Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Chương 30-2: Hôn anh
Hàn mặc phong chính xác sinh ra đã được thượng đế định là một nhà kinh doanh kiệt xuất. Cô ngồi nghe hắn thuyết phục bản thân mà vô cùng bái phục mặc dù những điều hắn đưa ra là những lý do nực cười nhất thế kỷ 21. Song, những điều nực cười nói trên cũng là những điều được hắn tốn bao nhiêu chất xám mới thuyết phục logic như vậy. Cả bài diễn thuyết với cô chính là tổng hợp kiến thức kinh doanh của bản thân suốt bao nhiêu năm trời. Không thể nào tốt hơn.
- anh nói rất hay nhưng mà...
- em ruốt cuộc có lên hay để tôi bóp chết em rồi mới chịu đứng dậy.
Trần bảo nhi lập tức đứng dậy, vô cùng nghiêm túc trước mặt hàn mặc phong.
- yêu tôi hay không yêu. Mà không yêu cũng phải yêu.
- thật sự là...
- hôn anh.
Trần bảo nhi mở to mắt nhìn hàn mặc phong. Yêu cầu quá trắng trợn.
- hôn anh. Anh không phải lúc nào cũng phải chủ động, em không thể ngồi hưởng anh mãi. Hôn anh, em liền biết em yêu anh nhiều như thế nào.
- không.
Trần bảo nhi khẳng khái.
- đàn ông không thể lúc nào cũng phải hôn đàn bà. Đã đến lúc đàn bà nên hôn đàn ông, và em phải như thế.
- không.
Hàn mặc phong tức tối, đứng thẳng dậy, kéo cô lại.
- em không hôn vậy anh hôn.
Sau một hồi dây dưa không nghỉ, hàn mặc phong nhìn cô, vẻ mặt yêu mị lạ thường.
- yêu chưa?
- rồi.
Hàn mặc phong ung dung quay lại ghế ngồi, mang một tia nắng mới mẻ.
- hàn mặc phong, nhìn cậu có vẻ hạnh phúc.
- một vụ làm ăn mang lãi lớn.
- hàn mặc phong, chúng ta là bạn bè, cậu nên chia cho tớ, hoàng quân chắc không cần đâu.
- chia cho cậu?
- chẳng phải cậu làm ăn mang lại lãi lớn sao?
- đừng hòng.
- hàn mặc phong, cậu đúng là siêu ki bo bủn xỉ. Tài sản nhà cậu tiêu đến hai mươi đời còn chưa hết.
- cậu có thấy ai chia vợ cho bạn không?
- vợ sao? Của cậu thì tớ không dám, nhưng của người khác thì tớ vẫn còn cân nhắc.
- cậu dám động đến vợ hàn mặc phong, cậu ấy sẽ giúp cậu thanh lý đời sau sạch sẽ.
hoàng quân nhìn lee sung.
- cậu dám bán đứng anh em.
- nếu cậu được giá tớ cũng sẽ bán cậu, không đợi lúc cậu phải nói.
- hàn mặc phong, cậu đừng mang bộ mặt cười tủm tỉm như thiếu nữ gặp trai đẹp ấy, không hợp với cậu đâu. Đằm đằm sát khí vào.
Mũi đạn của lee sung chĩa sang hàn mặc phong, bắt đầu bắt bẻ người khác.
- thiếu nữ thời nay thấy trai đẹp là xồn xồn, e thẹn cái đầu cậu.
- hoàng quân, một ngày cậu không cắn tớ được một miếng là miệng cậu ngứa ngáy sao?
- hai cậu thành một đôi được đấy.
- tụi này không đồng tính.
Hai người kia quay sang, mắng thẳng người vừa lên tiếng.
Phần thi dạ hội được bắt đầu, những bộ váy kiêu sa lộng lẫy kia dù đã được diện lên, nhưng cái loa rè lee sung vẫn cứ hát bên tai hàn mặc phong.
- hàn mặc phong, tại sao em gái tớ chưa xuất hiện.
Hàn mặc phong im lặng, đáp lại thì sẽ không có cơ hội kết thúc. Vậy nên tốt nhất là không đáp. Đợi mỏi cả hai mắt thì cuối cùng lee thiếu cũng đợi được người muốn đợi. Trần bảo nhi chắc có lẽ không phải là người xấu nhất nhưng cũng không đẹp nhất, song ở cô lại mang một sức hút kì lạ. Đã thế trên môi lại mang một nụ cười vô cùng xinh xắn. Lee sung- ông anh mạo nhận của cô liền quay sang hàn mặc phong mà tỏ vẻ am hiểu.
- Hàn mặc phong, tớ khuyên cậu thật lòng. Cậu nên đưa cô ấy đến khoa thần kinh khám. Mới vừa đằm đằm sát khí giờ lại tươi cười. Quả là đáng ngờ.
- cảm ơn. Tớ cũng khuyên cậu một điều rất cần đối với cậu.
- tớ sẽ nghe.
- cậu nên đi kiểm tra lại giới tính.
- hàn mặc phong, cậu ngày bằng mồm mép.
Lee sung gật đầu, khuôn mặt rất đau khổ. Tại sao ai cũng nghi ngờ giới tính của cậu trong khi cậu là một boy, một boy chính hiệu.
Phía dưới, trong đám đông đang hồ khởi, một cô gái nắm chặt tay quay đi. Trần bảo linh rít lên.
- tôi và cô nợ nhau từ khi nào vậy. Tôi sẽ không tha cho cô.
Hàn mặc phong cặm cụi điền điền vào tờ giấy.
- sau khi cộng điểm từ ba ban giám khảo, đặc biệt là người có quyền uy nhất hàn thiếu gia, hàn mặc phong, chúng tôi xin công bố người chiến thắng là trần bảo nhi
- hàn mặc phong, cậu thiên vị.
Hoàng quân nói.
- các cậu bị mù mắt thẩm mĩ sao?
- đừng cười. Sẽ có đại chiến đấy.
Lee sung đập tay vào vai hàn mặc phong, chơi lại hàn mặc phong một vố, xem như trả thù.
- anh nói rất hay nhưng mà...
- em ruốt cuộc có lên hay để tôi bóp chết em rồi mới chịu đứng dậy.
Trần bảo nhi lập tức đứng dậy, vô cùng nghiêm túc trước mặt hàn mặc phong.
- yêu tôi hay không yêu. Mà không yêu cũng phải yêu.
- thật sự là...
- hôn anh.
Trần bảo nhi mở to mắt nhìn hàn mặc phong. Yêu cầu quá trắng trợn.
- hôn anh. Anh không phải lúc nào cũng phải chủ động, em không thể ngồi hưởng anh mãi. Hôn anh, em liền biết em yêu anh nhiều như thế nào.
- không.
Trần bảo nhi khẳng khái.
- đàn ông không thể lúc nào cũng phải hôn đàn bà. Đã đến lúc đàn bà nên hôn đàn ông, và em phải như thế.
- không.
Hàn mặc phong tức tối, đứng thẳng dậy, kéo cô lại.
- em không hôn vậy anh hôn.
Sau một hồi dây dưa không nghỉ, hàn mặc phong nhìn cô, vẻ mặt yêu mị lạ thường.
- yêu chưa?
- rồi.
Hàn mặc phong ung dung quay lại ghế ngồi, mang một tia nắng mới mẻ.
- hàn mặc phong, nhìn cậu có vẻ hạnh phúc.
- một vụ làm ăn mang lãi lớn.
- hàn mặc phong, chúng ta là bạn bè, cậu nên chia cho tớ, hoàng quân chắc không cần đâu.
- chia cho cậu?
- chẳng phải cậu làm ăn mang lại lãi lớn sao?
- đừng hòng.
- hàn mặc phong, cậu đúng là siêu ki bo bủn xỉ. Tài sản nhà cậu tiêu đến hai mươi đời còn chưa hết.
- cậu có thấy ai chia vợ cho bạn không?
- vợ sao? Của cậu thì tớ không dám, nhưng của người khác thì tớ vẫn còn cân nhắc.
- cậu dám động đến vợ hàn mặc phong, cậu ấy sẽ giúp cậu thanh lý đời sau sạch sẽ.
hoàng quân nhìn lee sung.
- cậu dám bán đứng anh em.
- nếu cậu được giá tớ cũng sẽ bán cậu, không đợi lúc cậu phải nói.
- hàn mặc phong, cậu đừng mang bộ mặt cười tủm tỉm như thiếu nữ gặp trai đẹp ấy, không hợp với cậu đâu. Đằm đằm sát khí vào.
Mũi đạn của lee sung chĩa sang hàn mặc phong, bắt đầu bắt bẻ người khác.
- thiếu nữ thời nay thấy trai đẹp là xồn xồn, e thẹn cái đầu cậu.
- hoàng quân, một ngày cậu không cắn tớ được một miếng là miệng cậu ngứa ngáy sao?
- hai cậu thành một đôi được đấy.
- tụi này không đồng tính.
Hai người kia quay sang, mắng thẳng người vừa lên tiếng.
Phần thi dạ hội được bắt đầu, những bộ váy kiêu sa lộng lẫy kia dù đã được diện lên, nhưng cái loa rè lee sung vẫn cứ hát bên tai hàn mặc phong.
- hàn mặc phong, tại sao em gái tớ chưa xuất hiện.
Hàn mặc phong im lặng, đáp lại thì sẽ không có cơ hội kết thúc. Vậy nên tốt nhất là không đáp. Đợi mỏi cả hai mắt thì cuối cùng lee thiếu cũng đợi được người muốn đợi. Trần bảo nhi chắc có lẽ không phải là người xấu nhất nhưng cũng không đẹp nhất, song ở cô lại mang một sức hút kì lạ. Đã thế trên môi lại mang một nụ cười vô cùng xinh xắn. Lee sung- ông anh mạo nhận của cô liền quay sang hàn mặc phong mà tỏ vẻ am hiểu.
- Hàn mặc phong, tớ khuyên cậu thật lòng. Cậu nên đưa cô ấy đến khoa thần kinh khám. Mới vừa đằm đằm sát khí giờ lại tươi cười. Quả là đáng ngờ.
- cảm ơn. Tớ cũng khuyên cậu một điều rất cần đối với cậu.
- tớ sẽ nghe.
- cậu nên đi kiểm tra lại giới tính.
- hàn mặc phong, cậu ngày bằng mồm mép.
Lee sung gật đầu, khuôn mặt rất đau khổ. Tại sao ai cũng nghi ngờ giới tính của cậu trong khi cậu là một boy, một boy chính hiệu.
Phía dưới, trong đám đông đang hồ khởi, một cô gái nắm chặt tay quay đi. Trần bảo linh rít lên.
- tôi và cô nợ nhau từ khi nào vậy. Tôi sẽ không tha cho cô.
Hàn mặc phong cặm cụi điền điền vào tờ giấy.
- sau khi cộng điểm từ ba ban giám khảo, đặc biệt là người có quyền uy nhất hàn thiếu gia, hàn mặc phong, chúng tôi xin công bố người chiến thắng là trần bảo nhi
- hàn mặc phong, cậu thiên vị.
Hoàng quân nói.
- các cậu bị mù mắt thẩm mĩ sao?
- đừng cười. Sẽ có đại chiến đấy.
Lee sung đập tay vào vai hàn mặc phong, chơi lại hàn mặc phong một vố, xem như trả thù.
Tác giả :
Gió Lạnh