Bốn Lần Gả
Chương 79
Nghe Tần Bồng nói, Triệu Ngọc lộ ra một nụ cười như sắp khóc tới nơi rồi sau đó cả người đứng không vững, đột nhiên gục ở trước người Tần Bồng.
Người xung quanh la hoảng lên, nhao nhao nói: “Bệ hạ!"
“A Ngọc…"
Tần Bồng run rẩy đỡ người trên người, sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Về Từ Thành, báo cho đại phu tốt nhất! Chuẩn bị ngựa, gọi người!"
Khi nói chuyện, Tần Bồng lật người Triệu Ngọc lai, bụng hắn trúng hai kiếm, từng dòng máu nóng bỏng chảy ra.
Tần Bồng ép bản thân cố hết sức trấn định xuống, vừa điểm huyệt đạo của Triệu Ngọc để cầm máu, vừa lấy ra từ trong tay áo thuốc cầm máu và thuốc tiêu độc bôi lên phía trên, đồng thời cầm băng vải ra.
Chỉ là tay nàng vẫn luôn run rẩy, mấy lần đều không xé được băng vải. Lúc này Tần Thư Hoài lảo đảo vọt lại đây, nôn nóng nói: “Bồng Bồng! Bồng Bồng nàng không sao chứ?"
Hắn vọt tới trước mặt Tần Bồng, giơ tay kiểm tra Tần Bồng.
Tần Bồng giương mắt nhìn Tần Thư Hoài, khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thư Hoài kia, nàng vẫn còn đang run rẩy.
“Cứu A Ngọc…"
Nàng cũng không biết trong giọng của mình có tiếng khóc nức nở, nàng như là bắt được cọng rơm duy nhất, nhìn Tần Thư Hoài nói: “Cứu hắn!"
Tần Thư Hoài hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, lấy băng vải từ trong tay Tần Bồng, nhanh chóng băng bó miệng vết thương cho Triệu Ngọc, đồng thời nói: “Nàng đừng sợ, hắn sẽ không có việc gì. Ta ở đây, ta ở đây mà."
Tần Bồng không nói chuyện, nhìn người nằm ở trong lòng nàng, Triệu Ngọc đang rất suy yếu, nàng cắn răng.
Nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Triệu Ngọc là trụ cột hơn nửa cuộc đời của nàng, hơn nửa kỳ vọng trong cuộc đời. Tình cảm của nàng không hề giữ lại mà đều cho hắn, hiện giờ hắn là thân nhân duy nhất còn lại của nàng, nàng không có quá nhiều kỳ vọng khác, chỉ hy vọng hắn có thể bình an sống hết một đời.
Nàng đã là người từng chết, sinh tử đối với nàng mà nói đã không còn quan trọng như vậy. Nhưng Triệu Ngọc không giống.
Hắn là quân chủ hiện tại của Bắc Yến, là nguyên nhân mà hiện giờ Bắc Yến yên ổn vững vàng.
Dân tộc ở Bắc Yến phức tạp, tuy rằng tuổi của Triệu Ngọc chưa đến đến hai mươi ba, nhưng lại là quân chủ duy nhất làm cho tất cả các dân tộc yên ổn vững vàng từ khi Bắc Yến kiến quốc tới nay.
Đây là đệ đệ của nàng, là sự kiêu ngạo cả đời nàng.
Nếu hắn vì cứu nàng mà chết, đây sẽ là tội nghiệt mà cả đời nàng cũng không thể tha thứ cho mình.
Người bên cạnh kéo xe ngựa tới, Tần Thư Hoài nói với Tần Bồng: “Bồng Bồng, phải chuyển hắn lên trên xe ngựa."
Tần Bồng ngẩng đầu lên, còn có chút chưa hồi thần lại, đại khái nàng biết Tần Thư Hoài nói gì đó, gật đầu.
Bên cạnh có ba người tới, chia nhau ra nâng đầu, chân, đỡ lấy lưng Triệu Ngọc, bảo đảm tư thế không đè lên miệng vết thương, nhẹ nhàng dịch chuyển lên trên xe ngựa. Sau khi lên xe, Tần Bồng ngồi đến bên cạnh Triệu Ngọc, ôm đầu của hắn ở trong lòng mình, có lẽ tư thế như vậy sẽ làm nàng có cảm giác an toàn hơn một chút.
Tần Thư Hoài ngồi ở bên cạnh, thấy dáng vẻ của Tần Bồng, có chút không đành lòng nói: “Bồng Bồng, hắn sẽ không có việc gì."
Tần Bồng ngơ ngác quay đầu nhìn Tần Thư Hoài, đáp lại một tiếng, gật đầu, nhưng hoàn toàn không giống như đã nghe lọt.
Tần Thư Hoài không thể nói bản thân có cảm giác gì, nhưng mà hắn cũng biết, bất cứ cảm giác gì cũng không thích hợp biểu đạt vào lúc này.
Tần Bồng ôm Triệu Ngọc, cảm giác như là ôm một thân gỗ nổi duy nhất trong nước. Xe ngựa rung lên kẽo cà kẽo kẹt, nàng khàn giọng nói: “Khi còn nhỏ mẫu thân đối xử với ta không tốt."
“Ta biết."
Tần Thư Hoài gật đầu đáp lại. Nhưng mà lời đáp lại của hắn có vẻ cũng không quan trọng lắm, thậm chí hắn cũng không biết Tần Bồng có nghe được hay không. Tần Bồng ôm Triệu Ngọc, lau sạch lớp thuốc dịch dung của hắn.
Bên dưới mặt nạ là một khuôn mặt hết sức tinh xảo, làm một nam tử mà nói, diện mạo như vậy có chút quá mức diễm lệ, nhưng mà lại không thể không thừa nhận, đây là khuôn mặt cực kỳ mỹ lệ.
Tần Bồng nhìn gương mặt này, nước mắt nhịn không được trào lên, hơi mỉm cười.
Người nàng thương nhớ ngày đêm sáu năm, cuối cùng cũng gặp lại.
Nàng dán mặt đến sườn mặt Triệu Ngọc, giọng khàn khàn nói: “Khi đó chỉ có A Ngọc rất tốt với ta. Mỗi lần mẫu thân đều đưa đồ ăn ngon cho A Ngọc, A Ngọc liền lén giấu đi, ban đêm chui vào trong ổ chăn của ta, nhỏ giọng nói với ta rằng, cái này ăn ngon, A Ngọc nhớ tỷ tỷ, cho tỷ tỷ ăn."
Nước mắt của Tần Bồng rơi xuống, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ tươi cười, cánh tay ôm Triệu Ngọc nhịn không được siết chặt hơn. Tần Thư Hoài lẳng lặng nhìn, cảm thấy ngực khó chịu. Hắn đi đến phía sau Tần Bồng, nửa ngồi xuống, ôm nàng vào trong ngực.
“Đều đã qua rồi." Hắn cúi đầu hôn nàng: “Nàng đã là Tần Bồng, Bồng Bồng, tạc nhật chủng chủng, thí như tạc nhật tử; kim nhật chủng chủng, đương như kim nhật sanh*."
*Trích từ trong “Liễu Phàm Tứ Huấn", tác giả Viên Liễu Phàm, ý nghĩa: Những điều trước đây đều đã qua như ngày hôm qua, những việc trong tương lai coi như chỉ bắt đầu từ ngày hôm nay, hãy quên đi quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới (nguồn: baidu, https://zhidao.baidu.com/question/564577855.html).
“Nhưng ta còn sống!"
Tần Bồng chợt quay đầu lại, gào rống lên: “Ta còn sống, ta còn là tỷ tỷ của hắn! Triệu Ngọc là đệ đệ của ta suốt đời, cả đời ta đều phải che chở hắn, nhớ đến hắn! Mà ngươi nhận ra hắn…" Giọng của Tần Bồng thấp hèn đi, cắn răng nói: “Ngươi lại không nói cho ta biết, ngươi cũng không nói cho hắn biến thân phận của ta."
Tần Thư Hoài im lặng, hắn nhìn cô nương lạnh nhạt cố chấp này.
Nàng tới gần hắn, đè nặng giọng nói: “Không phải sao? Ngày đó ngươi và hắn đơn độc ở lại lều trại ta đã cảm thấy kỳ quái, ngươi đã nói gì với một mưu sĩ Bắc Yến chứ? Ngươi đã sớm nhận ra hắn, đúng hay không?"
“Ta nói ta không nhận ra nàng có tin không?"
Tần Thư Hoài trào phúng mở miệng, trong mắt Tần Bồng mang theo châm chọc: “Ngươi dám nói sao?"
“Ta không dám." Tần Thư Hoài giương mắt nhìn nàng: “Cũng mặc kệ có phải ta thật sự nhận ra hay không, nàng đều sẽ không tin ta không nhận ra. Nhưng Tần Bồng à, chính nàng không cảm thấy kỳ quái sao?" Tần Thư Hoài sát lại gần nàng, hô hấp của hai người quấn quanh ở bên nhau, trong mắt Tần Thư Hoài tất cả đều là xem kỹ:
“Ta cũng nhận ra Triệu Ngọc, vì sao nàng lại không nhận ra? Hắn không phải đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau của nàng sao?"
Tần Bồng hơi sửng sốt.
Đúng vậy, Tần Thư Hoài cũng nhận ra Triệu Ngọc, vì sao nàng nhận không ra?
Bởi vì… Yến Quy không giống Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc trong trí nhớ của nàng, vĩnh viễn là ôn hòa, ngoan ngoãn, mang theo chút tính tình của thiếu niên và sự ngây thơ, thẳng thắn đáng yêu, thích làm nũng chơi xấu nàng, ngoại trừ thông tuệ hơn chút thì không khác một thiếu niên bình thường.
Nhưng Yến Quy thì sao?
Lòng dạ thâm hậu, đa mưu túc trí, nụ cười trên mặt kia dối trá đã lâu dài, dường như có thể sử dụng nụ cười để che giấu âm u thâm trầm vốn có.
Đó không phải Triệu Ngọc của nàng.
Tần Thư Hoài thấy Tần Bồng ngây ra, hắn chậm rãi nói: “Bồng Bồng, Triệu Ngọc chưa bao giờ là người đơn giản như nàng tưởng tượng."
“Cho nên?"
Tần Bồng phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nói: “Đây là lý do ngươi không nói cho tỷ đệ chúng ta biết chân tướng ư? Đây là lý do ngươi ngăn cản chúng ta gặp nhau sao?"
“Lỡ như hắn không muốn gặp nàng thì sao?"
Tần Thư Hoài cảm thấy giọng nói của mình có chút khô khốc.
Hắn vẫn biết bản thân mình ở trong lòng Tần Bồng không bằng Triệu Ngọc, nhưng thời khắc mỗi một lần đối mặt như vậy, hắn đều cảm thấy khó chịu.
Hắn cố gắng chống đỡ lý trí, ngẩng đầu nhìn Tần Bồng: “Hắn đã là hoàng đế, nàng nghĩ xem hắn còn muốn gặp nàng sao?"
“Ta đã từng nghĩ tới…" Tần Bồng nói chuyện, nước mắt rơi xuống: “Nhưng khi hắn che ở trước người ta, ta cảm thấy ta sai rồi."
“Ta nên gặp hắn sớm một chút," Tần Bồng quay đầu lại ôm hắn, thấp giọng khóc thành tiếng: “Ta nên về nhà sớm một chút."
Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn rũ mắt, khắc chế chính mình, liều mạng nói với bản thân, lúc này Tần Bồng cần hắn, hắn không thể làm ra bất cứ chuyện gì mà tiến thêm một bước làm thương tổn Tần Bồng.
Hắn không nói một lời, chỉ là lẳng lặng ôm người trong lòng, muốn cho nàng lực lượng và dũng khí.
Một lát sau, xe ngựa tới Vệ phủ ở Từ Thành, Tần Bồng nhanh chóng nhảy xuống, cho người nâng Triệu Ngọc đi vào.
Người của Triệu Ngọc đã tới thông báo cho Vệ phủ trước, Vệ Thuần sớm đã chuẩn bị tốt, Triệu Ngọc đi vào, nhóm đại phu cũng lập tức đi lên, xem bệnh, châm kim.
Tần Bồng đứng ở bên ngoài, lẳng lặng nhìn đại phu bận rộn.
Tần Thư Hoài đứng ở phía sau nàng, yên lặng bảo vệ.
Qua hồi lâu, một đại phu đứng dậy, nói với Vệ Thuần: “Tướng quân, người nhà của vị công tử này có ở đây không?"
Xuất phát từ sự suy xét về cơ mật, Vệ Thuần cũng không nói cho đại phu thân phận của Triệu Ngọc, nghe xong lời này, Tần Bồng nôn nóng tiến lên: “Có, ta ở đây."
Đại phu gật đầu, nhìn Tần Bồng nói: “Cô nương, vị công tử này bị thương ở phổi, ta đã dùng thuốc kéo dài, nhưng y thuật hữu hạn, còn xin hãy tìm danh y khác."
Lời này nói ra, trong đầu Tần Bồng “ong" một tiếng, khàn khàn nói: “Ngươi nói gì?"
Tần Thư Hoài tiến lên, đỡ lấy Tần Bồng, nói với đại phu kia: “Ngươi nói dùng thuốc kéo dài, có thể kéo dài bao lâu?"
“Nhiều nhất chỉ mười ngày." Đại phu kia rất bình tĩnh, quay đầu nhìn Triệu Ngọc một cái, tiếc hận nói: “Thương thế như vậy, đại phu tầm thường hoàn toàn vô lực xoay chuyển trời đất, cô nương vẫn nên sớm tính toán làm hậu sự."
Tần Bồng không nói chuyện, nàng siết chặt nắm tay.
Nàng rất muốn đứng trước mặt đại phu rống to, hắn nói bậy.
Triệu Ngọc là quân chủ Bắc Yến, là chân mệnh thiên tử, tại sao lại có thể dễ dàng chết như vậy chứ?
Nhưng mà lý trí nói cho nàng, đại phu không oán không thù, không cần phải nói dối như vậy.
Tần Thư Hoài ở phía sau đỡ nàng, độ ấm của hắn từ quần áo truyền đến, cho nàng một loại lực lượng và dũng khí vô danh, để nàng trấn định hơn.
“Mời thần y Mạc Thanh từ Tuyên Kinh đến đây."
Tần Thư Hoài lập tức phân phó người bên cạnh, ổn định Tần Bồng, nói với đại phu: “Các ngươi cố gắng kéo dài mệnh cho vị công tử này, dược liệu quý báu gì đều cứ việc dùng, có thể sống sót là quan trọng nhất."
Thấy người nhà trấn định, đại phu nhẹ nhàng thở ra.
Báo tang với người nhà vĩnh viễn là thời khắc nguy hiểm nhất của đại phu, đặc biệt là đối mặt với kiểu nhân vật vừa thấy chính là đại quan quý nhân này.
Khi Tần Thư Hoài nói chuyện, Tần Bồng chậm rãi bình tĩnh lại, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, quay đầu nói với Vệ Thuần: “Vệ Thuần, lấy danh nghĩa của ta dán bố cáo, cầu danh y thiên hạ, chỉ cần có thể chữa khỏi cho vị công tử này, ta có thể đáp ứng một yêu cầu của hắn."
“Đổi thành ta."
Tần Thư Hoài quyết đoán mở miệng, ngăn cản Tần Bồng nói.
Vệ Thuần gật đầu, hiểu được ý của Tần Thư Hoài.
Tần Bồng hứa hẹn, lỡ như người khác yêu cầu Tần Bồng gả thì sao?
Mọi người từng bước làm việc, Tần Thư Hoài ngăn Vệ Thuần lại nói: “Phiền ngươi phái người đi tìm người của ta một chút, đặc biệt là một người tên là Triệu Nhất."
“Triệu Nhất?" Vệ Thuần ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Vương gia yên tâm, hắn đã trở lại, hắn mang theo vết thương trở về, cũng mang theo người trở về tìm ngài, chờ một lát hẳn là sẽ trở về."
Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài yên tâm hơn. Mới vừa rồi khi Triệu Ngọc đánh bất ngờ, sau khi Triệu Nhất bị đuổi giết thì tách ra khỏi bọn họ, xem tình huống thì có lẽ là đi trước gọi người.
Sau khi Vệ Thuần dẫn người đi xuống, trong phòng chỉ còn lại đại phu với Tần Bồng và Tần Thư Hoài.
Tần Bồng vẫn luôn đứng nhìn Triệu Ngọc, Tần Thư Hoài thở dài một tiếng, nói với nàng: “Đi nghỉ ngơi đi."
“Ngươi đi trước đi."
