Bông Hồng Dại Mình Lãng Tử Độc Chiếm

Chương 9

“Ừ……" Phấn lưỡi của Viên Nhật Sơ tìm hiểu hút lấy đầu lưỡi của Hoàng Phủ Tỉ, đầu lưỡi cúng hắn giao quấn, đập mút hơi thở nóng cháy của hắn.

Ngực hắn rung động vì lời nói của nàng, không thể không thừa nhận, nàng quả thật đã động tâm với hắn rồi!t

Có lẽ, từ tám năm trước gặp được cái thiếu niên kia, nàng đã không tự chủ đem hắn ghi tạc vào lòng, cho nên khi hiểu ra chính mình bị lợi dụng, nàng vừa tức vừa giận, nhưng cũng mong nhớ đến hắn.

Tám năm sau, gặp lại hắn, nỗi lòng bình tĩnh của nàng bị hắn khơi dậy, không thể trầm ổn đối mặt nữa, nhất cử nhất động của hắn, đều trêu trọc cảm xúc thật sâu của nàng.

Nàng nguyên tưởng rằng chính mình là chán ghét hắn. Cũng không biết vì sao, chán ghét lại dần dần biến chất.

Nàng so với chính mình nghĩ đến còn tại để ý đến hắn, tâm ngẫu nhiên co rút, điều đó nói cho nàng biết sự thật, nàng đối hắn động tâm!

Cho dù là thế nàng không nghĩ thừa nhận, nhưng nàng nha, lại chìm đắm đi vào.

Viên Nhật Sơ dùng sức hút lưỡi của hắn, khẽ ăn môi của hắn, khiêu khích hắn, mâu nhi nhiễm lên tình dục, mềm mại đáng yêu ôm lấy hắn.

“Ngươi nói…… Ngươi sẽ không buông tay……" Nàng liếm lưỡi của hắn, đùa giống như vòng quanh vòng quanh, tay nhỏ bé cũng tham nhập vạt áo của hắn, nhẹ vỗ về ngực cường kiện.

Ngón tay khẽ niết nụ hoa nam tính =-=, nhẹ kéo vỗ về chơi đùa, cảm giác được hơi thở thô suyễn của hắn, nàng kiều mỵ nở nụ cười, phấn lưỡi khẽ cắn tai của hắn, hơi thở như lan nói: “Nếu như có một ngày ta yêu ai…Ta cũng sẽ không buông tha cho người đó…"

Không thương liền thôi, nếu một ngày thật sự yêu ai đó, nàng sẽ so với người khác điên cuồng đi yêu, và yêu cầu một chuyện, trừ bỏ nàng, hắn không được yêu những người khác.

Lời nói bá đạo của nàng làm cho Hoàng Phủ Tỉ thấp giọng nở nụ cười, nhìn đôi mắt đẹp nồng đậm dục vọng giữ lấy, hắn dùng lực hôn lấy nàng.

“Có ngươi đóa dã hoa hồng này, có người nào nữ nhân so với được với ngươi?" Mút cái lưỡi thơm tho, hắn ách nói, ngón tay để ở quần dưới hơi hơi dùng sức, đâm vào hoa khâu chật kín. [

“A……" Viên Nhật Sơ thở gấp, đầu lưỡi cùng hắn giao quấn, liếm hút ra nước bọt kích tình, cũng nâng lên đùi phải vòng chặt thắt lưng của hắn, viên mông nhẹ nhàng, cọ xát ngón tay của hắn.

Tay nhỏ bé mềm mại vỗ về chơi đùa trong ngực đi theo dời xuống, đầu ngón tay giống như gãi ngứa đảo qua da thịt của hắn, tham nhập quần lót, sờ lên dục vọng nam tính nóng rực sớm cứng rắn.

“A……" Hoàng Phủ Tỉ thô suyễn, nam tính vì đụng chạm của nàng mà trương lớn hơn nữa, làm cho lớp vải dưới thân buộc vốn buột chặt nay lại bị tạo ra.[

Cảm giác được trong tay nóng, Viên Nhật Sơ nheo mắt, lớp thịt non trong lòng bàn tay nhẹ vỗ về nam tính, thậm chí nhẹ nhàng nắm chặt.

“Aaa……" Hoàng Phủ Tỉ nhịn không được than nhẹ, “Nàng thật sự là tiểu yêu nữ nhiệt tình!" Hắn mút môi của nàng, không cam lòng yếu thế dùng sức kéo quần của nàng xuống. Bàn tay to không hề trở ngại đụng chạm tư hoa mê người, tay lập tức dính đầy yêu dịch ẩm ướt, hắn nhéo đóa hoa mẫn cảm một chút, theo dịch trơn trượt thâm nhập một ngón tay.

“Ừ a……" Viên Nhật Sơ run rẩy, vách tường hoa vì ngón tay dài tiến vào mà co rút lại, hưng phấn không thôi, tay nắm nam tính nhịn không được hơi hơi sử lực.

Lực đạo vừa đúng kia làm cho dục hỏa của Hoàng Phủ Tỉ càng nóng. [

“Sơ Nhi…… Dùng tay nàng qua lại sờ……" Hắn ách thanh mệnh lệnh, ngón tay nhẹ cong, dò lấy thịt hoa trơn mịn.

Viên Nhật Sơ lắc lắc mông hoa huyệt cọ xát ngón tay, tay nhỏ bé cũng vâng theo mệnh lệnh của hắn, qua lại sờ lấy nam tính thô dài.

Nàng cảm giác nam tính trong tay ngày càng nóng, thậm chí càng lớn, làm cho nàng một tay cầm không xong, sau vài cái qua lại, trong lòng bàn tay dính lên mấy phần trù(*) dịch, làm cho tay nàng biến trơn, thiếu chút đem gậy nóng trong tay trượt rớt.

(*) Sền sệt, đậm đặc ~~[Đã lập wed, xin hãy tự mình dùng sức, nói không với việc sao

“Ưm…… Sơ Nhi, lại dùng lực một chút…… Nàng dung tay sờ phía trước……" Một bên hưởng thụ khoái cảm bị tay nhỏ bé đưa đẩy, Hoàng Phủ Tỉ một bên chỉ đạo nàng.[

Mà ngón tay dài ở trong vách tường hoa cũng không đình chỉ động tác, cứ vòng quanh vòng quanh ở trong hoa miệng, rồi đưa đẩy trong thịt hoa mềm mại, thật cẩn thật ma sát lấy vách tường hoa.

Nghe được mệnh lệnh của hắn, tay nhỏ bé biến thành càng dùng sức, thậm chí lấy ngón tay cọ xát dịch trơn trượt thấm ra từ đỉnh nam tính.

“A…… Đúng…… Chính là nơi đó…… Bảo bối…… Nàng giỏi quá……" Hoàng Phủ Tỉ run rẩy, phát ra rên rỉ khêu gợi. [

Hơi thởViên Nhật Sơ cũng biến nóng nảy, rõ ràng là âu yếm hắn, nàng lại đi theo bị ảnh hưởng, thân thể trở nên càng nóng, ở chỗ sâu trong hoa tâm cũng truyền đến một chút cảm giác trống rỗng quen thuộc, làm cho nàng xoay mông, khát cầu càng nhiều. [

“Hoàng Phủ Tỉ……"

“Ta biết……" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuân tâm nhộn nhạo tràn đầy, Hoàng Phủ Tỉ tà khí gợi lên khóe môi.

“Một ngón tay không thỏa mãn được nàng……" [Nói xong, hắn lại tham nhập thêm một ngón, hai ngón tay dài khép lại, ở trong hoa huyệt qua lại ra vào.

“Ha a……" Dài chỉ ra vào hơi chút thỏa mãn hư không của nàng, nàng nheo lại mắt đẹp, viên mông phối hợp đưa đẩy của hắn nhẹ nhàng đong đưa.

Yêu dịch theo ngón tay dài chảy ra càng nhiều, đem chân thon thả nhiễm lên một mảnh dịch ẩm ướt trơn trượt, cũng làm cho ngón tay khi ra vào đều phát ra trạch trạch tiếng nước.

Thanh âm vừa ám muội lại mĩ lãng kích thích tình dục hai người, ngón tay dài đưa đẩy càng nhanh, thậm trí khi đưa đẩy thỉnh thoảng cong lên, kìm lấy vách tường thịt.

Mà ngón cái cũng đi tới hoa châu đỏ tươi phía trước, ngón cái một trận vô tình đè ép, khiêu khích mẫn cảm cực hạn của nàng.

“Ừ a…… A……" Hoa châu non nớt nhất bị đụng chạm, lập tức gây cho Viên Nhật Sơ một trận khoái cảm tê dại, ngón tay dài không ngừng qua lại ra vào, làm cho vách tường thịt bắt đầu từng trận co rút. Khoái ý sâu sắc mãnh liệt làm cho nàng không thể khống chế được, tay cầm lấy gậy nóng thô dài dùng lực nữa, rất nhanh làm đưa đẩy nóng cháy thô dài.

Hoàng Phủ Tỉ hơi hơi nhíu mi, thân thể hưởng thụ khoái ý thư sướng, ngón tay dàiở trong thủy huyệt đưa đẩy tốc độ cũng nhanh hơn, ngón cái dùng sức kèm nén hoa châu.

Mà tay kia thì cũng dùng sức kéo quần áo trên thân nàng xuống, đem yếm kéo ra, dùng sức cầm lấy một đoàn tuyết nhũ sớm sưng lên.

Ngón tay niết đè nhũ thịt phiếm hồng, thỉnh thoảng kéo đẩy nhũ tiêm khoẻ mạnh, lần nữa kích thích mẫn cảm của nàng, muốn nàng hoàn toàn hỏng mất.

“A a……" Viên Nhật Sơ lãng thanh yêu kiều, thân thể mẫn cảm nháy mắt phiếm lên đỏ ửng, yêu dịch ẩm ướt nóng nháy mắt theo ở chỗ sâu trong hoa tâm trào ra.

Mà Hoàng Phủ Tỉ cũng nhanh chóng rút ngón tay ra, cởi bỏ quần lót, dục vọng trong hai chân sớm phát tím, đỉnh thấm ra từng giọt dịch trơn trượt. Hắn đẩy đùi trắng mịn ra, đem chân nàng gác ở trên khuỷu tay, nóng thiết để ngay đóa hoa ẩm ướt, lui mông thẳng lưng, dùng sức tiến vào hoa huyệt.

“A a –" Hắn mạnh mẽ xâm tiến vào làm cho vách tường hoa đang cao trào nháy mắt buộc chặt, cũng đem Viên Nhật Sơ đẩy vào hố cực sâu khoái cảm.

Vách tường thịt chật kín lại ẩm ướt nóng, đem nam tính gắt gao hấp buộc, chảy ra yêu dịch cũng đại lực cọ rửa đỉnh nam tính.

Mới mai nhập một cái, khoái cảm hấp quấy thật sâu làm chon am tính sớm mau bùng nổ nháy mắt hỏng mất, Hoàng Phủ Tỉ thô rống một tiếng, nóng rực bạch dịch lập tức phun trào ra.

“A!" Chất lỏng nóng rực đem vách tường hoa nướng đến rất nóng, cũng kéo dài dư vị cao trào, thân mình Viên Nhật Sơ run rẩy, vách tường thịt co rút nhanh, yêu dịch ba ba trào ra.

Yêu dịch ẩm ướt nóng không được nhanh cọ rửa nam tính, hơn nữa vách tường hoa nhanh co rút bao vây kích thích Hoàng Phủ Tỉ, nam tính chưa mềm xuống nháy mắt cứng rắn lên, bổ sung cho hoa huyệt ẩm ướt nóng.

Hắn di động hẹp mông rất nhanh đẩy cắm vào thủy huyệt, hưởng thụ khoái cảm mất hồn, nam tính ra vào càng mãnh liệt.

“A…… Không……" Quá nhiều khoái cảm làm cho Viên Nhật Sơ cảm thấy choáng váng nặng nề, mà thân thể cũng không tự chủ hưởng thụ.

Vách tường thịt ẩm ướt nóng co rút lại, theo hắn ra vào, giống như đang kìm lấy nam tính, gây cho hai người càng nhiều khoái ý.

Mà hai luồng tuyết nhũ mềm mại vì hắn ra vào va chạm mãnh liệt mà chớp lên chớp sớm, lắc ra làn sóng xinh đẹp, hai đóa hồng môi trên nhũ trắng run rẩy kiều diễm.

Tay Hoàng Phủ Tỉ bắt lấy một đoàn nộn nhũ, ngón tay dùng sức xoa lấy, làm cho chúng nó ở trong tay sưng đỏ biến hình, lưu lại dấu vết lãng mĩ.

Mà nóng thiết cũng mãnh liệt ở trong hoa huyệt rung động, yêu dịch không được xói vào nam tính, đem nóng thiết nhiễm đến ẩm ướt lại hồng, vách tường hoa dầy đặc gắt gao hấp lấy hắn, làm cho hắn ra vào càng điên cuồng. “Không…… A……" Viên Nhật Sơ nhẹ ngâm, quá nhiều khoái ý chuyển thành đau khổ, lại làm cho nàng cảm thấy tê đại cực sâu sắc.

Tầng tầng tình triều không ngừng bao phủ nàng, mà hắn lại tiến lên càng dũng mãnh, làm cho nàng không bao giờ nữa có thể thừa nhận càng nhiều.

Nàng nhịn không được tay nghĩ đẩy ra hắn, đầu ngón tay ở trên ngực xước qua tạo thành vết cào, lưu lại máu.

Trên ngực truyền đến đau đớn làm cho Hoàng Phủ Tỉ ra vào càng kịch liệt, giống như phải đem nàng chơi hư giống nhau, không chút lưu tình qua lại đâm rút.

“Ô……" Viên Nhật Sơ khóc, rên rỉ trở nên nhỏ nhất, rốt cục rốt cuộc chịu không nổi nhiều khoái cảm như vậy, lập tức hôn mê, nhưng hoa vách tường vẫn đang co rút lại, đè ép nam tính đang đưa đẩy.

Hoàng Phủ Tỉ dùng sức niết đè hai luồng miên nhũ, thô dài tím hồng qua lại ra vào hoa huyệt, tư tư yêu dịch bị quấy ra, trơn bóng ra vào của hắn. Thẳng đến hắn cảm thấy bên hông một trận tê dại, hắn ra vào càng cuồng liệt, tay lại dùng lực hơn nữa, đem hai đóa hoa hồng bài trừ ở trong khe hở.

“Ừ a……" Mãnh liệt tiến vào một cái, nam tính vùi vào trong hoa huyệt đang kịch liệt co rút, thân mình hắn run rẩy, ngửa đầu thô rống, mới cam tâm đem bạch dịch nóng rực phun nhập hoa hồ.

Hoàng Phủ Tỉ thô thở gấp, nhìn thiên hạ dưới thân sớm ngất, hắn thương tiếc cười, khẽ hôn môi của nàng.

Rút ra nam tính mềm nhũn, hắn nhặt cái áo yếm lên đem dịch trơn trượt ở hạ thể hai người lau khô, thay nàng mặc quần áo, liền ôm lấy nàng, tính đi vào phòng phía trước. Đi được vài bước, hắn dừng lại cước bộ, nhìn về phía bên đại thụ.

“Đại tẩu, ngươi thưởng thức đủ đi?" Hắn lạnh nhạt nói nhỏ. Từ lúc hoan ái đến một nửa, hắn liền phát hiện có người tới.

Nhưng hắn không tính đình chỉ, hắn nghĩ yêu bảo bối trong lòng, cũng tính làm cho người tới hết hy vọng.

Đường Vân Vân theo cây cổ thụ phía sau đi ra, ai oán nhìn hắn.

“Huynh, huynh có thể nào đối muội như vậy……" Nàng khóc chất vấn hắn.

Hoàng Phủ Tỉ ôn nhã cười, vẻ mặt lạnh nhạt lại xa cách.

“Đại tẩu, đệ cùng Sơ Nhi là vợ chồng, hoan ái là bình thường, nhưng thật ra đại tẩu ở một bên rình coi cũng không tốt đâu."

Đường Vân Vân chịu không nổi lạnh nhạt của Hoàng Phủ Tỉ, nhịn không được tiến lên muốn chạm vào hắn.

Hoàng Phủ Tỉ ôm Viên Nhật Sơ nhanh chóng lùi bước, khuôn mặt anh tuấn trở nên nghiêm khắc. “Đại tẩu, thỉnh tẩu tự trọng." Hắn đối nàng đã chứa nhiều tha thứ dễ dàng, tính nhẫn nại đã đến cực hạn.

Đường Vân Vân cắn môi, chỉ trích lại oán hận xem xét hắn. “Tỉ ca ca, muội yêu huynh như vậy, huynh làm sao có thể đối với muội như vậy…… Huynh không hề yêu muội sao?"

“Theo từ khi tẩu trở thành đại tẩu của đệ, đệ đối với tẩu cũng chỉ còn lại phần kính trọng của một tiểu thúc đối với đại tẩu, về phần khác, không có."Hoàng Phủ Tỉ nói đến vô tình, đối với người không thương, hắn không nên đa tình.

“Hiện tại, trong tim của đệ chỉ có Sơ Nhi, đại tẩu, đại ca thực yêu tẩu, tẩu nên quý trọng." Hắn không hề nhiều lời, ôm Viên Nhật Sơ xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Tỉ vô tình, Đường Vân Vân nhịn không được khóc rống, “Không……" Nhìn bóng lưng vô tình của hắn, Đường Vân Vân nhịn không được khóc rống, “Huynh không thể đối với muội như vậy……"

Nàng thương hắn như vậy, hắn có thể nào như vậy đối nàng? Không! Nàng không tin Tỉ ca ca không hề yêu nàng, nàng không tin……

Tỉ ca ca nhất định là còn tại giận nàng, hắn nhất định giận nàng gả cho người khác, cho nên mới như vậy đối với nàng.

“Muội không tin, huynh là yêu ta, là yêu ta……" Đường Vân Vân thì thào tự nói, “Chỉ cần không có Viên Nhật Sơ, huynh sẽ trở lại bên người ta! Chỉ cần không có Nhật Sơ……"

Đường Vân Vân nở nụ cười, vẻ mặt điên cuồng lại chấp nhất.

Chỉ cần nàng biến mất, Tỉ ca ca sẽ trở lại bên người nàng……

“Hi…… Chàng không cần như vậy…… Rất ngứa……" Viên Nhật Sơ nằm úp sấp ở trên giường, gáy né tránh môi đang nhấm nháp bên gáy, hơi thở trở nên suyễn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm lên một chút hồng nhạt.

“Nàng không vui sao?" Hoàng Phủ Tỉ dán tại trên người nàng, bàn tay to tham tiến vạt áo, cầm lấy nộn nhũ trắng mịn.

“Vậy nàng như thế nào cứng rắn?" Hắn cắn gáy ngọc tuyết trắng, đùa cợt nàng, ngón tay nhẹ dắt nhũ lôi.

Vừa tắm rửa qua đi nàng rất thơm, tóc ẩm ướt thấm ướt áo đơn, làm cho da thịt mềm mại dán vào vải dệt, xem ra rất mê người.

“A……Chàng xoa như vậy…… Đâu có thể nào không cứng rắn……" Viên Nhật Sơ khẽ suyễn, nheo mắt tức giận nhìn hắn.

Bộ dáng mê người kia làm cho tình dục Hoàng Phủ Tỉ bừng bừng phấn chấn, một khi thừa nhận thương hắn, nàng không hề lạnh như băng, không hề quật cường, đối mặt hắn, luôn biểu lộ mị tư mê người, làm cho hắn lúc nào cũng đều muốn gục nàng.

“Nàng cái tiểu yêu cơ này, thực biết dụ hoặc nhân." Cúi đầu hôn lấy nàng, đầu lưỡi tham nhập cái miệng nhỏ nhắn, làm càn liếm hút, mà bàn tay to nắm nộn nhũ cũng xoa bóp thịt tuyết trắng, đối với xúc cảm trắng mịn nõn nà cực kỳ yêu thích, đầu ngón tay chơi đùa đỏ dâu trên ngực.

“Ừ……" Viên Nhật Sơ khẽ ngâm, phấn lưỡi hùa đón hắn, cùng hắn giao triền liếm mút.

“Dụ hoặc chàng sao? Ưm?" Nàng nhẹ ngữ, tay nhỏ bé dò đi xuống, cách quần áo vỗ về nóng rực của hắn.

Hoàng Phủ Tỉ nhẹ hấp ngụm khí, “Nàng thật sự là cái yêu nữ!" Hắn hôn càng kịch liệt, bàn tay to thô lỗ kéo áo đơn tuyết trắng ra.

“Thiếu gia!" Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm xấu hổ của A Toàn.

“Chuyện gì?" Bị quấy rầy, Hoàng Phủ Tỉ không hờn giận nhíu mày, nhưng môi lại vẫn mút hút cánh môi mềm mại, bàn tay to qua lại âu yếm thân mình trắng mịn.

Nghe được bên trong truyền đến tiếng thở dốc, mặt A Toàn càng hồng, lắp bắp rất nhanh nói xong. “Lão, lão gia tìm người, muốn người lập tức đến thư phòng gặp lão gia."

Phụ thân tìm hắn? Mặt tuấn tú nhăn càng nhanh, Hoàng Phủ Tỉ bất đắc dĩ đứng dậy, khẽ liếm cánh môi sưng đỏ, “Nàng ngoan ngoãn ở trên giường chờ ta, ta lập tức quay lại."

“Ừ……" Viên Nhật Sơ nhẹ thở rồi ngồi dậy, áo đơn sớm bị cởi bỏ, ngực nhũ tuyết trắng đi theo thân thể của nàng động đậy, tóc đen xả xuống che khuất hai đóa hồng môi.

Bộ dáng thanh thuần lại gợi cảm làm cho thân thể Hoàng Phủ Tỉ càng nóng, nhịn không được cúi đầu dùng sức hôn nàng, đem môi của nàng hôn lại hồng lại xưng.

“Chết tiệt! Hiện tại đừng dụ hoặc ta." Hắn cắn răng gầm nhẹ.

“Thiếp nào có?" Viên Nhật Sơ vô tội nháy mắt, phấn lưỡi khẽ liếm cánh môi một chút, lại chậm rãi thu hồi.

Còn nói không có? Hoàng Phủ Tỉ trừng mắt Viên Nhật Sơ, thật muốn trực tiếp ăn nàng.

“Thiếu gia, lão gia đang đợi người nha!" Ngoài cửa A Toàn khẩn trương thúc giục.

Thở sâu, Hoàng Phủ Tỉ nhịn xuống dục hỏa, rất nhanh mặc quần áo. “Chờ ta trở lại, lại chậm rãi với chơi vời nàng."

“Thiếp chờ chàng." Nàng cười đến mê người cực điểm. Hoàng Phủ Tỉ lại hít sâu, xoay người bước nhanh rời đi.

“Hi!" Thấy hắn chật vật rời đi, Viên Nhật Sơ khanh khách cười khẽ, nhặt lên áo đơn mặc vào, vén tóc lên, lại nghe đến thanh âm mở cửa. “Như thế nào lại trở về……"

Nàng quay đầu, nguyên tưởng rằng là Hoàng Phủ Tỉ, nhìn đến người tới lại kinh ngạc nhíu mày. “Hoàng Phủ phu nhân, có việc sao?"

Viên Nhật Sơ nhìn Đường Vân Vân, phát hiện mặt nàng tái nhợt, mắt đẹp thâm trầm nhanh nhìn chằm chằm nàng, nàng nhịn không được nhíu mày, cảm thấy có điểm không đúng.

“Sắc mặt ngươi rất tệ, thân thể không thoải mái sao?" Nàng xuống giường, không thói quen chỉ mặc áo đơn cùng người ngoài nói chuyện, đi đến tủ quần áo phía trước, cầm lấy áo khoác mặc vào.

Mặc quần áo khi, chậm chạp không có nghe đến thanh âm Đường Vân Vân, nàng vừa nhấc đầu, lại xuyên thấu qua gương đồng nhìn đến Đường Vân Vân cầm bả đao đứng ở nàng phía sau, nàng cả kinh, chạy nhanh né tránh! Một đao vồ hụt, Đường Vân Vân càng kích động, nắm chặt đao, nàng oán hận nhìn Viên Nhật Sơ.

“Viên Nhật Sơ, ngươi đáng chết!"

“Đường Vân Vân!" Viên Nhật Sơ nhìn nàng, “Ngươi điên rồi có phải hay không? Bình tĩnh một chút!"

Nàng một bên rống to, một bên hiện lên công kích của Đường Vân Vân.

“Đi tìm chết! Ngươi đi chết —" Đường Vân Vân điên cuồng gào thét: “Chỉ cần ngươi chết, Tỉ ca ca sẽ trở về bên người ta, đều là ngươi…… Đều là lỗi của ngươi……"

Đường Vân Vân vẻ mặt điên cuồng, kích động đánh về phía Viên Nhật Sơ, Viên Nhật Sơ nhíu mày, lần này không tránh, ở Đường Vân Vân tiến đến gần, nàng cầm tay nàng ta, muốn cướp đi đao trên tay nàng ta.

Vốn tưởng rằng Đường Vân Vân thân mình yếu đuối, chính mình có thể dễ dàng khống chế nàng, nhưng nàng xem nhẹ Đường Vân Vân, hiện tại nàng ta trong trạng thái điên cuồng kích động, khí lực so với bình thường cũng lớn hơn nhiều. Hai người dùng sức cướp đao, trong thôi đẩy giãy dụa, ánh nến trên bàn bị ngã, lửa từng chút từng chút châm lên khăn bàn hoa mỹ.

“Đường Vân Vân, ngươi bình tĩnh một chút!" Viên Nhật Sơ rống to, ngay tại lúc đoạt được cây đao, thì lại bị nàng ta cắn vào tay.

“A!" Viên Nhật Sơ ăn đau, theo bản năng buông tay ra.

Đường Vân Vân nhanh chóng hướng đao đánh về phía nàng, “Viên Nhật Sơ! Ngươi đi chết!"[
Tác giả : Nguyên Viện
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại