Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ!!
Chương 56: Đừng trách cô tự bảo vệ mình
Đang uống trà, thì trợ lý của bà Tống đột nhiên đi tới nói nhỏ một hai câu gì đó, mặt bà Tống đột nhiên sa sẩm lại: “Gọi tôi qua đó để làm gì? Lão Lý cũng không phải không biết tôi không thích người phụ nữ đó ".
Trợ lý vẻ mặt ngượng ngùng, nói nhỏ: "Lý tổng nói dù sao việc thiết kế trang sức trước đó là ông ấy giao cho bên kia, bây giờ đã đổi người, nên muốn bà qua đó hòa giải, để tránh khó xử."
“Sao vậy?" Diệp Châu Hạ hỏi, “Thiết kế trang sức có vấn đề gì sao?
“Không có vấn đề gì" vẻ mặt cáu kỉnh khó giấu của bà Tống, khi nhìn thấy Diệp Châu Hạ mới thoải mái hơn.
"Lão Lý trước đó không tìm được người phù hợp, ông ta không biết nghe ai nói, nhà thiết kế mới Đàm Nguyệt Nhiên ở Yến Kinh rất giỏi, nên đã yêu cầu cô ấy làm việc này, kết quả không phải thay đổi rồi sao? Tự mình làm người tốt, lại bảo chị đi làm kẻ xấu, giỏi thật. "
Nghe thấy ba chữ “ Đàm Nguyệt Nhiên", trái tim Diệp Châu Hạ trở nên lạnh lẽo, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Có phải là vợ của Lục Quyền Huy, tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Cố thị, Đàm Nguyệt Nhiên không?"
Cô ta đúng là âm hồn không tan, bắt được thời cơ liền bám lấy những người thượng lưu này, thật sự không biết những thiết kế nửa vời của cô ta có bao nhiêu phân lượng, nếu thiết kế ra người ta không hài lòng không sợ làm Lục Quyền Huy đắc tội người khác sao.
“Chính là cô ta," bà Tống hừ một tiếng, kinh thường.
"Chính là nhà thiết kế gà mờ trong cuộc đấu giá mà chúng ta gặp nhau, đưa cho chị một tập tài liệu giới thiệu, suýt chút nữa đã làm chị mất mặt, mắt nhìn của Lão Lý cũng quá tệ đi."
Sự cố "dây đeo trán" trước đó khiến Đàm Nguyệt Nhiên hoàn toàn kết thù với bà Tống.
"Đó có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi."
“Có lẽ, sau này cô ấy có đến nhà chị xin lỗi, chị cũng không có gặp cô ấy" bà Tống cau mày, có chút tức giận: “Nhưng lúc trước khi chị nói chuyện phiếm với em có vài câu nói của em làm chị sực nhớ, nhà họ Cố mới tan cửa nát nhà, ngay sau đó Lục Quyền Huy đã kết hôn với người phụ nữ này rồi, người phụ nữ này không hề đơn giản. "
Không chỉ không đơn giản, e rằng còn là một con rắn!
Kể từ khi Diệp Châu Hạ và bà Tống quen biết nhau, họ thường đến tụ tập vào cuối tuần, Diệp Châu Hạ cố tình tiết lộ một số thói quen của Cố Quỳnh Cúc trước mặt bà ấy, nhắc nhở bà ấy về người bạn cũ của mình, sau đó nhân cơ hội này để nhắc nhở một hai câu, ngày qua ngày, bà Tống dần dần chán ghét vợ chồng Đàm Nguyệt Nhiên.
Cho nên dù có đến sảnh tiệc gặp mặt, bà Tống cũng sẽ không cho Đàm Nguyệt Nhiên sắc mặt tốt.
"Chị Tống, chị vẫn nên đi xem xem, người ta có thế nào với chị cũng không liên quan, nhưng anh Lý là bạn tốt của chị, anh ấy thực sự trông cậy chị có thể giúp anh ấy làm trung gian cho những trường hợp này."
"Lão Lý hôm nay cố ý đẩy việc cho chị nên mới tới đây mà."
Bà Tống bất lực thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Vậy thì em đừng ở đây nữa, chán lắm, suối nước nóng ở đây không tệ, đi ngâm đi, xong việc ở đây chị sẽ tìm em, lát nữa cùng nhau mát xa thư giãn. "
"Được."
Sảnh tiệc có thể xảy ra chuyện gì khiến Đàm Nguyệt Nhiên xấu hổ, Diệp Châu Hạ có thể đoán được, cô không vội vàng đi xem náo nhiệt, kẻo Đàm Nguyệt Nhiên chó cùng rứt giậu cắn lấy cô không buông, nên cứ làm theo lời bà Tống nói, đến suối nước nóng ngâm mình.
Mặt khác, Đàm Nguyệt Nhiên hiểu những gì bà Tống nói thay tổng Lý tổng để từ chối thiết kế của cô, ngoài mặt thì bảo không sao, nhưng khi quay lưng thì sắc mặt liền trở nên khó coi.
Lục Quyền Huy đứng bên cạnh trầm giọng nói: "Không thành thì không thành, không có gì đáng giận cả, bác sĩ nói vị trí thai của em không đúng, sau này em nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện kết giao như thế này em không cần quan tâm, anh có thể tự giải quyết.". "
"Vốn mọi chuyện mười phần đã chắc chín, chúng ta đã tặng cho ông Lý bộ đồ trang sức để gửi cho mẹ ông ấy nhân ngày sinh nhật, họ đã chịu ân tình của chúng ta rồi, mối quan hệ này xem như đã kết thành rồi, vậy mà bà Tống này cố tình chen chân vào, bà ta chính là không vừa mắt chúng ta. "
"Đừng nói bậy, liên quan gì đến bà Tống?"
"Sao lại không? Anh còn chưa nghe thấy sao? Nhà thiết kế mà ông Lý tìm được bây giờ là do bà Tống giới thiệu, bà ấy vì sự cố dây đeo trán trước đó mà ôm hận trong lòng với em, em đã đến xin lỗi mấy lần rồi nhưng không tiếp, bà già này thù dai thật, khăng khăng nghĩ rằng lần đó em cố tình làm bà ta bẻ mặt! "
Khi nhắc đến chuyện này, Lục Quyền Huy cũng có chút không vui.
"Em cũng vậy, có chút chuyện cũng không thể làm tốt, em là một nhà thiết kế, làm thế nào để luyện trang sức làm thế nào để đeo cũng không biết? Nếu có Quỳnh Cúc ở đây..."
Vẻ mặt của Đàm Nguyệt Nhiên đột nhiên thay đổi, cho dù Lục Quyền Huy có nuốt xuống nửa câu sau, vẻ mặt của cô cũng không thể bình thường lại, cô lập tức vùng khỏi cánh tay của Lục Quyền Huy, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Giờ anh lại nhớ đến cái tốt của cô ta rồi sao? Tôi một lòng vì anh, anh lại vì một chút chuyện nhỏ mà so sánh tôi với cô ta?"
"Anh lỡ miệng nói vậy thôi, em có cần kích động như vậy không? Có người đang nhìn kìa."
"Nhìn thì nhìn, đừng đụng vào tôi."
Đàm Nguyệt Nhiên dựa vào việc mình đang mang thai, ưỡn ngực thẳng lưng, lập tức cau mặt bỏ lại Lục Quyền Huy phía sau, "Anh tự mình đi dự tiệc đi, tôi muốn yên tĩnh."
Thời gian gần đây của Lục Quyền Huy cũng không hề suôn sẻ, rõ ràng là Đàm Nguyệt Nhiên sai còn kiếm chuyện vô cớ, anh ta lúc này cũng thấy tức giận, vì đang trong tiệc nên không thể nổi nóng, sầm mặt rời đi không nhìn lại.
Nhìn thấy anh thật sự đi rồi, Đàm Nguyệt Nhiên xoay người đuổi theo vài bước, cảm thấy xấu hổ, liền nghiến răng dừng lại, cô thân cô thề cô, muốn giữ Lục Quyền Huy ở bên cạnh mình cô phải có bản lĩnh.
Sau khi hỏi hỏi thăm xung quanh trong bữa tiệc, cô mới biết được nhà thiết kế đã cướp việc thiết kế trang sức cho tổng Lý tổng là Diệp Châu Hạ, lúc đầu cô nghĩ rằng có thể là ai đó trùng tên, nhưng cô đã nhìn thấy Thiệu Viên Viên.
