Boss Trở Thành Chồng
Chương 242
Tô Tố đứng trước cửa không động đậy, “Có phải anh đang bận không? Anh bận thì em sẽ về bên Tiểu Hy trước."
“Không bận."
Cô không mấy dễ dàng tới thăm anh một lần, cho dù bận cách mấy cũng không còn bận nữa.
Tiêu Lăng kéo cô vào phòng làm việc, tiện tay đóng cửa phòng, ôm vai cô đi vào bên trong, “Hôm nay không có đóng phim sao, muốn qua đây tại sao không báo một tiếng, để anh nhờ Tiểu Trần đi rước em."
“Hôm nay trường học khai giảng, người quá nhiều và quá ồn, không quay phim được, đạo diễn liền cho diễn viên một ngày phép, để tụi em nghỉ ngơi một ngày. Những đội biên tập tập hậu kì đang nắm bắt thời gian của tập phim, vừa lúc em không có gì làm liền tới bên đây thăm anh. Anh vừa nãy làm gì thế, sao giận dữ vậy?"
Tiêu Lăng kéo tay Tô Tố ngồi lên sofa, cau mày nói, “Đừng nhắc đến họ, nhờ họ làm cái phương án cũng làm không xong, công ty mướn họ về làm chứ có phải nuôi không họ đâu."
Tô Tố đối với công việc của họ không hiểu rõ lắm, nhún nhún vai đánh trống lảng chủ đề này.
Tiêu Lăng cũng ngồi xuống sofa, “Hôm nay trường của bọn em khai giảng, em không cần qua đó à?"
Đương nhiên là phải qua đó.
Vừa nãy lúc trên xe bus đã nhận được tin nhắn của Mộ Bạch, nhắc đi nhắc lại cô nhớ là đừng quên bữa tiệc chào mừng khai giảng tối nay.
Cô lúc đầu còn muốn lấy quay phim làm lý do từ chối, nhưng hôm nay được nghỉ phép, Mộ Bạch lại cùng chung đoàn làm phim với cô, như vậy là không còn lý do để từ chối nữa.
“Phải đi, hôm nay Tiểu Hy cũng đi, cố ý gọi điện thoại cho em để em cùng đi với cô ấy, nhưng cũng không gấp lắm, đợi Tiểu Hy đi làm về mới cùng nhau qua đó, trước bữa tiệc chào mừng tối nay mới ghé sang trường học là được."
Tiêu Lăng nhìu mày lại, cười nhưng không nói.
Thì ra cô đúng thật phải đi tham gia bữa tiệc.
“Anh thì sao, anh hôm nay bận đến khi nào?"
“Hôm nay không bận."
“Ặc……" Tô Tố nhìn vào đồng hồ treo trong phòng làm việc, nghi ngờ nhìn Tiêu Lăng, bây giờ mới 10 giờ sáng, vừa mới đi làm được một tiếng thôi, anh nói không bận?
Tiêu Lăng cầm lấy chìa khóa trên bàn làm việc, “Quãng thời gian này cũng chưa đi đâu chơi, anh dẫn em đi dạo mấy vòng."
“Hey? Tay anh đỡ chưa?"
“Bữa tối hôm qua vừa mới tháo băng, lúc đầu thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, anh đã nói không cần băng bó, Tiểu Trần lại nhất định đi gọi bác sĩ, cũng gần khỏi hoàn toàn rồi, lái xe hoàn toàn không có vấn đề."
Tô Tố nắm lấy tay anh nhìn một hồi, vết thương trên đốt xương ngón tay đích thực đã gần khỏi hoàn toàn, chỉ là vết sẹo trên tay vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tay anh ban đầu rất đẹp.
Ngón tay mảnh mai, khớp xương tay rõ ràng, móng tay cắt rất sạch sẽ, nhìn thôi đã thấy rất mê hồn rồi, nhưng bây giờ trên đó lại để lại một vết sẹo xấu xí.
Cô nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo trên khớp xương tay đó, “Vết sẹo này có thể làm xóa đi không?"
“Chắc là không thể xóa được." Ánh mắt Tiêu Lăng lướt nhìn vào vết sẹo trên trán của Tô Tố, bất chợt để ý thu lại bàn tay, nói giỡn rằng, “Sao thế? Chê anh rồi à?"
“Không có, chỉ là có chút hối tiếc."
Cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật thủ công không tì vết, kết quả không cẩn thận làm nứt mẻ một miếng, chuyện này đều khiến người khác cảm thấy rất là tiếc nuối.
Trong lòng Tiêu Lăng khó chịu như là bị kim chích.
Vết thương của anh chỉ là ở trên tay mà cô cũng cảm thấy hối tiếc, vậy vết sẹo trên trán cô, cô lại không giống như bây giờ để tâm đến như vậy.
Thật ra vết sẹo trên tay anh có thể xóa đi, chỉ là anh không muốn thôi.
Anh muốn để lại cho bản thân một vết sẹo như là một bài học, để anh sau này lúc mất đi lý trí nhìn lại, có thể nghĩ đến vết sẹo trên trán cô, như vậy có thể giúp anh tìm lại lý trí cho bản thân.
“Không nói nữa, đi, chúng ta đi dạo một vòng."
Tiêu Lăng dẫn Tô Tố đi dạo ở trung tâm mua sắm.
Chỗ đó là trung tâm mua sắm quốc tế lớn nhất của thành phố A, bên trong đều là những thương hiệu trang phục và trang sức nổi tiếng của nước ngoài.
Tô Tố đi đến trước cửa là muốn rút lui quay về, kéo tay Tiêu Lăng nhất định không vào, “Anh dẫn em đến đây làm gì, em cũng đâu có muốn mua đồ."
Cát sê của cô trong “Ngạo Vân truyện “ đã được kết toán, tiền đã được chuyển vào tài khoản của cô, nhưng cô chưa có danh tiếng, thu nhập ắt nhiên không nhiều, hôm nay trường khai giảng cô lại phải đi đóng học phí, kì thực nếu như không phải Tiêu Lăng đóng học phí cho con, cô có khả năng ngay cả học phí cũng trả không nổi.
Lúc này cô làm gì có tiền đi trung tâm mua sắm.
“Dẫn em đi sắm chút quần áo."
“Không cần không cần, quần áo của em đủ mặc rồi." Tô Tố lắc đầu như là cái trống lắc tay.
Đồ của trung tâm thương mại này nổi tiếng mắc!
Mắc muốn chết!
Hồi xưa cô đi sắm đồ cũng không dám tới đây mua, nghe nói một bộ trang phục bình thường thôi cũng phải năm chữ số, nghĩ thôi là cũng thấy sợ rồi.
Tiêu Lăng dùng lực kéo cô vào đó, “Bây giờ trời chuyển lạnh, em nên sắm quần áo mới rồi. "Không cần không cần." Tô Tố ôm chặt cái trụ lớn trước cửa vào nhất định là không vô, cử động này làm thu hút đến ánh mắt lạ lùng của bảo vệ, Tô Tố liếc mắt nhìn sang đó, “Nhìn gì mà nhìn, chưa gặp qua gái đẹp hả!"
Tiêu Lăng, “……"
Tô Tố như con bạch tuộc quấn chặt lấy cái trụ, “Đồ ở đây mắc muốn chết, em không mua đâu."
“Anh trả tiền."
“Vậy càng không được."
Tiêu Lăng trong lòng không vui, dùng sức kéo cô từ cây trụ xuống, mặc kệ sự kêu la của Tô Tố, mạnh tay kéo cô vào trung tâm mua sắm.
Vào trong trung tâm mua sắm, Tô Tố trái lại ngại ngừng không kêu la nữa, bị Tiêu Lăng mạnh tay kéo lên tiệm trang phục nữ ở lầu hai.
Những sản phẩm xa xỉ trong trung mua sắm thật ra không nhiều người lắm, những mỗi thương hiệu đều trang trí vô cùng sang trọng, Tô Tố nhìn tới hoa cả mắt, Tiêu Lăng vừa đi lên trước vừa nắm lấy cánh tay của cô, “Em là người phụ nữ của anh, xài tiền của anh là chuyện đương nhiên, Tô Tố, sau này cấm không được phân chia với anh rõ ràng đến thế."
“Tiêu Lăng, nếu như anh đúng thật muốn mua đồ cho em, vậy anh có thể mua cho em một cái điện thoại di động không?"
Bước chân của Tiêu Lăng khựng lại, nhíu chặt mày.
Anh nhớ là lần trước anh mới sắm cho cô một cái điện thoại mới, dùng chắc là chưa đến hai tháng.
Nhưng chỉ là một cái điện thoại thôi, anh có thể đồng ý được, “Được!"
Tô Tố nhẹ nhõm lòng, “Vậy chúng ta đi thôi."
“Mua quần áo xong đã!"
“Hey……"
Con người này nghe không hiểu lời nói của cô sao, cô không muốn tới cái nơi hút máu này để tiêu tiền.
Cuối cùng và cuối cùng, Tô Tố vẫn bị Tiêu Lăng kéo đến mua mười mấy bao quần áo, kèm theo năm sáu đôi giày, và còn có các loại phụ kiện túi xách. Lúc quẹt thẻ lòng Tô Tố cứ như đang tụt máu.
Vừa bắt đầu là cô còn đang tính toán phải trả tiền cho Tiêu Lăng, nhưng sau khi cô tính toán lại giá cả món đồ của từng thứ từng thứ một thiết thực muốn khóc ra nước mắt.
Chỉ một ngày tiêu tiền như thế, đủ cho cô và hai đứa trẻ dùng vài chục năm trước đó rồi.
Đặc biệt là mấy cái túi xách, đeo như vậy ra ngoài người ta còn không ăn cướp cô à?
Tiêu Lăng trả tiền xong viết lại địa chỉ cho phục vụ, “Trước tối nay giao đến tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ." Vừa xoay mắt lại là nhìn bộ dạng Tô Tố dở sống dở chết rất là tức cười, “Không phải phụ nữ cũng đều thích đổ máu đi mua sắm sao."
“Thích mua sắm là thiên tính của phụ nữ không sai, nhưng tự mình kiếm được tiền tự mình tiêu nó mới cảm thấy đáng và thoải mái hơn. Tiêu Lăng, bây giờ em đã có khả năng kiếm tiền, sau này anh đừng như thế nữa."
Nếu như là ngày xưa, Tiêu Lăng khẳng định sẽ lạnh mặt ngay.
Mời cô đi mua đồ mà còn ở đây nói này nói nọ.
Nhưng bây giờ Tiêu Lăng có tiến bộ hơn nhiều, anh kiên nhẫn giải thích, “Em bây giờ nói sao cũng gọi là một tiểu minh tinh rồi, sau này nhất định là phải tham gia không ít hoạt động, không thể cứ ăn mặc tùy tiện như thế mà ra đường được, sẽ khiến cho người trong ngành có chuyện đàm tiếu, những bộ quần áo này không gọi là hàng hiệu lắm, em có thể mặc để tham gia hoạt động, đúng rồi, buổi tiệc khiêu vũ chào mừng khai giảng tối nay cũng có thể mặc đấy."
“Tiêu Lăng, chúng ta bây giờ chỉ là bạn trai bạn gái, anh không cần thiết phải tiêu nhiều tiền trên người em như thế đâu."
Tiêu Lăng cũng không giận, đôi mày nhíu lại ôm eo cô, “Cho nên em đang ám thị là anh phải nên cho em một danh phận đúng không?"
“Không bận."
Cô không mấy dễ dàng tới thăm anh một lần, cho dù bận cách mấy cũng không còn bận nữa.
Tiêu Lăng kéo cô vào phòng làm việc, tiện tay đóng cửa phòng, ôm vai cô đi vào bên trong, “Hôm nay không có đóng phim sao, muốn qua đây tại sao không báo một tiếng, để anh nhờ Tiểu Trần đi rước em."
“Hôm nay trường học khai giảng, người quá nhiều và quá ồn, không quay phim được, đạo diễn liền cho diễn viên một ngày phép, để tụi em nghỉ ngơi một ngày. Những đội biên tập tập hậu kì đang nắm bắt thời gian của tập phim, vừa lúc em không có gì làm liền tới bên đây thăm anh. Anh vừa nãy làm gì thế, sao giận dữ vậy?"
Tiêu Lăng kéo tay Tô Tố ngồi lên sofa, cau mày nói, “Đừng nhắc đến họ, nhờ họ làm cái phương án cũng làm không xong, công ty mướn họ về làm chứ có phải nuôi không họ đâu."
Tô Tố đối với công việc của họ không hiểu rõ lắm, nhún nhún vai đánh trống lảng chủ đề này.
Tiêu Lăng cũng ngồi xuống sofa, “Hôm nay trường của bọn em khai giảng, em không cần qua đó à?"
Đương nhiên là phải qua đó.
Vừa nãy lúc trên xe bus đã nhận được tin nhắn của Mộ Bạch, nhắc đi nhắc lại cô nhớ là đừng quên bữa tiệc chào mừng khai giảng tối nay.
Cô lúc đầu còn muốn lấy quay phim làm lý do từ chối, nhưng hôm nay được nghỉ phép, Mộ Bạch lại cùng chung đoàn làm phim với cô, như vậy là không còn lý do để từ chối nữa.
“Phải đi, hôm nay Tiểu Hy cũng đi, cố ý gọi điện thoại cho em để em cùng đi với cô ấy, nhưng cũng không gấp lắm, đợi Tiểu Hy đi làm về mới cùng nhau qua đó, trước bữa tiệc chào mừng tối nay mới ghé sang trường học là được."
Tiêu Lăng nhìu mày lại, cười nhưng không nói.
Thì ra cô đúng thật phải đi tham gia bữa tiệc.
“Anh thì sao, anh hôm nay bận đến khi nào?"
“Hôm nay không bận."
“Ặc……" Tô Tố nhìn vào đồng hồ treo trong phòng làm việc, nghi ngờ nhìn Tiêu Lăng, bây giờ mới 10 giờ sáng, vừa mới đi làm được một tiếng thôi, anh nói không bận?
Tiêu Lăng cầm lấy chìa khóa trên bàn làm việc, “Quãng thời gian này cũng chưa đi đâu chơi, anh dẫn em đi dạo mấy vòng."
“Hey? Tay anh đỡ chưa?"
“Bữa tối hôm qua vừa mới tháo băng, lúc đầu thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, anh đã nói không cần băng bó, Tiểu Trần lại nhất định đi gọi bác sĩ, cũng gần khỏi hoàn toàn rồi, lái xe hoàn toàn không có vấn đề."
Tô Tố nắm lấy tay anh nhìn một hồi, vết thương trên đốt xương ngón tay đích thực đã gần khỏi hoàn toàn, chỉ là vết sẹo trên tay vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tay anh ban đầu rất đẹp.
Ngón tay mảnh mai, khớp xương tay rõ ràng, móng tay cắt rất sạch sẽ, nhìn thôi đã thấy rất mê hồn rồi, nhưng bây giờ trên đó lại để lại một vết sẹo xấu xí.
Cô nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo trên khớp xương tay đó, “Vết sẹo này có thể làm xóa đi không?"
“Chắc là không thể xóa được." Ánh mắt Tiêu Lăng lướt nhìn vào vết sẹo trên trán của Tô Tố, bất chợt để ý thu lại bàn tay, nói giỡn rằng, “Sao thế? Chê anh rồi à?"
“Không có, chỉ là có chút hối tiếc."
Cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật thủ công không tì vết, kết quả không cẩn thận làm nứt mẻ một miếng, chuyện này đều khiến người khác cảm thấy rất là tiếc nuối.
Trong lòng Tiêu Lăng khó chịu như là bị kim chích.
Vết thương của anh chỉ là ở trên tay mà cô cũng cảm thấy hối tiếc, vậy vết sẹo trên trán cô, cô lại không giống như bây giờ để tâm đến như vậy.
Thật ra vết sẹo trên tay anh có thể xóa đi, chỉ là anh không muốn thôi.
Anh muốn để lại cho bản thân một vết sẹo như là một bài học, để anh sau này lúc mất đi lý trí nhìn lại, có thể nghĩ đến vết sẹo trên trán cô, như vậy có thể giúp anh tìm lại lý trí cho bản thân.
“Không nói nữa, đi, chúng ta đi dạo một vòng."
Tiêu Lăng dẫn Tô Tố đi dạo ở trung tâm mua sắm.
Chỗ đó là trung tâm mua sắm quốc tế lớn nhất của thành phố A, bên trong đều là những thương hiệu trang phục và trang sức nổi tiếng của nước ngoài.
Tô Tố đi đến trước cửa là muốn rút lui quay về, kéo tay Tiêu Lăng nhất định không vào, “Anh dẫn em đến đây làm gì, em cũng đâu có muốn mua đồ."
Cát sê của cô trong “Ngạo Vân truyện “ đã được kết toán, tiền đã được chuyển vào tài khoản của cô, nhưng cô chưa có danh tiếng, thu nhập ắt nhiên không nhiều, hôm nay trường khai giảng cô lại phải đi đóng học phí, kì thực nếu như không phải Tiêu Lăng đóng học phí cho con, cô có khả năng ngay cả học phí cũng trả không nổi.
Lúc này cô làm gì có tiền đi trung tâm mua sắm.
“Dẫn em đi sắm chút quần áo."
“Không cần không cần, quần áo của em đủ mặc rồi." Tô Tố lắc đầu như là cái trống lắc tay.
Đồ của trung tâm thương mại này nổi tiếng mắc!
Mắc muốn chết!
Hồi xưa cô đi sắm đồ cũng không dám tới đây mua, nghe nói một bộ trang phục bình thường thôi cũng phải năm chữ số, nghĩ thôi là cũng thấy sợ rồi.
Tiêu Lăng dùng lực kéo cô vào đó, “Bây giờ trời chuyển lạnh, em nên sắm quần áo mới rồi. "Không cần không cần." Tô Tố ôm chặt cái trụ lớn trước cửa vào nhất định là không vô, cử động này làm thu hút đến ánh mắt lạ lùng của bảo vệ, Tô Tố liếc mắt nhìn sang đó, “Nhìn gì mà nhìn, chưa gặp qua gái đẹp hả!"
Tiêu Lăng, “……"
Tô Tố như con bạch tuộc quấn chặt lấy cái trụ, “Đồ ở đây mắc muốn chết, em không mua đâu."
“Anh trả tiền."
“Vậy càng không được."
Tiêu Lăng trong lòng không vui, dùng sức kéo cô từ cây trụ xuống, mặc kệ sự kêu la của Tô Tố, mạnh tay kéo cô vào trung tâm mua sắm.
Vào trong trung tâm mua sắm, Tô Tố trái lại ngại ngừng không kêu la nữa, bị Tiêu Lăng mạnh tay kéo lên tiệm trang phục nữ ở lầu hai.
Những sản phẩm xa xỉ trong trung mua sắm thật ra không nhiều người lắm, những mỗi thương hiệu đều trang trí vô cùng sang trọng, Tô Tố nhìn tới hoa cả mắt, Tiêu Lăng vừa đi lên trước vừa nắm lấy cánh tay của cô, “Em là người phụ nữ của anh, xài tiền của anh là chuyện đương nhiên, Tô Tố, sau này cấm không được phân chia với anh rõ ràng đến thế."
“Tiêu Lăng, nếu như anh đúng thật muốn mua đồ cho em, vậy anh có thể mua cho em một cái điện thoại di động không?"
Bước chân của Tiêu Lăng khựng lại, nhíu chặt mày.
Anh nhớ là lần trước anh mới sắm cho cô một cái điện thoại mới, dùng chắc là chưa đến hai tháng.
Nhưng chỉ là một cái điện thoại thôi, anh có thể đồng ý được, “Được!"
Tô Tố nhẹ nhõm lòng, “Vậy chúng ta đi thôi."
“Mua quần áo xong đã!"
“Hey……"
Con người này nghe không hiểu lời nói của cô sao, cô không muốn tới cái nơi hút máu này để tiêu tiền.
Cuối cùng và cuối cùng, Tô Tố vẫn bị Tiêu Lăng kéo đến mua mười mấy bao quần áo, kèm theo năm sáu đôi giày, và còn có các loại phụ kiện túi xách. Lúc quẹt thẻ lòng Tô Tố cứ như đang tụt máu.
Vừa bắt đầu là cô còn đang tính toán phải trả tiền cho Tiêu Lăng, nhưng sau khi cô tính toán lại giá cả món đồ của từng thứ từng thứ một thiết thực muốn khóc ra nước mắt.
Chỉ một ngày tiêu tiền như thế, đủ cho cô và hai đứa trẻ dùng vài chục năm trước đó rồi.
Đặc biệt là mấy cái túi xách, đeo như vậy ra ngoài người ta còn không ăn cướp cô à?
Tiêu Lăng trả tiền xong viết lại địa chỉ cho phục vụ, “Trước tối nay giao đến tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ." Vừa xoay mắt lại là nhìn bộ dạng Tô Tố dở sống dở chết rất là tức cười, “Không phải phụ nữ cũng đều thích đổ máu đi mua sắm sao."
“Thích mua sắm là thiên tính của phụ nữ không sai, nhưng tự mình kiếm được tiền tự mình tiêu nó mới cảm thấy đáng và thoải mái hơn. Tiêu Lăng, bây giờ em đã có khả năng kiếm tiền, sau này anh đừng như thế nữa."
Nếu như là ngày xưa, Tiêu Lăng khẳng định sẽ lạnh mặt ngay.
Mời cô đi mua đồ mà còn ở đây nói này nói nọ.
Nhưng bây giờ Tiêu Lăng có tiến bộ hơn nhiều, anh kiên nhẫn giải thích, “Em bây giờ nói sao cũng gọi là một tiểu minh tinh rồi, sau này nhất định là phải tham gia không ít hoạt động, không thể cứ ăn mặc tùy tiện như thế mà ra đường được, sẽ khiến cho người trong ngành có chuyện đàm tiếu, những bộ quần áo này không gọi là hàng hiệu lắm, em có thể mặc để tham gia hoạt động, đúng rồi, buổi tiệc khiêu vũ chào mừng khai giảng tối nay cũng có thể mặc đấy."
“Tiêu Lăng, chúng ta bây giờ chỉ là bạn trai bạn gái, anh không cần thiết phải tiêu nhiều tiền trên người em như thế đâu."
Tiêu Lăng cũng không giận, đôi mày nhíu lại ôm eo cô, “Cho nên em đang ám thị là anh phải nên cho em một danh phận đúng không?"
Tác giả :
Vô Danh