Tần Bồng nghẹn lại, Tần Thư Hoài hiểu được là giờ phút này Tần Bồng sẽ không đi rồi, nên đi lấy hai cái ghế, khuyên Tần Bồng: “Vậy nàng ngồi đây canh chừng đi."
Tần Bồng cũng không cự tuyệt, nàng ngồi vào mép giường, cầm lấy bàn tay của Triệu Ngọc, nhìn chằm chằm Triệu Ngọc không nói gì.
Dường như nàng muốn đem mỗi một khoảnh khắc của Triệu Ngọc đều đặt ở trong mắt, ngay cả chớp mắt cũng cảm thấy dư thừa.
Tần Thư Hoài ngồi cùng nàng, Tần Bồng ở bên cạnh canh chừng cả đêm không ăn cái gì, hắn sai người hầm canh nấm tuyết, đút cho nàng từng ngụm từng ngụm một.
Nàng như là người mất hồn, cũng chỉ biết nắm tay Triệu Ngọc, ngơ ngác nhìn hắn.
Tần Thư Hoài đút cho nàng, nàng liền há miệng.
Tần Thư Hoài đút cho nàng xong, lại ngồi trở lại bên người nàng.
Đến khi trời khuya lạnh lẽo, Tần Thư Hoài đi lấy áo choàng, khoác ở trên người nàng.
Lúc này mọi người đều đã ngủ, rốt cuộc Tần Bồng mở miệng: “Ngươi không mệt sao?"
“Hử?"
Tần Thư Hoài giương mắt, không hiểu ý của Tần Bồng.
Cuối cùng Tần Bồng dời ánh mắt qua, giọng nói khàn khàn, nhìn hắn: “Ngươi sẽ không mệt sao?"
Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài mới phản ứng lại được, Tần Bồng đang chỉ cái gì.
Thứ tình cảm gần như không được đáp lại này, hắn không mỏi mệt sao?
Trên mặt Tần Thư Hoài có chút tái nhợt, hắn nắm lấy tay Tần Bồng, rũ xuống đôi mắt: “Vốn là mệt, nhưng mà nàng vừa hỏi như vậy, ta liền không mệt nữa."
“Bồng Bồng." Hắn ngẩng đầu, cười cười, trong mắt tràn đầy ánh nến nhìn cô nương trước mặt đã khóc đỏ mắt: “Ta là trượng phu của nàng, lúc này ta không chống đỡ cho nàng, còn có ai chống đỡ nàng đây?"
Khi hắn nói chuyện, nước mắt của Tần Bồng liền rơi xuống, nàng nhìn người trước mặt này, không biết làm sao lại nhớ tới rất nhiều năm trước, nàng đưa mẫu thân lên núi, là hắn đứng ở sau lưng, dùng bả vai thay nàng đỡ lấy cây gậy gỗ ép nàng tới mức đứng cũng đứng không nổi kia.
Lại bỗng nhiên nhớ tới ngày đó nàng bước ra từ trong cung của Lý Thục, hắn mang khuôn mặt của Liễu Thư Ngạn, đứng ngược ánh sáng, nói câu “Nếu công chúa té ngã, còn có người có thể đỡ lên."
Nàng thật sự nhịn không được, đột nhiên nhào vào trong ngực Tần Thư Hoài.
“Ta sợ lắm." Nàng đè nặng tiếng khóc, sợ quấy nhiễu Triệu Ngọc: “Thư Hoài, ta thật sự rất sợ."
Tần Thư Hoài ôm nàng, cảm thấy nước mắt của nàng như là đốt cháy tim hắn, làm hắn cảm thấy nơi yết hầu như bị nghẹn lại, nghẹn đến mức đau, sự khó chịu tích tụ lập tức tiêu tán ngay khoảnh khắc nước mắt người này rơi xuống, hắn vỗ nhẹ lưng nàng, bất đắc dĩ thở dài.
“Đừng sợ." Giọng hắn mềm nhẹ: “Ta ở đây, hết thảy có ta đây, Bồng Bồng." Hắn kéo nàng lại, ôm vào trong ngực, dùng đầu chống ở trên trán của nàng. Nàng vẫn đang khóc, bởi vì khóc thút thít nên co người lại, giống như một đứa bé vậy. Trong mắt hắn tất cả đều là bất đắc dĩ, chậm rãi nói: “Bắt đầu từ một khắc nàng gả cho ta kia, nàng chính là thê tử của ta, dù có khó khăn như thế nào, ta đều ở bên nàng."
“Nàng đừng sợ."
Lời hắn nói như có lực lượng kỳ diệu, làm yên ổn nội tâm nàng, làm nàng bình tĩnh lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đối phương vẫn luôn rất bình tĩnh, rất dịu dàng.
Có những người chính là ánh sáng, hắn có thể ổn định, liên tục, cho ngươi ánh sáng và sự yêu thương.
Người thiếu sự yêu thương thường hay lo được lo mất, biểu hiện ra ngoài luôn là cảm xúc cực đoan, yêu đến sâu đậm rực rỡ, hận đến vô cùng nhuần nhuyễn. Cảm xúc lúc thì ở núi cao lúc thì ở thung lũng, rồi đột nhiên sợi dây căng cứng kia chợt đứt mất vào khoảnh khắc nào đó, sẽ đi đến vạn kiếp bất phục.
Bọn họ cần một ánh sáng như vậy, ánh sáng kia vẫn luôn ổn định chống đỡ cho nàng yêu thương nàng, cho dù nàng vui mừng hay tuyệt vọng, cho dù nàng bi thương hay hạnh phúc, trước sau hắn vẫn vững vàng, bình thản, lâu dài, ấm áp chiếu rọi nàng.
Tần Bồng ngơ ngác nhìn Tần Thư Hoài.
Lần đầu tiên nàng phát hiện, tình yêu của người này lại là sự tồn tại bình thản như thế này.
Thời niên thiếu không biết được đến ổn định trân quý như vậy, hắn quá khắc chế, quá ẩn nhẫn, quá bình tĩnh.
Đến khi trải qua sóng to gió lớn, nàng lại một lần nữa được người này đỡ lấy ở trong tuyệt cảnh, nàng mới đột nhiên cảm thấy, chính mình có được tình cảm trân quý đến vậy.
Nàng nhìn Tần Thư Hoài, không kìm được vươn tay ôm chặt hắn.
Tần Thư Hoài hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại, nhịn không được cười lên.
“Không sao đâu."
Hắn ôm nàng, dịu dàng nói: “Đừng khóc, nhé? A Ngọc còn không có xảy ra chuyện, nàng đừng xảy ra chuyện trước, được không?"
“Ừm."
Tần Bồng dùng giọng mũi trả lời hắn, lại nói: “Ngươi đi ngủ trước đi, ta trông hắn mới yên tâm."
Tần Thư Hoài đang muốn mở miệng, lại nghe được người trước mặt cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ngươi đi ngủ đi, ta đau lòng."
Tần Thư Hoài nghe lời này, cảm thấy trong lòng hóa thành một mảnh, hắn cúi đầu, nhịn xuống sự vui sướng nhảy lên kia, lên tiếng: “Đêm mai ta sẽ canh chừng."
Sau khi nói xong, hắn đứng lên, nói với nàng: “Ta ở gian ngoài, nàng có việc thì gọi ta."
Tần Bồng gật đầu, Tần Thư Hoài đi ra ngoài.
Tần Bồng canh chừng đến gần bình minh, cả người đều có chút mơ hồ.
Nàng hoảng hốt nghe được Triệu Ngọc gọi nàng, nàng chạy nhanh, trợn mắt, liền thấy Triệu Ngọc như là bị bóng đè, lặp đi lặp lại gọi nàng: “Tỷ… tỷ… tỷ đừng đi… đừng đi…"
Nói rồi Triệu Ngọc múa may tay, tựa như là bị vây lại thật sâu ở cảnh trong mơ.
Nước mắt từ khóe mắt hắn chảy xuống dưới, hắn gọi đến tê tâm liệt phế: “Triệu Bồng, ngươi dám đi!"
Một tiếng gọi này khiến hắn hoàn toàn bừng tỉnh, lúc này Tần Thư Hoài cũng tỉnh, hỏi một tiếng: “Bồng Bồng?"
“Không sao đâu." Tần Bồng nghẹn lại: “Hắn bị bóng đè, ngươi ngủ đi."
Tần Thư Hoài đáp lời, nhắm mắt lại.
