[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát
Chương 90: Tích Chu
[Chuyện kể trước khi các bé đi ngủ]
Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé tên Tích Chu. Bố mẹ Tích Chu mất sớm nên cậu bé ở với bà. Bà rất thương Tích Chu, nên dù đã già yếu bà vẫn đi làm quần quật để có tiền nuôi cậu bé. Có gì ngon bà đều dành hết cho cháu.
Thế nhưng Tích Chu lại là một cậu bé ham chơi, nhiều khi làm bà buồn lòng.
Một ngày nọ, bà Tích Chu bị ốm. Cậu bé mải mê vui đùa với bạn bè mà chẳng thèm quan tâm, chăm sóc bà. Bà gọi:
- Tích Chu ơi! Cho bà cốc nước! Bà khát quá!
Vì mải chơi, nên Tích Chu không hề nghe thấy lời bà gọi.
Một lúc sau, bà Tích Chu lại gọi tiếp:
- Tích Chu ơi Tích Chu! Cho bà cốc nước! Bà khát quá!
Nhưng mà Tích Chu vẫn chẳng hề nghe thấy lời bà.
Một lúc lâu sau nữa, bà Tích Chu lấy hết hơi sức để gọi:
- Tích Chu ơi Tích Chu! Bà khát quá! Bà chết mất!
Tích Chu vì không nghe thấy lời bà gọi nên bà của cậu bé đã qua đời.
Khi Tích Chu về đến nhà, thì một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt cậu bé. Bà cụ vốn đã già yếu, lại bệnh nặng không ai chăm sóc nên đã chết. Đã chết, nhưng mắt bà lại trợn ngược, trừng trừng nhìn ra cửa như vẫn đang ngóng Tích Chu về. Mồm bà há hốc, khô queo, chẳng còn cái răng nào.
Người dân làng thương hai bà cháu sống đơn chiếc nên hùn tiền với nhau, giúp Tích Chu làm ma bà. Đêm hôm ấy, Tích Chu phải ngồi thức trông quan tài cho bà. Phải ngồi một mình với cái hòm gỗ chứa xác chết của bà bên cạnh, Tích Chu cũng sợ lắm nhưng cậu bé lại tự nhủ:
- Bà mình thì có gì đâu mà phải sợ?
Đêm đã khuya lắm rồi mà Tích Chu vẫn không thấy buồn ngủ chút nào. Tiếng chim lợn kêu, tiếng ếch nhái ì oạp, tiếng dế kêu reng réc ngoài hè mọi ngày chẳng có gì đặc sắc mà hôm nay lại gợi lên trong cậu bé một cảm giác ghê sợ.
Bỗng từ phía quan tài, một giọng khàn đục, tắc nghẹn vang lên như ở cõi nào vọng về:
- Tích Chu ơi...
Tích Chu nghe thấy người gọi tên mình thì hoảng hốt quay ra.
Không có ai cả.
Cậu bé bỗng nhớ lại lời con Thìn đi ở cho nhà ông lý Phát từng kể: những người nào mà chết oan thì hay hiện hồn về để người thân biết mà giải oan cho họ. Nhưng bà chết có gì oan ức đâu? Tích Chu thầm nhủ và cho rằng nó bị thần hồn nát thần tính.
Nhưng tiếng gọi càng lúc càng to hơn:
- Tích Chu ơi... Bà khát lắm...
Và càng lúc càng rõ hơn:
- Bà khát... khát quá... Tích Chu ơi...
Lúc này, Tích Chu lại nghe được cả tiếng những chiếc đinh đóng nắp hòm kêu lên rin rít. Một đôi bàn tay vô hình nào đó đang bật chúng ra. Tích Chu nhìn xuống chân. Sống lưng cậu bé lạnh toát. Cái đinh cuối cùng rơi xuống ngay cạnh chân cậu.
Giờ lại có cả tiếng nắp hòm chuyển động rầm rầm. Gió âm từ trong quan tài thổi ra thấm vào sống lưng Tích Chu. Những tiếng côn trùng râm ran hình như cũng tắt hẳn. Thế giới đã chuyển sang một trạng thái khác, âm u hơn, lạnh lẽo hơn và kinh dị hơn. Cán cân chậm rãi nghiêng lệch về hướng âm tào địa phủ.
Trận gió lạ lùng vừa rồi đã thổi tắt tất thảy những ngọn nến leo lét cháy xung quanh quan tài. Đồng minh vĩ đại nhất của ma quỷ xuất hiện: bóng tối.
Bằng một sức lực phi thường, Tích Chu đứng bật dậy, lao mình về phía ánh trăng. Vừa chạy, cậu bé vừa la hét. Tích Chu trốn, dù chính cậu cũng không rõ rằng mình phải trốn điều gì.
Sáng hôm sau, con Thìn tìm thấy Tích Chu nằm lăn lóc ở bờ ruộng nhà ông lý Phát. Nó vực Tích Chu dậy. Thấy mặt trời lơ lửng trên đầu, Tích Chu yên tâm hơn rất nhiều.
Thìn cầm chiếc gáo dừa đựng nước mưa đưa cho Tích Chu, giục cậu uống. Nhưng Tích Chu chưa kịp uống thì đã rú lên. Bởi Thìn đã giật lại cái gáo, tu một hơi hết sạch mà vẫn cứ rền rĩ:
- Khát... khát lắm... Tích Chu ơi... khát lắm...
Tiếng chim lợn lại kêu.
Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé tên Tích Chu. Bố mẹ Tích Chu mất sớm nên cậu bé ở với bà. Bà rất thương Tích Chu, nên dù đã già yếu bà vẫn đi làm quần quật để có tiền nuôi cậu bé. Có gì ngon bà đều dành hết cho cháu.
Thế nhưng Tích Chu lại là một cậu bé ham chơi, nhiều khi làm bà buồn lòng.
Một ngày nọ, bà Tích Chu bị ốm. Cậu bé mải mê vui đùa với bạn bè mà chẳng thèm quan tâm, chăm sóc bà. Bà gọi:
- Tích Chu ơi! Cho bà cốc nước! Bà khát quá!
Vì mải chơi, nên Tích Chu không hề nghe thấy lời bà gọi.
Một lúc sau, bà Tích Chu lại gọi tiếp:
- Tích Chu ơi Tích Chu! Cho bà cốc nước! Bà khát quá!
Nhưng mà Tích Chu vẫn chẳng hề nghe thấy lời bà.
Một lúc lâu sau nữa, bà Tích Chu lấy hết hơi sức để gọi:
- Tích Chu ơi Tích Chu! Bà khát quá! Bà chết mất!
Tích Chu vì không nghe thấy lời bà gọi nên bà của cậu bé đã qua đời.
Khi Tích Chu về đến nhà, thì một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt cậu bé. Bà cụ vốn đã già yếu, lại bệnh nặng không ai chăm sóc nên đã chết. Đã chết, nhưng mắt bà lại trợn ngược, trừng trừng nhìn ra cửa như vẫn đang ngóng Tích Chu về. Mồm bà há hốc, khô queo, chẳng còn cái răng nào.
Người dân làng thương hai bà cháu sống đơn chiếc nên hùn tiền với nhau, giúp Tích Chu làm ma bà. Đêm hôm ấy, Tích Chu phải ngồi thức trông quan tài cho bà. Phải ngồi một mình với cái hòm gỗ chứa xác chết của bà bên cạnh, Tích Chu cũng sợ lắm nhưng cậu bé lại tự nhủ:
- Bà mình thì có gì đâu mà phải sợ?
Đêm đã khuya lắm rồi mà Tích Chu vẫn không thấy buồn ngủ chút nào. Tiếng chim lợn kêu, tiếng ếch nhái ì oạp, tiếng dế kêu reng réc ngoài hè mọi ngày chẳng có gì đặc sắc mà hôm nay lại gợi lên trong cậu bé một cảm giác ghê sợ.
Bỗng từ phía quan tài, một giọng khàn đục, tắc nghẹn vang lên như ở cõi nào vọng về:
- Tích Chu ơi...
Tích Chu nghe thấy người gọi tên mình thì hoảng hốt quay ra.
Không có ai cả.
Cậu bé bỗng nhớ lại lời con Thìn đi ở cho nhà ông lý Phát từng kể: những người nào mà chết oan thì hay hiện hồn về để người thân biết mà giải oan cho họ. Nhưng bà chết có gì oan ức đâu? Tích Chu thầm nhủ và cho rằng nó bị thần hồn nát thần tính.
Nhưng tiếng gọi càng lúc càng to hơn:
- Tích Chu ơi... Bà khát lắm...
Và càng lúc càng rõ hơn:
- Bà khát... khát quá... Tích Chu ơi...
Lúc này, Tích Chu lại nghe được cả tiếng những chiếc đinh đóng nắp hòm kêu lên rin rít. Một đôi bàn tay vô hình nào đó đang bật chúng ra. Tích Chu nhìn xuống chân. Sống lưng cậu bé lạnh toát. Cái đinh cuối cùng rơi xuống ngay cạnh chân cậu.
Giờ lại có cả tiếng nắp hòm chuyển động rầm rầm. Gió âm từ trong quan tài thổi ra thấm vào sống lưng Tích Chu. Những tiếng côn trùng râm ran hình như cũng tắt hẳn. Thế giới đã chuyển sang một trạng thái khác, âm u hơn, lạnh lẽo hơn và kinh dị hơn. Cán cân chậm rãi nghiêng lệch về hướng âm tào địa phủ.
Trận gió lạ lùng vừa rồi đã thổi tắt tất thảy những ngọn nến leo lét cháy xung quanh quan tài. Đồng minh vĩ đại nhất của ma quỷ xuất hiện: bóng tối.
Bằng một sức lực phi thường, Tích Chu đứng bật dậy, lao mình về phía ánh trăng. Vừa chạy, cậu bé vừa la hét. Tích Chu trốn, dù chính cậu cũng không rõ rằng mình phải trốn điều gì.
Sáng hôm sau, con Thìn tìm thấy Tích Chu nằm lăn lóc ở bờ ruộng nhà ông lý Phát. Nó vực Tích Chu dậy. Thấy mặt trời lơ lửng trên đầu, Tích Chu yên tâm hơn rất nhiều.
Thìn cầm chiếc gáo dừa đựng nước mưa đưa cho Tích Chu, giục cậu uống. Nhưng Tích Chu chưa kịp uống thì đã rú lên. Bởi Thìn đã giật lại cái gáo, tu một hơi hết sạch mà vẫn cứ rền rĩ:
- Khát... khát lắm... Tích Chu ơi... khát lắm...
Tiếng chim lợn lại kêu.
Tác giả :
Chị Vi Ma Quái