Bốn Lần Gả

Chương 88

Trương Anh không nói chuyện, sau một hồi, Trương Anh cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Chuyện năm đó, làm khó nương nương còn nhớ rõ ràng như vậy."

“Con người của ta, những chuyện khác thì không có bản lĩnh, chỉ có trí nhớ đặc biệt tốt."

Lý Thục nói xong, nâng tay lên, lộ ra vết sẹo trên tay bà ta. Vết sẹo rất sâu, xét về màu sắc, có vẻ đã qua nhiều năm tháng, bà ta vuốt ve vết sẹo trên cánh tay mình, chậm rãi nói: “Ngươi nói bọn họ lần này đi phía nam, sẽ gặp Vu Lễ sao?"

“Gặp và không gặp, có gì khác nhau sao?"

Trương Anh không quay đầu lại, nghịch tay Tần Minh một chút, cho hắn đứng lên, Tần Minh giương mắt nhìn thoáng qua Trương Anh, cúi đầu xuống.

Trương Anh ngồi dậy, móc một cái khăn từ trong tay áo ra, lau vết mực dính trên tay, bình tĩnh nói: “Hắn cũng không phải là người của tộc của bọn ta, sớm đã không có quan hệ gì với bọn ta nữa rồi."

“Cũng phải."

Lý Thục gật đầu, nói với Tần Minh: “Minh nhi, đem bảng chữ mẫu đến cho mẫu thân xem."

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, lại là Liễu Thi Vận tới.

Lý Thục hơi kinh ngạc, vội cho người truyền Liễu Thi Vận tiến vào, Liễu Thi Vận quỳ lạy xong rồi đứng dậy, cung kính kêu một tiếng: “Trương đại nhân."

Trương Anh gật đầu, cáo từ với Lý Thục: “Thái Hậu nương nương, lão thần cáo lui."

Lý Thục đáp lời, Trương Anh lui xuống, Tần Minh cũng đi theo cáo lui đi xuống, chỉ còn lại Liễu Thi Vận và Lý Thục ở trong nhà thuỷ tạ.

“Hôm nay tới tìm ta làm gì?"

Lý Thục bưng trà lên, nhấp một ngụm, giọng nói hờ hững, nghe không ra cảm xúc gì. Liễu Thi Vận ngồi quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Hôm nay Tần Thư Hoài và Tần Bồng đã trở lại."

“Vậy mà Tần Bồng còn có thể trở về?"

Lý Thục nhướng mày, sau đó cười ra tiếng: “Nhưng thật ra lại có bản lĩnh."

Nói rồi, bà ta buông cái ly xuống, xoay xoay chiếc vòng trên tay, không nói chuyện, giống như đang suy tư điều gì đó.

Liễu Thi Vận ngẩng đầu liếc mắt đánh giá Lý Thục, tiếp tục nói: “Quan hệ giữa hai người bọn họ, dường như có chút tế nhị."

“Ồ?"

Lý Thục giương mắt nhìn về phía nàng ta: “Nói xem, tế nhị như thế nào?"

“Quan hệ giữa hai người họ giống như đôi phu thê đang chiến tranh lạnh, tuy không quan tâm đến nhau, lại thân mật khăng khít. Tần Thư Hoài đang lấy lòng Tần Bồng, nhưng Tần Bồng không để ý đến."

Nghe xong lời này, Lý Thục đã hiểu rõ ý tứ của Liễu Thi Vận: “Ngươi còn chưa từ bỏ ý định với Tần Thư Hoài sao?"

Những nữ tử bình thường nghe thấy lời này, phần lớn đều cảm thấy xấu hổ, nhưng mà sắc mặt Liễu Thi Vận lại bình tĩnh: “Ta coi trọng một nam nhân như vậy, trái phải gì cũng nên thử một chút."

“Thi Vận." Lý Thục thở dài ra tiếng, nâng bàn tay mang theo móng tay lên, vỗ ở phía trên khuôn mặt của nàng ta, hơi có chút tiếc hận nói: “Mẫu thân ngươi chưa từng dạy ngươi, đừng đặt quá nhiều tâm tư trên một nam nhân sao?"

“Bà ấy không dạy ta được điều này."

Sắc mặt Liễu Thi Vận thong dong, cố chấp nói: “Bà ấy đối với phụ thân ta, chẳng lẽ không tốn rất nhiều tâm tư sao?"

“Đúng là nữ nhi ngoan của Vu Nhạc." Lý Thục vỗ mặt của Liễu Thi Vận, lui người về phía sau, nghiêng người dựa trên tay vịn, trong thanh âm mang theo lạnh lẽo: “Ta có thể giúp ngươi, nhưng mà may mắn sau đó thì xem ở bản thân ngươi."

“Nếu không gả được cho Tần Thư Hoài." Giọng của Liễu Thi Vận lạnh lẽo: “Ta đây sẽ lấy mạng này tiễn Tần Bồng lên đường."

“Tốt."

Lý Thục vỗ tay đứng dậy: “Ta giúp ngươi được toại nguyện."

Khi Tần Bồng trở lại Vệ phủ, Vệ lão thái quân đang dạy năm hài tử viết chữ trong sân.

Tần Bồng ở một bên chờ, chờ Vệ lão thái quân khoa tay múa chân xong, nàng cầm khăn tiến lên, đưa cho lão thái quân, nói: “Mẫu thân càng già càng dẻo dai, múa kiếm không thua gì các thanh niên."

“Ta già rồi."

Vệ lão thái quân vẫy vẫy tay, thở dài ra tiếng: “Con cũng đừng dỗ dành ta, chúng ta mặc kệ đám này đi, nói chuyện nghiêm túc đi."

Nói rồi, Vệ lão thái quân ngẩng đầu: “A Diễn ra sao rồi?"

“Lúc con tới hắn đã gần như khoẻ hơn rồi, tuy nhiên có một chuyện con phải bẩm báo với mẫu thân."

“Ừm, con nói đi."

“Tiểu thúc nói, hắn tính toán ở lại biên cương."

Nghe thấy lời này, Vệ lão thái quân dừng chân, bà ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Tần Bồng.

Dường như là bà muốn nói điều gì đó, nhưng mà môi bà hé mở một lúc, lại không nói cái gì.

Bà thu hồi ánh mắt, giống như mới vừa rồi muốn nói điều gì cũng không tồn tại, đặt chiếc khăn ở trên tay Tần Bồng, bình tỉnh nói: “Ừm, hắn quyết định là được rồi. Dạy dỗ Vệ Đức hai năm, sau đó đưa nó đến chiến trường ở cùng hắn, cũng coi như có người nối nghiệp, còn lại…"

Vệ lão thái quân nhấp môi: “Vẫn là ở lại học hành cho tốt đi."

Tần Bồng giao khăn cho người khác, tiến lên đỡ Vệ lão thái quân, nói: “Mẫu thân, người yên tâm, tiểu thúc không ở đây thì còn có con mà."

“Năm đó vợ của lão nhị cũng nói với ta như vậy."

Vệ lão thái quân chợt thốt lên một câu như vậy, vợ của lão nhị này, chính là vị lúc trước tự sát theo trượng phu kia.

Tần Bồng hiểu rõ lo lắng của Vệ lão thái quân, trượng phu và nhi tử của vị lão nhân này đều chết trận nơi sa trường, bà không chịu nổi lại một lần nữa mất đi.

Nàng không biết nên an ủi bà như thế nào, trung thành là lựa chọn của Vệ gia, nam nhi Vệ gia luôn đi theo con đường này không chút do dự.

Tần Bồng chưa bao giờ gặp qua gia tộc nào như vậy, trọng sinh đến gia đình như vậy, đại khái là chuyện mà Tần Bồng cảm thấy may mắn nhất trong hơn phân nửa cuộc đời này.

“Bồng Bồng." Vệ lão thái quân quay đầu nhìn nàng, đột nhiên nói: “Gả cho người ta đi."

“Mẫu thân…"

Tần Bồng nhất thời nghẹn lời, Vệ lão thái quân suy nghĩ rồi nói: “Lúc trước không phải ngươi có ý tứ với Liễu Thư Ngạn sao? Còn có Tần Thư Hoài, không được thì chúng ta lại suy nghĩ đến những người khác…"

“Lão thái quân, đại phu nhân." Trong khi hai người nói chuyện, quản gia đã đi tới, cung kính nói: “Nhiếp Chính Vương ở bên ngoài cầu kiến."

“Mời ra ngoài!"

“Mời vào!"

Hai người đồng thời mở miệng, Tần Bồng nhìn về phía Vệ lão thái quân, mang theo chút cầu xin, nói: “Mẫu thân…"

“Mời tiến vào, nhanh lên." Vệ lão thái quân đưa mắt ra hiệu cho quản gia, Tần Bồng có chút bất đắc dĩ, dứt khoát đứng dậy, trở về phòng của mình, nhắm mắt làm ngơ.

Tần Bồng mới vừa đi vào không bao lâu, Tần Thư Hoài đã đi đến, sau khi cung kính hành lễ xong, quay đầu nói: “Lão thái quân, Bồng Bồng có ở đây không?"

“Có!" Vệ lão thái quân nhanh chóng khoa tay múa chân với nha hoàn: “Đi đi, nhanh chóng dẫn vương gia qua đó."

Tần Thư Hoài mím môi, sau khi cảm tạ Vệ lão thái quân, liền đi theo nha hoàn đến hậu viện.

Tần Bồng khóa chặt cửa, Tần Thư Hoài đứng ở trước cửa, sau khi do dự một lát, vẫn tiến lên, gõ gõ lên cửa: “Bồng Bồng."

Tần Bồng không nói lời nào, ngồi ở trong phòng đọc sách.

Tần Thư Hoài suy nghĩ, tiếp tục gõ cửa, không ngại phiền phức mà vừa gõ cửa vừa kêu tên Tần Bồng như vậy.

Tần Bồng không để ý tới hắn, giống như là người này không tồn tại.

Tần Thư Hoài đợi trong chốc lát, không thấy người ra mở cửa, thở dài nói: “Nàng đừng tức giận với ta, ta sai rồi. Về sau ta sẽ không như vậy nữa."

“Sai chỗ nào?"

Tần Bồng lật một trang sách, ở bên trong cất giọng truyền ra.

Thấy Tần Bồng đã đáp lại, Tần Thư Hoài lập tức trở nên hưng phấn, nhưng mà vấn đề này, Tần Thư Hoài nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói: “Ta… ta không nên làm Triệu Ngọc bị thương?"

“Ngươi đi đi."

Tần Bồng trực tiếp mở miệng: “Đêm đã khuya, mời vương gia trở về."

“Chờ một chút!"

Tần Thư Hoài nhanh chóng ngăn cản, liều mạng suy nghĩ: “Ta… ta không nên ép buộc nàng trở về."

“Tiếp tục."

Tần Bồng ngồi ở bên trong, ngữ điệu bình tĩnh. Tần Thư Hoài thật sự là không nói nên lời, chỉ có thể nói: “Bồng Bồng, nàng nói thẳng với ta đi."

“Còn có lần sau sao?"

Tần Bồng khép sách lại, nhìn về phía ngoài cửa, Tần Thư Hoài không nói gì.

Tần Bồng nâng cao giọng: “Còn có lần sau ép bức ta như vậy sao?"

Nghe giọng của Tần Bồng, Triệu Nhất và Giang Xuân liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Tần Thư Hoài, Lục Hữu cười lạnh, quay đầu rời đi. Tần Thư Hoài cúi đầu, một lúc sau, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Còn có."

Vừa nghe câu trả lời này, Triệu Nhất và Giang Xuân liền dùng tay che mặt lại, biết rõ hôm nay cửa này là không vào được.

Tần Thư Hoài nhìn bên trong, nghiêm túc nói: “Ta có điểm giới hạn, Bồng Bồng. Triệu Ngọc khiến ta cảm thấy nguy hiểm, nếu nàng đi cùng hắn, ta sợ nàng sẽ không trở lại. Lần sau nếu vẫn có lựa chọn như vậy, ta vẫn sẽ chọn cướp nàng về."

“Tần Thư Hoài." Tần Bồng có chút đau đầu: “Ta là một con người, ta có lựa chọn của bản thân, cho dù ngươi không thích, ngươi cũng phải tôn trọng, ngươi hiểu rõ không?"

Tần Thư Hoài đứng ở bên ngoài không nói chuyện.

Tần Bồng đứng dậy, tiếp tục nói: “Tần Thư Hoài, ngươi quá mức cố chấp."

Tần Thư Hoài không nói chuyện, một hồi sau, hắn chậm rãi nói: “Nếu không phải cố chấp đến tận đây, làm gì còn có nàng và ta như hiện giờ?"

“Có một vài thứ là chờ tới, có vài thứ lại là cầu mà tới. Không phải nói cầu tới là không tốt…"

“Ngươi đi đi, nói nhảm thêm nhiều một câu nữa thì cũng đừng trách ta không khách khí."

Tần Bồng nói lời này ra, đã tức lắm rồi.

Tần Thư Hoài cũng biết, hắn cũng không đi, suy nghĩ một chút, sau đó đi tới bậc thang, chắp hai tay trong tay áo, ngồi xuống.

Ngồi hơn nửa đêm, Lục Hữu cũng có chút không nhìn nổi nữa, ngồi xuống bên cạnh Tần Thư Hoài, cảm khái nói: “Vương gia, người nói người bướng bỉnh làm gì chứ? Nói một câu nói dối là…"

“Ta không thể lừa nàng."

Tần Thư Hoài nghiêm túc nói. Lục Hữu nhất thời khựng lại, chỉ có thể nói: “Vâng vâng, người vui vẻ là được."

Tần Thư Hoài tiếp tục ngồi trước cửa, chờ đến ngày hôm sau trời đã sáng, Tần Bồng nhìn thấy Tần Thư Hoài còn ngồi ở trước cửa, không khỏi có chút kinh ngạc.

Nàng vốn dĩ muốn hỏi, lại nghẹn lại. Làm bộ như không thấy người này ở đây, rửa mặt xong là thượng triều.

Tần Thư Hoài vẫn luôn theo đuôi nàng, cũng không nói điều gì, chỉ đi theo.

Chờ tới trên đại điện, hai người rõ ràng có chút thất thần. Trên đại điện vẫn giống như thường lệ, cãi cọ chút việc nhỏ như hạt mè. Khi triều hội chuẩn bị giải tán, tất cả mọi người đang định rời đi, Tần Minh đột nhiên mở miệng.

“Chờ một chút!"

Tần Minh biến đổi giọng nói, cao giọng nói: “Trẫm, trẫm có một thánh chỉ!"

Nghe xong lời này, tất cả mọi người nhìn về phía Tần Minh.

Tần Minh đăng cơ lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn hạ chỉ, tất cả mọi người không khỏi tò mò là điều gì.

Tần Bồng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Thư Hoài, muốn biết một chút tin tức, Tần Thư Hoài cũng không hiểu được, lắc đầu với Tần Bồng.

Tần Minh cầm thánh chỉ từ bên cạnh lên, đưa cho một đại thái giám. Đại thái giám run rẩy, đọc lên những chữ ở mặt trên.

Đọc xong một lúc sau, toàn trường yên tĩnh lại, ai cũng không dám phát ra tiếng. Tần Thư Hoài lẳng lặng nhìn Tần Minh, vẻ mặt bình tĩnh: “Bệ hạ, người ban hôn cho ta và Liễu tiểu thư?"

Tần Minh ngồi ở trên long ỷ, chân run lên nhè nhẹ, trên mặt lại là tận lực duy trì sự bình tĩnh, nói: “Trẫm cảm thấy, Nhiếp Chính Vương đã cô đơn nhiều năm… Cần có người chăm sóc."

“Đúng là cần có người chăm sóc." Tần Thư Hoài gật đầu.

Những người ở đây cũng không dám nói chuyện, ai cũng biết, thiên tử bây giờ là bù nhìn, vương gia lại là vương gia có thực quyền, thiên tử bù nhìn này lại động tới hôn sự trên đầu vương gia, sợ là sẽ xảy ra đại sự.

Hôm nay hoặc là Tần Thư Hoài tuân chỉ, hoặc là kháng chỉ. Nếu Tần Thư Hoài kháng chỉ, chuyện này là không có khả năng. Nhưng mà nếu Tần Thư Hoài thật sự làm cái trò kháng chỉ này trước mặt mọi người như không có chuyện gì, uy nghiêm hoàng đế của Tần Minh lại càng mất mặt.

Một khi đã mở miệng ra thì không có kết thúc.

Tần Bồng cũng biết đạo lý này, hôm nay nàng không thể đẻ cho Tần Thư Hoài nhận cái thánh chỉ này, nhưng cũng tuyệt đối không thể cho hắn kháng chỉ.

Nàng nhìn Tần Thư Hoài chằm chằm, trong nháy mắt lúc Tần Thư Hoài sắp mở miệng nói câu tiếp theo, nàng chợt kêu một tiếng.

“A!"
Tác giả : Mặc Thư Bạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại