Boss Là Nữ Phụ
Chương 370: Tình triền thanh mai (21)
Úc Tửu tỉnh lại đã ở bệnh viện rồi.
Trên người đều bị băng bó.
Anh chỉ nhìn thấy người đàn ông râu quai nón, không nhìn thấy Thời Sênh.
“Cô ấy đâu?" Phản ứng đầu tiên của Úc Tửu chính là hỏi Thời Sênh.
Người đàn ông làm động tác im lặng với Úc Tửu, chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Úc Tửu quay đầu nhìn, Thời Sênh cuộn trên ghế ngủ ngon lành rồi, trên mặt có chút mệt mỏi.
“Ôm cô ấy tới đây."
“A?"
“Ôm cô ấy tới đây." Úc Tửu lặp lại.
Người đàn ông râu quai nón đi vòng tới bên kia, thử đụng vào Thời Sênh, thấy cô không có phản ứng, mới ôm cô lên.
Thời Sênh đột nhiên hơi nhíu mày, tư thế muốn tỉnh lại. Người đàn ông râu quai nón đi nhanh như tên bắn tới bên giường, đặt Thời Sênh xuống.
Khuôn mặt đang chau lại của cô đột nhiên giãn ra, chủ động cọ cọ về phía Úc Tửu.
Úc Tửu lay lay mấy cái rồi kéo cô vào lòng, sau lưng vì dùng lực, nên hơi đau.
“Cậu chủ…"
“Không sao." Úc Tửu vẫy vẫy tay, ép thấp giọng nói.
Người đàn ông râu quai nón đợi một lát, mới hỏi: “Cậu chủ, việc lúc trước…"
Vụ nổ kỳ lạ đó, là chuyện gì, cô Thịnh bảo cậu chủ vứt cái gì?
Ánh mắt Úc Tửu đột nhiên lạnh tanh, trong tiếng nói lộ ra sự cảnh cáo, “Việc này không được phép nhắc với ai, chôn sâu nó trong bụng cho tôi."
Sắc mặt người đàn ông râu quai nón thay đổi kỳ dị, “Vâng, cậu chủ."
“Vậy…cậu chủ, việc này cậu xử lý thế nào."
“Để tôi nghĩ." Úc Tửu đưa tay ra day day huyệt thái dương, sắc mặt có chút phức tạp.
“Cậu chủ, việc cậu hứa với ngài La Sâm đã làm được. Là ông ta đang đuổi cùng giết tận, cậu không cần thủ hạ lưu tình với ông ta nữa." Người đàn ông râu quai nón nhắc nhở.
Ánh mắt Úc Tửu cụp xuống, nhìn người đang nằm trong lòng, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Rất lâu sau, anh mới từ từ mở miệng, “Ra tay đi."
Không vì anh, vì tiểu thanh mai nhà anh cũng phải trừ khử người đó.
“Vâng."
…
Chập tối Thời Sênh mới tỉnh lại, nhiệt độ bên cạnh, khiến cô hơi bất ngờ.
Chỉ khi ở bên cạnh Phượng Từ, cô mới có thể ngủ say như thế.
Úc Tửu biết cô tỉnh rồi, nhưng anh không nói chuyện.
Thời Sênh giữ động tác đó, cũng không động đậy.
“Em Tiểu Hạ, cho anh một cơ hội được không?" Úc Tửu động đây cánh môi, giọng nói vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
Không có ai đáp lại anh.
Úc Tửu hơi thất vọng, vẫn là không được.
Phải cố gắng một chút.
“Đáp án này, ngày em 18 tuổi trả lời anh." Thời Sênh chống người ngồi dậy.
Thêm hai năm nữa, có lẽ cô sẽ có thể xác định anh có phải Phượng Từ hay không.
Dù trong lòng cô gần như đã nhận định đúng là anh, nhưng con người đều là sinh vật như vậy, cần triệt để xác nhận mới có thể yên tâm.
“Vậy anh coi như là người theo đuổi em Tiểu Hạ rồi?" Muốn có được cô.
Úc Tửu xưa nay chưa từng có nguyện vọng nào mãnh liệt như vậy.
Từ một năm trước khi gặp cô, trong lòng anh đã có suy nghĩ này.
Anh cũng không hiểu vì sao.
Giống như …
Người cả đời này anh muốn tìm chính là cô.