Tần Bồng trả lời Tần Thư Hoài xong thì nghiêng đầu qua, thấy Triệu Ngọc đang mở to mắt.
Hắn ngẩng đầu nhìn đầu giường, có vẻ như còn đang ở trong mơ, tầm mắt không hề có tiêu cự.
Tần Bồng sợ kinh động đến hắn, giọng chậm lại, nhu hòa nói: “A Ngọc?"
Triệu Ngọc ngơ ngác quay đầu, thấy Tần Bồng. Đầu tiên là hắn sửng sốt một chút, sau đó nắm chặt lấy tay Tần Bồng: “Là tỷ sao? Tỷ, là tỷ sao?"
“Là ta." Tần Bồng cũng nắm lấy tay hắn, muốn làm hắn bình tĩnh lại. Miệng vết thương của hắn không thể lộn xộn, nàng đè hắn lại, ôn hòa nói: “Là ta, A Ngọc đệ đừng nhúc nhích."
Đau đớn từ miệng vết thương làm Triệu Ngọc tỉnh táo một chút, nhưng mà hắn vẫn không chịu buông tay, nắm lấy Tần Bồng thật chặt nói: “Tỷ còn sống? Tỷ sống đúng hay không? Ta biết tỷ sẽ không chết. Tỷ tỷ, ta biết đến…"
“Đúng vậy." Triệu Ngọc dùng sức quá lớn, làm Tần Bồng có chút đau, nhưng mà nàng vẫn cười trấn an hắn: “Ta còn sống, A Ngọc, đệ bình tĩnh một chút đã, đệ còn có thương tích, chúng ta từ từ nói, được không?"
Nghe được lời này, rốt cuộc Triệu Ngọc bình tĩnh lại một chút, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Bồng, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
“Tỷ là mượn xác hoàn hồn ư?"
Một lúc sau, Triệu Ngọc mới mở miệng một lần nữa, lúc này ngữ khí của hắn bình thường hơn rất nhiều, Tần Bồng gật đầu, thần sắc dịu dàng: “Ừ, ta là mượn xác hoàn hồn." Nói rồi nàng quay đầu lại, nhịn không được cười: “A Ngọc có sợ không?"
Khi còn nhỏ Triệu Ngọc sợ nhất là quỷ, buổi tối không dám ngủ một mình, đều là nàng ở bên cạnh.
Nghe xong lời này, Triệu Ngọc liền hiểu được, Tần Bồng là đang chê cười hắn, hắn nhìn Tần Bồng dịch chăn cho hắn, trong mắt mang theo hơi nước, cười nói: “Khi còn nhỏ sợ quỷ, sau khi tỷ tỷ chết thì đặc biệt hy vọng trên đời này có quỷ. Có quỷ, là có thể gặp lại tỷ tỷ."
Nghe được lời hắn nói, Tần Bồng cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nàng ngồi ở một bên, nắm lấy tay Triệu Ngọc, nói giọng khàn khàn: “Ta nên tới gặp đệ sớm một chút."
“Vì sao lại không tới?"
Trong giọng Triệu Ngọc có chút ủy khuất, giống như là một đứa trẻ: “Ta vẫn luôn đang chờ tỷ tỷ, vì sao tỷ không tới gặp A Ngọc?"
Tần Bồng hít mũi: “A Ngọc làm hoàng đế rồi, ta sợ đệ không muốn gặp ta."
“Làm sao có thể như thế?"
Nháy mắt Triệu Ngọc hiểu được ý Tần Bồng, hắn cầm tay Tần Bồng đặt ở trên mặt mình, nghiêm túc nói: “Thiên hạ này đưa cho tỷ tỷ cũng có thể, A Ngọc làm hoàng đế hay không thì cũng vĩnh viễn là A Ngọc của tỷ tỷ."
Khi hắn nói lời này, thần sắc trong sáng, cũng không khác gì năm đó.
Tần Bồng gần như cho rằng, chính mình vẫn đang ở thời điểm mười mấy tuổi, khi đó vào ban đêm Triệu Ngọc luôn là ngủ không được, muốn nàng chạy tới nơi canh chừng. Hắn liền nằm ở trên giường, nàng ngồi ở bên cạnh, hắn kéo tay nàng, nghe nàng kể chuyện xưa cho hắn.
Thời điểm nàng gả cho Tần Thư Hoài, Triệu Ngọc mới mười ba tuổi, khi đó ban đêm hắn vẫn luôn khóc nháo, có đôi khi khóc nháo quá mãnh liệt, hạ nhân tới tìm Bạch Chỉ, Bạch Chỉ tới kêu nàng. Nàng thường xuyên nửa đêm hồi cung đi bồi hắn, nàng vừa qua đó, hắn liền ngoan.
Vì chuyện này, Tần Thư Hoài đã cãi nhau với nàng rất nhiều lần.
Thời thiếu niên Tần Thư Hoài còn không có học được ẩn nhẫn như hiện giờ, trực tiếp mắng Triệu Ngọc ở trước mặt nàng: “Nam tử mười ba tuổi rồi còn muốn tỷ tỷ đã xuất giá của mình canh chừng mới có thể ngủ, ra cái thể thống gì nữa?!"
Tần Bồng cũng từng cảm thấy chuyện này không ổn, nhưng không chờ nàng nói ra khỏi miệng trước, cuối cùng Triệu Ngọc lại không tìm nàng.
Mãi đến khi hắn trực tiếp té xỉu ở trên học đường, thái y tới chẩn bệnh, là bởi vì mất ngủ một thời gian dài gây ra.
Nàng oán trách hắn, sao lại không ngủ?
Hắn nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh nói: “Không ngủ được."
“Thái y đâu? Thái y không bốc thuốc cho đệ hay sao?"
“Có." Triệu Ngọc ngẩng đầu, nhìn nàng, trong mắt tất cả đều là chua xót: “Nhưng tỷ tỷ không ở, A Ngọc không có thuốc chữa, không có cách trị. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, liền cảm giác có quỷ mị tiến đến, nghe giọng mẫu thân thì thào, ai cũng không cứu được ta…"
Vì thế nàng mới biết được, trong lòng Triệu Ngọc có nút thắt.
“Vậy…" Giọng nàng khô khốc: “Vì sao không nói với ta?"
“Nghe nói tỷ tỷ và tỷ phu vì chuyện này mà cãi nhau." Triệu Ngọc rũ xuống đôi mắt, thần sắc đều là chua xót: “Dù sao tỷ tỷ cũng phải có cuộc sống của mình. Đường của A Ngọc, để A Ngọc tự đi."
“Nói bậy!" Nàng tức giận mắng hắn: “Nếu ta đã là tỷ tỷ của đệ, thì ta sẽ quan tâm đến đệ cả đời, đệ cũng đã bệnh thành như vậy, hắn làm gì còn có đạo lý ngăn cản ta? Nếu gả cho người khác mà phải đoạn tuyệt quan hệ với đệ, ta đây tình nguyện không gả!"
Nghe được lời này, Triệu Ngọc mới bật cười, hắn giương mắt nhìn nàng, nụ cười mang theo sắc diễm lệ: “Ta biết tỷ tỷ rất tốt với ta, cũng chỉ cầu cả đời này, tỷ tỷ đối xử với ta, đều tốt như vậy."
Từ đó về sau, mỗi ngày nàng đều đến trong cung của hắn, chờ hắn ngủ rồi mới quay về phòng của mình.
Tần Thư Hoài cãi nhau với nàng, đã từng tranh luận, từng chiến tranh lạnh, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến đôi mắt kìm nén khát khao và hy vọng kia của Triệu Ngọc, nàng liền cảm thấy nàng không thể buông hắn.
Hiện giờ nhiều năm trôi qua, nàng cho rằng hắn làm đế vương đáng quý, sẽ có điều thay đổi.
Nhưng mà khi chạm đến đôi mắt này, nàng chợt kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ thay đổi.
“Ở trước mặt tỷ tỷ." Hắn giơ tay nắm lấy tay Tần Bồng, vẻ mặt thỏa mãn, như là tìm được bảo vật đã mất, trong mắt tràn đầy mê luyến và dịu dàng: “Thiên hạ chẳng qua là lưỡi dao sắc bén, bảo vệ người chu toàn, giang sơn chẳng qua chỉ là lễ quý, đổi lấy nụ cười của người. Chỉ cần tỷ tỷ nói một câu…" Hắn ngẩng đầu, nụ cười thành kính: “Giang sơn Bắc Yến đó sẽ là của tỷ tỷ."
Người xung quanh la hoảng lên, nhao nhao nói: “Bệ hạ!"
“A Ngọc…"
Tần Bồng run rẩy đỡ người trên người, sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Về Từ Thành, báo cho đại phu tốt nhất! Chuẩn bị ngựa, gọi người!"
Khi nói chuyện, Tần Bồng lật người Triệu Ngọc lai, bụng hắn trúng hai kiếm, từng dòng máu nóng bỏng chảy ra.
Tần Bồng ép bản thân cố hết sức trấn định xuống, vừa điểm huyệt đạo của Triệu Ngọc để cầm máu, vừa lấy ra từ trong tay áo thuốc cầm máu và thuốc tiêu độc bôi lên phía trên, đồng thời cầm băng vải ra.
Chỉ là tay nàng vẫn luôn run rẩy, mấy lần đều không xé được băng vải. Lúc này Tần Thư Hoài lảo đảo vọt lại đây, nôn nóng nói: “Bồng Bồng! Bồng Bồng nàng không sao chứ?"
Hắn vọt tới trước mặt Tần Bồng, giơ tay kiểm tra Tần Bồng.
Tần Bồng giương mắt nhìn Tần Thư Hoài, khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thư Hoài kia, nàng vẫn còn đang run rẩy.
“Cứu A Ngọc…"
Nàng cũng không biết trong giọng của mình có tiếng khóc nức nở, nàng như là bắt được cọng rơm duy nhất, nhìn Tần Thư Hoài nói: “Cứu hắn!"
Tần Thư Hoài hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, lấy băng vải từ trong tay Tần Bồng, nhanh chóng băng bó miệng vết thương cho Triệu Ngọc, đồng thời nói: “Nàng đừng sợ, hắn sẽ không có việc gì. Ta ở đây, ta ở đây mà."
Tần Bồng không nói chuyện, nhìn người nằm ở trong lòng nàng, Triệu Ngọc đang rất suy yếu, nàng cắn răng.
Nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Triệu Ngọc là trụ cột hơn nửa cuộc đời của nàng, hơn nửa kỳ vọng trong cuộc đời. Tình cảm của nàng không hề giữ lại mà đều cho hắn, hiện giờ hắn là thân nhân duy nhất còn lại của nàng, nàng không có quá nhiều kỳ vọng khác, chỉ hy vọng hắn có thể bình an sống hết một đời.
Nàng đã là người từng chết, sinh tử đối với nàng mà nói đã không còn quan trọng như vậy. Nhưng Triệu Ngọc không giống.
Hắn là quân chủ hiện tại của Bắc Yến, là nguyên nhân mà hiện giờ Bắc Yến yên ổn vững vàng.
Dân tộc ở Bắc Yến phức tạp, tuy rằng tuổi của Triệu Ngọc chưa đến đến hai mươi ba, nhưng lại là quân chủ duy nhất làm cho tất cả các dân tộc yên ổn vững vàng từ khi Bắc Yến kiến quốc tới nay.
Đây là đệ đệ của nàng, là sự kiêu ngạo cả đời nàng.
Nếu hắn vì cứu nàng mà chết, đây sẽ là tội nghiệt mà cả đời nàng cũng không thể tha thứ cho mình.
Người bên cạnh kéo xe ngựa tới, Tần Thư Hoài nói với Tần Bồng: “Bồng Bồng, phải chuyển hắn lên trên xe ngựa."
Tần Bồng ngẩng đầu lên, còn có chút chưa hồi thần lại, đại khái nàng biết Tần Thư Hoài nói gì đó, gật đầu.
Bên cạnh có ba người tới, chia nhau ra nâng đầu, chân, đỡ lấy lưng Triệu Ngọc, bảo đảm tư thế không đè lên miệng vết thương, nhẹ nhàng dịch chuyển lên trên xe ngựa. Sau khi lên xe, Tần Bồng ngồi đến bên cạnh Triệu Ngọc, ôm đầu của hắn ở trong lòng mình, có lẽ tư thế như vậy sẽ làm nàng có cảm giác an toàn hơn một chút.
Tần Thư Hoài ngồi ở bên cạnh, thấy dáng vẻ của Tần Bồng, có chút không đành lòng nói: “Bồng Bồng, hắn sẽ không có việc gì."
Tần Bồng ngơ ngác quay đầu nhìn Tần Thư Hoài, đáp lại một tiếng, gật đầu, nhưng hoàn toàn không giống như đã nghe lọt.
Tần Thư Hoài không thể nói bản thân có cảm giác gì, nhưng mà hắn cũng biết, bất cứ cảm giác gì cũng không thích hợp biểu đạt vào lúc này.
Tần Bồng ôm Triệu Ngọc, cảm giác như là ôm một thân gỗ nổi duy nhất trong nước. Xe ngựa rung lên kẽo cà kẽo kẹt, nàng khàn giọng nói: “Khi còn nhỏ mẫu thân đối xử với ta không tốt."
“Ta biết."
Tần Thư Hoài gật đầu đáp lại. Nhưng mà lời đáp lại của hắn có vẻ cũng không quan trọng lắm, thậm chí hắn cũng không biết Tần Bồng có nghe được hay không. Tần Bồng ôm Triệu Ngọc, lau sạch lớp thuốc dịch dung của hắn.
Bên dưới mặt nạ là một khuôn mặt hết sức tinh xảo, làm một nam tử mà nói, diện mạo như vậy có chút quá mức diễm lệ, nhưng mà lại không thể không thừa nhận, đây là khuôn mặt cực kỳ mỹ lệ.
Tần Bồng nhìn gương mặt này, nước mắt nhịn không được trào lên, hơi mỉm cười.
Người nàng thương nhớ ngày đêm sáu năm, cuối cùng cũng gặp lại.
Nàng dán mặt đến sườn mặt Triệu Ngọc, giọng khàn khàn nói: “Khi đó chỉ có A Ngọc rất tốt với ta. Mỗi lần mẫu thân đều đưa đồ ăn ngon cho A Ngọc, A Ngọc liền lén giấu đi, ban đêm chui vào trong ổ chăn của ta, nhỏ giọng nói với ta rằng, cái này ăn ngon, A Ngọc nhớ tỷ tỷ, cho tỷ tỷ ăn."
Nước mắt của Tần Bồng rơi xuống, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ tươi cười, cánh tay ôm Triệu Ngọc nhịn không được siết chặt hơn. Tần Thư Hoài lẳng lặng nhìn, cảm thấy ngực khó chịu. Hắn đi đến phía sau Tần Bồng, nửa ngồi xuống, ôm nàng vào trong ngực.
“Đều đã qua rồi." Hắn cúi đầu hôn nàng: “Nàng đã là Tần Bồng, Bồng Bồng, tạc nhật chủng chủng, thí như tạc nhật tử; kim nhật chủng chủng, đương như kim nhật sanh*."
*Trích từ trong “Liễu Phàm Tứ Huấn", tác giả Viên Liễu Phàm, ý nghĩa: Những điều trước đây đều đã qua như ngày hôm qua, những việc trong tương lai coi như chỉ bắt đầu từ ngày hôm nay, hãy quên đi quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới (nguồn: baidu, https://zhidao.baidu.com/question/564577855.html).
“Nhưng ta còn sống!"
Tần Bồng chợt quay đầu lại, gào rống lên: “Ta còn sống, ta còn là tỷ tỷ của hắn! Triệu Ngọc là đệ đệ của ta suốt đời, cả đời ta đều phải che chở hắn, nhớ đến hắn! Mà ngươi nhận ra hắn…" Giọng của Tần Bồng thấp hèn đi, cắn răng nói: “Ngươi lại không nói cho ta biết, ngươi cũng không nói cho hắn biến thân phận của ta."
Tần Thư Hoài im lặng, hắn nhìn cô nương lạnh nhạt cố chấp này.
Nàng tới gần hắn, đè nặng giọng nói: “Không phải sao? Ngày đó ngươi và hắn đơn độc ở lại lều trại ta đã cảm thấy kỳ quái, ngươi đã nói gì với một mưu sĩ Bắc Yến chứ? Ngươi đã sớm nhận ra hắn, đúng hay không?"
“Ta nói ta không nhận ra nàng có tin không?"
Tần Thư Hoài trào phúng mở miệng, trong mắt Tần Bồng mang theo châm chọc: “Ngươi dám nói sao?"
“Ta không dám." Tần Thư Hoài giương mắt nhìn nàng: “Cũng mặc kệ có phải ta thật sự nhận ra hay không, nàng đều sẽ không tin ta không nhận ra. Nhưng Tần Bồng à, chính nàng không cảm thấy kỳ quái sao?" Tần Thư Hoài sát lại gần nàng, hô hấp của hai người quấn quanh ở bên nhau, trong mắt Tần Thư Hoài tất cả đều là xem kỹ:
“Ta cũng nhận ra Triệu Ngọc, vì sao nàng lại không nhận ra? Hắn không phải đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau của nàng sao?"
Tần Bồng hơi sửng sốt.
Đúng vậy, Tần Thư Hoài cũng nhận ra Triệu Ngọc, vì sao nàng nhận không ra?
Bởi vì… Yến Quy không giống Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc trong trí nhớ của nàng, vĩnh viễn là ôn hòa, ngoan ngoãn, mang theo chút tính tình của thiếu niên và sự ngây thơ, thẳng thắn đáng yêu, thích làm nũng chơi xấu nàng, ngoại trừ thông tuệ hơn chút thì không khác một thiếu niên bình thường.
Nhưng Yến Quy thì sao?
Lòng dạ thâm hậu, đa mưu túc trí, nụ cười trên mặt kia dối trá đã lâu dài, dường như có thể sử dụng nụ cười để che giấu âm u thâm trầm vốn có.
Đó không phải Triệu Ngọc của nàng.
Tần Thư Hoài thấy Tần Bồng ngây ra, hắn chậm rãi nói: “Bồng Bồng, Triệu Ngọc chưa bao giờ là người đơn giản như nàng tưởng tượng."
“Cho nên?"
Tần Bồng phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nói: “Đây là lý do ngươi không nói cho tỷ đệ chúng ta biết chân tướng ư? Đây là lý do ngươi ngăn cản chúng ta gặp nhau sao?"
“Lỡ như hắn không muốn gặp nàng thì sao?"
Tần Thư Hoài cảm thấy giọng nói của mình có chút khô khốc.
Hắn vẫn biết bản thân mình ở trong lòng Tần Bồng không bằng Triệu Ngọc, nhưng thời khắc mỗi một lần đối mặt như vậy, hắn đều cảm thấy khó chịu.
Hắn cố gắng chống đỡ lý trí, ngẩng đầu nhìn Tần Bồng: “Hắn đã là hoàng đế, nàng nghĩ xem hắn còn muốn gặp nàng sao?"
“Ta đã từng nghĩ tới…" Tần Bồng nói chuyện, nước mắt rơi xuống: “Nhưng khi hắn che ở trước người ta, ta cảm thấy ta sai rồi."
“Ta nên gặp hắn sớm một chút," Tần Bồng quay đầu lại ôm hắn, thấp giọng khóc thành tiếng: “Ta nên về nhà sớm một chút."
Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn rũ mắt, khắc chế chính mình, liều mạng nói với bản thân, lúc này Tần Bồng cần hắn, hắn không thể làm ra bất cứ chuyện gì mà tiến thêm một bước làm thương tổn Tần Bồng.
Hắn không nói một lời, chỉ là lẳng lặng ôm người trong lòng, muốn cho nàng lực lượng và dũng khí.
Một lát sau, xe ngựa tới Vệ phủ ở Từ Thành, Tần Bồng nhanh chóng nhảy xuống, cho người nâng Triệu Ngọc đi vào.
Người của Triệu Ngọc đã tới thông báo cho Vệ phủ trước, Vệ Thuần sớm đã chuẩn bị tốt, Triệu Ngọc đi vào, nhóm đại phu cũng lập tức đi lên, xem bệnh, châm kim.
Tần Bồng đứng ở bên ngoài, lẳng lặng nhìn đại phu bận rộn.
Tần Thư Hoài đứng ở phía sau nàng, yên lặng bảo vệ.
Qua hồi lâu, một đại phu đứng dậy, nói với Vệ Thuần: “Tướng quân, người nhà của vị công tử này có ở đây không?"
Xuất phát từ sự suy xét về cơ mật, Vệ Thuần cũng không nói cho đại phu thân phận của Triệu Ngọc, nghe xong lời này, Tần Bồng nôn nóng tiến lên: “Có, ta ở đây."
Đại phu gật đầu, nhìn Tần Bồng nói: “Cô nương, vị công tử này bị thương ở phổi, ta đã dùng thuốc kéo dài, nhưng y thuật hữu hạn, còn xin hãy tìm danh y khác."
Lời này nói ra, trong đầu Tần Bồng “ong" một tiếng, khàn khàn nói: “Ngươi nói gì?"
Tần Thư Hoài tiến lên, đỡ lấy Tần Bồng, nói với đại phu kia: “Ngươi nói dùng thuốc kéo dài, có thể kéo dài bao lâu?"
“Nhiều nhất chỉ mười ngày." Đại phu kia rất bình tĩnh, quay đầu nhìn Triệu Ngọc một cái, tiếc hận nói: “Thương thế như vậy, đại phu tầm thường hoàn toàn vô lực xoay chuyển trời đất, cô nương vẫn nên sớm tính toán làm hậu sự."
Tần Bồng không nói chuyện, nàng siết chặt nắm tay.
Nàng rất muốn đứng trước mặt đại phu rống to, hắn nói bậy.
Triệu Ngọc là quân chủ Bắc Yến, là chân mệnh thiên tử, tại sao lại có thể dễ dàng chết như vậy chứ?
Nhưng mà lý trí nói cho nàng, đại phu không oán không thù, không cần phải nói dối như vậy.
Tần Thư Hoài ở phía sau đỡ nàng, độ ấm của hắn từ quần áo truyền đến, cho nàng một loại lực lượng và dũng khí vô danh, để nàng trấn định hơn.
“Mời thần y Mạc Thanh từ Tuyên Kinh đến đây."
Tần Thư Hoài lập tức phân phó người bên cạnh, ổn định Tần Bồng, nói với đại phu: “Các ngươi cố gắng kéo dài mệnh cho vị công tử này, dược liệu quý báu gì đều cứ việc dùng, có thể sống sót là quan trọng nhất."
Thấy người nhà trấn định, đại phu nhẹ nhàng thở ra.
Báo tang với người nhà vĩnh viễn là thời khắc nguy hiểm nhất của đại phu, đặc biệt là đối mặt với kiểu nhân vật vừa thấy chính là đại quan quý nhân này.
Khi Tần Thư Hoài nói chuyện, Tần Bồng chậm rãi bình tĩnh lại, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, quay đầu nói với Vệ Thuần: “Vệ Thuần, lấy danh nghĩa của ta dán bố cáo, cầu danh y thiên hạ, chỉ cần có thể chữa khỏi cho vị công tử này, ta có thể đáp ứng một yêu cầu của hắn."
“Đổi thành ta."
Tần Thư Hoài quyết đoán mở miệng, ngăn cản Tần Bồng nói.
Vệ Thuần gật đầu, hiểu được ý của Tần Thư Hoài.
Tần Bồng hứa hẹn, lỡ như người khác yêu cầu Tần Bồng gả thì sao?
Mọi người từng bước làm việc, Tần Thư Hoài ngăn Vệ Thuần lại nói: “Phiền ngươi phái người đi tìm người của ta một chút, đặc biệt là một người tên là Triệu Nhất."
“Triệu Nhất?" Vệ Thuần ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Vương gia yên tâm, hắn đã trở lại, hắn mang theo vết thương trở về, cũng mang theo người trở về tìm ngài, chờ một lát hẳn là sẽ trở về."
Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài yên tâm hơn. Mới vừa rồi khi Triệu Ngọc đánh bất ngờ, sau khi Triệu Nhất bị đuổi giết thì tách ra khỏi bọn họ, xem tình huống thì có lẽ là đi trước gọi người.
Sau khi Vệ Thuần dẫn người đi xuống, trong phòng chỉ còn lại đại phu với Tần Bồng và Tần Thư Hoài.
Tần Bồng vẫn luôn đứng nhìn Triệu Ngọc, Tần Thư Hoài thở dài một tiếng, nói với nàng: “Đi nghỉ ngơi đi."
“Ngươi đi trước đi."
Tần Bồng nghẹn lại, Tần Thư Hoài hiểu được là giờ phút này Tần Bồng sẽ không đi rồi, nên đi lấy hai cái ghế, khuyên Tần Bồng: “Vậy nàng ngồi đây canh chừng đi."
Tần Bồng cũng không cự tuyệt, nàng ngồi vào mép giường, cầm lấy bàn tay của Triệu Ngọc, nhìn chằm chằm Triệu Ngọc không nói gì.
Dường như nàng muốn đem mỗi một khoảnh khắc của Triệu Ngọc đều đặt ở trong mắt, ngay cả chớp mắt cũng cảm thấy dư thừa.
Tần Thư Hoài ngồi cùng nàng, Tần Bồng ở bên cạnh canh chừng cả đêm không ăn cái gì, hắn sai người hầm canh nấm tuyết, đút cho nàng từng ngụm từng ngụm một.
Nàng như là người mất hồn, cũng chỉ biết nắm tay Triệu Ngọc, ngơ ngác nhìn hắn.
Tần Thư Hoài đút cho nàng, nàng liền há miệng.
Tần Thư Hoài đút cho nàng xong, lại ngồi trở lại bên người nàng.
Đến khi trời khuya lạnh lẽo, Tần Thư Hoài đi lấy áo choàng, khoác ở trên người nàng.
Lúc này mọi người đều đã ngủ, rốt cuộc Tần Bồng mở miệng: “Ngươi không mệt sao?"
“Hử?"
Tần Thư Hoài giương mắt, không hiểu ý của Tần Bồng.
Cuối cùng Tần Bồng dời ánh mắt qua, giọng nói khàn khàn, nhìn hắn: “Ngươi sẽ không mệt sao?"
Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài mới phản ứng lại được, Tần Bồng đang chỉ cái gì.
Thứ tình cảm gần như không được đáp lại này, hắn không mỏi mệt sao?
Trên mặt Tần Thư Hoài có chút tái nhợt, hắn nắm lấy tay Tần Bồng, rũ xuống đôi mắt: “Vốn là mệt, nhưng mà nàng vừa hỏi như vậy, ta liền không mệt nữa."
“Bồng Bồng." Hắn ngẩng đầu, cười cười, trong mắt tràn đầy ánh nến nhìn cô nương trước mặt đã khóc đỏ mắt: “Ta là trượng phu của nàng, lúc này ta không chống đỡ cho nàng, còn có ai chống đỡ nàng đây?"
Khi hắn nói chuyện, nước mắt của Tần Bồng liền rơi xuống, nàng nhìn người trước mặt này, không biết làm sao lại nhớ tới rất nhiều năm trước, nàng đưa mẫu thân lên núi, là hắn đứng ở sau lưng, dùng bả vai thay nàng đỡ lấy cây gậy gỗ ép nàng tới mức đứng cũng đứng không nổi kia.
Lại bỗng nhiên nhớ tới ngày đó nàng bước ra từ trong cung của Lý Thục, hắn mang khuôn mặt của Liễu Thư Ngạn, đứng ngược ánh sáng, nói câu “Nếu công chúa té ngã, còn có người có thể đỡ lên."
Nàng thật sự nhịn không được, đột nhiên nhào vào trong ngực Tần Thư Hoài.
“Ta sợ lắm." Nàng đè nặng tiếng khóc, sợ quấy nhiễu Triệu Ngọc: “Thư Hoài, ta thật sự rất sợ."
Tần Thư Hoài ôm nàng, cảm thấy nước mắt của nàng như là đốt cháy tim hắn, làm hắn cảm thấy nơi yết hầu như bị nghẹn lại, nghẹn đến mức đau, sự khó chịu tích tụ lập tức tiêu tán ngay khoảnh khắc nước mắt người này rơi xuống, hắn vỗ nhẹ lưng nàng, bất đắc dĩ thở dài.
“Đừng sợ." Giọng hắn mềm nhẹ: “Ta ở đây, hết thảy có ta đây, Bồng Bồng." Hắn kéo nàng lại, ôm vào trong ngực, dùng đầu chống ở trên trán của nàng. Nàng vẫn đang khóc, bởi vì khóc thút thít nên co người lại, giống như một đứa bé vậy. Trong mắt hắn tất cả đều là bất đắc dĩ, chậm rãi nói: “Bắt đầu từ một khắc nàng gả cho ta kia, nàng chính là thê tử của ta, dù có khó khăn như thế nào, ta đều ở bên nàng."
“Nàng đừng sợ."
Lời hắn nói như có lực lượng kỳ diệu, làm yên ổn nội tâm nàng, làm nàng bình tĩnh lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đối phương vẫn luôn rất bình tĩnh, rất dịu dàng.
Có những người chính là ánh sáng, hắn có thể ổn định, liên tục, cho ngươi ánh sáng và sự yêu thương.
Người thiếu sự yêu thương thường hay lo được lo mất, biểu hiện ra ngoài luôn là cảm xúc cực đoan, yêu đến sâu đậm rực rỡ, hận đến vô cùng nhuần nhuyễn. Cảm xúc lúc thì ở núi cao lúc thì ở thung lũng, rồi đột nhiên sợi dây căng cứng kia chợt đứt mất vào khoảnh khắc nào đó, sẽ đi đến vạn kiếp bất phục.
Bọn họ cần một ánh sáng như vậy, ánh sáng kia vẫn luôn ổn định chống đỡ cho nàng yêu thương nàng, cho dù nàng vui mừng hay tuyệt vọng, cho dù nàng bi thương hay hạnh phúc, trước sau hắn vẫn vững vàng, bình thản, lâu dài, ấm áp chiếu rọi nàng.
Tần Bồng ngơ ngác nhìn Tần Thư Hoài.
Lần đầu tiên nàng phát hiện, tình yêu của người này lại là sự tồn tại bình thản như thế này.
Thời niên thiếu không biết được đến ổn định trân quý như vậy, hắn quá khắc chế, quá ẩn nhẫn, quá bình tĩnh.
Đến khi trải qua sóng to gió lớn, nàng lại một lần nữa được người này đỡ lấy ở trong tuyệt cảnh, nàng mới đột nhiên cảm thấy, chính mình có được tình cảm trân quý đến vậy.
Nàng nhìn Tần Thư Hoài, không kìm được vươn tay ôm chặt hắn.
Tần Thư Hoài hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại, nhịn không được cười lên.
“Không sao đâu."
Hắn ôm nàng, dịu dàng nói: “Đừng khóc, nhé? A Ngọc còn không có xảy ra chuyện, nàng đừng xảy ra chuyện trước, được không?"
“Ừm."
Tần Bồng dùng giọng mũi trả lời hắn, lại nói: “Ngươi đi ngủ trước đi, ta trông hắn mới yên tâm."
Tần Thư Hoài đang muốn mở miệng, lại nghe được người trước mặt cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ngươi đi ngủ đi, ta đau lòng."
Tần Thư Hoài nghe lời này, cảm thấy trong lòng hóa thành một mảnh, hắn cúi đầu, nhịn xuống sự vui sướng nhảy lên kia, lên tiếng: “Đêm mai ta sẽ canh chừng."
Sau khi nói xong, hắn đứng lên, nói với nàng: “Ta ở gian ngoài, nàng có việc thì gọi ta."
Tần Bồng gật đầu, Tần Thư Hoài đi ra ngoài.
Tần Bồng canh chừng đến gần bình minh, cả người đều có chút mơ hồ.
Nàng hoảng hốt nghe được Triệu Ngọc gọi nàng, nàng chạy nhanh, trợn mắt, liền thấy Triệu Ngọc như là bị bóng đè, lặp đi lặp lại gọi nàng: “Tỷ… tỷ… tỷ đừng đi… đừng đi…"
Nói rồi Triệu Ngọc múa may tay, tựa như là bị vây lại thật sâu ở cảnh trong mơ.
Nước mắt từ khóe mắt hắn chảy xuống dưới, hắn gọi đến tê tâm liệt phế: “Triệu Bồng, ngươi dám đi!"
Một tiếng gọi này khiến hắn hoàn toàn bừng tỉnh, lúc này Tần Thư Hoài cũng tỉnh, hỏi một tiếng: “Bồng Bồng?"
“Không sao đâu." Tần Bồng nghẹn lại: “Hắn bị bóng đè, ngươi ngủ đi."
Tần Thư Hoài đáp lời, nhắm mắt lại.
Tần Bồng trả lời Tần Thư Hoài xong thì nghiêng đầu qua, thấy Triệu Ngọc đang mở to mắt.
Hắn ngẩng đầu nhìn đầu giường, có vẻ như còn đang ở trong mơ, tầm mắt không hề có tiêu cự.
Tần Bồng sợ kinh động đến hắn, giọng chậm lại, nhu hòa nói: “A Ngọc?"
Triệu Ngọc ngơ ngác quay đầu, thấy Tần Bồng. Đầu tiên là hắn sửng sốt một chút, sau đó nắm chặt lấy tay Tần Bồng: “Là tỷ sao? Tỷ, là tỷ sao?"
“Là ta." Tần Bồng cũng nắm lấy tay hắn, muốn làm hắn bình tĩnh lại. Miệng vết thương của hắn không thể lộn xộn, nàng đè hắn lại, ôn hòa nói: “Là ta, A Ngọc đệ đừng nhúc nhích."
Đau đớn từ miệng vết thương làm Triệu Ngọc tỉnh táo một chút, nhưng mà hắn vẫn không chịu buông tay, nắm lấy Tần Bồng thật chặt nói: “Tỷ còn sống? Tỷ sống đúng hay không? Ta biết tỷ sẽ không chết. Tỷ tỷ, ta biết đến…"
“Đúng vậy." Triệu Ngọc dùng sức quá lớn, làm Tần Bồng có chút đau, nhưng mà nàng vẫn cười trấn an hắn: “Ta còn sống, A Ngọc, đệ bình tĩnh một chút đã, đệ còn có thương tích, chúng ta từ từ nói, được không?"
Nghe được lời này, rốt cuộc Triệu Ngọc bình tĩnh lại một chút, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Bồng, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
“Tỷ là mượn xác hoàn hồn ư?"
Một lúc sau, Triệu Ngọc mới mở miệng một lần nữa, lúc này ngữ khí của hắn bình thường hơn rất nhiều, Tần Bồng gật đầu, thần sắc dịu dàng: “Ừ, ta là mượn xác hoàn hồn." Nói rồi nàng quay đầu lại, nhịn không được cười: “A Ngọc có sợ không?"
Khi còn nhỏ Triệu Ngọc sợ nhất là quỷ, buổi tối không dám ngủ một mình, đều là nàng ở bên cạnh.
Nghe xong lời này, Triệu Ngọc liền hiểu được, Tần Bồng là đang chê cười hắn, hắn nhìn Tần Bồng dịch chăn cho hắn, trong mắt mang theo hơi nước, cười nói: “Khi còn nhỏ sợ quỷ, sau khi tỷ tỷ chết thì đặc biệt hy vọng trên đời này có quỷ. Có quỷ, là có thể gặp lại tỷ tỷ."
Nghe được lời hắn nói, Tần Bồng cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nàng ngồi ở một bên, nắm lấy tay Triệu Ngọc, nói giọng khàn khàn: “Ta nên tới gặp đệ sớm một chút."
“Vì sao lại không tới?"
Trong giọng Triệu Ngọc có chút ủy khuất, giống như là một đứa trẻ: “Ta vẫn luôn đang chờ tỷ tỷ, vì sao tỷ không tới gặp A Ngọc?"
Tần Bồng hít mũi: “A Ngọc làm hoàng đế rồi, ta sợ đệ không muốn gặp ta."
“Làm sao có thể như thế?"
Nháy mắt Triệu Ngọc hiểu được ý Tần Bồng, hắn cầm tay Tần Bồng đặt ở trên mặt mình, nghiêm túc nói: “Thiên hạ này đưa cho tỷ tỷ cũng có thể, A Ngọc làm hoàng đế hay không thì cũng vĩnh viễn là A Ngọc của tỷ tỷ."
Khi hắn nói lời này, thần sắc trong sáng, cũng không khác gì năm đó.
Tần Bồng gần như cho rằng, chính mình vẫn đang ở thời điểm mười mấy tuổi, khi đó vào ban đêm Triệu Ngọc luôn là ngủ không được, muốn nàng chạy tới nơi canh chừng. Hắn liền nằm ở trên giường, nàng ngồi ở bên cạnh, hắn kéo tay nàng, nghe nàng kể chuyện xưa cho hắn.
Thời điểm nàng gả cho Tần Thư Hoài, Triệu Ngọc mới mười ba tuổi, khi đó ban đêm hắn vẫn luôn khóc nháo, có đôi khi khóc nháo quá mãnh liệt, hạ nhân tới tìm Bạch Chỉ, Bạch Chỉ tới kêu nàng. Nàng thường xuyên nửa đêm hồi cung đi bồi hắn, nàng vừa qua đó, hắn liền ngoan.
Vì chuyện này, Tần Thư Hoài đã cãi nhau với nàng rất nhiều lần.
Thời thiếu niên Tần Thư Hoài còn không có học được ẩn nhẫn như hiện giờ, trực tiếp mắng Triệu Ngọc ở trước mặt nàng: “Nam tử mười ba tuổi rồi còn muốn tỷ tỷ đã xuất giá của mình canh chừng mới có thể ngủ, ra cái thể thống gì nữa?!"
Tần Bồng cũng từng cảm thấy chuyện này không ổn, nhưng không chờ nàng nói ra khỏi miệng trước, cuối cùng Triệu Ngọc lại không tìm nàng.
Mãi đến khi hắn trực tiếp té xỉu ở trên học đường, thái y tới chẩn bệnh, là bởi vì mất ngủ một thời gian dài gây ra.
Nàng oán trách hắn, sao lại không ngủ?
Hắn nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh nói: “Không ngủ được."
“Thái y đâu? Thái y không bốc thuốc cho đệ hay sao?"
“Có." Triệu Ngọc ngẩng đầu, nhìn nàng, trong mắt tất cả đều là chua xót: “Nhưng tỷ tỷ không ở, A Ngọc không có thuốc chữa, không có cách trị. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, liền cảm giác có quỷ mị tiến đến, nghe giọng mẫu thân thì thào, ai cũng không cứu được ta…"
Vì thế nàng mới biết được, trong lòng Triệu Ngọc có nút thắt.
“Vậy…" Giọng nàng khô khốc: “Vì sao không nói với ta?"
“Nghe nói tỷ tỷ và tỷ phu vì chuyện này mà cãi nhau." Triệu Ngọc rũ xuống đôi mắt, thần sắc đều là chua xót: “Dù sao tỷ tỷ cũng phải có cuộc sống của mình. Đường của A Ngọc, để A Ngọc tự đi."
“Nói bậy!" Nàng tức giận mắng hắn: “Nếu ta đã là tỷ tỷ của đệ, thì ta sẽ quan tâm đến đệ cả đời, đệ cũng đã bệnh thành như vậy, hắn làm gì còn có đạo lý ngăn cản ta? Nếu gả cho người khác mà phải đoạn tuyệt quan hệ với đệ, ta đây tình nguyện không gả!"
Nghe được lời này, Triệu Ngọc mới bật cười, hắn giương mắt nhìn nàng, nụ cười mang theo sắc diễm lệ: “Ta biết tỷ tỷ rất tốt với ta, cũng chỉ cầu cả đời này, tỷ tỷ đối xử với ta, đều tốt như vậy."
Từ đó về sau, mỗi ngày nàng đều đến trong cung của hắn, chờ hắn ngủ rồi mới quay về phòng của mình.
Tần Thư Hoài cãi nhau với nàng, đã từng tranh luận, từng chiến tranh lạnh, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến đôi mắt kìm nén khát khao và hy vọng kia của Triệu Ngọc, nàng liền cảm thấy nàng không thể buông hắn.
Hiện giờ nhiều năm trôi qua, nàng cho rằng hắn làm đế vương đáng quý, sẽ có điều thay đổi.
Nhưng mà khi chạm đến đôi mắt này, nàng chợt kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ thay đổi.
“Ở trước mặt tỷ tỷ." Hắn giơ tay nắm lấy tay Tần Bồng, vẻ mặt thỏa mãn, như là tìm được bảo vật đã mất, trong mắt tràn đầy mê luyến và dịu dàng: “Thiên hạ chẳng qua là lưỡi dao sắc bén, bảo vệ người chu toàn, giang sơn chẳng qua chỉ là lễ quý, đổi lấy nụ cười của người. Chỉ cần tỷ tỷ nói một câu…" Hắn ngẩng đầu, nụ cười thành kính: “Giang sơn Bắc Yến đó sẽ là của tỷ tỷ."
Tác giả :
Mặc Thư Bạch