Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 39

Lạc Vĩ Vĩ từ nhỏ đến lớn đều chưa bao giờ ngừng hoài nghi mình không phải do ba mẹ sinh ra cả. Lý do rất đơn giản, cũng bởi vì sự tồn tại của Lục Thi Duy. Bởi vì có Lục Thi Duy, rõ ràng cô là con gái duy nhất, nhưng từ nhỏ đã được đối xử khác biệt. Ngay từ đầu cô không hiểu, phẫn nộ, theo năm tháng trôi qua, cô đã thay đổi rất bình tĩnh rồi, chết lặng. Song khi sáng sớm nhận được điện thoại của mẹ già, cô lại một lần nữa cảm thấy thật sự không thể tiếp nhận được việc này.

"Mẹ..." Lạc Vĩ Vĩ muốn nói lại thôi.
Mẹ Vĩ Vĩ mới sáng sớm đã ra biển chạy bộ, tiếng nói cùng với tiếng sóng biển, nghe vào như sinh ra chút ý thơ, "Hai đứa phải cố gắng ở chung nghe chưa, chăm sóc đối phương thật tốt, đã nghe chưa?"
"Không được! Nhất định không được! Chuyện này con không đồng ý!" Lạc Vĩ Vĩ gần như gào lên. Sao có thể để Lục Thi Duy đến nhà cô ở chứ? Không giống những lần trước phát sinh tình huống đặc biệt mà ngủ lại, mà đến nhà cô ở! Hơn nữa phải ở thật lâu! Đương nhiên cô không thể đồng ý, kiên quyết không thể đồng ý!
Giọng nói của mẹ Vĩ Vĩ nghe vẫn rất ý thơ: "Cái gì? Con nói cái gì mẹ nghe không rõ, vừa rồi tín hiệu không tốt lắm."
Lạc Vĩ Vĩ đành phải tiếp tục gào thét: "Con nói không được!"
"Cái gì? Ôi, con đáp ứng là được rồi. Chờ chút nữa dì Liêu của con có lời muốn nói với con." Mẹ Vĩ Vĩ nói xong đưa điện thoại cho mẹ Lục, nghĩ thầm nhóc con, còn dám nói không với mẹ cô sao?
"Con không đồng ý!" Lạc Vĩ Vĩ bên tai không hiểu sao có chút nóng lên, vừa nghe thấy giọng nói của mẹ Lục từ trong ống nghe truyền ra, lập tức lại thay đổi giọng nói khác: "Dì Liêu, dì ở bên đó chơi vui không ạ? À... Con với Lục Thi Duy đều rất tốt, yên tâm đi ạ, mọi người chơi vui vẻ, đừng có nhớ thương bọn con."
Mẹ Lục nói: "Đây không phải đến cuối năm rồi sao, các con phải được thường tăng ca, Tiểu Duy ở nhà một mình dì có chút lo lắng. Mẹ con muốn cho Tiểu Duy đến cho con ở, hai đứa cũng là bạn mà, còn có thể chăm sóc, ăn uống với nhau mỗi ngày. Nhưng mà dì sợ nó phiền con, nên muốn hỏi ý của con một chút."
Lạc Vĩ Vĩ cười khổ: "Không phiền ạ... Con cũng ở có một mình, nếu cậu ấy đồng ý là được rồi, còn có thể có người nấu cơm cho con nữa." Cô trái lương tâm mà khách khí một chút, cho rằng sẽ có kỳ tích gì đó xuất hiện, sự thật chứng minh cô suy nghĩ nhiều quá, mẹ Lục đang chờ cô nói những lời này đây này, làm sao có thể bỗng nhiên thay đổi. Cô thật sự tự đào hố cho mình nhảy xuống mà...
Cúp điện thoại, Lạc Vĩ Vĩ vẫn còn tự trách, vì sao không từ chối mẹ Lục? Nhỡ đâu Lục Thi Duy thật sự vào ở, bản thân mình đâu ngày sống dễ chịu? Bình thường đi làm về nhà với Lục Thi Duy đã □□ giờ rồi, về nhà còn phải gặp nàng? Bình thường ngẫu nhiên nói chuyện tranh cãi cấu véo một chút là lạc thú, về nhà còn ầm ĩ là muốn bức tôi chết hay sao?
Nhưng mà vừa rồi mẹ Lục nhờ cậy cô, cô rất khó từ chối. Mẹ Lục còn khen cô một chút, còn khen đến tận trời cao, sao cô có thể nhẫn tâm từ chối cơ chứ. Đợi đến lúc cô kịp phản ứng không nên đồng ý, điện thoại đã dập máy.
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy rất tổn thương, than thở mà trang điểm chuẩn bị đi làm. Trong lúc đó trong đầu hiện lên một ý niệm, khiến cô lộ ra dáng vẻ tươi cười. Cô nghĩ, Lục Thi Duy ghét cô như vậy, nên cũng sẽ không đáp ứng đề nghị của người lớn nhỉ? Điều này nhất định chỉ là người lớn một bên tình nguyện mà thôi, Lục Thi Duy cũng rõ tình hình, bằng không khẳng định còn phản ứng kịch liệt hơn cô.
Nhưng gần đây Lục Thi Duy có chút không bình thường, thỉnh thoảng còn lấy lòng mình. Lạc Vĩ Vĩ lại nhíu mày. Thân là con gái, cô phát hiện mình rõ ràng không có cách nào nhìn thấu những cô gái khác, trong nháy mắt có chút cảm giác bị thất bại. Nhưng cô không có đêm Lục Thi Duy thay đổi để ở trong lòng, cô cho rằng Lục Thi Duy về chuyện này ít nhất cũng cùng một phe với, cho đến khi cô nghe thấy mở cửa khóa ngoài cửa truyền đến
Cô cho rằng, luôn luôn là cô cho rằng.
Ban đêm cô khóa trái cửa chính, cho nên người ở phía ngoài cũng không làm gì được. Cô lờ mờ đoán được là ai, hơn nữa hối hận không thay đổi ẩn chỗ giấu chìa khóa, vì thế lúc ở cửa cũng không thể khống chế được tâm tình, thốt ra: "Fuck (*)! Cậu cầm cả nhà cậu đến sao?"
(*) Nguyên văn我擦 có nghĩa là fuck, oh shit, . . .
Lục Thi Duy vẻ mặt vân đạm phong khinh, sai khiến Lạc Vĩ Vĩ: "Giúp tôi cầm hai cái vali này vào đi, còn rất nhiều thứ còn chưa mang, chủ nhật tranh thủ đi lấy là được."
"Cậu làm gì thế? Mang hành lý tới nhà tôi làm gì?" Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm cậu cũng nhanh quá rồi đó... Chân trước vừa tắt điện thoại, chân sau người đã đến rồi.
"Mẹ cậu chưa nói với cậu sao? Từ hôm nay trở đi tôi phải chuyện vào ở với cậu." Lạc Vĩ Vĩ không giúp nàng cầm vali, Lục Thi Duy đành tự mình động thủ, căn phòng khách kia nàng ở hai lần, ở rất hài lòng, cho nên khi nghe nói có thể đến ở, nàng gần như sắp xếp hành lý suốt đêm.
Fuck! Lạc Vĩ Vĩ lại nhịn không được mắng một câu trong lòng, cái này nào có thèm để ý đến ý kiến của cô đâu chứ? Hoàn toàn là mọi người đã nhất trí thông qua hết cả rồi, sau đó thông báo cô một tiếng mà thôi!
Lạc Vĩ Vĩ ngăn không được Lục Thi Duy, đành phải đi theo sau lưng nàng nói: "Tôi không có đồng ý cho cậu chuyển vào."
Lục Thi Duy nghe xong dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm vào cô vài giây sau đó nói: "Cậu có tin tôi nói cho mẹ cậu biết hay không?"
Lạc Vĩ Vĩ cam chịu số phận mà cúi đầu xuống, lại bị mẹ ruột hãm hãi. Cô cảm thấy có chút không quyến luyến cuộc đời này nữa...
"Phòng khách không có tủ quần áo, quần áo của tôi có thể treo trong ngăn tủ của cậu chứ?" Lục Thi Duy tuy đang dò hỏi... nhưng nàng hoàn toàn không cho Lạc Vĩ Vĩ thời gian trả lời, mà trực tiếp cầm quần áo trực tiếp đi vào phòng Lạc Vĩ Vĩ.
"..." Lạc Vĩ Vĩ lại cùng đi vào, dựa khung cửa ai thán: "Cậu đem quần áo qua phòng tôi, tôi đóng cửa phòng ngủ thế nào đây hả?"
Động tác treo quần áo của Lục Thi Duy dừng lại một chút, suy nghĩ một chút nói: "Cậu không đóng cửa không được sao?"
Lạc Vĩ Vĩ cả buổi không có lên tiếng. Thật ra cô ở một mình, căn bản không có thói quen đóng cửa ngủ, nhưng Lục Thi Duy chuyển đến đây ở, cô theo bản năng mà muốn đóng cửa mà thôi.
Lạc Vĩ Vĩ biết giãy giụa nữa cũng phí công, dứt khoát thỏa hiệp: "Được rồi, cậu có thể để đây, nhưng trước đó phải rõ ràng, không cho cậu can thiệp cùng ảnh hưởng cuộc sống của tôi."
Lục Thi Duy nhìn cô nói: "Cậu cảm thấy có chuyện đó sao?"
Lạc Vĩ Vĩ thở dài, cảm giác mình lúc này nói cái gì cũng dư thừa cả, nhưng lại chưa từ bỏ ý định, cô hỏi Lục Thi Duy: "Không phải cậu ghét tôi sao, chê tôi miệng thiếu nợ sao?" Lạc Vĩ Vĩ hy vọng Lục Thi Duy cũng là bị người lớn ép buộc nên mới đến đây ở cỡ nào.
Nhưng mà Lục Thi Duy nói: "Đúng rồi, cho nên tôi mới muốn chuyển đến để làm cậu câm miệng, không cho cậu khỏe mạnh."
"..."
xxxx
Tùy Tâm nghe nói Lạc Vĩ Vĩ bị ép ở chung với Lục Thi Duy, cười đến ngửa tới ngửa lui, cả buổi hiếm khi nhiệt tình hơn bình thường. Đợi đến lúc hơi khí thuận một chút, mới an ủi Lạc Vĩ Vĩ: "Đây không phải rất tốt sao, ít nhất cậu buổi tối về nhà có cơm ăn rồi. Cuối cùng cũng không cần ăn ở ngoài nữa, tốt cho thân thể."
Lạc Vĩ Vĩ nói: "Buổi tối mình bình thường không về nhà ăn."
Tùy Tâm nghĩ lại cũng thế, Lạc Vĩ Vĩ là tâm phúc của các sếp, buổi tối thường xuyên có tiệc xã giao, "Vậy chủ nhật cậu không nghĩ lúc ra ngoài cũng có thể có cơm nóng hổi để ăn sao, cũng không phải rất tốt sao?"
"Tốt cái gì, cậu cho rằng cậu ta sẽ tốt bụng nấu cơm cho mình à? Cậu quả nhiên vẫn là quá đơn thuần..." Thời điểm sinh nhật Lạc Vĩ Vĩ lần trước, Lục Thi Duy nấu mì trường thọ cho cô khiến cô có chút cảm động, nhưng mà, thẳng đến ngày hôm sau Lục Thi Duy rời đi, cái bọc mì cái bát cùng cái nồi dùng để nấu mì vẫn còn để đó y nguyên. Lạc Vĩ Vĩ nói, cậu nấu xong sao không chà nồi hả? Lục Thi Duy không phục, sao cậu ăn xong rồi sao không biết rửa bát? Người sau phủi mông chạy lấy người, người trước đành phải vừa mắng vừa ha ha cười khổ mà rửa chén.
Tùy Tâm vừa định hỏi vì sao Lục Thi Duy bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng hai cô: "Hai người vừa mới nói tôi cái gì đấy?" Lục Thi Duy chẳng qua thời điểm đi ngang qua nơi này nghe các cô nhắc đến tên mình, nhưng là không thể cụ thể đang nói cái gì, có lẽ cũng chẳng phải điều gì tốt.
Tùy Tâm cười nói: "Nói cậu dọn đến nhà Vĩ Vĩ ở, cậu ấy có lộc ăn có thể ăn cơm cậu nấu."
Lục Thi Duy nhìn nhìn Lạc Vĩ Vĩ: "Tôi đâu có đáp ứng bao cơm cậu đâu."
Lạc Vĩ Vĩ bĩu môi, "Tôi đâu có muốn ăn chứ!"
"Cậu nói đó nha, cũng đừng đổi ý." Lục Thi Duy nói xong cười tránh ra, dường như tâm tình đặc biệt tốt.
Vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ vẫn quật cường, nghĩ thầm tôi sống một mình lâu như vậy rồi, còn có thể chết đói?
Tùy Tâm nhìn Lạc Vĩ Vĩ lúc này như con gấu, nhịn không được cảm tưởng: "Nhìn hai cậu như bây giờ, mình lại nhớ tới lúc chúng ta hồi đại học ấy."
"Nhớ tới cái gì?" Bởi vì bản thân Lạc Vĩ Vĩ trí nhớ không tốt, cho nên mỗi khi Tùy Tâm nhắc đến lúc trước cô đều đặc biệt cảm thấy hứng thú, chẳng qua đối với mức độ chân thật của sự kiện cô giữ nguyên không cho ý kiến.
Tùy Tâm nói: "Nhớ tới có một lần mình nấu một gói mì tôm, sau đó mấy tên khốn các cậu nhìn mình thèm thuồng, mình liền cho mỗi người một miếng, chờ lúc bát về tay mình, cũng chỉ còn súp..." Tùy Tâm nói đến đây, nhịn không được nhìn qua Lạc Vĩ Vĩ một lần, nghĩ tới những hình ảnh thê thảm kia, cô liền nhịn không được sầu bi.
"Mình nhất định là ăn ít nhất." Lời nói này của Lạc Vĩ Vĩ rất hùng hồn, bởi vì cô đối việc này không có ấn tượng gì cả.
Tùy Tâm trừng cô: "Cút đi! Cậu uống súp cũng uống hơn phân nửa đó chứ!"
"..." Lạc Vĩ Vĩ đã im lặng trong chớp mắt, "Đợi một chút, việc này cùng mình với Lục Thi Duy có liên qua gì?"
Tùy Tâm lại nở nụ cười, híp mắt hèn hạ ti tiện mà nhỏ giọng nói: "Lục Thi Duy ở nhà của cậu thật sự là chuyện tốt, không phải cậu không tự trọng một ngày không cấu véo liền toàn thân khó chịu sao, lúc này vừa vặn cho các cậu cấu véo đã luôn. Để cậu ấy trị cho cậu, ha ha ha ha..."
"ĐM, đây là lời bạn thân nên nói sao?" Lạc Vĩ Vĩ cảm khái, đây thật sự là bạn thân... Thật là bạn thân.
"So với đó, hình như bây giờ mình thích Tiểu Duy hơn một chút rồi đó." Tùy Tâm tiếp tục trêu tức cô.
Lạc Vĩ Vĩ quả nhiên làm ra vẻ tức giận ngồi dậy bỏ đi, Tùy Tâm lại kéo cô ngồi xuống, "Đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, mình còn yêu cậu mà. Đúng rồi, có phải sinh nhật Tiểu Duy sắp tới rồi hay không, là ngày nào vậy?"
"Không biết!" Lạc Vĩ Vĩ thở phì phì nói, lời còn chưa dứt lại bổ sung một câu: "Ngày 21 tháng 12!"
Nói xong hai người đều sửng sốt một chút.
Tùy Tâm cảm thấy Lạc Vĩ Vĩ luôn vừa nhắc tới Lục Thi Duy liền phát cáu, thật ra bên trong vẫn quan tâm Lục Thi Duy nha, chỉ sợ cậu ta sinh nhật của mình cũng không nhớ rõ, nhưng Lục Thi Duy lại nhớ rõ như vậy, quả nhiên tình cảm thanh mai trúc mã nha.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại