Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Chương 15-3: (3) mượn rượu làm càn
Uống thêm một tí, một tý rồi không biết là bao nhiêu nữa. Một sự thật đau khổ. Sau khi những kẻ kia ăn xuống no say, cô mở miệng xin tá nạn một đêm nhưng bọn họ dám phũng phàng đuổi cô ra không thương tiếc. Được lắm. Họ dám đối xử như vậy với cô. Cô sẽ không bao giờ quên. Oái oăn. Cô vừa chọc giận đại ma vương yêu nghiệt, muốn và phòng cô là % rất thấp. Cô quyết không xin lỗi, hay là nịnh bợ hắn. Không bao giờ. Nơi cô sống cô hẳn có quyền, phòng của cô, cô là chủ. Chính hắn như một con vi khuẩn, . . Vi khuẩn HIV chui vào trong cuộc sống cô, đảo lộn mọi thứ. Nên hắn đương nhiên không được phép lên tiếng bởi vì cô là người bị hại, không phải hắn. Cô quyết một đấu một. Hàn mặc phong dám mạnh tay với cô, cô cho hắn sau này không được làm cha. Ngà ngà say, con sâu rượu bước lên cầu thang. Rượu bắt đầu ngấm dần vào từng tế bào, thớ thịt, từng mạch máu và não bộ. Cô chui vào phòng. Ý thức đã mất đi. Đối với một con heo như cô, bây giờ thì chỉ tìm được nơi ngủ là quá chuẩn. Thậm chí là sàn nhà, cầu thang hay góc nào đó. Mò mẫm trong bóng tối, bàn chân khập khiễng đi trên sàn. . . Vèo. Cô trượt chân. May khi khuôn mặt xinh đẹp và hàm răng không muốn thử độ chất của nền nhà hàn gia mà đập vào giường mềm mại. Cô dụi dụi đầu
- giường đây rồi- trần bảo nhi rù rờ bò lên giường. . .rồi. . .rồi. . . Leo lên tấm nệm bằng da thịt rắn chắc. Quậy quậy trên người hắn. Hàn mặc phong cau mày. Mắt từ từ mở. Trán nổi lên một quả trứng khá dễ thương do cô gây ra hồi nãy. Mái tóc đen làm da thịt hắn ngứa ngáy khó tả. Bản thân hung thủ cũng không để yên, một tay trần bảo nhi sờ soạn khắp người hắn. Trong bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng vẫn thấy rõ con mèo nhỏ đang náo loạn trên người
- um. . . Thật mát. Tại sao lại có một chiếc giường. . Um. . . Thoải mái đến vậy! Không! Đây không phải là giường, không phải nệm mà chắc là một con gấu bông rất lớn. Lớn hơn cả mình
hàn mặc phong cau mày khó chịu. Mùi rượu thơm tho thoang thoảng xộc vào mũi. Rượu sao? Cô dám uống rượu. Mới vào đây chưa đầy tháng , cô dám cả gan uống thứ kia. Kẻ nào dám cho đối tượng được hàn mặc phong định nghĩa về yêu mà hắn vừa khám phá ra được đúng là chán sống. Tay cô lần trên body săn chắc. Từ vai, xuống dần, xuống dần. . . Chợt. Bàn tay rắn thép ai đó nắm lại cùng một giọng lãnh khốc
- đừng nghịch
không hiểu tại sao trần bảo nhi lại cười. Xoay người nằm úp, vòng tay trên ngực hắn, cằm chống lên, hai chân không ngừng đung đưa và bàn tay thon thả nuột nà đánh ben bép vào má hắn
- cưng đang ngại à. Gấu bông thời nay còn biết nói nữa, quả là thông minh tuyệt đỉnh. Để xem- cô vươn tay lên đầu, xoa xoa mái tóc- chà. Tóc nhóc rất thích đó nha. Hơi cứng thì phải nhưng mà nhóc là đàn ông sao?
' không lẽ là đàn bà '. Sắc mặt hắn hiện rõ năm chữ như thế. Ai dám nghi ngờ hắn không phải đàn ông, hắn bóp chết ngay lập tức. Để mặc trần bảo nhi sờ soạng trên khuôn mặt điểm trai của mình. Hàn mặc phong từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ thấy mình bị xúc phạm danh dự đến như thế. Để mặc người khác 'sàm sỡ ' lại còn được vinh hạnh được tặng miễn phí một quả trứng dễ thương nhất quả đất trên đầu như sừng tê giác. Ngày mai không biết làm sao hắn dám vác mặt ra đường
- bảo bối
cái gì? Cô- trần bảo nhi vừa gọi hắn là bảo bối. Thật quá nhục nhã. Nhục nhã ê chề. Chắc hắn không biết rúc mặt vào đâu. Từ này chỉ đáng để boss hàn mặc phong gọi cô. Không phải cô gọi hắn. Dám hớt tay trên. Quả là lì lợm
- ta chưa chào hỏi. Hôn một cái nhé- cô cúi xuống, hàn mặc phong mở căng mắt. . . . Căng . . .
Rồi. Một ngón tay đặt chính giữa trán cô, ngừng lại mọi hành động mang nghĩa vô thức. Dám hạ thấp bản thân hắn đến như vậy. Hắn quyết không tha. Chỉ một lực nhỏ. Hàn mặc phong đẩy ngón tay, cô lăn từ trên người cậu xuống giường, tiện thể vận động lăn thêm hai vòng nữa và cộp. Cô rơi xuống nền
- đau quá. . - trần bảo nhi rên rỉ rồi im lặng, đã ngủ
hàn mặc phong nhìn cô, coi như đó là hình phạt cho cô, một đêm ngủ dưới sàn cũng không chết được
ai ngời tới, nửa đêm. Trần bảo nhi lập tức mò dậy, trèo lên giường, chui vào trong chăn ấm, ôm chặt lấy hắn. . . Ngủ . . . . Rất vô tư. . .
- giường đây rồi- trần bảo nhi rù rờ bò lên giường. . .rồi. . .rồi. . . Leo lên tấm nệm bằng da thịt rắn chắc. Quậy quậy trên người hắn. Hàn mặc phong cau mày. Mắt từ từ mở. Trán nổi lên một quả trứng khá dễ thương do cô gây ra hồi nãy. Mái tóc đen làm da thịt hắn ngứa ngáy khó tả. Bản thân hung thủ cũng không để yên, một tay trần bảo nhi sờ soạn khắp người hắn. Trong bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng vẫn thấy rõ con mèo nhỏ đang náo loạn trên người
- um. . . Thật mát. Tại sao lại có một chiếc giường. . Um. . . Thoải mái đến vậy! Không! Đây không phải là giường, không phải nệm mà chắc là một con gấu bông rất lớn. Lớn hơn cả mình
hàn mặc phong cau mày khó chịu. Mùi rượu thơm tho thoang thoảng xộc vào mũi. Rượu sao? Cô dám uống rượu. Mới vào đây chưa đầy tháng , cô dám cả gan uống thứ kia. Kẻ nào dám cho đối tượng được hàn mặc phong định nghĩa về yêu mà hắn vừa khám phá ra được đúng là chán sống. Tay cô lần trên body săn chắc. Từ vai, xuống dần, xuống dần. . . Chợt. Bàn tay rắn thép ai đó nắm lại cùng một giọng lãnh khốc
- đừng nghịch
không hiểu tại sao trần bảo nhi lại cười. Xoay người nằm úp, vòng tay trên ngực hắn, cằm chống lên, hai chân không ngừng đung đưa và bàn tay thon thả nuột nà đánh ben bép vào má hắn
- cưng đang ngại à. Gấu bông thời nay còn biết nói nữa, quả là thông minh tuyệt đỉnh. Để xem- cô vươn tay lên đầu, xoa xoa mái tóc- chà. Tóc nhóc rất thích đó nha. Hơi cứng thì phải nhưng mà nhóc là đàn ông sao?
' không lẽ là đàn bà '. Sắc mặt hắn hiện rõ năm chữ như thế. Ai dám nghi ngờ hắn không phải đàn ông, hắn bóp chết ngay lập tức. Để mặc trần bảo nhi sờ soạng trên khuôn mặt điểm trai của mình. Hàn mặc phong từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ thấy mình bị xúc phạm danh dự đến như thế. Để mặc người khác 'sàm sỡ ' lại còn được vinh hạnh được tặng miễn phí một quả trứng dễ thương nhất quả đất trên đầu như sừng tê giác. Ngày mai không biết làm sao hắn dám vác mặt ra đường
- bảo bối
cái gì? Cô- trần bảo nhi vừa gọi hắn là bảo bối. Thật quá nhục nhã. Nhục nhã ê chề. Chắc hắn không biết rúc mặt vào đâu. Từ này chỉ đáng để boss hàn mặc phong gọi cô. Không phải cô gọi hắn. Dám hớt tay trên. Quả là lì lợm
- ta chưa chào hỏi. Hôn một cái nhé- cô cúi xuống, hàn mặc phong mở căng mắt. . . . Căng . . .
Rồi. Một ngón tay đặt chính giữa trán cô, ngừng lại mọi hành động mang nghĩa vô thức. Dám hạ thấp bản thân hắn đến như vậy. Hắn quyết không tha. Chỉ một lực nhỏ. Hàn mặc phong đẩy ngón tay, cô lăn từ trên người cậu xuống giường, tiện thể vận động lăn thêm hai vòng nữa và cộp. Cô rơi xuống nền
- đau quá. . - trần bảo nhi rên rỉ rồi im lặng, đã ngủ
hàn mặc phong nhìn cô, coi như đó là hình phạt cho cô, một đêm ngủ dưới sàn cũng không chết được
ai ngời tới, nửa đêm. Trần bảo nhi lập tức mò dậy, trèo lên giường, chui vào trong chăn ấm, ôm chặt lấy hắn. . . Ngủ . . . . Rất vô tư. . .
Tác giả :
Gió Lạnh