Bốn Lần Gả

Chương 54

Bây giờ nhớ lại mới hiểu được, đó chỗ nào là Triệu Bồng không viết ra được chữ đẹp?

Rõ ràng là nàng viết ra được nhưng cố ý muốn đùa hắn.

Thuở thiếu thời tức giận nhưng hôm nay lại là cầu cũng không được. Thái giám Uông Hải dẫn hắn đi vào đợi một lúc, thấy Tần Thư Hoài cầm khăn của Tần Bồng vẫn đứng đó, nhỏ giọng nói: “Vương gia còn không đi vào?"

“Hả?"

Tần Thư Hoài lấy lại tinh thần, mấp máy môi, thờ ơ nói: “Không đi."

Vốn là muốn chụp lấy cái cớ đổi khăn tay gặp lại nàng một chút.

Nhưng mà bây giờ lại cảm thấy, còn không bằng không gặp.

Triệu Nhất đi theo sau lưng Tần Thư Hoài, đi theo hắn ra ngoài, lãnh đạm nói: “Sao vương gia không lên phía trước ngăn cản?"

“Ta có tư cách sao?"

Tần Thư Hoài hỏi lại rất bình tĩnh, Triệu Nhất nhịn không được cười nhẹ: “Thế nhưng Vương gia, nếu như một mực bàn về tư cách, ngộ nhỡ công chúa bị Liễu thái phó cưới về…"

Tần Thư Hoài dừng lại bước chân, siết chặt túi thơm, nghĩ nghĩ lại quay trở về.

Lúc này Liễu Thư Ngạn đang phê bình chữ của Tần Minh, phê bình xong, lại mời Tần Bồng đi ăn cơm chiều.

Mấy ngày gần đây hai người bọn họ ăn uống thả cửa, có đôi khi Tần Bồng đều cảm thấy, tình cảm của bọn họ đã thăng hoa hơn trở thành… Bạn nhậu.

Liễu Thư Ngạn là người rất biết vui đùa, quan tâm, săn sóc, dịu dàng cẩn thận, lại lãng mạn hiểu chuyện, gần như là người trong lòng tất cả phái nữ mong đợi nhất.

Thế nhưng ở bên nhau đã lâu, mọi thứ đều như ý, luôn cảm thấy thiếu đi chút thứ như thế này.

Trà phải đắng mới cảm thấy ngọt;

Rượu phải mạnh mới thuần hương.

Tần Bồng không nói ra được có cái gì không tốt, nhưng nếu như nàng đã trêu chọc Liễu Thư Ngạn trước, con người này của nàng có một điểm tốt đó là, là vị công chúa rất có trách nhiệm, trêu chọc trước thì sẽ phụ trách, mặc dù cảm thấy thiếu chút gì đó, nhưng Tần Bồng vẫn cảm thấy, chí ít trong thời gian ở bên hắn, nàng cảm thấy dễ chịu.

Thành gia khác với yêu đương, nếu như có thể gả cho kiểu người như Liễu Thư Ngạn thì Tần Bồng cảm thấy cũng không tệ lắm.

Nàng ngoái đầu nhìn về phía Liễu Thư Ngạn, hắn cất sách đi, ôn hòa nói: “Vẫn không đứng dậy sao?"

Tần Bồng chống cằm, một tay chống lên bàn, trọng lượng cả người dùng cái tay kia chống đỡ, nằm nghiêng trên mặt bàn, uể oải đưa tay: “Không dậy nổi."

Liễu Thư Ngạn thấy nàng đưa tay ra là biết ý của nàng, cười nhẹ nói: “Đừng làm rộn, bệ hạ thấy đấy."

Tần Minh nhanh chóng dùng tay che mắt: “Không thấy, cái gì ta cũng không thấy."

Tần Bồng cho Tần Minh một ánh mắt khích lệ, sau đó cười nhẹ nhàng nhìn Liễu Thư Ngạn: “Bệ hạ không có đâu, bản cung không dậy nổi, Thái phó đỡ một tay đi?"

Giữa lúc nói chuyện, một cái tay đột nhiên cầm tay của nàng.

Cái tay này bỗng dưng xuất hiện, nhìn qua trắng nõn như ngọc, nhưng khi chạm vào phía trên lại mang theo dày đặc vết chai.

Tay của hắn rất ấm, Liễu Thư Ngạn và Tần Bồng nhìn cái tay này đều không khỏi phải ngẩn người, sau đó lại nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nói mang theo chút ý lạnh của Tần Thư Hoài: “Công chúa có thể đứng lên được chưa?"

Vừa nghe được giọng của Tần Thư Hoài, Tần Bồng bị dọa đến mức giật mình một cái, nhảy dựng lên đồng thời gỡ tay của Tần Thư Hoài ra, sau đó mặt đỏ lên nói: “Nhiếp Chính Vương người làm cái gì vậy!"

“Công chúa thân thể khó chịu, tại hạ giúp đỡ một tay."

Giọng điệu Tần Thư Hoài lạnh lẽo.

Tiếng nói của hắn mang theo chút tức giận, nhưng loại tức giận này lại không thể phát ra, chỉ có thể dùng dáng vẻ lạnh lùng trước sau như một giữ gìn chút tâm tư trong lòng mình kia. Liễu Thư Ngạn trái lại cũng không nói gì, quay đầu nhìn về phía Tần Bồng, kéo tay Tần Bồng sang, ôn nhu nói: “Dùng sức lớn như vậy để đánh người làm cái gì? Đánh đau không?"

Mọi người có mặt: “…"

Nếu như không phải là vì Tần Thư Hoài ở đây, Triệu Nhất suýt chút nữa đã muốn đánh cho Liễu Thư Ngạn một chưởng.

Tần Thư Hoài bị câu nói này chặn lòng khó chịu, nhìn chằm chằm tay Liễu Thư Ngạn kéo Tần Bồng, giống như muốn nhìn đến phát ra lửa, cảm thấy trong chuyện lấy lòng này mình tuyệt đối không thể thua Liễu Thư Ngạn được, liền cứng nhắc mở miệng: “Đánh ta dùng sức lớn như thế, nhất định rất đau nhỉ?"

Mọi người có mặt: “…"

Triệu Nhất rất muốn che mặt, đừng nói nữa, chủ tử, với EQ của người thì không nên nhiều lời.

Tần Thư Hoài nói xong câu đó liền cảm thấy có chút không đúng, nghĩ nghĩ, mình quả thật là gấp gáp quá rồi, lời này không nên nói như vậy.

Nên nói như thế nào?

Nàng đánh ta thật ra cũng không phải rất đau, muốn đánh tiếp mấy cái nữa hay không?

Như thế không được, có vẻ quá thân mật, quá có mục đích, e rằng Tần Bồng sẽ bị dọa sợ.

Trái lo phải nghĩ, Tần Thư Hoài quyết định đổi qua một đề tài khác, hắn quay đầu nhìn về phía Liễu Thư Ngạn: “Ta có một số việc muốn thương lượng với Thái phó."

Liễu Thư Ngạn kéo Tần Bồng, ngẩng đầu từ chối nhã nhặn: “Hôm nay ta có hẹn với Công chúa, hay là ngày khác…"

“Chuyện quan trọng."

Nhiếp Chính Vương nói là chuyện quan trọng, vậy rất định sẽ không quá đơn giản. Liễu Thư Ngạn là người biết nặng nhẹ, suy nghĩ trong chốc lát, nói với Tần Bồng: “Công chúa, ngày mai chúng ta lại hẹn đi."

“Được."

Tần Bồng cười gật gật đầu, cũng không để ý cho lắm.

Liễu Thư Ngạn bèn đi theo Tần Thư Hoài đi.

Tần Thư Hoài mang theo Liễu Thư Ngạn lên xe ngựa, đi thẳng về hướng vùng ngoại ô. Liễu Thư Ngạn có chút bất an: “Rốt cuộc là vương gia muốn nói chuyện gì với tại hạ."

“Yên tâm đừng vội."

Tần Thư Hoài trịnh trọng nói, thế là Liễu Thư Ngạn đi theo Tần Thư Hoài ra khỏi thành, sau đó hơn nửa đêm leo lên núi, Tần Thư Hoài xác định đã đến giờ cấm đi lại ban đêm, cho dù sau đó Liễu Thư Ngạn trở về cũng không thể mặt dày mày dạn đi tìm Tần Bồng được, rốt cuộc hắn mới nói: “Đây chính là chuyện ta muốn nói."

“Hả?"

Liễu Thư Ngạn và Tần Thư Hoài đứng trên đỉnh núi, trông thấy Tần Thư Hoài mang vẻ mặt chân thành nói: “Có người nói với ta ngươi xem sao rất chuẩn, ta muốn mời ngươi xem quốc vận của Tề Quốc một chút."

Liễu Thư Ngạn: “…"

Một lát sau, rốt cuộc Liễu Thư Ngạn cũng nhịn được xuống xúc động muốn đánh người, từ tốn nói: “Vương gia, đây chính là chuyện quan trọng mà người nói?"

“Ừm."

“Người nghiêm túc?"

“Việc liên quan đến quốc vận!"

Liễu Thư Ngạn hít sâu một hơi, chắp tay quay người: “Cáo từ."

Đi được hai bước, Liễu Thư Ngạn không nhịn được dừng bước chân, khuyên nhủ: “Vương gia, dù sao ngài cũng là Nhiếp Chính Vương, ta biết ngài có tình cảm sâu nặng với Triệu Bồng, nhưng người đã chết thì sẽ không sống lại, ngài đừng làm những thứ tào lao này. Xem sao nhìn quốc vận, làm không ra đáp số."

Nói xong, Liễu Thư Ngạn quay người đi.

Chờ Liễu Thư Ngạn đi, Triệu Nhất đi tới, thở dài nói: “Vương gia, lần sau nghĩ lý do gì tốt một chút chứ."

“Không muốn."

Tần Thư Hoài nhìn về phía đèn đuốc yếu ớt nơi Tuyên Kinh phương xa, Triệu Nhất không nhịn được nói: “Ngài làm quá rõ ràng, rất nhanh Liễu Thư Ngạn sẽ ngầm hiểu ra được."

“Vậy thì để hắn biết."

Vẻ mặt Tần Thư Hoài lạnh lùng: “Ta đối xử tốt với thê tử của ta, ta còn sợ người khác biết?!"

“Công chúa sẽ biết."

Vừa nghe lời này, Tần Thư Hoài đã lặng im.

Triệu Bồng giống như là xương sườn mềm của hắn, đâm một cái, hắn sẽ tước vũ khí đầu hàng ngay lập tức, không cần bất kỳ lý do nào.

Hắn quay đầu đi, rất lâu về sau mới rốt cục nói: “Ta biết rồi."

Ngày hôm sau tảo triều, trong triều đình đột nhiên thảo luận vấn đề quân phòng Nam Thành quân.

Nam Thành quân là do một tay Liễu Thư Ngạn xây dựng, mặc dù bây giờ Liễu Thư Ngạn đã nhậm chức Thái phó, dù Nam Thành quân trên danh nghĩa đã có thủ lĩnh mới, nhưng người hiểu chuyện đều biết rõ trong lòng, người chân chính chưởng quản Nam Thành quân vẫn là Liễu Thư Ngạn.

Tảo triểu có người tố quản lý bây giờ của Nam Thành quân rối loạn, Liễu Thư Ngạn vừa nghe liền hiểu ra chuyện này là nhằm vào hắn.

Hắn cũng không nói chuyện, người trên triều tranh chấp đến tranh chấp đi, rốt cuộc Tần Thư Hoài mở miệng: “Đã như vậy, không ngại Liễu thái phó trở về quản lý."

Nói xong, Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Thư Ngạn: “Mặc dù làm Thái phó nhưng cũng không thể quên cội nguồn."

Liễu Thư Ngạn không nói được gì, chỉ có thể cúi đầu đáp ứng.

Sau khi hạ triều, Tần Bồng vẫn muốn đi nhà thủy tạ như cũ, Tần Thư Hoài đột nhiên gọi nàng lại: “Điện hạ, ta có một số chuyện muốn thương nghị với điện hạ."

Tần Bồng hơi nghi hoặc một chút, ai cũng biết, nàng chính là trưởng công chúa nhàn hạ trên danh nghĩa, đưa sổ con cho nàng cũng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng đột nhiên Tần Thư Hoài lại nói muốn thương nghị?

Thương nghị cái gì?

Nhất thời Tần Bồng có hơi không hiểu, nhưng vẫn bảo Bạch Chỉ đi nói cho Liễu Thư Ngạn biết một tiếng, sau đó liền đi theo Tần Thư Hoài đến chỗ hắn làm việc.

Tần Thư Hoài lấy ra một chồng sổ con, thủy lợi ở địa phương, chi tiêu tài chính, ngoại giao các quốc gia…

Đều là chuyện quan trọng, Tần Thư Hoài đẩy chồng sổ con tới trước mặt Tần Bồng, chân thành nói: “Đây chính là chuyện lớn hôm nay muốn bàn bạc, công chúa xem trước một lần đi."

Nghe xong lời này, sắc mặt Tần Bồng lập tức thay đổi, nàng cau mày nói: “Vương gia nhất định muốn ta xem những thứ này."

“Ngài là Trấn quốc Trưởng công chúa." Tần Thư Hoài nói hết sức tỉnh táo: “Đây là quyền lực ngài nên có."

Tần Bồng nhất thời không nói gì.

Xem những quyển sổ con này có ý nghĩa như thế nào, không có khả năng Tần Thư Hoài không biết, nhưng bây giờ hắn lại bằng lòng mời nàng đến cùng nhau giải quyết những chuyện quan trọng này.

Giải quyết những chuyện này có nghĩa gì? Có nghĩa là nàng có quyền lực quyết định, có vốn liếng trao đổi tài nguyên với người khác, có khả năng an bài nhân thủ cho mình.

Đối với đại đa số người mà nói, chọn một người đứng đội, thường bởi vì người kia có thể mang đến cho hắn tiền đồ tương lai tốt hơn. Một vị công chúa không có thực quyền vĩnh viễn khiến cho người khác xem thường, dù nàng là Trấn quốc Trưởng công chúa, nhưng Tần Bồng tin tưởng, cho dù là nữ hài tử thế gia quý tộc bình thường cũng không nhìn trúng nàng.

Nàng mấp máy môi, rốt cuộc nói: “Có thể nói cho ta biết vì sao ngài đổi ý được hay không?"

Tần Thư Hoài không nói lời nào, hắn không thể nói thật, cầm lấy một phong sổ con, cụp mắt nói: “Trước tiên bắt đầu từ chuyện lũ lụt năm nay của Giang Châu đi."

