Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 54
Cuối cùng Tề Dịch vẫn không thể ngăn cản Ân Thứ đặt khung hình kia lên bàn làm việc, cứ thế trong một đoạn thời gian thật dài, tấm vé số dính những vệt bẩn khả nghi kia trở thành đề tài bàn tán nóng sốt nhất trong công ty. Thậm chí có người còn lén chụp ảnh lại rồi túm tụm mọi người lại nghiên cứu ‘chiêm ngưỡng’…
Tề Dịch ngồi trên sô pha, vừa uống trà vừa lên mạng xem tin tức, phát hiện có vài trang đưa tin về Triệu Minh Huy. Đầu tiên là một tiệm châu báu của Triệu gia bị cướp lột sạch, sau đó lại lòi ra chuyện làm sổ sách giả, trốn thuế, cuối cùng còn tung luôn chuyện Triệu Minh Huy bao dưỡng không ít tình nhân bên ngoại. Những chuyện này đều bị người ta moi móc ra trong khoảng thời gian ông nằm viện vì tai nạn giao thông, trong khoảng thời gian ngắn danh dự đã tuột dốc không phanh, tổn thất nghiêm trọng.
“Này có liên quan gì với anh không?" Tề Dịch hỏi Ân Thứ.
“Không có." Ân Thứ liếc mắt một cái: “Đối phó với ông ta căn bản không cần làm những chuyện dư thừa này."
“Ồ? Thế anh tính toán làm thế nào?" Tề Dịch mới không tin Ân Thứ sẽ bỏ qua thủ phạm gián tiếp hại chết cha mẹ ruột, đồng thời làm anh phải đeo oán hận mấy trăm năm của Triệu gia trên lưng.
“Ông ta một mực dùng phương pháp tế linh để di dời oán khí lên chính huyết mạch của mình." Ân Thứ lạnh lùng nói: “Nếu ông ta rốt cuộc không thể sinh được đứa nhỏ nữa, vậy sau này ông ta có thể trông cậy vào cái gì?"
Quả thật, một khi mất đi năng lực dựng dục hậu đại thì Triệu Minh Huy sẽ lãnh trọn báo ứng. Bản thân ông ta cũng làm bậy rất nhiều, cho dù không có ngoại lực tác động, sớm muộn gì cũng bị pháp luật trừng trị.
“Anh có biện pháp làm ông ta vô sinh?" Tề Dịch nhướng mi.
“Ừ." Ân Thứ thản nhiên lên tiếng.
Tề Dịch cũng không hỏi nhiều, chuyện Triệu Minh Huy cứ để Ân Thứ tự mình giải quyết.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông chậm chạp không đổ xuống, nhưng tiết trời lại dị thường rét lạnh. Trước lúc ra ngoài, Tề Dịch luôn tự tay giúp Ân Thứ quàng khăn, bất quá Ân Thứ không thích, anh cảm thấy khăn quàng cũng giống như vòng cổ của Mạch Nha, nếu Tề Dịch nắm đầu kia của khăn kéo đi thì chẳng khác gì dắt chó đi dạo.
Tề Dịch trừng anh: “Không có khăn quàng, thì đừng hòng đi dạo mỗi ngày với tôi!"
Không biết ai ngày nào ăn cơm xong đều phải ra ngoài tản bộ? Cho dù trời mưa cũng không ngoại lệ, mỹ danh là hưởng thụ lãng mạng, kỳ thực là muốn tiêu thực. Người này dáng người to lớn, sức ăn kinh người, thức ăn tiêu hao hàng tháng đủ để trợ giúp thiên tai.
Huống chi với khả năng bị thương cùng sinh bệnh vượt hẳn bình thường của người này, Tề Dịch cũng không có cách nào phớt lờ.
Ân Thứ ôm Tề Dịch, nhẹ giọng nói: “Sắp tới lễ mừng năm mới rồi."
“Ừm."
“Tết này em cùng tôi về nhà đi."
Tề Dịch cười đáp: “Tốt."
Ân Thứ lập tức thưởng một cái hôn lang sói.
Tới gần cuối năm, Ân Thứ bận rộn tổng kết cuối năm, mà Tề Dịch cũng vội vàng chuẩn bị tất niên cùng quà bánh. Lúc còn mười ngày là qua năm mới thì Tề Dịch nhận được một cuộc điện thoại đường dài, tới từ thầy, cũng tức là cha nuôi cậu.
“Tiểu Dịch a, một mình ở trong nước có khỏe không?" Âm thanh hòa ái của Mạc Quân Ngôn từ đầu kia đường dây truyền tới.
“Tốt lắm, thầy không cần lo lắng."
“Vậy thì tốt rồi." Mạc Quân Ngôn cười nói: “Lần này thầy định mang theo con gái về nước ăn tết với con."
“Về nước? Có phiền quá không thầy?" Tề Dịch nói: “Nếu thầy nhớ con, qua năm con sẽ qua thăm thầy."
“Ai, xuất ngoại cũng nhiều năm rồi, cũng muốn về xem một chút." Mạc Quân Ngôn dừng một chút, có chút trách cứ nói: “Con cũng thật là, nếu thầy không gọi, có phải con cũng không thèm nhớ tới thầy không hả?"
“Thực xin lỗi, là lỗi của con." Tề Dịch vội vàng nhận sai.
“Hừ, chờ gặp rồi thầy sẽ hảo hảo dạy dỗ con một phen." Mạc Quân Ngôn đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, con có bạn gái chưa?"
“Ách, không có." Bạn gái không có, nhưng bạn trai thì có một. Tề Dịch nhìn nhìn Ân Thứ đang làm như không thèm để ý nhưng lại vểnh tai nghe lén ở đằng kia. Thầy là một người truyền thống, nếu ông biết mình lại có một người yêu đồng tính, không biết sẽ phản ứng thế nào nữa.
“Ừm, vậy đi. Thầy dự tính trong vòng tuần sau sẽ về nước, con nhớ ra sân bay đón."
“Dạ." Cúp điện thoại, Tề Dịch nhìn Ân Thứ. Sau đó nghiêm mặt nói.
“Tuần sau cha nuôi tôi sẽ về nước."
“Ừ, cho nên?"
“Cho nên chuyện tới nhà anh ăn tết chỉ sợ phải trì hoãn lại một chút."
“Đón cả nhà cha nuôi em tới nhà tôi đi." Ân Thứ dứt khoát quyết định.
“Tính tình cha nuôi tôi… không thoáng cho lắm." Tề Dịch châm chước nói: “Suy nghĩ của ông khá truyền thống, chỉ sợ nhất thời không thể tiếp nhận quan hệ của chúng ta."
“Không cần lo lắng, cứ để tôi xử lý." Ân Thứ vẻ mặt tự tin.
Tề Dịch biểu thị mình thực sự hoài nghi, người này quan hệ xã giao kém tới không thể kém hơn được nữa, thực sự có thể thu phục cha nuôi cậu? Không phải định đe dọa chứ?
Ngày Mạc Quân Ngôn về nước, Tề Dịch mang theo Ân Thứ ra sân bay đón.
Máy bay tới muộn nửa giờ, cũng may không có trục trặc nào khác, Tề Dịch thuận lợi gặp thầy cùng hai người con, Mạc Cẩm Thư cùng Mạc Phú Tuyết.
Mạc Cẩm Thư ba mươi tuổi, cao một mét tám, da dẻ ngăm đen, bộ dạng tuy không quá anh tuấn nhưng có khí chất cương nghị. Mạc Phú Tuyết hai bốn hai lăm tuổi, mặt mũi xinh xắn đáng yêu, ánh mắt mang theo ý cười lòe lòe tỏa sáng, thoạt nhìn rất hoạt bát.
Cặp anh em này sau khi tốt nghiệp trung học đã được vợ trước của Mạc Quân Ngôn đưa ra nước ngoài, Tề Dịch đã rất nhiều năm không gặp.
“Tề Dịch, lâu rồi không gặp." Mạc Phú Tuyết cho Tề Dịch một cái ôm nhiệt tình: “Còn nhớ tôi không?"
Ân Thứ lườm.
“Phú Tuyết, mấy năm không gặp, suýt chút nữa đã không nhận ra a." Tề Dịch lén lút đẩy đối phương ra, cùng thầy cùng Mạc Cẩm Thư chào hỏi.
Mạc Quân Ngôn nhìn về phía Ân Thứ: “Vị này là?"
“Bằng hữu của con, Ân Thứ." Tề Dịch giới thiệu.
Ân Thứ lễ phép gọi một tiếng ‘thầy’.
“Ha hả, cậu không phải học trò của tôi, tiếng thầy này thực không dám nhận."
“Vậy gọi là chú Mạc được không?" Ân Thứ thuận thế thay đổi xưng hô.
“Tốt, tùy ý." Người này vô luận là diện mạo hay khí chất đều không tầm thường, nhưng trên người lại lộ ra cảm giác áp bách làm người ta kinh hãi. Tề Dịch sao lại kết giao với người như vậy? Ấn tượng đầu tiên của Mạc Quân Ngôn đối với Ân Thứ chỉ có năm chữ ‘cung kính mà lánh xa’.
Mạc Phú Tuyết thì khá hiếu kì với Ân Thứ. Ân Thứ dáng người cao lớn, đẹp trai sáng ngời, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, vừa nhìn đã biết người giàu có. Tuy vẻ mặt lạnh lùng không dễ tiếp cận nhưng không thể che lấp sức quyến rũ đàn ông của anh.
Tề Dịch dẫn ba người lên xe, đưa bọn họ tới nhà cũ của Mạc gia. Trước đó Tề Dịch đã gọi người tới hảo hảo dọn dẹp sạch sẽ một phen, tuy gia cụ cổ xưa nhưng đồ dùng sinh hoạt đều mới tinh.
Mạc Phú Tuyết nhăn mũi: “Chúng ta không ở khách sạn được à?"
Mạc Quân Ngôn trừng mắt: “Khách sạn sao tốt bằng nhà mình?"
Mạc Phú Tuyết lập tức im lặng, ủy khuất liếc mắt nhìn anh trai mình.
Mạc Cẩm Thư không nói gì, lưu loát gọn lẹ mang hành lí vào phòng.
“Thầy, cần gì cứ nói, không cần khách khí với con." Tề Dịch vừa rót trà vừa nói.
“Yên tâm, thầy không khách khí đâu." Mạc Quân Ngôn giãn người, đi một vòng trong phòng.
Tề Dịch nói thêm: “Con đã đặt cơm rồi, mọi người nghỉ ngơi một chốc, chút nữa qua đó dùng cơm."
“Ừm." Mạc Quân Ngôn từ chối cho ý kiến, lập tức nhìn qua Ân Thứ, kéo Tề Dịch qua, thì thầm: “Con cùng cậu Ân kia thân lắm à?"
“Chúng con là bạn tốt lắm, hiện giờ đang ở cùng một chỗ." Tề Dịch canh đúng thời cơ lộ ra chút tin tức.
“Ở cùng một chỗ?" Mạc Quân Ngôn kỳ quái nói: “Nhìn dáng vẻ cậu ta thì hẳn là người có tiền, sao lại ở chúng với con?"
“Này, về sau tỉ mỉ nói với thầy." Tề Dịch cũng không muốn làm thầy mới về nước đã chịu kích thích, ít nhất chờ dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi nói sau.
Mọi người thu thập thỏa đáng, Tề Dịch liền dẫn bọn họ tới nhà hàng đặt trước dùng cơm.
Không khí trên bàn cơm thực sôi nổi, chính là ‘người ngoài’ như Ân Thứ có mặt làm có chút e dè, bất quá bản thân anh không thề tự giác, vững vàng ngồi bên cạnh Tề Dịch, làm một vị tổng giám đốc im lặng lãnh khốc.
Mạc Phú Tuyết ngẫu nhiên cùng anh trò chuyện vài câu, Ân Thứ nghiêm nghị trả lời. Mạc Quân Ngôn bất mãn trừng cô con gái, thấy lực chú ý của con bé tập trung hết lên người Ân Thứ thì liền mở miệng nói với Tề Dịch: “Tiểu Dịch, trước đó con bảo mình vẫn chưa có bạn gái đúng không?"
“Dạ."
“Kia thầy giới thiệu một người cho con, được không?"
Động tác gắp rau của Tề Dịch khựng lại, ánh mắt sáng lòe của Ân Thứ cũng lập tức bắn về phía này.
Mạc Quân Ngôn nói tiếp: “Cô con gái Mạc Phú Tuyết của thầy con cũng biết, tuy nó lớn hơn con hai tuổi nhưng tính tình vẫn hệt như con nít, không chút ổn trọng như con. Giao nó cho người khác thầy thực lo lắng, nếu là con thì đúng là bớt lo."
“Ba ba!" Mạc Phú Tuyết không chịu, kêu lên: “Ba ba sợ con không gả được à?"
“Tôi đây đúng là lo cô không gả được đấy." Mạc Quân Ngôn không chút khách khí nói: “Lớn vậy rồi, ngay cả một người bạn trai đứng đắn cũng không tìm được. Tiểu Dịch là tôi nhìn từ nhỏ tới lớn, muốn tướng mạo thì có tướng mạo, muốn nhân phẩm thì có nhâm phẩm, cô còn bất mãn gì nữa?"
“Ba ba, bạn trai con sẽ tự tìm. Ba ba cứ kiên quyết ghép đôi như vậy, về sau gặp mặt sẽ rất xấu hổ a."
“Tôi chỉ muốn hai đứa trao đổi trước một chút." Mạc Quân Ngôn nghiêm chỉnh nói: “Mặc kệ thế nào, Tiểu Dịch tốt hơn mấy cái tên đàn ông linh tinh lộn xộn kia nhiều."
Nói tới mấy chữ ‘linh tinh lộn xộn’, Mạc Quân Ngôn còn cố ý liếc mắt về phía Ân Thứ. Người này rất nguy hiểm, con gái ông tuyệt đối không chọc nổi.
Bất quá Mạc Phú Tuyết hiển nhiên không cho là vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên cô đã bị Ân Thứ hấp dẫn. Nếu nhất định phải tìm một đối tượng kết hôn, người đàn ông trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này, Mạc Cẩm Thư vẫn trầm mặc lên tiếng: “Ba ba, ăn cơm trước đi, chuyện này để sau rồi nói."
“Được rồi, ăn cơm trước." Mạc Quân Ngôn thu liễm biểu tình: “Bất quá Tề Dịch, thầy thực hi vọng con cùng Phú Tuyết có thể hảo hảo ở chung một chút." Thấy Mạc Phú Tuyết lại định phản bác, ông liền cản lại: “Cô đừng có vội vàng cự tuyệt, vẫn còn sớm, tôi có phải bảo hai đứa ngày mai kết hôn đâu. Mấy ngày ở lại đây, các con cũng cần tiếp xúc mà. Cuối cùng có hợp hay không thì do hai đứa tự quyết định."
Mạc Phú Tuyết nghe vậy thì không thèm nói nữa, chỉ lén lén nhìn trộm Ân Thứ.
Ăn cơm xong, Tề Dịch trước đưa cả nhà ba người về nhà cũ, sau đó mới cùng Ân Thứ quay về nhà.
“Cha nuối em muốn gả con gái mình cho em."
“Nhưng chị ấy lại thích anh."
Hai người đối mặt một lát, đồng thời cười phá lên.
Ân Thứ nói thêm: “Tôi muốn nhanh chóng nói quan hệ của chúng ta cho cha nuôi em biết."
“Ừ, cùng ý kiến." Tề Dịch đồng ý.
…
Hoàn Chương 54.
Tiểu kịch trường—–
Ân Thứ: cha nuôi em về nước là muốn làm mai con gái ông cho em, em tính toán sao đây?
Tề Dịch: kiên quyết không chịu.
Ân Thứ: nếu ông dùng ơn dưỡng dục bức hiếp?
Tề Dịch: tôi liền nói với ông cả đời này tôi không cưới.
Ân Thứ: …không hổ là vợ tôi, ngoan lắm!
Tề Dịch ngồi trên sô pha, vừa uống trà vừa lên mạng xem tin tức, phát hiện có vài trang đưa tin về Triệu Minh Huy. Đầu tiên là một tiệm châu báu của Triệu gia bị cướp lột sạch, sau đó lại lòi ra chuyện làm sổ sách giả, trốn thuế, cuối cùng còn tung luôn chuyện Triệu Minh Huy bao dưỡng không ít tình nhân bên ngoại. Những chuyện này đều bị người ta moi móc ra trong khoảng thời gian ông nằm viện vì tai nạn giao thông, trong khoảng thời gian ngắn danh dự đã tuột dốc không phanh, tổn thất nghiêm trọng.
“Này có liên quan gì với anh không?" Tề Dịch hỏi Ân Thứ.
“Không có." Ân Thứ liếc mắt một cái: “Đối phó với ông ta căn bản không cần làm những chuyện dư thừa này."
“Ồ? Thế anh tính toán làm thế nào?" Tề Dịch mới không tin Ân Thứ sẽ bỏ qua thủ phạm gián tiếp hại chết cha mẹ ruột, đồng thời làm anh phải đeo oán hận mấy trăm năm của Triệu gia trên lưng.
“Ông ta một mực dùng phương pháp tế linh để di dời oán khí lên chính huyết mạch của mình." Ân Thứ lạnh lùng nói: “Nếu ông ta rốt cuộc không thể sinh được đứa nhỏ nữa, vậy sau này ông ta có thể trông cậy vào cái gì?"
Quả thật, một khi mất đi năng lực dựng dục hậu đại thì Triệu Minh Huy sẽ lãnh trọn báo ứng. Bản thân ông ta cũng làm bậy rất nhiều, cho dù không có ngoại lực tác động, sớm muộn gì cũng bị pháp luật trừng trị.
“Anh có biện pháp làm ông ta vô sinh?" Tề Dịch nhướng mi.
“Ừ." Ân Thứ thản nhiên lên tiếng.
Tề Dịch cũng không hỏi nhiều, chuyện Triệu Minh Huy cứ để Ân Thứ tự mình giải quyết.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông chậm chạp không đổ xuống, nhưng tiết trời lại dị thường rét lạnh. Trước lúc ra ngoài, Tề Dịch luôn tự tay giúp Ân Thứ quàng khăn, bất quá Ân Thứ không thích, anh cảm thấy khăn quàng cũng giống như vòng cổ của Mạch Nha, nếu Tề Dịch nắm đầu kia của khăn kéo đi thì chẳng khác gì dắt chó đi dạo.
Tề Dịch trừng anh: “Không có khăn quàng, thì đừng hòng đi dạo mỗi ngày với tôi!"
Không biết ai ngày nào ăn cơm xong đều phải ra ngoài tản bộ? Cho dù trời mưa cũng không ngoại lệ, mỹ danh là hưởng thụ lãng mạng, kỳ thực là muốn tiêu thực. Người này dáng người to lớn, sức ăn kinh người, thức ăn tiêu hao hàng tháng đủ để trợ giúp thiên tai.
Huống chi với khả năng bị thương cùng sinh bệnh vượt hẳn bình thường của người này, Tề Dịch cũng không có cách nào phớt lờ.
Ân Thứ ôm Tề Dịch, nhẹ giọng nói: “Sắp tới lễ mừng năm mới rồi."
“Ừm."
“Tết này em cùng tôi về nhà đi."
Tề Dịch cười đáp: “Tốt."
Ân Thứ lập tức thưởng một cái hôn lang sói.
Tới gần cuối năm, Ân Thứ bận rộn tổng kết cuối năm, mà Tề Dịch cũng vội vàng chuẩn bị tất niên cùng quà bánh. Lúc còn mười ngày là qua năm mới thì Tề Dịch nhận được một cuộc điện thoại đường dài, tới từ thầy, cũng tức là cha nuôi cậu.
“Tiểu Dịch a, một mình ở trong nước có khỏe không?" Âm thanh hòa ái của Mạc Quân Ngôn từ đầu kia đường dây truyền tới.
“Tốt lắm, thầy không cần lo lắng."
“Vậy thì tốt rồi." Mạc Quân Ngôn cười nói: “Lần này thầy định mang theo con gái về nước ăn tết với con."
“Về nước? Có phiền quá không thầy?" Tề Dịch nói: “Nếu thầy nhớ con, qua năm con sẽ qua thăm thầy."
“Ai, xuất ngoại cũng nhiều năm rồi, cũng muốn về xem một chút." Mạc Quân Ngôn dừng một chút, có chút trách cứ nói: “Con cũng thật là, nếu thầy không gọi, có phải con cũng không thèm nhớ tới thầy không hả?"
“Thực xin lỗi, là lỗi của con." Tề Dịch vội vàng nhận sai.
“Hừ, chờ gặp rồi thầy sẽ hảo hảo dạy dỗ con một phen." Mạc Quân Ngôn đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, con có bạn gái chưa?"
“Ách, không có." Bạn gái không có, nhưng bạn trai thì có một. Tề Dịch nhìn nhìn Ân Thứ đang làm như không thèm để ý nhưng lại vểnh tai nghe lén ở đằng kia. Thầy là một người truyền thống, nếu ông biết mình lại có một người yêu đồng tính, không biết sẽ phản ứng thế nào nữa.
“Ừm, vậy đi. Thầy dự tính trong vòng tuần sau sẽ về nước, con nhớ ra sân bay đón."
“Dạ." Cúp điện thoại, Tề Dịch nhìn Ân Thứ. Sau đó nghiêm mặt nói.
“Tuần sau cha nuôi tôi sẽ về nước."
“Ừ, cho nên?"
“Cho nên chuyện tới nhà anh ăn tết chỉ sợ phải trì hoãn lại một chút."
“Đón cả nhà cha nuôi em tới nhà tôi đi." Ân Thứ dứt khoát quyết định.
“Tính tình cha nuôi tôi… không thoáng cho lắm." Tề Dịch châm chước nói: “Suy nghĩ của ông khá truyền thống, chỉ sợ nhất thời không thể tiếp nhận quan hệ của chúng ta."
“Không cần lo lắng, cứ để tôi xử lý." Ân Thứ vẻ mặt tự tin.
Tề Dịch biểu thị mình thực sự hoài nghi, người này quan hệ xã giao kém tới không thể kém hơn được nữa, thực sự có thể thu phục cha nuôi cậu? Không phải định đe dọa chứ?
Ngày Mạc Quân Ngôn về nước, Tề Dịch mang theo Ân Thứ ra sân bay đón.
Máy bay tới muộn nửa giờ, cũng may không có trục trặc nào khác, Tề Dịch thuận lợi gặp thầy cùng hai người con, Mạc Cẩm Thư cùng Mạc Phú Tuyết.
Mạc Cẩm Thư ba mươi tuổi, cao một mét tám, da dẻ ngăm đen, bộ dạng tuy không quá anh tuấn nhưng có khí chất cương nghị. Mạc Phú Tuyết hai bốn hai lăm tuổi, mặt mũi xinh xắn đáng yêu, ánh mắt mang theo ý cười lòe lòe tỏa sáng, thoạt nhìn rất hoạt bát.
Cặp anh em này sau khi tốt nghiệp trung học đã được vợ trước của Mạc Quân Ngôn đưa ra nước ngoài, Tề Dịch đã rất nhiều năm không gặp.
“Tề Dịch, lâu rồi không gặp." Mạc Phú Tuyết cho Tề Dịch một cái ôm nhiệt tình: “Còn nhớ tôi không?"
Ân Thứ lườm.
“Phú Tuyết, mấy năm không gặp, suýt chút nữa đã không nhận ra a." Tề Dịch lén lút đẩy đối phương ra, cùng thầy cùng Mạc Cẩm Thư chào hỏi.
Mạc Quân Ngôn nhìn về phía Ân Thứ: “Vị này là?"
“Bằng hữu của con, Ân Thứ." Tề Dịch giới thiệu.
Ân Thứ lễ phép gọi một tiếng ‘thầy’.
“Ha hả, cậu không phải học trò của tôi, tiếng thầy này thực không dám nhận."
“Vậy gọi là chú Mạc được không?" Ân Thứ thuận thế thay đổi xưng hô.
“Tốt, tùy ý." Người này vô luận là diện mạo hay khí chất đều không tầm thường, nhưng trên người lại lộ ra cảm giác áp bách làm người ta kinh hãi. Tề Dịch sao lại kết giao với người như vậy? Ấn tượng đầu tiên của Mạc Quân Ngôn đối với Ân Thứ chỉ có năm chữ ‘cung kính mà lánh xa’.
Mạc Phú Tuyết thì khá hiếu kì với Ân Thứ. Ân Thứ dáng người cao lớn, đẹp trai sáng ngời, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, vừa nhìn đã biết người giàu có. Tuy vẻ mặt lạnh lùng không dễ tiếp cận nhưng không thể che lấp sức quyến rũ đàn ông của anh.
Tề Dịch dẫn ba người lên xe, đưa bọn họ tới nhà cũ của Mạc gia. Trước đó Tề Dịch đã gọi người tới hảo hảo dọn dẹp sạch sẽ một phen, tuy gia cụ cổ xưa nhưng đồ dùng sinh hoạt đều mới tinh.
Mạc Phú Tuyết nhăn mũi: “Chúng ta không ở khách sạn được à?"
Mạc Quân Ngôn trừng mắt: “Khách sạn sao tốt bằng nhà mình?"
Mạc Phú Tuyết lập tức im lặng, ủy khuất liếc mắt nhìn anh trai mình.
Mạc Cẩm Thư không nói gì, lưu loát gọn lẹ mang hành lí vào phòng.
“Thầy, cần gì cứ nói, không cần khách khí với con." Tề Dịch vừa rót trà vừa nói.
“Yên tâm, thầy không khách khí đâu." Mạc Quân Ngôn giãn người, đi một vòng trong phòng.
Tề Dịch nói thêm: “Con đã đặt cơm rồi, mọi người nghỉ ngơi một chốc, chút nữa qua đó dùng cơm."
“Ừm." Mạc Quân Ngôn từ chối cho ý kiến, lập tức nhìn qua Ân Thứ, kéo Tề Dịch qua, thì thầm: “Con cùng cậu Ân kia thân lắm à?"
“Chúng con là bạn tốt lắm, hiện giờ đang ở cùng một chỗ." Tề Dịch canh đúng thời cơ lộ ra chút tin tức.
“Ở cùng một chỗ?" Mạc Quân Ngôn kỳ quái nói: “Nhìn dáng vẻ cậu ta thì hẳn là người có tiền, sao lại ở chúng với con?"
“Này, về sau tỉ mỉ nói với thầy." Tề Dịch cũng không muốn làm thầy mới về nước đã chịu kích thích, ít nhất chờ dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi nói sau.
Mọi người thu thập thỏa đáng, Tề Dịch liền dẫn bọn họ tới nhà hàng đặt trước dùng cơm.
Không khí trên bàn cơm thực sôi nổi, chính là ‘người ngoài’ như Ân Thứ có mặt làm có chút e dè, bất quá bản thân anh không thề tự giác, vững vàng ngồi bên cạnh Tề Dịch, làm một vị tổng giám đốc im lặng lãnh khốc.
Mạc Phú Tuyết ngẫu nhiên cùng anh trò chuyện vài câu, Ân Thứ nghiêm nghị trả lời. Mạc Quân Ngôn bất mãn trừng cô con gái, thấy lực chú ý của con bé tập trung hết lên người Ân Thứ thì liền mở miệng nói với Tề Dịch: “Tiểu Dịch, trước đó con bảo mình vẫn chưa có bạn gái đúng không?"
“Dạ."
“Kia thầy giới thiệu một người cho con, được không?"
Động tác gắp rau của Tề Dịch khựng lại, ánh mắt sáng lòe của Ân Thứ cũng lập tức bắn về phía này.
Mạc Quân Ngôn nói tiếp: “Cô con gái Mạc Phú Tuyết của thầy con cũng biết, tuy nó lớn hơn con hai tuổi nhưng tính tình vẫn hệt như con nít, không chút ổn trọng như con. Giao nó cho người khác thầy thực lo lắng, nếu là con thì đúng là bớt lo."
“Ba ba!" Mạc Phú Tuyết không chịu, kêu lên: “Ba ba sợ con không gả được à?"
“Tôi đây đúng là lo cô không gả được đấy." Mạc Quân Ngôn không chút khách khí nói: “Lớn vậy rồi, ngay cả một người bạn trai đứng đắn cũng không tìm được. Tiểu Dịch là tôi nhìn từ nhỏ tới lớn, muốn tướng mạo thì có tướng mạo, muốn nhân phẩm thì có nhâm phẩm, cô còn bất mãn gì nữa?"
“Ba ba, bạn trai con sẽ tự tìm. Ba ba cứ kiên quyết ghép đôi như vậy, về sau gặp mặt sẽ rất xấu hổ a."
“Tôi chỉ muốn hai đứa trao đổi trước một chút." Mạc Quân Ngôn nghiêm chỉnh nói: “Mặc kệ thế nào, Tiểu Dịch tốt hơn mấy cái tên đàn ông linh tinh lộn xộn kia nhiều."
Nói tới mấy chữ ‘linh tinh lộn xộn’, Mạc Quân Ngôn còn cố ý liếc mắt về phía Ân Thứ. Người này rất nguy hiểm, con gái ông tuyệt đối không chọc nổi.
Bất quá Mạc Phú Tuyết hiển nhiên không cho là vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên cô đã bị Ân Thứ hấp dẫn. Nếu nhất định phải tìm một đối tượng kết hôn, người đàn ông trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này, Mạc Cẩm Thư vẫn trầm mặc lên tiếng: “Ba ba, ăn cơm trước đi, chuyện này để sau rồi nói."
“Được rồi, ăn cơm trước." Mạc Quân Ngôn thu liễm biểu tình: “Bất quá Tề Dịch, thầy thực hi vọng con cùng Phú Tuyết có thể hảo hảo ở chung một chút." Thấy Mạc Phú Tuyết lại định phản bác, ông liền cản lại: “Cô đừng có vội vàng cự tuyệt, vẫn còn sớm, tôi có phải bảo hai đứa ngày mai kết hôn đâu. Mấy ngày ở lại đây, các con cũng cần tiếp xúc mà. Cuối cùng có hợp hay không thì do hai đứa tự quyết định."
Mạc Phú Tuyết nghe vậy thì không thèm nói nữa, chỉ lén lén nhìn trộm Ân Thứ.
Ăn cơm xong, Tề Dịch trước đưa cả nhà ba người về nhà cũ, sau đó mới cùng Ân Thứ quay về nhà.
“Cha nuối em muốn gả con gái mình cho em."
“Nhưng chị ấy lại thích anh."
Hai người đối mặt một lát, đồng thời cười phá lên.
Ân Thứ nói thêm: “Tôi muốn nhanh chóng nói quan hệ của chúng ta cho cha nuôi em biết."
“Ừ, cùng ý kiến." Tề Dịch đồng ý.
…
Hoàn Chương 54.
Tiểu kịch trường—–
Ân Thứ: cha nuôi em về nước là muốn làm mai con gái ông cho em, em tính toán sao đây?
Tề Dịch: kiên quyết không chịu.
Ân Thứ: nếu ông dùng ơn dưỡng dục bức hiếp?
Tề Dịch: tôi liền nói với ông cả đời này tôi không cưới.
Ân Thứ: …không hổ là vợ tôi, ngoan lắm!
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh