Bổn Cung Đã Trở Về
Chương 11 Làm Hoàng hậu là việc khổ sai
Làm Hoàng hậu, việc lớn việc nhỏ cần xử lý trong cung đặc biệt nhiều, nhất là lúc mừng năm mới — tiết Thanh minh phải tế tổ, Đoan ngọ phải mở tiệc chiêu đãi quần thần, Trung thu lại gia yến Hoàng cung.
Gia yến Hoàng cung không giống nhà bình thường, những thứ khác không nói, chứ nhà bình thường làm gì có mấy chục tiểu lão bà! Mấy chục tiểu lão bà mỗi người mang theo hai thị nữ, tính ra, cả cung toàn người là người!
Đám mỹ nhân nũng nịu, có mang thai, có sinh bệnh, tham dự hay không tham dự đều phải làm thỏa đáng, còn cả sở thích của Lương Bình đế, phải đến tập dượt trước, cho nên Diệp Khuynh đặc biệt ghét cuối năm.
Đừng tưởng rằng ngày thường sẽ thoải mái an nhàn, mấy chục mỹ nhân, một đám thân mềm thịt non, dù sao hằng năm kiểu gì cũng có người sinh bệnh!
Diệp Khuynh phân loại thành ba tình huống, thứ nhất là không ốm mà kêu vì muốn tạo sự chú ý tới Lương Bình đế, đây cũng là đối tượng trọng điểm để Diệp Khuynh đả kích, ngại bổn cung không đủ bận rộn sao, mỗi ngày đến thêm phiền, bắt được một lần trọng phạt một lần!
Thích giả bệnh, rõ ràng cho thành bệnh truyền nhiễm, một mình một phòng, đừng hòng ra ngoài!
Loại thứ hai là thỉnh thoảng bị cảm lạnh, đây là chuyện thường tình, Diệp Khuynh rất cảm thông, thuốc men thuốc bổ chuẩn bị đầy đủ, đúng lúc đưa qua làm người ngoài không bắt được nhược điểm nào.
Loại cuối cùng chính là thân thể nuông chiều, quanh năm suốt tháng không lúc nào khỏe mạnh, ví như Nhu phi, một trong tứ đại cung phi được Lương Bình đế thích nhất, kiểu người gió thổi qua cũng gục.
Lại nói tiếp, Nhu phi là người tiến cung cuối cùng, chủ vị tam cung phía trước, Nguyên phi biểu muội thanh mai trúc mã Lương Bình đế, Thục phi hồng nhan tri kỷ quen lúc cải trang xuất cung, tài nữ cầm kỳ thi họa không gì không biết, Lệ phi mỹ nhân Giang Nam được quan viên địa phương dâng lên khi Lương Bình đế đi tuần tra Giang Nam, eo nhỏ như nước giỏi ca múa, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo nổi bật lục cung!
Mấy vị này không kẻ nào dễ bắt nạt, bằng không giữa đám mỹ nhân nhiều như vậy đã không trổ hết tài năng trở thành chủ vị một cung, chỉ đứng dưới mỗi Hoàng hậu nàng.
Dù vậy Nhu phi vẫn cứ vào cung, khiến ba người khác cực kỳ không thoải mái, về phần Diệp Khuynh, hừ, mỹ nhân hậu cung càng nhiều càng tốt, càng đông đấu càng lợi hại, đấu chết một người bớt một người, nàng sẽ không thương tiếc đâu!
Sau khi Nhu phi tiến cung bắt đầu chơi trò ngược luyến tình thâm với Lương Bình đế, thường xuyên mặt lạnh cho Lương Bình đế xem, nói ra Nhu phi cũng là người thông minh, nàng đối đầu với Lương Bình đế, nhưng trước giờ không chửi đổng kiểu dạng chanh chua hoặc đập phá đồ đạc, đơn giản không quan tâm thôi.
Có đoạn thời gian, cảnh tượng thường gặp nhất trong cung là Nhu phi si ngốc đứng trước bụi hoa sắp héo, sau đó lã chã rơi lệ, sau lưng Nhu phi, Lương Bình đế si ngốc nhìn nàng, còn phía sau Lương Bình đế cả đám mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt khăn tay như muốn xé rách toạc.
Khỏi cần nói, chiêu này của Nhu phi người khác học không được, nàng ta trời sinh thân yếu, nhìn qua mỏng manh, hơn nữa mặc quần áo trắng thuần, vừa thấy đã thương.
Khi đó Lương Bình đế thật sự yêu Nhu phi như tim gan, sau đó tim gan này cứ đau đầu nhức óc là Hoàng hậu nàng lại xui xẻo —
“Ngươi không phải đứng đầu hậu cung sao? Nhu phi bị bệnh lâu như vậy sao không ai biết? Ta đã sớm nói, thuốc Nhu phi nhất định không thể ngừng rồi sao?!"
Diệp Khuynh không phải ngồi không, dính vài lần như vậy, Diệp Khuynh bắt đầu coi bệnh của Nhu phi thành việc quan trọng nhất trong cung, mỗi lần Nhu phi sinh bệnh lập tức phát động đại tiểu mỹ nhân đi thăm bệnh, cam đoan chỗ Nhu phi người đến người đi đông như trảy hội, không lúc nào yên tĩnh.
Qua vài lần, Nhu phi rốt cuộc hoàn toàn thành thật, có sinh bệnh cũng biết tự tìm ngự y, đúng lúc báo tin cho Hoàng hậu điện hạ, muốn dược liệu gì sẽ nói, Nhu phi biết điều khiến Diệp Khuynh rất vừa lòng.
Tính tính toán toán, việc nhiều không đếm xuể, nếu không quy hoạch tốt, làm Hoàng hậu có thể khiến mình mệt chết.
Cho nên mới nói, thói quen này của Diệp Khuynh hoàn toàn bị bức ra, mỗi ngày trước khi ngủ nằm trên giường ngẫm lại hôm nay còn bỏ sót chuyện gì, suy nghĩ ngày mai phải làm gì, trước tiên tính toán, chuẩn bị sẵn trong đầu.
Hiện tại cũng vậy, Diệp Khuynh nhắm mắt, bắt đầu nghĩ về cả nhà cậu Đoạn Văn Bân, ừm, cậu thì không phải nghi ngờ, tuyệt đối là người ủng hộ đáng tin, núi dựa vững chắc.
Không hề lui bước bởi phủ Hộ Quốc Tướng quân quyền cao chức trọng, liên quan đến đoạt đích mà Đoạn Văn Bân vẫn còn do dự nên làm hay không, đó tuyệt đối là cậu ruột, loại tình huống này còn muốn xắn tay áo lên xông vào.
Kế tiếp là biểu ca Đoạn Tu Văn, dựa vào đủ loại hành động, xác nhận Đoạn Tu Văn coi nàng như muội muội giống Đoạn Mạn Nương, hơn nữa tiểu Đoạn Trạng Nguyên nổi danh toàn thành, có biểu ca như vậy rất tốt, đương nhiên phải ngàn lần cẩn thận, đừng để biểu ca biến thành tướng công.
Biểu đệ Đoạn Tu Nguyên, trẻ tuổi mà tính như ông cụ non, cũng là người đáng tin cậy, có thể cãi lệnh mẫu thân gọi ca ca về, đúng sai phân rõ ràng, tuyệt đối đáng tin, người như vậy không cần lo hắn đứng sau lưng đâm mình một đao.
Tiểu biểu muội Đoạn Mạn Nương tuyết trắng đáng yêu, nhỏ tuổi rất thích dính mình.
Quan hệ huyết thống có khác, cậu và các biểu ca rất tự nhiên trở nên thân thiết.
Cuối cùng còn lại mợ Phó thị.
Mợ đối xử với nàng lịch sự chu đáo, hơi khách khí, rõ ràng coi nàng như khách nhân mà không phải thân nhân.
Thật ra việc này cũng dễ xử lý.
Thái độ mợ như gần như xa chủ yếu là lo lắng nàng và biểu ca có gì đó, chỉ cần nàng duy trì khoảng cách với biểu ca thì độ thân thiết với mợ sẽ nhanh chóng tăng lên.
Diệp Khuynh quyết định xong biện pháp, rất nhanh bước vào mộng đẹp, một đêm ngủ ngon bất ngờ.
—
Sáng hôm sau còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng rống bên ngoài, Diệp Khuynh phủ thêm áo khoác ngoài, khó hiểu đẩy cửa phòng ra lập tức thấy nghé con khỏe mạnh đang cúi đầu gặm cỏ bị buộc ngay trước cửa! Một thân da lông đen bóng, cao tầm nửa người rất đáng yêu.
Diệp Khuynh: “…!!"
Giọng nói trẻ con vang lên bên cạnh: “Tỷ tỷ, trâu của muội chạy đến viện tỷ nè!"
Diệp Khuynh ngẩng đầu thấy ngoài cửa viện, Đoạn Mạn Nương được bà vú ôm, vẻ mặt vui mừng nhìn nàng.
Diệp Khuynh ho nhẹ một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ừ, bức họa của muội đâu, trâu thật sự chạy ra ngoài sao?"
Bé con Đoạn Mạn Nương trượt từ trong lòng bà vú xuống, vui vẻ chạy tới, mở cuộn tranh trống rỗng trong tay như hiến vật quý, “Trâu của muội ăn sạch cỏ sau đó chạy đến chỗ tỷ đây nè!"
Diệp Khuynh làm vẻ mặt giật mình, lấy cuộn tranh trắng nhìn kỹ, gật đầu: “Ô thật này, trâu chạy mất rồi!"
Đoạn Mạn Nương vui mừng gật đầu liên tục, lại cẩn thận cuộn tranh lại, Diệp Khuynh thấy động tác nàng, trong đầu chợt lóe, bật thốt: “Ca ca muội lợi hại như thế, không bằng hỏi xem làm cách nào thu lại trâu vào tranh đi!"
Đoạn Mạn Nương ngẩn ngơ ngắm cuộn tranh trắng trong tay, lại ngắm ngắm nghé con khỏe mạnh xinh đẹp bên kia, mắt tròn tỏa sáng, “Có thể sao?"
“Đương nhiên có thể!" Diệp Khuynh càng nói càng trôi chảy, “Đến lúc đó muội muốn xem trâu thì thả nó ra, lúc chán rồi lại thu nó về!"
Phỉ Thúy đứng sau lưng Diệp Khuynh dùng sức trừng mắt, Trân Châu ngươi mau tới xem, tiểu thư siêu lừa đảo lại đi chập chờn người khác này!
Rất nhanh Đoạn Mạn Nương bị Phó thị tìm thấy ôm đi, Diệp Khuynh cũng rửa mặt chải đầu, đến bữa ăn, cậu Đoạn Văn Bân đã sớm lên triều, hiện tại Đoạn Tu Văn chỉ nhận chức quan nhàn tản ở Hàn Lâm viện cho nên cùng ăn điểm tâm với bọn họ.
Cháo bạch ngọc thơm lừng, bánh bao thịt trắng tròn mềm mại, bánh rán vàng óng ánh, củ cải chua muối vừa đủ, dưa chuột rau trộn, một bàn đồ ăn đủ loại muôn màu.
Trước mặt mọi người có một đĩa sạch khác, đại nha hoàn đứng bên chia thức ăn, muốn ăn thêm món gì chỉ cần ra hiệu nha hoàn sẽ hỗ trợ gắp đến đĩa trước mặt, trong đĩa Đoạn Mạn Nương có hai bánh bao thịt chấm thêm hai mắt hồng hồng, tiếp theo gắn thêm đuôi nhỏ làm thành hình dáng con thỏ, rất đáng yêu.
Đang uống canh gà, Đoạn Mạn Nương vẫn nhìn chằm chằm bánh bao hình thỏ trước mắt, miệng ngậm cơm nói không rõ ràng: “Ca ca, trâu của muội chạy ra rồi!"
Đoạn Tu Văn cầm đũa gắp một miếng củ cải, nghe vậy cười híp mắt gật đầu: “Tất nhiên, ca ca sẽ không lừa muội."
Đoạn Mạn Nương gật đầu liên tục, lấy cuộn tranh trắng trong lòng ra, đặt lên bàn, vui vẻ kêu lên: “Vậy ca ca thu trâu lại đi!"
Đoạn Tu Nguyên cứng người, hôm qua vì thay bức họa trong tay Đoạn Mạn Nương hắn gần như không ngủ cả đêm, lại thêm lần nữa chẳng bằng giết hắn luôn cho rồi!
Đoạn Tu Văn không nhanh không chậm lấy khăn lau tay, dịu dàng sờ đầu tiểu muội: “Ai nói với Mạn Nương ca ca có thể thu lại trâu?"
Đoạn Mạn Nương không chút do dự quay đầu chỉ về phía Diệp Khuynh đang xem diễn: “Là tỷ tỷ!"
Dưới ánh nhìn quỷ dị của huynh đệ Đoạn gia và Phó thị, Diệp Khuynh chậm rãi ăn xong thìa cháo, cười mỉm ngẩng đầu, “Biểu ca lợi hại như vậy, đã có thể cho trâu chạy ra tất nhiên cũng có thể làm trâu trở về, không phải sao?"
Thật đáng sợ, không hổ là nhân sĩ dũng mãnh đá Thái tử xuống ngựa, ngoại trừ Đoạn Tu Văn hắn lần đầu tiên nhìn thấy người có thể mở to mắt nói dóc đến mức này!
Đoạn Tu Văn xoa cằm đăm chiêu, chẳng lẽ biểu muội không có được tình yêu mà sinh hận?
Thấy ánh mắt Đoạn Mạn Nương tha thiết chờ mong, Đoạn Tu Văn lấy lại tinh thần, sờ đầu Đoạn Mạn Nương, dịu dàng nói: “Tiếc rằng trâu của Mạn Nương không về được —“
Đoạn Mạn Nương bật thốt: “Vì sao?"
Đoạn Tu Văn vẻ mặt tiếc nuối chỉ vào bánh bao thịt Đoạn Mạn Nương cầm trong tay, “Bởi vì trâu kia đã biến thành bánh bao thịt trâu trong tay muội."
Đoạn Mạn Nương ngơ ngác nhìn bánh bao thịt, một lát sau, oa một tiếng khóc lớn.
Diệp Khuynh xem Đoạn Tu Văn ngồi bên luôn mỉm cười, nghĩ thầm, may mắn vị này không phải nữ nhân, năm đó cũng không bị Lương Bình đế thu vào hậu cung, bằng không làm gì còn chỗ cho nàng sống!
Mắt thấy Đoạn Mạn Nương khóc không ngừng, ăn xong điểm tâm, Đoạn Tu Văn nhanh chóng gọi đệ đệ, huynh đệ Đoạn gia cùng ra ngoài, Đoạn Tu Văn đến Hàn Lâm viện điểm danh, Đoạn Tu Nguyên thì đọc sách ở Quốc Tử Giám.
Gia yến Hoàng cung không giống nhà bình thường, những thứ khác không nói, chứ nhà bình thường làm gì có mấy chục tiểu lão bà! Mấy chục tiểu lão bà mỗi người mang theo hai thị nữ, tính ra, cả cung toàn người là người!
Đám mỹ nhân nũng nịu, có mang thai, có sinh bệnh, tham dự hay không tham dự đều phải làm thỏa đáng, còn cả sở thích của Lương Bình đế, phải đến tập dượt trước, cho nên Diệp Khuynh đặc biệt ghét cuối năm.
Đừng tưởng rằng ngày thường sẽ thoải mái an nhàn, mấy chục mỹ nhân, một đám thân mềm thịt non, dù sao hằng năm kiểu gì cũng có người sinh bệnh!
Diệp Khuynh phân loại thành ba tình huống, thứ nhất là không ốm mà kêu vì muốn tạo sự chú ý tới Lương Bình đế, đây cũng là đối tượng trọng điểm để Diệp Khuynh đả kích, ngại bổn cung không đủ bận rộn sao, mỗi ngày đến thêm phiền, bắt được một lần trọng phạt một lần!
Thích giả bệnh, rõ ràng cho thành bệnh truyền nhiễm, một mình một phòng, đừng hòng ra ngoài!
Loại thứ hai là thỉnh thoảng bị cảm lạnh, đây là chuyện thường tình, Diệp Khuynh rất cảm thông, thuốc men thuốc bổ chuẩn bị đầy đủ, đúng lúc đưa qua làm người ngoài không bắt được nhược điểm nào.
Loại cuối cùng chính là thân thể nuông chiều, quanh năm suốt tháng không lúc nào khỏe mạnh, ví như Nhu phi, một trong tứ đại cung phi được Lương Bình đế thích nhất, kiểu người gió thổi qua cũng gục.
Lại nói tiếp, Nhu phi là người tiến cung cuối cùng, chủ vị tam cung phía trước, Nguyên phi biểu muội thanh mai trúc mã Lương Bình đế, Thục phi hồng nhan tri kỷ quen lúc cải trang xuất cung, tài nữ cầm kỳ thi họa không gì không biết, Lệ phi mỹ nhân Giang Nam được quan viên địa phương dâng lên khi Lương Bình đế đi tuần tra Giang Nam, eo nhỏ như nước giỏi ca múa, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo nổi bật lục cung!
Mấy vị này không kẻ nào dễ bắt nạt, bằng không giữa đám mỹ nhân nhiều như vậy đã không trổ hết tài năng trở thành chủ vị một cung, chỉ đứng dưới mỗi Hoàng hậu nàng.
Dù vậy Nhu phi vẫn cứ vào cung, khiến ba người khác cực kỳ không thoải mái, về phần Diệp Khuynh, hừ, mỹ nhân hậu cung càng nhiều càng tốt, càng đông đấu càng lợi hại, đấu chết một người bớt một người, nàng sẽ không thương tiếc đâu!
Sau khi Nhu phi tiến cung bắt đầu chơi trò ngược luyến tình thâm với Lương Bình đế, thường xuyên mặt lạnh cho Lương Bình đế xem, nói ra Nhu phi cũng là người thông minh, nàng đối đầu với Lương Bình đế, nhưng trước giờ không chửi đổng kiểu dạng chanh chua hoặc đập phá đồ đạc, đơn giản không quan tâm thôi.
Có đoạn thời gian, cảnh tượng thường gặp nhất trong cung là Nhu phi si ngốc đứng trước bụi hoa sắp héo, sau đó lã chã rơi lệ, sau lưng Nhu phi, Lương Bình đế si ngốc nhìn nàng, còn phía sau Lương Bình đế cả đám mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt khăn tay như muốn xé rách toạc.
Khỏi cần nói, chiêu này của Nhu phi người khác học không được, nàng ta trời sinh thân yếu, nhìn qua mỏng manh, hơn nữa mặc quần áo trắng thuần, vừa thấy đã thương.
Khi đó Lương Bình đế thật sự yêu Nhu phi như tim gan, sau đó tim gan này cứ đau đầu nhức óc là Hoàng hậu nàng lại xui xẻo —
“Ngươi không phải đứng đầu hậu cung sao? Nhu phi bị bệnh lâu như vậy sao không ai biết? Ta đã sớm nói, thuốc Nhu phi nhất định không thể ngừng rồi sao?!"
Diệp Khuynh không phải ngồi không, dính vài lần như vậy, Diệp Khuynh bắt đầu coi bệnh của Nhu phi thành việc quan trọng nhất trong cung, mỗi lần Nhu phi sinh bệnh lập tức phát động đại tiểu mỹ nhân đi thăm bệnh, cam đoan chỗ Nhu phi người đến người đi đông như trảy hội, không lúc nào yên tĩnh.
Qua vài lần, Nhu phi rốt cuộc hoàn toàn thành thật, có sinh bệnh cũng biết tự tìm ngự y, đúng lúc báo tin cho Hoàng hậu điện hạ, muốn dược liệu gì sẽ nói, Nhu phi biết điều khiến Diệp Khuynh rất vừa lòng.
Tính tính toán toán, việc nhiều không đếm xuể, nếu không quy hoạch tốt, làm Hoàng hậu có thể khiến mình mệt chết.
Cho nên mới nói, thói quen này của Diệp Khuynh hoàn toàn bị bức ra, mỗi ngày trước khi ngủ nằm trên giường ngẫm lại hôm nay còn bỏ sót chuyện gì, suy nghĩ ngày mai phải làm gì, trước tiên tính toán, chuẩn bị sẵn trong đầu.
Hiện tại cũng vậy, Diệp Khuynh nhắm mắt, bắt đầu nghĩ về cả nhà cậu Đoạn Văn Bân, ừm, cậu thì không phải nghi ngờ, tuyệt đối là người ủng hộ đáng tin, núi dựa vững chắc.
Không hề lui bước bởi phủ Hộ Quốc Tướng quân quyền cao chức trọng, liên quan đến đoạt đích mà Đoạn Văn Bân vẫn còn do dự nên làm hay không, đó tuyệt đối là cậu ruột, loại tình huống này còn muốn xắn tay áo lên xông vào.
Kế tiếp là biểu ca Đoạn Tu Văn, dựa vào đủ loại hành động, xác nhận Đoạn Tu Văn coi nàng như muội muội giống Đoạn Mạn Nương, hơn nữa tiểu Đoạn Trạng Nguyên nổi danh toàn thành, có biểu ca như vậy rất tốt, đương nhiên phải ngàn lần cẩn thận, đừng để biểu ca biến thành tướng công.
Biểu đệ Đoạn Tu Nguyên, trẻ tuổi mà tính như ông cụ non, cũng là người đáng tin cậy, có thể cãi lệnh mẫu thân gọi ca ca về, đúng sai phân rõ ràng, tuyệt đối đáng tin, người như vậy không cần lo hắn đứng sau lưng đâm mình một đao.
Tiểu biểu muội Đoạn Mạn Nương tuyết trắng đáng yêu, nhỏ tuổi rất thích dính mình.
Quan hệ huyết thống có khác, cậu và các biểu ca rất tự nhiên trở nên thân thiết.
Cuối cùng còn lại mợ Phó thị.
Mợ đối xử với nàng lịch sự chu đáo, hơi khách khí, rõ ràng coi nàng như khách nhân mà không phải thân nhân.
Thật ra việc này cũng dễ xử lý.
Thái độ mợ như gần như xa chủ yếu là lo lắng nàng và biểu ca có gì đó, chỉ cần nàng duy trì khoảng cách với biểu ca thì độ thân thiết với mợ sẽ nhanh chóng tăng lên.
Diệp Khuynh quyết định xong biện pháp, rất nhanh bước vào mộng đẹp, một đêm ngủ ngon bất ngờ.
—
Sáng hôm sau còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng rống bên ngoài, Diệp Khuynh phủ thêm áo khoác ngoài, khó hiểu đẩy cửa phòng ra lập tức thấy nghé con khỏe mạnh đang cúi đầu gặm cỏ bị buộc ngay trước cửa! Một thân da lông đen bóng, cao tầm nửa người rất đáng yêu.
Diệp Khuynh: “…!!"
Giọng nói trẻ con vang lên bên cạnh: “Tỷ tỷ, trâu của muội chạy đến viện tỷ nè!"
Diệp Khuynh ngẩng đầu thấy ngoài cửa viện, Đoạn Mạn Nương được bà vú ôm, vẻ mặt vui mừng nhìn nàng.
Diệp Khuynh ho nhẹ một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ừ, bức họa của muội đâu, trâu thật sự chạy ra ngoài sao?"
Bé con Đoạn Mạn Nương trượt từ trong lòng bà vú xuống, vui vẻ chạy tới, mở cuộn tranh trống rỗng trong tay như hiến vật quý, “Trâu của muội ăn sạch cỏ sau đó chạy đến chỗ tỷ đây nè!"
Diệp Khuynh làm vẻ mặt giật mình, lấy cuộn tranh trắng nhìn kỹ, gật đầu: “Ô thật này, trâu chạy mất rồi!"
Đoạn Mạn Nương vui mừng gật đầu liên tục, lại cẩn thận cuộn tranh lại, Diệp Khuynh thấy động tác nàng, trong đầu chợt lóe, bật thốt: “Ca ca muội lợi hại như thế, không bằng hỏi xem làm cách nào thu lại trâu vào tranh đi!"
Đoạn Mạn Nương ngẩn ngơ ngắm cuộn tranh trắng trong tay, lại ngắm ngắm nghé con khỏe mạnh xinh đẹp bên kia, mắt tròn tỏa sáng, “Có thể sao?"
“Đương nhiên có thể!" Diệp Khuynh càng nói càng trôi chảy, “Đến lúc đó muội muốn xem trâu thì thả nó ra, lúc chán rồi lại thu nó về!"
Phỉ Thúy đứng sau lưng Diệp Khuynh dùng sức trừng mắt, Trân Châu ngươi mau tới xem, tiểu thư siêu lừa đảo lại đi chập chờn người khác này!
Rất nhanh Đoạn Mạn Nương bị Phó thị tìm thấy ôm đi, Diệp Khuynh cũng rửa mặt chải đầu, đến bữa ăn, cậu Đoạn Văn Bân đã sớm lên triều, hiện tại Đoạn Tu Văn chỉ nhận chức quan nhàn tản ở Hàn Lâm viện cho nên cùng ăn điểm tâm với bọn họ.
Cháo bạch ngọc thơm lừng, bánh bao thịt trắng tròn mềm mại, bánh rán vàng óng ánh, củ cải chua muối vừa đủ, dưa chuột rau trộn, một bàn đồ ăn đủ loại muôn màu.
Trước mặt mọi người có một đĩa sạch khác, đại nha hoàn đứng bên chia thức ăn, muốn ăn thêm món gì chỉ cần ra hiệu nha hoàn sẽ hỗ trợ gắp đến đĩa trước mặt, trong đĩa Đoạn Mạn Nương có hai bánh bao thịt chấm thêm hai mắt hồng hồng, tiếp theo gắn thêm đuôi nhỏ làm thành hình dáng con thỏ, rất đáng yêu.
Đang uống canh gà, Đoạn Mạn Nương vẫn nhìn chằm chằm bánh bao hình thỏ trước mắt, miệng ngậm cơm nói không rõ ràng: “Ca ca, trâu của muội chạy ra rồi!"
Đoạn Tu Văn cầm đũa gắp một miếng củ cải, nghe vậy cười híp mắt gật đầu: “Tất nhiên, ca ca sẽ không lừa muội."
Đoạn Mạn Nương gật đầu liên tục, lấy cuộn tranh trắng trong lòng ra, đặt lên bàn, vui vẻ kêu lên: “Vậy ca ca thu trâu lại đi!"
Đoạn Tu Nguyên cứng người, hôm qua vì thay bức họa trong tay Đoạn Mạn Nương hắn gần như không ngủ cả đêm, lại thêm lần nữa chẳng bằng giết hắn luôn cho rồi!
Đoạn Tu Văn không nhanh không chậm lấy khăn lau tay, dịu dàng sờ đầu tiểu muội: “Ai nói với Mạn Nương ca ca có thể thu lại trâu?"
Đoạn Mạn Nương không chút do dự quay đầu chỉ về phía Diệp Khuynh đang xem diễn: “Là tỷ tỷ!"
Dưới ánh nhìn quỷ dị của huynh đệ Đoạn gia và Phó thị, Diệp Khuynh chậm rãi ăn xong thìa cháo, cười mỉm ngẩng đầu, “Biểu ca lợi hại như vậy, đã có thể cho trâu chạy ra tất nhiên cũng có thể làm trâu trở về, không phải sao?"
Thật đáng sợ, không hổ là nhân sĩ dũng mãnh đá Thái tử xuống ngựa, ngoại trừ Đoạn Tu Văn hắn lần đầu tiên nhìn thấy người có thể mở to mắt nói dóc đến mức này!
Đoạn Tu Văn xoa cằm đăm chiêu, chẳng lẽ biểu muội không có được tình yêu mà sinh hận?
Thấy ánh mắt Đoạn Mạn Nương tha thiết chờ mong, Đoạn Tu Văn lấy lại tinh thần, sờ đầu Đoạn Mạn Nương, dịu dàng nói: “Tiếc rằng trâu của Mạn Nương không về được —“
Đoạn Mạn Nương bật thốt: “Vì sao?"
Đoạn Tu Văn vẻ mặt tiếc nuối chỉ vào bánh bao thịt Đoạn Mạn Nương cầm trong tay, “Bởi vì trâu kia đã biến thành bánh bao thịt trâu trong tay muội."
Đoạn Mạn Nương ngơ ngác nhìn bánh bao thịt, một lát sau, oa một tiếng khóc lớn.
Diệp Khuynh xem Đoạn Tu Văn ngồi bên luôn mỉm cười, nghĩ thầm, may mắn vị này không phải nữ nhân, năm đó cũng không bị Lương Bình đế thu vào hậu cung, bằng không làm gì còn chỗ cho nàng sống!
Mắt thấy Đoạn Mạn Nương khóc không ngừng, ăn xong điểm tâm, Đoạn Tu Văn nhanh chóng gọi đệ đệ, huynh đệ Đoạn gia cùng ra ngoài, Đoạn Tu Văn đến Hàn Lâm viện điểm danh, Đoạn Tu Nguyên thì đọc sách ở Quốc Tử Giám.
Tác giả :
Mê Lộ Đích Long