Thấy Tần Thư Hoài không có ý định nói, Tần Bồng cũng không muốn ép hỏi.

Nàng là người có cơ hội thì liều mạng bắt lấy, Tần Thư Hoài đã cho nàng cơ hội, tất nhiên nàng phải cố gắng tham gia.

Thế là Tần Bồng giơ tay lên, lập tức nói: “Làm phiền ngài lựa mấy cuốn sổ con quan trọng ra đi, nếu như đều không khác nhau lắm, tối nay ta chỉ xem sổ con, phần sau mấy ngày nữa lại kỹ càng nói chuyện."

“Sổ con không thể mang đi."

“Điều này ta biết." Tần Bồng gật gật đầu: “Nếu không để ý, ta muốn ở chỗ này của ngài bố trí một án gỗ làm việc."

Trong lòng Tần Thư Hoài muốn nhảy nhót nhưng trên mặt lại không lộ ra điều gì, gật đầu nói: “Tự nhiên."

Mặc dù là chỗ làm việc của Tần Thư Hoài, nhưng nơi này trước sau vẫn là ở trong cung. Tần Bồng gọi cung nữ tiến vào, rồi mang cái bàn vào để bên cạnh bàn của Tần Thư Hoài.

Sau đó Tần Bồng lại bảo người chuyển hết sổ con của nàng sang đây, an vị ngồi bên cạnh Tần Thư Hoài, bắt đầu cúi đầu xem sổ con.

Nàng làm việc hiệu suất rất cao, xem đồ chủ yếu trước tiên đọc nhanh như gió lướt sơ qua một lần, sau đó dựa theo nặng nhẹ phân loại ra, tiếp tục xem lại, nhưng dù là như thế, Tần Thư Hoài đưa cho quá nhiều sổ con, dù hiệu suất của nàng như vậy thì cũng phải xem đến đêm.

Nàng ở đây, đương nhiên Tần Thư Hoài không đi, liền cùng nàng ở trong cung.

Giang Xuân ở bên ngoài trông coi, đến thời điểm dùng bữa, hắn ta đang định đi nhắc nhở Tần Thư Hoài, xưa nay Tần Thư Hoài là người không nhớ rõ thời gian ăn cơm, nhưng mà hắn ta còn chưa mở miệng, mới vừa đi vào đã nghe thấy Tần Thư Hoài nói: “Công chúa, nên dùng bữa rồi."

“Không sao." Tần Bồng khoát khoát tay: “Ta xem xong…"

Nói còn chưa dứt lời, sổ con trong tay nàng đã bị rút đi, nàng ngẩng đầu lên, trông thấy Tần Thư Hoài đứng ở trước mặt nàng, cầm sổ con trong tay, dùng giọng điệu không cho phản bác, từ tốn nói: “Dùng bữa."

Tần Bồng ngẩn người, sau đó ý thức được, có lẽ là trạng thái phấn đấu này của mình ảnh hướng tới cảm giác thèm ăn của Tần Thư Hoài?

Nàng có chút xấu hổ, quyết định cùng Tần Thư Hoài đi ăn cơm.

Cái bàn ăn cơm chỉ có một cái, Tần Bồng và Tần Thư Hoài mỗi người ngồi xuống một bên, sau khi món ăn lên, Tần Bồng mới phát hiện đều là món nàng thích ăn.

Nàng nhịn một chút, rất muốn hỏi Tần Thư Hoài có phải đã tra được cái gì rồi cố ý lấy lòng nàng hay không?

Nhưng nàng còn chưa hỏi ra lời, ngay lập tức nghe thấy Tần Thư Hoài nói: “Đây là đồ ăn Bắc Yến, thê tử của ta rất thích ăn, ta cũng bèn ăn theo, ăn rất nhiều năm liền quen thuộc. Nếu như công chúa không quen thì để đầu bếp lại làm một chút món khác."

Quen!

Làm sao không quen!

Tần Bồng thừa nhận đồ ăn Tề Quốc cũng không tệ lắm, con người nàng ăn khắp trời nam đất bắc, không có món ăn nào nàng cảm thấy không thể ăn. Nhưng mà con người luôn luôn yêu thích đồ của quê hương mình nhất.

Trong lòng Tần Bồng, đồ ăn Tề Quốc thỉnh thoảng ăn thì ăn rất ngon, nhưng ăn lâu thì từ đầu đến cuối không bằng Bắc Yến.

Nhưng nàng cũng không thể biểu hiện ra nhiệt tình quá lớn với đồ ăn Bắc Yến được, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội, nàng vội vàng nắm lấy cơ hội nói: “Không ngại chuyện đó, ta nếm thử cũng được."

Tần Thư Hoài gật đầu, không để ý lắm.

Thực ra đồ ăn Tần Thư Hoài thích ăn là đồ ăn Tề Quốc, thế nhưng hắn lại có thể ăn nhiều đồ ăn Bắc Yến như vậy, vì cái gì, chuyện này không cần nói cũng biết.

Tần Bồng nhìn mặt mũi bình tĩnh của người đối diện, đột nhiên cảm thấy, nhiều năm như vậy có lẽ hắn cũng sống không dễ dàng.

Mặc dù hắn giết nàng nhưng lại vẫn luôn áy náy.

“Sáu năm rồi." Tần Bồng thở dài lên tiếng: “Vương gia còn chưa quên Vương phi sao?"

Tay Tần Thư Hoài đang gắp thức ăn có chút dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nàng: “Công chúa cảm thấy ta nên quên nàng sao?"

Tần Bồng cụp mắt không nói, nàng không có cách nào trả lời.

Nàng không biết cảm giác của mình như thế nào, nói nên quên, cảm thấy có vài phần không cam tâm.

Nàng trao cả sinh mạng mình cho hắn, hắn lại nói quên liền quên.

Nhưng nói không quên, lại cảm thấy có vài phần không đành lòng.

“Ta vô cùng sợ mình quên mất nàng."

Tần Thư Hoài khàn khàn mở miệng, siết chặt đũa, nhìn chằm chằm nàng: “Cho nên ta giữ lại tất cả mọi thứ của nàng, mỗi ngày ta sống giống như nàng vẫn còn sống, ta đã vô cùng sợ, nếu như lúc nào nàng trở về, ta lại không yêu nàng."

Tần Bồng nghe, ngước mắt nhìn Tần Thư Hoài.

Tay cầm đũa của hắn run nhè nhẹ, giống như đang đè nén tình cảm mênh mông gì đó. Giờ khắc này Tần Bồng cảm thấy, thật ra hắn giết nàng cũng không có gì không dễ tha thứ.

Hắn đã bị áy náy và thống khổ tra tấn thành bộ dạng này, nợ nần giữa bọn họ hẳn là nên xóa bỏ.

“Tần Thư Hoài." Nàng gọi cả họ lẫn tên của hắn giống như thời niên thiếu, chỉ là bây giờ giọng điệu nàng càng dịu dàng hơn, giống như là trải qua thời gian tang thương, mang theo cơ trí và mấy phần phật tính: “Con người trên đời này có rất nhiều chuyện đừng cố chấp, đừng cưỡng cầu. Ngươi không yêu chính là không yêu, không cần phải cưỡng cầu."

“Nàng sẽ tha thứ cho ta? Nàng không thèm để ý? Ta đau khổ bảo vệ nàng, nhưng nàng lại yêu người khác."

“Đây đều là duyên." Tần Bồng ôn hòa nói: “Không yêu chính là không yêu."

Không yêu chính là không yêu.

Tần Thư Hoài nắm đũa, hô hấp có hơi dồn dập.

Tần Bồng có lẽ chính là nghĩ như thế đúng không.

Nàng sẽ không áy náy, sẽ không lưu luyến.

Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, Tần Bồng lấy làm khó hiểu: “Vương gia?"

“Không có việc gì."

Sau một hồi, Tần Thư Hoài ổn định tâm tình, rủ mắt nói: “Không có gì, nhớ tới chút chuyện cũ, ăn cơm đi."

Tần Bồng không còn dám nói lung tung. Sau khi hai người ăn xong, lại trở lại vị trí của mình, bắt đầu xem sổ con của mình.

Cũng không biết là qua bao lâu, chờ đến lúc Tần Thư Hoài ngẩng đầu lên lần nữa, hắn liền phát hiện Tần Bồng đã ghé vào bên mép bàn mà ngủ.

Sổ con là một cuốn cuối cùng, có lẽ nàng xem hết một cuốn cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được nữa mà ngục xuống.

Tần Thư Hoài đứng dậy, đứng ở bên cạnh nàng, người dưới ánh đèn đuốc, không có phòng bị và gai ngược, nhìn qua giống như những năm kia trong quá khứ, là nữ tử ngủ bên cạnh hắn mà sáng sớm mỗi ngày khi hắn vừa mở mắt là thấy.

Vốn hắn muốn gọi nàng tỉnh dậy, nhưng vào lúc đưa tay ra thì không thể nhịn được điểm huyệt ngủ của nàng.

Sau khi điểm xong, hắn ngồi vào bên người nàng, nghĩ nghĩ, rốt cục cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên hai má của nàng.

“Thật xin lỗi." Hắn nhìn khuôn mặt sinh động của người trước mặt: “Lần này, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt."

Tần Thư Hoài giao cho Tần Bồng rất nhiều sổ con, Liễu Thư Ngạn bị điều đến Nam Thành quân bên kia.

Mỗi ngày Nam Thành quân đều có hoặc nhiều hoặc ít việc, đây cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng Ngự Sử đài giống như ăn phải pháo, mỗi ngày nhìn chằm chằm Nam Thành quân gây phiền phức. Liễu Thư Ngạn bị hành đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không dành ra được thời gian gặp Tần Bồng.

Lúc duy nhất có thể gặp mặt chính là một canh giờ lên lớp cho Tần Minh, nhưng một canh giờ này cơ bản bị Tần Thư Hoài ngăn chặn.

Địa điểm làm việc của Tần Bồng bị ép biến thành trong cung của Tần Thư Hoài. Tần Bồng một mực không hiểu rõ cho lắm, vì sao Tần Thư Hoài luôn có thể tìm ra nhiều chuyện đến như vậy.

Nhưng mà nàng cũng không thể oán trách có nhiều việc, bởi vì…

Chuyện nhiều như vậy thật!

Như thế mấy ngày, Tần Bồng bấm ngón tay tính toán, thế mà lại có gần mười ngày nàng không gặp Liễu Thư Ngạn.

Lúc đầu nàng trông cậy vào Liễu Thư Ngạn thay nàng tìm địa điểm tổ chức yến hội, bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình, nàng tìm khắp nơi rất lâu đều không tìm được một địa điểm thích hợp, bất đắc dĩ nhớ tới nơi Tần Thư Hoài nói đến, mang tâm trạng chữa ngựa chết thành ngựa sống đi qua.

Rừng hoa đào ở ngoại ô là nằm ở dưới chân núi Tây Sơn, từ chân núi đến sườn núi, hoa đào đầy khắp núi đồi.

Tần Bồng đi thẳng lên, đi được nửa đường đã cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Đi men theo con đường đá xanh, cổng là đại môn hình tròn, một vị thiếu nữ mặc thanh sam nhìn thấy Tần Bồng, đứng lên: “Cô nương có gì muốn làm?"

Tần Bồng nhìn đại môn hình vòm kia, sau rất lâu mới hồi phục tinh thần: “Đây là thiệp mời của ta, không biết có thể gặp mặt chủ nhân một lần hay không?"

Thiếu nữ nhận lấy thiệp mời của nàng, nhìn thấy hai chữ “Tần Bồng" phía trên, liền nở nụ cười: “Ngài là đến xem tòa nhà ư?"

“Sao ngươi biết?"

Tần Bồng có chút kỳ quái.

“Chủ nhân nói." Thiếu nữ bỏ cây chổi xuống, tiến lên mở cửa, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày gần đây sẽ có một người gọi là công chúa Tần Bồng tới đây, nếu như công chúa muốn mua thì bán cho công chúa."

Tần Bồng hơi sững sờ: “Chủ nhân nhà ngươi là ai?"

“Là một vị ẩn sĩ." Trong khẩu khí của thiếu nữ mang theo kiêu ngạo; “Chỉ có điều chủ nhân nói, tên của hắn sẽ không nói cho công chúa. Tòa nhà này vốn là phải trưng thu để dùng làm phủ Trưởng công chúa, ngài tới sớm thì cho sớm thôi."

Cưỡng ép trưng thu.

Tần Bồng có chút xấu hổ, vội nói: “Chuyện này tất nhiên là hiểu lầm, ta cũng không định cưỡng ép trưng thu của ai…"

“Không sao." Thiếu nữ khoát tay áo: “Chủ nhân nói, hiến cho công chúa mỹ nhân như thế, hắn cam tâm tình nguyện. Dù sao nhà cửa của hắn nhiều, tiền của triều đình cho cũng nhiều."

Tần Bồng: “…"

Hóa ra là bởi vì tiền bồi thường cho đủ rồi, suýt chút nữa tin quỷ ẩn sĩ hắn.

Đang nói chuyện, Tần Bồng đi dạo ở trong đình viện.

Thực ra nàng thấy rất kinh ngạc, mỗi một cảnh vật nơi này đều giống như đã từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

Trước kia nàng và Tần Thư Hoài nằm trong chăn, cùng nhau trò chuyện nói về tương lai của bọn họ.

Nàng nói nàng muốn có tòa nhà lớn, muốn cổng hình vòm, cổng phải có cây liễu vây quanh, tạo thành một cái cổng hình vòm tự nhiên, cành liễu rủ xuống, làm màn cửa của cổng.

Tòa nhà phải xây ở giữa sườn núi, có một mảnh lâm viên lớn. Nàng muốn trong rừng trồng rất nhiều loại cây hoa đào, cây phong, hoa lê, hoa quế. Còn muốn có một hồ nước, trồng hoa sen lên.

Trên ban công lầu hai sẽ xây một bể tắm nước nóng, trong bể tắm nước nóng có thể trông thấy đối diện có dòng suối nhỏ chảy qua, vào mùa thu, lá phong rơi vào trong nước. Vào mùa xuân, hoa đào rơi vào trong nước. Nàng có thể nằm trong bể tắm nước nóng, lấy một chén rượu ấm, ngắm cảnh sắc giao mùa.

Xuân ngắm đào mận hạ ngắm sen, thu nhuộm đỏ lá đông mai đốt.

Chi tiết nàng miêu tả qua, đều ở nơi này được thỏa mãn từng cái một, lại tăng thêm rất nhiều thứ nàng không có, khiến cho cả vườn nhìn qua càng hài hòa tự nhiên hơn.

Giống như tòa nhà nơi núi rừng do bản thân xây nên, tòa nhà này không phải sức người xây thành, vốn là một cảnh của núi rừng.

Đi dạo một vòng, trong lòng Tần Bồng có chút kích động, một lòng muốn sở hữu tòa nhà này.

Lúc này thiếu nữ từ chỗ ngoặt đi tới, trong tay đang cầm một cái hộp.

“Cô nương, chủ nhân các ngươi…"

“Đây là khế nhà khế đất và chìa khoá." Thiếu nữ đi lên phía trước, giao hộp vào trong tay Tần Bồng, thiếu nữ phủi phủi đất, nhân tiện nói: “Ta vẫn luôn chờ người đấy, đồ giao cho người rồi, ta đi đây."

“Tiền kia…"

“Triều đình đã cho rồi."

Nói xong, thiếu nữ đi giày vào, cả người mặc thanh sam giống như không phải người ở đây.

Rất lâu Tần Bồng mới trở lại bình thường được, quay đầu nói với Bạch Chỉ: “Tần Thư Hoài đã sớm biết đây là phủ công chúa của ta ư? Nhưng ta hỏi lễ bộ bên kia, bọn họ một cái rắm cũng không thả ra, đây không phải ức hiếp người sao?"

Bạch Chỉ không nói chuyện, nàng ấy ngửa đầu nhìn bốn phía, rất lâu sau đó, giọng nói có chút khàn khàn.

“Nếu như công chúa ở đây." Dường như nàng ấy hơi khổ sở: “Nhất định sẽ rất vui vẻ."

Tần Bồng không nói chuyện, nhìn đóa hoa nở rộ mà Bạch Chỉ lẳng lặng nhìn cách đó không xa, nàng giơ tay lên, kéo Bạch Chỉ vào trong ngực, vuốt lưng nàng ấy nói: “Đừng buồn nữa, coi như ta là công chúa của ngươi đi."

Lần đầu tiên Bạch Chỉ không châm biếm nàng, nàng ấy được Tần Bồng ôm đã cảm thấy giống như Triệu Bồng đang ôm nàng ấy thật.

Nước mắt dâng lên hốc mắt nàng ấy, rất lâu sau, nàng ấy rót cuộc nói: “Được."

Định ra địa điểm, Tần Bồng chuẩn bị rất nhanh, không bao lâu đã đến thời gian mở xuân yến.

Đây chính là thời điểm trước và sau hoa đào sắp nở hết, lúc này là thời kỳ ra hoa đẹp nhất, khắp núi đồi hoa đào sáng rực.

Tần Thư Hoài vẫn đang chờ thiệp mời của Tần Bồng, gần như là hằng ngày hỏi Giang Xuân: “Thiếp mời của công chúa đưa tới chưa?"

Giang Xuân nhiều lần muốn nhắc nhở Tần Thư Hoài, có lẽ… người ta là không có ý định đưa đâu?

Quả thực Tần Bồng không có ý định đưa thiệp mời cho Tần Thư Hoài.

Nàng đã nghĩ, mục đích xuân yến là ở chỗ bước đầu tiên nàng bước ra tạo dựng nhân mạch quan hệ của mình ở Tuyên Kinh, chuyện nàng và Tần Thư Hoài là kẻ thù chính trị này tất cả mọi người đều biết, nàng không cần mượn thế của Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài không đến có lẽ càng tốt hơn. Dù sao mọi người ít đi mấy phần câu nệ.

Cho nên mặc dù nàng đã suy nghĩ gần đây thái độ của Tần Thư Hoài không tệ, không gửi thiệp mời có phải phải không tốt lắm hay không, cuối cùng vẫn cảm thấy, đoán chừng Tần Thư Hoài sẽ không để ý loại chuyện nàng gửi thiệp mời hay không này, vì vậy không gửi.

Tần Thư Hoài lại luôn cảm thấy Tần Bồng sẽ gửi thiếp cho hắn, liền thời thời khắc khắc chuẩn bị nhận thiệp mời. Mãi cho đến buổi tối một ngày trước khi khai yến, hắn gần như trắng đêm không ngủ, đợi Tần Bồng đến đưa thiệp mời cho hắn.

Mặc dù trong lòng của hắn cũng hiểu rõ, Tần Bồng sợ là sẽ không tới đưa.

Đợi đến sáng ngày thứ hai, chính là ngày hưu mộc, quá nửa con cái vương công quý thần ở Tuyên Kinh đều chạy tới.

Xuân yến đều mời người trẻ tuổi từ ba mươi tuổi trở xuống, mọi người mặc lăng la tơ lụa, dày công trang điểm, sau đó ngồi xe ngựa mang theo gi huy nhà mình chạy tới địa điểm Tần Bồng quyết định.

Trong ngõ Huyền Vũ nơi Tần Thư Hoài ở đều là quan to quý tộc, bên ngoài ồn ào ầm ĩ, Tần Thư Hoài đã sớm biết được, hắn ngồi trong chính đường, lau chùi kiếm của mình, không nói một lời.

Giang Xuân có chút lo lắng, tiến lên, suy nghĩ một chút nói: “Vương gia, nếu không… Chúng ta vẫn là đi đi?"

“Không có thiệp mời." Vẻ mặt Tần Thư Hoài lãnh đạm: “Đi thế nào?"

“Chúng ta không có thiệp mời." Lời nói Giang Xuân buột miệng thốt ra như kim đâm vào lòng: “Nhưng các đại thần khác có mà!"

Triệu Nhất ở một bên cúi đầu chà cây cột: “…"

Quá đau lòng.

Tần Thư Hoài không nói lời nào, áp suất quanh người lại thấp đi mấy phần.

Triệu Nhất thở dài, rốt cuộc nói: “Thực ra mấy vị đại thần có phân lượng đều chưa lấy được thiệp, ta thấy công chúa là sợ mời thì người cũng không tới, nếu không thì vương gia dẫn theo đám đại thần đi chỗ gần đấy vài vòng, ta đi xem tình hình xuân yến, nếu như xảy ra chuyện, ta sẽ gọi vương gia."

Tần Thư Hoài vẫn không nói lời nào như cũ, Giang Xuân bất đắc dĩ, lo lắng nói: “Chủ tử, rốt cuộc là người muốn làm như thế nào, cho một lời đi!"

“Ta muốn đi xuân yến."

Mỗi một câu chữ Tần Thư Hoài nói rất chân thành.

Giang Xuân cắn răng một cái, nói thẳng: “Được rồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, chúng ta liền tới cửa đi, ta cũng không tin công chúa sẽ đuổi chúng ta ra!"

“Ta cảm thấy…" Triệu Nhất sờ lên cái mũi: “Ngươi, công chúa khả năng sẽ đuổi thật. Vẫn nên dẫn theo mấy vị đại thần để bảo đảm."

Tần Thư Hoài cảm thấy Triệu Nhất nói rất có đạo lý, vì vậy hắn lập tức kêu mấy người thân tín không nhận được thiệp mời đến, có phần cùng chung chí hướng nói: “Các ngươi đều không nhận được thiệp mời của công chúa, ta dẫn các ngươi cùng đi xuân yến."

Nghe lời này, Hình bộ Thượng thư Chu Ngọc có chút hiếu kỳ: “Ngài nhận được thiếp mời rồi?"

Tần Thư Hoài thản nhiên nhìn Chu Ngọc một chút, hững hờ nói: “Quan hệ giữa ta và Trưởng công chúa không cần cố ý dùng loại tục vật thiệp mời này. Đi thôi."

Chúng đại thần: “…"

Bọn họ không nhận được thiệp mời, bọn họ cũng không muốn đi. Vương gia, người muốn đi, người nói thẳng đi!

Mang người tới rồi, trong lòng Tần Thư Hoài cuối cùng cũng có chút yên tâm.

Bản thân dẫn theo hai Thượng thư của Lục bộ, Đầu Lĩnh của Ngự Sử đài, cộng thêm hai Quốc công, hai Tước gia, chắc hẳn là… Không có vấn đề gì nhỉ?

Suy nghĩ một chút, Tần Thư Hoài dẫn theo người khác, rất có lòng tin xuất phát.

Mà Tần Bồng đã bố trí xong sân bãi, nghênh đón vị khách nhân đầu tiên của nàng.

【Vở kịch nhỏ】

Nhật ký của Tần Thư Hoài: Ngày đầu tiên chờ thiệp mời của Bồng Bồng

Tần Thư Hoài: “Giang Xuân, thiệp mời thê tử đưa cho ta đâu?"

Giang Xuân: “Chưa đưa tới."

Tần Thư Hoài: “À, thân phận ta tương đối tôn quý, nàng nhất định định đưa ta cái cuối cùng."

Nhật ký của Tần Thư Hoài: Ngày thứ năm chờ thiệp mời của Bồng Bồng

Tần Thư Hoài: “Giang Xuân, thiệp mời thê tử đưa cho ta đâu?"

Giang Xuân: “Chưa đưa."

Tần Thư Hoài: “Những người khác đưa xong rồi sao?"

Giang Xuân: “Đưa xong rồi."

Tần Thư Hoài: “Ta đối với nàng mà nói quá quan trọng, nàng nhất định định đưa ta một cái thiệp mời vô cùng tinh xảo để tâm."

Nhật ký của Tần Thư Hoài: Ngày cuối cùng chờ thiệp mời của Bồng Bồng

Tần Thư Hoài: “Thiệp mời của thê tử ta đưa tới chưa?"

Giang Xuân: “Chưa…"

Tần Thư Hoài: “À, quan hệ giữa ta và nàng quá tốt, không cần thiệp mời, chúng ta đến chơi đi."

Giang Xuân: “…"
Tác giả : Mặc Thư Bạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại