Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!
Chương 14
“Tốt, tớ biết rồi, tớ đi qua ngay bây giờ đây, cậu cứ làm việc của cậu đi." Cúp điện thọa, Ôn Hướng Dương liền lái xe tới nhà hàng Tây Đức.
Nhà hàng Tây Đức…
Thời điểm khi Ôn Hướng Dương tới nhà ăn, vừa qua khỏi một giờ bốn mươi phút.
Thời điểm hẹn là hai giờ chiều, như vậy cũng không tính là cô đến muộn, nhưng cô ngồi chờ ở nhà hàng đến tận ba giờ chiều, cũng không thấy người đàn ông hẹn gặp mặt cô xuất hiện.
Nếu đây không phải là người Nghiêm Hân trăm cay ngàn đắng giúp cô tìm, hơn nữa còn có điều kiện thích hợp, Ôn Hướng Dương thật sự đã bỏe gánh giữa đường để chạy lấy người.
“Tiểu thư, cô có muốn một chút điểm tâm không?" Sau khi Ôn Hướng Dương ngồi chờ một mình được hơn một giờ, nhân viên cửa hàng đi đến trước dò hỏi.
Ôn Hướng Dương đành phải nói, “Cho tôi một phần bò bít tết."
“Tốt, mong cô chờ mọt chút."
Ôn Hướng Dương lại ngồi chờ thêm một giờ nữa, bò bít tết cũng đã ăn xong, nhưng cái người đàn ông kia vẫn như cũ không tới.
Sự kiên nhẫn của Ôn Hướng Dương đã tiêu hao hết, tính toán thời gian rời đi, liền thấy một người mặc chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, người đàn ông ung dung, nhàn nhã cắm một tay vào túi quần, từ từ đi tới xuất hiện ở trước mặt cô.
“Cô chính là bạn thân của Ada? Nghe nói cô cần một người giả làm bạn trai để tham gia đám cưới của bạn trai cũ? Lớn lên đúng thật là giống nhau, cô cũng coi là bạn thân của Ada, tôi sẽ súc súc miệng, miễn cưỡng mà gặm cô."
Ôn Hướng Dương thật sắp bị làm cho tức chết rồi, cô ngồi đây đợi người đàn ông này hơn hai tiếng đồng hồ, vậy mà hắn mở miệng chính là trào phúng ghét bỏ, thật sự so với những người đã gặp mấy ngày hôm trước đúng là cực phẩm!
Ôn Hướng Dương lớn lên không phải mang trên mình ngoại hình khiến người khác phải kinh diễm, nhưng cô ngũ quan tinh xảo, thuộc tuýt người càng nhìn càng thích, càng xem càng thoải mái dễ nhìn.
Nghe người đàn ông này nói xong, cô giận đến bật cười, đang định mở miệng phản kích, tay cô đã bị người khác vội vàng kéo lại, ngay sau đó cả người cũng ngã vào một vòm ngực rộng lớn, ấm áp.
Ôn Hướng Dương ngẩng đầu, không nghĩ người tới lại là Mộ Lăng Thiên.
Một ngày thấy hai lần, mỗi lần so với lần trươc càng xảo quyệt.
Nếu là ngày hôm qua, Ôn Hướng Dương đã đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhưng là nghe thấy những lời công đạo hắn đã nói buổi sáng, còn muốn giúp cô đòi lại công bằng, cô cũng không còn bài xích chán ghét hắn như trước kia.
“Anh muốn gặm người con gái của tôi? Lại còn miễn cưỡng súc miệng?" Mộ Lăng Khiêm lạnh đến mức tận cùng, lại mang theo một tia ý cười, thanh âm trầm thấp vang lên bên trong nhà hàng.
Thời điểm người đàn ông bảnh trai kia nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm, hắn giật mình đến đứng bật dậy từ chỗ ngồi của mình.
Mộ Lăng Khiêm hắn đã nhìn thấy một lần ở khoảng cách rất xa.
Người đàn ông kia, là thần thoại trong giới thương nhân, là sự tồn tại không thể khinh nhờn của Nam Đức thị, mặc dù là trưởng bối của hắn đối với Mộ Lăng Khiêm cũng phải cung kính vài phần.
Người đàn ông bảnh trai lúc này mới phát hiện, toàn bộ nhà ăn không biết đã trống trơn từ khi nào, bên trong nhà ăn to như vậy chỉ còn lại ba bọn họ.
“Tôi tôi… “
Đừng nói người đàn ông kia bị dọa, chính Ôn Hướng Dương cũng bị chấn động với khí tràng cường đại của Mộ Lăng Khiêm rồi, cô kì quái nhìn phản ứng kì dị của người đàn ông bảnh trai, chẳng lẽ người đàn ông đang đứng cạnh cô này khí tràng quá cường đại?
Nhưng là, không thê không thừa nhận, khí tràng của Mộ Lăng Khiêm tương đương với người đứng đầu bảng Mộ Sắc, thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.
“Còn chua cút?"Mộ Lăng Khiêm lại mở miệng lần nữa.
Người đàn ông kia nghe thế, ngã lộn nhào lăn ra ngoài.
Ôn Hướng Dương nhìn phản ứng của người đàn ông kia, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm, “Anh…"
Mộ Lăng Khiêm chỉ quét một ánh mắt nhàn nhạt về phía cô.
“Đã không có chút tài năng nào, sao lại còn giống vịt vương vậy chứ?"
Vấn đề là, hắn nói những lời như thế này, sao còn có thể cao lãnh thanh quý.
Dù vậy, rất có đạo lý, Ông Hướng Dương không cách nào phản bác.
Nhà hàng Tây Đức…
Thời điểm khi Ôn Hướng Dương tới nhà ăn, vừa qua khỏi một giờ bốn mươi phút.
Thời điểm hẹn là hai giờ chiều, như vậy cũng không tính là cô đến muộn, nhưng cô ngồi chờ ở nhà hàng đến tận ba giờ chiều, cũng không thấy người đàn ông hẹn gặp mặt cô xuất hiện.
Nếu đây không phải là người Nghiêm Hân trăm cay ngàn đắng giúp cô tìm, hơn nữa còn có điều kiện thích hợp, Ôn Hướng Dương thật sự đã bỏe gánh giữa đường để chạy lấy người.
“Tiểu thư, cô có muốn một chút điểm tâm không?" Sau khi Ôn Hướng Dương ngồi chờ một mình được hơn một giờ, nhân viên cửa hàng đi đến trước dò hỏi.
Ôn Hướng Dương đành phải nói, “Cho tôi một phần bò bít tết."
“Tốt, mong cô chờ mọt chút."
Ôn Hướng Dương lại ngồi chờ thêm một giờ nữa, bò bít tết cũng đã ăn xong, nhưng cái người đàn ông kia vẫn như cũ không tới.
Sự kiên nhẫn của Ôn Hướng Dương đã tiêu hao hết, tính toán thời gian rời đi, liền thấy một người mặc chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, người đàn ông ung dung, nhàn nhã cắm một tay vào túi quần, từ từ đi tới xuất hiện ở trước mặt cô.
“Cô chính là bạn thân của Ada? Nghe nói cô cần một người giả làm bạn trai để tham gia đám cưới của bạn trai cũ? Lớn lên đúng thật là giống nhau, cô cũng coi là bạn thân của Ada, tôi sẽ súc súc miệng, miễn cưỡng mà gặm cô."
Ôn Hướng Dương thật sắp bị làm cho tức chết rồi, cô ngồi đây đợi người đàn ông này hơn hai tiếng đồng hồ, vậy mà hắn mở miệng chính là trào phúng ghét bỏ, thật sự so với những người đã gặp mấy ngày hôm trước đúng là cực phẩm!
Ôn Hướng Dương lớn lên không phải mang trên mình ngoại hình khiến người khác phải kinh diễm, nhưng cô ngũ quan tinh xảo, thuộc tuýt người càng nhìn càng thích, càng xem càng thoải mái dễ nhìn.
Nghe người đàn ông này nói xong, cô giận đến bật cười, đang định mở miệng phản kích, tay cô đã bị người khác vội vàng kéo lại, ngay sau đó cả người cũng ngã vào một vòm ngực rộng lớn, ấm áp.
Ôn Hướng Dương ngẩng đầu, không nghĩ người tới lại là Mộ Lăng Thiên.
Một ngày thấy hai lần, mỗi lần so với lần trươc càng xảo quyệt.
Nếu là ngày hôm qua, Ôn Hướng Dương đã đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhưng là nghe thấy những lời công đạo hắn đã nói buổi sáng, còn muốn giúp cô đòi lại công bằng, cô cũng không còn bài xích chán ghét hắn như trước kia.
“Anh muốn gặm người con gái của tôi? Lại còn miễn cưỡng súc miệng?" Mộ Lăng Khiêm lạnh đến mức tận cùng, lại mang theo một tia ý cười, thanh âm trầm thấp vang lên bên trong nhà hàng.
Thời điểm người đàn ông bảnh trai kia nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm, hắn giật mình đến đứng bật dậy từ chỗ ngồi của mình.
Mộ Lăng Khiêm hắn đã nhìn thấy một lần ở khoảng cách rất xa.
Người đàn ông kia, là thần thoại trong giới thương nhân, là sự tồn tại không thể khinh nhờn của Nam Đức thị, mặc dù là trưởng bối của hắn đối với Mộ Lăng Khiêm cũng phải cung kính vài phần.
Người đàn ông bảnh trai lúc này mới phát hiện, toàn bộ nhà ăn không biết đã trống trơn từ khi nào, bên trong nhà ăn to như vậy chỉ còn lại ba bọn họ.
“Tôi tôi… “
Đừng nói người đàn ông kia bị dọa, chính Ôn Hướng Dương cũng bị chấn động với khí tràng cường đại của Mộ Lăng Khiêm rồi, cô kì quái nhìn phản ứng kì dị của người đàn ông bảnh trai, chẳng lẽ người đàn ông đang đứng cạnh cô này khí tràng quá cường đại?
Nhưng là, không thê không thừa nhận, khí tràng của Mộ Lăng Khiêm tương đương với người đứng đầu bảng Mộ Sắc, thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.
“Còn chua cút?"Mộ Lăng Khiêm lại mở miệng lần nữa.
Người đàn ông kia nghe thế, ngã lộn nhào lăn ra ngoài.
Ôn Hướng Dương nhìn phản ứng của người đàn ông kia, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm, “Anh…"
Mộ Lăng Khiêm chỉ quét một ánh mắt nhàn nhạt về phía cô.
“Đã không có chút tài năng nào, sao lại còn giống vịt vương vậy chứ?"
Vấn đề là, hắn nói những lời như thế này, sao còn có thể cao lãnh thanh quý.
Dù vậy, rất có đạo lý, Ông Hướng Dương không cách nào phản bác.
Tác giả :
Mạc Trầm Dẫn