Thứ anh muốn, sẽ không từ thủ đoạn có được.
“Muốn theo đuổi em à?" Thời Sênh tùy ý cột tóc lên, “Vậy phải xem biểu hiện của anh."
“Nhất định biểu hiện thật tốt." Úc Tửu nhìn cô cười, nụ cười pha lẫn sự tự tin mãnh liệt.
Thời Sênh nhìn anh một cái, xuống giường, chỉnh áo quần nhăn nhúm trên người, lại thấy nụ cười gợi đòn của anh.
Thời Sênh đột nhiên khó chịu trong ngực, thật sự rất gợi đòn mà.
Đến câu hỏi anh có cần giúp gì không trên miệng cũng bỏ qua, trực tiếp mở cửa ra ngoài.
…
Sự kiện nổ súng ở tiệc rượu không biết làm sao bị ép xuống, cũng chỉ có ngày đầu tiên có thời sự đưa tin, sau này không còn động tĩnh nữa.
Một Long Gia, một Doãn Mạch, những người đó trừ phi ăn phải gan hùm mật báo, mới dám báo cáo.
Úc Tửu ở bệnh viện mấy ngày. Thời Sênh không biết Úc Tửu nói thế nào với Úc Hành Vân, dù sao Úc Hành Vân cũng chưa từng xuất hiện ở bệnh viện.
Sau khi xuất viện, hành lý của Úc Tửu liền đóng gói tới nhà cô, đây mới là thật sự chính thức vào nhà ở.
Thời Sênh phát hiện từ khi Úc Tửu tới, giấc ngủ của cô càng ngày càng tốt hơn.
Năm tháng yên ổn này, thật khiến người ta muốn …
Trong mắt Thời Sênh lóe lên tia sáng hung ác, khiến Úc Tửu nhìn trân trối.
Nhưng Thời Sênh không cho anh cơ hội quan sát kỹ, quay người vào phòng.
Ngày tháng tiếp theo, Úc Tửu dùng hết mọi cách dụ dỗ cô.
Thời Sênh thật sự muốn đánh chết anh ta.
Mẹ kiếp, ông chưa thành niên đấy được không!
Dụ dỗ cái con khỉ!
Úc Tửu chuyển tới đại học gần trường của cô học, mỗi ngày đúng giờ đưa đón.
Người của toàn trường đều biết Thời Sênh có bạn trai cực kỳ đáng yêu.
“Này này, Thịnh Hạ, bạn trai của cậu lại tới đón cậu kìa." Diêu Tẩm kích động chỉ vào một bóng người ở ngoài vườn trường.
Úc Tửu đứng ở dưới gốc cây ngoài cổng trường, ánh sáng dịu dàng bao bọc lấy anh, hai tay đút túi quần, đẹp như một bức tranh tinh xảo.
Nữ sinh đi qua đều dừng chân quay đầu.
“Mình còn chưa đồng ý đâu." Thời Sênh lạnh lùng trả lời Diêu Tẩm một câu.
“Đó không phải chuyện sớm muộn sao? Cậu xem hai người là thanh mai trúc mã, giờ anh ấy lại theo đuổi cậu như vậy, chà chà …" Diêu Tẩm bấm ngón tay đếm.
Con gái thời kỳ cấp ba, luôn có một loại ảo tưởng và trông đợi về tình yêu.
Họ không cần cân nhắc đến sau này, chỉ cần yêu đương trong vườn trường là đủ khiến người ta nhớ nhung rồi.
“Không nhìn ra, có vài người thường ngày bày đặt làm cao lạnh nhạt hờ hững, giờ lại không biết xấu hổ như vậy." Một tiếng nói châm chọc bên cạnh chen vào.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn một cái, là nữ sinh không quen biết.
Thẩm Giai Âm đứng sau nữ sinh mấy bước, gần như là một đường.
Sự khinh thường trong mắt cô ta đã sắp viết lên mặt rồi.
Thời Sênh: “…"
Không được, sức mạnh hồng hoang của ông sắp không kiềm chế được rồi.
Tìm cơ hội đánh nữ chính một trận mới được.
“Ai không biết xấu hổ, Tào Khả, tôi thấy cậu ghen tị thì có." Diêu Tẩm lập tức phản kích trở lại.
“Ai ghen tị? Chúng tôi còn phải thi đại học, không giống vài người, học không giỏi còn yêu sớm, thật không biết làm sao thi được vào trường."
Diêu Tẩm đột nhiên liền vui lên, Thịnh Hạ nhà chúng tôi mà bật hình thức học bá lên sẽ dọa chết cậu.
Cô ấy đột nhiên hiểu ra ý câu nói mà Thời Sênh nói năm xưa.
Loại cảm giác khoe khoang ra vẻ này, đúng là sướng ngầm.
“Mình đi trước đây." Thời Sênh chào Diêu Tẩm, “Bớt nói chuyện với thiểu năng, rớt mất trí thông minh."
“Phụt!" Diêu Tẩm vẫy vẫy tay với Thời Sênh.
Tào Khả đối diện tức tới đỏ cả mặt, lại không dám lên tiếng. Cô gái đó có khuynh hướng bạo lực, ở trường đánh không ít người. Cuối cùng cô lại còn có thể nói lý do đánh người một cánh rất đường hoàng, nhà trường cũng không thể làm gì cô.
Úc Tửu thấy Thời Sênh đi ra, chủ động đi tới đón cô, “Em Tiểu Hạ, giờ học của em càng ngày càng kéo dài. Anh đợi ở đây đã hơn nửa tiếng đồng hồ, ánh mắt của những nữ sinh đó đã sắp chôn sống anh rồi."
“Vậy anh có thể không tới." Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào anh.
“Đợi bao lâu anh cũng đồng ý." Úc Tửu lập tức sửa lời.
“Phải không."
“Thời gian sẽ chứng minh, chân tình của anh với em Tiểu Hạ có trời đất chứng giám."
Úc Tửu không lái xe, hai người gọi xe đi về. Khi đợi xe, Thời Sênh nhìn thấy Thẩm Giai Âm lên một chiếc xe sang, vừa vặn đi qua trước mặt cô.
Rèm xe không đóng, Thời Sênh có thể nhìn rõ được ánh mắt coi thường của Thẩm Giai Âm.
Rốt cuộc cô đang coi thường ông cái gì?
Đúng là!
Trùng sinh còn trùng sinh ra cảm giác hơn người rồi sao?
Được thôi, trùng sinh vốn chính là có cảm giác hơn người mà.
Trên người đều bị băng bó.
Anh chỉ nhìn thấy người đàn ông râu quai nón, không nhìn thấy Thời Sênh.
“Cô ấy đâu?" Phản ứng đầu tiên của Úc Tửu chính là hỏi Thời Sênh.
Người đàn ông làm động tác im lặng với Úc Tửu, chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Úc Tửu quay đầu nhìn, Thời Sênh cuộn trên ghế ngủ ngon lành rồi, trên mặt có chút mệt mỏi.
“Ôm cô ấy tới đây."
“A?"
“Ôm cô ấy tới đây." Úc Tửu lặp lại.
Người đàn ông râu quai nón đi vòng tới bên kia, thử đụng vào Thời Sênh, thấy cô không có phản ứng, mới ôm cô lên.
Thời Sênh đột nhiên hơi nhíu mày, tư thế muốn tỉnh lại. Người đàn ông râu quai nón đi nhanh như tên bắn tới bên giường, đặt Thời Sênh xuống.
Khuôn mặt đang chau lại của cô đột nhiên giãn ra, chủ động cọ cọ về phía Úc Tửu.
Úc Tửu lay lay mấy cái rồi kéo cô vào lòng, sau lưng vì dùng lực, nên hơi đau.
“Cậu chủ…"
“Không sao." Úc Tửu vẫy vẫy tay, ép thấp giọng nói.
Người đàn ông râu quai nón đợi một lát, mới hỏi: “Cậu chủ, việc lúc trước…"
Vụ nổ kỳ lạ đó, là chuyện gì, cô Thịnh bảo cậu chủ vứt cái gì?
Ánh mắt Úc Tửu đột nhiên lạnh tanh, trong tiếng nói lộ ra sự cảnh cáo, “Việc này không được phép nhắc với ai, chôn sâu nó trong bụng cho tôi."
Sắc mặt người đàn ông râu quai nón thay đổi kỳ dị, “Vâng, cậu chủ."
“Vậy…cậu chủ, việc này cậu xử lý thế nào."
“Để tôi nghĩ." Úc Tửu đưa tay ra day day huyệt thái dương, sắc mặt có chút phức tạp.
“Cậu chủ, việc cậu hứa với ngài La Sâm đã làm được. Là ông ta đang đuổi cùng giết tận, cậu không cần thủ hạ lưu tình với ông ta nữa." Người đàn ông râu quai nón nhắc nhở.
Ánh mắt Úc Tửu cụp xuống, nhìn người đang nằm trong lòng, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Rất lâu sau, anh mới từ từ mở miệng, “Ra tay đi."
Không vì anh, vì tiểu thanh mai nhà anh cũng phải trừ khử người đó.
“Vâng."
…
Chập tối Thời Sênh mới tỉnh lại, nhiệt độ bên cạnh, khiến cô hơi bất ngờ.
Chỉ khi ở bên cạnh Phượng Từ, cô mới có thể ngủ say như thế.
Úc Tửu biết cô tỉnh rồi, nhưng anh không nói chuyện.
Thời Sênh giữ động tác đó, cũng không động đậy.
“Em Tiểu Hạ, cho anh một cơ hội được không?" Úc Tửu động đây cánh môi, giọng nói vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
Không có ai đáp lại anh.
Úc Tửu hơi thất vọng, vẫn là không được.
Phải cố gắng một chút.
“Đáp án này, ngày em 18 tuổi trả lời anh." Thời Sênh chống người ngồi dậy.
Thêm hai năm nữa, có lẽ cô sẽ có thể xác định anh có phải Phượng Từ hay không.
Dù trong lòng cô gần như đã nhận định đúng là anh, nhưng con người đều là sinh vật như vậy, cần triệt để xác nhận mới có thể yên tâm.
“Vậy anh coi như là người theo đuổi em Tiểu Hạ rồi?" Muốn có được cô.
Úc Tửu xưa nay chưa từng có nguyện vọng nào mãnh liệt như vậy.
Từ một năm trước khi gặp cô, trong lòng anh đã có suy nghĩ này.
Anh cũng không hiểu vì sao.
Giống như …
Người cả đời này anh muốn tìm chính là cô.
Thứ anh muốn, sẽ không từ thủ đoạn có được.
“Muốn theo đuổi em à?" Thời Sênh tùy ý cột tóc lên, “Vậy phải xem biểu hiện của anh."
“Nhất định biểu hiện thật tốt." Úc Tửu nhìn cô cười, nụ cười pha lẫn sự tự tin mãnh liệt.
Thời Sênh nhìn anh một cái, xuống giường, chỉnh áo quần nhăn nhúm trên người, lại thấy nụ cười gợi đòn của anh.
Thời Sênh đột nhiên khó chịu trong ngực, thật sự rất gợi đòn mà.
Đến câu hỏi anh có cần giúp gì không trên miệng cũng bỏ qua, trực tiếp mở cửa ra ngoài.
…
Sự kiện nổ súng ở tiệc rượu không biết làm sao bị ép xuống, cũng chỉ có ngày đầu tiên có thời sự đưa tin, sau này không còn động tĩnh nữa.
Một Long Gia, một Doãn Mạch, những người đó trừ phi ăn phải gan hùm mật báo, mới dám báo cáo.
Úc Tửu ở bệnh viện mấy ngày. Thời Sênh không biết Úc Tửu nói thế nào với Úc Hành Vân, dù sao Úc Hành Vân cũng chưa từng xuất hiện ở bệnh viện.
Sau khi xuất viện, hành lý của Úc Tửu liền đóng gói tới nhà cô, đây mới là thật sự chính thức vào nhà ở.
Thời Sênh phát hiện từ khi Úc Tửu tới, giấc ngủ của cô càng ngày càng tốt hơn.
Năm tháng yên ổn này, thật khiến người ta muốn …
Trong mắt Thời Sênh lóe lên tia sáng hung ác, khiến Úc Tửu nhìn trân trối.
Nhưng Thời Sênh không cho anh cơ hội quan sát kỹ, quay người vào phòng.
Ngày tháng tiếp theo, Úc Tửu dùng hết mọi cách dụ dỗ cô.
Thời Sênh thật sự muốn đánh chết anh ta.
Mẹ kiếp, ông chưa thành niên đấy được không!
Dụ dỗ cái con khỉ!
Úc Tửu chuyển tới đại học gần trường của cô học, mỗi ngày đúng giờ đưa đón.
Người của toàn trường đều biết Thời Sênh có bạn trai cực kỳ đáng yêu.
“Này này, Thịnh Hạ, bạn trai của cậu lại tới đón cậu kìa." Diêu Tẩm kích động chỉ vào một bóng người ở ngoài vườn trường.
Úc Tửu đứng ở dưới gốc cây ngoài cổng trường, ánh sáng dịu dàng bao bọc lấy anh, hai tay đút túi quần, đẹp như một bức tranh tinh xảo.
Nữ sinh đi qua đều dừng chân quay đầu.
“Mình còn chưa đồng ý đâu." Thời Sênh lạnh lùng trả lời Diêu Tẩm một câu.
“Đó không phải chuyện sớm muộn sao? Cậu xem hai người là thanh mai trúc mã, giờ anh ấy lại theo đuổi cậu như vậy, chà chà …" Diêu Tẩm bấm ngón tay đếm.
Con gái thời kỳ cấp ba, luôn có một loại ảo tưởng và trông đợi về tình yêu.
Họ không cần cân nhắc đến sau này, chỉ cần yêu đương trong vườn trường là đủ khiến người ta nhớ nhung rồi.
“Không nhìn ra, có vài người thường ngày bày đặt làm cao lạnh nhạt hờ hững, giờ lại không biết xấu hổ như vậy." Một tiếng nói châm chọc bên cạnh chen vào.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn một cái, là nữ sinh không quen biết.
Thẩm Giai Âm đứng sau nữ sinh mấy bước, gần như là một đường.
Sự khinh thường trong mắt cô ta đã sắp viết lên mặt rồi.
Thời Sênh: “…"
Không được, sức mạnh hồng hoang của ông sắp không kiềm chế được rồi.
Tìm cơ hội đánh nữ chính một trận mới được.
“Ai không biết xấu hổ, Tào Khả, tôi thấy cậu ghen tị thì có." Diêu Tẩm lập tức phản kích trở lại.
“Ai ghen tị? Chúng tôi còn phải thi đại học, không giống vài người, học không giỏi còn yêu sớm, thật không biết làm sao thi được vào trường."
Diêu Tẩm đột nhiên liền vui lên, Thịnh Hạ nhà chúng tôi mà bật hình thức học bá lên sẽ dọa chết cậu.
Cô ấy đột nhiên hiểu ra ý câu nói mà Thời Sênh nói năm xưa.
Loại cảm giác khoe khoang ra vẻ này, đúng là sướng ngầm.
“Mình đi trước đây." Thời Sênh chào Diêu Tẩm, “Bớt nói chuyện với thiểu năng, rớt mất trí thông minh."
“Phụt!" Diêu Tẩm vẫy vẫy tay với Thời Sênh.
Tào Khả đối diện tức tới đỏ cả mặt, lại không dám lên tiếng. Cô gái đó có khuynh hướng bạo lực, ở trường đánh không ít người. Cuối cùng cô lại còn có thể nói lý do đánh người một cánh rất đường hoàng, nhà trường cũng không thể làm gì cô.
Úc Tửu thấy Thời Sênh đi ra, chủ động đi tới đón cô, “Em Tiểu Hạ, giờ học của em càng ngày càng kéo dài. Anh đợi ở đây đã hơn nửa tiếng đồng hồ, ánh mắt của những nữ sinh đó đã sắp chôn sống anh rồi."
“Vậy anh có thể không tới." Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào anh.
“Đợi bao lâu anh cũng đồng ý." Úc Tửu lập tức sửa lời.
“Phải không."
“Thời gian sẽ chứng minh, chân tình của anh với em Tiểu Hạ có trời đất chứng giám."
Úc Tửu không lái xe, hai người gọi xe đi về. Khi đợi xe, Thời Sênh nhìn thấy Thẩm Giai Âm lên một chiếc xe sang, vừa vặn đi qua trước mặt cô.
Rèm xe không đóng, Thời Sênh có thể nhìn rõ được ánh mắt coi thường của Thẩm Giai Âm.
Rốt cuộc cô đang coi thường ông cái gì?
Đúng là!
Trùng sinh còn trùng sinh ra cảm giác hơn người rồi sao?
Được thôi, trùng sinh vốn chính là có cảm giác hơn người mà.
Tác giả :
Mặc Linh