Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Chương 51-1: Cơn thịnh nộ
Cơn thịnh nộ của Hàn Mặc Phong. Trần Bảo Nhi thật sự cảm thấy vô cùng đáng sợ. Đáng sợ nhất từ khi cô gặp hắn.
Cô dự định thay đồ để đến tập đoàn sau gần cả tuần trốn trong nhà với vụ ầm ĩ do Hàn Mặc Phong gây ra.
Bỗng. Cửa phòng cô bất ngờ bị đẩy vào. Trần Bảo Nhi chỉ biết trừng lớn mắt nhìn đối tượng hạ lưu đứng trước mặt mình mà đem con mắt đê tiện nhìn cơ thể cô.
- Hàn Mặc Phong. Anh...
- Trần Bảo Nhi.
Hàn Mặc Phong hạ giọng. Chất giọng bình thường vốn đã đủ doạ chết người nay lại càng đáng sợ hơn nữa.
- cái gì chứ! Mau cút ra ngoài.
- tôi hỏi em, Hàn Hàn là con của thằng nào.
- không phải tôi đã nói với anh rồi sao?
- tôi hỏi em, em chỉ được phép trả lời.
- anh có quyền gì?
- quyền. Tôi nói tôi có tức là tôi có. Trần Bảo Nhi, em đừng nghĩ đến việc có ý kiến phản tôi.
- tôi có thì sao?
- có cũng không được.
Hàn tổng thét lên. Hắn muốn nắm quyền trong cuộc chơi này. Là hắn điều khiển tất cả, không muốn có kẻ chống đối lại hắn.
- Hàn Mặc Phong. Anh đừng có mà bá chiếm như thế.
- tôi thích như thế!
Hắn ép sát người cô, càng ngày, độ nguy hiểm càng lớn.
Trần Bảo Nhi siết chặt hai tay trước ngực nhằm che đi y phục đang mặc giở trên người.
- có gì mà phải che. Không phải chỗ nào tôi đều thử qua.
Hàn Mặc Phong yêu mị gỡ hai tay cô ra, hai vạt áo như chỉ chờ có thế mà được tự do trượt ra hai bên thân, để nơi tuyệt đẹp kia đang được che giấu không hết dưới lớp áo ngực màu trắng thuần khiết.
- em hình như vẫn thích màu trắng này. Nhưng theo tôi em nên mặc màu khác.
Hàn thiếu từ từ trút ra những lời thật hạ lưu vô sỉ vào tai cô rồi hôn lên cổ Trần Bảo Nhi mà cười.
- anh cút đi cho tôi.
- cút. Hàn Mặc Phong tôi không phải là thứ em muốn là đến, đuổi là đi. Xin lỗi, tôi không thể.
Hàn Mặc Phong cười ranh mãnh.
Hắn tuy cười nhưng cô cảm thấy hắn thật sau chẳng phải đang cười mà đang rít từng cơn lạnh toát sống lưng.
- tôi nói là anh...đừng...
Trần Bảo Nhi hét lên.
Bàn tay quái ác của Hàn Mặc Phong tựa mang đến từng đợt lực đạo mạnh nhẹ khác nhau giày xé cô. Áp lên lớp vải trước ngực, từ từ cảm nhận cơ mặt Trần Bảo Nhi đang bị sự chi phối của bản thân hắn. Hàn Mặc Phong cảm thấy cơn giận trong người mình có nguôi đi một chút.
- thế nào? Không lẽ em không thích.
- không. Buông tôi ra.
- có chết cũng không?
Hàn Mặc Phong điên cuồng đẩy Trần Bảo Nhi ngã xuống ghế, cả thân thể cao lớn đè lên người cô.
Trần Bảo Nhi rõ ràng cảm nhận vô cùng rõ sự lạ thường của dị vật giữa hai chân hắn. Cô càng không thể trốn tránh sự thực là ba năm sau, cô gặp hắn năm lần thì bảy lượt bị hắn cưỡng bức lên giường. Cô muốn trốn cũng không thể.
- thế nào? Nói tôi nghe.
- anh cút cho tôi. Cút đi.
- câm lại.
Hàn Mặc Phong quát lên, lấn át luôn cả tiếng hét của Trần Bảo Nhi.
Hắn quá hung dữ. Đôi mắt nổi đầy tia đỏ như màu máu. Đó không phải là đôi mắt của người. Mà là của quỷ, của một con quỷ dữ đang chờ thời cơ hút máu của cô.
- đừng chống đối tôi. Hiện tại là em không nên ngu ngốc mà động đến tôi.
- Hàn Mặc Phong. Anh điên rồi, anh là đồ điên.
- tôi là đồ điên. Tôi điên vì em phản bội tôi. Là vì em, là vì Trần Bảo Nhi em.
Hàn Mặc Phong bóp lấy hai vai cô, rất đau, như là muốn bóp nát hai bên vai cô vậy. Lại còn liên tiếp lắc mạnh người cô làm cô vô cùng choáng váng mặt đến muốn ngất đến nơi.
- Hàn Mặc Phong. Đau...
- đau sao? Em cũng biết đau sao?
Hàn Mặc Phong cười tựa kẻ điên, đẩy cô ngã xuống giường lớn vừa được trải lại ga.
- đừng...đừng như thế!
- làm sao có thể.
Hàn Mặc Phong cúi xuống. Dùng môi lưỡi như muốn cắn nát cơ thể cô.
Tất cả trước mắt Trần Bảo Nhi chỉ toàn là sự đau khổ vô cùng tận, hắn mang cho cô đến đỉnh cao khoái lạc nhưng cũng đồng nghĩa với việc kéo cô xuống tận địa ngục, nhấn cô xuống biển tội lỗi. Có lẽ đều do bản thân nhu mì, quá yếu đuối trước hắn, trước lỗi lầm của cô. Cô chỉ sợ hắn sẽ không buông tha cho cô, càng không từ thủ đoạn khi biết được mọi việc cô che giấu cho đến tận giờ. Trần Bảo Nhi ước sao ba năm trước cuộc đời cô đã chấm dứt.
Sau khi bị hắn giày vò đến biết đi sống lại, Trần Bảo Nhi khó khăn lắm mới rời được khỏi giường. Chỉ cần Hàn Mặc Phong thấy cô tỉnh lại sẽ lập tức không buông tha cho cô một giây phút nào ba. Nếu không phải hắn đã ngủ say thì Trần Bảo Nhi không chắc mình có thể rời khỏi giường.
Ánh chiều tà nhè nhẹ đổ sắc xuống tòa chung cư, đậu lên những cành hoa đang chuẩn bị tàn dần để chìm vào đời sống về đêm.
Cô dự định thay đồ để đến tập đoàn sau gần cả tuần trốn trong nhà với vụ ầm ĩ do Hàn Mặc Phong gây ra.
Bỗng. Cửa phòng cô bất ngờ bị đẩy vào. Trần Bảo Nhi chỉ biết trừng lớn mắt nhìn đối tượng hạ lưu đứng trước mặt mình mà đem con mắt đê tiện nhìn cơ thể cô.
- Hàn Mặc Phong. Anh...
- Trần Bảo Nhi.
Hàn Mặc Phong hạ giọng. Chất giọng bình thường vốn đã đủ doạ chết người nay lại càng đáng sợ hơn nữa.
- cái gì chứ! Mau cút ra ngoài.
- tôi hỏi em, Hàn Hàn là con của thằng nào.
- không phải tôi đã nói với anh rồi sao?
- tôi hỏi em, em chỉ được phép trả lời.
- anh có quyền gì?
- quyền. Tôi nói tôi có tức là tôi có. Trần Bảo Nhi, em đừng nghĩ đến việc có ý kiến phản tôi.
- tôi có thì sao?
- có cũng không được.
Hàn tổng thét lên. Hắn muốn nắm quyền trong cuộc chơi này. Là hắn điều khiển tất cả, không muốn có kẻ chống đối lại hắn.
- Hàn Mặc Phong. Anh đừng có mà bá chiếm như thế.
- tôi thích như thế!
Hắn ép sát người cô, càng ngày, độ nguy hiểm càng lớn.
Trần Bảo Nhi siết chặt hai tay trước ngực nhằm che đi y phục đang mặc giở trên người.
- có gì mà phải che. Không phải chỗ nào tôi đều thử qua.
Hàn Mặc Phong yêu mị gỡ hai tay cô ra, hai vạt áo như chỉ chờ có thế mà được tự do trượt ra hai bên thân, để nơi tuyệt đẹp kia đang được che giấu không hết dưới lớp áo ngực màu trắng thuần khiết.
- em hình như vẫn thích màu trắng này. Nhưng theo tôi em nên mặc màu khác.
Hàn thiếu từ từ trút ra những lời thật hạ lưu vô sỉ vào tai cô rồi hôn lên cổ Trần Bảo Nhi mà cười.
- anh cút đi cho tôi.
- cút. Hàn Mặc Phong tôi không phải là thứ em muốn là đến, đuổi là đi. Xin lỗi, tôi không thể.
Hàn Mặc Phong cười ranh mãnh.
Hắn tuy cười nhưng cô cảm thấy hắn thật sau chẳng phải đang cười mà đang rít từng cơn lạnh toát sống lưng.
- tôi nói là anh...đừng...
Trần Bảo Nhi hét lên.
Bàn tay quái ác của Hàn Mặc Phong tựa mang đến từng đợt lực đạo mạnh nhẹ khác nhau giày xé cô. Áp lên lớp vải trước ngực, từ từ cảm nhận cơ mặt Trần Bảo Nhi đang bị sự chi phối của bản thân hắn. Hàn Mặc Phong cảm thấy cơn giận trong người mình có nguôi đi một chút.
- thế nào? Không lẽ em không thích.
- không. Buông tôi ra.
- có chết cũng không?
Hàn Mặc Phong điên cuồng đẩy Trần Bảo Nhi ngã xuống ghế, cả thân thể cao lớn đè lên người cô.
Trần Bảo Nhi rõ ràng cảm nhận vô cùng rõ sự lạ thường của dị vật giữa hai chân hắn. Cô càng không thể trốn tránh sự thực là ba năm sau, cô gặp hắn năm lần thì bảy lượt bị hắn cưỡng bức lên giường. Cô muốn trốn cũng không thể.
- thế nào? Nói tôi nghe.
- anh cút cho tôi. Cút đi.
- câm lại.
Hàn Mặc Phong quát lên, lấn át luôn cả tiếng hét của Trần Bảo Nhi.
Hắn quá hung dữ. Đôi mắt nổi đầy tia đỏ như màu máu. Đó không phải là đôi mắt của người. Mà là của quỷ, của một con quỷ dữ đang chờ thời cơ hút máu của cô.
- đừng chống đối tôi. Hiện tại là em không nên ngu ngốc mà động đến tôi.
- Hàn Mặc Phong. Anh điên rồi, anh là đồ điên.
- tôi là đồ điên. Tôi điên vì em phản bội tôi. Là vì em, là vì Trần Bảo Nhi em.
Hàn Mặc Phong bóp lấy hai vai cô, rất đau, như là muốn bóp nát hai bên vai cô vậy. Lại còn liên tiếp lắc mạnh người cô làm cô vô cùng choáng váng mặt đến muốn ngất đến nơi.
- Hàn Mặc Phong. Đau...
- đau sao? Em cũng biết đau sao?
Hàn Mặc Phong cười tựa kẻ điên, đẩy cô ngã xuống giường lớn vừa được trải lại ga.
- đừng...đừng như thế!
- làm sao có thể.
Hàn Mặc Phong cúi xuống. Dùng môi lưỡi như muốn cắn nát cơ thể cô.
Tất cả trước mắt Trần Bảo Nhi chỉ toàn là sự đau khổ vô cùng tận, hắn mang cho cô đến đỉnh cao khoái lạc nhưng cũng đồng nghĩa với việc kéo cô xuống tận địa ngục, nhấn cô xuống biển tội lỗi. Có lẽ đều do bản thân nhu mì, quá yếu đuối trước hắn, trước lỗi lầm của cô. Cô chỉ sợ hắn sẽ không buông tha cho cô, càng không từ thủ đoạn khi biết được mọi việc cô che giấu cho đến tận giờ. Trần Bảo Nhi ước sao ba năm trước cuộc đời cô đã chấm dứt.
Sau khi bị hắn giày vò đến biết đi sống lại, Trần Bảo Nhi khó khăn lắm mới rời được khỏi giường. Chỉ cần Hàn Mặc Phong thấy cô tỉnh lại sẽ lập tức không buông tha cho cô một giây phút nào ba. Nếu không phải hắn đã ngủ say thì Trần Bảo Nhi không chắc mình có thể rời khỏi giường.
Ánh chiều tà nhè nhẹ đổ sắc xuống tòa chung cư, đậu lên những cành hoa đang chuẩn bị tàn dần để chìm vào đời sống về đêm.
Tác giả :
Gió Lạnh