Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 42
Tụ hội của Bạch Bái tới mười giờ liền chấm dứt, anh đều chuẩn bị sẵn một phần quà cho nhóm tân khách, trong đó hạnh phúc nhất chính là cô nàng fan hâm mộ kia, không chỉ được quan sát một ván bài thượng lương mà còn có cơ hội chụp hình với rất nhiều ngôi sao, còn cả quyển sổ lưu niệm có chữ kí của Bạch Bái, quả thực là thắng lợi trở về.
Buổi tụ họp này cũng làm Tề Dịch nổi danh một trận, không ít người nhớ kỹ tên cậu.
Nhóm Vinh Trinh lưu lại khách sạn, Lục Trạch bảo người trong nhà mang chai Rothschild tới, cùng mọi người thưởng thức một phen.
“Ha ha ha, Tề Dịch, lần này tôi thực sự tâm phục khẩu phục rồi." Vinh Trinh cụng ly với Tề Dịch, khen ngợi: “Về sau không dám bàn luận ‘đổ kỹ’ với cậu nữa a."
Tề Dịch cười cười không nói gì.
“Tuy không thể thấy Vinh thiếu thua tiền, bất quá có thể đè nát nhuệ khí của Kha thiếu Uy thì cũng không tệ, cái loại tính cách của anh ta thật sự là làm người ta không thích nổi." Khóe miệng Lục Trạch nhếch lên, nhìn Vinh Trinh nói: “Bất quá Vinh thiếu, chi phí hôm nay của cậu Bạch, hẳn phải do cậu phụ trách a?"
“Không thành vấn đề." Vinh Trinh một ngụm đáp ứng.
Bạch Bái cười nói: “Vậy cám ơn Vinh thiếu."
Vinh Trinh nhìn về phía Tề Dịch, đang định nói gì đó thì thấy Ân Thứ ngồi bên người Tề Dịch, đưa tay rót rượu cho cậu, ánh mắt kia động tác kia không có điểm nào không lộ ra cưng chiều, hoàn toàn có cái nhìn mới về người đàn ông này. Hai bọn họ là đùa hay thật vậy a?
Tề Dịch ngửi hương rượu, tựa hồ có chút hưởng thụ, chỉ là hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mông lung, thoạt nhìn tửu lượng cũng không quá tốt.
Ân Thứ một tay giơ ly rượu, tay kia ôm lấy thắt lưng Tề Dịch, im lặng bảo hộ.
Khương Hiên không mấy hứng thú với rượu đỏ, liền mở mấy chai rượu trắng khác, không ngừng rủ rê mọi người cạn ly.
Lục Trạch ghét bỏ nói: “Rượu ngon hiếm có lại bị kẻ thiếu hiểu biết như cậu xem thường."
“Hừ, rượu đỏ sao đủ vị như rượu trắng chứ?" Khương Hiên rót một ly cho Tề Dịch, nói: “Đây, Tề Dịch, tôi kính cậu một ly."
Tề Dịch mỉm cười tiếp nhận, uống cạn. Mấy người đều trầm trồ khen ngợi, lại rót đầy ly cho cậu.
Ân Thứ trầm giọng nói: “Uống ít thôi, cẩn thận say."
“Uống say thì có sao đâu chứ?" Khương Hiên cười nói: “Ân tổng không ngại lưu tụi này lại khách sạn một đêm đi?"
“Ừ, tùy ý các người." Ai thèm quản đám người này chứ?
“Một khi đã vậy thì còn lo lắng gì nữa? Đến Tề Dịch, lại thêm một ly." Khương Hiên lại rót đầy ly.
Tề Dịch cũng không cự tuyệt, nâng ly uống cạn. Hôm nay cậu chính là muốn ‘say’, để tiện cho Ân Thứ ‘ra tay’. Cậu muốn làm lại một lần, chứng minh phán đoán của mình. Nhưng cậu không thể lấy danh nghĩa yêu đương được, nếu xác định làm tình với Ân Thứ sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ, như vậy cậu có thể quy vào lí do say rượu, để hai người quay lại quan hệ bằng hữu, không tới mức không còn đường lui.
Vinh Trinh thấy Khương Hiên không ngừng mời rượu Tề Dịch, ẩn ẩn nhìn ra chút môn đạo, cũng bắt đầu vô tình cố ý tiếp sức. Chỉ có Lục Trạch không hiểu gì cả, im lặng tiếc nuối chai rượu quý của mình bị cái đám không hiểu thưởng thức này đạp hư.
“Cũng không còn sớm, ở lại đây đi." Ân Thứ nhìn Tề Dịch ngã vào lòng mình, lên tiếng nói.
Những người khác cũng uống không sai biệt lắm, không có dị nghị gì.
Thấy Ân Thứ dìu Tề Dịch rời đi, Vinh Trinh cười mập mờ với Khương Hiên: “Xem ra hôm nay bọn họ sẽ có một đêm vui vẻ a, vừa nãy cậu cố ý đúng không?"
Khương Hiên lộ ra biểu tình ‘chả hiểu cậu nói gì’.
“Đừng có giả ngu." Vinh Trinh khinh bỉ.
Lúc này Khương Hiên mới trả lời: “Khó có cơ hội bán giao tình cho Ân Thứ, phải nắm bắt a."
Vinh Trinh bật ngón cái: “Lợi hại."
“Hai người nói gì vậy?" Lục Trạch ngơ ngác hỏi.
“Không có gì." Vinh Trinh nâng cằm Lục Trạch: “Đi, lên phòng ngủ thôi."
Ân Thứ ôm Tề Dịch lên phòng tổng thống, cẩn thận đặt cậu xuống giường.
“Tề Dịch…" Ngón tay Ân Thứ vuốt ve bờ môi cậu, thấp giọng nói: “Trước mặt tôi không chút phòng bị uống say như vậy, không biết sẽ có kết cục gì à?"
Tề Dịch nửa mở nửa khép, ánh mắt mơ màng, hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu kích thích thần kinh Ân Thứ.
Ân Thứ chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, thứ dưới bụng cũng căng cứng, kí ức đêm đó vẫn còn thực mới mẻ, mỗi lần nhớ tới lại làm người ta không thể kiềm chế.
“Tề Dịch…" Ân Thứ áp bên tai cậu khẽ gọi, mang theo khát vọng thật sâu.
Tề Dịch cọ cọ trên gối, mái tóc mềm mại xõa tung, hệt như một chú mèo Ba Tư kiêu sa.
Ánh mắt Ân Thứ tối sầm, cúi đầu hôn môi cậu, khẩn cấp xâm nhập chiếm đoạt.
“Ưm… khó chịu." Tề Dịch quay đầu đi, đẩy đẩy Ân Thứ.
Ân Thứ ngừng lại, trong ánh mắt tràn ngập dục vọng có chút do dự. Tuy rất muốn nhưng anh không muốn giống lần trước, lại thừa dịp cậu uống say mà cưỡng ép. Tề Dịch luôn dung túng, làm anh mất đi cơ hội xác định quan hệ giữa bọn họ. Có lẽ cậu chỉ xem đêm đó là một chuyện ngoài ý muốn chứ không tính toán làm người yêu anh.
Lúc này, Tề Dịch đột nhiên xoay người ngồi dậy, vừa cởi đồ vừa lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Ân Thứ lập tức bước qua đỡ, không để cậu bị ngã.
Tề Dịch ném áo khoác xuống đất, cởi cà vạt cùng áo sơ mi, lộ ra nửa thân trần, gợi cảm mà hấp dẫn.
“Tề Dịch." Ân Thứ áp lực gầm nhẹ một tiếng.
“Tôi muốn tắm." Tề Dịch bắt đầu cởi quần, nhưng đầu ngón tay run rẩy, kéo vài lần cũng không được.
Ân Thứ ôm cậu đè xuống giường, ánh mắt nóng rực, âm thanh khàn khàn nói: “Này là em tự tìm."
“Ngô…" Tề Dịch ngẩng đầu, bị động thừa nhận nụ hôn của Ân Thứ.
Ân Thứ vừa lột quần vừa áp lên người cậu.
“Tắm…" Tề Dịch thở dồn dập nỉ non.
“Chốc nữa cùng nhau tắm." Ân Thứ gặm nhẹ hầu kết cậu, bàn tay to bắt đầu dao động.
Một luồng khí lạnh ập tới, thân thể Tề Dịch run lên, theo bản năng kháng cự, bất quá lại bị Ân Thứ cường ngạnh ngăn cản, không cho cậu trốn thoát.
Tề Dịch hơi mở mắt ra, vô lực khoát lên vai Ân Thứ, tùy ý đối phương xâm lược. Lần này Ân Thứ dịu dàng hơn rất nhiều, động tác cũng thuần thục hơn, đối với Tề Dịch hết sức ôn tồn, từng chút từng chút công phá phòng ngự, xâm chiếm thể xác và tinh thần cậu.
“Tề Dịch, Tề Dịch…" Ân Thứ gọi khẽ tên cậu.
Tề Dịch nắm chặt dra giường, theo động tác nghiền ép của Ân Thứ, nhịn không được than nhẹ.
Trận làm tình này đối với Tề Dịch mà nói, có thể chính là lần cuối cùng, cậu thực phối hợp, toàn tâm toàn ý.
Hai người triền miên quay cuồng trên giường lớn, mồ hôi giao hòa đan xen với tiếng thở dốc cùng rên rỉ, trong cơn đánh sâu, Ân Thứ đạt được sự hưởng thụ cùng thỏa mãn tới cực hạn…
Đợi hết thảy bình ổn, Ân Thứ ôm Tề Dịch mệt mỏi rã rời đi vào phòng tắm, ôn nhu giúp cậu tẩy trừ cơ thể. Đối với người trong lòng, định lực của anh vẫn luôn không đủ. Chỉ cần một chút đụng chạm, anh đã nhịn không được một lần lại một lần chiếm giữ.
Thủ thân nhiều năm như vậy, tựa hồ chính vì chờ đợi người này.
“Tề Dịch, đừng rời khỏi tôi…" Ân Thứ ôm chặt lấy Tề Dịch, trong mắt lộ ra một tia kiên quyết.
Hôm sau, Tề Dịch từ cơn mê man tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người hệt như bị xe tải nghiền qua, ngồi phịch xuống giường, căn bản không ngồi dậy nổi.
“Ngủ thêm một chút đi." Âm thanh Ân Thứ từ bên cạnh truyền tới, bàn tay to vuốt ve tấm lưng trần của Tề Dịch.
Tề Dịch quay đầu, ngây ngốc nhìn anh, bộ dáng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Ân Thứ nhịn không được cúi đầu hôn trộm một cái lên môi cậu.
Tề Dịch lùi ra sau, kéo chăn lên bọc kín lấy mình.
Ân Thứ trầm giọng nói: “Chúng ta ở trên giường thực phù hợp, em có thấy vậy không?"
Tề Dịch yên lặng phun tào, nếu không có cậu phối hợp, với kinh nghiệm gì kia của Ân Thứ thì đã sớm bị KO rồi được không? Tề Dịch tuyệt đối không thừa nhận năng lực của Ân Thứ trong phương diện này rất mạnh, hơn nữa còn tràn đầy tinh lực.
“Tề Dịch, tôi không bức em." Ân Thứ ôn nhu nói: “Nhưng em là người của tôi, điểm này là không thể nghi ngờ. Tôi sẽ dựa theo phương thức em hi vọng mà ở cùng một chỗ với em, cả đời này chỉ yêu mình em. Cho dù hiện giờ em không thương tôi, tôi vẫn đợi tới ngày em yêu tôi, tôi có đủ thời gian để chờ em."
Nhưng, cậu không có thời gian. Tề Dịch cuộn mình, lồng ngực ẩn ẩn đau đớn. Bởi vì có được nên mới không muốn buông tha. Người Tề gia kì thực cũng không tự do thoải mái như tưởng tượng.
“Để tôi suy nghĩ đã." Âm thanh rầu rĩ của Tề Dịch từ trong chăn truyền ra.
“Ừm." Trong mắt Ân Thứ tràn đầy ôn nhu.
Tề Dịch ở phòng tổng thống vài ngày, may mắn trải nghiệm hưởng thụ xa hoa ở đây một phen.
Ân Thứ biểu thị: “Thích thì cứ ở thêm vài ngày."
Ở thêm vài ngày? Còn ở thêm thì cậu phỏng chửng không thể tự gánh vác cuộc sống, bị dưỡng thành phế vật mất. Hơn nữa nếu không phải cố kỵ sức khỏe cậu, Ân Thứ khẳng định sẽ làm tới mức cậu không leo xuống giường được. Theo thái độ thì tựa hồ anh đã xem cậu là người yêu.
Tề Dịch thật sự không muốn làm anh khó chịu, cậu phát hiện hai ngày nay thân thể mình không xuất hiện bất cứ phản ứng xấu nào, này ngược lại đã chứng minh sầu lo của cậu. Nếu mỗi lần đều sinh bệnh thì chứng tỏ quỷ khí đã bị bệnh tật hóa giải; nhưng nếu không sinh bệnh thì có nghĩa là quỷ khí rất có thể vẫn còn tích lũy trong cơ thể, một khi đạt tới mức độ nào đó, nó sẽ tiêu hao sinh mệnh cậu.
Cho nên, vẫn chỉ có thể làm bằng hữu?
“Tề Dịch." Ân Thứ từ phía sau ôm lấy cậu.
Tề Dịch cả kinh, theo bản năng né tránh.
Ân Thứ hơi khựng lại một chút, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu.
“Chúng ta về nhà đi." Tề Dịch né tránh tầm mắt anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“… tốt."
Hai người rời khỏi khách sạn về nhà, Tề Dịch cũng không lộ ra bất cứ biểu hiện nào dị thường, nấu cơm giặt giũ quét tước vệ sinh, hệt như bình thường.
Ân Thứ cảm thấy mình có chút nghĩ nhiều.
Đợi tới tối, Ân Thứ mặc áo ngủ xuất hiện trong phòng Tề Dịch, hiển nhiên là muốn chiếm cứ giường cậu.
“Muộn rồi, ngủ đi." Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Tề Dịch đứng bên giường không nhúc nhích.
“Làm sao vậy?"
“Ân Thứ." Tề Dịch chần chờ mở miệng: “Chúng ta vẫn tách ra ngủ đi?"
“Vì cái gì?" Ánh mắt Ân Thứ trầm xuống.
“Tôi… tôi hi vọng chúng ta có thể duy trì quan hệ bằng hữu, tôi không muốn làm chuyện kia với anh."
Ân Thứ nhìn cậu chằm chằm: “Đây là đáp án em suy nghĩ mấy ngày nay?"
“Đúng vậy." Tề Dịch bình tĩnh nói: “Tôi không có cách nào tiếp nhận việc lên giường với đàn ông."
“Sau khi chúng ta có một đêm như vậy, em lại nói với tôi em không có cách nào tiếp nhận?" Ân Thứ không thể nào tin tưởng cậu hoàn toàn thờ ơ với cuộc tình ái kia.
“Thực xin lỗi." Tề Dịch quay đầu, kiên quyết nói: “Hoặc là chỉ làm bằng hữu, hoặc là, hoặc là xin anh rời đi."
Ân Thứ đứng dậy đi tới bên cạnh Tề Dịch, nâng cằm, nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn từng chữ: “Tôi nói rồi, tôi sẽ chờ. Cho nên, đừng hòng đuổi tôi đi."
Một khắc trước còn vui sướng chuẩn bị ôm cậu vào lòng, ngay sau đó lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, Ân Thứ cố gắng đè nén tình tự táo bạo của mình, không muốn dọa tới Tề Dịch.
Buông tay, anh xoay người đi ra ngoài, lúc tới cửa thì quay đầu lại nói: “Tề Dịch, tôi có thể bao dung hết thảy, nhưng chỉ có một điều em phải nhớ kĩ, tôi tuyệt đối không cho phép em yêu người khác."
Nói xong, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước nhanh tới phòng khách, nặng nề nhốt mình ở bên trong…
…
Hoàn Chương 42.
Tiểu kịch trường——-
Ân Thứ: em nghĩ bằng hữu thì không thể lên giường à?
Tề Dịch: bằng hữu mà lên giường thì thành bạn giường rồi.
Ân Thứ: kia làm bạn giường cả đời đi.
Tề Dịch: bạn giường có thể tùy tiện thay đổi a.
Ân Thứ: em dám!
Tề Dịch: là anh nói muốn làm bạn giường mà.
Ân Thứ: trọng điểm là ‘cả đời’ chứ không phải ‘bạn giường’!
Tề Dịch: ●▽●
..
Buổi tụ họp này cũng làm Tề Dịch nổi danh một trận, không ít người nhớ kỹ tên cậu.
Nhóm Vinh Trinh lưu lại khách sạn, Lục Trạch bảo người trong nhà mang chai Rothschild tới, cùng mọi người thưởng thức một phen.
“Ha ha ha, Tề Dịch, lần này tôi thực sự tâm phục khẩu phục rồi." Vinh Trinh cụng ly với Tề Dịch, khen ngợi: “Về sau không dám bàn luận ‘đổ kỹ’ với cậu nữa a."
Tề Dịch cười cười không nói gì.
“Tuy không thể thấy Vinh thiếu thua tiền, bất quá có thể đè nát nhuệ khí của Kha thiếu Uy thì cũng không tệ, cái loại tính cách của anh ta thật sự là làm người ta không thích nổi." Khóe miệng Lục Trạch nhếch lên, nhìn Vinh Trinh nói: “Bất quá Vinh thiếu, chi phí hôm nay của cậu Bạch, hẳn phải do cậu phụ trách a?"
“Không thành vấn đề." Vinh Trinh một ngụm đáp ứng.
Bạch Bái cười nói: “Vậy cám ơn Vinh thiếu."
Vinh Trinh nhìn về phía Tề Dịch, đang định nói gì đó thì thấy Ân Thứ ngồi bên người Tề Dịch, đưa tay rót rượu cho cậu, ánh mắt kia động tác kia không có điểm nào không lộ ra cưng chiều, hoàn toàn có cái nhìn mới về người đàn ông này. Hai bọn họ là đùa hay thật vậy a?
Tề Dịch ngửi hương rượu, tựa hồ có chút hưởng thụ, chỉ là hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mông lung, thoạt nhìn tửu lượng cũng không quá tốt.
Ân Thứ một tay giơ ly rượu, tay kia ôm lấy thắt lưng Tề Dịch, im lặng bảo hộ.
Khương Hiên không mấy hứng thú với rượu đỏ, liền mở mấy chai rượu trắng khác, không ngừng rủ rê mọi người cạn ly.
Lục Trạch ghét bỏ nói: “Rượu ngon hiếm có lại bị kẻ thiếu hiểu biết như cậu xem thường."
“Hừ, rượu đỏ sao đủ vị như rượu trắng chứ?" Khương Hiên rót một ly cho Tề Dịch, nói: “Đây, Tề Dịch, tôi kính cậu một ly."
Tề Dịch mỉm cười tiếp nhận, uống cạn. Mấy người đều trầm trồ khen ngợi, lại rót đầy ly cho cậu.
Ân Thứ trầm giọng nói: “Uống ít thôi, cẩn thận say."
“Uống say thì có sao đâu chứ?" Khương Hiên cười nói: “Ân tổng không ngại lưu tụi này lại khách sạn một đêm đi?"
“Ừ, tùy ý các người." Ai thèm quản đám người này chứ?
“Một khi đã vậy thì còn lo lắng gì nữa? Đến Tề Dịch, lại thêm một ly." Khương Hiên lại rót đầy ly.
Tề Dịch cũng không cự tuyệt, nâng ly uống cạn. Hôm nay cậu chính là muốn ‘say’, để tiện cho Ân Thứ ‘ra tay’. Cậu muốn làm lại một lần, chứng minh phán đoán của mình. Nhưng cậu không thể lấy danh nghĩa yêu đương được, nếu xác định làm tình với Ân Thứ sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ, như vậy cậu có thể quy vào lí do say rượu, để hai người quay lại quan hệ bằng hữu, không tới mức không còn đường lui.
Vinh Trinh thấy Khương Hiên không ngừng mời rượu Tề Dịch, ẩn ẩn nhìn ra chút môn đạo, cũng bắt đầu vô tình cố ý tiếp sức. Chỉ có Lục Trạch không hiểu gì cả, im lặng tiếc nuối chai rượu quý của mình bị cái đám không hiểu thưởng thức này đạp hư.
“Cũng không còn sớm, ở lại đây đi." Ân Thứ nhìn Tề Dịch ngã vào lòng mình, lên tiếng nói.
Những người khác cũng uống không sai biệt lắm, không có dị nghị gì.
Thấy Ân Thứ dìu Tề Dịch rời đi, Vinh Trinh cười mập mờ với Khương Hiên: “Xem ra hôm nay bọn họ sẽ có một đêm vui vẻ a, vừa nãy cậu cố ý đúng không?"
Khương Hiên lộ ra biểu tình ‘chả hiểu cậu nói gì’.
“Đừng có giả ngu." Vinh Trinh khinh bỉ.
Lúc này Khương Hiên mới trả lời: “Khó có cơ hội bán giao tình cho Ân Thứ, phải nắm bắt a."
Vinh Trinh bật ngón cái: “Lợi hại."
“Hai người nói gì vậy?" Lục Trạch ngơ ngác hỏi.
“Không có gì." Vinh Trinh nâng cằm Lục Trạch: “Đi, lên phòng ngủ thôi."
Ân Thứ ôm Tề Dịch lên phòng tổng thống, cẩn thận đặt cậu xuống giường.
“Tề Dịch…" Ngón tay Ân Thứ vuốt ve bờ môi cậu, thấp giọng nói: “Trước mặt tôi không chút phòng bị uống say như vậy, không biết sẽ có kết cục gì à?"
Tề Dịch nửa mở nửa khép, ánh mắt mơ màng, hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu kích thích thần kinh Ân Thứ.
Ân Thứ chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, thứ dưới bụng cũng căng cứng, kí ức đêm đó vẫn còn thực mới mẻ, mỗi lần nhớ tới lại làm người ta không thể kiềm chế.
“Tề Dịch…" Ân Thứ áp bên tai cậu khẽ gọi, mang theo khát vọng thật sâu.
Tề Dịch cọ cọ trên gối, mái tóc mềm mại xõa tung, hệt như một chú mèo Ba Tư kiêu sa.
Ánh mắt Ân Thứ tối sầm, cúi đầu hôn môi cậu, khẩn cấp xâm nhập chiếm đoạt.
“Ưm… khó chịu." Tề Dịch quay đầu đi, đẩy đẩy Ân Thứ.
Ân Thứ ngừng lại, trong ánh mắt tràn ngập dục vọng có chút do dự. Tuy rất muốn nhưng anh không muốn giống lần trước, lại thừa dịp cậu uống say mà cưỡng ép. Tề Dịch luôn dung túng, làm anh mất đi cơ hội xác định quan hệ giữa bọn họ. Có lẽ cậu chỉ xem đêm đó là một chuyện ngoài ý muốn chứ không tính toán làm người yêu anh.
Lúc này, Tề Dịch đột nhiên xoay người ngồi dậy, vừa cởi đồ vừa lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Ân Thứ lập tức bước qua đỡ, không để cậu bị ngã.
Tề Dịch ném áo khoác xuống đất, cởi cà vạt cùng áo sơ mi, lộ ra nửa thân trần, gợi cảm mà hấp dẫn.
“Tề Dịch." Ân Thứ áp lực gầm nhẹ một tiếng.
“Tôi muốn tắm." Tề Dịch bắt đầu cởi quần, nhưng đầu ngón tay run rẩy, kéo vài lần cũng không được.
Ân Thứ ôm cậu đè xuống giường, ánh mắt nóng rực, âm thanh khàn khàn nói: “Này là em tự tìm."
“Ngô…" Tề Dịch ngẩng đầu, bị động thừa nhận nụ hôn của Ân Thứ.
Ân Thứ vừa lột quần vừa áp lên người cậu.
“Tắm…" Tề Dịch thở dồn dập nỉ non.
“Chốc nữa cùng nhau tắm." Ân Thứ gặm nhẹ hầu kết cậu, bàn tay to bắt đầu dao động.
Một luồng khí lạnh ập tới, thân thể Tề Dịch run lên, theo bản năng kháng cự, bất quá lại bị Ân Thứ cường ngạnh ngăn cản, không cho cậu trốn thoát.
Tề Dịch hơi mở mắt ra, vô lực khoát lên vai Ân Thứ, tùy ý đối phương xâm lược. Lần này Ân Thứ dịu dàng hơn rất nhiều, động tác cũng thuần thục hơn, đối với Tề Dịch hết sức ôn tồn, từng chút từng chút công phá phòng ngự, xâm chiếm thể xác và tinh thần cậu.
“Tề Dịch, Tề Dịch…" Ân Thứ gọi khẽ tên cậu.
Tề Dịch nắm chặt dra giường, theo động tác nghiền ép của Ân Thứ, nhịn không được than nhẹ.
Trận làm tình này đối với Tề Dịch mà nói, có thể chính là lần cuối cùng, cậu thực phối hợp, toàn tâm toàn ý.
Hai người triền miên quay cuồng trên giường lớn, mồ hôi giao hòa đan xen với tiếng thở dốc cùng rên rỉ, trong cơn đánh sâu, Ân Thứ đạt được sự hưởng thụ cùng thỏa mãn tới cực hạn…
Đợi hết thảy bình ổn, Ân Thứ ôm Tề Dịch mệt mỏi rã rời đi vào phòng tắm, ôn nhu giúp cậu tẩy trừ cơ thể. Đối với người trong lòng, định lực của anh vẫn luôn không đủ. Chỉ cần một chút đụng chạm, anh đã nhịn không được một lần lại một lần chiếm giữ.
Thủ thân nhiều năm như vậy, tựa hồ chính vì chờ đợi người này.
“Tề Dịch, đừng rời khỏi tôi…" Ân Thứ ôm chặt lấy Tề Dịch, trong mắt lộ ra một tia kiên quyết.
Hôm sau, Tề Dịch từ cơn mê man tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người hệt như bị xe tải nghiền qua, ngồi phịch xuống giường, căn bản không ngồi dậy nổi.
“Ngủ thêm một chút đi." Âm thanh Ân Thứ từ bên cạnh truyền tới, bàn tay to vuốt ve tấm lưng trần của Tề Dịch.
Tề Dịch quay đầu, ngây ngốc nhìn anh, bộ dáng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Ân Thứ nhịn không được cúi đầu hôn trộm một cái lên môi cậu.
Tề Dịch lùi ra sau, kéo chăn lên bọc kín lấy mình.
Ân Thứ trầm giọng nói: “Chúng ta ở trên giường thực phù hợp, em có thấy vậy không?"
Tề Dịch yên lặng phun tào, nếu không có cậu phối hợp, với kinh nghiệm gì kia của Ân Thứ thì đã sớm bị KO rồi được không? Tề Dịch tuyệt đối không thừa nhận năng lực của Ân Thứ trong phương diện này rất mạnh, hơn nữa còn tràn đầy tinh lực.
“Tề Dịch, tôi không bức em." Ân Thứ ôn nhu nói: “Nhưng em là người của tôi, điểm này là không thể nghi ngờ. Tôi sẽ dựa theo phương thức em hi vọng mà ở cùng một chỗ với em, cả đời này chỉ yêu mình em. Cho dù hiện giờ em không thương tôi, tôi vẫn đợi tới ngày em yêu tôi, tôi có đủ thời gian để chờ em."
Nhưng, cậu không có thời gian. Tề Dịch cuộn mình, lồng ngực ẩn ẩn đau đớn. Bởi vì có được nên mới không muốn buông tha. Người Tề gia kì thực cũng không tự do thoải mái như tưởng tượng.
“Để tôi suy nghĩ đã." Âm thanh rầu rĩ của Tề Dịch từ trong chăn truyền ra.
“Ừm." Trong mắt Ân Thứ tràn đầy ôn nhu.
Tề Dịch ở phòng tổng thống vài ngày, may mắn trải nghiệm hưởng thụ xa hoa ở đây một phen.
Ân Thứ biểu thị: “Thích thì cứ ở thêm vài ngày."
Ở thêm vài ngày? Còn ở thêm thì cậu phỏng chửng không thể tự gánh vác cuộc sống, bị dưỡng thành phế vật mất. Hơn nữa nếu không phải cố kỵ sức khỏe cậu, Ân Thứ khẳng định sẽ làm tới mức cậu không leo xuống giường được. Theo thái độ thì tựa hồ anh đã xem cậu là người yêu.
Tề Dịch thật sự không muốn làm anh khó chịu, cậu phát hiện hai ngày nay thân thể mình không xuất hiện bất cứ phản ứng xấu nào, này ngược lại đã chứng minh sầu lo của cậu. Nếu mỗi lần đều sinh bệnh thì chứng tỏ quỷ khí đã bị bệnh tật hóa giải; nhưng nếu không sinh bệnh thì có nghĩa là quỷ khí rất có thể vẫn còn tích lũy trong cơ thể, một khi đạt tới mức độ nào đó, nó sẽ tiêu hao sinh mệnh cậu.
Cho nên, vẫn chỉ có thể làm bằng hữu?
“Tề Dịch." Ân Thứ từ phía sau ôm lấy cậu.
Tề Dịch cả kinh, theo bản năng né tránh.
Ân Thứ hơi khựng lại một chút, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu.
“Chúng ta về nhà đi." Tề Dịch né tránh tầm mắt anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“… tốt."
Hai người rời khỏi khách sạn về nhà, Tề Dịch cũng không lộ ra bất cứ biểu hiện nào dị thường, nấu cơm giặt giũ quét tước vệ sinh, hệt như bình thường.
Ân Thứ cảm thấy mình có chút nghĩ nhiều.
Đợi tới tối, Ân Thứ mặc áo ngủ xuất hiện trong phòng Tề Dịch, hiển nhiên là muốn chiếm cứ giường cậu.
“Muộn rồi, ngủ đi." Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Tề Dịch đứng bên giường không nhúc nhích.
“Làm sao vậy?"
“Ân Thứ." Tề Dịch chần chờ mở miệng: “Chúng ta vẫn tách ra ngủ đi?"
“Vì cái gì?" Ánh mắt Ân Thứ trầm xuống.
“Tôi… tôi hi vọng chúng ta có thể duy trì quan hệ bằng hữu, tôi không muốn làm chuyện kia với anh."
Ân Thứ nhìn cậu chằm chằm: “Đây là đáp án em suy nghĩ mấy ngày nay?"
“Đúng vậy." Tề Dịch bình tĩnh nói: “Tôi không có cách nào tiếp nhận việc lên giường với đàn ông."
“Sau khi chúng ta có một đêm như vậy, em lại nói với tôi em không có cách nào tiếp nhận?" Ân Thứ không thể nào tin tưởng cậu hoàn toàn thờ ơ với cuộc tình ái kia.
“Thực xin lỗi." Tề Dịch quay đầu, kiên quyết nói: “Hoặc là chỉ làm bằng hữu, hoặc là, hoặc là xin anh rời đi."
Ân Thứ đứng dậy đi tới bên cạnh Tề Dịch, nâng cằm, nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn từng chữ: “Tôi nói rồi, tôi sẽ chờ. Cho nên, đừng hòng đuổi tôi đi."
Một khắc trước còn vui sướng chuẩn bị ôm cậu vào lòng, ngay sau đó lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, Ân Thứ cố gắng đè nén tình tự táo bạo của mình, không muốn dọa tới Tề Dịch.
Buông tay, anh xoay người đi ra ngoài, lúc tới cửa thì quay đầu lại nói: “Tề Dịch, tôi có thể bao dung hết thảy, nhưng chỉ có một điều em phải nhớ kĩ, tôi tuyệt đối không cho phép em yêu người khác."
Nói xong, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước nhanh tới phòng khách, nặng nề nhốt mình ở bên trong…
…
Hoàn Chương 42.
Tiểu kịch trường——-
Ân Thứ: em nghĩ bằng hữu thì không thể lên giường à?
Tề Dịch: bằng hữu mà lên giường thì thành bạn giường rồi.
Ân Thứ: kia làm bạn giường cả đời đi.
Tề Dịch: bạn giường có thể tùy tiện thay đổi a.
Ân Thứ: em dám!
Tề Dịch: là anh nói muốn làm bạn giường mà.
Ân Thứ: trọng điểm là ‘cả đời’ chứ không phải ‘bạn giường’!
Tề Dịch: ●▽●
..
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh