Bôn Nguyệt

Chương 19: Tâm ý

Edit : Ong MD

Beta : Vô Phương

Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau lên đường, Liễu Sao vẫn đắm chìm trong vui sướng, nàng cố ý đeo chiếc vòng vỏ sò ra bên ngoài, đi xuống lầu, vừa khéo gặp Vạn Vô Tiên tôn, Thương Ngọc Dung và Tô Tín đứng ở cửa lớn nói chuyện. Trong thời gian này, Liễu Sao quan sát mới phát hiện thật ra Vạn Vô Tiên tôn là một ông lão hiền hoà, thân thiết, cũng không hay khiển trách nặng nề đám tiểu bối, các đệ tử đều rất tôn kính ông ấy. Liễu Sao vội đi qua hành lễ, ân cần thăm hỏi.

Vạn Vô Tiên tôn thu lại khuôn mặt u sầu, cười ha hả hỏi: “Liễu nha đầu, đi như vậy có phải mệt chết rồi không?"

Từ lúc xuất phát khỏi Thanh Hoa cung, mọi người gấp rút lên đường nên rất phong trần mệt mỏi. Phương tiện di chuyển của Tiên môn là ngự kiếm, Lạc Ca đặc biệt sắp xếp mấy đệ tử mang theo đám người Liễu Sao. Liễu Sao chưa từng ngự kiếm nên lúc nào cũng phải duy trì sự cân bằng, do đó càng cảm thấy thật sự mệt mỏi, nhưng nàng vẫn khôn ngoan lắc đầu: “Không có ạ, chỉ cần sớm tìm được ma anh ấy thì tốt rồi."

“Ngoan." Vạn Vô Tiên tôn khen ngợi.

Liễu Sao vốn nói lời này cho ông lão hài lòng, nhưng nghe vậy cũng có chút xấu hổ, liếc mắt lại thấy Thương Ngọc Dung đang nhìn mình chằm chằm, liền giả lả cười hỏi: “Quý phi nương nương, nhìn gì vậy?"

Thương Ngọc Dung nhìn chằm chằm cần cổ nàng, giọng điệu nửa vui đùa nửa ngạc nhiên: “Chiếc vòng vỏ sò này của tiểu Liễu Sao nhi rất đặc biệt, đã lâu lắm rồi Đông hải không có loại vỏ sò song sắc thuần khiết như vậy."

Cuối cùng cũng được người khác nhìn thấy, Liễu Sao ưỡn ngực làm bộ không thèm để ý: “Thật sao."

Thương Ngọc Dung lắc lắc cây quạt: “Đúng là thiếu gia, ngay cả thứ này cũng tìm được."

Lời này vừa thốt ra, hàng đống ánh mắt khó chịu nhìn sang bên này, ả võ đạo này có năng lực gì lại có thể khiến Lạc Ca đặc biệt đi lấy vỏ sò song sắc cho ả ta! .

Lạc Ca? Liễu Sao nhếch miệng, từ ngày nghe được cuộc nói chuyện giữa y và Thương Ngọc Dung, mỗi lần nhìn thấy y, Liễu Sao chỉ muốn nhào lên mắng cho đã mà thôi. Đáng tiếc nàng cũng hiểu, nếu thật sự vạch mặt mình lẫn y trước mặt mọi người thì đừng nói không có người tin tưởng, đồng tình với mình, chỉ sợ là càng khiến nàng bị bài xích nhiều hơn mà thôi, vì vậy nàng đành phải nén giận.

Thấy sắc mặt nàng không tốt, Tô Tín thân thiết nói: “Liễu Sao sư muội, hay là hôm nay ta ngự kiếm đưa muội đi nhé?"

“Chuyện giao cho đệ làm đã sắp xếp xong hết chưa? Thiếu gia đang chờ đệ trả lời kia kìa," Thương Ngọc Dung dùng cây quạt đẩy Tô Tín ra, lại ra vẻ vô cùng thân thiết ôm vai Liễu Sao, “Tiểu Liễu Sao nhi đừng sợ, có Thương ca ca mang muội đi rồi."

Mọi người đã quen thấy y làm ra dáng lả lơi, đùa cợt, nên ai nấy đều bật cười, chỉ có Liễu Sao hiểu rõ nhất ngoài mặt y cố ý cướp người chọc cười mọi người nhưng trên thực tế là nghe lời Lạc Ca, đề phòng nàng tiếp cận Tô Tín mà thôi! Nếu không phải tự nàng biết được nguyên nhân thì cũng bị y lừa gạt rồi! Không thể tưởng được cái người cả ngày cười tít mắt, vác bộ dạng không đứng đắn, lại là người giống như Lạc Ca, tâm tư đều thâm sâu như nhau, thật sự là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!

Liễu Sao tức giận, muốn nghĩ biện pháp trả thù y, bỗng nhiên sàn gác phía sau vang lên tiếng bước chân, Tạ Lệnh Tề cùng Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng đi xuống lầu dưới. Tạ Lệnh Tề vấn an Vạn Vô Tiên tôn trước, Tiên tôn rất hài lòng với người đệ tử này, ân cần hỏi han vài câu. Đỗ Minh Trùng thấy Liễu Sao liền chột dạ nhìn sang chỗ khác, bởi vì Lạc Ca nên y sợ Liễu Sao nhân cơ hội này trả thù mình, bởi vậy đã an phận hơn rất nhiều.

Liễu Sao nhìn cảnh này, cảm giác có chút là lạ, nàng mặc kệ Thương Ngọc Dung, cẩn thận quan sát ba người Tạ Lệnh Tề một lúc lâu, rốt cục phát hiện điều không bình thường —— Đỗ Minh Trùng đứng ở phía sau Tạ Lệnh Tề, ân cần hành lễ với Vạn Vô Tiên tôn, Bạch Phượng vẫn đứng bên người Tạ Lệnh Tề, Tạ Lệnh Tề khi thì cúi đầu thì thầm, nhỏ nhẹ bên tai nàng ta, Bạch Phượng cắn môi mỉm cười. Bạch Phượng cực kỳ thân mật với Tạ Lệnh Tề ư? Liễu Sao vô cùng kinh ngạc, Tiên môn có thể cưới vợ sinh con, vợ chồng song tu, cưới người phàm hoặc gả cho người phàm cũng không phải không được. Nhưng Tạ Lệnh Tề đường đường là thủ tọa đệ tử Nam Hoa, tính tình ôn hòa, tiên nữ vây quanh của y cũng không thiếu. Công bằng mà nói, ngoại hình của Bạch Phượng cũng không khó nhìn, nhưng nữ đệ tử Tiên môn dịu dàng và đẹp hơn nàng ta rất nhiều. Cho dù Tạ Lệnh Tề bất kể thân phận Võ đạo của nàng ta, muốn coi trọng nàng ta, cũng khiến cho người ta bất ngờ.

Bạch Phượng cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Liễu Sao, cũng hơi mất tự nhiên, trừng mắt liếc nàng một cái.

“Thiếu gia đến rồi," Thương Ngọc Dung bỗng nhiên đẩy Liễu Sao, “Để gọi thiếu gia đưa muội đi."

Liễu Sao vừa lấy lại tinh thần, đã thấy Lạc Ca bước vào cửa.

Gần đây, Lạc Ca bận rộn chuyện đứa bé yêu ma kia, không có thời gian để ý đến nàng, còn Liễu Sao đã biết ý đồ tiếp cận của y nên đương nhiên không chủ động tìm y, tính ra hai người cũng chẳng có nhiều thời gian bên cạnh nhau.

Liễu Sao tự biết y đã hiểu rõ bản tính của mình nên sự căng thẳng kéo đến theo thói quen, hai nắm tay siết chặt lại, kiềm chế sự tức giận.

Lạc Ca thản nhiên đi tới hành lễ với Vạn Vô Tiên tôn, rồi lại nhìn Liễu Sao: “Liễu sư muội làm sao vậy?"

Không thể tưởng tượng được phản ứng cực nhỏ ấy cũng không qua mắt được y. Liễu Sao xoa xoa mặt, vội vàng cúi đầu lảng tránh ánh mắt của y: “Không sao."

Lời đồn đại về hai người đã sớm lan ra ngoài. Lạc Ca hiếm khi chủ động tiếp cận nữ tử, hơn nữa Liễu Sao lại ra vẻ dịu dàng ngoan hiền nên các trưởng bối thật sự vui mừng ra mặt, Vạn Vô Tiên tôn cười hà hà nói: “Đi đường thật vất vả, tiểu Ca nhi, con phải cố gắng chăm sóc con bé, nha đầu kia cũng hiểu chuyện lắm."

Lạc Ca vâng dạ.

Đi cùng y phải để ý từng ly từng tí, Liễu Sao thật sự không muốn đi cùng chút nào, đang muốn từ chối, chợt nghe Vạn Vô Tiên tôn lại hỏi: “Có tin tức gì không?"

Lạc Ca nói: “Vẫn chưa có tin gì."

