Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!
Chương 177: Hắn ở trong lòng cô còn không bằng một con chó!
Lâm Hạo thấy Ôn Hướng Dương làm mặt Trần Vân Hi bị thương, ánh mắt hắn hung ác nham hiểm trầm xuống, nhìn chằm chằm Ôn Hướng Dương, tầm mắt nhiễm một tầng hận ý mãnh liệt, nhưng là, hắn vẫn còn có một tia lý trí, không nghe Trần Vân Hi ăn nói khùng điên nổ súng với Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hân.
Mục đích cuối cùng của Lâm Hạo là bắt cóc Ôn Hướng Dương, làm Ôn Hướng Dương ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Huống chi, hắn cũng không nghĩ giết chết Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hân nhanh như vậy.
“Lâm Hạo, anh còn đang đợi cái gì? Anh quên rằng là ai đã bức anh tới tình trạng ngày hôm nay rồi sao? Anh đã quên là ai ở thời điểm anh khó khăn nhất luôn ở bên cạnh anh sao? Anh đã quên anh lúc trước khổ sở theo đuổi người phụ nữ này hai năm, cô ta đều phớt lờ anh sao? Giết cô ta, nổ súng giết cô ta đi a!" Lâm Hạo không nổ súng, làm Trần Vân Hi càng thêm điên cuồng gào rống lên.
Trần Vân Hi để ý nhất chính là mặt của cô ta, nếu không phải cô ta có một gương mặt xinh đẹp, Lâm Hạo căn bản là sẽ không dễ dàng thông đồng với cô ta như vậy, một khi khuôn mặt này bị huỷ hoại, thì chính là cô ta cũng xong rồi!
Nhưng mà, Ôn Hướng Dương, Ôn Hướng Dương nó dám....?!
Ôn Hướng Dương dám, bằng chính việc sau lưng cô là Mộ Lăng Khiêm. Coi như Mộ Lăng Khiêm không tiếp điện thoại của cô, nhưng chỉ cần Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi biết người đứng sau lưng cô là Mộ Lăng Khiêm, bọn họ cũng không dám làm hại đến cô.
Huống chi, giết người, há là chuyện đơn giản như vậy...
Cô chắc chắn, Lâm Hạo không có cái can đảm đó!
“Ha ha ha ha." Lời Trần Vân Hi nói giống như từng cây dao, đâm đáy lòng Lâm Hạo, khiến cho hắn cất tiếng cười to lên.
Lâm Hạo xác thật không có cái can đảm để giết người kia, nhưng mà, hắn đối với Ôn Hướng Dương sớm đã vì yêu mà sinh hận, hắn đem tất cả những bất hạnh của chính mình đều đổ lên đầu Ôn Hướng Dương!
Hắn bị ép buộc cho tới loại tình trạng ngày hôm nay, kêu trời không đáp kêu đất không thưa, đều là ai sai?
Đều là Ôn Hướng Dương!
Người phụ nữ này, lúc hắn hao tổn tâm cơ theo đuổi cô, trừ bỏ nhìn trúng gia thế của cô, hắn là thật sự thích cô ta.
Chính là, suốt thời gian hai năm, hắn đuổi theo cô suốt thời gian hai năm, cô ta thế nhưng vẫn đối xử với hắn không nóng không lạnh!
Địa vị của hắn ở tong lòng cô thậm chí còn không bằng Nghiêm Hân, không bằng con chó trước kia Ôn Hướng Dương nuôi dưỡng.
Hơn một năm trước, lúc bọn họ vừa mới bắt đầu kết giao, Ôn Hướng Dương nhận nuôi một con chó đi lạc.
Kết quả là gì? Thời gian Ôn Hướng Dương ở cùng con chó kia, so với thời gian ở bên hắn còn nhiều hơn!
Buồn cười chính là, hắn cư nhiên còn ghen ghét với một con chó, hắn ghen ghét đến mức giết chết con chó kia, còn hầm thành canh thịt đưa đến phòng ngủ của Ôn Hướng Dương, mời các cô ăn!
Chính là buổi tối hôm đó, hắn thừa nhận hắn có thông đồng trên giường cùng với Trần Vân Hi.
Hắn muốn trả thù, hung hăng trả thù Ôn Hướng Dương!
“Ôn Hướng Dương, cô dám ở trước mặt tôi là mặt Trần Vân Hi bị thương. Cô dám chắc tôi không dám nổ súng sao? Ha hả……" Lâm Hạo nói đến đây, hắn giơ súng lên, nhắm ngay bắp đùi Nghiêm Hân, tay chậm rãi đụng tới cò súng, một chút một chút ấn xuống.
Hắn giống như đám xì ke nhìn chằm chằm mặt Ôn Hướng Dương, nhìn biểu tình trên mặt Ôn Hướng Dương một chút lại một chút biến hóa, đáy lòng bắt đầu sinh ra khoái cảm trả thù biến thái.
Nghiêm Hân trong miệng còn phải ngậm mảnh vải, cô nói không ra lời, nếu cô có thể nói ra lời, câu đầu tiên khẳng định là nói Ôn Hướng Dương chạy nhanh rời đi, không cần lo cho cô.
Vào lúc cây súng trong tay Lâm Hạo sắp bị bắn ra, Ôn Hướng Dương hô một tiếng: “Dừng tay!"
Nghiêm Hân nghe được Ôn Hướng Dương nói, nỗ lực nhìn về phía Ôn Hướng Dương, không ngừng lắc đầu, nước mắt sớm đãc làm mơ hồ tầm mắt. Hướng Dương, không thể, cậu không thể thả con dao xuống, không thể!
Chính là, Ôn Hướng Dương vẫn buông con dao ra.
Cô không dám lấy sinh mệnh của Nghiêm Hân ra nói giỡn, mục đích cuối cùng của cô là kéo dài thời gian, khống chế cục diện.
Cô hiện tại chỉ hy vọng Nghiêm Khắc đã biết được tin Nghiêm Hân bị bắt cóc, đang trên đường tới rồi.
Hy vọng di động Mộ Lăng Khiêm đã khởi động máy, thấy được những cuộc điện thoại đó cô gọi cho anh.
Lâm Hạo thấy Ôn Hướng Dương thỏa hiệp, hắn liền cầm súng hướng Ôn Hướng Dương đi qua. Hắn đi rất chậm, bộ dạng phòng bị thật cẩn thận kia tựa hồ là đề phòng Ôn Hướng Dương sẽ lại lần nữa ra tay, cướp đi súng trong tay hắn.
Nhìn bộ dạng nhát gan này của hắn, làm Ôn Hướng Dương nhịn không được cong lên khóe miệng.
Mà Trần Vân Hi, lúc cô ta đạt được tự do, chuyện đầu tiên làm chính là nhặt lên chuỷ thủ Ôn Hướng Dương vứt trên mặt đất, mang theo điên cuồng hận ý hướng về mặt Ôn Hướng Dương vạch tới!
Mục đích cuối cùng của Lâm Hạo là bắt cóc Ôn Hướng Dương, làm Ôn Hướng Dương ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Huống chi, hắn cũng không nghĩ giết chết Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hân nhanh như vậy.
“Lâm Hạo, anh còn đang đợi cái gì? Anh quên rằng là ai đã bức anh tới tình trạng ngày hôm nay rồi sao? Anh đã quên là ai ở thời điểm anh khó khăn nhất luôn ở bên cạnh anh sao? Anh đã quên anh lúc trước khổ sở theo đuổi người phụ nữ này hai năm, cô ta đều phớt lờ anh sao? Giết cô ta, nổ súng giết cô ta đi a!" Lâm Hạo không nổ súng, làm Trần Vân Hi càng thêm điên cuồng gào rống lên.
Trần Vân Hi để ý nhất chính là mặt của cô ta, nếu không phải cô ta có một gương mặt xinh đẹp, Lâm Hạo căn bản là sẽ không dễ dàng thông đồng với cô ta như vậy, một khi khuôn mặt này bị huỷ hoại, thì chính là cô ta cũng xong rồi!
Nhưng mà, Ôn Hướng Dương, Ôn Hướng Dương nó dám....?!
Ôn Hướng Dương dám, bằng chính việc sau lưng cô là Mộ Lăng Khiêm. Coi như Mộ Lăng Khiêm không tiếp điện thoại của cô, nhưng chỉ cần Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi biết người đứng sau lưng cô là Mộ Lăng Khiêm, bọn họ cũng không dám làm hại đến cô.
Huống chi, giết người, há là chuyện đơn giản như vậy...
Cô chắc chắn, Lâm Hạo không có cái can đảm đó!
“Ha ha ha ha." Lời Trần Vân Hi nói giống như từng cây dao, đâm đáy lòng Lâm Hạo, khiến cho hắn cất tiếng cười to lên.
Lâm Hạo xác thật không có cái can đảm để giết người kia, nhưng mà, hắn đối với Ôn Hướng Dương sớm đã vì yêu mà sinh hận, hắn đem tất cả những bất hạnh của chính mình đều đổ lên đầu Ôn Hướng Dương!
Hắn bị ép buộc cho tới loại tình trạng ngày hôm nay, kêu trời không đáp kêu đất không thưa, đều là ai sai?
Đều là Ôn Hướng Dương!
Người phụ nữ này, lúc hắn hao tổn tâm cơ theo đuổi cô, trừ bỏ nhìn trúng gia thế của cô, hắn là thật sự thích cô ta.
Chính là, suốt thời gian hai năm, hắn đuổi theo cô suốt thời gian hai năm, cô ta thế nhưng vẫn đối xử với hắn không nóng không lạnh!
Địa vị của hắn ở tong lòng cô thậm chí còn không bằng Nghiêm Hân, không bằng con chó trước kia Ôn Hướng Dương nuôi dưỡng.
Hơn một năm trước, lúc bọn họ vừa mới bắt đầu kết giao, Ôn Hướng Dương nhận nuôi một con chó đi lạc.
Kết quả là gì? Thời gian Ôn Hướng Dương ở cùng con chó kia, so với thời gian ở bên hắn còn nhiều hơn!
Buồn cười chính là, hắn cư nhiên còn ghen ghét với một con chó, hắn ghen ghét đến mức giết chết con chó kia, còn hầm thành canh thịt đưa đến phòng ngủ của Ôn Hướng Dương, mời các cô ăn!
Chính là buổi tối hôm đó, hắn thừa nhận hắn có thông đồng trên giường cùng với Trần Vân Hi.
Hắn muốn trả thù, hung hăng trả thù Ôn Hướng Dương!
“Ôn Hướng Dương, cô dám ở trước mặt tôi là mặt Trần Vân Hi bị thương. Cô dám chắc tôi không dám nổ súng sao? Ha hả……" Lâm Hạo nói đến đây, hắn giơ súng lên, nhắm ngay bắp đùi Nghiêm Hân, tay chậm rãi đụng tới cò súng, một chút một chút ấn xuống.
Hắn giống như đám xì ke nhìn chằm chằm mặt Ôn Hướng Dương, nhìn biểu tình trên mặt Ôn Hướng Dương một chút lại một chút biến hóa, đáy lòng bắt đầu sinh ra khoái cảm trả thù biến thái.
Nghiêm Hân trong miệng còn phải ngậm mảnh vải, cô nói không ra lời, nếu cô có thể nói ra lời, câu đầu tiên khẳng định là nói Ôn Hướng Dương chạy nhanh rời đi, không cần lo cho cô.
Vào lúc cây súng trong tay Lâm Hạo sắp bị bắn ra, Ôn Hướng Dương hô một tiếng: “Dừng tay!"
Nghiêm Hân nghe được Ôn Hướng Dương nói, nỗ lực nhìn về phía Ôn Hướng Dương, không ngừng lắc đầu, nước mắt sớm đãc làm mơ hồ tầm mắt. Hướng Dương, không thể, cậu không thể thả con dao xuống, không thể!
Chính là, Ôn Hướng Dương vẫn buông con dao ra.
Cô không dám lấy sinh mệnh của Nghiêm Hân ra nói giỡn, mục đích cuối cùng của cô là kéo dài thời gian, khống chế cục diện.
Cô hiện tại chỉ hy vọng Nghiêm Khắc đã biết được tin Nghiêm Hân bị bắt cóc, đang trên đường tới rồi.
Hy vọng di động Mộ Lăng Khiêm đã khởi động máy, thấy được những cuộc điện thoại đó cô gọi cho anh.
Lâm Hạo thấy Ôn Hướng Dương thỏa hiệp, hắn liền cầm súng hướng Ôn Hướng Dương đi qua. Hắn đi rất chậm, bộ dạng phòng bị thật cẩn thận kia tựa hồ là đề phòng Ôn Hướng Dương sẽ lại lần nữa ra tay, cướp đi súng trong tay hắn.
Nhìn bộ dạng nhát gan này của hắn, làm Ôn Hướng Dương nhịn không được cong lên khóe miệng.
Mà Trần Vân Hi, lúc cô ta đạt được tự do, chuyện đầu tiên làm chính là nhặt lên chuỷ thủ Ôn Hướng Dương vứt trên mặt đất, mang theo điên cuồng hận ý hướng về mặt Ôn Hướng Dương vạch tới!
Tác giả :
Mạc Trầm Dẫn