Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước
Chương 224: Đã không còn quan trọng
"Đói chết anh mới tốt!"
"Nhẫn tâm như vậy à!"
Hạ Minh Duệ lại nhét một miệng đồ ăn, bất mãn nói thầm.
Chỉ còn lại Lâm Thiển Y một mình ngồi sau lưng anh, vẻ mặt phức tạp.
"Hạ Minh Duệ, anh không có gì muốn nói với em sao?"
"Chuyện gì?"
Hạ Minh Duệ quay đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.
"Không có gì, nhanh ăn đi. Em mệt rồi, đi ngủ trước, đợi ngày mai em sẽ dọn sau!"
Nói xong Lâm Thiển Y cũng không chờ Hạ Minh Duệ trả lời, đi thẳng vào phòng ngủ, tắt đèn.
Lâm Thiển Y quay mặt về cửa sổ, đưa lưng về phía bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn tâm tình có chút phức tạp, nước mắt bất giác chảy ra.
Trong lòng rầu rĩ, anh cư nhiên một câu giải thích cũng không có, dù cho là lừa gạt cô cũng được, nói rằng anh tăng ca tới khuya cũng được.
Nhưng mà anh lại ngay cả giải thích cũng không làm.
Có phải hay không là vì không cần, cho nên chẳng muốn giải thích. Cũng không nhất định phải giải thích?
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Thiển Y cảm giác được sau lưng có nhiệt độ cơ thể ấm áp, chậm rãi từ phía sau ôm lấy chính mình.
Nhưng mà đêm nay cô thật sự không có tâm tình, đành phải mệt mỏi nói.
"Hạ Minh Duệ! Em mệt mỏi, đêm nay không muốn làm!"
Quả nhiên sau khi cô nói lời này, thân thể người phía sau trong chớp mắt cứng đờ, không nhúc nhích, chỉ là an tĩnh ôm cô.
Nhưng mà cô biết anh không ngủ.
Lâm Thiển Y cũng không biết sau cùng bản thân rốt cuộc như thế nào mang tâm tình phức tạp ngủ thiếp đi.
Trước khi Hạ Minh Duệ trở về đã đưa Ôn Hinh về nhà, đợi cho cô ngủ thiếp đi, chính mình mới có thể thoát thân. Anh cũng không có quên đã hứa với Lâm Thiển Y đêm nay chỉ là thế giới của hai người, đáng tiếc vẫn lại muộn rồi.
--- ------ ------ -----
Bất quá mới vài ngày, tập đoàn Hạ thị đã rơi vào tình trạng khủng hoảng, chẳng những bị Minh Thiên bức bách mà còn bị Tịch thị lũng đoạn thị trường.
Sáng sớm một ngày, Hạ Trí Vũ hẹn Tổng giám đốc tập đoàn Tịch thị, anh muốn đàm phán với người này một phen. Anh cũng không biết chính mình rốt cuộc đắc tội gì với bọn họ, thế cho nên bị bọn họ cắn chặt không rời.
Bởi thế tai nạn trên công trường lần trước đã lên trang đầu các báo, còn bị toà án gửi lệnh triệu tập.
Toàn bộ chuyện này khiến cho Hạ Trí Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể nề hà, anh thậm chí không rõ ràng lắm vì sao Tịch thị lại muốn phá đổ nhà họ Hạ bọn họ.
Về phần Minh Thiên anh lại có thể lý giải được, là tên khốn kiếp Hạ Minh Duệ giở trò.
Cho nên lúc Tổng giám đốc Tịch thị Tịch Viễn Sâm xuất hiện, Hạ Trí Vũ lập tức từ trên ghế đứng dậy.
"Anh Tịch!"
Sắc mặt Hạ Trí Vũ phức tạp nhìn vẻ mặt hơi mỉm cười của Tịch Viễn Sâm.
Tịch Viễn Sâm không phải là loại đàn ông có bộ dáng đẹp trai cho lắm, ngược lại anh cực kỳ bình thường, là tướng mạo phổ thông, đứng trong một đống người cũng không nhận ra được. Chỉ là trên mặt của anh vĩnh viễn treo một ý cười ôn hoà như ánh mặt trời, xem ra rất gần gũi, khiến cho người ta cực kỳ dễ dàng sinh ra cảm giác thân cận.
Đây là ấn tượng đầu tiên Tịch Viễn Sâm cho Hạ Trí Vũ, lúc tiếp xúc lâu Hạ Trí Vũ mới phát hiện trên người Tịch Viễn Sâm có một loại khí độ, làm cho người ta nhịn không được mà khâm phục.
"Không biết anh Hạ tìm tôi có chuyện gì?"
Tịch Viễn Sâm tao nhã ngồi đối diện Hạ Trí Vũ, hai tay bắt chéo, trên mặt treo một nụ cười ôn hoà xa cách.
"Tôi là người không thích quanh co lòng vòng, anh Tịch nếu không phiền, tôi cũng nói thẳng."
Trên mặt Hạ Trí Vũ nở một nụ cười, cũng chẳng muốn quanh co lòng vòng.
"Anh Hạ xin cứ tự nhiên."
Tịch Viễn Sâm đưa tay, ý bảo Hạ Trí Vũ tuỳ ý.
"Tôi vẫn rất muốn biết, Hạ thị của chúng tôi dường như chưa từng có xung đột gì với Tịch thị, không biết Tịch thị vì sao lúc nào cũng đối nghịch với Hạ thị của chúng tôi?"
