Bốn Lần Gả
Chương 6
Phản ứng của Tần Bồng làm cho người bên cạnh hơi nghi hoặc một chút, Thu Tố cầm giấy bút tới, có phần nghi hoặc nói: “Chủ tử, ngài đây là?"
Tần Bồng không giải thích với bọn họ, nâng bút nói với quản gia bên cạnh: “Nếu như Vệ Diễn trở về, bình thường gia tướng ở lại biên cảnh thủ quan là ai?"
“Là Vệ Nam." Quản gia Vệ Thuần có chút nghi hoặc, Tần Bồng đề bút viết rõ thế cục ra giấy, muốn Vệ Nam chuẩn bị năm nghìn binh mã sau đó bí mật chạy tới Tuyên Kinh, nói với Vệ Thuần: “Đưa phong thư này đến trong tay Vệ Thuần, phải nhanh lên!"
Nói xong, Tần Bồng đứng dậy, đi tới trong phòng lão thái quân. Lão thái quân đang uống thuốc, thấy Tần Bồng hấp tấp đi vào, cười cười nói: “Chuyện gì khiến con lo lắng như thế…"
“Mẫu thân, Vệ phủ còn ám vệ có thể dùng được không ạ?" Tần Bồng trực tiếp mở miệng, không đợi lão thái quân hỏi thăm, liền nói thẳng: “Sợ là đã xảy ra chuyện rồi ạ!"
Sắc mặt lão thái quân chợt lạnh hẳn đi, hiện tại Vệ Diễn là độc đinh của Vệ phủ, ai xảy ra chuyện cũng không thể là hắn, bà đẩy chén thuốc ra, cứng rắn lên tiếng: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Tần Bồng một năm một mười nói ra chuyện thư tín, lão thái quân nghe xong có phần hồ đồ: “Con nói là có người giả mạo chúng ta viết thư cho A Diễn? Vậy chuyện này thì thế nào?"
“Mẫu thân, ngài nghĩ bây giờ là lúc nào? Thập lục hoàng tử còn chưa đăng cơ, con là tỷ tỷ của Thập lục hoàng tử, vậy chỗ dựa lớn nhất của Thập lục hoàng tử là ai?"
“Là A Diễn." Lão thái quân nghe thấy hiểu ra: “Ý của con là, là Tần Thư Hoài muốn giết A Diễn? Nếu A Diễn chết đi, con và tân đế sẽ không có chỗ dựa, từ đó về sau trở thành bù nhìn, hơn nữa cũng là diệt trừ kình địch lớn nhất, là ý này sao?"
“Vâng." Tần Bồng gật đầu nói: “Bây giờ chiến sự ở phía Nam đã dẹp yên, tiểu thúc làm võ tướng đã không cần thiết, lại đúng lúc gặp thế cục trong kinh hỗn loạn, quân của Tần Thư Hoài đóng quân ở trong Tuyên Kinh, tiểu thúc đến Tuyên Kinh, không khác gì dê vào miệng cọp, cơ hội ngàn năm có một thế này, sao Tần Thư Hoài sẽ bỏ qua? Nếu hôm nay không giết chết tiểu thúc thì Tuyên Kinh sẽ khó có cục diện Tần Thư Hoài một tay che trời, Tần Thư Hoài muốn giết chết tiểu thúc một lần nữa, vậy sẽ khó khăn."
“Con nói rất đúng." Lão thái quân gật gật đầu: “Vậy trước mắt như thế nào? Hắn muốn giết A Diễn, dù sao vẫn không đến mức giết ở Kinh Thành!"
“Trong Kinh không được, có mồm miệng mọi người, Tần Thư Hoài là nhi tử của Tĩnh Đế, thanh danh vốn đã không tốt, nếu như lại công khai giết chết tiểu thúc vậy sẽ càng rơi xuống miệng lưỡi người đời. Sợ là chỉ sợ ở trên đường vào Kinh Thành."
“Được được." Lão thái quân lật gối đầu lấy ra một cái lệnh bài, nói với Tần Bồng: “Trong phủ có năm trăm phủ quân, con lĩnh hết đi! Cứu người quan trọng!"
“Trước mắt không vội, e rằng là phải chờ mấy ngày. Mẫu thân người nghỉ ngơi trước đi, con đi bố trí cái khác."
Sau khi nói xong, Tần Bồng lại nói vài câu với Vệ lão thái quân, trấn an được lão nhân gia, cầm lệnh bài ra ngoài tìm Vệ Thuần.
Vệ Thuần dẫn Tần Bồng đi gặp phủ quân, phủ quân Vệ gia đều là những tinh anh đã chân chính xông pha chiến trường giết người, một nhân vật anh hùng ở trong Thịnh Kinh có thể một chọi mười, Tần Bồng quét mắt nhìn một vòng, cũng có chút hài lòng, sau khi nói vài câu động viên với đám người liền trở về gian phòng của mình.
Đến lúc về đến gian phòng của mình, đầu óc cả người Chu Tinh trống rỗng, nàng mới cảm thấy có chút mờ mịt.
Việc nên làm thì đều đã làm, nhưng nàng vẫn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Muốn cứu Vệ Diễn, ít nhất phải biết trước Vệ Diễn là vào từ con đường nào, đường vào Kinh Thành có tổng cộng ba con đường, cũng không biết là Tần Thư Hoài muốn xuống tay ở con đường nào.
Hiện tại Tần Thư Hoài nhiều người, hoàn toàn không biết Tần Thư Hoài sẽ bố trí bao nhiêu người đi giết Vệ Diễn, không biết mưu đồ của đối phương, nàng cũng không có cách nào ra tay.
Bây giờ dù cho nàng có người, trong lòng lại hoàn toàn không cân nhắc được.
Tần Bồng trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy nàng vẫn phải tiếp tục cố gắng hơn, tốt nhất có thể dò la được kế hoạch của Tần Thư Hoài mới tốt.
“Chủ tử." Tần Bồng ngồi tại chỗ ngơ ngác suy nghĩ sự việc, Xuân Tố bưng nước đi vào, nhìn Tần Bồng nói: “Trước người rửa mặt đi đã, đừng nghĩ nữa."
“Ừm." Tần Bồng tỉnh táo lại, nhận khăn nóng từ trong tay Xuân Tố, lau mặt, đồng thời nói với Xuân Tố: “Ngày mai ngươi đi Tố Trang các mua thêm cho ta chút dầu cao hương bôi tóc, ta đưa cho ngươi cái tờ đơn, ngươi dựa theo đó đi mua. Thuận tiện ta đưa cho ngươi thêm toa thuốc, ngươi cầm thuốc mài thành bột phấn cho ta, mỗi đêm đổi nước đến đắp mặt cho ta."
“Hả?"
Xuân Tố ngẩn người, từ trước đến nay chủ tử nhà mình là người không trang điểm chứ đừng nói tới kiểu đồ vật cao thơm bảo dưỡng này, ngay cả chỉ là son phấn cũng không có mấy hộp. Tần Bồng cũng biết yêu cầu này có phần không giống với nguyên chủ, nhưng nàng xưa nay là người thích chưng diện, tâm tình bảo dưỡng gương mặt này hết sức cấp bách, thế là nàng thở dài nói: “Xuân Tố, ta cũng đã hai mươi lăm tuổi, già rồi."
Xuân Tố kịp phản ứng, biết Tần Bồng đây là lo lắng phương hoa dĩ thệ(1), cười cười nói: “Chủ tử, dung mạo này của người, dù là biến thành lão thái thái cũng đẹp hơn những tiểu cô nương trẻ tuổi kia nhiều lắm."
(1)Thời gian vô tình dù dung nhan có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ dần tàn phai theo thời gian.
“Chậc chậc." Tần Bồng để mặc nàng ấy cởi với giày, nói: “Cái miệng này của ngươi, thật sự là quá khéo giả dối rồi."
Chủ tớ nói chuyện ầm ĩ rồi nghỉ ngơi, đợi đến ngày thứ hai, Tần Bồng ăn sáng xong, cũng không nghĩ ra được biện pháp gì cả, liền dứt khoát đi Tố Trang các cùng với Xuân Tố.
Tố Trang các là cửa hàng vào năm đó khi nàng là Đông Uyển Di thì biết đến, chủ cửa hàng am hiểu bảo dưỡng, lén có giao tình rất tốt với Tần Bồng, hàng hóa cũng rất được lòng Tần Bồng. Khi Tần Bồng khó chịu trong lòng liền đến Tố Trang các chọn chọn lựa lựa.
Bây giờ Tần Bồng cũng vẫn giữ nguyên tính tình này, đến Tố Trang các rồi, sau khi lựa một chút hàng hóa, Tần Bồng bồng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Lão bản, ta muốn một hộp ‘Xuân Vũ’."
Đó là một giọng nam trong trẻo, không tính là quá dễ nhận ra, mang theo chút khí thế ôn hòa của thư sinh, nghe xong thì biết ngay là người có tính tính vô cùng tốt.
Tần Bồng bỗng nhiên quay đầu thì trông thấy một thanh niên tuấn tú đứng ở trước quầy, hắn mặc cả bộ trang phục màu đen, tóc dùng dây cột tóc buộc cao lên, bên hông treo một thanh đoản đao, còn treo một mảnh ngọc bội sợi dây màu đỏ đã sớm lộ ra vẻ sờn cũ cùng với một khối lệnh bài.
Trang phục và khí chất của hắn không ăn khớp nhau, rõ ràng là người thư sinh như vậy nhưng lại là cách ăn mặc của võ tướng, khiến người khác cũng không nhịn được quay đầu nhìn hắn.
Cô nương bán hàng ở quầy hàng rõ ràng là biết hắn, cười trêu ghẹo nói: “Lục đại nhân mỗi tháng đều phải mua một hộp ‘Xuân Vũ’, vẫn đưa cho cô nương kia chứ ạ?"
Nghe được câu nói đùa, người kia cúi đầu xuống, có chút xấu hổ nói: “Đúng vậy."
Tần Bồng ở một bên lẳng lặng nghe, hộp son phấn cầm trong tay cũng quên bỏ xuống.
Người này tên là Lục Hữu, nàng biết người này.
Năm đó lúc nàng mới vừa trùng sinh đến trên người Khương Y, từng cứu một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch từ trên chiến trường, đó chính là Lục Hữu. Lục Hữu vốn xuất thân danh môn, nhưng tổ phụ bởi vì chính sự phải vào tù, cả nhà đều bị liên lụy, hắn liền bị giáng chức đến biên cảnh, làm một người đứng đầu hàng binh lính, kết quả suýt chút nữa chết trong trận đánh đầu tiên.
Làm Khương Y, Tần Bồng chăm sóc hắn một tháng, sau đó thiếu niên này liền kiên trì muốn vì nàng mà xông pha khói lửa, báo đáp ân tình. Đúng lúc Khương Y vừa mới gả cho Tần Thư Hoài, Tần Bồng lập mưu muốn sắp xếp nhân thủ vào ở bên người Tần Thư Hoài, bèn nói với Lục Hữu để hắn đi tìm Tần Thư Hoài.
Cũng không biết Lục Hữu làm thế nào, dù sao chờ đến lúc gặp lại, Lục Hữu đã là thị vệ của Tần Thư Hoài. Tần Bồng thấy hắn có bản lĩnh liền đưa tiền cho hắn, để hắn nghĩ cách phát triển bản thân.
Kết quả Lục Hữu còn chưa phát triển thành người nàng có thể dùng được thì nàng đã chết.
Đến lúc sau khi chết trùng sinh thành Đổng Uyển Di, thứ nhất vừa đến nàng đã bại liệt, không gặp được ngoại nam. Thứ hai, khi đó Lục Hữu còn đang hì hà hì hục trèo lên trên, nàng cũng không có chỗ nào cần dùng đến hắn, cũng sẽ không liên lạc với hắn.
Thế nhưng bây giờ…
Tần Bồng suy nghĩ một phen, vào lúc Lục Hữu quay người chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên gọi hắn lại: “Công tử."
Nàng gọi bất chợt, tất cả mọi người nhìn về phía hắn, sắc mặt Lục Hữu lạnh băng, Tần Bồng hoàn toàn không thèm để ý cười cười, đi lên phía trước nói: “Công tử có biết, son phấn Xuân Vũ của Tố Trang các này phải phối thêm son môi ‘San Hô’ nhìn mới đẹp, nếu là mua để đưa cho cô nương, không ngại đưa thêm một bộ."
Nghe được lời này, vẻ mặt Lục Hữu đột nhiên lạnh hơn, trong mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Năm đó khi nàng vẫn là Khương Y, chính là thích ‘Xuân Vũ’ phối ‘San Hô’, khi đó Lục Hữu vẫn luôn lặng lẽ đến thăm nàng, mỗi tháng một lần, đúng giờ giống như quỳ thủy. Mỗi lần tới, hắn đều mua lấy một bộ như thế đưa tới, bởi vì biết nàng thích.
Sợ đầu óc Lục Hữu chậm chạp, Tần Bồng tiếp tục nói: “Còn có, sủi cảo tôm trong Linh Lung tửu lâu trên đường Chu Tước là chiêu được các cô nương yêu thích nhất, công tử đừng ngại dẫn nàng đi ăn thêm mấy lần, không chừng sẽ ôm được mỹ nhân về đấy?"
Giống như đúc với yêu thích của Khương Y năm đó, nếu như nói chỉ nói ra một cái là trùng hợp, như vậy ngay cả sủi cảo tôm của Linh Lung tửu lâu cũng nói hết ra, coi như Lục Hữu ngu ngốc đến mấy cũng nghe ra ý tứ của Tần Bồng.
Nàng biết Khương Y, đồng thời, nàng đang tuyên cáo chuyện này.
Cánh tay cầm hộp son phấn của Lục Hữu run lên nhè nhẹ, hắn kiềm chế mình, gật đầu nói: “Cô nương có lòng, là bản thân cũng thích những thứ này sao?"
“Đúng vậy." Tần Bồng khẽ nở nụ cười nói: “Gần đây vô cùng thích ăn sủi cảo tôm, chờ một lát nữa mua đồ xong, sẽ đi chỗ đó ăn cơm trưa."
“Được." Lục Hữu gật gật đầu: “Lần sau, ta cũng dẫn nàng đi thử xem."
Nói xong, Lục Hữu liền chắp tay nói: “Tại hạ cáo từ."
Chờ đến lúc Lục Hữu đi, cô nương mua son phấn bên cạnh cười nói: “Cô nương đã lâu không đến trong tiệm ư?"
“Ừ?" Tần Bồng ngẩng đầu lên, nữ tử kia mở Xuân Vũ ra cho Tần Bồng: “Trong tiệm chúng ta, đã hơn nửa năm không bán hộp son môi ‘San Hô’ này rồi."
Tần Bồng: “…"
Tần Bồng không giải thích với bọn họ, nâng bút nói với quản gia bên cạnh: “Nếu như Vệ Diễn trở về, bình thường gia tướng ở lại biên cảnh thủ quan là ai?"
“Là Vệ Nam." Quản gia Vệ Thuần có chút nghi hoặc, Tần Bồng đề bút viết rõ thế cục ra giấy, muốn Vệ Nam chuẩn bị năm nghìn binh mã sau đó bí mật chạy tới Tuyên Kinh, nói với Vệ Thuần: “Đưa phong thư này đến trong tay Vệ Thuần, phải nhanh lên!"
Nói xong, Tần Bồng đứng dậy, đi tới trong phòng lão thái quân. Lão thái quân đang uống thuốc, thấy Tần Bồng hấp tấp đi vào, cười cười nói: “Chuyện gì khiến con lo lắng như thế…"
“Mẫu thân, Vệ phủ còn ám vệ có thể dùng được không ạ?" Tần Bồng trực tiếp mở miệng, không đợi lão thái quân hỏi thăm, liền nói thẳng: “Sợ là đã xảy ra chuyện rồi ạ!"
Sắc mặt lão thái quân chợt lạnh hẳn đi, hiện tại Vệ Diễn là độc đinh của Vệ phủ, ai xảy ra chuyện cũng không thể là hắn, bà đẩy chén thuốc ra, cứng rắn lên tiếng: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Tần Bồng một năm một mười nói ra chuyện thư tín, lão thái quân nghe xong có phần hồ đồ: “Con nói là có người giả mạo chúng ta viết thư cho A Diễn? Vậy chuyện này thì thế nào?"
“Mẫu thân, ngài nghĩ bây giờ là lúc nào? Thập lục hoàng tử còn chưa đăng cơ, con là tỷ tỷ của Thập lục hoàng tử, vậy chỗ dựa lớn nhất của Thập lục hoàng tử là ai?"
“Là A Diễn." Lão thái quân nghe thấy hiểu ra: “Ý của con là, là Tần Thư Hoài muốn giết A Diễn? Nếu A Diễn chết đi, con và tân đế sẽ không có chỗ dựa, từ đó về sau trở thành bù nhìn, hơn nữa cũng là diệt trừ kình địch lớn nhất, là ý này sao?"
“Vâng." Tần Bồng gật đầu nói: “Bây giờ chiến sự ở phía Nam đã dẹp yên, tiểu thúc làm võ tướng đã không cần thiết, lại đúng lúc gặp thế cục trong kinh hỗn loạn, quân của Tần Thư Hoài đóng quân ở trong Tuyên Kinh, tiểu thúc đến Tuyên Kinh, không khác gì dê vào miệng cọp, cơ hội ngàn năm có một thế này, sao Tần Thư Hoài sẽ bỏ qua? Nếu hôm nay không giết chết tiểu thúc thì Tuyên Kinh sẽ khó có cục diện Tần Thư Hoài một tay che trời, Tần Thư Hoài muốn giết chết tiểu thúc một lần nữa, vậy sẽ khó khăn."
“Con nói rất đúng." Lão thái quân gật gật đầu: “Vậy trước mắt như thế nào? Hắn muốn giết A Diễn, dù sao vẫn không đến mức giết ở Kinh Thành!"
“Trong Kinh không được, có mồm miệng mọi người, Tần Thư Hoài là nhi tử của Tĩnh Đế, thanh danh vốn đã không tốt, nếu như lại công khai giết chết tiểu thúc vậy sẽ càng rơi xuống miệng lưỡi người đời. Sợ là chỉ sợ ở trên đường vào Kinh Thành."
“Được được." Lão thái quân lật gối đầu lấy ra một cái lệnh bài, nói với Tần Bồng: “Trong phủ có năm trăm phủ quân, con lĩnh hết đi! Cứu người quan trọng!"
“Trước mắt không vội, e rằng là phải chờ mấy ngày. Mẫu thân người nghỉ ngơi trước đi, con đi bố trí cái khác."
Sau khi nói xong, Tần Bồng lại nói vài câu với Vệ lão thái quân, trấn an được lão nhân gia, cầm lệnh bài ra ngoài tìm Vệ Thuần.
Vệ Thuần dẫn Tần Bồng đi gặp phủ quân, phủ quân Vệ gia đều là những tinh anh đã chân chính xông pha chiến trường giết người, một nhân vật anh hùng ở trong Thịnh Kinh có thể một chọi mười, Tần Bồng quét mắt nhìn một vòng, cũng có chút hài lòng, sau khi nói vài câu động viên với đám người liền trở về gian phòng của mình.
Đến lúc về đến gian phòng của mình, đầu óc cả người Chu Tinh trống rỗng, nàng mới cảm thấy có chút mờ mịt.
Việc nên làm thì đều đã làm, nhưng nàng vẫn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Muốn cứu Vệ Diễn, ít nhất phải biết trước Vệ Diễn là vào từ con đường nào, đường vào Kinh Thành có tổng cộng ba con đường, cũng không biết là Tần Thư Hoài muốn xuống tay ở con đường nào.
Hiện tại Tần Thư Hoài nhiều người, hoàn toàn không biết Tần Thư Hoài sẽ bố trí bao nhiêu người đi giết Vệ Diễn, không biết mưu đồ của đối phương, nàng cũng không có cách nào ra tay.
Bây giờ dù cho nàng có người, trong lòng lại hoàn toàn không cân nhắc được.
Tần Bồng trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy nàng vẫn phải tiếp tục cố gắng hơn, tốt nhất có thể dò la được kế hoạch của Tần Thư Hoài mới tốt.
“Chủ tử." Tần Bồng ngồi tại chỗ ngơ ngác suy nghĩ sự việc, Xuân Tố bưng nước đi vào, nhìn Tần Bồng nói: “Trước người rửa mặt đi đã, đừng nghĩ nữa."
“Ừm." Tần Bồng tỉnh táo lại, nhận khăn nóng từ trong tay Xuân Tố, lau mặt, đồng thời nói với Xuân Tố: “Ngày mai ngươi đi Tố Trang các mua thêm cho ta chút dầu cao hương bôi tóc, ta đưa cho ngươi cái tờ đơn, ngươi dựa theo đó đi mua. Thuận tiện ta đưa cho ngươi thêm toa thuốc, ngươi cầm thuốc mài thành bột phấn cho ta, mỗi đêm đổi nước đến đắp mặt cho ta."
“Hả?"
Xuân Tố ngẩn người, từ trước đến nay chủ tử nhà mình là người không trang điểm chứ đừng nói tới kiểu đồ vật cao thơm bảo dưỡng này, ngay cả chỉ là son phấn cũng không có mấy hộp. Tần Bồng cũng biết yêu cầu này có phần không giống với nguyên chủ, nhưng nàng xưa nay là người thích chưng diện, tâm tình bảo dưỡng gương mặt này hết sức cấp bách, thế là nàng thở dài nói: “Xuân Tố, ta cũng đã hai mươi lăm tuổi, già rồi."
Xuân Tố kịp phản ứng, biết Tần Bồng đây là lo lắng phương hoa dĩ thệ(1), cười cười nói: “Chủ tử, dung mạo này của người, dù là biến thành lão thái thái cũng đẹp hơn những tiểu cô nương trẻ tuổi kia nhiều lắm."
(1)Thời gian vô tình dù dung nhan có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ dần tàn phai theo thời gian.
“Chậc chậc." Tần Bồng để mặc nàng ấy cởi với giày, nói: “Cái miệng này của ngươi, thật sự là quá khéo giả dối rồi."
Chủ tớ nói chuyện ầm ĩ rồi nghỉ ngơi, đợi đến ngày thứ hai, Tần Bồng ăn sáng xong, cũng không nghĩ ra được biện pháp gì cả, liền dứt khoát đi Tố Trang các cùng với Xuân Tố.
Tố Trang các là cửa hàng vào năm đó khi nàng là Đông Uyển Di thì biết đến, chủ cửa hàng am hiểu bảo dưỡng, lén có giao tình rất tốt với Tần Bồng, hàng hóa cũng rất được lòng Tần Bồng. Khi Tần Bồng khó chịu trong lòng liền đến Tố Trang các chọn chọn lựa lựa.
Bây giờ Tần Bồng cũng vẫn giữ nguyên tính tình này, đến Tố Trang các rồi, sau khi lựa một chút hàng hóa, Tần Bồng bồng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Lão bản, ta muốn một hộp ‘Xuân Vũ’."
Đó là một giọng nam trong trẻo, không tính là quá dễ nhận ra, mang theo chút khí thế ôn hòa của thư sinh, nghe xong thì biết ngay là người có tính tính vô cùng tốt.
Tần Bồng bỗng nhiên quay đầu thì trông thấy một thanh niên tuấn tú đứng ở trước quầy, hắn mặc cả bộ trang phục màu đen, tóc dùng dây cột tóc buộc cao lên, bên hông treo một thanh đoản đao, còn treo một mảnh ngọc bội sợi dây màu đỏ đã sớm lộ ra vẻ sờn cũ cùng với một khối lệnh bài.
Trang phục và khí chất của hắn không ăn khớp nhau, rõ ràng là người thư sinh như vậy nhưng lại là cách ăn mặc của võ tướng, khiến người khác cũng không nhịn được quay đầu nhìn hắn.
Cô nương bán hàng ở quầy hàng rõ ràng là biết hắn, cười trêu ghẹo nói: “Lục đại nhân mỗi tháng đều phải mua một hộp ‘Xuân Vũ’, vẫn đưa cho cô nương kia chứ ạ?"
Nghe được câu nói đùa, người kia cúi đầu xuống, có chút xấu hổ nói: “Đúng vậy."
Tần Bồng ở một bên lẳng lặng nghe, hộp son phấn cầm trong tay cũng quên bỏ xuống.
Người này tên là Lục Hữu, nàng biết người này.
Năm đó lúc nàng mới vừa trùng sinh đến trên người Khương Y, từng cứu một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch từ trên chiến trường, đó chính là Lục Hữu. Lục Hữu vốn xuất thân danh môn, nhưng tổ phụ bởi vì chính sự phải vào tù, cả nhà đều bị liên lụy, hắn liền bị giáng chức đến biên cảnh, làm một người đứng đầu hàng binh lính, kết quả suýt chút nữa chết trong trận đánh đầu tiên.
Làm Khương Y, Tần Bồng chăm sóc hắn một tháng, sau đó thiếu niên này liền kiên trì muốn vì nàng mà xông pha khói lửa, báo đáp ân tình. Đúng lúc Khương Y vừa mới gả cho Tần Thư Hoài, Tần Bồng lập mưu muốn sắp xếp nhân thủ vào ở bên người Tần Thư Hoài, bèn nói với Lục Hữu để hắn đi tìm Tần Thư Hoài.
Cũng không biết Lục Hữu làm thế nào, dù sao chờ đến lúc gặp lại, Lục Hữu đã là thị vệ của Tần Thư Hoài. Tần Bồng thấy hắn có bản lĩnh liền đưa tiền cho hắn, để hắn nghĩ cách phát triển bản thân.
Kết quả Lục Hữu còn chưa phát triển thành người nàng có thể dùng được thì nàng đã chết.
Đến lúc sau khi chết trùng sinh thành Đổng Uyển Di, thứ nhất vừa đến nàng đã bại liệt, không gặp được ngoại nam. Thứ hai, khi đó Lục Hữu còn đang hì hà hì hục trèo lên trên, nàng cũng không có chỗ nào cần dùng đến hắn, cũng sẽ không liên lạc với hắn.
Thế nhưng bây giờ…
Tần Bồng suy nghĩ một phen, vào lúc Lục Hữu quay người chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên gọi hắn lại: “Công tử."
Nàng gọi bất chợt, tất cả mọi người nhìn về phía hắn, sắc mặt Lục Hữu lạnh băng, Tần Bồng hoàn toàn không thèm để ý cười cười, đi lên phía trước nói: “Công tử có biết, son phấn Xuân Vũ của Tố Trang các này phải phối thêm son môi ‘San Hô’ nhìn mới đẹp, nếu là mua để đưa cho cô nương, không ngại đưa thêm một bộ."
Nghe được lời này, vẻ mặt Lục Hữu đột nhiên lạnh hơn, trong mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Năm đó khi nàng vẫn là Khương Y, chính là thích ‘Xuân Vũ’ phối ‘San Hô’, khi đó Lục Hữu vẫn luôn lặng lẽ đến thăm nàng, mỗi tháng một lần, đúng giờ giống như quỳ thủy. Mỗi lần tới, hắn đều mua lấy một bộ như thế đưa tới, bởi vì biết nàng thích.
Sợ đầu óc Lục Hữu chậm chạp, Tần Bồng tiếp tục nói: “Còn có, sủi cảo tôm trong Linh Lung tửu lâu trên đường Chu Tước là chiêu được các cô nương yêu thích nhất, công tử đừng ngại dẫn nàng đi ăn thêm mấy lần, không chừng sẽ ôm được mỹ nhân về đấy?"
Giống như đúc với yêu thích của Khương Y năm đó, nếu như nói chỉ nói ra một cái là trùng hợp, như vậy ngay cả sủi cảo tôm của Linh Lung tửu lâu cũng nói hết ra, coi như Lục Hữu ngu ngốc đến mấy cũng nghe ra ý tứ của Tần Bồng.
Nàng biết Khương Y, đồng thời, nàng đang tuyên cáo chuyện này.
Cánh tay cầm hộp son phấn của Lục Hữu run lên nhè nhẹ, hắn kiềm chế mình, gật đầu nói: “Cô nương có lòng, là bản thân cũng thích những thứ này sao?"
“Đúng vậy." Tần Bồng khẽ nở nụ cười nói: “Gần đây vô cùng thích ăn sủi cảo tôm, chờ một lát nữa mua đồ xong, sẽ đi chỗ đó ăn cơm trưa."
“Được." Lục Hữu gật gật đầu: “Lần sau, ta cũng dẫn nàng đi thử xem."
Nói xong, Lục Hữu liền chắp tay nói: “Tại hạ cáo từ."
Chờ đến lúc Lục Hữu đi, cô nương mua son phấn bên cạnh cười nói: “Cô nương đã lâu không đến trong tiệm ư?"
“Ừ?" Tần Bồng ngẩng đầu lên, nữ tử kia mở Xuân Vũ ra cho Tần Bồng: “Trong tiệm chúng ta, đã hơn nửa năm không bán hộp son môi ‘San Hô’ này rồi."
Tần Bồng: “…"
Tác giả :
Mặc Thư Bạch