Liễu Sao biết bọn họ đang nói đến ma anh kia, không kìm được nói luôn: “Đã tìm kiếm khắp nơi như thế, sao vẫn chứ có tin tức chứ!"

Tạ Lệnh Tề khẽ cười: “Sư muội không biết thôi, hiện nay ma khí kia vẫn chưa ký sinh vào đứa trẻ, sao có thể xác định được, chẳng qua tìm kiếm nó dễ dàng nhất là thông qua đứa trẻ bị âm khí đeo bám, chúng ta phải chuẩn bị trước thôi."

Đúng lúc Liễu Sao đang thất vọng, một đệ tử bước vào bẩm báo, nói là bên ngoài tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, có thể lên đường, Vạn Vô Tiên tôn vội vàng mang theo Tô Tín và vài người đi ra ngoài trước.

Liễu Sao suy nghĩ chớp nhoáng, cố ý nghiêng người ra ngoài kêu lên: “Tô sư huynh! Tô sư huynh đợi muội với!"

Tô Tín đương nhiên không nghe thấy, Lạc Ca chủ động kéo nàng tay: “Hôm nay đệ ấy không rảnh, ta đưa muội đi."

Liễu Sao cười thầm, ngoan ngoãn đi theo y.

Phía sau, Lục Ly đi theo tiểu đệ tử Vân Sinh xuống lầu, vừa vặn thấy tình cảnh như vậy, hắn dừng bước lại.

Tạ Lệnh Tề đến bên cạnh hắn, lắc đầu thở dài: “Lạc sư đệ, đệ ấy…"

Lục Ly lạnh lùng, nghiêm mặt nói: “Khinh người quá đáng!"

Nam tử bình thường đều có phản ứng như vậy, Tạ Lệnh Tề cười thầm, vỗ vỗ vai hắn an ủi. Phía sau, Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng lại mang vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Lục Ly. Dường như đây là lần đầu tiên thấy hắn như vậy, bọn họ lớn lên cùng Lục Ly nhưng chưa bao giờ thấy Lục Ly tức giận.

Có lẽ Lục Ly cũng phát hiện mình thất thố, ho khẽ mấy tiếng: “Nghe nói Tạ sư huynh tìm ta, không biết có chuyện gì?"

Tạ Lệnh Tề vui vẻ đáp lại: “Bây giờ phải gấp rút lên đường, hôm nay theo kế hoạch, chúng ta phải đến Bạch Châu ở Thương quốc, ta thấy đệ đến muộn quá cho nên mới bảo Vân Sinh lên hối đệ."

Y nói thêm vài câu nữa rồi dẫn theo Đỗ Minh Trùng và Bạch Phượng ra cửa trước.

Tiểu đệ tử Vân Sinh dùng thanh một thanh kiếm đúc bằng thép đen lúc trước, đây chính là bảo bối mới của cậu, lần này cậu chủ động ngự kiếm đưa Lục Ly đi: “Lục sư huynh, chúng ta cũng đi thôi."

Lục Ly nói: “Đệ ra ngoài trước đi, ta sẽ ra sau."

“Vậy huynh nhanh lên nhé." Vân Sinh chạy ra khỏi cửa.

Đợi Vân Sinh rời đi, Lục Ly quay mặt sang nói: “Liễu Sao nhi, còn muốn nhìn gì nữa?"

“Sao huynh biết ta ở đây!" Một bóng dáng thướt tha xuất hiện ở cửa, vẻ mặt thất vọng và không cam lòng, rõ ràng là Liễu Sao.

Đã biết ý đồ của Lạc Ca, Liễu Sao làm gì để mình mất mặt đi cùng y được chứ. Sau khi ra khỏi cửa nàng liền tìm đủ các loại lý do, Lạc Ca cũng không phải thực lòng thích nàng, đương nhiên biết thời biết thế bỏ nàng lại phía sau.

“Ta thấy Vân Sinh đi tìm huynh, " Liễu Sao nhìn ra bên ngoài nói, “Dường như Tạ sư huynh và Lạc thiếu gia hơi bất hòa, y lén lút khiêu khích gây chia rẽ hai người… Này, huynh đừng tin là thật chứ?"

Lục Ly hỏi: “Tin cái gì?"

Liễu Sao mất tự nhiên: “Ta nào dám bám lấy Lạc thiếu gia, y lợi hại như vậy mà."

Lục Ly đáp lại: “Là y quấn lấy muội."

Liễu Sao liếc mắt nhìn hắn, cố ý hất mặt lên nói: “Đúng vậy, y thích ta đó."

Lục Ly “À" một tiếng rồi đi ra ngoài cửa.

Liễu Sao giữ chặt hắn lại: “Này, huynh không nghe ta nói gì sao!"

Lục Ly cười: “Nghe thấy rồi, y thích muội, làm sao vậy?"

Bộ dạng tức giận vừa rồi của hắn là giả sao? Liễu Sao nhìn hắn, tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng tồi tệ, nàng ra sức đẩy hắn ra rồi chạy ra ngoài: “Không có việc gì thì đừng làm phiền ta, thật là phiền chết đi được!"

Suốt cả ngày hôm đó, Liễu Sao xụ mặt xuống không thèm không để ý tới ai, cảm xúc của nàng nhanh chóng cuốn hút những người xung quanh. Lục Ly bảo vệ Liễu Sao vô cùng chặt chẽ, Lạc Ca lại quan tâm Liễu Sao hơn bình thường, mối quan hệ này không sinh ra mâu thuẫn mới là lạ. Mặc dù đệ tử Tiên môn khinh bỉ Liễu Sao, nhưng cũng không muốn thấy thần tượng trong lòng mình bị đánh bại bởi người của Võ đạo. Cũng xuất phát từ tâm lý giống nhau nên gần như toàn bộ đám người Võ đạo đều ra sức giúp đỡ Lục Ly. Ai nấy đều chờ xem màn kịch này nên trên đường đi mọi người đều thì thầm, rỉ tai nhau.

Chiều tối, mọi người đã tới Bạch Châu ở Thương quốc, các đệ tử Võ Dương Hầu phái theo bị chặn ở ngoài Thương quốc. Võ đạo chính là nhân gian, do vậy hai nước đề phòng nhau là bình thường, bất cứ lúc nào, con người luôn lựa chọn bảo vệ lợi ích của chính mình trước tiên.

Bản chất của võ sư vẫn là người phàm nên cần phải ăn cơm, Liễu Sao đi xuống lầu liền gặp Bạch Phượng.

Bạch Phượng thấp giọng mắng: “Lả lơi ong bướm, Lục Ly đúng là có mắt như mù, lẽ ra phải nên đá loại người như ngươi!"

Liễu Sao tức giận đến run người. Mọi chuyện vốn không phải như bọn họ nghĩ! Rõ ràng là Lục Ly không thèm để ý đến nàng nhưng cuối cùng kết quả lại biến thành nàng sai! Liễu Sao giận dữ cãi lại, “Ngươi cũng có khác gì! Thích Lục Ly mà còn đi quyến rũ Tạ Lệnh Tề!"

Bạch Phượng cười lạnh nói: “Sao nào, người nào cũng thích ngươi, chẳng lẽ sẽ không có ai thích ta ư? Nếu trong lòng Lục Ly không có ta thì ta tìm người khác có gì sai? Chứ không giống ngươi, nhìn thấy thứ gì tốt hơn liền chạy theo!"

Liễu Sao trừng mắt nhìn nàng ta một lúc, cuối cùng nén giận, hạ giọng hỏi: “Này, ngươi không thấy Tạ sư huynh và Lạc Ca bất hòa hả? Sao lại cố tình bám lấy y nữa?"

“Huynh ấy làm sao chứ?" Bạch Phượng nhíu mày nói, “Huynh ấy là thủ tọa đệ tử Nam Hoa, có địa vị nhưng không giống Lạc Ca không coi ai ra gì, đừng nói ta không nhắc nhở, ngươi cho là Lạc Ca thực sự xem trọng ngươi ư?"

Liễu Sao nghĩ lại thấy cũng đúng, dựa vào Tạ Lệnh Tề đúng là dễ dàng hơn nhiều, loại người như Đỗ Minh Trùng, Lạc Ca tuyệt đối không dễ dàng tha thứ. Thật ra nếu so với bọn họ, Liễu Sao theo bản năng cũng có khuynh hướng nghiêng về Tạ Lệnh Tề —— Lạc Ca kiêu ngạo, tự cao tự đại, dám dùng tâm kế với nàng, riêng điều ấy đã vô cùng đáng giận! Hành động sáng nay của Tạ Lệnh Tề tuy rằng không ngay thẳng nhưng cũng không phải nhằm vào nàng, xem ra phải cho Lạc Ca nếm mùi một lần mới được.

Bạch Phượng mới vừa đi khỏi, Lạc Ca đã tới hỏi: “Sắc mặt muội không tốt, đã xảy ra chuyện gì?"

Tâm tình không tốt nên nhìn cái gì cũng chướng mắt, Liễu Sao vừa bị Bạch Phượng châm chọc, lại nghĩ tới y nói nàng ‘Giả tạo’, ‘Chuyện gì cũng có thể làm được’, lại còn muốn mang nàng về Nam Hoa dạy dỗ lại cho tốt, càng khiến Liễu Sao vô cùng giận dữ.

Hừ! Ai thèm y dạy chứ!

Nếu đã không tính đến chuyện vào Tiên môn thì Liễu Sao cũng chẳng kiêng nể gì nữa, thấy xung quanh không có nhiều người nên nàng trút hết cơn giận lên người y: “Ai nói có gì? Con mắt nào của huynh nhìn thấy ta có vấn đề!"

Lạc Ca nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, nhíu mày.

Thiếu gia được tán tụng lên tận mây xanh chắc chưa bao giờ nổi giận phải không? Liễu Sao biết chắc chắn y bận tâm thân phận nên sẽ không vì chuyện này so đo với mình, do đó nàng âm thầm trút giận. Thậm chí còn có suy nghĩ độc ác rằng, dù sao cũng là y cố ý dụ dỗ mình, chỉ cần Tô Tín và Lạc Trữ thành thân, y nhất định sẽ tung một cước đá văng mình ra ngoài. Không phải nói nàng bản tính được nuông chiều sẽ trở nên ngang ngược sao? Vậy thì cho y xem bản tính của nàng!

Bình thường, Liễu Sao am hiểu nhất là cố tình gây sự, biết y sẽ không tức giận nên càng không sợ hãi: “Hỏi huynh đó, sao không nói gì!"

Lạc Ca trầm giọng hỏi: “Ai chọc giận muội?"

Ôi chao, vị thiếu gia này thật sự có thể chịu đựng được ư? Liễu Sao vẫn ngang ngược như trước: “Liên quan gì đến huynh!"

Lạc Ca khôi phục lại sự bình tĩnh: “Cuối cùng là muội bị sao vậy? Muội nói đi, ta giải quyết giúp muội."

Muốn chọc giận y thật không dễ dàng chút nào, Liễu Sao không giả vờ nổi nữa, chớp chớp mắt, trong khoảnh khắc đã chuyển từ giận thành mỉm cười, ôm lấy cánh tay y làm nũng: “Không có gì, trong lòng muội không vui nên dùng huynh trút giận mà thôi, huynh đừng để ý nha."

Bên cạnh, Thương Ngọc Dung phe phẩy cây quạt thầm nghĩ, cô gái này có thể thay đổi thái độ dễ dàng như thế, quả nhiên Lạc Ca nói rất đúng, thực sự rất phiền toái.

Lạc Ca không biến sắc tính rút tay về.

Liễu Sao đang muốn trả thù y, sao dễ dàng buông tha. Nàng làm bộ như đứng không vững nhào vào lòng y, sẵn tiện đạp một phát trên chiếc giày trắng tinh kia, cố ý kêu “Ai da" một tiếng hoảng sợ, lo lắng hỏi, “Đạp trúng chân huynh rồi, có đau không?"

Lạc Ca đưa một tay đỡ lấy nàng: “Không sao."

Liễu Sao đạp một phát như vậy tất nhiên không khiến y đau đớn gì, chỉ có điều cứ nhìn y thanh khiết kiểu này nên càng muốn trêu chọc, nào ngờ y chẳng buồn nhíu mày. Liễu Sao lại quay về bội phục y, vui buồn không hề thể hiện ra ngoài, chính y mới là người ngụy trang giỏi nhất!

Liễu Sao bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một đứa trẻ gây chuyện, kiếm mọi trò đùa dai mà đối phương chẳng thèm để mắt. Nàng chợt cảm thấy chán nản mệt mỏi, buông tay ra: “Muội mệt rồi, phải về phòng nghỉ ngơi một lát."

Sau khi mọi người đến Bạch Châu, Lạc Ca liền thương lượng với thế lực Võ đạo ở Bạch Châu, tra xét hộ tịch, phái các đệ tử ở nội thành Bạch Châu và các châu quận lân cận tìm kiếm những người sắp sinh con trong những ngày gần đây. Y bố trí mọi việc đâu vào đấy, nhiệm vụ tiến triển vô cùng thuận lợi.

Trong khoảng thời gian bận rộn đó, đêm giao thừa ở nhân gian đã trôi qua, sau đó do không khí tết nhất nên phố xá vô cùng náo nhiệt, mọi người không hề hay biết những chuyện sắp xảy ra.

Bao nhiêu năm nay chưa từng có tết, Liễu Sao cũng trở nên thờ ơ với dịp lễ tết này, nàng lơ đãng bước đi trên đường, thỉnh thoảng dừng lại nhìn những quầy hàng nhỏ nhắn hai bên đường. Mấy ngày nay, cảm xúc của nàng suy sụp, hoàn toàn trở về tính tính vui buồn giận hờn thất thường trước kia, thậm chí còn trầm trọng hơn. Đối với Lục Ly khi thì xa cách, khi thì cố tình gây sự, Lục Ly để mặc nàng muốn làm gì thì làm, vẫn đối xử tốt và dỗ dành nàng như trước, thái độ này càng làm tâm trạng Liễu Sao tồi tệ.

Đột nhiên, mọi âm thanh chung quanh đồng thời biến mất.

Trong phút chốc, mới vừa rồi còn là ngã tư đường chật chội giờ đã trở nên trống trải yên tĩnh, không một bóng người, chỉ còn mình nàng đứng lẻ loi giữa đường!

Trong lòng biết mình đã bước vào kết giới, Liễu Sao dừng chân lại, nhanh chóng ngưng khí đề phòng, lớn tiếng hỏi: “Ai?"

“Là ta." Giọng nói nặng nề, khàn khàn truyền đến, giọng điệu lạnh nhạt.

Trên con đường dài hiện ra một bóng dáng cao gầy, tỏa ra khí lạnh như giọng nói.

“Lư Sênh!" Liễu Sao vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, mấy ngày nay, nàng không lúc nào không nhớ chuyện cầu xin y lúc trước, giờ thấy y chủ động tìm đến, nàng vội vàng hỏi, “Thuốc giải của ta đâu? Có tìm được không?"

“Không!" Lư Sênh nói, “Ngươi bị trúng độc bí truyền của Võ đạo, ta đã cho dược sư nghiên cứu chế tạo thuốc giải rồi nhưng cần thêm thời gian mới có kết quả."

“Vẫn chưa có sao?" Liễu Sao thất vọng.

“Trước mắt cứ chờ đã, " Lư Sênh liếc nhìn nàng, khẽ hừ một tiếng, “Tiên môn làm việc chán quá."

Lời nói chứa thâm ý khác thường vừa vang vọng bên tai, Liễu Sao phát hiện mình đã ở giữa đám đông, chung quanh tiếng cười đùa tiếng nói chuyện ập vào tai, bóng dáng Lư Sênh đã biến mất.

Đám người Lạc Ca ở trong thành mà y dám trà trộn vào đây, thiết đặt kết giới chẳng chút kiêng dè, không hổ là Thánh sử ma cung.

Đối với chuyện thuốc giải, thật ra Liễu Sao đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, Võ Dương Hầu hạ độc đâu dễ dàng giải như vậy? Vốn định nhờ vả Lạc Ca, nhưng Tiên môn không nhúng tay vào chuyện của nhân gian, nàng không gia nhập Tiên môn thì cho dù Lạc Ca có giúp đỡ cũng không có lý do gì đòi thuốc giải từ Võ Dương Hầu!

Không lấy được thuốc giải đồng nghĩa với việc cả đời này bị Võ Dương Hầu khống chế, nàng vĩnh viễn là sát thủ của Hầu phủ, vĩnh viễn sống cuộc sống nguy hiểm như vậy.

Liễu Sao vuốt ve chiếc vòng vỏ sò nhỏ nhắn trên cổ, cắn chặt môi.

Nàng sợ hãi thứ gì, Lục Ly chưa bao giờ biết! Nàng vì hắn đã bỏ qua cơ hội thoát khỏi nơi này, tương lai sau này nếu mất đi sự bảo vệ của hắn, kết cục của nàng nhất định sẽ vô cùng thê thảm, e là không sống nổi một ngày. Nếu khi đó lại thấy hắn thay lòng đổi dạ yêu chiều người con gái khác, nàng nhất định sẽ tuyệt vọng đến phát điên mất.

Hắn đối với nàng cuối cùng là có ý gì?

Bóng dáng thuôn dài xuất hiện giữa cửa ra vào, lúc nào cũng mang theo sự tao nhã và tôn quý, hắn nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú có chút bất ngờ. Chiếu theo tính tình của Liễu Sao, sau khi giận dỗi rất ít khi chủ động đến tìm hắn nhanh như vậy, lại còn không đạp tung cửa.

Đôi mắt hạnh to tròn, đen láy phủ một màn sương mỏng manh, như bị che đậy dưới một lớp lụa mỏng, cảm xúc rõ ràng không giống như thường ngày, ánh mắt không tập trung, ngược lại mang theo sự trống vắng, mất mát.

Hắn sửng sốt, gọi nàng như mọi lần: “Liễu Sao nhi?"

Cô gái trước mặt không tức giận cũng không nói chuyện, có thể nói là chưa bao giờ quá im lặng như vậy. Hắn hơi buồn cười: “Làm sao vậy?"

Liễu Sao liếc hắn một cái rồi nhanh chóng rũ mắt xuống.

Thấy nàng chần chừ lại không có chút phản ứng, Lục Ly đưa tay vuốt ve trán nàng, nhẹ nhàng giữ chặt lại, buộc nàng phải ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, trêu chọc: “Là ai lại chọc Liễu Sao nhi của chúng ta tức giận?"

Trong đôi con ngươi màu tím toát ra ánh mắt giống như trời sinh đã chuyên chú như vậy, tất cả đều tràn đầy sự cưng chiều, luôn làm cho những người con gái được hắn nhìn nghĩ mình là công chúa tôn quý nhất thiên hạ. Hắn cứ thế lại tiếp tục lừa gạt nàng từng bước đến bên hắn.

Liễu Sao đột nhiên hỏi: “Lục Ly, huynh có thích ta không?"

“Ta à…" Lục Ly thuận miệng nói, “Đương nhiên là thích rồi."

Liễu Sao không chút vui mừng, những lời dỗ dành này vốn không phải thứ nàng muốn, nàng gạt tay hắn ra: “Huynh cho rằng ta là con nít sao?"

Lục Ly nói như thật: “Đâu có, muội là một tiểu cô nương, là con gái."

Lời này sao mà quen tai thế, Liễu Sao sửng sốt rồi lập tức giận dữ, hắn quả nhiên đã biến lời của nàng trở thành trò đùa!

“Ta là nữ, huynh là nam, là kiểu thích này, huynh có hiểu lời ta nói không?" Liễu Sao lấy hết dũng khí nói ra những lời này, dù đã mặt đỏ tía tai nhưng nàng vẫn quật cường theo dõi hắn, “Ta thích huynh, huynh có thích ta không?"

Lục Ly như bị sặc, nắm tay đặt bên môi, ho mấy tiếng.

Nàng vất vả lắm mới không bận tâm thể diện chủ động tới hỏi hắn, ai ngờ hắn lại có phản ứng như thế này, mọi sự ngượng ngùng của Liễu Sao lập tức biến thành lửa giận: “Lục Ly!"

“À à, " Lục Ly nhịn cười, “Muội không thể thích ta."

“Ai nói vậy! Vì sao không thể thích?"

“Bởi vì ta không thích muội."

Giống như bị sét đánh ngang tai, mặt Liễu Sao trắng bệch, nàng nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin nổi: “Huynh không thích ta, vì sao lại đối xử tốt với ta? Còn đưa vỏ sò song sắc cho ta?"

“Muội muốn nên ta phải đi tìm," Lục Ly cười như có như không cốc đầu nàng, “Liễu Sao nhi, suy nghĩ gì vậy?"

Vỏ sò song sắc tương tư cũng không có nghĩa lý gì, chính là trường hợp này phải không? Thì ra những gì đám người Lạc Ca nói là thật, hắn đối xử tốt với nàng hoàn toàn xuất phát từ nguyên nhân khác, là thương hại sao? Giả vờ giả vịt hay là yêu thích vẻ bề ngoài của nàng?

“Ta không tin! Ta không tin!" Liễu Sao kích động, lắc đầu lia lịa.

Nàng mở to hai mắt như muốn vạch trần ánh mắt của hắn, không biết làm thế nào người đối diện vẫn luôn thờ ơ.

Hắn đối xử tốt với nàng, lại nói nàng không thể thích hắn, hắn lừa nàng không thể rời xa hắn nhưng lại không cần nàng!

Liễu Sao lui về phía sau mấy bước, kìm lòng không nổi, cả người run rẩy, nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lớn tiếng uy hiếp: “Được rồi, ta mặc kệ ngươi thích ai, ta muốn đi cùng Lạc Ca, gia nhập Tiên môn, không bao giờ cần ngươi quan tâm nữa!"

Lục Ly quả nhiên nhíu mày, nụ cười chợt tắt: “Được rồi Liễu Sao nhi, vào trong rồi nói…" Hắn vừa nói vừa tính kéo nàng vào phòng.

Liễu Sao cố chấp nhìn hắn: “Ngươi không thích ta, ta ở lại làm gì."

Trong lời nói giận dỗi lại tràn đầy chờ mong, giọng điệu kiên quyết lại chờ mong hắn giữ lại, nàng rất muốn gia nhập Tiên môn nhưng vì hắn mới bỏ qua cơ hội này. Nếu hắn không thích nàng thì trước kia không nên cứu nàng, bảo vệ nàng, hắn chiều chuộng nàng thành như vậy, sao có thể không thích nàng?

Sắc mặt Lục Ly phức tạp nhìn nàng, một lúc sau hắn thở dài: “Liễu Sao nhi…"

“Ngươi có thích ta hay không?"

“Liễu Sao nhi."

“Ngươi có thích ta hay không?"



Nước mắt Liễu Sao rơi xuống, nàng kinh ngạc nhìn hắn, môi run run, cuối cùng không hỏi lại bất cứ thứ gì nữa, kiên quyết quay mặt, xoay người bước đi.

Một bàn tay giữ chặt nàng lại.

Liễu Sao rũ mắt nhìn bàn tay kia, không quay đầu lại.

“Liễu Sao nhi, nổi hứng bất chợt thật khiến người ta đau đầu, " tiếng cười trầm thấp, ma mị mang theo chút bất đắc dĩ, Lục Ly ôm nàng từ phía sau, dịu dàng nói, “Được rồi, ta phải giữ muội lại, ta cần muội, muội đối với ta mà nói rất quan trọng, ta không thể để muội đi được."

Vòng tay hắn ôm trọn thắt lưng của nàng, hắn cúi đầu, hơi thở lưu luyến bên tóc mai nàng, tư thế quá thân mật lại không chút uy hiếp như vậy, làm cô gái bốc đồng đỏ bừng mặt, tim đập liên hồi. Hắn nói với nàng, hắn cần nàng, nàng rất quan trọng đối với hắn.

Quan trọng sao? Liễu Sao tránh khỏi vòng tay hắn: “Ta không tin!"

Hắn dễ dàng siết nàng vào lồng ngực một lần nữa, giống như đối với một đứa trẻ bòng bột, vòng ôm rất chặt.

Cuối cùng, Liễu Sao chẳng thể phản kháng được, nàng khóc thành tiếng, dùng sức đá vào chân hắn: “Ta có đi hay không quan liên quan gì đến ngươi! Ai cần ngươi lo chứ! Ta đi rồi chẳng phải tốt hơn sao, ngươi yêu người khác thương người khác đi, giữ người khác lại đi!

“Được rồi, Liễu Sao nhi, " hắn nói bên tai nàng, “Được rồi."

Được rồi, Liễu Sao nhi. Giọng nói nhẹ nhàng hơn cả gió xuân, thổi bay hết mọi mây mù âm u. Nàng vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, nàng suýt nữa chết dưới đao của đối phương, hắn hiện thân ôm lấy nàng, đỡ cho nàng một đao, tuy có linh lực hộ thể nhưng vẫn bị thương không nhẹ, nàng sợ tới mức chỉ biết ngây người ra, khi đó hắn cũng an ủi nàng như vậy. Được rồi! Liễu Sao nhi.

Liễu Sao lại nhìn thấy hy vọng, bức thiết hỏi: “Lục Ly, huynh thích ta đúng không?"

Hắn không trả lời, cũng không phản bác.

Liễu Sao rốt cuộc cũng không kiềm chế được, xoay phắt người lại ôm lấy hắn, tựa đầu vùi vào lòng hắn.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ xen lẫn tiếng thở dài, hắn vuốt ve tóc nàng: “Liễu Sao nhi, muội còn nhỏ, đã biết gì đâu."

“Ai nói ta không biết!" Liễu Sao ngẩng mặt nhìn hắn, nói từng chữ, “Ta mặc kệ, huynh phải thích ta, nhất định phải thích ta." Đôi mắt đẹp sáng quắc, kiên định gần như là cố chấp. Nàng hung hăng tóm lấy tay hắn, giọng điệu khôi phục lại sự mãnh liệt ngày xưa: “Huynh không được thân thiết với đám con gái khác, không được nhìn bọn họ!"

Khóe miệng Lục Ly co rút, bằng lòng trả lời: “Được."

Liễu Sao lại nhoài người nằm trong lòng hắn lần nữa, nước mắt vẫn rơi trên mặt nhưng nụ tươi cười cũng đã nở rộ bên khóe môi, nàng không nghe thấy cuộc đối thoại bên cạnh.

“Thời gian không còn nhiều lắm, ta muốn thay đổi kế hoạch."

“Chuyện này không công bằng với con bé, chủ nhân."

“Có thể sử dụng biện pháp đơn giản nhất, sao lại không dùng," hắn phê bình, “Lam Sất, ngươi đúng là không có chút giác ngộ Ma đạo gì cả."
Tác giả : Thục Khách
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại