Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!
Chương 268: Tặng cô 1 rương len sợi
Beta: Stuki^^
Ôn Hướng Dương đi ra ngoài, mở cửa nhà, liền nhìn thấy trợ lý Trương đứng ở cửa: “Ôn tiểu thư, tôi mang những thứ này đến tặng cô, cô kiểm tra lại. Còn có vài bộ quần áo này nữa, là lần trước nhà thiết kế Italy định may cho cô."
Ôn Hướng Dương hướng về phía cửa nhìn lại, liền nhìn thấy ba người cầm quần áo, còn có một người ôm một cái rương to.
Cô nhìn bên trong cái rương, bên trong tất cả đều là len sợi.
Ôn Hướng Dương: “……"
" Trước đó mang vào đi, vất vả cho các anh rồi." Ôn Hướng Dương và trợ lý Trương giúp nhân viên mang đồ vật vào nhà, lại mời bọn họ uống ly trà nóng cho ấm bụng, mới tiễn họ rời đi.
Đóng cửa nhà lại, Ôn Hướng Dương nhìn một rương len sợi, có chút dở khóc dở cười.
Chờ đến lúc cô đem đống này đan thành áo len, chỉ sợ mùa đông năm nay đã đi qua.
Mộ Lăng Khiêm đi khỏi, Ôn Hướng Dương không thể đo kích cỡ, dứt khoát đem quần áo Tiểu Q lúc trước làm cho xong.
Hôm nay, tốt nhất cô nên nấu cơm sớm.
Nhưng mà, Mộ Lăng Khiêm không có trở về.
Ôn Hướng Dương đợi không được Mộ Lăng Khiêm, nằm trên giường suy nghĩ lung tung một chút.
Chẳng lẽ Mộ Lăng Khiêm bởi vì tối hôm qua cô nổi giận sao?
Ôn Hướng Dương thở dài, đấm mạnh hai tay xuống mặt giường.
Ngày hôm sau, lại là một ngày nắng mặt trời lên cao, Ôn Hướng Dương nằm trên giường, mở mắt, ánh mặt trời chiếu rọi làm sáng trưng mọi thứ trong phòng ánh mắt cô quét một vòng, không có phát hiện dấu vết Mộ Lăng Khiêm trở lại.
Nghĩ đến, tối hôm qua hắn không có trở về.
Rời giường, mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt.
Ôn Hướng Dương có chút uể oải ỉu xìu đi xuống tùy tiện ăn đại một chút, lại chuẩn bị đồ ăn chu đáo cho Tiểu Q, cuối cùng vẫn là quyết định đi nhận chức làm việc, quần áo làm việc hôm qua cô đã sửa sang lại, cô may vá cũng không tệ, hơn nữa mua vải tốt, sau khi may lại, vết may cũng không quá rõ.
Ôn Hướng Dương mặc quần áo cho Tiểu Q xong, liền đến quán cà phê, vừa đến quán cà phê, các ánh mắt của các nữ sinh đều đặt trên người cô, thời điểm cô đến, còn nghe được người sau lưng lẩm bẩm chửi cô.
Ôn Hướng Dương coi như không nghe thấy, cô tới là để nhận việc, không phải đến đây để gây náo loạn với nữ sinh đó.
Cô mang theo Tiểu Q vào phòng nghĩ dành cho nhân viên, nhưng mới vừa đi vào, liền có hai nữ sinh đi đến, còn hướng về phía cô hừ lạnh hai tiếng, khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Ôn Hướng Dương nhìn hai nữ sinh này liếc mắt một cái, coi như không nhìn thấy hai người, nên làm gì thì phải làm, cô thoải mái đi vào phòng thay đồ ra ngoài làm việc.
Hai nữ sinh thấy Ôn Hướng Dương cư nhiên lơ các cô, sắc mặt hai người trở nên khó coi.
Trên đời này làm sao lại có một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy?
Trong đó có một nữ sinh nhìn một nữ sinh khác liền nói: “Chúng ta như cứ vậy đi."
“ Được, ý kiến hay." Một nữ sinh khác đáy mắt loé lên.
Chỉ là hai nữ sinh cũng chưa chú ý tới, Tiểu Q đứng ở một bên, đem hành động của hai người thu vào trong mắt, mặc dù nó không biết hai người muốn làm gì, nhưng đôi mắt lại nheo lại.
Quán cà phê khách dần dần nhiều lên, Ôn Hướng Dương cũng bắt đầu làm việc.
Không bao lâu Chân Khâm cũng đi vào trong tiệm, nhìn thấy Ôn Hướng Dương ở trong, hắn nhiệt tình đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, cùng tiếp đãi khách với Ôn Hướng Dương, trong vô thức, không biết là mang lại cho Ôn Hướng Dương không ít sự thù ghét.
Ôn Hướng Dương có chút bất đắc dĩ, Chân đại ca à, trong tiệm nhiều người như vậy nhiều, anh không thể chào hỏi người khác sao? Tôi sẽ bị ánh mắt các nữ sinh khác trong tiệm bắn thành tổ ong vò vẽ.
Anh Chân,anh Chân." Thời điểm Ôn Hướng Dương cực kỳ bất đắc dĩ, giọng nói một người nữ sinh truyền đến từ phía sau, nghe cực kỳ là sốt ruột.
Ôn Hướng Dương đi ra ngoài, mở cửa nhà, liền nhìn thấy trợ lý Trương đứng ở cửa: “Ôn tiểu thư, tôi mang những thứ này đến tặng cô, cô kiểm tra lại. Còn có vài bộ quần áo này nữa, là lần trước nhà thiết kế Italy định may cho cô."
Ôn Hướng Dương hướng về phía cửa nhìn lại, liền nhìn thấy ba người cầm quần áo, còn có một người ôm một cái rương to.
Cô nhìn bên trong cái rương, bên trong tất cả đều là len sợi.
Ôn Hướng Dương: “……"
" Trước đó mang vào đi, vất vả cho các anh rồi." Ôn Hướng Dương và trợ lý Trương giúp nhân viên mang đồ vật vào nhà, lại mời bọn họ uống ly trà nóng cho ấm bụng, mới tiễn họ rời đi.
Đóng cửa nhà lại, Ôn Hướng Dương nhìn một rương len sợi, có chút dở khóc dở cười.
Chờ đến lúc cô đem đống này đan thành áo len, chỉ sợ mùa đông năm nay đã đi qua.
Mộ Lăng Khiêm đi khỏi, Ôn Hướng Dương không thể đo kích cỡ, dứt khoát đem quần áo Tiểu Q lúc trước làm cho xong.
Hôm nay, tốt nhất cô nên nấu cơm sớm.
Nhưng mà, Mộ Lăng Khiêm không có trở về.
Ôn Hướng Dương đợi không được Mộ Lăng Khiêm, nằm trên giường suy nghĩ lung tung một chút.
Chẳng lẽ Mộ Lăng Khiêm bởi vì tối hôm qua cô nổi giận sao?
Ôn Hướng Dương thở dài, đấm mạnh hai tay xuống mặt giường.
Ngày hôm sau, lại là một ngày nắng mặt trời lên cao, Ôn Hướng Dương nằm trên giường, mở mắt, ánh mặt trời chiếu rọi làm sáng trưng mọi thứ trong phòng ánh mắt cô quét một vòng, không có phát hiện dấu vết Mộ Lăng Khiêm trở lại.
Nghĩ đến, tối hôm qua hắn không có trở về.
Rời giường, mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt.
Ôn Hướng Dương có chút uể oải ỉu xìu đi xuống tùy tiện ăn đại một chút, lại chuẩn bị đồ ăn chu đáo cho Tiểu Q, cuối cùng vẫn là quyết định đi nhận chức làm việc, quần áo làm việc hôm qua cô đã sửa sang lại, cô may vá cũng không tệ, hơn nữa mua vải tốt, sau khi may lại, vết may cũng không quá rõ.
Ôn Hướng Dương mặc quần áo cho Tiểu Q xong, liền đến quán cà phê, vừa đến quán cà phê, các ánh mắt của các nữ sinh đều đặt trên người cô, thời điểm cô đến, còn nghe được người sau lưng lẩm bẩm chửi cô.
Ôn Hướng Dương coi như không nghe thấy, cô tới là để nhận việc, không phải đến đây để gây náo loạn với nữ sinh đó.
Cô mang theo Tiểu Q vào phòng nghĩ dành cho nhân viên, nhưng mới vừa đi vào, liền có hai nữ sinh đi đến, còn hướng về phía cô hừ lạnh hai tiếng, khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Ôn Hướng Dương nhìn hai nữ sinh này liếc mắt một cái, coi như không nhìn thấy hai người, nên làm gì thì phải làm, cô thoải mái đi vào phòng thay đồ ra ngoài làm việc.
Hai nữ sinh thấy Ôn Hướng Dương cư nhiên lơ các cô, sắc mặt hai người trở nên khó coi.
Trên đời này làm sao lại có một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy?
Trong đó có một nữ sinh nhìn một nữ sinh khác liền nói: “Chúng ta như cứ vậy đi."
“ Được, ý kiến hay." Một nữ sinh khác đáy mắt loé lên.
Chỉ là hai nữ sinh cũng chưa chú ý tới, Tiểu Q đứng ở một bên, đem hành động của hai người thu vào trong mắt, mặc dù nó không biết hai người muốn làm gì, nhưng đôi mắt lại nheo lại.
Quán cà phê khách dần dần nhiều lên, Ôn Hướng Dương cũng bắt đầu làm việc.
Không bao lâu Chân Khâm cũng đi vào trong tiệm, nhìn thấy Ôn Hướng Dương ở trong, hắn nhiệt tình đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, cùng tiếp đãi khách với Ôn Hướng Dương, trong vô thức, không biết là mang lại cho Ôn Hướng Dương không ít sự thù ghét.
Ôn Hướng Dương có chút bất đắc dĩ, Chân đại ca à, trong tiệm nhiều người như vậy nhiều, anh không thể chào hỏi người khác sao? Tôi sẽ bị ánh mắt các nữ sinh khác trong tiệm bắn thành tổ ong vò vẽ.
Anh Chân,anh Chân." Thời điểm Ôn Hướng Dương cực kỳ bất đắc dĩ, giọng nói một người nữ sinh truyền đến từ phía sau, nghe cực kỳ là sốt ruột.
Tác giả :
Mạc Trầm Dẫn