Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Chương 17-1: Bỏ trốn boss tàn ác

Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 17-1: Bỏ trốn boss tàn ác

Thoát được rồi. Đời cô chuẩn bị bước sang một chân trời mới, thoát khỏi tên biến thái đó chính là mục đích của cô từ trước tới nay, bây giờ thì đã thành công, không sắp thành công, nhưng trần bảo nhi tin chắc là thành công mĩ mãn. Cô cũng không ngốc nghếch đến nỗi tự dưng chạy ra cửa chính để bị tóm gáy. Cho nên cô chạy vòng ra phía sau. Ở đây chưa được bao lâu nhưng với bộ não không tầm thường của cô đã tiếp thu và định hình thiết kế của khu biệt thự, và giờ thì nên áp dụng điều đó để bỏ trốn. Phá sau khu biệt thự là nơi ít ai ra vào nhất cho nên việc cô leo lên để thoát tra ngoài thuộc khả năng thành công rất lớn. Cây được trồng xung quanh tường cũng rất cao để cô có thể leo lên mà ra ngoài. Định hình hướng hành động của cô sẽ là leo cây, đứng trên hàng rào và thoát ra ngoài. Đây là một trong n lần cô làm như vậy, trần bảo nhi là một con heo hay ngủ nướng, ngủ nướng không phải vì cô lười nhác. Cô nên đính chính lại. Cô phải đi làm bán thời gian vào buổi tối để kiếm được nhiều tiền hơn, về nhà lại còn phải học cho tương lai sau này nên cô nào dám chây lười. Đặc biệt cô luôn phải dùng chiêu thức này để vào phòng trọ khi bị khóa cửa. Qua tán lá xanh, khu biệt thự hiện lên tráng lệ vô cùng. Mà trong mắt cô nó chính là nhà từ mà nơi đó có tử thần hàn mặc phong đang cầm dao kề vào cổ cô từng ngày từng giờ. Cô sẽ không ngu để hắn làm như thế. Cuộc sống này, cô ước mình sẽ sở hữu một toà biệt thự như vậy. Không, cô muốn còn đẹp hơn thế cả trăm ngàn lần, IQ của cô là của thiên tài, còn hắn là của kẻ biến thái. Hắn làm được như vậy không lẽ trần bảo nhi cô lại phải chịu nhục nhã. Cô sẽ hơn hắn. Quay lại với thực tế, đối điện với hoàn cảnh trước mắt. Tại sao tên biến thái hàng mặc phong lại xây hàng rào cao như thế, cô là sao xuống đây. Lên được mà không xuống được, để rồi hắn mà bắt được thì đời cô coi như xong tại đây. Nhưng. Ông trời thật có mắt , lại đặt cho cô chiếc xe. Chỉ cần cô nhảy xuống trần xe, rồi từ trần xe xuống đất là ok. Đấy. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì trần bảo nhi cô vẫn ứng phó được. Tên chủ xe đang đúng cách đó không xa, tên đó đang nghe điện thoại nên chắc hắn sẽ không nghe hay biết được việc cô mượn xe hắn làm nệm nhảy. Trần bảo nhi nhảy xuống trần xe, gây lên một tiếng động khá lớn. Thật may, xe mày là siêu xe thể thao nên thân thể nhỏ bé của cô có nhảy lên nhảy xuống cũng không sợ hư hỏng. Người đàn ông nhạy cảm phía trước, thân hình cao lớn, nhìn từ phía sau đã đủ biết là một mĩ nam, quần âu, áo sơ mi phẳng phiu, mái tóc đen nhánh, quay lại, đồng tử như nhuộm màu lửa, chân bước nhanh đến kẻ đang từ từ trượt xuống mu xe với vẻ mặt hãnh diện như vừa lập chiến công của trần bảo nhi. Từ khoé miệng , hàn mặc phong vẽ nửa cười cợt

- trần- bảo - nhi

cô vẫn không để ý, chỉ cười và nói đủ để hắn nghe được

- mình sống với hắn lâu quá nên bây giờ bỏ trốn cũng bị ám ảnh bởi giọng nói củai há

- dám bỏ trốn- hàn mặc phong gằn giọng

- sao không dám- cô nói rồi sau đó quay lại nhìn nơi phát ra giọng nói, khoé miệng giật giật- anh . .

- dám bỏ trốn, ý thật lớn

- ý chí lớn là bản lĩnh sinh tồn- cô giương cổ, cãi lý

- bản lĩnh sinh tồn. Leo lại vào trong

- cái gì?

- sao? Bản lĩnh sinh tồn đâu

- tưởng tôi sợ anh chắc

trần bảo nhi đứng dậy, đạp chân vào mu xe rồi leo lên trần xe. Biết là xe của ai rồi, cô sẽ hành hạ, coi như giận cá chém thớt. Giai đoạn một thành công. Cô lưỡng lự có mẹ tiếp tục hay không

- tiếp

- hả?- trần bảo nhi nhăn mặt.

Coi như ngày hôm nay cô đen đủi, bỏ trốn gặp phải tà nhân. Cô sẽ ở đây, ăn bám hắn cho đến phá sản nhưng mà cô vẫn muốn bỏ trốn. Trần bảo nhi leo vào cây, ngồi trên cành, chưa có dấu hiệu muốn xuống mà đúng hơn là đang suy nghĩ một mục đích khác. Một lúc sau, cô lúi húi nhìn ra phía ngoài. Bây giờ thì đã lộ bộ mặt muốn tẩu thoát lần hai. Cô sung sướng khi bên ngoài không có ai, liền níu lấy cành cây phía trên đứng dậy, chân bước từng bước

- tôi không có ở ngoài đấy- âm trầm lạnh lẽo vang lên làm cô giật mình bay từ trên cây xuống

- a. . . A. . . A

trần bảo nhi, bay từ độ cao như thế xuống, cô coi như vỡ đầu thật rồi. Ai nghĩ. Một cảnh tượng trong mơ cô cũng không dám nghĩ, còn lãnh mạn hơn cả phim tình cảm. Hàn mặc phong như hoàng tử bạch mã đỡ lấy cô trong vòng tay vững chắc. Ánh mắt cô nhìn hắn, vô cùng biết ơn

- không cần nhìn như vậy

hàn mặc phong hững buông tay, vô cảm thả cô xuống
Tác giả : Gió Lạnh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại