Bốn Lần Gả
Chương 64
“Đang cầm gì vậy?"
Tần Thư Hoài di chuyển ánh mắt, trong mắt mang theo ý cười: “Cho ta xem?"
Khi Tần Bồng vừa đào hố, hắn đã đến rồi.
Hắn định vào cung nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên nghĩ đến, Tần Minh bị bệnh, Tần Bồng cảnh giác với hắn như vậy, đương nhiên phải phong tỏa tin tức với hắn, chuyện của Tần Minh trước đây chưa từng tìm hắn, tại sao lần này tìm hắn?
Liên tưởng đến hôm nay hắn tố cáo Liễu Thư Ngạn, tuy rằng không biết Tần Bồng muốn làm gì, nhưng tính tình Tần Bồng chưa bao giờ ngồi chờ chết, đoán nàng sẽ làm chuyện lớn gì.
Vì thế Tần Thư Hoài lập tức quay trở về, bảo ảnh vệ nhanh chóng bắt đầu lục soát các nơi phủ đệ, ảnh vệ nhanh chóng đến báo, hậu viện có người lẻn vào.
Tần Thư Hoài không cho người kinh động Tần Bồng, lặng lẽ mang Giang Xuân đi vào hậu viện, thì thấy Tần Bồng đào hố trên mặt đất.
Tần Bồng luôn chú ý đến tác phong, nhưng bây giờ đào vô cùng vội vàng, mang theo vài phần thẳng thắn đáng yêu. Tần Thư Hoài ở trong bóng tối nhìn, cảm giác như nhìn một con chuột cảnh nhỏ đang dọn lương thực nhà mình, con chuột cảnh này vô cùng đáng yêu, khiến lòng hắn dở khóc dở cười.
Đợi khi Tần Bồng đào xong đồ vật, hắn nhanh chóng đi ra ngoài, điểm huyệt Lục Hữu, sợ khiến Tần Bồng giật mình nên đứng ở một bên, chào hỏi trước: “Tìm cái gì?"
Hắn tự cho đây là chào hỏi, nhưng mà đối với Tần Bồng lại là —— dọa chết người!
Cũng may Tần Bồng có tố chất tâm lý cực cao, sau khi trải qua kinh sợ, kinh ngạc, nghi ngờ, thay đổi mọi cảm xúc trong khoảng thời gian ngắn, nàng bình tĩnh trở lại.
“Ờm, không có gì, một chút đồ vật cá nhân."
Tần Bồng nhét hộp đựng những ngân phiếu vào trong tay áo, ho nhẹ một tiếng, nói: “Nửa đêm Vương gia còn chưa đi ngủ à?"
Tần Thư Hoài tươi cười nhìn Tần Bồng, tuy rằng hắn cảm thấy nụ cười này không đúng lúc, nhưng hắn không thể kìm nén được, hắn nhìn cái hộp nhét trong ống tay áo của Tần Bồng: “Có lẽ là ta nên hỏi Công chúa, hơn nửa đêm không ngủ mà đến phủ ta đào cái gì?"
“Trước kia Lục Hữu trôn một vài thứ trong quý phủ."
Tần Bồng ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Hiện tại tới lấy, nhưng cảm thấy quấy nhiễu Vương gia có chút không hay, cho nên chúng ta không mời mà đến."
Khi Tần Bồng nói chuyện, dùng một bàn tay nhanh chóng mở hộp bên trong tay áo, lấy ngân phiếu ra, một tay nhét dao găm vào trong.
Động tác này người bình thường không thể nào hoàn thành được, cũng may Tần Bồng ngày thường luyện võ, bộ công pháp kia của nàng đề cao tính nhanh nhẹn, bởi vậy tùy rằng miễn cưỡng nhưng cũng xem như hoàn thành.
Sau khi hoàn thành, trong lòng Tần Bồng yên ổn rất nhiều, Tần Thư Hoài nhìn vẻ mặt căng thẳng của nàng, giơ tay nói: “Đồ đào được trong phủ của ta, nên là của ta đúng chứ?"
“Chỉ là món đồ nhỏ."
Tần Bồng lúng túng nói: “Không có gì đẹp."
Tần Thư Hoài không nói lời nào, khoát tay, Tần Bồng lập tức hiểu ý của hắn. Lời của hắn sẽ không nhắc lại lần thứ hai, nhưng cũng không thay đổi chủ ý.
Tần Bồng thở dài, lấy cái hộp ra khỏi tay áo, đặt vào lòng bàn tay hắn, bất đắc dĩ nói: “Thật sự không có gì."
Tần Thư Hoài cúi đầu mở hộp ra, trong hộp để một con dao găm. Con dao này có hình dạng đặc biệt, chắc được chế tạo đặc biệt, Tần Thư Hoài nhận ra, đây là con dao mà hắn thiết kế cho Triệu Bồng, con dao này có một số cách sử dụng, năm đó Triệu Bồng sử dụng rất thuận tay, hắn không muốn để Triệu Bồng biết mình phí nhiều tâm tư cho nàng như vậy, nên lừa Triệu Bồng nói đây là một loại dao ở nước Tề, ít người biết, do Hoàng gia sản xuất.
Bây giờ Hoàng thất nước Tề đều đã chết, chỉ còn lại Tầm Thư Hoài và Tầm Bồng, xuất thân của Lý Thục hèn mọn, không biết thứ đồ này cũng không quan trọng, cho nên Tần Bồng thật sự cho rằng đây là dao găm của Hoàng thất nước Tề.
Hiện giờ nhìn thấy con dao găm này, Tần Thư Hoài không khỏi có chút hoài niệm.
Tuy rằng người này đã rời xa hắn nhiều năm, nhưng quanh người vẫn còn đầy rẫy dấu vết của hắn.
Hắn cầm lấy con dao găm, trên dao găm vẫn còn lưu lại chút nhiệt độ, hắn ước lượng, ngẩng đầu nói: “Cái này đào từ trong phủ của ta ra thì là của ta." Tần Thư Hoài cất dao găm vào trong tay áo: “Nhưng mà vì báo đáp điện hạ, ta trao đổi một phần lễ vật đi."
Nói xong, Tần Thư Hoài kéo tay Tần Bồng lại đây, lau bùn đất trên tay nàng, Tần Bồng sợ hãi trước hành động của Tần Thư Hoài, mặc kệ Tần Thư Hoài muốn làm gì thì làm, dũng khí lớn nhất chính là thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc hắn, xác nhận độ an toàn tính mạng của mình.
Tần Thư Hoài lau khô tay Tần Bồng, lúc này mới lấy một khối ngọc bội trong ngực. Ngọc bội mang theo hơi ấm, hắn đặt vào lòng bàn tay nàng.
“Cơ thể nàng lạnh, ban đêm ngày thường nhớ mang theo."
Lời này khiến Tần Bồng hoàn hồn, nàng cảm thấy đêm nay Tần Thư Hoài vô cùng đáng sợ. Nàng sợ tới mức đẩy noãn ngọc trong tay về phía Tần Thư Hoài, vội vàng nói: “Con dao găm ngươi cũng cầm đi, ta và Lục Hữu không có chuyện gì, nên ta đi trước đây."
Nói xong, Tần Bồng sốt ruột giải huyệt cho Lục Hữu, sau đó kéo Lục Hữu muốn rời đi.
Nhưng mà chưa đi được vài bước, đã nghe Tần Thư Hoài nói: “Nàng không cần bận rộn chuyện của Liễu Thạch Châu nữa, chuyện sổ con ngày mai sẽ bị áp xuống, nàng không cần phải xen vào."
Tần Bồng dừng bước chân, nhíu mày.
Nàng xoay người lại, thấy trong mắt Tần Thư Hoài mang theo sự dịu dàng: “Liễu Thư Hoài đồng ý với ta sẽ chuyển đi, chuyện của Liễu gia ta sẽ không quan tâm."
Nghe được lời này, vẻ mặt Tần Bồng lạnh xuống.
“Tần Thư Hoài." Tần Bồng lạnh giọng: “Bởi vì ngươi thích ta, cho nên không cho ta thích người khác, ngươi không cảm thấy ngươi quá ích kỷ sao?"
Thần sắc Tần Thư Hoài không hề gợn sóng, tựa hồ sớm đoán được Tần Bồng sẽ nói như vậy.
“Hắn không xứng với nàng."
“Hắn xứng hay không xứng với ta đến lượt ngươi quan tâm?!"
Tần Bồng cao giọng, rõ ràng mang theo phẫn nộ.
Tần Thư Hoài cười nhẹ: “Đúng, ta không nên quan tâm."
Đường đời mỗi người phải tự mình đi, tốt hay xấu, chỉ cần người khác chọn, người đó có quyền được tôn trọng.
Hắn hiểu đạo lý này, chỉ là hắn không làm được.
Cô nương mà hắn giữ trong tim nhiều năm như vậy, hắn không thể trơ mắt nhìn nàng đi trên con đường định sẵn gập ghềnh, nhấp nhô.
“Nàng cứ coi như ta sai rồi đi."
Âm thanh Tần Thư Hoài ôn hòa: “Nhưng mà cho dù sai rồi, Tần Bồng, ta cũng muốn tặng cho nàng thứ tốt nhất trên đời."
“Ngươi có thể không gả cho ta, có thể gả cho người khác, nhưng tiền đề, hắn phải tốt hơn ta."
Nghe được lời này, nhìn vẻ mặt Tần Thư Hoài, Tần Bồng nhất thời mất hết sức lực.
Nàng có chút mệt mỏi: “Thư Ngạn rất tốt."
“Hắn không tốt."
“Thế nào mới tính tốt?"
Tần Bồng có chút chua xót: “Nhất định phải giống ngươi, làm chuyện gì cũng không thèm cố kỵ, mới coi như đủ tốt?"
“Tần Thư Hoài, ngươi có một lượng bạc, ngươi đồng ý cho ta một nửa; Liễu Thư Ngạn có một đồng tiền, hắn đồng ý cho ta tất cả. Ngươi cho nhiều hơn hắn, nhưng điều này chứng minh được gì đâu? Chứng minh ngươi yêu hắn hơn ta? Tình yêu không phải như thế."
“Liễu Thư Ngạn vốn dĩ hắn có gia đình, có gia tộc. Ta biết, chẳng qua ngươi dùng quyền thế chèn ép hắn, hắn khuất phục, đây là hắn sai. Chỉ là nếu như hắn không khuất phục thì sao? Vì một nữ nhân mà mang tới rắc rối cho gia tộc, đây là nam nhân tốt?"
“Tần Thư Hoài." Tần Bồng thở dài thành tiếng: “Ta không phải cô nương 16 tuổi. Nếu ta 16 tuổi, ta sẽ cảm thấy người mình yêu nhất định phải vì ta mà trả giá tất cả, đây mới là yêu ta."
“Nhưng ta không còn 16 tuổi."
Nàng nhìn hắn, ánh mắt bao hàm tang thương, mỏi mệt.
Tần Thư Hoài nhìn nàng, không nhịn được cười, tươi cười di chuyển ánh mắt.
“Nàng không phải 16 tuổi." Hắn khàn khàn thành tiếng: “Cho nên nàng sẽ không thích Tần Thư Hoài, chỉ 16 tuổi mới thích, đúng không?"
Tần Thư Hoài di chuyển ánh mắt, trong mắt mang theo ý cười: “Cho ta xem?"
Khi Tần Bồng vừa đào hố, hắn đã đến rồi.
Hắn định vào cung nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên nghĩ đến, Tần Minh bị bệnh, Tần Bồng cảnh giác với hắn như vậy, đương nhiên phải phong tỏa tin tức với hắn, chuyện của Tần Minh trước đây chưa từng tìm hắn, tại sao lần này tìm hắn?
Liên tưởng đến hôm nay hắn tố cáo Liễu Thư Ngạn, tuy rằng không biết Tần Bồng muốn làm gì, nhưng tính tình Tần Bồng chưa bao giờ ngồi chờ chết, đoán nàng sẽ làm chuyện lớn gì.
Vì thế Tần Thư Hoài lập tức quay trở về, bảo ảnh vệ nhanh chóng bắt đầu lục soát các nơi phủ đệ, ảnh vệ nhanh chóng đến báo, hậu viện có người lẻn vào.
Tần Thư Hoài không cho người kinh động Tần Bồng, lặng lẽ mang Giang Xuân đi vào hậu viện, thì thấy Tần Bồng đào hố trên mặt đất.
Tần Bồng luôn chú ý đến tác phong, nhưng bây giờ đào vô cùng vội vàng, mang theo vài phần thẳng thắn đáng yêu. Tần Thư Hoài ở trong bóng tối nhìn, cảm giác như nhìn một con chuột cảnh nhỏ đang dọn lương thực nhà mình, con chuột cảnh này vô cùng đáng yêu, khiến lòng hắn dở khóc dở cười.
Đợi khi Tần Bồng đào xong đồ vật, hắn nhanh chóng đi ra ngoài, điểm huyệt Lục Hữu, sợ khiến Tần Bồng giật mình nên đứng ở một bên, chào hỏi trước: “Tìm cái gì?"
Hắn tự cho đây là chào hỏi, nhưng mà đối với Tần Bồng lại là —— dọa chết người!
Cũng may Tần Bồng có tố chất tâm lý cực cao, sau khi trải qua kinh sợ, kinh ngạc, nghi ngờ, thay đổi mọi cảm xúc trong khoảng thời gian ngắn, nàng bình tĩnh trở lại.
“Ờm, không có gì, một chút đồ vật cá nhân."
Tần Bồng nhét hộp đựng những ngân phiếu vào trong tay áo, ho nhẹ một tiếng, nói: “Nửa đêm Vương gia còn chưa đi ngủ à?"
Tần Thư Hoài tươi cười nhìn Tần Bồng, tuy rằng hắn cảm thấy nụ cười này không đúng lúc, nhưng hắn không thể kìm nén được, hắn nhìn cái hộp nhét trong ống tay áo của Tần Bồng: “Có lẽ là ta nên hỏi Công chúa, hơn nửa đêm không ngủ mà đến phủ ta đào cái gì?"
“Trước kia Lục Hữu trôn một vài thứ trong quý phủ."
Tần Bồng ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Hiện tại tới lấy, nhưng cảm thấy quấy nhiễu Vương gia có chút không hay, cho nên chúng ta không mời mà đến."
Khi Tần Bồng nói chuyện, dùng một bàn tay nhanh chóng mở hộp bên trong tay áo, lấy ngân phiếu ra, một tay nhét dao găm vào trong.
Động tác này người bình thường không thể nào hoàn thành được, cũng may Tần Bồng ngày thường luyện võ, bộ công pháp kia của nàng đề cao tính nhanh nhẹn, bởi vậy tùy rằng miễn cưỡng nhưng cũng xem như hoàn thành.
Sau khi hoàn thành, trong lòng Tần Bồng yên ổn rất nhiều, Tần Thư Hoài nhìn vẻ mặt căng thẳng của nàng, giơ tay nói: “Đồ đào được trong phủ của ta, nên là của ta đúng chứ?"
“Chỉ là món đồ nhỏ."
Tần Bồng lúng túng nói: “Không có gì đẹp."
Tần Thư Hoài không nói lời nào, khoát tay, Tần Bồng lập tức hiểu ý của hắn. Lời của hắn sẽ không nhắc lại lần thứ hai, nhưng cũng không thay đổi chủ ý.
Tần Bồng thở dài, lấy cái hộp ra khỏi tay áo, đặt vào lòng bàn tay hắn, bất đắc dĩ nói: “Thật sự không có gì."
Tần Thư Hoài cúi đầu mở hộp ra, trong hộp để một con dao găm. Con dao này có hình dạng đặc biệt, chắc được chế tạo đặc biệt, Tần Thư Hoài nhận ra, đây là con dao mà hắn thiết kế cho Triệu Bồng, con dao này có một số cách sử dụng, năm đó Triệu Bồng sử dụng rất thuận tay, hắn không muốn để Triệu Bồng biết mình phí nhiều tâm tư cho nàng như vậy, nên lừa Triệu Bồng nói đây là một loại dao ở nước Tề, ít người biết, do Hoàng gia sản xuất.
Bây giờ Hoàng thất nước Tề đều đã chết, chỉ còn lại Tầm Thư Hoài và Tầm Bồng, xuất thân của Lý Thục hèn mọn, không biết thứ đồ này cũng không quan trọng, cho nên Tần Bồng thật sự cho rằng đây là dao găm của Hoàng thất nước Tề.
Hiện giờ nhìn thấy con dao găm này, Tần Thư Hoài không khỏi có chút hoài niệm.
Tuy rằng người này đã rời xa hắn nhiều năm, nhưng quanh người vẫn còn đầy rẫy dấu vết của hắn.
Hắn cầm lấy con dao găm, trên dao găm vẫn còn lưu lại chút nhiệt độ, hắn ước lượng, ngẩng đầu nói: “Cái này đào từ trong phủ của ta ra thì là của ta." Tần Thư Hoài cất dao găm vào trong tay áo: “Nhưng mà vì báo đáp điện hạ, ta trao đổi một phần lễ vật đi."
Nói xong, Tần Thư Hoài kéo tay Tần Bồng lại đây, lau bùn đất trên tay nàng, Tần Bồng sợ hãi trước hành động của Tần Thư Hoài, mặc kệ Tần Thư Hoài muốn làm gì thì làm, dũng khí lớn nhất chính là thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc hắn, xác nhận độ an toàn tính mạng của mình.
Tần Thư Hoài lau khô tay Tần Bồng, lúc này mới lấy một khối ngọc bội trong ngực. Ngọc bội mang theo hơi ấm, hắn đặt vào lòng bàn tay nàng.
“Cơ thể nàng lạnh, ban đêm ngày thường nhớ mang theo."
Lời này khiến Tần Bồng hoàn hồn, nàng cảm thấy đêm nay Tần Thư Hoài vô cùng đáng sợ. Nàng sợ tới mức đẩy noãn ngọc trong tay về phía Tần Thư Hoài, vội vàng nói: “Con dao găm ngươi cũng cầm đi, ta và Lục Hữu không có chuyện gì, nên ta đi trước đây."
Nói xong, Tần Bồng sốt ruột giải huyệt cho Lục Hữu, sau đó kéo Lục Hữu muốn rời đi.
Nhưng mà chưa đi được vài bước, đã nghe Tần Thư Hoài nói: “Nàng không cần bận rộn chuyện của Liễu Thạch Châu nữa, chuyện sổ con ngày mai sẽ bị áp xuống, nàng không cần phải xen vào."
Tần Bồng dừng bước chân, nhíu mày.
Nàng xoay người lại, thấy trong mắt Tần Thư Hoài mang theo sự dịu dàng: “Liễu Thư Hoài đồng ý với ta sẽ chuyển đi, chuyện của Liễu gia ta sẽ không quan tâm."
Nghe được lời này, vẻ mặt Tần Bồng lạnh xuống.
“Tần Thư Hoài." Tần Bồng lạnh giọng: “Bởi vì ngươi thích ta, cho nên không cho ta thích người khác, ngươi không cảm thấy ngươi quá ích kỷ sao?"
Thần sắc Tần Thư Hoài không hề gợn sóng, tựa hồ sớm đoán được Tần Bồng sẽ nói như vậy.
“Hắn không xứng với nàng."
“Hắn xứng hay không xứng với ta đến lượt ngươi quan tâm?!"
Tần Bồng cao giọng, rõ ràng mang theo phẫn nộ.
Tần Thư Hoài cười nhẹ: “Đúng, ta không nên quan tâm."
Đường đời mỗi người phải tự mình đi, tốt hay xấu, chỉ cần người khác chọn, người đó có quyền được tôn trọng.
Hắn hiểu đạo lý này, chỉ là hắn không làm được.
Cô nương mà hắn giữ trong tim nhiều năm như vậy, hắn không thể trơ mắt nhìn nàng đi trên con đường định sẵn gập ghềnh, nhấp nhô.
“Nàng cứ coi như ta sai rồi đi."
Âm thanh Tần Thư Hoài ôn hòa: “Nhưng mà cho dù sai rồi, Tần Bồng, ta cũng muốn tặng cho nàng thứ tốt nhất trên đời."
“Ngươi có thể không gả cho ta, có thể gả cho người khác, nhưng tiền đề, hắn phải tốt hơn ta."
Nghe được lời này, nhìn vẻ mặt Tần Thư Hoài, Tần Bồng nhất thời mất hết sức lực.
Nàng có chút mệt mỏi: “Thư Ngạn rất tốt."
“Hắn không tốt."
“Thế nào mới tính tốt?"
Tần Bồng có chút chua xót: “Nhất định phải giống ngươi, làm chuyện gì cũng không thèm cố kỵ, mới coi như đủ tốt?"
“Tần Thư Hoài, ngươi có một lượng bạc, ngươi đồng ý cho ta một nửa; Liễu Thư Ngạn có một đồng tiền, hắn đồng ý cho ta tất cả. Ngươi cho nhiều hơn hắn, nhưng điều này chứng minh được gì đâu? Chứng minh ngươi yêu hắn hơn ta? Tình yêu không phải như thế."
“Liễu Thư Ngạn vốn dĩ hắn có gia đình, có gia tộc. Ta biết, chẳng qua ngươi dùng quyền thế chèn ép hắn, hắn khuất phục, đây là hắn sai. Chỉ là nếu như hắn không khuất phục thì sao? Vì một nữ nhân mà mang tới rắc rối cho gia tộc, đây là nam nhân tốt?"
“Tần Thư Hoài." Tần Bồng thở dài thành tiếng: “Ta không phải cô nương 16 tuổi. Nếu ta 16 tuổi, ta sẽ cảm thấy người mình yêu nhất định phải vì ta mà trả giá tất cả, đây mới là yêu ta."
“Nhưng ta không còn 16 tuổi."
Nàng nhìn hắn, ánh mắt bao hàm tang thương, mỏi mệt.
Tần Thư Hoài nhìn nàng, không nhịn được cười, tươi cười di chuyển ánh mắt.
“Nàng không phải 16 tuổi." Hắn khàn khàn thành tiếng: “Cho nên nàng sẽ không thích Tần Thư Hoài, chỉ 16 tuổi mới thích, đúng không?"
Tác giả :
Mặc Thư Bạch