Bốn Năm Phấn Hồng
Chương 58: Giới thiệu người yêu
Những ngày ấy, chẳng hiểu Trịnh Thuấn Ngôn có chuyện gì mà rất muốn tìm một người bạn trai. Mỗi lần lên phòng tự học trở về, cô vừa làm bộ vừa nói với tôi: "Ai da! 20 tuổi rồi mà vẫn chưa có mối tình đầu, thật buồn quá!"
Thật đúng là "no cơm ấm cật, dậm dật mọi nơi", ha ha! Có một chân lí tương tự là: một người khi mục tiêu phấn đấu đã đạt được rồi thì rất dễ nghĩ đến những điều khác.
Tôi trêu cô ấy là đang hoài xuân phải không, cô ấy cười và đánh tôi. Tôi nghĩ chắc là vậy rồi. Trong phòng có bốn người thì ba người đã từng yêu, ngay cả đến Trần Thuỷ cũng đã chạm đến ranh giới tình yêu, dù là qua mạng, chỉ có Trịnh Thuấn Ngôn là chưa từng có bạn trai. Là bạn thân của cô ấy, tôi cũng cảm thấy có lỗi.
Tôi nói: "Được! Tớ sẽ giúp cậu tìm một người".
Nữ sinh trong trường tôi quả thực rất nhiều. Song, số người ngưỡng mộ các bạn nữ trường Khoa học và Kỹ thuật cũng không phải là ít. Tuy nhiên những lời này có phần hơi quá đáng, có một bạn nữ sinh nào đó nói rằng chúng tôi rất xấu nhưng rất "đắt khách", các bạn nam nói chúng tôi rất "đẹp trai". Chúng tôi cũng chẳng biết làm sao. Như vậy còn tốt hơn là làm nguồn tài nguyên bị lãng phí khiến người ta phải đau lòng nhức óc. Những năm tháng của tuổi trẻ mà không có sự tưới tắm của tình yêu cũng khiến người ta phải trằn trọc khó ngủ.
Thưa các chị em, muốn được tâng bốc hãy đến trường Khoa học và Kỹ thuật, muốn được so tài hãy đến trường Tổng hợp, còn muốn tự làm khổ mình thì đến trường Ngoại ngữ và Nghệ thuật.
Nữ sinh trường tôi nhiều đến mức nào đây? Chỉ nói đến riêng cảm nhận của tôi thì mỗi lần đi ăn ở những quán gần trường, luôn có thể nhìn thấy cả dãy bàn toàn là những nữ sinh đang ăn cơm cùng nhau. Một anh chàng trường khác đi ăn cơm cùng tôi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải thốt lên: "Thật là một kỳ quan!" Còn tôi đi đến các trường khác ăn cơm, chủ yếu là trường Khoa học và Kỹ thuật thì chỉ nhìn thấy bàn nào bàn nấy toàn là các nam sinh đang ăn lấy ăn để, nếu trong đó mà có một, hai nữ sinh thì ắt sẽ khiến người khác phải để ý. Tình trạng nhìn đi đâu cũng thấy chỉ toàn là nam sinh tôi đã gặp phải mấy lần! Lúc đó đến người phục vụ cũng được mọi người đặc biệt quan tâm.
Để thu hút nguồn vốn từ bên ngoài, để làm phong phú nguồn tài nguyên, tất phải hành động. Chúng tôi cũng có thể tiết kiệm được ít tiền cơm.
Trong trường, đâu đâu cũng có những đoá hoa xinh đẹp, yểu điệu thướt tha, giọng nói thánh thót. Có thể nói là trăm hoa đua nở, làm say mê lòng người. Còn ở rất nhiều trường khác, các nữ sinh chỉ như một vài chấm đỏ trong cả khu rừng màu xanh.
Chỉ dễ cho lũ con trai, không cần đi đâu xa cũng được kén cá chọn canh.
Trong tình hình nghiêm trọng như vậy, một số nữ sinh than ngắn thở dài, vùi đầu vào sách vở, còn một số mở cửa ra bên ngoài thu hút "đầu tư".
Trịnh Thuấn Ngôn không giống người khác, do vậy khi giới thiệu bạn trai cho cô ấy tôi phải chọn lựa kỹ càng, từ tài đức, tướng mạo cho đến học vấn, cứ như là hậu cung tuyển phi tần vậy. Chỉ còn thiếu là chưa xem ngày giờ sinh mà thôi. Theo ý thích của cô ấy thì các anh trường Khoa học và Kỹ thuật là tốt nhất. Vậy nên, tôi chỉ còn cách là lựa chọn từ đội quân dự bị, đội ngũ thay thế của mình.
Tôi chọn cho cô ấy một anh chàng, hiện đang là nghiên cứu sinh trường Đại học Thương mại và Công nghệ Hoa Nam. Tôi đã quen anh ấy hơn năm năm, mà vẫn chưa phát hiện được bất cứ nhược điểm nào, cần tướng mạo có tướng mạo, rất đàng hoàng; cần vóc dáng có vóc dáng, vô cùng cân đối; cần khí chất có khí chất, đứng đắn ra dáng, tài đức vẹn toàn, bản lĩnh cứng cỏi, năm nào cũng giành được học bổng, thích giúp đỡ người khác, tấm lòng lương thiện. Sau khi ca ngợi những ưu điểm đó với Trịnh Thuấn Ngôn, đến cả tôi cũng thấy hối hận, ôi, một chàng trai tốt như thế đã ở trong hàng ngũ dự bị của tôi những năm năm vậy mà sắp đem đi tặng cho người khác.
Trịnh Thuấn Ngôn nghe tôi nói xong thì tươi như hoa, và liên mồm hứa sẽ mua cho tôi năm hộp sữa tươi AD nếu mọi chuyện thành công (tôi thích uống sữa tươi AD, một sở thích không có gì là ghê gớm).
Tôi lại đánh tiếng với anh chàng kia, tôi nói có một cô gái tốt muốn giới thiệu làm bạn gái anh ấy. Anh chàng ấy còn thảm hại hơn, đã 24 tuổi đầu mà luôn miệng nói chưa có mảnh tình vắt vai nào, tôi không tin nhưng ngoài mặt cũng đành khen anh rằng bây giờ những người thận trọng trong tình yêu như anh không nhiều. Anh chàng ấy đồng ý, và tin tưởng vào con mắt của tôi, đồng thời hứa sẽ mua cho tôi năm hộp sữa tươi AD nếu mọi việc thành công. Thật là có duyên! Hai người khác nhau lại hứa y như nhau! Xem ra học kỳ này tôi không phải lo là không có sữa uống nữa rồi!
Về đội quân dự bị, tôi phải nói thêm một chút. Tôi cảm thấy khi yêu cần phải có ý thức tôn trọng tình cảm. Không phải là tôi không muốn, nhưng tôi khó mà tin. Không phải là tôi sợ thất tình, thiếu người ấy thì tôi không sống nổi, mà tôi sợ không chịu được khoảng thời gian cô đơn trước khi bắt đầu một mối tình khác. Xếp anh vào đội quân dự bị không phải vì tôi yêu đương lăng nhăng, mà là vì quả thực anh tuyệt vời quá khiến tôi phải sùng bái, chỉ đáng tiếc là đã có nơi có chốn rồi nên đành chịu vậy. Đội quân dự bị của tôi không nhiều, chỉ vài ba người, tôi áp dụng chiến lược "ba giữ" đối với họ: giữ mối quan hệ nhất định, giữ mối liên hệ nhất định và giữ một khoảng cách nhất định. Có tiến có lùi, có nhận có từ, có tấn có thủ, tuỳ hoàn cảnh mà vạch kế sách.
Tôi chuẩn bị xong xuôi mọi việc, chỉ còn chờ dịp để hai người gặp mặt. Nhưng ở Vũ Hán lại mưa liên tục, thời tiết xấu vô cùng nên hai người vẫn chưa chọn được lúc thích hợp để gặp nhau. Cuối cùng xảy ra một việc không thể ngờ đến, đó là nửa tháng sau Trịnh Thuấn Ngôn đột ngột tuyên bố cô ấy đã có bạn trai.
Thật đúng là "no cơm ấm cật, dậm dật mọi nơi", ha ha! Có một chân lí tương tự là: một người khi mục tiêu phấn đấu đã đạt được rồi thì rất dễ nghĩ đến những điều khác.
Tôi trêu cô ấy là đang hoài xuân phải không, cô ấy cười và đánh tôi. Tôi nghĩ chắc là vậy rồi. Trong phòng có bốn người thì ba người đã từng yêu, ngay cả đến Trần Thuỷ cũng đã chạm đến ranh giới tình yêu, dù là qua mạng, chỉ có Trịnh Thuấn Ngôn là chưa từng có bạn trai. Là bạn thân của cô ấy, tôi cũng cảm thấy có lỗi.
Tôi nói: "Được! Tớ sẽ giúp cậu tìm một người".
Nữ sinh trong trường tôi quả thực rất nhiều. Song, số người ngưỡng mộ các bạn nữ trường Khoa học và Kỹ thuật cũng không phải là ít. Tuy nhiên những lời này có phần hơi quá đáng, có một bạn nữ sinh nào đó nói rằng chúng tôi rất xấu nhưng rất "đắt khách", các bạn nam nói chúng tôi rất "đẹp trai". Chúng tôi cũng chẳng biết làm sao. Như vậy còn tốt hơn là làm nguồn tài nguyên bị lãng phí khiến người ta phải đau lòng nhức óc. Những năm tháng của tuổi trẻ mà không có sự tưới tắm của tình yêu cũng khiến người ta phải trằn trọc khó ngủ.
Thưa các chị em, muốn được tâng bốc hãy đến trường Khoa học và Kỹ thuật, muốn được so tài hãy đến trường Tổng hợp, còn muốn tự làm khổ mình thì đến trường Ngoại ngữ và Nghệ thuật.
Nữ sinh trường tôi nhiều đến mức nào đây? Chỉ nói đến riêng cảm nhận của tôi thì mỗi lần đi ăn ở những quán gần trường, luôn có thể nhìn thấy cả dãy bàn toàn là những nữ sinh đang ăn cơm cùng nhau. Một anh chàng trường khác đi ăn cơm cùng tôi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải thốt lên: "Thật là một kỳ quan!" Còn tôi đi đến các trường khác ăn cơm, chủ yếu là trường Khoa học và Kỹ thuật thì chỉ nhìn thấy bàn nào bàn nấy toàn là các nam sinh đang ăn lấy ăn để, nếu trong đó mà có một, hai nữ sinh thì ắt sẽ khiến người khác phải để ý. Tình trạng nhìn đi đâu cũng thấy chỉ toàn là nam sinh tôi đã gặp phải mấy lần! Lúc đó đến người phục vụ cũng được mọi người đặc biệt quan tâm.
Để thu hút nguồn vốn từ bên ngoài, để làm phong phú nguồn tài nguyên, tất phải hành động. Chúng tôi cũng có thể tiết kiệm được ít tiền cơm.
Trong trường, đâu đâu cũng có những đoá hoa xinh đẹp, yểu điệu thướt tha, giọng nói thánh thót. Có thể nói là trăm hoa đua nở, làm say mê lòng người. Còn ở rất nhiều trường khác, các nữ sinh chỉ như một vài chấm đỏ trong cả khu rừng màu xanh.
Chỉ dễ cho lũ con trai, không cần đi đâu xa cũng được kén cá chọn canh.
Trong tình hình nghiêm trọng như vậy, một số nữ sinh than ngắn thở dài, vùi đầu vào sách vở, còn một số mở cửa ra bên ngoài thu hút "đầu tư".
Trịnh Thuấn Ngôn không giống người khác, do vậy khi giới thiệu bạn trai cho cô ấy tôi phải chọn lựa kỹ càng, từ tài đức, tướng mạo cho đến học vấn, cứ như là hậu cung tuyển phi tần vậy. Chỉ còn thiếu là chưa xem ngày giờ sinh mà thôi. Theo ý thích của cô ấy thì các anh trường Khoa học và Kỹ thuật là tốt nhất. Vậy nên, tôi chỉ còn cách là lựa chọn từ đội quân dự bị, đội ngũ thay thế của mình.
Tôi chọn cho cô ấy một anh chàng, hiện đang là nghiên cứu sinh trường Đại học Thương mại và Công nghệ Hoa Nam. Tôi đã quen anh ấy hơn năm năm, mà vẫn chưa phát hiện được bất cứ nhược điểm nào, cần tướng mạo có tướng mạo, rất đàng hoàng; cần vóc dáng có vóc dáng, vô cùng cân đối; cần khí chất có khí chất, đứng đắn ra dáng, tài đức vẹn toàn, bản lĩnh cứng cỏi, năm nào cũng giành được học bổng, thích giúp đỡ người khác, tấm lòng lương thiện. Sau khi ca ngợi những ưu điểm đó với Trịnh Thuấn Ngôn, đến cả tôi cũng thấy hối hận, ôi, một chàng trai tốt như thế đã ở trong hàng ngũ dự bị của tôi những năm năm vậy mà sắp đem đi tặng cho người khác.
Trịnh Thuấn Ngôn nghe tôi nói xong thì tươi như hoa, và liên mồm hứa sẽ mua cho tôi năm hộp sữa tươi AD nếu mọi chuyện thành công (tôi thích uống sữa tươi AD, một sở thích không có gì là ghê gớm).
Tôi lại đánh tiếng với anh chàng kia, tôi nói có một cô gái tốt muốn giới thiệu làm bạn gái anh ấy. Anh chàng ấy còn thảm hại hơn, đã 24 tuổi đầu mà luôn miệng nói chưa có mảnh tình vắt vai nào, tôi không tin nhưng ngoài mặt cũng đành khen anh rằng bây giờ những người thận trọng trong tình yêu như anh không nhiều. Anh chàng ấy đồng ý, và tin tưởng vào con mắt của tôi, đồng thời hứa sẽ mua cho tôi năm hộp sữa tươi AD nếu mọi việc thành công. Thật là có duyên! Hai người khác nhau lại hứa y như nhau! Xem ra học kỳ này tôi không phải lo là không có sữa uống nữa rồi!
Về đội quân dự bị, tôi phải nói thêm một chút. Tôi cảm thấy khi yêu cần phải có ý thức tôn trọng tình cảm. Không phải là tôi không muốn, nhưng tôi khó mà tin. Không phải là tôi sợ thất tình, thiếu người ấy thì tôi không sống nổi, mà tôi sợ không chịu được khoảng thời gian cô đơn trước khi bắt đầu một mối tình khác. Xếp anh vào đội quân dự bị không phải vì tôi yêu đương lăng nhăng, mà là vì quả thực anh tuyệt vời quá khiến tôi phải sùng bái, chỉ đáng tiếc là đã có nơi có chốn rồi nên đành chịu vậy. Đội quân dự bị của tôi không nhiều, chỉ vài ba người, tôi áp dụng chiến lược "ba giữ" đối với họ: giữ mối quan hệ nhất định, giữ mối liên hệ nhất định và giữ một khoảng cách nhất định. Có tiến có lùi, có nhận có từ, có tấn có thủ, tuỳ hoàn cảnh mà vạch kế sách.
Tôi chuẩn bị xong xuôi mọi việc, chỉ còn chờ dịp để hai người gặp mặt. Nhưng ở Vũ Hán lại mưa liên tục, thời tiết xấu vô cùng nên hai người vẫn chưa chọn được lúc thích hợp để gặp nhau. Cuối cùng xảy ra một việc không thể ngờ đến, đó là nửa tháng sau Trịnh Thuấn Ngôn đột ngột tuyên bố cô ấy đã có bạn trai.
Tác giả :
Dịch Phấn Hàn