Vậy đó thực sự là cô ta.
Năm lần bảy lượt ngáng chân cô, phá hỏng chuyện của cô, vậy đừng trách cô phải tự bảo vệ mình
——
Người phục vụ đưa Diệp Châu Hạ đến suối nước nóng trong nhà: "Cô Diệp, bên kia là phòng thay đồ, bên trong có áo tắm và áo choàng sạch, nếu cô cần gì khác, chỉ cần bấm chuông gọi cho chúng tôi là được."
Diệp Châu Hạ cảm ơn, rồi nhìn xung quanh suối nước nóng này.
Khu suối nước nóng trong nhà này là một địa điểm tụ tập nhỏ, tuy không lớn nhưng thích hợp cho việc tụ tập ba hoặc hai người bạn, cũng có sự riêng tư, có hàng chục địa điểm như vậy trong khu suối nước nóng này.
Vì đang là mùa hè, nên điều hòa không khí trong nhà rất mạnh, phía sau một bức bình phong là trần nhà đặc biệt, ánh sáng trên mái nhà có thể thay đổi thành nhiều kiểu đêm, ngày và mưa, tạo cho người ta cảm giác như một suối nước nóng ngoài trời.
Diệp Châu Hạ thay áo tắm và áo choàng, cuộn tóc lại, ngồi bên bể bơi thử nhiệt độ nước, cởi áo choàng bước xuống nước, trong nước có mùi lưu huỳnh phản phất, nước chảy trên hòn non bộ, nổi trên mặt nước là xô đá chứa rượu vang đỏ và trái cây.
Diệp Châu Hạ nằm ở bên cạnh hồ bơi, bất giác có chút buồn ngủ.
Hơi nước bốc hơi trong bể suối nước nóng, gần như nhấn chìm cô, không còn thấy bóng dáng nữa.
Âm thanh của bước chân khẽ vang lên sau bức bình phong.
Tiếng “Ào" khi nhảy xuống nước đặc biệt rõ ràng trong bầu không khí tĩnh lặng, Diệp Châu Hạ mở mắt ra trong mơ màng, lờ mờ nhìn thấy bộ ngực cường tráng trần trụi của người đàn ông.
Trợ lý vẻ mặt ngượng ngùng, nói nhỏ: "Lý tổng nói dù sao việc thiết kế trang sức trước đó là ông ấy giao cho bên kia, bây giờ đã đổi người, nên muốn bà qua đó hòa giải, để tránh khó xử."
“Sao vậy?" Diệp Châu Hạ hỏi, “Thiết kế trang sức có vấn đề gì sao?
“Không có vấn đề gì" vẻ mặt cáu kỉnh khó giấu của bà Tống, khi nhìn thấy Diệp Châu Hạ mới thoải mái hơn.
"Lão Lý trước đó không tìm được người phù hợp, ông ta không biết nghe ai nói, nhà thiết kế mới Đàm Nguyệt Nhiên ở Yến Kinh rất giỏi, nên đã yêu cầu cô ấy làm việc này, kết quả không phải thay đổi rồi sao? Tự mình làm người tốt, lại bảo chị đi làm kẻ xấu, giỏi thật. "
Nghe thấy ba chữ “ Đàm Nguyệt Nhiên", trái tim Diệp Châu Hạ trở nên lạnh lẽo, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Có phải là vợ của Lục Quyền Huy, tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Cố thị, Đàm Nguyệt Nhiên không?"
Cô ta đúng là âm hồn không tan, bắt được thời cơ liền bám lấy những người thượng lưu này, thật sự không biết những thiết kế nửa vời của cô ta có bao nhiêu phân lượng, nếu thiết kế ra người ta không hài lòng không sợ làm Lục Quyền Huy đắc tội người khác sao.
“Chính là cô ta," bà Tống hừ một tiếng, kinh thường.
"Chính là nhà thiết kế gà mờ trong cuộc đấu giá mà chúng ta gặp nhau, đưa cho chị một tập tài liệu giới thiệu, suýt chút nữa đã làm chị mất mặt, mắt nhìn của Lão Lý cũng quá tệ đi."
Sự cố "dây đeo trán" trước đó khiến Đàm Nguyệt Nhiên hoàn toàn kết thù với bà Tống.
"Đó có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi."
“Có lẽ, sau này cô ấy có đến nhà chị xin lỗi, chị cũng không có gặp cô ấy" bà Tống cau mày, có chút tức giận: “Nhưng lúc trước khi chị nói chuyện phiếm với em có vài câu nói của em làm chị sực nhớ, nhà họ Cố mới tan cửa nát nhà, ngay sau đó Lục Quyền Huy đã kết hôn với người phụ nữ này rồi, người phụ nữ này không hề đơn giản. "
Không chỉ không đơn giản, e rằng còn là một con rắn!
Kể từ khi Diệp Châu Hạ và bà Tống quen biết nhau, họ thường đến tụ tập vào cuối tuần, Diệp Châu Hạ cố tình tiết lộ một số thói quen của Cố Quỳnh Cúc trước mặt bà ấy, nhắc nhở bà ấy về người bạn cũ của mình, sau đó nhân cơ hội này để nhắc nhở một hai câu, ngày qua ngày, bà Tống dần dần chán ghét vợ chồng Đàm Nguyệt Nhiên.
Cho nên dù có đến sảnh tiệc gặp mặt, bà Tống cũng sẽ không cho Đàm Nguyệt Nhiên sắc mặt tốt.
"Chị Tống, chị vẫn nên đi xem xem, người ta có thế nào với chị cũng không liên quan, nhưng anh Lý là bạn tốt của chị, anh ấy thực sự trông cậy chị có thể giúp anh ấy làm trung gian cho những trường hợp này."
"Lão Lý hôm nay cố ý đẩy việc cho chị nên mới tới đây mà."
Bà Tống bất lực thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Vậy thì em đừng ở đây nữa, chán lắm, suối nước nóng ở đây không tệ, đi ngâm đi, xong việc ở đây chị sẽ tìm em, lát nữa cùng nhau mát xa thư giãn. "
"Được."
Sảnh tiệc có thể xảy ra chuyện gì khiến Đàm Nguyệt Nhiên xấu hổ, Diệp Châu Hạ có thể đoán được, cô không vội vàng đi xem náo nhiệt, kẻo Đàm Nguyệt Nhiên chó cùng rứt giậu cắn lấy cô không buông, nên cứ làm theo lời bà Tống nói, đến suối nước nóng ngâm mình.
Mặt khác, Đàm Nguyệt Nhiên hiểu những gì bà Tống nói thay tổng Lý tổng để từ chối thiết kế của cô, ngoài mặt thì bảo không sao, nhưng khi quay lưng thì sắc mặt liền trở nên khó coi.
Lục Quyền Huy đứng bên cạnh trầm giọng nói: "Không thành thì không thành, không có gì đáng giận cả, bác sĩ nói vị trí thai của em không đúng, sau này em nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện kết giao như thế này em không cần quan tâm, anh có thể tự giải quyết.". "
"Vốn mọi chuyện mười phần đã chắc chín, chúng ta đã tặng cho ông Lý bộ đồ trang sức để gửi cho mẹ ông ấy nhân ngày sinh nhật, họ đã chịu ân tình của chúng ta rồi, mối quan hệ này xem như đã kết thành rồi, vậy mà bà Tống này cố tình chen chân vào, bà ta chính là không vừa mắt chúng ta. "
"Đừng nói bậy, liên quan gì đến bà Tống?"
"Sao lại không? Anh còn chưa nghe thấy sao? Nhà thiết kế mà ông Lý tìm được bây giờ là do bà Tống giới thiệu, bà ấy vì sự cố dây đeo trán trước đó mà ôm hận trong lòng với em, em đã đến xin lỗi mấy lần rồi nhưng không tiếp, bà già này thù dai thật, khăng khăng nghĩ rằng lần đó em cố tình làm bà ta bẻ mặt! "
Khi nhắc đến chuyện này, Lục Quyền Huy cũng có chút không vui.
"Em cũng vậy, có chút chuyện cũng không thể làm tốt, em là một nhà thiết kế, làm thế nào để luyện trang sức làm thế nào để đeo cũng không biết? Nếu có Quỳnh Cúc ở đây..."
Vẻ mặt của Đàm Nguyệt Nhiên đột nhiên thay đổi, cho dù Lục Quyền Huy có nuốt xuống nửa câu sau, vẻ mặt của cô cũng không thể bình thường lại, cô lập tức vùng khỏi cánh tay của Lục Quyền Huy, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Giờ anh lại nhớ đến cái tốt của cô ta rồi sao? Tôi một lòng vì anh, anh lại vì một chút chuyện nhỏ mà so sánh tôi với cô ta?"
"Anh lỡ miệng nói vậy thôi, em có cần kích động như vậy không? Có người đang nhìn kìa."
"Nhìn thì nhìn, đừng đụng vào tôi."
Đàm Nguyệt Nhiên dựa vào việc mình đang mang thai, ưỡn ngực thẳng lưng, lập tức cau mặt bỏ lại Lục Quyền Huy phía sau, "Anh tự mình đi dự tiệc đi, tôi muốn yên tĩnh."
Thời gian gần đây của Lục Quyền Huy cũng không hề suôn sẻ, rõ ràng là Đàm Nguyệt Nhiên sai còn kiếm chuyện vô cớ, anh ta lúc này cũng thấy tức giận, vì đang trong tiệc nên không thể nổi nóng, sầm mặt rời đi không nhìn lại.
Nhìn thấy anh thật sự đi rồi, Đàm Nguyệt Nhiên xoay người đuổi theo vài bước, cảm thấy xấu hổ, liền nghiến răng dừng lại, cô thân cô thề cô, muốn giữ Lục Quyền Huy ở bên cạnh mình cô phải có bản lĩnh.
Sau khi hỏi hỏi thăm xung quanh trong bữa tiệc, cô mới biết được nhà thiết kế đã cướp việc thiết kế trang sức cho tổng Lý tổng là Diệp Châu Hạ, lúc đầu cô nghĩ rằng có thể là ai đó trùng tên, nhưng cô đã nhìn thấy Thiệu Viên Viên.
Vậy đó thực sự là cô ta.
Năm lần bảy lượt ngáng chân cô, phá hỏng chuyện của cô, vậy đừng trách cô phải tự bảo vệ mình
——
Người phục vụ đưa Diệp Châu Hạ đến suối nước nóng trong nhà: "Cô Diệp, bên kia là phòng thay đồ, bên trong có áo tắm và áo choàng sạch, nếu cô cần gì khác, chỉ cần bấm chuông gọi cho chúng tôi là được."
Diệp Châu Hạ cảm ơn, rồi nhìn xung quanh suối nước nóng này.
Khu suối nước nóng trong nhà này là một địa điểm tụ tập nhỏ, tuy không lớn nhưng thích hợp cho việc tụ tập ba hoặc hai người bạn, cũng có sự riêng tư, có hàng chục địa điểm như vậy trong khu suối nước nóng này.
Vì đang là mùa hè, nên điều hòa không khí trong nhà rất mạnh, phía sau một bức bình phong là trần nhà đặc biệt, ánh sáng trên mái nhà có thể thay đổi thành nhiều kiểu đêm, ngày và mưa, tạo cho người ta cảm giác như một suối nước nóng ngoài trời.
Diệp Châu Hạ thay áo tắm và áo choàng, cuộn tóc lại, ngồi bên bể bơi thử nhiệt độ nước, cởi áo choàng bước xuống nước, trong nước có mùi lưu huỳnh phản phất, nước chảy trên hòn non bộ, nổi trên mặt nước là xô đá chứa rượu vang đỏ và trái cây.
Diệp Châu Hạ nằm ở bên cạnh hồ bơi, bất giác có chút buồn ngủ.
Hơi nước bốc hơi trong bể suối nước nóng, gần như nhấn chìm cô, không còn thấy bóng dáng nữa.
Âm thanh của bước chân khẽ vang lên sau bức bình phong.
Tiếng “Ào" khi nhảy xuống nước đặc biệt rõ ràng trong bầu không khí tĩnh lặng, Diệp Châu Hạ mở mắt ra trong mơ màng, lờ mờ nhìn thấy bộ ngực cường tráng trần trụi của người đàn ông.
Tác giả :
Mộc Bảo Nhi