Hạ Trí Vũ chặt chẽ khoá chặt Tịch Viễn Sâm, hy vọng có thể nghe được đáp án từ trong miệng anh.
"Ha ha... Kỳ thật con người của tôi vẫn là người không đánh ta, ta không đánh người, mà cá nhân tôi cũng quả thật không có bất kỳ xung đột gì với tập đoàn Hạ thị..."
Tịch Viễn Sâm cười nhẹ, cũng không có bởi vì Hạ Trí Vũ chất vấn mà tức giận.
"Vậy là vì cái gì? Tôi không tin anh Tịch chỉ đơn thuần muốn đảo loạn thị trường ở thành phố A!"
"Chuyện đó ngược lại sẽ không, con người của tôi kỳ thật rất lười, cũng không làm những chuyện lục đục với nhau, chỉ là muốn an tâm phát triển sự nghiệp, có điều mẹ tôi tên Tề Khả. Lời nói đến thế, nếu anh Hạ còn có chuyện tình không rõ có thể hỏi mẹ anh một chút, tôi nghĩ bà sẽ cho anh đáp án!"
Tịch Viễn Sâm nói xong những lời này liền khẽ gật đầu hướng Hạ Trí Vũ, sau đó tao nhã rời đi.
Hạ Trí Vũ không rõ mẹ của Tịch Viễn Sâm là Tề Khả thì có quan hệ gì với mẹ mình, lập tức cũng không trì hoãn, trực tiếp gọi một cú điện thoại cho Ôn Uyển Thiến.
"Con trai? Có chuyện gì?"
"Mẹ, Tề Khả là ai?"
Lúc Hạ Trí Vũ làm việc cơ bản rất ít gọi điện thoại cho Ôn Uyển Thiến, đột nhiên nhận được điện thoại từ con trai, Ôn Uyển Thiến có chút kinh ngạc, bất quá càng có nhiều vui sướng hơn, trong lòng nghĩ rốt cuộc con trai cũng nhớ tới mình.
Nhưng mà lúc Ôn Uyển Thiến nghe được cái tên Tề Khả này liền ngây ra một lúc, sau đó liền luống cuống hét lên một tiếng. Chuyện cũ hai mươi mấy năm trước lập tức thoáng qua trong đầu.
"Con nói cái gì? Cái gì Tề Khả?"
Ngay cả Ôn Uyển Thiến cũng không có phát hiện giọng nói chính mình mang theo âm rung.
"Mẹ, mẹ không biết người này? Tịch Viễn Sâm cũng chính là Tổng giám đốc Tịch thị nói Tề Khả là mẹ anh ta."
"Làm sao có thể? Bà ấy lập gia đình rồi ư?"
Biệt thự nhà họ Hạ, Ôn Uyển Thiến ngồi xuống ghế sofa, trong mắt không dám tin, người phụ nữ này là đặc biệt tới trả thù bà sao? Lần này toàn bộ mọi việc đều hợp lý! Nếu Tịch Viễn Sâm thực sự là con trai của bà mà nói, như vậy đối phó nhà họ Hạ bọn họ cũng chẳng có gì lạ.
"Con trai, mẹ muốn gặp bà ấy, có thể cho mẹ gặp bà ấy một lần không?"
Hạ Trí Vũ vừa nghe giọng nói của Ôn Uyển Thiến liền biết bà có quen biết người phụ nữ tên Tề Khả này, nói như vậy Tịch Viễn Sâm sở dĩ đối phó với nhà họ Hạ bọn họ là vì Tề Khả?
Nhưng mà giữa bọn họ đến cùng là có chuyện gì?
"Mẹ, giữa mẹ và Tề Khả lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Con trai, những chuyện này con không cần phải xen vào, đến lúc đó mẹ tự nhiên sẽ nói cho con biết mọi việc."
Hạ Trí Vũ trầm mặc một hồi, cúp điện thoại.
"Anh, Hạ Trí Vũ tìm anh rồi hả?"
Mộc Nam cười hì hì ngồi trên bàn làm việc của Tịch Viễn Sâm, cầm trong tay quả táo, vui vẻ gặm.
"Ừ!"
Tịch Viễn Sâm ngẩng đầu nhìn Mộc Nam liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Nói ra Mộc Nam cũng không phải là đứa em ruột thịt của anh, mà giữa bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống, năm đó Tề Khả dẫn theo Mộc Nam mà gả cho cha anh.
Đối với đứa em này, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm anh em bọn họ lại vượt qua anh em ruột thịt.
"Anh ta nói như thế nào?"
Mộc Nam cắn rột rột quả táo một miếng, không chút để ý ngẩng đầu nhìn Tịch Viễn Sâm, người anh này của anh cái gì cũng tốt, chỉ là không thích nói đùa.
"Em nói xem?"
Tịch Viễn Sâm từ từ nói một câu, tiếp tục chỉnh sửa hồ sơ trong tay, nhìn cũng không nhìn Mộc Nam liếc mắt một cái.
Mộc Nam nản lòng thở dài một hơi, người anh này của anh, cả ngày chỉ biết công việc công việc. Nhà bọn họ có rất nhiều tiền rồi có được hay không?
"Em nói này, anh cần gì phải liều mạng kiếm tiền chứ? Nhà chúng ta rất nghèo sao? Anh cũng lớn rồi, vậy mà chẳng tìm phụ nữ yêu đương gì hết!"
