Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Chương 43-2: Anh rất đảm đang
Hàn Mặc Phong khẽ day trán sau một đêm vận động kịch liệt nhất thế kỷ. Đêm qua không thể không phủ nhận hắn là sói giả nai, mượn rượu làm càn. Chiếm hữu nốt thân thể con gái người ta. Cái gì cũng không chừa một chút. Nhìn thân thể đang nằm bên cạnh, miệng cười một cách tự kỷ. Giá như hắn biết chuyện giường chiếu lại tuyệt đỉnh như thế, thì hắn sớm đã phá tấm thân trinh trắng của mình. Thảo nào hai thằng bạn chiến hữu của hắn cứ lao thân vào gái nhà lành mà xả stress qua năm qua tháng. May cũng nhờ Hàn tổng không biết trước nên Trần Bảo Nhi may mắn mới hiểu được cảm giác phá thân của tổng tài Hàn gia. Đúng là thảm hoạ của nhân loại loài người. Hàn Mặc Phong từ đây cũng mới tìm được công cụ stress hoàn hảo nhất.
Trần Bảo Nhi cũng cảm nhận ra sự biến đổi của người bên cạnh mà tiêu biểu chính là từ băng sang lửa, từ người sang sói. Đôi môi ác ma kia lại thêm một lần mang đến cho cô dấu hiệu bất an.
- Không...
- Anh xin lỗi.
Câu xin lỗi kia quả là có sức mạnh sát thương không hề nhỏ chút nào. Đến trưa cô mới thật sự thấm thía ra sự việc phát sinh đêm qua. Cơ thể cô giống như muốn tan ra như nước. Cái cảm giác muốn nằm cũng không được, đứng cũng xong, ngồi cũng không nên.
Hàn Mặc Phong tiến vào phòng, nhìn Trần Bảo Nhi đang cuộn mình trong chăn.
- Không ăn sáng.
Trần Bảo Nhi muốn mệt chết đến nơi, còn muốn cô tốn thêm calo năng lượng nói chuyện với hắn.
- Đừng làm anh bực mình.
- Là ai làm ai bực mình.
Trần Bảo Nhi cuối cùng cũng không chịu nổi sự quá quách của hắn mà hét lên.
- Anh là em mệt rồi.
Hàn Mặc Phong dừng lại chút ít rồi nhìn những dấu vết hoan ái trên người cô.
- Cảm giác rất tuyệt.
Gương mặt Trần Bảo Nhi có vài vệt đen. Hàn tổng lập tức dỗ dành vợ yêu. Đem bữa sáng đã được chuẩn bị đến trước mặt cô. Mùi thơm nhẹ của sữa nóng, béo ngậy của phô mai, mùi dìu dịu từ bánh mì nóng vừa mới nướng làm mọi giác quan đang đình trệ cũng dấy lên khởi nghĩa. Hàn tổng trên cương vị osin đẹp trai vô cùng đang phục vụ bữa sáng cho Trần Bảo Nhi.
- Vẫn nên ăn sáng!
- Anh không sợ em sẽ mập ú lên sao?
- Béo sao? Rất dễ thương.
- Ý anh là giống như heo sao?
Trần Bảo Nhi nghi hoặc.
- Thực ra thì heo thật sự cũng rất dễ thương. Chỉ là nó hơi lười nhác một tý.
- Anh không sợ thật sao?
- Anh không sợ em béo lên chỉ sợ gầy đi. Công nghệ hiện đại. Em sợ gì chứ.
- Công nghệ hiện đại.
Trần Bảo Nhi nhắc lại.
- Em có thể hút mỡ. Nâng ngực,..
- Tiền.
- Em nghĩ là anh không thể. Anh là...
- Anh là Hàn Mặc Phong. Em nghe chán rồi.
Cô bĩu môi với cái điệp khúc năm tháng của hắn.
Hàn Mặc Phong thở dài đem ly sữa cho cô. Trần Bảo Nhi nhanh lẹ mà nhận lấy. Đồ của Hàn tổng, phải cướp ngay cho nóng. Mấy khi được người kiêu căng như hắn cơm bưng nước múc cho. Cứ tận hưởng cái đã. Hàn Mặc Phong tỉ mỉ quét phô mai lên bánh, chăm chút từng chút một. Cũng giống như tình yêu của hắn, dù thế nào hắn cũng sẽ cố gắng, dù không nhiều, nhưng từng chút một cũng quá tuyệt vời rồi. Hàn Mặc Phong hiện tại chỉ có cô và xác nhận đến cuối đời cũng chỉ có cô mà thật sự chưa nghĩ đến một cô gái nào khác thay thế cho hình ảnh của Trần Bảo Nhi này. Hắn thật muốn yêu cô mãi.
- Anh rất đảm đang.
Trần Bảo Nhi nhận xét. Ai có thể đảm đang hơn người ngồi trước mặt cô bây giờ. Bởi vì hắn là Hàn Mặc Phong. Ba chữ gắn với cuộc đời của Trần Bảo Nhi.
Trần Bảo Nhi cũng cảm nhận ra sự biến đổi của người bên cạnh mà tiêu biểu chính là từ băng sang lửa, từ người sang sói. Đôi môi ác ma kia lại thêm một lần mang đến cho cô dấu hiệu bất an.
- Không...
- Anh xin lỗi.
Câu xin lỗi kia quả là có sức mạnh sát thương không hề nhỏ chút nào. Đến trưa cô mới thật sự thấm thía ra sự việc phát sinh đêm qua. Cơ thể cô giống như muốn tan ra như nước. Cái cảm giác muốn nằm cũng không được, đứng cũng xong, ngồi cũng không nên.
Hàn Mặc Phong tiến vào phòng, nhìn Trần Bảo Nhi đang cuộn mình trong chăn.
- Không ăn sáng.
Trần Bảo Nhi muốn mệt chết đến nơi, còn muốn cô tốn thêm calo năng lượng nói chuyện với hắn.
- Đừng làm anh bực mình.
- Là ai làm ai bực mình.
Trần Bảo Nhi cuối cùng cũng không chịu nổi sự quá quách của hắn mà hét lên.
- Anh là em mệt rồi.
Hàn Mặc Phong dừng lại chút ít rồi nhìn những dấu vết hoan ái trên người cô.
- Cảm giác rất tuyệt.
Gương mặt Trần Bảo Nhi có vài vệt đen. Hàn tổng lập tức dỗ dành vợ yêu. Đem bữa sáng đã được chuẩn bị đến trước mặt cô. Mùi thơm nhẹ của sữa nóng, béo ngậy của phô mai, mùi dìu dịu từ bánh mì nóng vừa mới nướng làm mọi giác quan đang đình trệ cũng dấy lên khởi nghĩa. Hàn tổng trên cương vị osin đẹp trai vô cùng đang phục vụ bữa sáng cho Trần Bảo Nhi.
- Vẫn nên ăn sáng!
- Anh không sợ em sẽ mập ú lên sao?
- Béo sao? Rất dễ thương.
- Ý anh là giống như heo sao?
Trần Bảo Nhi nghi hoặc.
- Thực ra thì heo thật sự cũng rất dễ thương. Chỉ là nó hơi lười nhác một tý.
- Anh không sợ thật sao?
- Anh không sợ em béo lên chỉ sợ gầy đi. Công nghệ hiện đại. Em sợ gì chứ.
- Công nghệ hiện đại.
Trần Bảo Nhi nhắc lại.
- Em có thể hút mỡ. Nâng ngực,..
- Tiền.
- Em nghĩ là anh không thể. Anh là...
- Anh là Hàn Mặc Phong. Em nghe chán rồi.
Cô bĩu môi với cái điệp khúc năm tháng của hắn.
Hàn Mặc Phong thở dài đem ly sữa cho cô. Trần Bảo Nhi nhanh lẹ mà nhận lấy. Đồ của Hàn tổng, phải cướp ngay cho nóng. Mấy khi được người kiêu căng như hắn cơm bưng nước múc cho. Cứ tận hưởng cái đã. Hàn Mặc Phong tỉ mỉ quét phô mai lên bánh, chăm chút từng chút một. Cũng giống như tình yêu của hắn, dù thế nào hắn cũng sẽ cố gắng, dù không nhiều, nhưng từng chút một cũng quá tuyệt vời rồi. Hàn Mặc Phong hiện tại chỉ có cô và xác nhận đến cuối đời cũng chỉ có cô mà thật sự chưa nghĩ đến một cô gái nào khác thay thế cho hình ảnh của Trần Bảo Nhi này. Hắn thật muốn yêu cô mãi.
- Anh rất đảm đang.
Trần Bảo Nhi nhận xét. Ai có thể đảm đang hơn người ngồi trước mặt cô bây giờ. Bởi vì hắn là Hàn Mặc Phong. Ba chữ gắn với cuộc đời của Trần Bảo Nhi.
Tác giả :
Gió Lạnh