Bổn Cung Đã Trở Về
Chương 46 Binh pháp hai chiêu
Đừng coi thường việc đứng tấn, bất luận luyện võ nghệ gì, bất luận dùng thương hay dùng côn, đều phải bắt đầu từ việc đứng tấn.
Nói trắng ra, đứng tấn chính là luyện công phu hạ bàn, hạ bàn ổn, tay mới có khí lực, bằng không một đao chém qua, chưa chém được kẻ địch bản thân đã ngã trước, thế thì vui lớn.
Giống như lời Lâm Đống nói lúc say rượu, hắn ba tuổi đã bắt đầu đứng tấn, đây mới là con đường đứng đắn của võ tướng.
Lại nói tiếp, hồi nhỏ Diệp Khuynh đã là nha đầu hiếu động, cả ngày lên núi bắt chim, xuống núi mò cá với các ca ca, cả người lấm lem, các trưởng bối trong nhà yêu thương gọi nàng một câu Con khỉ bùn.
Phàm những thứ các ca ca nghịch, nàng cũng nghịch cùng, đứng tấn cũng không ngoại lệ, cho nên dung mạo Diệp Khuynh không tính tuyệt mỹ mà đôi chân vừa dài vừa thẳng, các mỹ nhân trong cung bao gồm cả Lệ phi hiếm ai so được với nàng.
Chỉ tiếc luôn bị cung váy che giấu không nhìn thấy mà thôi.
Cũng may thuở nhỏ đứng tấn, chân đùi lực mạnh mười phần, Lương Bình đế vừa uống say, Diệp Khuynh lập tức nhân cơ hội đá vài cái, miễn bàn trong lòng thoải mái cỡ nào.
Lương Bình đế được xưng cạn chén không say, mà uống nhiều đương nhiên vẫn gục, có điều hắn say không mồm miệng bén nhọn, cười nhạo người khác như Lâm Đống, mà quay đầu ngủ mất, không biết gì hết, dù sao Diệp Khuynh không ít lần nhân lúc hắn say ngủ để xả giận.
Chỉ được một lát hai chân Diệp Khuynh bắt đầu run lên, cẳng chân chết lặng, đùi đau không chịu nổi, như một khối vải kéo căng, có thể rách toạc bất cứ lúc nào.
Ngay tại lúc Diệp Khuynh sắp không kiên trì nổi, giọng nói thiếu niên thanh thúy vang lên: “Oa, Diệp An Trác, mau nhìn, tỷ ấy đang làm động tác giống huynh này! Điển hình ăn xong táo bón!"
Chốc lát, giọng nói kia từ xa lại gần, Diệp Khuynh không cần ngẩng đầu cũng biết đường đệ gấu đứa nhỏ nhà mình đến.
Diệp An Phong cười hì hì nhảy chân sáo tới, xoay quanh Diệp Khuynh, “Ta nói Đại tỷ, trong nhà có một ngốc tử đủ rồi, tỷ luyện thứ này xấu muốn chết!"
Diệp Khuynh không kìm nén nổi, lập tức dừng đứng tấn, đồng thời bên tai truyền đến tiếng bụp bụp quen thuộc, lần này nàng rốt cuộc nhìn thấy hiện trường — Diệp An Trác từ phía sau kềm kẹp Diệp An Phong, tay phải nắm lại, nhắm ngay bên dưới sườn phải Diệp An Phong, một đấm, hai đấm, tốc độ đặc biệt đều đều, giống như đang đánh trống vậy, bụp, bụp, bụp —
Diệp An Phong oan ức kêu: “Diệp An Trác, ta lại không mắng chửi người, nói thật đi ngươi dựa vào cái gì đánh ta!"
Diệp Khuynh đang nghẹn một bụng hỏa vì việc Trương thị hoang phế giáo trường, lúc này thấy Diệp An Phong đầy mặt ngây thơ, lửa giận tăng cao, đây là tương lai Diệp gia mà ngay cả đứng tấn cũng không biết là thứ gì!
Chẳng khác nào người Đoạn gia không biết Thiên tự văn Bách gia tính!
Diệp Khuynh trong lòng tức giận, nụ cười trên môi lại càng tươi hơi, nàng nhận lấy khăn ẩm Phỉ Thúy đưa qua lau mồ hôi, cười híp mắt: “Đệ cảm thấy đứng tấn vô dụng? Đệ có tin ta dễ dàng đánh đệ ngã sấp xuống đất không."
Diệp An Trác ngừng tay, hai huynh đệ cùng nhìn về phía Diệp Khuynh, Diệp An Phong vẻ mặt không tin, Diệp An Trác có thể đánh ngã hắn là vì Diệp An Trác tuổi lớn, sức lực lớn, còn Diệp Khuynh thì nổi tiếng tay trói gà không chặt.
Một lần nổi bật nhất, cô cô trong cung ban thưởng một cuộn sa tanh Giang Nam mới tiến cung, Diệp Khuynh nâng có đoạn đường từ Lãm Thắng uyển của cô cô đến cửa cung mà mệt đến mức hôn mê, từ đó về sau, cô cô ban thưởng gì kêu cung nữ nâng thẳng đến xe ngựa mới thôi.
Diệp Khuynh ý cười trong suốt nhìn về phía Diệp An Trác bên cạnh: “Đệ thả An Phong ra, chúng ta động tay động chân một lát."
Diệp An Trác nghe lời buông Diệp An Phong, trầm mặc lùi lại một bước.
Diệp An Phong chân gập xuống, hai tay khoanh trước ngực, nghiến răng nghiến lợi: “Đến đây đi!"
Diệp Khuynh cười híp mắt đi đến trước mặt hắn, vừa rồi đứng tấn một lúc lâu, chân đau mỏi vô cùng, thân thể này quả thật yếu quá mức.
Đến trước mặt Diệp An Phong, Diệp Khuynh đột nhiên duỗi tay, một quyền đánh thẳng về phía hai mắt Diệp AN Phong, Diệp An Phong kinh sợ ngửa người ra sau, Diệp Khuynh cười nhẹ một tiếng, đùi phải nhấc lên, mũi chân nhẹ nhàng móc lấy, hạ bàn Diệp An Phong không ổn, ngã xuống trong nháy mắt.
Diệp An Trác bên cạnh hai mắt sáng lên, tay chân lặp theo y chang, Diệp An Phong mặt xám mày tro bò dậy, kêu: “Không tính, tỷ lừa gạt!"
Diệp Khuynh nở nụ cười: “Muốn thử lại lần nữa không? Đệ đã biết ta ra tay thế nào, không tính lừa gạt."
Diệp An Phong hai mắt chuyển động, trong đầu mô phỏng lại hai chiêu kia, cảm thấy nếu mình ra tay chắn được chiêu thứ nhất, tỷ sức lực không lớn bằng mình, chiêu thứ hai xuất hiện sẽ không mang lại hiệu quả ban đầu.
Diệp An Phong lập tức sảng khoái gật đầu: “Được, thử lại!"
Diệp Khuynh cười ha ha, nhấc chân thành chiêu móc, Diệp An Phong đứng vững không lung lay, vô cùng đắc ý, chống hông cười: “Ha ha ha, thế nào, tỷ —“
Còn chưa dứt lời, nắm tay Diệp Khuynh đã đến trước mắt, Diệp An Phong theo bản năng ngả ra sau, đồng thời mắt cá nhân bị câu, lại ngã xuống đất.
Diệp An Phong: “Hu hu hu hu —“
Diệp Khuynh thấy Diệp An Phong vẫn vẻ mặt không phục, nâng tay chỉ Diệp An Trác bên cạnh: “Nếu đệ vẫn không phục, chi bằng dùng chiêu vừa rồi đánh với Nhị ca đệ xem."
Diệp An Phong nóng lòng muốn thử, Diệp An Trác mím môi, đi nhanh tới, cả người hạ xuống, tư thế đứng tấn tự nhiên xuất hiện.
Diệp An Phong cười hắc hắc duỗi tay, năng lực học tập của gấu đứa nhỏ khá tốt, biết biến nắm đấm thành ngón tay, hai ngón tay đâm thẳng về phía hốc mắt Diệp An Trác, cả người Diệp An Trác ngửa ra sau, Diệp An Phong cực kỳ đắc ý duỗi chân phải, móc, không móc được.
Lại móc, vẫn không móc nổi.
Diệp Khuynh phì cười không chút khách khí, tay gõ lên đầu Diệp An Phong: “Còn dám nói đứng tấn thật ngốc, còn dám nói đứng tận thật xấu không hả!"
Diệp Khuynh gõ vài cái đang thỏa thê, Diệp An Trác giật giật môi, lúng túng nói: “Đại, Đại tỷ có thể dạy đệ võ nghệ không?"
Tay Diệp Khuynh dừng lại, kinh ngạc nhìn đường đệ, Diệp An Trác ánh mắt kiên định nhìn lại nàng, gian nan nói: “Đệ không muốn làm thế tử, đệ muốn dựa vào chính mình."
Diệp Khuynh vành mắt ửng đỏ, không ngờ đời thứ ba Diệp gia cuối cùng cũng xuất hiện một nhân vật! Nàng hít một hơi thật sâu, vỗ mạnh bả vai Diệp An Trác: “Được lắm! Được lắm!"
Nàng lại trừng Diệp An Phong bàn chân bôi dầu đang định lủi đi: “Đệ cũng phải tập!"
Diệp An Phong lập tức cúi đầu ủ rũ, dù sao chiêu vừa rồi Diệp Khuynh dùng hắn thật thấy hứng thú, tuy không đối phó được biến thái Diệp An Trác, mà đối phó người khác hẳn không thành vấn đề.
Diệp An Phong kêu lên: “Đại, Đại tỷ, ta muốn học chiêu giống vừa rồi!"
Diệp Khuynh nở nụ cười, “Đệ cho rằng chiêu vừa rồi rất đơn giản sao? Ta nói cho đệ biết, đừng thấy chỉ có hai động tác, mà học vấn trong đó khá nhiều, ít nhất bao hàm hai chiêu binh pháp bên trong."
Nói trắng ra, đứng tấn chính là luyện công phu hạ bàn, hạ bàn ổn, tay mới có khí lực, bằng không một đao chém qua, chưa chém được kẻ địch bản thân đã ngã trước, thế thì vui lớn.
Giống như lời Lâm Đống nói lúc say rượu, hắn ba tuổi đã bắt đầu đứng tấn, đây mới là con đường đứng đắn của võ tướng.
Lại nói tiếp, hồi nhỏ Diệp Khuynh đã là nha đầu hiếu động, cả ngày lên núi bắt chim, xuống núi mò cá với các ca ca, cả người lấm lem, các trưởng bối trong nhà yêu thương gọi nàng một câu Con khỉ bùn.
Phàm những thứ các ca ca nghịch, nàng cũng nghịch cùng, đứng tấn cũng không ngoại lệ, cho nên dung mạo Diệp Khuynh không tính tuyệt mỹ mà đôi chân vừa dài vừa thẳng, các mỹ nhân trong cung bao gồm cả Lệ phi hiếm ai so được với nàng.
Chỉ tiếc luôn bị cung váy che giấu không nhìn thấy mà thôi.
Cũng may thuở nhỏ đứng tấn, chân đùi lực mạnh mười phần, Lương Bình đế vừa uống say, Diệp Khuynh lập tức nhân cơ hội đá vài cái, miễn bàn trong lòng thoải mái cỡ nào.
Lương Bình đế được xưng cạn chén không say, mà uống nhiều đương nhiên vẫn gục, có điều hắn say không mồm miệng bén nhọn, cười nhạo người khác như Lâm Đống, mà quay đầu ngủ mất, không biết gì hết, dù sao Diệp Khuynh không ít lần nhân lúc hắn say ngủ để xả giận.
Chỉ được một lát hai chân Diệp Khuynh bắt đầu run lên, cẳng chân chết lặng, đùi đau không chịu nổi, như một khối vải kéo căng, có thể rách toạc bất cứ lúc nào.
Ngay tại lúc Diệp Khuynh sắp không kiên trì nổi, giọng nói thiếu niên thanh thúy vang lên: “Oa, Diệp An Trác, mau nhìn, tỷ ấy đang làm động tác giống huynh này! Điển hình ăn xong táo bón!"
Chốc lát, giọng nói kia từ xa lại gần, Diệp Khuynh không cần ngẩng đầu cũng biết đường đệ gấu đứa nhỏ nhà mình đến.
Diệp An Phong cười hì hì nhảy chân sáo tới, xoay quanh Diệp Khuynh, “Ta nói Đại tỷ, trong nhà có một ngốc tử đủ rồi, tỷ luyện thứ này xấu muốn chết!"
Diệp Khuynh không kìm nén nổi, lập tức dừng đứng tấn, đồng thời bên tai truyền đến tiếng bụp bụp quen thuộc, lần này nàng rốt cuộc nhìn thấy hiện trường — Diệp An Trác từ phía sau kềm kẹp Diệp An Phong, tay phải nắm lại, nhắm ngay bên dưới sườn phải Diệp An Phong, một đấm, hai đấm, tốc độ đặc biệt đều đều, giống như đang đánh trống vậy, bụp, bụp, bụp —
Diệp An Phong oan ức kêu: “Diệp An Trác, ta lại không mắng chửi người, nói thật đi ngươi dựa vào cái gì đánh ta!"
Diệp Khuynh đang nghẹn một bụng hỏa vì việc Trương thị hoang phế giáo trường, lúc này thấy Diệp An Phong đầy mặt ngây thơ, lửa giận tăng cao, đây là tương lai Diệp gia mà ngay cả đứng tấn cũng không biết là thứ gì!
Chẳng khác nào người Đoạn gia không biết Thiên tự văn Bách gia tính!
Diệp Khuynh trong lòng tức giận, nụ cười trên môi lại càng tươi hơi, nàng nhận lấy khăn ẩm Phỉ Thúy đưa qua lau mồ hôi, cười híp mắt: “Đệ cảm thấy đứng tấn vô dụng? Đệ có tin ta dễ dàng đánh đệ ngã sấp xuống đất không."
Diệp An Trác ngừng tay, hai huynh đệ cùng nhìn về phía Diệp Khuynh, Diệp An Phong vẻ mặt không tin, Diệp An Trác có thể đánh ngã hắn là vì Diệp An Trác tuổi lớn, sức lực lớn, còn Diệp Khuynh thì nổi tiếng tay trói gà không chặt.
Một lần nổi bật nhất, cô cô trong cung ban thưởng một cuộn sa tanh Giang Nam mới tiến cung, Diệp Khuynh nâng có đoạn đường từ Lãm Thắng uyển của cô cô đến cửa cung mà mệt đến mức hôn mê, từ đó về sau, cô cô ban thưởng gì kêu cung nữ nâng thẳng đến xe ngựa mới thôi.
Diệp Khuynh ý cười trong suốt nhìn về phía Diệp An Trác bên cạnh: “Đệ thả An Phong ra, chúng ta động tay động chân một lát."
Diệp An Trác nghe lời buông Diệp An Phong, trầm mặc lùi lại một bước.
Diệp An Phong chân gập xuống, hai tay khoanh trước ngực, nghiến răng nghiến lợi: “Đến đây đi!"
Diệp Khuynh cười híp mắt đi đến trước mặt hắn, vừa rồi đứng tấn một lúc lâu, chân đau mỏi vô cùng, thân thể này quả thật yếu quá mức.
Đến trước mặt Diệp An Phong, Diệp Khuynh đột nhiên duỗi tay, một quyền đánh thẳng về phía hai mắt Diệp AN Phong, Diệp An Phong kinh sợ ngửa người ra sau, Diệp Khuynh cười nhẹ một tiếng, đùi phải nhấc lên, mũi chân nhẹ nhàng móc lấy, hạ bàn Diệp An Phong không ổn, ngã xuống trong nháy mắt.
Diệp An Trác bên cạnh hai mắt sáng lên, tay chân lặp theo y chang, Diệp An Phong mặt xám mày tro bò dậy, kêu: “Không tính, tỷ lừa gạt!"
Diệp Khuynh nở nụ cười: “Muốn thử lại lần nữa không? Đệ đã biết ta ra tay thế nào, không tính lừa gạt."
Diệp An Phong hai mắt chuyển động, trong đầu mô phỏng lại hai chiêu kia, cảm thấy nếu mình ra tay chắn được chiêu thứ nhất, tỷ sức lực không lớn bằng mình, chiêu thứ hai xuất hiện sẽ không mang lại hiệu quả ban đầu.
Diệp An Phong lập tức sảng khoái gật đầu: “Được, thử lại!"
Diệp Khuynh cười ha ha, nhấc chân thành chiêu móc, Diệp An Phong đứng vững không lung lay, vô cùng đắc ý, chống hông cười: “Ha ha ha, thế nào, tỷ —“
Còn chưa dứt lời, nắm tay Diệp Khuynh đã đến trước mắt, Diệp An Phong theo bản năng ngả ra sau, đồng thời mắt cá nhân bị câu, lại ngã xuống đất.
Diệp An Phong: “Hu hu hu hu —“
Diệp Khuynh thấy Diệp An Phong vẫn vẻ mặt không phục, nâng tay chỉ Diệp An Trác bên cạnh: “Nếu đệ vẫn không phục, chi bằng dùng chiêu vừa rồi đánh với Nhị ca đệ xem."
Diệp An Phong nóng lòng muốn thử, Diệp An Trác mím môi, đi nhanh tới, cả người hạ xuống, tư thế đứng tấn tự nhiên xuất hiện.
Diệp An Phong cười hắc hắc duỗi tay, năng lực học tập của gấu đứa nhỏ khá tốt, biết biến nắm đấm thành ngón tay, hai ngón tay đâm thẳng về phía hốc mắt Diệp An Trác, cả người Diệp An Trác ngửa ra sau, Diệp An Phong cực kỳ đắc ý duỗi chân phải, móc, không móc được.
Lại móc, vẫn không móc nổi.
Diệp Khuynh phì cười không chút khách khí, tay gõ lên đầu Diệp An Phong: “Còn dám nói đứng tấn thật ngốc, còn dám nói đứng tận thật xấu không hả!"
Diệp Khuynh gõ vài cái đang thỏa thê, Diệp An Trác giật giật môi, lúng túng nói: “Đại, Đại tỷ có thể dạy đệ võ nghệ không?"
Tay Diệp Khuynh dừng lại, kinh ngạc nhìn đường đệ, Diệp An Trác ánh mắt kiên định nhìn lại nàng, gian nan nói: “Đệ không muốn làm thế tử, đệ muốn dựa vào chính mình."
Diệp Khuynh vành mắt ửng đỏ, không ngờ đời thứ ba Diệp gia cuối cùng cũng xuất hiện một nhân vật! Nàng hít một hơi thật sâu, vỗ mạnh bả vai Diệp An Trác: “Được lắm! Được lắm!"
Nàng lại trừng Diệp An Phong bàn chân bôi dầu đang định lủi đi: “Đệ cũng phải tập!"
Diệp An Phong lập tức cúi đầu ủ rũ, dù sao chiêu vừa rồi Diệp Khuynh dùng hắn thật thấy hứng thú, tuy không đối phó được biến thái Diệp An Trác, mà đối phó người khác hẳn không thành vấn đề.
Diệp An Phong kêu lên: “Đại, Đại tỷ, ta muốn học chiêu giống vừa rồi!"
Diệp Khuynh nở nụ cười, “Đệ cho rằng chiêu vừa rồi rất đơn giản sao? Ta nói cho đệ biết, đừng thấy chỉ có hai động tác, mà học vấn trong đó khá nhiều, ít nhất bao hàm hai chiêu binh pháp bên trong."
Tác giả :
Mê Lộ Đích Long