Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Chương 51-4: Là em giết con tôi (2)
Trần Bảo Nam vừa mới xuất viện chưa nổi hai tiếng đồng hồ, sức khoẻ còn chưa đâu vào đâu, chỉ biết để Hàn Mặc Phong hành hạ. Dù Trần Bảo Nam có khoẻ mạnh thì cũng khó mà chiến thế thượng phong trước một người từng được mài giũa trong môi trường quân đội. Nếu không bị hắn đánh ngã xuống sàn thì cũng nhào ra ghế. Khó khăn lắm Trần Bảo Nam mới đáp lại được vài bước của kẻ đang điên này.
- dừng lại đi. Hai người dừng lại đi. Anh Đông Phong...
Trần Bảo Nhi hét lên, Hàn Mặc Phong không còn là người nữa. Hắn là thú dữ, hắn sẽ đánh chết anh hai cô bất cứ lúc nào. Cô tin điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Rồi. Hoàng Quân và Lee Sung không biết ở đâu nhảy vào phòng, rõ ràng chứng kiến cảnh tượng máu me như thế chỉ biết trơ mắt. Là bạn thân của Hàn Mặc Phong, hai người đương nhiên hiểu rõ lúc nào nên cười, lúc nào nên khóc. Dù Trần Bảo Nhi thật sự có la hét đến khản cổ họng, Lee Sung và Hoàng Quân thật sự cũng không giúp được một chút nào cả. Ngăn ư? Như thế chỉ tổ làm cho hắn thêm điên, tốt nhất trong trường hợp này cứ để yên, ít ra sẽ tốt hơn.
Hoàng Quân và Lee Sung không phải là kẻ thờ ơ vô tâm đến thế. Chỉ là người có thể ngăn mọi chuyện có một.
Trần Bảo Nhi không còn cách nào khác, chạy đến trước mặt Hàn Mặc Phong. Cô sợ đối diện với hắn ngay lúc này song cô buộc phải làm thế để cứu anh trai mình.
- tránh ra.
Hàn Mặc Phong gầm lên.
- Hàn Mặc Phong. Tôi xin anh hãy tha cho anh ấy.
- tha ư?
Hắn chợt cười.
- tôi tha cho hắn, ai tha cho con tôi. Trần Bảo Nhi, em nói đi, nói cho tôi nghe.
- không.
Trần Bảo Nhi quỳ xuống, ngay trước mặt hắn, bỏ đi sự tôn nghiêm của một vị tiểu thư đài các, bỏ đi thành rào cô xây dựng bấy lâu nay.
- em...
- tôi xin anh. Hãy tha cho anh trai tôi. Không phải anh ấy làm. Là tôi. Là tôi đã làm. Là tôi có lỗi với anh.
- đứa bé có lỗi gì? Tại sao em lại đối xử với con mình như thế. Tôi không tin em có thể.
- im đi. Tôi nói là tôi làm. Là Trần Bảo Nhi này làm.
- em không đau sao?
Hàn Mặc Phong ngồi xuống, nắm lấy hai bả vai đang run lên của cô.
- đau. Rất đau.
- vậy tại sao? Em giấu tôi suốt ba năm qua, nếu không phải hôm nay tôi tình cờ nghe được có phải em sẽ giấu tôi đến hết đời đúng không?
- tôi...
- tại sao ba năm trước em không chết đi?
Hàn Mặc Phong dường như không còn kiểm soát nổi hành vi, lời nói của mình nữa. Hắn điên rồi. Điên vì quá đau.
Câu nói vừa rồi như một con dao đâm nát bét trái tim Trần Bảo Nhi. Cô nhìn Hàn Mặc Phong, rất lâu, không động đậy thân thể dù chỉ một chút.
- Hàn Mặc Phong. Em nói cho anh biết. Nếu được quay lại, Trần Bảo Nhi này cũng sẽ chết, sẽ chọn cái chết. Em tình nguyện không biết mình là ai, không muốn bị bỏ rơi thêm một lần nữa. Tại sao em lại không đi cùng tử thần ngay lúc đó. Nếu em chết, anh cũng chẳng phải nhớ đến việc em từng tồn tại. Nếu em chết, giờ này em đã sống một cuộc sống đẹp hơn. Ít ra em sẽ không phải đau đớn như thế.
Chát.
Một cái tát được hạ xuống mặt Trần Bảo Nhi từ tay Trần Bảo Nam.
- Em nói lại xem. Nói lại một lần nữa xem.
Trần Bảo Nhi ngồi bệt trên sàn nhà, không khóc, không cười, chỉ ngồi im một chỗ.
Hắn chứng kiến cảnh cô bị kẻ khác đánh trước mặt mình, bản thân đau xót không chịu nổi mà lại muốn đánh Trần Bảo Nam tiếp. Và hắn đang làm như thế.
- dừng lại đi. Hai người dừng lại đi. Anh Đông Phong...
Trần Bảo Nhi hét lên, Hàn Mặc Phong không còn là người nữa. Hắn là thú dữ, hắn sẽ đánh chết anh hai cô bất cứ lúc nào. Cô tin điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Rồi. Hoàng Quân và Lee Sung không biết ở đâu nhảy vào phòng, rõ ràng chứng kiến cảnh tượng máu me như thế chỉ biết trơ mắt. Là bạn thân của Hàn Mặc Phong, hai người đương nhiên hiểu rõ lúc nào nên cười, lúc nào nên khóc. Dù Trần Bảo Nhi thật sự có la hét đến khản cổ họng, Lee Sung và Hoàng Quân thật sự cũng không giúp được một chút nào cả. Ngăn ư? Như thế chỉ tổ làm cho hắn thêm điên, tốt nhất trong trường hợp này cứ để yên, ít ra sẽ tốt hơn.
Hoàng Quân và Lee Sung không phải là kẻ thờ ơ vô tâm đến thế. Chỉ là người có thể ngăn mọi chuyện có một.
Trần Bảo Nhi không còn cách nào khác, chạy đến trước mặt Hàn Mặc Phong. Cô sợ đối diện với hắn ngay lúc này song cô buộc phải làm thế để cứu anh trai mình.
- tránh ra.
Hàn Mặc Phong gầm lên.
- Hàn Mặc Phong. Tôi xin anh hãy tha cho anh ấy.
- tha ư?
Hắn chợt cười.
- tôi tha cho hắn, ai tha cho con tôi. Trần Bảo Nhi, em nói đi, nói cho tôi nghe.
- không.
Trần Bảo Nhi quỳ xuống, ngay trước mặt hắn, bỏ đi sự tôn nghiêm của một vị tiểu thư đài các, bỏ đi thành rào cô xây dựng bấy lâu nay.
- em...
- tôi xin anh. Hãy tha cho anh trai tôi. Không phải anh ấy làm. Là tôi. Là tôi đã làm. Là tôi có lỗi với anh.
- đứa bé có lỗi gì? Tại sao em lại đối xử với con mình như thế. Tôi không tin em có thể.
- im đi. Tôi nói là tôi làm. Là Trần Bảo Nhi này làm.
- em không đau sao?
Hàn Mặc Phong ngồi xuống, nắm lấy hai bả vai đang run lên của cô.
- đau. Rất đau.
- vậy tại sao? Em giấu tôi suốt ba năm qua, nếu không phải hôm nay tôi tình cờ nghe được có phải em sẽ giấu tôi đến hết đời đúng không?
- tôi...
- tại sao ba năm trước em không chết đi?
Hàn Mặc Phong dường như không còn kiểm soát nổi hành vi, lời nói của mình nữa. Hắn điên rồi. Điên vì quá đau.
Câu nói vừa rồi như một con dao đâm nát bét trái tim Trần Bảo Nhi. Cô nhìn Hàn Mặc Phong, rất lâu, không động đậy thân thể dù chỉ một chút.
- Hàn Mặc Phong. Em nói cho anh biết. Nếu được quay lại, Trần Bảo Nhi này cũng sẽ chết, sẽ chọn cái chết. Em tình nguyện không biết mình là ai, không muốn bị bỏ rơi thêm một lần nữa. Tại sao em lại không đi cùng tử thần ngay lúc đó. Nếu em chết, anh cũng chẳng phải nhớ đến việc em từng tồn tại. Nếu em chết, giờ này em đã sống một cuộc sống đẹp hơn. Ít ra em sẽ không phải đau đớn như thế.
Chát.
Một cái tát được hạ xuống mặt Trần Bảo Nhi từ tay Trần Bảo Nam.
- Em nói lại xem. Nói lại một lần nữa xem.
Trần Bảo Nhi ngồi bệt trên sàn nhà, không khóc, không cười, chỉ ngồi im một chỗ.
Hắn chứng kiến cảnh cô bị kẻ khác đánh trước mặt mình, bản thân đau xót không chịu nổi mà lại muốn đánh Trần Bảo Nam tiếp. Và hắn đang làm như thế.
Tác giả :
Gió Lạnh