi, cô tốt nhất nên đo lượng trước sức của mình."
Mạc Oanh Oanh nhớ lại lần trước ở KTV muốn động tay với Tô Tố, đột nhiên xuất hiện một vài vệ sĩ, lần đó cô ta bị đánh đến khi về nhà mà mẹ cô ta cũng nhận không ra, không dễ gì để vết thương lành lặng, nghe Tô Tố nói vậy, cô ta lập tức choáng váng, cô ta không dám động tay nhưng dám hỏi, “Tại sao cô lại ở đây, người đàn bà vừa nãy là cô tìm đến đúng không? Chắc chắn là cô, chắn chắc là cô không quen với việc tôi và chị dâu ở đây thoải mái mua sắm, chắc chắn là cô trả thù cả nhà tôi, cho nên cố tình tìm tôi trút giận! Còn chị dâu tôi…..có phải cô để cho người đàn bà đó đẩy không? Chắc chắn là cô, tôi thừa biết là cô, người phụ nữa lòng dạ độc ác, cô rốt cuộc muốn gì! Tôi nói cho cô biết, cô hại tôi và chị dâu tôi thì ba mẹ và anh tôi không bỏ qua cho cô đâu!"
Tô Tố không nói lời nào chỉ đảo mắt.
Cô ta như vậy có phải nằm xuống cũng bị dính đạn?
Nhìn đám đông xung quanh, đột nhiên để mọi chuyện chỉ về hướng cô ta rồi!
Hehe-----
Cô ta lười quan tâm đến người phụ nữ ngu như heo này, người phụ nữ này thậm chí không xứng đáng làm đối thủ của cô ta, thủ đoạn thực sự quá thấp kém rồi!
Tô Tố quay người bỏ đi.
Mạc Oanh Oanh chạy đến trước mặt cô ta giữ cô lại ta.
“Mời cô lúc này đừng đối diện trước mặt tôi, hình dáng của cô lúc này còn không tốt bằng con lợn cái, cút xa ra!"
Mạc Oanh Oanh không chịu đi, “Tô Tố, cô mau chóng thừa nhận, người đàn bà đó phải người cô tìm đến không!"
“Tuỳ cô nghĩ như thế nào!"
Lời nói này trong đầu Mạc Oanh Oanh gần như là mặc định, ngay lúc này cô ta gấp gáp tìm ra thủ phạm cho việc phá thai của Bạch Linh. Như vậy mới có thể vô tội cho bản thân, cho nên nghe thấy Tô Tố nói như vậy, cô ta lập tức hét lên, “Tôi biết chắc chắn là cô, Tô Tố, bây giờ tôi về nhà nói với ba mẹ, họ nhất định sẽ tìm cô giải quyết!"
Nói xong, Mạc Oanh Oanh dường như sợ Tô Tố sẽ đối khẩu nên lập tức chạy ra ngoài.
“……"
……..
Bệnh viên Phục Hoa, Bạch Linh nằm trên chiếc giường bệnh lớn, nét mặt tái mét nhợt nhạt và đôi mắt khép lại, như thể sắp hôn mê.
Đã kiểm tra qua một lần, trên tay bác sĩ đang cầm kết quả kiểm tra, hoàn toàn không dám nhìn Mạc Tầm.
“Rốt cuộc là thế nào?" Mạc Tầm nhịn không được liền hỏi.
“Mạc Tổng….tình hình, không khả quan!" Bác sĩ mặc một chiếc áo choàng trắng hạ giọng ngập ngừng nói, “Đứa con được xác định là không còn rồi, việc sảy thai này là hại đến cơ thể nhất, Bạch tiểu thư cơ thể cô ấy đã không được tốt, mang thai không dễ dàng, lần này lại ra máu nhiều và tổn thương như vậy thì……"
Mạc Tầm trấn an lại tim.
Bác sĩ hạ nhẹ giọng nói tiếp, “Bởi vì đưa đến quá trễ, đã tổn thương đến cơ thể, sau này….Bạch tiểu thư e rằng sẽ không có con nữa."
Mạc Tầm một câu cũng không nói nên lời.
Áp lực trong phòng quá kinh khủng.
Mạc Tầm và bác sĩ đều nghĩ rằng Bạch Linh đã hôn mê, nhưng họ không thấy rằng, Bạch Linh trong chăn, đôi tay nắm chặt drap giường màu trắng, dùng sức rất mạnh, móng tay gần như dính xuyên thủng drap giường.
Sau này sẽ không bao giờ có con!
Bạch Linh cắn răng mới điều khiển được, không cho bản thân rung rẩy.
Cô ta không dễ gì tính toán kỹ lưỡng mới có được đứa con, tại vì Mạc Oanh Oanh! Không còn nữa!
Cả đời này đều không thể có con nữa!
Cả đời này đều không cùng Mạc Tầm kết tinh nữa!
Cả đời này đều không bị vợ chồng Mạc Đào coi trọng nữa!
Mạc Oanh Oanh!
Mạc Oanh Oanh!
Bầu không khí trong phòng bệnh liền hạ nhiệt.
Bác sĩ không bất an, “Mạc Tổng…."
Mạc Tầm đi đến bên giường bệnh, nhìn người Bạch Linh xanh xao, rõ ràng anh ta nên đau khổ, nhưng không biết rằng có phải đã quen với hình dáng này của Bạch Linh, anh ta hoàn toàn không tìm thấy cảm xúc đau khổ đối với cô ta.
Mạc Tầm thở dài nhìn vào bác sĩ, “Bây giờ việc chúng tôi phải làm là gì?"
“Chỉ có thể chăm sóc cơ thể." Bách sĩ thở một hơi, nhẹ nhàng nói, “Cơ thể cô Bạch Linh quá yếu rồi, lần lại lại chảy máu nhiều như vậy, nếu như không chăm sóc kỹ, sau này tính mạng e rằng….có hạn chế. Còn nữa, đừng cho cảm xúc của cô Bạch quá đau khổ, nếu không thì sẽ bị đau tim như thế càng khó điều trị hơn."
Mạc Tầm ngồi ngay mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve má Bạch Linh, ra hiệu tay cho bác sĩ, “Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài đi!"
Mạc Tầm nhìn Bạch Linh sâu sắc, trước mắt xuất hiện bóng của Tô Tố, anh ta trước đó còn cố gắng thuyết phục bản thân phải đối với Bạch Linh dịu dàng, chu đáo, cố gắng thuyết phục bản thân từ bỏ Tô Tố.
Nhưng bây giờ….
Đứa con không còn nữa, điều kiện trong lòng của anh dường như đã biến mất.
Anh phát hiện tim của mình bắt đầu hoạt động trở lại.
Tác giả :
Vô Danh