Mộc Nam lải nhải rốt cuộc khiến cho Tịch Viễn Sâm ngẩng đầu lên, mà hồ sơ trong tay liền bay về phía Mộc Nam. Mộc Nam khó khăn nghiêng đầu tránh tai bay vạ gió này, lòng còn kinh hãi vỗ vỗ bộ ngực.
"Em tưởng anh là em hả? Cả ngày vùi mình ở trong một đống phụ nữ, có khi nào chịu học tập chuyện quản lý công ty thật tốt không? Công ty lớn như vậy toàn bộ dựa vào một mình anh, em không đau lòng à?"
Tịch Viễn Sâm nhàn nhạt liếc mắt Mộc Nam một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đương nhiên đau lòng chứ, anh là anh em mà! Em không đau lòng anh, ai đau lòng anh? Đúng rồi anh, mẹ nói nhớ anh, tối nay mẹ nói muốn làm một bàn đồ ăn, bảo anh về nhà ăn cơm!"
Tịch Viễn Sâm đặt hồ sơ trong tay xuống, nhàn nhạt trả lời.
"Được! Nói ra anh cũng rất nhớ món ăn mẹ làm!"
Hai anh em không hẹn mà cùng nở nụ cười, lúc này thật giống như anh em một nhà.
Lúc ăn cơm tối, căn nhà Cẩm Tú Hoa Đình bên này.
Một mình Tề Khả ở trong phòng bếp bận rộn, trong phòng khách Tịch Viễn Sâm cùng Mộc Nam hai anh em ngồi đối mặt, trong tay đều cầm một lon bia.
Tề Khả buồn cười, nhẹ nhàng mang thức ăn lên, nhìn thấy tình cảnh hài hoà trước mắt, khoé môi nhếch lên ý cười thoả mãn.
"Mẹ, mẹ tính xử lý chuyện tình Ôn Uyển Thiến cùng Hạ Trí Vũ như thế nào?"
Mộc Nam ăn cơm được một nửa, đột nhiên mở miệng hỏi.
Tề Khả nghe Mộc Nam nói đặt đũa trong tay xuống, trên mặt thoáng hiện chút phức tạp, sau một lúc lâu bà thở dài một hơi.
"Nói thật lúc trước mẹ oán hận Ôn Uyển Thiến, nhưng mà chuyện tình đã qua nhiều năm như vậy, mẹ đều đã thông suốt rồi, chỉ cần hai anh em các con bình an vui vẻ, mẹ không cầu gì hơn."
Trên mặt Tề Khả tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, mặc dù trong sinh mệnh khó tránh khỏi có tiếc nuối nhưng mà bà cũng không còn muốn đi oán hận bất luận kẻ nào.
"Mẹ, mẹ có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn, có điều thiếu nợ thì trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên. Lúc trước bọn họ đối với mẹ như vậy, làm con trai, con chỉ muốn thay mẹ lấy lại chút công bằng!"
"Tiểu Viễn, thôi đi, dù sao Mộc Nam cũng là con trai của Hạ Tử Ngang, mẹ cũng không muốn các con làm căng quá, cứ như vậy dừng tay thôi, mẹ thật sự không so đo nữa rồi!"
Một bữa cơm ba người ăn cực kỳ vui vẻ.
Ngày hôm sau, Hạ Trí Vũ liên hệ với Tịch Viễn Sâm, nói rằng mẹ anh Ôn Uyển Thiến hy vọng có thể gặp mặt mẹ Tịch Viễn Sâm là Tề Khả một lần. Tịch Viễn Sâm nghĩ nghĩ liền đồng ý, có một số việc chỉ có đương sự bọn họ xử lý với nhau thì mới như ý.
Đây là một quán cà phê xa hoa.
Tề Khả vẫn là một người phụ nữ quỷ củ, cho nên bà tới sớm hơn thời gian ước hẹn, trước đó gọi một ly cà phê từ từ uống.
Lúc Ôn Uyển Thiến tới đây liền thấy người phụ nữ ngồi ở trong góc kia, vẫn như cũ là bộ dáng năm đó, Ôn Uyển Thiến không khỏi hận đến cắn răng. Người phụ nữ này sao lại trở lại? Mấy năm nay bà còn tưởng rằng bà ta đã chết ở bên ngoài. Sự tình xem ra không dễ xử lý rồi!
Ôn Uyển Thiến trầm mặt ngồi xuống, lúc Tề Khả nhìn qua liền miễn cưỡng mỉm cười. Bà không nghĩ tới người phụ nữ bỉ ổi này lại leo lên được cành cao, hiện tại lại còn quay lại đối phó bà.
"Tề Khả?"
Ôn Uyển Thiến thử thăm dò hỏi một tiếng, dù sao đã nhiều năm không gặp rồi.
"Là tôi, bà Hạ, mấy năm nay bà sống tốt chứ?"
Tề Khả uống một ngụm cà phê, trên mặt treo nụ cười tươi ôn hoà không đổi, giống như hai người là bạn bè nhiều năm không gặp vậy.
"Ha ha, tốt, sao có thể không tốt chứ?"
Ôn Uyển Thiến ngoài cười nhưng trong không cười ngồi ở chỗ kia, một bộ dạng quý bà khuôn mẫu, chỉ là nụ cười trên mặt Tề Khả nhìn như thế nào lại thấy chói mắt, bà có xúc động muốn đứng lên xé rách khuôn mặt kia.
"Ồ, vậy là tốt rồi!"
Tề Khả nhàn nhạt lên tiếng, gọi phục vụ tới gọi một ly cà phê cho Ôn Uyển Thiến.
Ôn Uyển Thiến nhìn ly cà phê trước mặt, trong lòng cảm xúc phức tạp, loại cà phê này hai mươi năm không có uống qua, chẳng qua cũng làm bộ tỏ ra khí chất, không thua kém người!
"Tịch Viễn Sâm là con bà?"
Không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút trầm mặc, Ôn Uyển Thiến đành phải lên tiếng.
"Đúng vậy!"
"Tề Khả, rốt cuộc bà muốn thế nào?"
Nhìn bộ dạng Tề Khả bình tĩnh từ đầu đến cuối, Ôn Uyển Thiến rốt cuộc nhịn không được trầm giọng mở miệng.
"Tôi? Tôi có thể thế nào chứ? Cho tới bây giờ đều là bà lớn Ôn muốn thế nào là thế đó, những người trước mặt bà chỉ có thể nhượng bộ lui binh không phải sao?"
Tề Khả như cũ mỉm cười, giống như sự tồn tại của Ôn Uyển Thiến không tạo cho bà nhiều ảnh hưởng.
"Tề Khả, hôm nay tôi tìm bà tới, không phải nghe bà nói những lời nhảm nhí này, nói thực ra bà rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho nhà họ Hạ chúng tôi?"
"Nhà họ Hạ các người?"
Tề Khả thì thào cường điệu mấy chữ này, người khác có lẽ không biết, nhưng mà bà lại rõ ràng biết toàn bộ.
"Đúng, nhà họ Hạ chúng tôi!"
Hơi thở của Ôn Uyển Thiến rõ ràng có chút hụt hơi.
"Ha ha, bà xác định Hạ Trí Vũ là con trai của Hạ Tử Ngang sao? Bà nói xem nếu Hạ Tử Ngang biết mấy năm nay ông ta thay người khác nuôi con, biểu hiện sẽ như thế nào đây? Tôi ngược lại có chút chờ mong!"
"Tề Khả, bà nói bậy bạ gì đó?"
Ôn Uyển Thiến xanh mặt từ chỗ ngồi đứng lên, ngực lên xuống phập phồng.
"Tôi đang nói cái gì, bà Hạ nên rõ ràng nhất mới đúng chứ!"
Năm đó Tề Khả chỉ là một gái nhảy ở vũ trường, âm kém dương sai bà quen biết Hạ Tử Ngang, thời điểm kia Hạ Tử Ngang tuổi trẻ anh tuấn, gia thế tốt, là đối tượng rất nhiều phụ nữ nhà giàu có hướng tới.
Tề Khả cũng dưới tình huống như vậy mà quen biết Hạ Tử Ngang, mà đối với ông vừa thấy đã yêu, giao phó thể xác và tinh thần.
Lúc Tề Khả biết mình mang thai mới biết được Hạ Tử Ngang đã có gia đình, mà vợ ông vừa mới qua đời không bao lâu, dưới gối đã có hai đứa con trai.
Thời điểm kia Ôn Uyển Thiến cao quý đại lượng, dịu dàng hiền lành. Cũng chính như vậy Ôn Uyển Thiến khiến cho sự nghiệp ca hát duy trì cuộc sống của Tề Khả thân bại danh liệt tại vũ trường, không thể không buông tay tình yêu đối với Hạ Tử Ngang, mang theo thân thể có thai đi tha hương, mãi đến khi gặp một người đàn ông cẩn thận che chở bà, bảo vệ bà, lại không ngại đứa bé trong bụng bà.
Mà người đàn ông này lại chính là ba của Tịch Viễn Sâm.
Mà Mộc Nam cũng chính là đứa bé Tề Khả mang thai năm đó, con trai của Hạ Tử Ngang.
Có điều cho tới bây giờ Hạ Tử Ngang cũng không biết năm đó Tề Khả có con.
Còn về Ôn Uyển Thiến? Tề Khả cười lạnh một tiếng, bà sở dĩ nhanh chóng khiến cho mình thân bại danh liệt, đơn giản là vì bà muốn gả cho Hạ Tử Ngang. Cùng thời điểm đó Ôn Uyển Thiến cũng mang thai, quan trọng hơn là cũng chỉ có Tề Khả biết đứa bé này căn bản không phải của Hạ Tử Ngang.
Buồn cười, Hạ Tử Ngang còn tưởng rằng Hạ Trí Vũ là con trai ruột của ông, sau khi vợ ông chết không bao lâu liền cưới người phụ nữ Ôn Uyển Thiến này.
"Tề Khả, bà rốt cuộc muốn thế nào?"
"Muốn thế nào?"
Kỳ thật Tề Khả cũng thật không nghĩ muốn thế nào, nhưng mà Ôn Uyển Thiến thế này khiến cho bà nghĩ tới bước đường cùng đã đi qua ngày trước. Nếu không bởi vì con, bà nghĩ bà căn bản không sống sót nổi, càng không thể gặp cha của Tịch Viễn Sâm, người đàn ông không ngại những gì bà trải qua, đồng ý che chở bà từng chút một.
"Bà nói xem?"
Tề Khả lạnh lùng nhìn Ôn Uyển Thiến liếc mắt một cái, bà đã không phải là Tề Khả yếu ớt vô năng của trước kia, bà bây giờ có đầy đủ tiền tài sự tôn trọng và nét đẹp quý phái.
"Nhẫn tâm như vậy à!"
Hạ Minh Duệ lại nhét một miệng đồ ăn, bất mãn nói thầm.
Chỉ còn lại Lâm Thiển Y một mình ngồi sau lưng anh, vẻ mặt phức tạp.
"Hạ Minh Duệ, anh không có gì muốn nói với em sao?"
"Chuyện gì?"
Hạ Minh Duệ quay đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.
"Không có gì, nhanh ăn đi. Em mệt rồi, đi ngủ trước, đợi ngày mai em sẽ dọn sau!"
Nói xong Lâm Thiển Y cũng không chờ Hạ Minh Duệ trả lời, đi thẳng vào phòng ngủ, tắt đèn.
Lâm Thiển Y quay mặt về cửa sổ, đưa lưng về phía bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn tâm tình có chút phức tạp, nước mắt bất giác chảy ra.
Trong lòng rầu rĩ, anh cư nhiên một câu giải thích cũng không có, dù cho là lừa gạt cô cũng được, nói rằng anh tăng ca tới khuya cũng được.
Nhưng mà anh lại ngay cả giải thích cũng không làm.
Có phải hay không là vì không cần, cho nên chẳng muốn giải thích. Cũng không nhất định phải giải thích?
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Thiển Y cảm giác được sau lưng có nhiệt độ cơ thể ấm áp, chậm rãi từ phía sau ôm lấy chính mình.
Nhưng mà đêm nay cô thật sự không có tâm tình, đành phải mệt mỏi nói.
"Hạ Minh Duệ! Em mệt mỏi, đêm nay không muốn làm!"
Quả nhiên sau khi cô nói lời này, thân thể người phía sau trong chớp mắt cứng đờ, không nhúc nhích, chỉ là an tĩnh ôm cô.
Nhưng mà cô biết anh không ngủ.
Lâm Thiển Y cũng không biết sau cùng bản thân rốt cuộc như thế nào mang tâm tình phức tạp ngủ thiếp đi.
Trước khi Hạ Minh Duệ trở về đã đưa Ôn Hinh về nhà, đợi cho cô ngủ thiếp đi, chính mình mới có thể thoát thân. Anh cũng không có quên đã hứa với Lâm Thiển Y đêm nay chỉ là thế giới của hai người, đáng tiếc vẫn lại muộn rồi.
--- ------ ------ -----
Bất quá mới vài ngày, tập đoàn Hạ thị đã rơi vào tình trạng khủng hoảng, chẳng những bị Minh Thiên bức bách mà còn bị Tịch thị lũng đoạn thị trường.
Sáng sớm một ngày, Hạ Trí Vũ hẹn Tổng giám đốc tập đoàn Tịch thị, anh muốn đàm phán với người này một phen. Anh cũng không biết chính mình rốt cuộc đắc tội gì với bọn họ, thế cho nên bị bọn họ cắn chặt không rời.
Bởi thế tai nạn trên công trường lần trước đã lên trang đầu các báo, còn bị toà án gửi lệnh triệu tập.
Toàn bộ chuyện này khiến cho Hạ Trí Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể nề hà, anh thậm chí không rõ ràng lắm vì sao Tịch thị lại muốn phá đổ nhà họ Hạ bọn họ.
Về phần Minh Thiên anh lại có thể lý giải được, là tên khốn kiếp Hạ Minh Duệ giở trò.
Cho nên lúc Tổng giám đốc Tịch thị Tịch Viễn Sâm xuất hiện, Hạ Trí Vũ lập tức từ trên ghế đứng dậy.
"Anh Tịch!"
Sắc mặt Hạ Trí Vũ phức tạp nhìn vẻ mặt hơi mỉm cười của Tịch Viễn Sâm.
Tịch Viễn Sâm không phải là loại đàn ông có bộ dáng đẹp trai cho lắm, ngược lại anh cực kỳ bình thường, là tướng mạo phổ thông, đứng trong một đống người cũng không nhận ra được. Chỉ là trên mặt của anh vĩnh viễn treo một ý cười ôn hoà như ánh mặt trời, xem ra rất gần gũi, khiến cho người ta cực kỳ dễ dàng sinh ra cảm giác thân cận.
Đây là ấn tượng đầu tiên Tịch Viễn Sâm cho Hạ Trí Vũ, lúc tiếp xúc lâu Hạ Trí Vũ mới phát hiện trên người Tịch Viễn Sâm có một loại khí độ, làm cho người ta nhịn không được mà khâm phục.
"Không biết anh Hạ tìm tôi có chuyện gì?"
Tịch Viễn Sâm tao nhã ngồi đối diện Hạ Trí Vũ, hai tay bắt chéo, trên mặt treo một nụ cười ôn hoà xa cách.
"Tôi là người không thích quanh co lòng vòng, anh Tịch nếu không phiền, tôi cũng nói thẳng."
Trên mặt Hạ Trí Vũ nở một nụ cười, cũng chẳng muốn quanh co lòng vòng.
"Anh Hạ xin cứ tự nhiên."
Tịch Viễn Sâm đưa tay, ý bảo Hạ Trí Vũ tuỳ ý.
"Tôi vẫn rất muốn biết, Hạ thị của chúng tôi dường như chưa từng có xung đột gì với Tịch thị, không biết Tịch thị vì sao lúc nào cũng đối nghịch với Hạ thị của chúng tôi?"
Hạ Trí Vũ chặt chẽ khoá chặt Tịch Viễn Sâm, hy vọng có thể nghe được đáp án từ trong miệng anh.
"Ha ha... Kỳ thật con người của tôi vẫn là người không đánh ta, ta không đánh người, mà cá nhân tôi cũng quả thật không có bất kỳ xung đột gì với tập đoàn Hạ thị..."
Tịch Viễn Sâm cười nhẹ, cũng không có bởi vì Hạ Trí Vũ chất vấn mà tức giận.
"Vậy là vì cái gì? Tôi không tin anh Tịch chỉ đơn thuần muốn đảo loạn thị trường ở thành phố A!"
"Chuyện đó ngược lại sẽ không, con người của tôi kỳ thật rất lười, cũng không làm những chuyện lục đục với nhau, chỉ là muốn an tâm phát triển sự nghiệp, có điều mẹ tôi tên Tề Khả. Lời nói đến thế, nếu anh Hạ còn có chuyện tình không rõ có thể hỏi mẹ anh một chút, tôi nghĩ bà sẽ cho anh đáp án!"
Tịch Viễn Sâm nói xong những lời này liền khẽ gật đầu hướng Hạ Trí Vũ, sau đó tao nhã rời đi.
Hạ Trí Vũ không rõ mẹ của Tịch Viễn Sâm là Tề Khả thì có quan hệ gì với mẹ mình, lập tức cũng không trì hoãn, trực tiếp gọi một cú điện thoại cho Ôn Uyển Thiến.
"Con trai? Có chuyện gì?"
"Mẹ, Tề Khả là ai?"
Lúc Hạ Trí Vũ làm việc cơ bản rất ít gọi điện thoại cho Ôn Uyển Thiến, đột nhiên nhận được điện thoại từ con trai, Ôn Uyển Thiến có chút kinh ngạc, bất quá càng có nhiều vui sướng hơn, trong lòng nghĩ rốt cuộc con trai cũng nhớ tới mình.
Nhưng mà lúc Ôn Uyển Thiến nghe được cái tên Tề Khả này liền ngây ra một lúc, sau đó liền luống cuống hét lên một tiếng. Chuyện cũ hai mươi mấy năm trước lập tức thoáng qua trong đầu.
"Con nói cái gì? Cái gì Tề Khả?"
Ngay cả Ôn Uyển Thiến cũng không có phát hiện giọng nói chính mình mang theo âm rung.
"Mẹ, mẹ không biết người này? Tịch Viễn Sâm cũng chính là Tổng giám đốc Tịch thị nói Tề Khả là mẹ anh ta."
"Làm sao có thể? Bà ấy lập gia đình rồi ư?"
Biệt thự nhà họ Hạ, Ôn Uyển Thiến ngồi xuống ghế sofa, trong mắt không dám tin, người phụ nữ này là đặc biệt tới trả thù bà sao? Lần này toàn bộ mọi việc đều hợp lý! Nếu Tịch Viễn Sâm thực sự là con trai của bà mà nói, như vậy đối phó nhà họ Hạ bọn họ cũng chẳng có gì lạ.
"Con trai, mẹ muốn gặp bà ấy, có thể cho mẹ gặp bà ấy một lần không?"
Hạ Trí Vũ vừa nghe giọng nói của Ôn Uyển Thiến liền biết bà có quen biết người phụ nữ tên Tề Khả này, nói như vậy Tịch Viễn Sâm sở dĩ đối phó với nhà họ Hạ bọn họ là vì Tề Khả?
Nhưng mà giữa bọn họ đến cùng là có chuyện gì?
"Mẹ, giữa mẹ và Tề Khả lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Con trai, những chuyện này con không cần phải xen vào, đến lúc đó mẹ tự nhiên sẽ nói cho con biết mọi việc."
Hạ Trí Vũ trầm mặc một hồi, cúp điện thoại.
"Anh, Hạ Trí Vũ tìm anh rồi hả?"
Mộc Nam cười hì hì ngồi trên bàn làm việc của Tịch Viễn Sâm, cầm trong tay quả táo, vui vẻ gặm.
"Ừ!"
Tịch Viễn Sâm ngẩng đầu nhìn Mộc Nam liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Nói ra Mộc Nam cũng không phải là đứa em ruột thịt của anh, mà giữa bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống, năm đó Tề Khả dẫn theo Mộc Nam mà gả cho cha anh.
Đối với đứa em này, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm anh em bọn họ lại vượt qua anh em ruột thịt.
"Anh ta nói như thế nào?"
Mộc Nam cắn rột rột quả táo một miếng, không chút để ý ngẩng đầu nhìn Tịch Viễn Sâm, người anh này của anh cái gì cũng tốt, chỉ là không thích nói đùa.
"Em nói xem?"
Tịch Viễn Sâm từ từ nói một câu, tiếp tục chỉnh sửa hồ sơ trong tay, nhìn cũng không nhìn Mộc Nam liếc mắt một cái.
Mộc Nam nản lòng thở dài một hơi, người anh này của anh, cả ngày chỉ biết công việc công việc. Nhà bọn họ có rất nhiều tiền rồi có được hay không?
"Em nói này, anh cần gì phải liều mạng kiếm tiền chứ? Nhà chúng ta rất nghèo sao? Anh cũng lớn rồi, vậy mà chẳng tìm phụ nữ yêu đương gì hết!"
Mộc Nam lải nhải rốt cuộc khiến cho Tịch Viễn Sâm ngẩng đầu lên, mà hồ sơ trong tay liền bay về phía Mộc Nam. Mộc Nam khó khăn nghiêng đầu tránh tai bay vạ gió này, lòng còn kinh hãi vỗ vỗ bộ ngực.
"Em tưởng anh là em hả? Cả ngày vùi mình ở trong một đống phụ nữ, có khi nào chịu học tập chuyện quản lý công ty thật tốt không? Công ty lớn như vậy toàn bộ dựa vào một mình anh, em không đau lòng à?"
Tịch Viễn Sâm nhàn nhạt liếc mắt Mộc Nam một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đương nhiên đau lòng chứ, anh là anh em mà! Em không đau lòng anh, ai đau lòng anh? Đúng rồi anh, mẹ nói nhớ anh, tối nay mẹ nói muốn làm một bàn đồ ăn, bảo anh về nhà ăn cơm!"
Tịch Viễn Sâm đặt hồ sơ trong tay xuống, nhàn nhạt trả lời.
"Được! Nói ra anh cũng rất nhớ món ăn mẹ làm!"
Hai anh em không hẹn mà cùng nở nụ cười, lúc này thật giống như anh em một nhà.
Lúc ăn cơm tối, căn nhà Cẩm Tú Hoa Đình bên này.
Một mình Tề Khả ở trong phòng bếp bận rộn, trong phòng khách Tịch Viễn Sâm cùng Mộc Nam hai anh em ngồi đối mặt, trong tay đều cầm một lon bia.
Tề Khả buồn cười, nhẹ nhàng mang thức ăn lên, nhìn thấy tình cảnh hài hoà trước mắt, khoé môi nhếch lên ý cười thoả mãn.
"Mẹ, mẹ tính xử lý chuyện tình Ôn Uyển Thiến cùng Hạ Trí Vũ như thế nào?"
Mộc Nam ăn cơm được một nửa, đột nhiên mở miệng hỏi.
Tề Khả nghe Mộc Nam nói đặt đũa trong tay xuống, trên mặt thoáng hiện chút phức tạp, sau một lúc lâu bà thở dài một hơi.
"Nói thật lúc trước mẹ oán hận Ôn Uyển Thiến, nhưng mà chuyện tình đã qua nhiều năm như vậy, mẹ đều đã thông suốt rồi, chỉ cần hai anh em các con bình an vui vẻ, mẹ không cầu gì hơn."
Trên mặt Tề Khả tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, mặc dù trong sinh mệnh khó tránh khỏi có tiếc nuối nhưng mà bà cũng không còn muốn đi oán hận bất luận kẻ nào.
"Mẹ, mẹ có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn, có điều thiếu nợ thì trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên. Lúc trước bọn họ đối với mẹ như vậy, làm con trai, con chỉ muốn thay mẹ lấy lại chút công bằng!"
"Tiểu Viễn, thôi đi, dù sao Mộc Nam cũng là con trai của Hạ Tử Ngang, mẹ cũng không muốn các con làm căng quá, cứ như vậy dừng tay thôi, mẹ thật sự không so đo nữa rồi!"
Một bữa cơm ba người ăn cực kỳ vui vẻ.
Ngày hôm sau, Hạ Trí Vũ liên hệ với Tịch Viễn Sâm, nói rằng mẹ anh Ôn Uyển Thiến hy vọng có thể gặp mặt mẹ Tịch Viễn Sâm là Tề Khả một lần. Tịch Viễn Sâm nghĩ nghĩ liền đồng ý, có một số việc chỉ có đương sự bọn họ xử lý với nhau thì mới như ý.
Đây là một quán cà phê xa hoa.
Tề Khả vẫn là một người phụ nữ quỷ củ, cho nên bà tới sớm hơn thời gian ước hẹn, trước đó gọi một ly cà phê từ từ uống.
Lúc Ôn Uyển Thiến tới đây liền thấy người phụ nữ ngồi ở trong góc kia, vẫn như cũ là bộ dáng năm đó, Ôn Uyển Thiến không khỏi hận đến cắn răng. Người phụ nữ này sao lại trở lại? Mấy năm nay bà còn tưởng rằng bà ta đã chết ở bên ngoài. Sự tình xem ra không dễ xử lý rồi!
Ôn Uyển Thiến trầm mặt ngồi xuống, lúc Tề Khả nhìn qua liền miễn cưỡng mỉm cười. Bà không nghĩ tới người phụ nữ bỉ ổi này lại leo lên được cành cao, hiện tại lại còn quay lại đối phó bà.
"Tề Khả?"
Ôn Uyển Thiến thử thăm dò hỏi một tiếng, dù sao đã nhiều năm không gặp rồi.
"Là tôi, bà Hạ, mấy năm nay bà sống tốt chứ?"
Tề Khả uống một ngụm cà phê, trên mặt treo nụ cười tươi ôn hoà không đổi, giống như hai người là bạn bè nhiều năm không gặp vậy.
"Ha ha, tốt, sao có thể không tốt chứ?"
Ôn Uyển Thiến ngoài cười nhưng trong không cười ngồi ở chỗ kia, một bộ dạng quý bà khuôn mẫu, chỉ là nụ cười trên mặt Tề Khả nhìn như thế nào lại thấy chói mắt, bà có xúc động muốn đứng lên xé rách khuôn mặt kia.
"Ồ, vậy là tốt rồi!"
Tề Khả nhàn nhạt lên tiếng, gọi phục vụ tới gọi một ly cà phê cho Ôn Uyển Thiến.
Ôn Uyển Thiến nhìn ly cà phê trước mặt, trong lòng cảm xúc phức tạp, loại cà phê này hai mươi năm không có uống qua, chẳng qua cũng làm bộ tỏ ra khí chất, không thua kém người!
"Tịch Viễn Sâm là con bà?"
Không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút trầm mặc, Ôn Uyển Thiến đành phải lên tiếng.
"Đúng vậy!"
"Tề Khả, rốt cuộc bà muốn thế nào?"
Nhìn bộ dạng Tề Khả bình tĩnh từ đầu đến cuối, Ôn Uyển Thiến rốt cuộc nhịn không được trầm giọng mở miệng.
"Tôi? Tôi có thể thế nào chứ? Cho tới bây giờ đều là bà lớn Ôn muốn thế nào là thế đó, những người trước mặt bà chỉ có thể nhượng bộ lui binh không phải sao?"
Tề Khả như cũ mỉm cười, giống như sự tồn tại của Ôn Uyển Thiến không tạo cho bà nhiều ảnh hưởng.
"Tề Khả, hôm nay tôi tìm bà tới, không phải nghe bà nói những lời nhảm nhí này, nói thực ra bà rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho nhà họ Hạ chúng tôi?"
"Nhà họ Hạ các người?"
Tề Khả thì thào cường điệu mấy chữ này, người khác có lẽ không biết, nhưng mà bà lại rõ ràng biết toàn bộ.
"Đúng, nhà họ Hạ chúng tôi!"
Hơi thở của Ôn Uyển Thiến rõ ràng có chút hụt hơi.
"Ha ha, bà xác định Hạ Trí Vũ là con trai của Hạ Tử Ngang sao? Bà nói xem nếu Hạ Tử Ngang biết mấy năm nay ông ta thay người khác nuôi con, biểu hiện sẽ như thế nào đây? Tôi ngược lại có chút chờ mong!"
"Tề Khả, bà nói bậy bạ gì đó?"
Ôn Uyển Thiến xanh mặt từ chỗ ngồi đứng lên, ngực lên xuống phập phồng.
"Tôi đang nói cái gì, bà Hạ nên rõ ràng nhất mới đúng chứ!"
Năm đó Tề Khả chỉ là một gái nhảy ở vũ trường, âm kém dương sai bà quen biết Hạ Tử Ngang, thời điểm kia Hạ Tử Ngang tuổi trẻ anh tuấn, gia thế tốt, là đối tượng rất nhiều phụ nữ nhà giàu có hướng tới.
Tề Khả cũng dưới tình huống như vậy mà quen biết Hạ Tử Ngang, mà đối với ông vừa thấy đã yêu, giao phó thể xác và tinh thần.
Lúc Tề Khả biết mình mang thai mới biết được Hạ Tử Ngang đã có gia đình, mà vợ ông vừa mới qua đời không bao lâu, dưới gối đã có hai đứa con trai.
Thời điểm kia Ôn Uyển Thiến cao quý đại lượng, dịu dàng hiền lành. Cũng chính như vậy Ôn Uyển Thiến khiến cho sự nghiệp ca hát duy trì cuộc sống của Tề Khả thân bại danh liệt tại vũ trường, không thể không buông tay tình yêu đối với Hạ Tử Ngang, mang theo thân thể có thai đi tha hương, mãi đến khi gặp một người đàn ông cẩn thận che chở bà, bảo vệ bà, lại không ngại đứa bé trong bụng bà.
Mà người đàn ông này lại chính là ba của Tịch Viễn Sâm.
Mà Mộc Nam cũng chính là đứa bé Tề Khả mang thai năm đó, con trai của Hạ Tử Ngang.
Có điều cho tới bây giờ Hạ Tử Ngang cũng không biết năm đó Tề Khả có con.
Còn về Ôn Uyển Thiến? Tề Khả cười lạnh một tiếng, bà sở dĩ nhanh chóng khiến cho mình thân bại danh liệt, đơn giản là vì bà muốn gả cho Hạ Tử Ngang. Cùng thời điểm đó Ôn Uyển Thiến cũng mang thai, quan trọng hơn là cũng chỉ có Tề Khả biết đứa bé này căn bản không phải của Hạ Tử Ngang.
Buồn cười, Hạ Tử Ngang còn tưởng rằng Hạ Trí Vũ là con trai ruột của ông, sau khi vợ ông chết không bao lâu liền cưới người phụ nữ Ôn Uyển Thiến này.
"Tề Khả, bà rốt cuộc muốn thế nào?"
"Muốn thế nào?"
Kỳ thật Tề Khả cũng thật không nghĩ muốn thế nào, nhưng mà Ôn Uyển Thiến thế này khiến cho bà nghĩ tới bước đường cùng đã đi qua ngày trước. Nếu không bởi vì con, bà nghĩ bà căn bản không sống sót nổi, càng không thể gặp cha của Tịch Viễn Sâm, người đàn ông không ngại những gì bà trải qua, đồng ý che chở bà từng chút một.
"Bà nói xem?"
Tề Khả lạnh lùng nhìn Ôn Uyển Thiến liếc mắt một cái, bà đã không phải là Tề Khả yếu ớt vô năng của trước kia, bà bây giờ có đầy đủ tiền tài sự tôn trọng và nét đẹp quý phái.
Tác giả :
Ỷ Thiên Ngữ