Boss Là Nữ Phụ
Chương 210: A từ, hẹn gặp lại! (26)
Cuối cùng chắc chắn không nổ, nhưng cô lại đi tìm bầy rắn rắn, dẫn dụ bầy rắn đấu với bầy sói.
Hai chủng tộc đánh nhau, cảnh tượng này cũng rất vui mắt.
Hai loại ma thú đều sống theo bầy đàn, còn đều là động vật ăn thịt, lại gần nhau như vậy, bình thường chắc chắn cũng xung đột không ít lần để tranh giành địa bàn.
Lần đánh nhau này như là thiên lôi câu động địa hỏa, vô cùng tráng lệ.
Vua sói và vua rắn đã không ưa nhau từ lâu, nhưng vua rắn thực lực nhỉnh hơn chút nên giành được chiến thắng chung cuộc.
Vua sói có lẽ không muốn chết, nên đem Tần Lang Nguyệt tặng cho vua rắn.
Rắn vốn là loài động vật giao phối “hỗn loạn", chúng ở trong rừng rậm Lạc Nhật rất ít khi nhìn thấy các cô gái, cho nên khi vua sói đưa ra yêu cầu này, vua rắn giả bộ như suy tư một lúc, sau đó mới miễn cưỡng đồng ý.
Thế là Tần Lang Nguyệt lại bị chuyển sang tay vua rắn.
Đại khái là vì Thời Sênh thay đổi cốt truyện quá nhanh, bàn tay vàng của Tần Lang Nguyệt không phát huy kịp tác dụng nên ngay cả cơ hội phản kháng cô ta cũng không có, bị vua rắn đưa về hang ổ xxx một trận.
Chuyện này Thời Sênh không hề hay biết, cô dẫn dụ rắn đến xong rồi đi mất.
Dù sao thì nữ chính cũng không chết được đâu, ở đó xem cũng không có gì hay.
…
Dị bảo tại rừng rậm Lạc Nhật xuất thổ… à, xuất thế, cuối cùng bị người của hoàng thất tìm thấy trước.
Trên người bọn họ có ngọc truyền âm, gần như đúng vào lúc hoàng thất tìm thấy, tin tức này đã truyền đến khắp các đại thế lực và đại gia tộc.
Tất cả mọi người đều đang chạy về hướng dị bảo đó, rừng rậm Lạc Nhật sôi sục đã lâu ngày càng xôn xao hơn.
Thời Sênh đi theo đội quân đến được “nơi xảy ra sự việc", cô phát hiện không chỉ loài người, còn cả các ma thú cũng có mặt.
Hai đội quân lớn cách nhau một hồ nước.
Giữa hồ có một thứ trông giống như hoa sen, nhưng cánh hoa của nó có bảy màu.
Đúng vậy, không hề nhìn lầm đâu, có bảy màu.
Đó chính là hoa bảy màu trong truyền thuyết.
Không biết mỗi cánh hoa có thể hoàn thành một nguyện vọng được không.
Lúc này có vẻ đóa hoa bảy màu đó còn chưa nở, nhưng trong không khí đã có linh khí nồng đượm, đó là điều mọi người đều cảm nhận được.
Thời Sênh lục lại trong ký ức của nguyên chủ, không tìm ra được thứ đồ chơi này, lại tìm trong cốt truyện cũng thấy được cái tên của thứ đồ này.
Thất Sắc Liên Hoa.
Nói trắng ra chính là hoa sen.
Đổi một màu, đẳng cấp sẽ cao hơn hoa sen thông thường gấp trăm lần, Thất Sắc Liên Hoa nghìn năm mới nở hoa, nghìn năm mới kết đài.
Ăn đài sen đó nghe nói có thể khởi từ hồi sinh.
Cánh hoa cũng có tác dụng tăng tu vi, một cánh hoa có thể khiến Linh Tôn đột phá lên thành Linh Thánh.
Linh Thánh, trên Cửu Châu Đại Lục chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nghe nói cường giả Linh thánh có thể hủy diệt cả một thành trì chỉ trong tích tắc.
Chỉ hai chữ thôi, siêu mạnh.
Nhà nào có được Linh Thánh này, địa vị của gia tộc đó sẽ tăng lên địa vị đầu bảng chỉ trong phút chốc.
Với sức hấp dẫn như vậy, lúc này người muốn có được Thất Sắc Liên Hoa tuyệt đối phải đi mấy vòng quanh Cửu Châu.
Thời Sênh tìm thấy một nơi lý tưởng bao quát tất cả để xem kịch hay, ngồi đợi một đám cầm thú và một nhóm người đánh nhau tranh giành.
Đợi đến thời gian Thất Sắc Liên Hoa nở hoa, loài người dường như đã kết thành liên minh, tôn hoàng thất và mấy đại gia tộc làm thủ lĩnh.
Những thế lực còn lại cũng tự tìm liên minh cho mình.
“Người của Cửu U Điện tới rồi."
“Cửu U Điện… tại sao họ cũng tới đây?"
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Hộ pháp hung hăng dẫn người tới, trong đám người ấy không có Bộ Kinh Vân.
Thời Sênh không nhìn thấy người liền thu lại ánh mắt.
Vết thương lần trước của Bộ Kinh Vân có lẽ còn chưa khỏi, không đi cùng bọn họ cũng đúng.
Người của Cửu U Điện bá đạo chiếm lấy vị trí tốt nhất.
Không phục?
Đến đây, đánh nhau đi!
Nắm đấm cứng mới là lẽ phải.
Đến tối, Thời Sênh cảm thấy vô vị lắc lắc chân, bao nhiêu người cùng trông chừng một đóa hoa sen, nó còn quyết giữ mình không chịu nở, Thời Sênh hận không thể lên tách luôn cánh hoa ra.
Đúng vào lúc cô đang âm thầm suy nghĩ có nên xông lên tách cánh hoa ra không thì nhánh cây đằng sau cô bỗng nhiên nặng trĩu xuống.
Mặt Thời Sênh hơi biến sắc, cánh tay quay ngược lại, thiết kiếm dũng mãnh xuất hiện, lướt qua phía đằng sau.
Lá cây vang lên soàn soạt, nhưng đằng sau không có người.
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, thu lại thiết kiếm “Đến rồi còn trốn tránh làm gì, Bộ Kinh Vân."
Bóng người từ trên cây rơi xuống, vừa khéo rơi xuống trước mặt Thời Sênh, “Hừ!"
Đừng cho rằng ngươi biết là bản tôn rồi thì bản tôn chơi không vui nữa.
Thời Sênh: “…" Đồ kiêu căng.
Thời Sênh cầm chặt thiết kiếm, một lúc sau mới buông lỏng ra, quay người ngồi lên.
Bộ Kinh Vân không vui hừ một cái, thấy Thời Sênh không để ý đến mình, hắn trực tiếp nhảy lên ngồi trên nhánh cây bên cạnh Thời Sênh.
Thời Sênh vẫn không để ý đến hắn.
Bộ Kinh Vân thấy lo lắng trong lòng, mở miệng định nói nhưng hồi lâu sau vẫn không thốt nên được một chữ.
Hừ!
Nữ nhân này cố ý không nói chuyện với hắn, hắn cũng không thèm nói chuyện với cô.
Nhưng rất nhanh sau đó, Bộ Kinh Vân lại ngồi không yên nữa, ở bên cạnh lắc qua lắc lại.
Thời Sênh chán nản chau mày, giơ tay đẩy Bộ Kinh Vân xuống dưới, phía dưới là thảm cỏ, hắn có ngã xuống đó cũng không chết đâu.
Nam nhân mặc y phục màu đó nằm trên bãi cỏ màu xanh lục, ngơ ngác nhìn người đang ngồi trên cây, biểu cảm có thể nói là vô cùng mờ mịt.
Thời Sênh thấy y phục đỏ có hơi chói mắt, liền nhảy từ trên cây xuống, giơ tay cởi y phục của hắn.
Bộ Kinh Vân nắm lấy tay Thời Sênh, “Cô muốn làm gì?"
“Cởi y phục." Thời Sênh nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Bộ Kinh Vân, móng vuốt giơ đến thắt lưng.
Bộ Kinh Vân giận đến đỏ bừng mặt, sống chết giữ chặt lấy thắt lưng, “Không được."
Thời Sênh cười lạnh: “Ai kêu huynh mặc y phục đỏ lượn qua lượn lại trước mặt ta? Bỏ tay ra, nếu không đừng trách ta thô lỗ."
“Thô lỗ cũng không được." Bộ Kinh Vân lầm bầm, đây là y phục của hắn, của hắn!
Nữ nhân này tại sao lại thích cởi đồ của hắn đến vậy, vô liêm sỉ.
“Có thật huynh không buông ra không?"
“Không." Bộ Kinh Vân kiên định bảo vệ y phục của mình, “Thẩm Dao Quang, cô đừng có lung tung, có tin ta chết cho cô xem không?"
Thời Sênh: “…" Huynh uy hiếp ta riết thành nghiện luôn rồi sao?
Hôm nay bà đây không cởi của ngươi…
Ánh mắt Bộ Kinh Vân long lanh, nhanh chóng chụp lấy cổ của Thời Sênh, trực tiếp hôn lên đó, lật người áp chế Thời Sênh xuống dưới thân.
Y phục đỏ được tách ra, che mất cơ thể nhỏ bé của cô, Bộ Kinh Vân giam cả người cô trong lòng, triền miên quấn quýt hôn lấy cô.
Thời Sênh bị hôn đến mức ngẩn ngơ.
Ngươi nói không lại ta liền hôn là có ý gì hả?
Mẹ kiếp!
Thời Sênh lại giở trò cũ, định cắn Bộ Kinh Vân, nhưng lần này hắn thông minh hơn rồi, nhanh chóng đưa lưỡi lùi lại phía sau, chỉ dùng bờ môi dán lên môi cô, nhẹ nhàng chà sát.
Hắn không hề muốn thừa nhận rằng mình nhớ hương vị của cô đến thế nào.
Nhưng cơ thể hắn vẫn thành thật hơn lý trí của hắn.
Hừ! Đều là do cô câu dẫn hắn.
Bộ Kinh Vân nghĩ vậy liền cắn mạnh vào bờ môi Thời Sênh, đầu lưỡi vô tình hữu ý liếm lấy đôi môi cô, mang theo cảm giác tê tê dại dại.
Cơ thể Thời Sênh khẽ run lên, không phải là phản ứng khi bị hôn, mà là tức giận.
Ánh mắt cô trở nên u ám hơn, Bộ Kinh Vân cảm giác Thời Sênh có gì đó không đúng, định buông cô ra, nữ nhân này không dễ gây.
Bản tôn phải ăn xong rồi chạy.
Hai chủng tộc đánh nhau, cảnh tượng này cũng rất vui mắt.
Hai loại ma thú đều sống theo bầy đàn, còn đều là động vật ăn thịt, lại gần nhau như vậy, bình thường chắc chắn cũng xung đột không ít lần để tranh giành địa bàn.
Lần đánh nhau này như là thiên lôi câu động địa hỏa, vô cùng tráng lệ.
Vua sói và vua rắn đã không ưa nhau từ lâu, nhưng vua rắn thực lực nhỉnh hơn chút nên giành được chiến thắng chung cuộc.
Vua sói có lẽ không muốn chết, nên đem Tần Lang Nguyệt tặng cho vua rắn.
Rắn vốn là loài động vật giao phối “hỗn loạn", chúng ở trong rừng rậm Lạc Nhật rất ít khi nhìn thấy các cô gái, cho nên khi vua sói đưa ra yêu cầu này, vua rắn giả bộ như suy tư một lúc, sau đó mới miễn cưỡng đồng ý.
Thế là Tần Lang Nguyệt lại bị chuyển sang tay vua rắn.
Đại khái là vì Thời Sênh thay đổi cốt truyện quá nhanh, bàn tay vàng của Tần Lang Nguyệt không phát huy kịp tác dụng nên ngay cả cơ hội phản kháng cô ta cũng không có, bị vua rắn đưa về hang ổ xxx một trận.
Chuyện này Thời Sênh không hề hay biết, cô dẫn dụ rắn đến xong rồi đi mất.
Dù sao thì nữ chính cũng không chết được đâu, ở đó xem cũng không có gì hay.
…
Dị bảo tại rừng rậm Lạc Nhật xuất thổ… à, xuất thế, cuối cùng bị người của hoàng thất tìm thấy trước.
Trên người bọn họ có ngọc truyền âm, gần như đúng vào lúc hoàng thất tìm thấy, tin tức này đã truyền đến khắp các đại thế lực và đại gia tộc.
Tất cả mọi người đều đang chạy về hướng dị bảo đó, rừng rậm Lạc Nhật sôi sục đã lâu ngày càng xôn xao hơn.
Thời Sênh đi theo đội quân đến được “nơi xảy ra sự việc", cô phát hiện không chỉ loài người, còn cả các ma thú cũng có mặt.
Hai đội quân lớn cách nhau một hồ nước.
Giữa hồ có một thứ trông giống như hoa sen, nhưng cánh hoa của nó có bảy màu.
Đúng vậy, không hề nhìn lầm đâu, có bảy màu.
Đó chính là hoa bảy màu trong truyền thuyết.
Không biết mỗi cánh hoa có thể hoàn thành một nguyện vọng được không.
Lúc này có vẻ đóa hoa bảy màu đó còn chưa nở, nhưng trong không khí đã có linh khí nồng đượm, đó là điều mọi người đều cảm nhận được.
Thời Sênh lục lại trong ký ức của nguyên chủ, không tìm ra được thứ đồ chơi này, lại tìm trong cốt truyện cũng thấy được cái tên của thứ đồ này.
Thất Sắc Liên Hoa.
Nói trắng ra chính là hoa sen.
Đổi một màu, đẳng cấp sẽ cao hơn hoa sen thông thường gấp trăm lần, Thất Sắc Liên Hoa nghìn năm mới nở hoa, nghìn năm mới kết đài.
Ăn đài sen đó nghe nói có thể khởi từ hồi sinh.
Cánh hoa cũng có tác dụng tăng tu vi, một cánh hoa có thể khiến Linh Tôn đột phá lên thành Linh Thánh.
Linh Thánh, trên Cửu Châu Đại Lục chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nghe nói cường giả Linh thánh có thể hủy diệt cả một thành trì chỉ trong tích tắc.
Chỉ hai chữ thôi, siêu mạnh.
Nhà nào có được Linh Thánh này, địa vị của gia tộc đó sẽ tăng lên địa vị đầu bảng chỉ trong phút chốc.
Với sức hấp dẫn như vậy, lúc này người muốn có được Thất Sắc Liên Hoa tuyệt đối phải đi mấy vòng quanh Cửu Châu.
Thời Sênh tìm thấy một nơi lý tưởng bao quát tất cả để xem kịch hay, ngồi đợi một đám cầm thú và một nhóm người đánh nhau tranh giành.
Đợi đến thời gian Thất Sắc Liên Hoa nở hoa, loài người dường như đã kết thành liên minh, tôn hoàng thất và mấy đại gia tộc làm thủ lĩnh.
Những thế lực còn lại cũng tự tìm liên minh cho mình.
“Người của Cửu U Điện tới rồi."
“Cửu U Điện… tại sao họ cũng tới đây?"
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Hộ pháp hung hăng dẫn người tới, trong đám người ấy không có Bộ Kinh Vân.
Thời Sênh không nhìn thấy người liền thu lại ánh mắt.
Vết thương lần trước của Bộ Kinh Vân có lẽ còn chưa khỏi, không đi cùng bọn họ cũng đúng.
Người của Cửu U Điện bá đạo chiếm lấy vị trí tốt nhất.
Không phục?
Đến đây, đánh nhau đi!
Nắm đấm cứng mới là lẽ phải.
Đến tối, Thời Sênh cảm thấy vô vị lắc lắc chân, bao nhiêu người cùng trông chừng một đóa hoa sen, nó còn quyết giữ mình không chịu nở, Thời Sênh hận không thể lên tách luôn cánh hoa ra.
Đúng vào lúc cô đang âm thầm suy nghĩ có nên xông lên tách cánh hoa ra không thì nhánh cây đằng sau cô bỗng nhiên nặng trĩu xuống.
Mặt Thời Sênh hơi biến sắc, cánh tay quay ngược lại, thiết kiếm dũng mãnh xuất hiện, lướt qua phía đằng sau.
Lá cây vang lên soàn soạt, nhưng đằng sau không có người.
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, thu lại thiết kiếm “Đến rồi còn trốn tránh làm gì, Bộ Kinh Vân."
Bóng người từ trên cây rơi xuống, vừa khéo rơi xuống trước mặt Thời Sênh, “Hừ!"
Đừng cho rằng ngươi biết là bản tôn rồi thì bản tôn chơi không vui nữa.
Thời Sênh: “…" Đồ kiêu căng.
Thời Sênh cầm chặt thiết kiếm, một lúc sau mới buông lỏng ra, quay người ngồi lên.
Bộ Kinh Vân không vui hừ một cái, thấy Thời Sênh không để ý đến mình, hắn trực tiếp nhảy lên ngồi trên nhánh cây bên cạnh Thời Sênh.
Thời Sênh vẫn không để ý đến hắn.
Bộ Kinh Vân thấy lo lắng trong lòng, mở miệng định nói nhưng hồi lâu sau vẫn không thốt nên được một chữ.
Hừ!
Nữ nhân này cố ý không nói chuyện với hắn, hắn cũng không thèm nói chuyện với cô.
Nhưng rất nhanh sau đó, Bộ Kinh Vân lại ngồi không yên nữa, ở bên cạnh lắc qua lắc lại.
Thời Sênh chán nản chau mày, giơ tay đẩy Bộ Kinh Vân xuống dưới, phía dưới là thảm cỏ, hắn có ngã xuống đó cũng không chết đâu.
Nam nhân mặc y phục màu đó nằm trên bãi cỏ màu xanh lục, ngơ ngác nhìn người đang ngồi trên cây, biểu cảm có thể nói là vô cùng mờ mịt.
Thời Sênh thấy y phục đỏ có hơi chói mắt, liền nhảy từ trên cây xuống, giơ tay cởi y phục của hắn.
Bộ Kinh Vân nắm lấy tay Thời Sênh, “Cô muốn làm gì?"
“Cởi y phục." Thời Sênh nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Bộ Kinh Vân, móng vuốt giơ đến thắt lưng.
Bộ Kinh Vân giận đến đỏ bừng mặt, sống chết giữ chặt lấy thắt lưng, “Không được."
Thời Sênh cười lạnh: “Ai kêu huynh mặc y phục đỏ lượn qua lượn lại trước mặt ta? Bỏ tay ra, nếu không đừng trách ta thô lỗ."
“Thô lỗ cũng không được." Bộ Kinh Vân lầm bầm, đây là y phục của hắn, của hắn!
Nữ nhân này tại sao lại thích cởi đồ của hắn đến vậy, vô liêm sỉ.
“Có thật huynh không buông ra không?"
“Không." Bộ Kinh Vân kiên định bảo vệ y phục của mình, “Thẩm Dao Quang, cô đừng có lung tung, có tin ta chết cho cô xem không?"
Thời Sênh: “…" Huynh uy hiếp ta riết thành nghiện luôn rồi sao?
Hôm nay bà đây không cởi của ngươi…
Ánh mắt Bộ Kinh Vân long lanh, nhanh chóng chụp lấy cổ của Thời Sênh, trực tiếp hôn lên đó, lật người áp chế Thời Sênh xuống dưới thân.
Y phục đỏ được tách ra, che mất cơ thể nhỏ bé của cô, Bộ Kinh Vân giam cả người cô trong lòng, triền miên quấn quýt hôn lấy cô.
Thời Sênh bị hôn đến mức ngẩn ngơ.
Ngươi nói không lại ta liền hôn là có ý gì hả?
Mẹ kiếp!
Thời Sênh lại giở trò cũ, định cắn Bộ Kinh Vân, nhưng lần này hắn thông minh hơn rồi, nhanh chóng đưa lưỡi lùi lại phía sau, chỉ dùng bờ môi dán lên môi cô, nhẹ nhàng chà sát.
Hắn không hề muốn thừa nhận rằng mình nhớ hương vị của cô đến thế nào.
Nhưng cơ thể hắn vẫn thành thật hơn lý trí của hắn.
Hừ! Đều là do cô câu dẫn hắn.
Bộ Kinh Vân nghĩ vậy liền cắn mạnh vào bờ môi Thời Sênh, đầu lưỡi vô tình hữu ý liếm lấy đôi môi cô, mang theo cảm giác tê tê dại dại.
Cơ thể Thời Sênh khẽ run lên, không phải là phản ứng khi bị hôn, mà là tức giận.
Ánh mắt cô trở nên u ám hơn, Bộ Kinh Vân cảm giác Thời Sênh có gì đó không đúng, định buông cô ra, nữ nhân này không dễ gây.
Bản tôn phải ăn xong rồi chạy.
Tác giả :
Mặc Linh