Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 82

Tề Dịch lại té xỉu ngay lúc Ân Thứ vừa đưa cậu về nhà. Cậu lập tức bị đưa tới bệnh viện, như trước, vẫn không kiểm tra ra bất cứ vấn đề nào, chỉ là sinh mệnh đang chậm rãi yếu đi.

Trầm Lưu Thất nói với Ân Thứ: “Tề Dịch nói cậu ấy chỉ còn sống được sáu ngày."

Ân Thứ mặt không đổi sắc, yên lặng canh giữ bên giường Tề Dịch, chẳng chút phản ứng. Trong một trăm bốn mươi giờ kế tiếp, anh muốn mình luôn bồi bên cạnh Tề Dịch.

Trong phòng bệnh, lục tục có người tới thăm, một nhà Mạc Quân Ngôn ở nước Mỹ xa xôi cùng nhận được tin, đang gấp rút lên đường trở về.

Kha Thiếu Úc nhìn Tề Dịch nằm trên giường bệnh, lại nhìn Ân Thứ trầm mặt như nước, một câu chỉ trích cũng không nói nên lời. Anh có thể nói gì đây? Thế giới của hai người này, anh đã không thể chen vào. Hiện giờ hi vọng duy nhất của anh là Tề Dịch có thể khỏe mạnh.

Đám Vinh Trinh ngày ngày đều đến bệnh viện thăm bệnh, không thể tin được sự thực Tề Dịch sắp chết.

Trừ bỏ có chút suy yếu, thoạt nhìn Tề Dịch không hề có chút bệnh trạng nào, tinh thần vẫn còn rất tốt.

Lúc Tề Dịch nhập viện ngày thứ tư, cả nhà Mạc Quân Ngôn cũng về tới.

Tề Dịch nói với Ân Thứ: “Anh có thể tìm giúp tôi một luật sư không? Tôi có chút việc cần bàn giao."

Ân Thứ không đáp lại.

Mạc Quân Ngôn nắm tay Tề Dịch, thương tâm không thôi: “Đứa nhỏ, sao lại có thể như vậy? Con rốt cuộc sinh bệnh gì?"

“Thầy, chắc thầy không biết, người Tề gia cơ bản đều không sống quá ba mươi lăm tuổi." Tề Dịch cười khẽ: “Còn nhớ cha con không? Ông ấy đã qua đời năm ba mươi hai tuổi."

Mạc Quân Ngôn khiếp sợ, ông biết cha Tề Dịch mất khi nào, nhưng không biết tất cả người Tề gia đều đoản mệnh như vậy.

“Thầy, mấy năm nay con cũng tích góp được một chút, con muốn giao tiền mình làm thêm kiếm được cho thầy, coi như báo đáp công ơn dưỡng dục mấy năm qua của thầy."

Mạc Quân Ngôn nghẹn ngào: “Thầy không cần, năm đó cha con giao phó con cho thầy, ông đã đưa thầy một số tiền rồi. Con không cần cho thầy bất cứ thứ gì nữa."

Tề Dịch cười nói: “Thầy, thầy là cha nuôi của con, tiền con kiếm được, không để dành cho thầy thì cho ai đây?"

Mạc Quân Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Ân Thứ, ý tứ thực rõ ràng.

Tề Dịch lại chuyển hướng qua Ân Thứ, nói: “Ân Thứ, trừ bỏ làm thêm, tôi còn có một chút lợi tức, số lượng cũng không ít, tôi giao nó cho anh, hi vọng anh có thể dùng nó làm công ích xã hội. Này đều là khoảng tiền ngoài ý muốn có được thôi, cứ tự nhiên sử dụng."

Tiếp đó, Tề Dịch lại giao nhà cửa cùng tài sản của mình cho Ân Thứ.

Ân Thứ từ đầu đến cuối không nói gì, thẳng tới khi Tề Dịch nhắc nhở anh lần nữa ‘Nhớ tìm luật sư cho tôi.’, anh mới trả lời: “Hôm nay muộn rồi, ngày mai sẽ tìm cho em."

Những người có mặt trong phòng bệnh đều liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ vẫn chưa tới giữa trưa, sao lại muộn? Ân Thứ muốn làm gì?

Tề Dịch nhận được đáp án, an tâm ngủ.

Người thăm bệnh lần lượt rời đi, tâm tình đều thực nặng nề.

Chờ mọi người đi cả rồi, ánh mắt Tề Dịch đột nhiên hé mở ra một cái khe, đưa tay chọt chọt Ân Thứ, nhỏ giọng nói: “Mọi người đi hết rồi à?"

“Ừ."

“Hắc hắc, thật tốt quá, kì thực tôi chỉ muốn ở riêng với anh."

Ân Thứ xoa xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Vừa rồi cố ý giả vờ ngủ à?"

Tề Dịch cười rộ lên: “Không giả vờ ngủ thì bọn họ sao chịu rời đi chứ? Tôi sợ nhất là mấy trường hợp bi thương, bọn họ ở đây không vui, vẫn là ra ngoài thì thoải mái hơn."

“Em sợ bọn họ buồn mà không sợ tôi buồn à?"

Tề Dịch nắm lấy tay anh, cùng anh mười ngón đan xen, nhẹ nhàng nói: “Trên đời này, tôi chỉ cần anh buồn với tôi."

Hốc mắt Ân Thứ đỏ lên, cố gắng kiềm chế. Anh biết Tề Dịch hiện tại không nhìn thấy nên không cần che dấu biểu tình của mình.

“Anh yêu à, khó chịu thì khóc đi?" Tề Dịch dùng giọng điệu trêu đùa nói: “Ở trước mặt tôi, không cần chịu đựng."

“Không, tôi không sao."

“Ngô, được rồi." Tề Dịch nhìn trần nhà, thở dài: “Ai, đáng tiếc, bữa tiệc sinh nhật mà tôi chuẩn bị suốt vài ngày rốt cuộc không kịp làm. Anh không có lộc ăn rồi."

“Tôi làm."

“Anh?" Tề Dịch cười ha hả: “Anh đừng đốt rụi nhà bếp đi."

“Tôi là học trò của em, sẽ không quá kém cỏi."

“Tốt, kia tôi mỏi mắt mong chờ a."

Hai người nói chuyện hồi lâu, Tề Dịch rốt cuộc cũng mệt mỏi, chậm rãi thiếp ngủ.

Ân Thứ giúp cậu chỉnh chăn, sau đó si ngốc nhìn cậu hồi lâu mới đứng dậy rời đi.

Anh về nhà, tìm trong số thực đơn của Tề Dịch, cuối cùng cũng tìm ra thực đơn cậu chuẩn bị cho ngày sinh nhật. Sau đó căn cứ theo các bước hướng dẫn, mất ba giờ mới miễn cưỡng làm ra hai món. Anh đặt thức ăn vào cà mên, bởi vì sợ Tề Dịch ăn chột bụng nên lại tới khách sạn đặt hai phần thức ăn ngon rồi xách hết tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh đã có người đưa cơm tới, bất quá Tề Dịch không ăn, vẫn một mực chờ Ân Thứ.

“Ngô, thơm quá." Tề Dịch nghe thấy mùi thức ăn, khen ngợi: “Mùi thơm thôi là cộng thêm cho anh hai điểm rồi."

Ân Thứ đưa muỗng qua, nâng tay, chỉ từng vị trí món ăn cho cạu.

Mỗi món Tề Dịch đều ăn mấy miếng, lúc nhíu mày, lúc mỉm cười. Ân Thứ không chút chuyển mắt nhìn chằm chằm cậu, lưu ý từng chút biến hóa nhỏ.

“A, ăn no quá." Tề Dịch vỗ vỗ bụng, thỏa mãn nói: “Tuy trình độ vẫn chưa khá hơn, bất quá có thể làm được như vậy là không tồi rồi."

Ân Thứ nhìn thấy Tề Dịch ăn sạch hai món anh làm, còn hai món anh đặt ở khách sạn thì không ăn bao nhiêu.

“Bất quá…" Tề Dịch nhướng mi nói: “Về sau đừng mua thêm đồ ngoài cho đủ số, đầu lưỡi tôi cũng kén lắm a."

“Tôi nấu kém như vậy, em cũng chịu được à?"

“Không phải anh làm kém, mà là món người khác làm không có được hương vị của anh."

Ân Thứ im lặng thu dọn cà mên, mấy người thăm bệnh bên cạnh làm bộ như không phát hiện, hai người này thực sự là không thân thiết sẽ chết sao.

“Ai, ngồi mệt quá, Tiểu Dịch, chúng ta về trước, ngày mai lại tới thăm con." Bà Ân đứng dậy tạm biệt.

“Dạ, cám ơn mọi người, đi đường cẩn thận." Tề Dịch mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

Ra khỏi phòng bệnh, biểu tình bà Ân lập tức trở nên khó chịu, Ân Tuyền đỡ lấy vai bà, an ủi: “Đừng quá khổ sở mà mẹ, Tề Dịch không muốn thấy mẹ như vậy đâu."

“Ai, hai đứa nhỏ này thực sự đáng tiếc." Bà Ân là người luôn cởi mở vui tươi, nhưng nhìn thấy hai đứa như vậy, trong lòng thực chua xót.

Ân Tuyền cũng thở dài một hơi, lần trước nhờ phúc của Tề Dịch mà cô tránh được một kiếp, còn chưa kịp nói cám ơn thì đã phát sinh chuyện này.

Những thứ quá mức hoàn mỹ quả nhiên không thể bền lâu sao?

“Ân Thứ có thể vẫn chưa ăn cơm, để con vào hỏi một chút." Ân Tuyền đỡ bà Ân ngồi xuống ghế, sau đó xoay người đi về phía phòng bệnh.

Đưa tay đẩy nhẹ cửa phòng, Ân Tuyền nhìn thấy…. Ân Thứ đang khóc!

Ân Thứ một bên ôn hòa trò chuyện với Tề Dịch, một bên tùy ý để nước mắt mình trào ra, im lặng, đau lưng, đè nén… mà khóc.

Ân Tuyền vội che miệng, cố nhẹ nhàng lùi ra ngoài.

Ân Thứ trong trí nhớ cô chưa từng khóc. Đứa em trai mạnh mẽ lạnh lùng này cho dù cô độc, khó chịu, suy sụp thế nào cũng chưa từng khóc.

Nhưng hiện giờ, ở cùng người mình yêu thương nhất trong một gian phòng bệnh nho nhỏ lại khóc đến như vậy, thương tâm như vậy, lại còn không dám để đối phương biết.

Ân Tuyền lệ rơi đầy mặt, đau lòng không thôi.

“A Tuyền, con sao vậy?" Bà Ân hỏi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút khó chịu." Ân Tuyền ôm lấy mẹ mình, âm thanh khàn khàn.

Bà Ân vỗ vỗ vai con gái, cái gì cũng không nói.

Giữa trưa ngày nhập viện thứ sáu, Tề Dịch đặc biệt suy yếu, tinh thần tuy vẫn còn thanh tỉnh như thân thể đã không còn sức.

Ân Thứ tìm luật sư tới, dựa theo yêu cầu của Tề Dịch viết bản di chúc, sau khi để mọi người đọc cùng luật sư xác nhận thì do chính Tề Dịch ký tên.

Ân Thứ đỡ Tề Dịch, cầm tay, giúp cậu ký.

Tề Dịch nhìn không rõ, Ân Thứ hình như ký tới vài phần. Cậu có chút kỳ quái, chỉ một phần di chúc thôi sao lại cần ký nhiều như vậy?

Bất quá Tề Dịch cũng không hỏi, dưới sự chứng kiến của mọi người, ký hết toàn bộ.

Tiếp theo, xung quanh đột nhiên vang lên một trận xôn xao.

Ân Tuyền nói: “Tề Dịch, Ân Thứ hướng em quỷ xuống."

Trên mặt Tề Dịch lộ rõ biểu tình kinh ngạc, lập tức bên tai truyền tới âm thanh nghiêm túc của anh: “Tề Dịch, tôi muốn cùng em kết thành bạn đời, đời đời kiếp kiếp, tới chết không đổi. Còn em, em có nguyện ý không?"

Tề Dịch sững sờ, không nói gì.

Ân Thứ lại nói: “Không cần băn khoăn mặt khác, tôi chỉ muốn biết, em có nguyện ý trở thành bạn đời của tôi hay không?"

“Tôi nguyện ý, Ân Thứ, tôi nguyện ý." Tề Dịch không chút do dự trả lời: “Có thể trở thành bạn đời của anh là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời này."

Ánh mắt Ân Thứ nhu hòa, từ trong hộp lấy ra chiếc nhẫn, cẩn thận đeo vào ngón áp út của cậu, tiếp đó giao chiếc còn lại cho cậu.

Tề Dịch cầm nhẫn, tinh tế sờ sờ ngón tay Ân Thứ, chậm rãi đeo vào cho anh.

Ân Thứ nâng tay cậu, cúi đầu ấn một nụ hôn lên chiếc nhẫn đeo trên tay cậu, thấp giọng nói: “Tôi yêu em, Tề Dịch."

Tề Dịch vươn tay ôm lấy cổ Ân Thứ, dịu dàng hôn lên môi anh.

Hình ảnh hai người ôm hôn đẹp tới mức làm người ta hít thở không thông. Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn hết thảy.

Cứ việc bọn họ sắp âm dương xa cách, nhưng thời khắc này, bọn họ đã có được nhau trọn vẹn.

Tề Dịch lộ ra nụ cười hạnh phúc, đột nhiên cảm thấy tinh thần cũng không phục không ít. Ngay khoảnh khắc cậu đeo nhẫn, dường như có một luồng sức mạnh dung nhập vào cơ thể. Bất quá cậu cũng không để ý, chỉ nghĩ là hồi quang phản chiếu.

Tới ngày thứ bảy, Tề Dịch chìm vào hôn mê sâu.

Ân Thứ canh giữ bên giường, lật xem phần tư liệu Tề Dịch ký tên hôm qua, lúc lật đến tờ cuối cùng thì lộ ra một tấm giấy đỏ, trên cùng viết rõ hai chữ ‘Hôn Thư’, nội dung bên dưới là: hôm nay minh thệ đế ước, bạch đầu giai lão. Âm dương bất ly, sinh tử bất khí. Dưới cùng là hai chữ ký song song của Ân Thứ cùng Tề Dịch.

Phần hôn thư này là hôm trước anh bảo người đón máy bay chạy đi thỉnh Vô Định đại sư viết, nếu Tề Dịch thật sự không thể qua được cửa ải này, anh sẽ đốt hôn thư. Cho dù tới âm phủ, anh cùng Tề Dịch cũng mãi mãi không chia lìa.

Ân Thứ gấp kĩ hôn thư, sau đó đặt vào trong chiếc túi gần trái tim mình nhất, biểu tình bình tĩnh.

Đúng lúc này, thiết bị vang lên một chuỗi tiếng cảnh báo chói tai.

Ân Thứ bật dậy, ánh mắt thâm trầm nhìn bác sĩ cùng y tá vội vàng tiến hành cấp cứu Tề Dịch.

Những người khác đều ở bên ngoài phòng bệnh, khẩn trương chú ý quan sát biến hóa bên trong.

Một lát sau, bác sĩ dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ân Thứ. Anh siết chặt nắm tay, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, cả người chìm nổi trong biển sợ hãi, cứng ngắc chờ đợi tử thần tuyên án.

Nhưng mà, lời bác sĩ nói lại hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người: “Cậu Tề vừa nãy đã đình chỉ hô hấp một lần, bất quá rất nhanh sau đó đã khôi phục, hơn nữa còn đang dần dần ổn định."

Trong mắt Ân Thứ lóe lên ngọn lửa, gấp gáp hỏi: “Có ý gì?"

“Tình huống của cậu Tề có chút đặc biệt, nguyên nhân căn bệnh không có cách nào tra được, chỉ là chỉ số sinh mệnh lại liên tục giảm sút, hiện giờ lần đầu tiên xuất hiện xu thế tăng lên, có thể là một dấu hiệu tốt."

“Thật sao?" Ân Thứ có chút không dám tin.

Bác sĩ gật đầu: “Tình huống sau này thì còn cần quan sát, mọi người đừng quá sốt ruột, nếu có thể vượt qua hôm nay, nói không chừng sẽ xuất hiện chuyển biến tốt."

Trong lòng Ân Thứ dâng trào hi vọng, tiếng ồn xung quanh dần dần đi xa, trong mắt anh chỉ còn lại mỗi Tề Dịch trên giường bệnh.

Tuy không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Ân Thứ biết, Tề Dịch vẫn còn sinh cơ!

Tề Dịch, cố lên, em nhất định phải sống sót!

….
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại