Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
Chương 102: Cởi quần bông ra!
Edit: Tịnh Hảo
Trong ngày trời đông giá rét, Chiến Vân Không vững vàng tiếp được cô gái bổ nhào vào anh, Noãn Noãn mặc đồ dày cộm nên hành động thật vụng về, ngây ngô giống như gấu koala ôm chặt lấy, cây đại thụ cao ngất trời này chỉ thuộc về cô, anh vươn nhánh cây xanh tươi ra chỉ vì che cả thế giới cho cô, không nguy hiểm không có hoảng sợ, không có gió lạnh.
Người đàn ông thân mật vuốt vuốt tóc rơi trên gò má để ra sau tai, “Sao mới trở về?"
Giọng nói hơi không vui, đợi cô gần ba tiếng, ở bệnh viện, Cố Lưu Niên kiểm tra sức khỏe cho cô hết lần này đến lần khác, sau đó cùng chờ kết quả, sau khi tất cả số liệu của mỗi lần đạt yêu cầu, cô mới được cho phép có thể về nhà ăn Tết, mà hôm nay Chiến Vân Không buộc lòng phải ở nhà mở tiệc với mấy người già trong tập đoàn, lại thấy người không nên xuất hiện, nhưng mà tâm tình cũng không bị dao động, đánh và cấu véo lẫn nhau với mẹ, trong kế hoạch moi ra rất nhiều tin tức làm người khác kinh ngạc, nhớ tới trong lòng không khỏi thấy buồn cười, rốt cuộc năng lực làm việc của người dưới tay mình vẫn chưa tốt, phải tăng cường huấn luyện, hay là cấp dưới của mẹ quá mạnh, nhưng mà cũng không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất chính là người một nhà vui vẻ ở cùng nhau, không quan tâm chuyện đời rối rắm, sau khi lẳng lặng ăn một bữa cơm uống một ngụm trà thì ôm vợ ngủ, trong màn đêm ngôi sao chợt biến mất.
Từ lúc nào, anh rất muốn nhàn rỗi, sống ngày yên tĩnh không trói buộc không gò bó.
Sờ vào mông của Noãn Noãn, đi vào trong nhà, bàn tay không đứng đắn ngắt lòng bàn tay dày, chân mày nhíu lại, “Cô nhóc, em mặc đồ gì mà dày như thế này."
Ách… Sao cô có thể nói là để phòng bị sói lang, nhà thiết kế Thiên đã đặc biệt đo lường cơ thể chế tạo ra quần áo có công dụng mới nhất cho cô, dùng ngón chân thôi cũng có thể nghĩ đến vẻ mặt thối của thủ trưởng đại nhân, một tay bắt lấy mông của vợ mình đều là vải bông, ồ, trong lúc giật mình rốt cuộc cô hiểu phòng bị “soi lang" này là phòng bị ai rồi.
Cười ha ha cơ thể lại trèo lên thêm mấy tấc, mũi nhỏ đụng vào mũi thẳng đứng của anh, “Báo cáo thủ trưởng, đây là đại thiết kế Thiên tự tay thiết kế chế tạo ra quần áo phòng hộ." An An, tớ chỉ nói thật thôi, về phần thủ trưởng hiểu như thế nào vậy thì để cho anh tự phát triển trí tưởng tượng thôi.
“Phòng ai?" Đồ quỷ nhỏ lại chơi đùa mánh khóe gì đây, trời rất lạnh trừ phòng lạnh thì mặc áo bông áo lông ra còn có thể phòng cái gì hả, trên mông cô thôi đã rất dày rồi, là sợ mông cô bị lạnh hay là…
“Báo cáo thủ trưởng, anh thông minh như vậy lại đoán không ra sao, chúng ta mau vào nhà đi, em sắp chết rét rồi—." Kéo dài giọng làm nũng, mùi vị nồng đậm giống như một muỗng đường ngọt hơn gấp trăm nghìn lần tiến vào tim của Chiến Vân Không, nháy mắt hòa tan vào máu đi vào khắp cơ thể mỗi một góc, đôi mắt của người đàn ông trầm xuống tiếp theo là rung động ám muội, cô thật sự rất lạnh, nhưng mà có một vị trí khó chịu nóng điên người. diễnnđànnnleeeequýyyyyyđôn~~~
“Lạnh còn mặc nhiều như vậy!" Vừa đi vừa cúi đầu quát cô, Noãn Noãn choáng váng, lạnh thì không mặc nhiều quần áo sao? Chẳng lẽ muốn cô trần trụi đứng ở trước mặt anh thì anh mới vui vẻ! Cong môi, rất không hiểu người đàn ông thúi này lại kỳ quặc nhiệt tình cái gì, định há mồm cắn lên động mạch chỗ cổ của anh, Noãn Noãn thích xem phim Mỹ, hơn nữa bộ “Nhật ký Vampire" rất tuyệt, suy xét có thể tìm cơ hội làm Vampire, nhưng tình huống hiện tại của cô, đến chết cả đời này cũng chỉ có thể uống máu của một người đàn ông, cảm thấy muốn thì làm như thế, cái miệng mở lớn vừa lộ ra răng khểnh, nhắm trúng mục tiêu công kích, đột nhiên người đàn ông chấn động giật mình, trên cổ ấm áp, một lỗ nhỏ rất không dễ dàng phát hiện, đau buốt từ cổ nhanh chóng lan ra toàn thân, mỗi lỗ chân lông như núi lửa muốn bộc phát tỏa ra hơi nóng, lại còn mang theo chút tức giận người nào đó dã man.
Cố nén ngàn vạn con kiến bò qua đến nóng ran, mặt Chiến Vân Không đen, khẽ nhếch môi không nói gì đi vào nhà, khom người kéo người con gái vẫn còn đang cắn anh xuống, động tác thô lỗ nhưng cũng dịu dàng, đặt xuống sofa, “Lần tới nếu như để anh phát hiện em xem phim khoa học viễn tưởng thối nát rối tinh rối mù đó nữa, anh sẽ khiến em hệt như khoa học viễn tưởng."
"Thật." Noãn Noãn còn châm dầu vào lửa, tròng mắt sáng trong suốt như ngàn năm dài vẫn không nhiễm bất kỳ tạp chất nào.
“La cái gì mà la, làm sợ con gái của mẹ nữa, đi đi đi, tránh sang một bên đi, đừng đứng lỳ ở đây giống như một cọc gỗ." Miệng của Chiến Vân Không tính mở ra thì bị Mộ Thanh Nhi bưng đĩa trái cây ở phía sau làm ngậm lại, như là anh bị nhét vào một quả trứng gà không nhìn thấy khiến anh không nói nên lời, mắc kẹt ở cổ họng có cảm giác rầu rĩ ở ngực, địa vị của nhóc con trong căn nhà này đã quá xa rồi, giẫm lên cả anh, chiều hướng đè đầu cưỡi cổ anh chỉ có tăng chứ không giảm.
“… Mẹ… Các người…" Chiến Vân Không chỉ vào Noãn Noãn lại chuyển hướng chỉ Mộ Thanh Nhi, mẹ/em hồi lâu cũng không nói ra mẹ/em cái gì, sau đó tức giận vung ta đi lên lầu.
“Tánh kỳ, nó lại tức giận rồi, con gái, chúng ta không cần để ý đến nó, còn có 10 phút nữa là tới giờ ăn cơm." Mộ Thanh Nhi mới không để ý đến anh, nhéo gương mặt mềm mại của Noãn Noãn giúp cô cởi áo khoác giao cho dì bảo mẫu, điện thoại di động trên bàn chợt vang lên.
Nghịch ngợm chỉ chỉ điện thoại với Mộ Thanh Nhi ý bảo bà mau nhận điện thoại, đứng dậy liền tung tăng chạy lên lầu.
“Chao ôi, con chậm một chút, đừng chạy sẽ ngã đấy." Mộ Thanh Nhi buồn cười vừa tức giận trừng cô biến mất ở lối vào lầu hai, mới yên tâm nhận điện thoại.
Chạy lên lầu lật tung khắp phòng cũng không tìm thấy bóng dáng, kỳ quái đi đâu rồi hả? Chẳng lẽ biến mất thật sao, tay dài chân dài cao 184cm anh có thể trốn đi đâu chứ? Xoay người vừa muốn bước ra, đột nhiên tay phải nắm chặt vị trí tim bên trái, đau quá, rầm một tiếng liền quỳ gối xuống đất, cũng may nền ở tầng trên là thảm lông rất dày, kịp thời hãm nhẹ lại áp lực trên đầu gối, nhưng ngực giống như có quả cân đè lên, từng chút đập lên cô ngay cả hô hấp cũng bị phá thành mảnh vụn xuyên vào toàn thân cô, đau đớn trải ra khắp nơi, cố gắng để mình hít vào thở ra, cô rất sợ hãi bản thân mình hiện tại, càng sợ người khác bắt gặp bộ dạng này, cô không muốn một đêm giao thừa tốt lành bị cô làm cho mọi người lo lắng không yên vì cô.
Nhất là gần đây mẹ chồng có rất nhiều chuyện xảy ra, làm lòng bà vỡ nát tinh thần cũng không như trước, tất cả đều không phải do mình nháo sao, bà đau lòng, cô càng đau lòng hơn cho mẹ chồng vì mình mà vất vả, có tài đức gì mà cô khiến cho tất cả mọi người của nhà họ Chiến đối xử tốt với cô như vậy.
Chua xót tràn đầy, mũi rầu rĩ hít hít vào lại càng không thông suốt, dứt khoát ngồi trên mặt đất, nhìn hai cái đùi béo giống như hai cây củ cải, đặt ở trên đất vô cùng to khỏe, mày khẽ nhíu lại, An An đối với cô thực tâm thực ý rất tốt, có bản lĩnh trong một đêm làm ra loại quần phòng bị sói lang, bên ngoài thời thượng phù hợp với phong cách mặc quần áo của cô, nhìn kỹ thì đây không phải là quần bông thông thường, hoa mỹ một chút thì gọi là trang phục cổ… quần bông.
Cũng khó trách thủ trưởng mất hứng, vô ý thức không để ý nơi nào đó níu chặt khó nhịn, giống như có kì tích tốt hơn rất nhiều, sức lực cũng khôi phục bình thường, mặc dù vẫn chưa đủ nhưng cô vẫn cảm thấy không thành vấn đề, mặc dù mặc nó phải chịu giới hạn rất lớn, vì vậy liền dựa vào chân tường từ từ miễn cưỡng đứng lên.
Tay nhấc lên nên áo len bên hông cũng bị vén lên, sau đó là kéo kéo khóa, xoạt một tiếng tay nhỏ bé lần mò xuống phía dưới kéo lưng quần, chỉ lát nữa là thành công, đột nhiên truyền đến một tiếng quát từ phía sau lưng, “Em ở đây làm gì?"
Mẹ nó, muốn dọa người như thế sao, giọng nói này trực tiếp làm Noãn Noãn đặt mông ngồi lại trên đất, cho nên bây giờ cô vừa nhấc quần lên vừa xoa mông. d đ l q đ
“Làm gì vậy, làm em sợ muốn chết." Tim tạm thời dừng lại do bị đau chấn động dữ dội, lồng ngực bị va vào bức tường muốn vỡ ra, kìm nén ở ngực sắp bùng nổ, vội vàng che giấu tim đang đau, trong lòng nhẩm 1, 2, 3, ngửa đầu cười rực rỡ.
“Té có đau không, mau cho anh nhìn một chút." Chiến Vân Không bước một bước dài chạy tới bên người cô, cánh tay buộc chặt Noãn Noãn trong ngực, hận chết giọng nói kia của mình, không phải là trông thấy cô đứng trên hành lang cởi quần sao, ở trong nhà mình có gì ghê gớm đâu.
“Cái đó… Thủ trưởng à, anh có thể giúp em cởi quần ra trước được không." Bây giờ nửa người dưới của cô đã cảm thấy rõ ươn ướt, nếu không cởi ra sợ là rất nhanh sẽ có trận đại hồng thủy, dính vào trên đùi rất không thoải mái, đừng nói chi cái mảnh đất trên mông kia đã sớm ướt, lành lạnh vừa nóng loại cảm giác này giống như là dì cả đến chơi.
Muốn nói, dữ dội ở trên giường cởi quần lót cô xuống cũng không phải là một lần, đó là việc dễ như trở bàn tay. Nhưng bây giờ cô vợ nhỏ nói muốn anh cởi quần giúp, lúc ấy thủ trưởng Chiến hóa đá, quân nhân, ý chí sắt thép, lòng cũng sắt thép, đó không phải là tình huống đặc biệt sao vậy bây giờ là tình huống gì. Bàn tay to ở trên eo cô chạy loạn trên bắp đùi do không muốn kéo, phải cởi từ nơi nào trước.
“Ôi, anh nhanh một chút, em khó chịu."
Khó chịu? Vừa nghe cô nói khó chịu, Chiến gia liền khẩn trương rồi, cắn răng hạ quyết tâm, bắt được lưng quần của cô mạnh mẽ kéo xuống, chỉ nghe “xẹt" gì đấy, ngay sau đó là một tiếng kinh hãi, “A, anh xem đi, anh gấp cái gì chứ, bị anh kéo đến hư rồi."
“Em đừng cử động, bây giờ là tình huống đặc biệt, hư thì hư, về sau sẽ mua cho em cái mới, chúng ta phải nắm bắt thời gian."
"Nhẹ một chút, ôi, đau quá, đau......."
“Cái đồ gì vậy, khó cởi như vậy, đáng chết…"
Quá dễ dàng khiến người ta có suy nghĩ mơ màng về cuộc đối thoại này, Chiến Vân Không đưa lưng về phía cầu thang, thân thể cao lớn hoàn toàn che Noãn Noãn nho nhỏ, giọng nói của hai người rất lớn, cộng thêm Cổ Thanh Dạ từ lầu ba đi xuống, còn suy nghĩ thủ trưởng đại nhân xuống lầu đón Noãn Noãn chắc đã trở về rồi, nhưng chờ lâu vẫn không thấy người quay về, dứt khoát không chờ nữa, đã đói bụng nên xuống lầu ăn cơm, lại cứ cố tình trùng hợp nhìn thấy một màn này, động tác nhanh nhẹn trốn ở trong góc nheo mắt duỗi cổ ra liếc trộm.
Ôi, có biến, hai người xé rách cái gì vậy, vểnh lỗ tay lắng nghe…, cho dù là cởi mở nhưng tận mắt nhìn thấy Cổ Thanh cũng hơi đỏ mặt, nhìn không ra chỉ mới có một chiêu mà lão đại liền không thu được dục vọng, cô gái nhỏ lại gây họa rồi, thủ trưởng có ý rất muốn xử ngay chỗ này, có nên tiếp tục nhìn hay không, có cần đi cho xong việc không, anh ta rất rối rắm giữa muốn và không muốn, chính mình đang buồn bực suy nghĩ, kinh sợ khi bên tai có một giọng nói âm u truyền đến bên tai.
"Nhìn cái gì vậy, Cổ Cổ?"
"Hả?" Bất ngờ nghe thấy quay đầu lại liếc mắt nhìn, vội ra hiệu đừng lên tiếng, “Mẹ, nhỏ giọng một chút, hư—." Chỉ chỉ cử chỉ quái dị của hai người ở trước mặt.
“Anh nhanh lên một chút, khó chịu chết rồi, em nóng!" Mông của Noãn Noãn bị bít sắp chín, cảm giác khó nhịn này không nói được, giống như là chưng trên một cái nồi hấp, bị đặt trên giá nướng quay chín. Nhìn mặt thủ trưởng đại nhân đã đen còn hơn đít nồi, mẹ nó, cái quần gì vậy, đây là mặc vào mà không cởi ra được sao? Lại nghe ‘xẹt’ một tiếng, quần hoàn toàn biến thành bốn tấm vải vụn, Noãn Noãn trở nên ngốc, nhìn cái quần rồi nhìn người đàn ông.
“Anh đền cho em một cái quần, nói anh nhẹ một chút đừng có gấp, anh xem anh… xem đi…"
"Nhìn thấy rồi, vừa đúng anh không thích." Nói xong ôm lấy cô đi về phía phòng ngủ.
Đúng lúc này, một giọng nữ vô cùng bén nhọn vang lên từ phía sau bọn họ, “Chiến Vân Không, tại sao mẹ lại sinh ra một đứa con trai cầm thú như con hả, bây giờ sức khỏe của Noãn Noãn còn chưa tốt, con gấp gáp giở thói thú tính… Súc sinh, xem hôm nay đánh chết con không…"
Trong ngày trời đông giá rét, Chiến Vân Không vững vàng tiếp được cô gái bổ nhào vào anh, Noãn Noãn mặc đồ dày cộm nên hành động thật vụng về, ngây ngô giống như gấu koala ôm chặt lấy, cây đại thụ cao ngất trời này chỉ thuộc về cô, anh vươn nhánh cây xanh tươi ra chỉ vì che cả thế giới cho cô, không nguy hiểm không có hoảng sợ, không có gió lạnh.
Người đàn ông thân mật vuốt vuốt tóc rơi trên gò má để ra sau tai, “Sao mới trở về?"
Giọng nói hơi không vui, đợi cô gần ba tiếng, ở bệnh viện, Cố Lưu Niên kiểm tra sức khỏe cho cô hết lần này đến lần khác, sau đó cùng chờ kết quả, sau khi tất cả số liệu của mỗi lần đạt yêu cầu, cô mới được cho phép có thể về nhà ăn Tết, mà hôm nay Chiến Vân Không buộc lòng phải ở nhà mở tiệc với mấy người già trong tập đoàn, lại thấy người không nên xuất hiện, nhưng mà tâm tình cũng không bị dao động, đánh và cấu véo lẫn nhau với mẹ, trong kế hoạch moi ra rất nhiều tin tức làm người khác kinh ngạc, nhớ tới trong lòng không khỏi thấy buồn cười, rốt cuộc năng lực làm việc của người dưới tay mình vẫn chưa tốt, phải tăng cường huấn luyện, hay là cấp dưới của mẹ quá mạnh, nhưng mà cũng không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất chính là người một nhà vui vẻ ở cùng nhau, không quan tâm chuyện đời rối rắm, sau khi lẳng lặng ăn một bữa cơm uống một ngụm trà thì ôm vợ ngủ, trong màn đêm ngôi sao chợt biến mất.
Từ lúc nào, anh rất muốn nhàn rỗi, sống ngày yên tĩnh không trói buộc không gò bó.
Sờ vào mông của Noãn Noãn, đi vào trong nhà, bàn tay không đứng đắn ngắt lòng bàn tay dày, chân mày nhíu lại, “Cô nhóc, em mặc đồ gì mà dày như thế này."
Ách… Sao cô có thể nói là để phòng bị sói lang, nhà thiết kế Thiên đã đặc biệt đo lường cơ thể chế tạo ra quần áo có công dụng mới nhất cho cô, dùng ngón chân thôi cũng có thể nghĩ đến vẻ mặt thối của thủ trưởng đại nhân, một tay bắt lấy mông của vợ mình đều là vải bông, ồ, trong lúc giật mình rốt cuộc cô hiểu phòng bị “soi lang" này là phòng bị ai rồi.
Cười ha ha cơ thể lại trèo lên thêm mấy tấc, mũi nhỏ đụng vào mũi thẳng đứng của anh, “Báo cáo thủ trưởng, đây là đại thiết kế Thiên tự tay thiết kế chế tạo ra quần áo phòng hộ." An An, tớ chỉ nói thật thôi, về phần thủ trưởng hiểu như thế nào vậy thì để cho anh tự phát triển trí tưởng tượng thôi.
“Phòng ai?" Đồ quỷ nhỏ lại chơi đùa mánh khóe gì đây, trời rất lạnh trừ phòng lạnh thì mặc áo bông áo lông ra còn có thể phòng cái gì hả, trên mông cô thôi đã rất dày rồi, là sợ mông cô bị lạnh hay là…
“Báo cáo thủ trưởng, anh thông minh như vậy lại đoán không ra sao, chúng ta mau vào nhà đi, em sắp chết rét rồi—." Kéo dài giọng làm nũng, mùi vị nồng đậm giống như một muỗng đường ngọt hơn gấp trăm nghìn lần tiến vào tim của Chiến Vân Không, nháy mắt hòa tan vào máu đi vào khắp cơ thể mỗi một góc, đôi mắt của người đàn ông trầm xuống tiếp theo là rung động ám muội, cô thật sự rất lạnh, nhưng mà có một vị trí khó chịu nóng điên người. diễnnđànnnleeeequýyyyyyđôn~~~
“Lạnh còn mặc nhiều như vậy!" Vừa đi vừa cúi đầu quát cô, Noãn Noãn choáng váng, lạnh thì không mặc nhiều quần áo sao? Chẳng lẽ muốn cô trần trụi đứng ở trước mặt anh thì anh mới vui vẻ! Cong môi, rất không hiểu người đàn ông thúi này lại kỳ quặc nhiệt tình cái gì, định há mồm cắn lên động mạch chỗ cổ của anh, Noãn Noãn thích xem phim Mỹ, hơn nữa bộ “Nhật ký Vampire" rất tuyệt, suy xét có thể tìm cơ hội làm Vampire, nhưng tình huống hiện tại của cô, đến chết cả đời này cũng chỉ có thể uống máu của một người đàn ông, cảm thấy muốn thì làm như thế, cái miệng mở lớn vừa lộ ra răng khểnh, nhắm trúng mục tiêu công kích, đột nhiên người đàn ông chấn động giật mình, trên cổ ấm áp, một lỗ nhỏ rất không dễ dàng phát hiện, đau buốt từ cổ nhanh chóng lan ra toàn thân, mỗi lỗ chân lông như núi lửa muốn bộc phát tỏa ra hơi nóng, lại còn mang theo chút tức giận người nào đó dã man.
Cố nén ngàn vạn con kiến bò qua đến nóng ran, mặt Chiến Vân Không đen, khẽ nhếch môi không nói gì đi vào nhà, khom người kéo người con gái vẫn còn đang cắn anh xuống, động tác thô lỗ nhưng cũng dịu dàng, đặt xuống sofa, “Lần tới nếu như để anh phát hiện em xem phim khoa học viễn tưởng thối nát rối tinh rối mù đó nữa, anh sẽ khiến em hệt như khoa học viễn tưởng."
"Thật." Noãn Noãn còn châm dầu vào lửa, tròng mắt sáng trong suốt như ngàn năm dài vẫn không nhiễm bất kỳ tạp chất nào.
“La cái gì mà la, làm sợ con gái của mẹ nữa, đi đi đi, tránh sang một bên đi, đừng đứng lỳ ở đây giống như một cọc gỗ." Miệng của Chiến Vân Không tính mở ra thì bị Mộ Thanh Nhi bưng đĩa trái cây ở phía sau làm ngậm lại, như là anh bị nhét vào một quả trứng gà không nhìn thấy khiến anh không nói nên lời, mắc kẹt ở cổ họng có cảm giác rầu rĩ ở ngực, địa vị của nhóc con trong căn nhà này đã quá xa rồi, giẫm lên cả anh, chiều hướng đè đầu cưỡi cổ anh chỉ có tăng chứ không giảm.
“… Mẹ… Các người…" Chiến Vân Không chỉ vào Noãn Noãn lại chuyển hướng chỉ Mộ Thanh Nhi, mẹ/em hồi lâu cũng không nói ra mẹ/em cái gì, sau đó tức giận vung ta đi lên lầu.
“Tánh kỳ, nó lại tức giận rồi, con gái, chúng ta không cần để ý đến nó, còn có 10 phút nữa là tới giờ ăn cơm." Mộ Thanh Nhi mới không để ý đến anh, nhéo gương mặt mềm mại của Noãn Noãn giúp cô cởi áo khoác giao cho dì bảo mẫu, điện thoại di động trên bàn chợt vang lên.
Nghịch ngợm chỉ chỉ điện thoại với Mộ Thanh Nhi ý bảo bà mau nhận điện thoại, đứng dậy liền tung tăng chạy lên lầu.
“Chao ôi, con chậm một chút, đừng chạy sẽ ngã đấy." Mộ Thanh Nhi buồn cười vừa tức giận trừng cô biến mất ở lối vào lầu hai, mới yên tâm nhận điện thoại.
Chạy lên lầu lật tung khắp phòng cũng không tìm thấy bóng dáng, kỳ quái đi đâu rồi hả? Chẳng lẽ biến mất thật sao, tay dài chân dài cao 184cm anh có thể trốn đi đâu chứ? Xoay người vừa muốn bước ra, đột nhiên tay phải nắm chặt vị trí tim bên trái, đau quá, rầm một tiếng liền quỳ gối xuống đất, cũng may nền ở tầng trên là thảm lông rất dày, kịp thời hãm nhẹ lại áp lực trên đầu gối, nhưng ngực giống như có quả cân đè lên, từng chút đập lên cô ngay cả hô hấp cũng bị phá thành mảnh vụn xuyên vào toàn thân cô, đau đớn trải ra khắp nơi, cố gắng để mình hít vào thở ra, cô rất sợ hãi bản thân mình hiện tại, càng sợ người khác bắt gặp bộ dạng này, cô không muốn một đêm giao thừa tốt lành bị cô làm cho mọi người lo lắng không yên vì cô.
Nhất là gần đây mẹ chồng có rất nhiều chuyện xảy ra, làm lòng bà vỡ nát tinh thần cũng không như trước, tất cả đều không phải do mình nháo sao, bà đau lòng, cô càng đau lòng hơn cho mẹ chồng vì mình mà vất vả, có tài đức gì mà cô khiến cho tất cả mọi người của nhà họ Chiến đối xử tốt với cô như vậy.
Chua xót tràn đầy, mũi rầu rĩ hít hít vào lại càng không thông suốt, dứt khoát ngồi trên mặt đất, nhìn hai cái đùi béo giống như hai cây củ cải, đặt ở trên đất vô cùng to khỏe, mày khẽ nhíu lại, An An đối với cô thực tâm thực ý rất tốt, có bản lĩnh trong một đêm làm ra loại quần phòng bị sói lang, bên ngoài thời thượng phù hợp với phong cách mặc quần áo của cô, nhìn kỹ thì đây không phải là quần bông thông thường, hoa mỹ một chút thì gọi là trang phục cổ… quần bông.
Cũng khó trách thủ trưởng mất hứng, vô ý thức không để ý nơi nào đó níu chặt khó nhịn, giống như có kì tích tốt hơn rất nhiều, sức lực cũng khôi phục bình thường, mặc dù vẫn chưa đủ nhưng cô vẫn cảm thấy không thành vấn đề, mặc dù mặc nó phải chịu giới hạn rất lớn, vì vậy liền dựa vào chân tường từ từ miễn cưỡng đứng lên.
Tay nhấc lên nên áo len bên hông cũng bị vén lên, sau đó là kéo kéo khóa, xoạt một tiếng tay nhỏ bé lần mò xuống phía dưới kéo lưng quần, chỉ lát nữa là thành công, đột nhiên truyền đến một tiếng quát từ phía sau lưng, “Em ở đây làm gì?"
Mẹ nó, muốn dọa người như thế sao, giọng nói này trực tiếp làm Noãn Noãn đặt mông ngồi lại trên đất, cho nên bây giờ cô vừa nhấc quần lên vừa xoa mông. d đ l q đ
“Làm gì vậy, làm em sợ muốn chết." Tim tạm thời dừng lại do bị đau chấn động dữ dội, lồng ngực bị va vào bức tường muốn vỡ ra, kìm nén ở ngực sắp bùng nổ, vội vàng che giấu tim đang đau, trong lòng nhẩm 1, 2, 3, ngửa đầu cười rực rỡ.
“Té có đau không, mau cho anh nhìn một chút." Chiến Vân Không bước một bước dài chạy tới bên người cô, cánh tay buộc chặt Noãn Noãn trong ngực, hận chết giọng nói kia của mình, không phải là trông thấy cô đứng trên hành lang cởi quần sao, ở trong nhà mình có gì ghê gớm đâu.
“Cái đó… Thủ trưởng à, anh có thể giúp em cởi quần ra trước được không." Bây giờ nửa người dưới của cô đã cảm thấy rõ ươn ướt, nếu không cởi ra sợ là rất nhanh sẽ có trận đại hồng thủy, dính vào trên đùi rất không thoải mái, đừng nói chi cái mảnh đất trên mông kia đã sớm ướt, lành lạnh vừa nóng loại cảm giác này giống như là dì cả đến chơi.
Muốn nói, dữ dội ở trên giường cởi quần lót cô xuống cũng không phải là một lần, đó là việc dễ như trở bàn tay. Nhưng bây giờ cô vợ nhỏ nói muốn anh cởi quần giúp, lúc ấy thủ trưởng Chiến hóa đá, quân nhân, ý chí sắt thép, lòng cũng sắt thép, đó không phải là tình huống đặc biệt sao vậy bây giờ là tình huống gì. Bàn tay to ở trên eo cô chạy loạn trên bắp đùi do không muốn kéo, phải cởi từ nơi nào trước.
“Ôi, anh nhanh một chút, em khó chịu."
Khó chịu? Vừa nghe cô nói khó chịu, Chiến gia liền khẩn trương rồi, cắn răng hạ quyết tâm, bắt được lưng quần của cô mạnh mẽ kéo xuống, chỉ nghe “xẹt" gì đấy, ngay sau đó là một tiếng kinh hãi, “A, anh xem đi, anh gấp cái gì chứ, bị anh kéo đến hư rồi."
“Em đừng cử động, bây giờ là tình huống đặc biệt, hư thì hư, về sau sẽ mua cho em cái mới, chúng ta phải nắm bắt thời gian."
"Nhẹ một chút, ôi, đau quá, đau......."
“Cái đồ gì vậy, khó cởi như vậy, đáng chết…"
Quá dễ dàng khiến người ta có suy nghĩ mơ màng về cuộc đối thoại này, Chiến Vân Không đưa lưng về phía cầu thang, thân thể cao lớn hoàn toàn che Noãn Noãn nho nhỏ, giọng nói của hai người rất lớn, cộng thêm Cổ Thanh Dạ từ lầu ba đi xuống, còn suy nghĩ thủ trưởng đại nhân xuống lầu đón Noãn Noãn chắc đã trở về rồi, nhưng chờ lâu vẫn không thấy người quay về, dứt khoát không chờ nữa, đã đói bụng nên xuống lầu ăn cơm, lại cứ cố tình trùng hợp nhìn thấy một màn này, động tác nhanh nhẹn trốn ở trong góc nheo mắt duỗi cổ ra liếc trộm.
Ôi, có biến, hai người xé rách cái gì vậy, vểnh lỗ tay lắng nghe…, cho dù là cởi mở nhưng tận mắt nhìn thấy Cổ Thanh cũng hơi đỏ mặt, nhìn không ra chỉ mới có một chiêu mà lão đại liền không thu được dục vọng, cô gái nhỏ lại gây họa rồi, thủ trưởng có ý rất muốn xử ngay chỗ này, có nên tiếp tục nhìn hay không, có cần đi cho xong việc không, anh ta rất rối rắm giữa muốn và không muốn, chính mình đang buồn bực suy nghĩ, kinh sợ khi bên tai có một giọng nói âm u truyền đến bên tai.
"Nhìn cái gì vậy, Cổ Cổ?"
"Hả?" Bất ngờ nghe thấy quay đầu lại liếc mắt nhìn, vội ra hiệu đừng lên tiếng, “Mẹ, nhỏ giọng một chút, hư—." Chỉ chỉ cử chỉ quái dị của hai người ở trước mặt.
“Anh nhanh lên một chút, khó chịu chết rồi, em nóng!" Mông của Noãn Noãn bị bít sắp chín, cảm giác khó nhịn này không nói được, giống như là chưng trên một cái nồi hấp, bị đặt trên giá nướng quay chín. Nhìn mặt thủ trưởng đại nhân đã đen còn hơn đít nồi, mẹ nó, cái quần gì vậy, đây là mặc vào mà không cởi ra được sao? Lại nghe ‘xẹt’ một tiếng, quần hoàn toàn biến thành bốn tấm vải vụn, Noãn Noãn trở nên ngốc, nhìn cái quần rồi nhìn người đàn ông.
“Anh đền cho em một cái quần, nói anh nhẹ một chút đừng có gấp, anh xem anh… xem đi…"
"Nhìn thấy rồi, vừa đúng anh không thích." Nói xong ôm lấy cô đi về phía phòng ngủ.
Đúng lúc này, một giọng nữ vô cùng bén nhọn vang lên từ phía sau bọn họ, “Chiến Vân Không, tại sao mẹ lại sinh ra một đứa con trai cầm thú như con hả, bây giờ sức khỏe của Noãn Noãn còn chưa tốt, con gấp gáp giở thói thú tính… Súc sinh, xem hôm nay đánh chết con không…"
Tác giả :
Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi