Bốn Lần Gả
Chương 74
Tần Thư Hoài chợt phản ứng lại, mặt đỏ bừng lên, cầm khăn hốt hoảng lui ra ngoài, hoảng loạn nói: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"
Hắn lui lại đến giữa phòng, cầm khăn, nghe tiếng nước bên trong.
Tần Bồng cũng không tắm nổi nữa, đứng dậy rồi mặc y phục.
Tần Thư Hoài ngồi ở bên cạnh bàn, một tay cầm khăn, một tay châm trà cho chính mình.
Nhưng hình ảnh mới vừa nhìn thấy lại tràn ngập trong đầu không thể nào tiêu tan nổi nữa.
Hắn lại không phải chưa từng thấy qua.
Nếu là chưa từng ăn qua thịt, vẫn luôn như thế thì cũng không có gì.
Từng ăn qua thịt, bị cắt ngang, lại vẫn luôn treo trước mặt, đó chính là tra tấn.
Tuy vậy hắn lại không dám liều lĩnh, lần trước hắn hôn Tần Bồng, sau khi tách ra, rõ ràng là Tần Bồng bị doạ rồi, hắn cảm thấy không thể lại liều lĩnh như thế, vì vậy nên chịu giày vò.
Tần Bồng tắm rồi đi ra, xoa tóc nói: “Sao ngươi lại tới đây?"
Tần Thư Hoài ngơ ngác ngẩng đầu, vừa nhìn thấy mặt Tần Bồng, nhiệt độ mới vừa giảm xuống lại tăng lên, hắn lập tức xoay mặt đi, vốn dĩ tràn đầy tức giận, nhìn thấy nàng lại tiêu tan mất, ra vẻ bình tĩnh nói: “Nghe nói ngươi đến đây nên ta liền tới."
Tần Bồng nhíu mày, có chút bất mãn: “Ta tới có lý do của ta, ngươi đi theo ta, vậy trong triều làm sao chứ?"
“Không loạn được."
Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài có chút bực bội, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Tần Bồng nói: “Nhưng mà nàng đó, có chuyện gì thì nàng phải nói với ta, chiến trường hung hiểm, có chuyện gì ta sẽ tự giúp nàng xử lý, nàng ngàn dặm xa xôi chạy tới, xảy ra chuyện thì làm sao đây?!"
“Không xảy ra chuyện gì được." Nghe xong lời này, giọng tần Tần Bồng mềm đi, có chút bất đắc dĩ. Tần Thư Hoài nghe xong lời nói không biết sống chết này, lập tức tức giận, nhưng mà hắn vẫn đè lại, lạnh giọng nói: “Sao nàng biết mình sẽ không xảy ra chuyện?"
“Đương nhiên ta có suy tính riêng." Tần Bồng nhẫn tính tình lại, giải thích: “Ta tới ẩn nấp, những người khác đều không biết được, ta sẽ không có việc gì."
“Sẽ không có việc gì sẽ không có việc gì!"
Cuối cùng Tần Thư Hoài không kiềm chế được, đột nhiên cao giọng: “Vậy năm đó vì sao nàng lại xảy ra chuyện, lại trúng độc lần nữa, lại muốn buộc ta tự tay giết nàng?!"
Vừa dứt lời, hai người liền im lặng.
Tần Bồng ngơ ngác nhìn Tần Thư Hoài, như vậy Tần Thư Hoài mới biết mình vừa nói gì.
Trong đầu hắn chợt nhớ tới sáu năm trước, cảm thấy trong mắt có chút chua xót.
Hắn nhìn người này sống sờ sờ đứng ở trước mặt, có chút không kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng kia, nắm tay xoay đầu đi, không nói gì.
Tần Bồng nhìn hắn, người này đang run nhè nhẹ, tựa như là đang cực lực khắc chế sự xúc động của mình.
Nàng không biết nên nói gì, khi đang cố gắng mở miệng nói câu “Rất xin lỗi", đã nghe thấy đối phương mở miệng trước.
“Rất xin lỗi."
Cả người hắn cứng đờ, khàn khàn mở miệng: “Ta không nên nói điều đó, năm đó cũng không phải ngươi sai. Chỉ là Bồng Bồng à.." Hắn quay đầu lại, trong giọng nói mang theo chút run rẩy: “Sáu năm như vậy, ta chịu không nổi lần thứ hai."
Lời này nói ra, Tần Bồng cảm thấy trong lòng của mình như đột nhiên bị kim đâm vậy.
Nàng hồi tưởng lại lúc mới biến thành Tần Bồng rồi nhìn thấy người đó, khi đó Tần Thư Hoài giống như là một người xa lạ, hắn ăn cơm một mình, ngủ một mình, làm bạn với hắn chỉ có bài vị lạnh băng kia.
Giờ phút này hắn đứng ở trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt xinh đẹp tựa như mang theo hơi nước.
Đây là Tần Thư Hoài mà nàng quen thuộc, Tần Thư Hoài chỉ thuộc về Triệu Bồng.
Sự dịu dàng của hắn, sự thất thố của hắn, hắn ngẫu nhiên ngơ ngác ngẩng đầu chớp mắt một cái, ngẫu nhiên nở nụ cười trẻ con, đều chỉ thuộc về một mình nàng.
Một người như vậy, sao nàng nỡ làm hắn đau lòng.
Tần Bồng không biết nên dùng từ ngữ như thế nào, tiến lên vài bước, đột nhiên nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm lấy hắn thật chặt.
Tần Thư Hoài bị nàng nhào vào lòng như vậy, sau khi ngây ngốc một chút thì thật cẩn thận đặt tay lên trên người nàng.
“Bồng Bồng…"
Hắn vui sướng đáp lại nàng, ngược lại là trong chốc lát không biết làm sao nữa.
Tần Bồng vùi đầu ở trong ngực hắn, nghe nhịp tim hắn có chút dồn dập, giọng khàn khàn nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân."
“Sẽ không có lần thứ hai, nhất định sẽ không."
Tần Thư Hoài cúi đầu nhìn cô nương trước mắt chôn ở trong lồng ngực mình, trong lòng bị lời này hòa tan thành một mảnh. Hắn có chút bất đắc dĩ, biết rõ thật ra lời nói của người này sẽ không làm được, tiếp theo nếu như xảy ra chuyện, có lẽ nàng vẫn sẽ quay đầu đơn thương độc mã tự mình đi, nhưng hắn vẫn vui sướng được an ủi bởi vì lời hứa hẹn này.
Hắn khinh bỉ sự nhu nhược của chính mình, rồi lại không biết làm thế nào, chỉ có thể lẳng lặng ôm nàng, thở dài một tiếng: “Bồng Bồng, ta vẫn luôn ở đây."
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Tần Thư Hoài buông nàng ra, lúc này mới nhớ tới, cúi đầu nói: “Bị thương chỗ nào rồi?"
Hắn ở trên chiến trường nhiều năm, vừa ngửi là biết mùi của thuốc trị thương. Tần Bồng có chút ngượng ngùng, rời khỏi lồng ngực hắn rồi nói: “Không có việc gì, chỉ là chút vết thương nhỏ."
“Bôi thuốc chưa?"
“Bôi rồi."
“Nói dối." Tần Thư Hoài lấy ra thuốc trị thương ở trong tay áo, nói thẳng: “Là vết thương ở chỗ nàng không chạm vào được đúng không? Ta ngửi thấy mùi thuốc trên người nàng."
Mũi chó…
Tần Bồng chửi thầm, trên mặt vẫn kiên trì nói: “Thật sự không có việc gì."
Tần Thư Hoài không nói chuyện, trực tiếp kéo Tần Bồng ngồi vào trên ghế, mở hộp thuốc ra, giương mắt nhìn nàng: “Ở đâu?"
“Trên lưng…"
Tần Bồng cảm thấy không thể lại chọc hắn, mới vừa vuốt lông xong, nếu không lại lập tức xù lên.
Tần Thư Hoài trả lời, giơ tay đặt ở trên quần áo của Tần Bồng, sau khi do dự một chút, vẫn là kéo xuống.
Không khí lạnh lẽo làm Tần Bồng run lên, đầu vai như ngọc bị lộ ra, tay Tần Thư Hoài dừng lại một chút, rồi lại kéo áo xuống.
Giọng hắn có chút nghẹn, ngữ điệu lại rất bình tĩnh, dường như chỉ là lời quan tâm bình thường: “Lạnh?"
“Ừ…"
Tần Bồng ngẩng đầu nhìn bức tranh phía trước, liều mạng tập trung lực chú ý.
Nàng cảm thấy mình không thể nghĩ loạn, trước nay Tần Thư Hoài đều là kiểu chính nhân quân tử, tuy rằng trên giường như vậy như vậy như vậy, nhưng mà nàng không chủ động thì hắn luôn rất khắc chế.
Giờ phút này nhất định hắn chỉ là suy nghĩ chuyện bôi thuốc, chính mình không thể nghĩ lung tung làm không khí trở nên xấu hổ.
Nàng cố gắng làm cho chính mình không nghĩ đến một số chuyện liên quan đến phong nguyệt, nhưng vẫn cảm giác được đối phương cầm quần áo kéo xuống.
Vết thương của nàng ở trên lưng, lộ ra hơn phân nửa tấm lưng, Tần Thư Hoài nhìn vệt đỏ trên đó, ánh mắt tối lại, lạnh lùng nói: “Bị thương như thế nào?"
“Bên bọn họ có một quân sư, hẳn là người Bắc Yến, dùng một loại trận đánh trống, ta dùng tiếng trống quấy nhiễu hắn, hắn cho người bắn tên qua."
Nói xong Tần Bồng sợ hắn lo lắng, nhanh chóng nói thêm: “Nhưng ta cản lại được! Đây là mũi tên sượt qua!"
“Ừ."
Tần Thư Hoài không nói thêm gì, nhàn nhạt lên tiếng, cũng không nghe ra hỉ nộ.
Trong lòng Tần Bồng có chút thấp thỏm, ngón tay Tần Thư Hoài lấy thuốc mỡ, bôi ở trên miệng vết thương.
Ngón tay như cái kén lướt qua da thịt như ngọc, thuốc mỡ nhẹ nhàng dính trên miệng vết thương, hô hấp của Tần Bồng không khỏi rối loạn một chút.
Động tác của Tần Thư Hoài hơi chững lại, Tần Bồng biết là hắn nghe thấy, không khỏi cảm thấy có chút đỏ mặt. Dứt khoát ngừng lại hô hấp của mình, Tần Thư Hoài bôi thuốc lên miệng vết thương xong liền dời tay đi.
Tần Bồng thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là may mắn hay là cảm thấy mất mát, vừa cảm thấy như đang mơ hồ chờ đợi gì đó, vừa cảm thấy không nên.
Nàng đang muốn kéo áo lên, một bàn tay lại đột nhiên cầm tay nàng từ sau lưng.
Cả người Tần Bồng cứng đờ, sau đó cảm giác được tóc rơi xuống đầu vai nàng, theo sau đó là hơi thở ấm áp phun lên da thịt sau cổ nàng.
Nàng lập tức cứng người lại, người nọ nắm tay nàng càng chặt một chút, đôi môi mang theo hơi lạnh của đêm đen rơi xuống cổ nàng, một chút rồi một chút, theo cổ hôn lên, đi đến bên môi nàng, sau đó rơi xuống trên đôi môi ấm áp của nàng.
Nàng chợt mở to hai mắt, một bàn tay của đối phương nắm lấy tay nàng, một bàn tay còn lại giữ eo nàng, ôm cả người nàng vào trong ngực, vừa nhẹ vừa không cho phép cự tuyệt mà hôn nàng.
Đầu óc của Tần Bồng loạn lên, nàng hoàn toàn không kịp tự hỏi cái gì. Không biết rốt cuộc có muốn cự tuyệt hay không, cũng không biết rốt cuộc mình muốn tiếp nhận hay không.
Cuối cùng hô hấp của Tần Thư Hoài có chút gấp gáp, hắn nhịn không được dùng sức nắm tay Tần Bồng, Tần Bồng cảm thấy có chút đau, rên lên một tiếng. Tần Thư Hoài chợt buông tay, lùi lại.
“Rất xin lỗi…"
Hắn khàn giọng lên tiếng, cố gắng áp xuống hơi thở dồn dập, lui một bước nói: “Nàng đi ngủ trước đi, ta đi về trước."
Nói xong hắn liền vội vàng rời đi, bước nhanh ra ngoài như là trốn đi vậy.
Đến khi độ ấm của người kia hoàn toàn tan hết trong không khí, Tần Bồng mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cảm thấy mặt mình có chút khô nóng, nàng đối với Tần Thư Hoài luôn là không tự chủ được, điểm này nàng biết được đặc biệt rõ ràng.
Nàng nâng tay lên phẩy phẩy mặt, Xuân Tố đi đến, dùng giọng điệu nghi hoặc nói: “Mới vừa rồi ta thấy Nhiếp Chính Vương vội vội vàng vàng trở về, người…"
Nói còn chưa dứt lời, Xuân Tố liền dừng lại, kinh ngạc nói: “Sao mà mặt người cũng đỏ như vậy?"
“À." Tần Bồng quạt gió, bình tĩnh nói: “Có hơi nóng."
Xuân Tố đang muốn mở miệng, nhưng nhìn trên môi của Tần Bồng có chút nước thì chợt phản ứng lại, lập tức gật đầu nói: “Đúng là rất nóng."
Một đêm kia Tần Bồng ngủ không tốt lắm, nàng nằm ở trên giường, lặp đi lặp lại nghĩ về chuyện Tần Thư Hoài.
Tình cảm của Tần Thư Hoài khiến nàng cảm thấy có chút sợ hãi.
Thích người này sao?
Có lẽ là có chút thích.
Nhưng mà thích đến mức xứng đáng với tình cảm kia không?
Đại khái là không có.
Từ trước đến nay nàng cảm thấy, người khác cho ngươi cái gì, ngươi phải trả lại cái đó. Nếu là không trả được, tình nguyện không cần.
Cho nên nàng không dám muốn phần tình cảm này, nhưng lại ngăn không được người nọ dâng hiến tất cả. Trong chốc lát đầu óc nàng rối loạn, suy nghĩ hơn nửa đêm, cuối cùng chỉ có thể nói một câu, tùy duyên đi, không nghĩ nữa.
Ngủ hơn nửa đêm thì nàng tỉnh lại, Tần Thư Hoài đã tỉnh, hắn ngồi ở ngoài phòng chờ nàng, sau khi nàng rửa mặt rồi đi ra ngoài, hắn đang ngồi quỳ trước bàn đọc sách.
Trước mặt hắn đặt trà thơm và bữa sáng, nắng sớm dừng ở trên người hắn, nghe được âm thanh nàng ra ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, khẽ cười lên: “Dậy rồi à?"
“Ừ."
Tần Bồng cười, ngồi vào đối diện Tần Thư Hoài: “Sao dậy sớm như vậy?"
“Không còn sớm, " Tần Thư Hoài nhấp ngụm trà: “Sứ thần Tây Lương cũng đã tới."
“Hử?"
Tần Bồng cũng cảm thấy không ngoài ý muốn, gật đầu: “Bắc Yến thì sao?"
“Cũng cùng tới, nói là tam quốc hội đàm."
“Người của Bắc Yến tới là ai?"
Tần Bồng có chút tò mò, Tần Thư Hoài nhìn ra nàng cảm thấy hứng thú với Bắc Yến, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Là Bách Hoài."
“Bách Hoài ư?"
Tần Bồng có chút kinh ngạc, vốn dĩ Bách Hoài là thị vệ của Triệu Ngọc, sau lại nhậm chức trưởng cấm vệ quân ở Bắc Yến, vậy mà lần này tới lại là người gần bên Triệu Ngọc như vậy?
Nhìn Tần Thư Hoà không ra vui mừng hay tức giận, lên tiếng. Bên ngoài truyền đến giọng của Vệ Thuần: “Công chúa, vương gia, sứ thần Tây Lương, sứ thần Bắc Yến đã dựng lều ở ngoài cửa thành, có tiếp kiến hay không?"
Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Bồng, ngay trước khi Tần Bồng mở miệng, nói thẳng: “Vệ tướng quân gặp, ta và công chúa sẽ theo sau."
Hắn lui lại đến giữa phòng, cầm khăn, nghe tiếng nước bên trong.
Tần Bồng cũng không tắm nổi nữa, đứng dậy rồi mặc y phục.
Tần Thư Hoài ngồi ở bên cạnh bàn, một tay cầm khăn, một tay châm trà cho chính mình.
Nhưng hình ảnh mới vừa nhìn thấy lại tràn ngập trong đầu không thể nào tiêu tan nổi nữa.
Hắn lại không phải chưa từng thấy qua.
Nếu là chưa từng ăn qua thịt, vẫn luôn như thế thì cũng không có gì.
Từng ăn qua thịt, bị cắt ngang, lại vẫn luôn treo trước mặt, đó chính là tra tấn.
Tuy vậy hắn lại không dám liều lĩnh, lần trước hắn hôn Tần Bồng, sau khi tách ra, rõ ràng là Tần Bồng bị doạ rồi, hắn cảm thấy không thể lại liều lĩnh như thế, vì vậy nên chịu giày vò.
Tần Bồng tắm rồi đi ra, xoa tóc nói: “Sao ngươi lại tới đây?"
Tần Thư Hoài ngơ ngác ngẩng đầu, vừa nhìn thấy mặt Tần Bồng, nhiệt độ mới vừa giảm xuống lại tăng lên, hắn lập tức xoay mặt đi, vốn dĩ tràn đầy tức giận, nhìn thấy nàng lại tiêu tan mất, ra vẻ bình tĩnh nói: “Nghe nói ngươi đến đây nên ta liền tới."
Tần Bồng nhíu mày, có chút bất mãn: “Ta tới có lý do của ta, ngươi đi theo ta, vậy trong triều làm sao chứ?"
“Không loạn được."
Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài có chút bực bội, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Tần Bồng nói: “Nhưng mà nàng đó, có chuyện gì thì nàng phải nói với ta, chiến trường hung hiểm, có chuyện gì ta sẽ tự giúp nàng xử lý, nàng ngàn dặm xa xôi chạy tới, xảy ra chuyện thì làm sao đây?!"
“Không xảy ra chuyện gì được." Nghe xong lời này, giọng tần Tần Bồng mềm đi, có chút bất đắc dĩ. Tần Thư Hoài nghe xong lời nói không biết sống chết này, lập tức tức giận, nhưng mà hắn vẫn đè lại, lạnh giọng nói: “Sao nàng biết mình sẽ không xảy ra chuyện?"
“Đương nhiên ta có suy tính riêng." Tần Bồng nhẫn tính tình lại, giải thích: “Ta tới ẩn nấp, những người khác đều không biết được, ta sẽ không có việc gì."
“Sẽ không có việc gì sẽ không có việc gì!"
Cuối cùng Tần Thư Hoài không kiềm chế được, đột nhiên cao giọng: “Vậy năm đó vì sao nàng lại xảy ra chuyện, lại trúng độc lần nữa, lại muốn buộc ta tự tay giết nàng?!"
Vừa dứt lời, hai người liền im lặng.
Tần Bồng ngơ ngác nhìn Tần Thư Hoài, như vậy Tần Thư Hoài mới biết mình vừa nói gì.
Trong đầu hắn chợt nhớ tới sáu năm trước, cảm thấy trong mắt có chút chua xót.
Hắn nhìn người này sống sờ sờ đứng ở trước mặt, có chút không kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng kia, nắm tay xoay đầu đi, không nói gì.
Tần Bồng nhìn hắn, người này đang run nhè nhẹ, tựa như là đang cực lực khắc chế sự xúc động của mình.
Nàng không biết nên nói gì, khi đang cố gắng mở miệng nói câu “Rất xin lỗi", đã nghe thấy đối phương mở miệng trước.
“Rất xin lỗi."
Cả người hắn cứng đờ, khàn khàn mở miệng: “Ta không nên nói điều đó, năm đó cũng không phải ngươi sai. Chỉ là Bồng Bồng à.." Hắn quay đầu lại, trong giọng nói mang theo chút run rẩy: “Sáu năm như vậy, ta chịu không nổi lần thứ hai."
Lời này nói ra, Tần Bồng cảm thấy trong lòng của mình như đột nhiên bị kim đâm vậy.
Nàng hồi tưởng lại lúc mới biến thành Tần Bồng rồi nhìn thấy người đó, khi đó Tần Thư Hoài giống như là một người xa lạ, hắn ăn cơm một mình, ngủ một mình, làm bạn với hắn chỉ có bài vị lạnh băng kia.
Giờ phút này hắn đứng ở trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt xinh đẹp tựa như mang theo hơi nước.
Đây là Tần Thư Hoài mà nàng quen thuộc, Tần Thư Hoài chỉ thuộc về Triệu Bồng.
Sự dịu dàng của hắn, sự thất thố của hắn, hắn ngẫu nhiên ngơ ngác ngẩng đầu chớp mắt một cái, ngẫu nhiên nở nụ cười trẻ con, đều chỉ thuộc về một mình nàng.
Một người như vậy, sao nàng nỡ làm hắn đau lòng.
Tần Bồng không biết nên dùng từ ngữ như thế nào, tiến lên vài bước, đột nhiên nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm lấy hắn thật chặt.
Tần Thư Hoài bị nàng nhào vào lòng như vậy, sau khi ngây ngốc một chút thì thật cẩn thận đặt tay lên trên người nàng.
“Bồng Bồng…"
Hắn vui sướng đáp lại nàng, ngược lại là trong chốc lát không biết làm sao nữa.
Tần Bồng vùi đầu ở trong ngực hắn, nghe nhịp tim hắn có chút dồn dập, giọng khàn khàn nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân."
“Sẽ không có lần thứ hai, nhất định sẽ không."
Tần Thư Hoài cúi đầu nhìn cô nương trước mắt chôn ở trong lồng ngực mình, trong lòng bị lời này hòa tan thành một mảnh. Hắn có chút bất đắc dĩ, biết rõ thật ra lời nói của người này sẽ không làm được, tiếp theo nếu như xảy ra chuyện, có lẽ nàng vẫn sẽ quay đầu đơn thương độc mã tự mình đi, nhưng hắn vẫn vui sướng được an ủi bởi vì lời hứa hẹn này.
Hắn khinh bỉ sự nhu nhược của chính mình, rồi lại không biết làm thế nào, chỉ có thể lẳng lặng ôm nàng, thở dài một tiếng: “Bồng Bồng, ta vẫn luôn ở đây."
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Tần Thư Hoài buông nàng ra, lúc này mới nhớ tới, cúi đầu nói: “Bị thương chỗ nào rồi?"
Hắn ở trên chiến trường nhiều năm, vừa ngửi là biết mùi của thuốc trị thương. Tần Bồng có chút ngượng ngùng, rời khỏi lồng ngực hắn rồi nói: “Không có việc gì, chỉ là chút vết thương nhỏ."
“Bôi thuốc chưa?"
“Bôi rồi."
“Nói dối." Tần Thư Hoài lấy ra thuốc trị thương ở trong tay áo, nói thẳng: “Là vết thương ở chỗ nàng không chạm vào được đúng không? Ta ngửi thấy mùi thuốc trên người nàng."
Mũi chó…
Tần Bồng chửi thầm, trên mặt vẫn kiên trì nói: “Thật sự không có việc gì."
Tần Thư Hoài không nói chuyện, trực tiếp kéo Tần Bồng ngồi vào trên ghế, mở hộp thuốc ra, giương mắt nhìn nàng: “Ở đâu?"
“Trên lưng…"
Tần Bồng cảm thấy không thể lại chọc hắn, mới vừa vuốt lông xong, nếu không lại lập tức xù lên.
Tần Thư Hoài trả lời, giơ tay đặt ở trên quần áo của Tần Bồng, sau khi do dự một chút, vẫn là kéo xuống.
Không khí lạnh lẽo làm Tần Bồng run lên, đầu vai như ngọc bị lộ ra, tay Tần Thư Hoài dừng lại một chút, rồi lại kéo áo xuống.
Giọng hắn có chút nghẹn, ngữ điệu lại rất bình tĩnh, dường như chỉ là lời quan tâm bình thường: “Lạnh?"
“Ừ…"
Tần Bồng ngẩng đầu nhìn bức tranh phía trước, liều mạng tập trung lực chú ý.
Nàng cảm thấy mình không thể nghĩ loạn, trước nay Tần Thư Hoài đều là kiểu chính nhân quân tử, tuy rằng trên giường như vậy như vậy như vậy, nhưng mà nàng không chủ động thì hắn luôn rất khắc chế.
Giờ phút này nhất định hắn chỉ là suy nghĩ chuyện bôi thuốc, chính mình không thể nghĩ lung tung làm không khí trở nên xấu hổ.
Nàng cố gắng làm cho chính mình không nghĩ đến một số chuyện liên quan đến phong nguyệt, nhưng vẫn cảm giác được đối phương cầm quần áo kéo xuống.
Vết thương của nàng ở trên lưng, lộ ra hơn phân nửa tấm lưng, Tần Thư Hoài nhìn vệt đỏ trên đó, ánh mắt tối lại, lạnh lùng nói: “Bị thương như thế nào?"
“Bên bọn họ có một quân sư, hẳn là người Bắc Yến, dùng một loại trận đánh trống, ta dùng tiếng trống quấy nhiễu hắn, hắn cho người bắn tên qua."
Nói xong Tần Bồng sợ hắn lo lắng, nhanh chóng nói thêm: “Nhưng ta cản lại được! Đây là mũi tên sượt qua!"
“Ừ."
Tần Thư Hoài không nói thêm gì, nhàn nhạt lên tiếng, cũng không nghe ra hỉ nộ.
Trong lòng Tần Bồng có chút thấp thỏm, ngón tay Tần Thư Hoài lấy thuốc mỡ, bôi ở trên miệng vết thương.
Ngón tay như cái kén lướt qua da thịt như ngọc, thuốc mỡ nhẹ nhàng dính trên miệng vết thương, hô hấp của Tần Bồng không khỏi rối loạn một chút.
Động tác của Tần Thư Hoài hơi chững lại, Tần Bồng biết là hắn nghe thấy, không khỏi cảm thấy có chút đỏ mặt. Dứt khoát ngừng lại hô hấp của mình, Tần Thư Hoài bôi thuốc lên miệng vết thương xong liền dời tay đi.
Tần Bồng thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là may mắn hay là cảm thấy mất mát, vừa cảm thấy như đang mơ hồ chờ đợi gì đó, vừa cảm thấy không nên.
Nàng đang muốn kéo áo lên, một bàn tay lại đột nhiên cầm tay nàng từ sau lưng.
Cả người Tần Bồng cứng đờ, sau đó cảm giác được tóc rơi xuống đầu vai nàng, theo sau đó là hơi thở ấm áp phun lên da thịt sau cổ nàng.
Nàng lập tức cứng người lại, người nọ nắm tay nàng càng chặt một chút, đôi môi mang theo hơi lạnh của đêm đen rơi xuống cổ nàng, một chút rồi một chút, theo cổ hôn lên, đi đến bên môi nàng, sau đó rơi xuống trên đôi môi ấm áp của nàng.
Nàng chợt mở to hai mắt, một bàn tay của đối phương nắm lấy tay nàng, một bàn tay còn lại giữ eo nàng, ôm cả người nàng vào trong ngực, vừa nhẹ vừa không cho phép cự tuyệt mà hôn nàng.
Đầu óc của Tần Bồng loạn lên, nàng hoàn toàn không kịp tự hỏi cái gì. Không biết rốt cuộc có muốn cự tuyệt hay không, cũng không biết rốt cuộc mình muốn tiếp nhận hay không.
Cuối cùng hô hấp của Tần Thư Hoài có chút gấp gáp, hắn nhịn không được dùng sức nắm tay Tần Bồng, Tần Bồng cảm thấy có chút đau, rên lên một tiếng. Tần Thư Hoài chợt buông tay, lùi lại.
“Rất xin lỗi…"
Hắn khàn giọng lên tiếng, cố gắng áp xuống hơi thở dồn dập, lui một bước nói: “Nàng đi ngủ trước đi, ta đi về trước."
Nói xong hắn liền vội vàng rời đi, bước nhanh ra ngoài như là trốn đi vậy.
Đến khi độ ấm của người kia hoàn toàn tan hết trong không khí, Tần Bồng mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cảm thấy mặt mình có chút khô nóng, nàng đối với Tần Thư Hoài luôn là không tự chủ được, điểm này nàng biết được đặc biệt rõ ràng.
Nàng nâng tay lên phẩy phẩy mặt, Xuân Tố đi đến, dùng giọng điệu nghi hoặc nói: “Mới vừa rồi ta thấy Nhiếp Chính Vương vội vội vàng vàng trở về, người…"
Nói còn chưa dứt lời, Xuân Tố liền dừng lại, kinh ngạc nói: “Sao mà mặt người cũng đỏ như vậy?"
“À." Tần Bồng quạt gió, bình tĩnh nói: “Có hơi nóng."
Xuân Tố đang muốn mở miệng, nhưng nhìn trên môi của Tần Bồng có chút nước thì chợt phản ứng lại, lập tức gật đầu nói: “Đúng là rất nóng."
Một đêm kia Tần Bồng ngủ không tốt lắm, nàng nằm ở trên giường, lặp đi lặp lại nghĩ về chuyện Tần Thư Hoài.
Tình cảm của Tần Thư Hoài khiến nàng cảm thấy có chút sợ hãi.
Thích người này sao?
Có lẽ là có chút thích.
Nhưng mà thích đến mức xứng đáng với tình cảm kia không?
Đại khái là không có.
Từ trước đến nay nàng cảm thấy, người khác cho ngươi cái gì, ngươi phải trả lại cái đó. Nếu là không trả được, tình nguyện không cần.
Cho nên nàng không dám muốn phần tình cảm này, nhưng lại ngăn không được người nọ dâng hiến tất cả. Trong chốc lát đầu óc nàng rối loạn, suy nghĩ hơn nửa đêm, cuối cùng chỉ có thể nói một câu, tùy duyên đi, không nghĩ nữa.
Ngủ hơn nửa đêm thì nàng tỉnh lại, Tần Thư Hoài đã tỉnh, hắn ngồi ở ngoài phòng chờ nàng, sau khi nàng rửa mặt rồi đi ra ngoài, hắn đang ngồi quỳ trước bàn đọc sách.
Trước mặt hắn đặt trà thơm và bữa sáng, nắng sớm dừng ở trên người hắn, nghe được âm thanh nàng ra ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, khẽ cười lên: “Dậy rồi à?"
“Ừ."
Tần Bồng cười, ngồi vào đối diện Tần Thư Hoài: “Sao dậy sớm như vậy?"
“Không còn sớm, " Tần Thư Hoài nhấp ngụm trà: “Sứ thần Tây Lương cũng đã tới."
“Hử?"
Tần Bồng cũng cảm thấy không ngoài ý muốn, gật đầu: “Bắc Yến thì sao?"
“Cũng cùng tới, nói là tam quốc hội đàm."
“Người của Bắc Yến tới là ai?"
Tần Bồng có chút tò mò, Tần Thư Hoài nhìn ra nàng cảm thấy hứng thú với Bắc Yến, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Là Bách Hoài."
“Bách Hoài ư?"
Tần Bồng có chút kinh ngạc, vốn dĩ Bách Hoài là thị vệ của Triệu Ngọc, sau lại nhậm chức trưởng cấm vệ quân ở Bắc Yến, vậy mà lần này tới lại là người gần bên Triệu Ngọc như vậy?
Nhìn Tần Thư Hoà không ra vui mừng hay tức giận, lên tiếng. Bên ngoài truyền đến giọng của Vệ Thuần: “Công chúa, vương gia, sứ thần Tây Lương, sứ thần Bắc Yến đã dựng lều ở ngoài cửa thành, có tiếp kiến hay không?"
Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Bồng, ngay trước khi Tần Bồng mở miệng, nói thẳng: “Vệ tướng quân gặp, ta và công chúa sẽ theo sau."
Tác giả :
Mặc Thư Bạch