Bởi Vì Yêu
Chương 5: Nếu như có thể không cần để ở trong lòng
Mộ Thiên nhà chị….
Xem ra quyền sở hữu đã biểu thị công khai.
Nhìn kỹ cô gái đó chỉ cảm thấy làn da thật trắng, ước chừng là rất ít được gặp ánh nắng mặt trời, trong sáng như tuyết trắng.
Cứ nghĩ rằng như vậy hẳn là đã thanh toán xong hẳn rồi. Nhưng khi ngày hôm sau hắn xuất hiện trước mặt cô, cô vẫn là lắp bắp kinh hãi. Tạ Tiểu San mời cô vào phòng họp, nhíu mắt nói “Lục Kiều, anh Tần muốn tạp chí của chúng ta đăng vài tờ quảng cáo cho công ty bọn họ, lần này cậu sẽ phụ trách nhiệm vụ này."
Cô ngẩng đầu, không mang theo một tia tình cảm cá nhân nào mà nói,“Tớ tưởng những trang web của công ty bọn họ đã đủ nổi tiếng rồi, không cần đến tạp chí chúng ta mà ném lên đó mấy cái quảng cáo chứ. Tớ cảm thấy giống như vẽ vời cho thêm chuyện. Huống chi thương vụ và phong cách về các trang web với tạp chí chúng ta không có quan hệ gì."
Tạ Tiểu San liền dùng ánh mắt trừng cô, với ý tứ nói là “ cậu điên rồi à, quảng cáo đưa đến cửa mà còn không nhận." Khi cô nói đến câu cuối cùng, đã dùng chân ở dưới bàn hội nghị đá chân của cô.
Tần Mộ Thiên ôn tồn cười, giải thích nói, “Cô Lâu đây chắc là hiểu lầm. Chúng tôi hôm nay đến đây là để bàn về hạng mục quảng cáo, đó là một quảng cáo về một trang web mua sắm mới được mở gần đây. Mặt khác còn có một bài quảng cáo là về đồ trang điểm mỹ phẩm của chúng tôi. Loại hình này tuyệt đối phù hợp với phong cách của tạp chí Tân Lão của các vị."
Xem ra hắn hôm nay là có chuẩn bị mà đến, có trốn cũng trốn không xong chỉ có thể binh đến tướng chặn mà nước đến đất ngăn. Cô nhún vai tỏ vẻ không sao cả nói, “Tất cả nếu như đúng theo lời anh Tần nói, tạp chí của chúng tôi tự nhiên sẽ tiếp thôi. Như vậy hãy đưa cho tôi tư liệu kỹ càng về hai phương diện này, cùng với yêu cầu quảng cáo cụ thể của các vị." Cô tự nhiên không có khả năng ngốc đến nỗi đi cự tuyệt khách. Tần Mộ Thiên cũng đáp lại, “Đương nhiên. Chúng tôi sẽ bàn lại rồi nói tỉ mỉ sau."
Một trợ lý bên cạnh hắn đã đưa một phần tài liệu lại đây. Đập vào mắt cô đó là nhãn hiệu của một bộ đồ trang điểm, cô hơi sửng sốt ngẩng đầu lên. Tần Mộ Thiên giống như biết được cô kinh ngạc vì cái gì, ôn hòa giải thích, “Đây là nhãn hiệu sản phẩm mới vừa thu mua. Tin tức cụ sẽ được tuyên bố vào thứ sáu này. Nhưng chúng tôi hi vọng quảng cáo có liên quan có thể nhanh chóng đưa nó lên."
Cô đơn giản coi sơ lược một chút tư liệu, trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy vấn đề, “Quang cảnh quảng cáo tôi nghĩ là bên quý công ty đồng thời nên tiến hành đi. Như vậy ảnh chụp cho quảng cáo mà quý công ty cung cấp cho chúng tôi thì sao hay là chúng tôi tự hành quay rồi chụp?" Tần Mộ Thiên trả lời “Các vị tự tiến hành quay chụp."
Cô lại hỏi tiếp “Phong cách gì? Dự toán thế nào? Về phương diện ngôi sao quảng cáo thì sao? Quý công ty có những yêu cầu gì?" Tần Mộ Thiên lắc lắc đầu “Dự toán cao hơn nữa cũng không có yêu cầu gì."
Lâu Lục Kiều gấp tư liệu lại nhìn hắn nói “Anh Tần, chờ cho chúng tôi bàn bạc một chút rồi sẽ nói lại cho anh, được chứ?" Cô còn chưa nói xong, dưới bàn đã nhận được một cước từ đôi chân kia, tuy rằng không nặng nhưng vẫn khiến cho cô hơi nhíu nhíu đầu mày.
Tần Mộ Thiên lại sảng khoái nói, “Đương nhiên có thể. Chúng tôi liền cáo từ, hi vọng mau chóng có thể cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục." Tạ Tiểu San cười như hoa nở, liên tục gật đầu “Điều kiện tốt như vậy có lẽ chúng tôi không cần bàn bạc lại. Nhận, nhất định sẽ nhận, khẳng định là sẽ nhận quảng cáo này. Nên hãy quyết định như vậy đi."
Lâu Lục Kiều hung hăng trừng mắt nhìn một cái, Tạ Tiểu San lại làm như không thấy, liền cùng Tần Mộ Thiên bắt tay “Chúng ta hãy quyết định như vậy, sẽ mau chóng đem kế hoạch cụ thể đến quý công ty cho anh xem qua." “Được,cảm ơn."
Sau khi Tạ Tiểu San tiễn bước Tần Mộ Thiên, biết rằng Lục Kiều khẳng định sẽ tìm cô nên dứt khoát đi trực tiếp vào văn phòng của cô ấy. Lâu Lục Kiều cũng đi thẳng vào vấn đề “Cậu muốn nhận quảng cáo này, có thể. Nhưng không cần nói tớ phụ trách." Tạ Tiểu San cười cười, liếc mắt nhìn cô một cái “Cậu có khả năng sao? Tớ chính là chỉ định cậu phụ trách."
Lâu Lục Kiểu sửng sốt, lập tức mặt lạnh lại, “Tớ không nhận." Tạ Tiểu San thở dài, nói “Đều qua đi nhiều năm như vậy. Cậu cần gì phải canh cánh ở trong lòng như vậy? Trừ phi cậu còn yêu hắn." Lâu Lục Kiều quay đầu phản bác “Tớ không có."
Tạ Tiểu San nhún vai một chút, bộ dạng như không chấp nhận nói, “Thế là được rồi. Các cậu đã không còn quan hệ gì, vậy cậu làm gì mà cần đem tiền quăng ra ngoài cửa như thế? Cậu xem toàn bộ tạp chí chúng ta có bao nhiêu nhân viện. Năm nay kinh tế toàn cầu đều đình trệ như vậy, chúng ta có rất nhiều quảng cáo có thể là bị giảm bớt. Cậu không lo lắng cho bản thân cũng lo lắng một chút cho các đồng nghiệp bên ngoài chứ? Chẳng lẽ cậu muốn đem cái đó bán đi sao?" Lâu Lục Kiều không nói gì. Tạ Tiểu San lại bồi thêm một câu “Trừ phi trong lòng cậu có quỷ."
Cuối cùng cô vẫn là tiếp nhận. Là vì chứng minh trong lòng cô không có quỷ, hơn nữa còn vì đồng nghiệp trong tạp chí. Hơn nữa trong thời gian nhanh nhất đưa ra được kế hoạch của bản thân cô. Tần Mộ Thiên thật cẩn thận nghe cô nhất nhất giới thiệu kế hoạch. Cuối cùng hắn gật đầu đồng ý, “Ok, không sai. Hãy làm như em nói đi."
Ra khỏi phòng họp đã quá thời gian tan tầm. Tạ Tiểu San cùng Tân Mộ Thiên bắt tay nói “Nếu như mọi việc đều đã thuận lợi, hôm nay người làm chủ tạp chí như tôi đây xin mời anh Tần một bữa cơm, chúc cho hợp tác của chúng ta diễn ra tốt đẹp." Tần Mộ Thiên trả lời “Ok, cảm ơn."
Đến cuối cùng chỉ còn lại cô, Lisa, Tần Mộ Thiên cùng với trợ lý của hắn. Tạ Tiểu San mặt khác có hẹn, cô kỳ thực thập phần không tình nguyện. Tạ Tiểu San ôm hai tay nói, “Lâu Lục Kiều, tớ phát hiện người có vấn đề chính là cậu. Người ta lại không có điểm tỏ vẻ gì, cậu cần gì phải làm lớn chuyện lên như vậy. Hôm nay nếu nói thì cũng chỉ là như tiếp một vị khách thôi, chúng ta cũng có thể mời hắn ăn bữa cơm."
Quả thật là như vậy. Cùng lắm cũng chỉ là thay đổi một vị khách, lập tức buông hai cái quảng cáo xuống, dù sao các cô cũng đã nhiệt tình như vậy, huống chi chuyện ăn cơm xã giao này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi ngồi xuống, Lisa cùng trợ thủ Chu Tuyển của hắn cùng nhau tán gẫu. Có lẽ đều còn trẻ tuổi nên thật dễ dàng hòa hợp, hơn nữa trong khoảng thời gian này có thể liên hệ rất nhiều duyên cớ.
Thời điểm người phục vụ rót rượu, chỉ thấy Tần Mộ Thiên ôn hòa nói “Cảm ơn, tôi không uống rượu. Uống trà là được rồi." Cô hơi kinh ngạc một chút, hắn trước kia có uống rượu tuy rằng không uống nhiều.
Hắn cũng không nói nhiều lắm, nhiều khi chính là ngồi đó nghe Chu Tuyển cùng Lisa nói chuyện phiếm, nếu nghe được điểm thú vị thì hơi cười cười.
Ánh mắt cô giống như bị cái gì đâm một chút vậy. Vẻ mặt khác thường quen thuộc kia giống như bộ dạng năm đó. Hắn đều là như thế nghe cô nói chuyện, ngẫu nhiên chỉ nới “ừ" một tiếng, cũng sẽ hơi mỉm cười như thế.
Trong khi ăn, Chu Tuyển đi nhận điện thoại còn Lisa thì đi hóa trang lại một chút. Trong lô ghế lớn như vậy chỉ còn cô với hắn hai người, khoảng cách không xa cũng không gần. Cơ hồ làm cho người ta có loại cảm giác không chân thực.
Hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới nói, “Em gầy hơn so với trước đây…" Cô nhàn nhạt nói “Phải không?" Hắn tựa hồ như muốn nói cái gì đó nhưng Tiểu Chu đã đẩy cửa mà vào.
Tuy nói là ăn cơm mà cô cơ hồ có cảm giác như không ăn có cái gì vậy nhưng thật ra là uống hai ly rượu. Hắn tựa hồ cũng không có ăn bao nhiêu. Đến cửa, hắn bỗng nhiên xoay người nói, “Mọi người vừa rồi đều uống không ít rượu, không thể lái xe. Tôi đưa mọi người về."
Cô khách khí, khéo léo từ chối nói, “Cảm ơn, không cần. Tôi có thể tự lái xe trở về." Hắn lại lần nữa kiên trì nói “Tôi đưa mọi người về. Hiện tại lúc này rất khó lái xe." Nếu cô phản đối nữa thì ngược lại sẽ khiến cho Lisa cùng Chu Tuyển cảm thấy khác thường.
Sau khi đưa Chu Tuyển về, hắn nhàn nhạt nói, “Lisa, tôi đưa cô về trước." Nếu trên xe hắn thì hắn chính là lớn nhất, Lisa tự nhiên không có ý kiến. Mà cô là có ý kiến nhưng không có cách nào mở miệng.
Xe chạy rất chậm nhưng cuối cùng cũng đưa Lisa về đến nhà. Cô dứt khoát mở miệng “Vì sao?". Hắn qua kính chiếu hậu nhìn cô “cái gì vì sao?"
Cô lạnh lùng nói “Vì sao lại xuất hiện ở trước mặt tôi? Vì sao đem quảng cáo của công ty cho tạp chí chúng tôi?"
Hắn trầm mặc trong chốc lát, mới nhàn nhạt mở miệng, “Không có gì mà vì sao cả. Chỉ là tạp chí của bọn em thích hợp mà thôi." “Có những tạp chí còn thích hợp hơn, chẳng phải chỉ có tạp chí chúng tôi mà thôi đâu."
Một tiếng chuông di động dài đánh gãy đoạn đối thoại của hai người. Chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn màn hình một chút, lập tức bắt máy “Chuyện gì?". Đầu kia tựa hồ như có bộ dáng cũng rất là sốt ruột. Hắn vội nói “Được. Tôi sẽ lập tức tới ngay."
Cất điện thoại, hắn một tay lái chuyển vào một đường xe chạy khác, nói “Xin lỗi, anh có việc gấp." Cô thật may mắn nói, “Cũng không cần phiền anh. Anh có thể cho tôi xuống ở đây là được rồi."
Hắn nói, “Anh sẽ đưa em về nhà." Thần sắc hắn có chút kiên trì. Xem ra cô là lên xe thì dễ mà xuống xe thì khó rồi. Cô dứt khoát không cần nói gì nữa, cũng không quá mức, chỉ là nhìn ra ngắm cảnh sắc bên ngoài mà thôi.
Hắn luôn luôn nhìn chăm chú vào phía trước, nỗ lực không nhìn tới cô. Trong xe thật yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc thư giãn chảy xuôi trong không khí tĩnh lặng này mà thôi. Ở mỗi lần thanh âm trong xe trầm xuống lại khiến hắn hoảng hốt vì có thể nghe được mỗi nhịp hô hấp của cô, mềm nhẹ mà thong thả.
Cô cứ như thế ngồi bên cạnh hắn, giống như trong giấc mơ vậy. Hắn tĩnh mịch, cơ hồ nhận không ra đâu là chân thật đâu là trong mộng. Qua thật lâu sau mới thấp giọng nói “Tiểu Kiều, chúng ta.. chúng ta có thể làm bạn bè hay không?"
Bạn. Hắn cùng với cô như thế nào lại có thể làm bạn chứ.? Hai người từng đã thân mật lâu như vậy, từng đã bị hắn làm cho tổn thương đến như thế? Hắn cùng cô như thế nào lại còn có khả năng trở thành bạn bè chứ? Năm đó nếu như người phản bội tình cảm của họ là cô, như vậy bây giờ cô cũng có thể với hắn hiện tại giống nhau, gặp lại tình nhân cũ mà có thể rộng rãi hỏi hắn “Chúng ta có thể làm bạn hay không?"
Trong lòng cô cười lạnh, luôn luôn không nói, duy trì tư thế mời vừa rồi. Nghĩ đến đây là hắn có thể biết câu trả lời của cô rồi.
Tay hắn dùng sức, trong lòng bàn tay lại có hơi ẩm ướt. Nhưng chính là cô trầm mặc mà cũng chính là không nói gì. Tâm trạng của hắn giống như hòn đá, chậm rãi từng chút một rơi vào đáy giếng sâu.
Xe rút cục dừng lại, động tác trước tiên của cô chính là nhanh chóng mở cửa xe. Nhưng cô không được như ý nguyện, cửa xe đã bị khóa. Cô quay đầu, nói lời cảm ơn, “Cảm ơn anh Tần. Tôi xuống xe trước."
Tay hắn như trước vẫn nắm ở trên tay lái, giống như căn bản chưa từng chuẩn bị rời đi. Trong xe cũng nhất mực trầm mặc, hắn mở miệng, “Anh ngày mai phải đi công tác, có một phần văn kiện của mục quảng cáo ở nhà anh. Nếu em đã đến rồi nên thuận tiện mang đi."
Cô cự tuyệt nói, “Anh có thể để cho quản lý chuyển giao cho tôi." Cô Tuyệt đối không cần lại cùng hắn có thêm một chút tiếp xúc nào. Hắn đột nhiên bật cười, “Làm gì lại phiền toái như vậy. Tạp chí của bọn em không phải là chú trọng tới hiệu suất sao?" Cô trầm mặc.
Hắn tiếp tục nói, “Anh nghĩ.. anh đã hiểu rõ ý em. Về sau anh cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt của em nữa. Nếu trong khoảng thời gian này, anh xuất hiện gây cho em nhiều lời quấy nhiễu thì cho anh xin lỗi. Mong em hãy tha thứ."
Cô vẫn là duy trì tư thế vừa rồi, chính là trầm mặc mà thôi. Hắn sau khi nói xong mở cửa xe ra, cũng không quay đầu lại lập tức rời đi. Cô giống như lấy lại tinh thần, dùng sức đem cửa xe đẩy ra nói “Anh chờ tôi một chút. Tôi đi theo anh lấy văn kiện." Thân ảnh hơi hơi dừng lại một chút, chỉ truyền đến một thanh âm trầm thấp “Được."
Đập vào mắt cô là một phòng khách rất lớn, dụng cụ bài trí cực kỳ ngắn gọn, lại càng có vẻ là một người có phẩm vị rộng mở. Cả một bức tường thủy tinh nhìn xuyên qua, lúc này đã được kéo che khuất bằng một mành sa trong suốt. Nhưng nhìn xuyên qua lớp mành, vẫn như trước có thể nhìn thấy rõ ràng nửa thành phố phồn hoa này.
Ánh mắt của cô dừng ở trên một vật có đường cong trên bàn trà, đó là một cái lược màu đen bên cạnh lọ hoa nhỏ, trong lọ chỉ cắm một đóa bách hợp màu trắng, dường như được người cắm cân nhắc rất kỹ nhưng là là một loại cảm nhận nghệ thuật. Hiển nhiên người cắm hoa nhất định là có chuyên môn rồi.
Mà ở bệnh cạnh lọ hoa nhỏ là hai hộp giấy ăn, rất tinh xảo mà cũng rất khác biệt. Mà chiếc điện thoại trên sofa cùng với cái hộp là cùng một bộ, màu sắc trên đó giống nhau, thủ công cũng cẩn thận vạn phần. Có thể nhìn ra được nữ chủ nhân bố trí gian phòng này nhất định là một người khéo tay, có tâm hồn lãng mạn ấm áp.
Có một giọng nói mềm mại đột nhiên từ chỗ sâu nhất trong hành lang truyền đến, “Mộ Thiên, đã về rồi sao?" Giọng nói ôn nhu khả ái kia cơ hồ có thể tưởng tượng được người nói ra giọng nói này, khẳng định là một phụ nữ rất đẹp. Trong hồng lâu mộng cũng nghe được giọng nói này nhưng không thấy người, nghĩ như vậy nhất định cũng sẽ giống cảnh này đây.
Tâm của cô đột nhiên hơi hơi kéo, nổi lên một nỗi đau nhỏ. Tần Mộ Thiên đã đi đến, lúc này chỉ thấy ở chỗ hành lang xuất hiện một chiếc xe lăn, mà trên xe lăn là một người phụ nữ quả thật như cô tưởng tượng, thanh tú uyển chuyển, trên đầu một mái tóc đen dài ôn nhu thả ở phía sau.
Trong nháy mắt khi cô gái kia nhìn đến Lâu Lục Kiều cũng cảm thấy nao nao, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, ngầng đầu nhìn Tần Mộ Thiên nói “Mộ Thiên, dẫn theo bạn về nhà tại sao không mời cô ấy ngồi xuống vậy?" Tay cô vô thức dùng sức cầm bao da, người đó khẩu khí vô cùng thân thiết như thế, hiển nhiên quan hệ cùng với hắn không phải đơn giản.
Tần Mộ Thiên không có trả lời, cúi đầu nhìn cô gái đó, lời nói kèm theo sự trách móc, “Không phải là dã nói chị không cần tùy tiện lộn xộn sao, vừa mới xảy ra chuyện gì quan trọng vậy?" Cô ấy cười yếu ớt lắc lắc đầu, “Không có việc gì. Là cô Âu quá khẩn trương nên mới gọi điện thoại cho em. Chị thật sự không có chuyện gì nên đã nói cô ấy về trước."
Dứt lời mới quay đầu lại nhìn Lâu Lục Kiều, cười cười cúi đầu thăm hỏi “Xin chào, mời ngồi. Chị đi pha trà." Lâu Lục Kiều lấy lại tinh thần, mỉm cười nói “Không cần khách khí. Tôi chỉ là đến đây cùng anh Tần lấy một phần văn kiện mà thôi. Tôi sẽ lập tức đi ngay."
Cô ở đây đã thấy rõ được, hắn vì sao lại muốn dẫn cô đến trong nhà hắn. Thì ra tất cả chỉ là mình cô nghĩ nhiều mà thôi… biết rõ như vậy thì bản thân hẳn như là trút được gánh nặng, vừa ý để nơi sâu nhất lại bị đau..
Cô không có ham mê xem người khác thân thiết, trong phim trên tivi những ảnh chụp không không ít nên chỉ muốn nhanh chóng rời đi mà thôi. Cô đem ánh mắt chuyển qua chỗ Tần Mộ Thiên nói “Anh Tần, văn kiện." Tần Mộ Thiên liền nói “Em chờ anh một chút." Xoay người rời đi.
Người phụ nữ trên chiếc xe lăn chậm rãi lại gần đây, mang theo khách khí cũng tựa hồ như mang theo vài phần đánh giá “Mời ngồi, mời ngồi. Mộ Thiên nhà chị rất ít khi mang bạn về nhà." Dứt lời, lại chậm rãi đi đến phía phòng bếp, rót một chén nước, đưa tới trước mặt Lâu Lục Kiều, nhiệt tình nói “Đến đây, em ngồi xuống uống ly nước."
Mộ Thiên nhà chị…Xem ra quyền sở hữu đã biểu thị công khai. Nhìn kỹ cô gái đó chỉ cảm thấy làn da thật trắng, ước chừng là rất ít được gặp ánh nắng mặt trời, trong sáng như tuyết trắng.
Lâu Lục Kiều cười cự tuyệt nói, “Thật sự không cần, cảm ơn." Cô gái kia vẫn nhiệt tình mỉm cười, tựa hồ đã đánh giá xong cô nhưng vẫn luôn luôn thủ như vậy không có buông. Lâu Lục Kiều chỉ đành phải nhận lấy, lại nói một tiếng cảm ơn.
Sau khi nhìn vài lần, cô gái kia đột nhiên nói “Chúng ta trước kia đã từng gặp qua nhau sao? Chị như thế nào vẫn cảm thấy em nhìn rất quen mặt nha?" Lâu Lục Kiều xác định bản thân tuyệt đối là không có gặp qua cô ấy, vừa muốn lắc đầu nói chuyện thì đã thấy Tần Mộ Thiên từ bên trong đi ra, trên tay cầm một túi văn kiện.
Cô chậm rãi đứng lên, tiếp nhận văn kiện trong tay hắn nói, “Cảm ơn." Ngón tay hắn thon dài, mang theo hơi lửa nóng. Đụng chạm đến ngón tay cô nhưng lại khiến cho đầu ngón tay kia hơi hơi giật giật.
Cho đến khi cô ngồi trên xe taxi vẫn còn như trước có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn thông qua đầu ngón tay nhợt nhạt kia. Cô cúi đầu nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh của bản thân, hốc mắt im hơi lặng tiếng dâng lên một sự chua xót.
Xem ra quyền sở hữu đã biểu thị công khai.
Nhìn kỹ cô gái đó chỉ cảm thấy làn da thật trắng, ước chừng là rất ít được gặp ánh nắng mặt trời, trong sáng như tuyết trắng.
Cứ nghĩ rằng như vậy hẳn là đã thanh toán xong hẳn rồi. Nhưng khi ngày hôm sau hắn xuất hiện trước mặt cô, cô vẫn là lắp bắp kinh hãi. Tạ Tiểu San mời cô vào phòng họp, nhíu mắt nói “Lục Kiều, anh Tần muốn tạp chí của chúng ta đăng vài tờ quảng cáo cho công ty bọn họ, lần này cậu sẽ phụ trách nhiệm vụ này."
Cô ngẩng đầu, không mang theo một tia tình cảm cá nhân nào mà nói,“Tớ tưởng những trang web của công ty bọn họ đã đủ nổi tiếng rồi, không cần đến tạp chí chúng ta mà ném lên đó mấy cái quảng cáo chứ. Tớ cảm thấy giống như vẽ vời cho thêm chuyện. Huống chi thương vụ và phong cách về các trang web với tạp chí chúng ta không có quan hệ gì."
Tạ Tiểu San liền dùng ánh mắt trừng cô, với ý tứ nói là “ cậu điên rồi à, quảng cáo đưa đến cửa mà còn không nhận." Khi cô nói đến câu cuối cùng, đã dùng chân ở dưới bàn hội nghị đá chân của cô.
Tần Mộ Thiên ôn tồn cười, giải thích nói, “Cô Lâu đây chắc là hiểu lầm. Chúng tôi hôm nay đến đây là để bàn về hạng mục quảng cáo, đó là một quảng cáo về một trang web mua sắm mới được mở gần đây. Mặt khác còn có một bài quảng cáo là về đồ trang điểm mỹ phẩm của chúng tôi. Loại hình này tuyệt đối phù hợp với phong cách của tạp chí Tân Lão của các vị."
Xem ra hắn hôm nay là có chuẩn bị mà đến, có trốn cũng trốn không xong chỉ có thể binh đến tướng chặn mà nước đến đất ngăn. Cô nhún vai tỏ vẻ không sao cả nói, “Tất cả nếu như đúng theo lời anh Tần nói, tạp chí của chúng tôi tự nhiên sẽ tiếp thôi. Như vậy hãy đưa cho tôi tư liệu kỹ càng về hai phương diện này, cùng với yêu cầu quảng cáo cụ thể của các vị." Cô tự nhiên không có khả năng ngốc đến nỗi đi cự tuyệt khách. Tần Mộ Thiên cũng đáp lại, “Đương nhiên. Chúng tôi sẽ bàn lại rồi nói tỉ mỉ sau."
Một trợ lý bên cạnh hắn đã đưa một phần tài liệu lại đây. Đập vào mắt cô đó là nhãn hiệu của một bộ đồ trang điểm, cô hơi sửng sốt ngẩng đầu lên. Tần Mộ Thiên giống như biết được cô kinh ngạc vì cái gì, ôn hòa giải thích, “Đây là nhãn hiệu sản phẩm mới vừa thu mua. Tin tức cụ sẽ được tuyên bố vào thứ sáu này. Nhưng chúng tôi hi vọng quảng cáo có liên quan có thể nhanh chóng đưa nó lên."
Cô đơn giản coi sơ lược một chút tư liệu, trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy vấn đề, “Quang cảnh quảng cáo tôi nghĩ là bên quý công ty đồng thời nên tiến hành đi. Như vậy ảnh chụp cho quảng cáo mà quý công ty cung cấp cho chúng tôi thì sao hay là chúng tôi tự hành quay rồi chụp?" Tần Mộ Thiên trả lời “Các vị tự tiến hành quay chụp."
Cô lại hỏi tiếp “Phong cách gì? Dự toán thế nào? Về phương diện ngôi sao quảng cáo thì sao? Quý công ty có những yêu cầu gì?" Tần Mộ Thiên lắc lắc đầu “Dự toán cao hơn nữa cũng không có yêu cầu gì."
Lâu Lục Kiều gấp tư liệu lại nhìn hắn nói “Anh Tần, chờ cho chúng tôi bàn bạc một chút rồi sẽ nói lại cho anh, được chứ?" Cô còn chưa nói xong, dưới bàn đã nhận được một cước từ đôi chân kia, tuy rằng không nặng nhưng vẫn khiến cho cô hơi nhíu nhíu đầu mày.
Tần Mộ Thiên lại sảng khoái nói, “Đương nhiên có thể. Chúng tôi liền cáo từ, hi vọng mau chóng có thể cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục." Tạ Tiểu San cười như hoa nở, liên tục gật đầu “Điều kiện tốt như vậy có lẽ chúng tôi không cần bàn bạc lại. Nhận, nhất định sẽ nhận, khẳng định là sẽ nhận quảng cáo này. Nên hãy quyết định như vậy đi."
Lâu Lục Kiều hung hăng trừng mắt nhìn một cái, Tạ Tiểu San lại làm như không thấy, liền cùng Tần Mộ Thiên bắt tay “Chúng ta hãy quyết định như vậy, sẽ mau chóng đem kế hoạch cụ thể đến quý công ty cho anh xem qua." “Được,cảm ơn."
Sau khi Tạ Tiểu San tiễn bước Tần Mộ Thiên, biết rằng Lục Kiều khẳng định sẽ tìm cô nên dứt khoát đi trực tiếp vào văn phòng của cô ấy. Lâu Lục Kiều cũng đi thẳng vào vấn đề “Cậu muốn nhận quảng cáo này, có thể. Nhưng không cần nói tớ phụ trách." Tạ Tiểu San cười cười, liếc mắt nhìn cô một cái “Cậu có khả năng sao? Tớ chính là chỉ định cậu phụ trách."
Lâu Lục Kiểu sửng sốt, lập tức mặt lạnh lại, “Tớ không nhận." Tạ Tiểu San thở dài, nói “Đều qua đi nhiều năm như vậy. Cậu cần gì phải canh cánh ở trong lòng như vậy? Trừ phi cậu còn yêu hắn." Lâu Lục Kiều quay đầu phản bác “Tớ không có."
Tạ Tiểu San nhún vai một chút, bộ dạng như không chấp nhận nói, “Thế là được rồi. Các cậu đã không còn quan hệ gì, vậy cậu làm gì mà cần đem tiền quăng ra ngoài cửa như thế? Cậu xem toàn bộ tạp chí chúng ta có bao nhiêu nhân viện. Năm nay kinh tế toàn cầu đều đình trệ như vậy, chúng ta có rất nhiều quảng cáo có thể là bị giảm bớt. Cậu không lo lắng cho bản thân cũng lo lắng một chút cho các đồng nghiệp bên ngoài chứ? Chẳng lẽ cậu muốn đem cái đó bán đi sao?" Lâu Lục Kiều không nói gì. Tạ Tiểu San lại bồi thêm một câu “Trừ phi trong lòng cậu có quỷ."
Cuối cùng cô vẫn là tiếp nhận. Là vì chứng minh trong lòng cô không có quỷ, hơn nữa còn vì đồng nghiệp trong tạp chí. Hơn nữa trong thời gian nhanh nhất đưa ra được kế hoạch của bản thân cô. Tần Mộ Thiên thật cẩn thận nghe cô nhất nhất giới thiệu kế hoạch. Cuối cùng hắn gật đầu đồng ý, “Ok, không sai. Hãy làm như em nói đi."
Ra khỏi phòng họp đã quá thời gian tan tầm. Tạ Tiểu San cùng Tân Mộ Thiên bắt tay nói “Nếu như mọi việc đều đã thuận lợi, hôm nay người làm chủ tạp chí như tôi đây xin mời anh Tần một bữa cơm, chúc cho hợp tác của chúng ta diễn ra tốt đẹp." Tần Mộ Thiên trả lời “Ok, cảm ơn."
Đến cuối cùng chỉ còn lại cô, Lisa, Tần Mộ Thiên cùng với trợ lý của hắn. Tạ Tiểu San mặt khác có hẹn, cô kỳ thực thập phần không tình nguyện. Tạ Tiểu San ôm hai tay nói, “Lâu Lục Kiều, tớ phát hiện người có vấn đề chính là cậu. Người ta lại không có điểm tỏ vẻ gì, cậu cần gì phải làm lớn chuyện lên như vậy. Hôm nay nếu nói thì cũng chỉ là như tiếp một vị khách thôi, chúng ta cũng có thể mời hắn ăn bữa cơm."
Quả thật là như vậy. Cùng lắm cũng chỉ là thay đổi một vị khách, lập tức buông hai cái quảng cáo xuống, dù sao các cô cũng đã nhiệt tình như vậy, huống chi chuyện ăn cơm xã giao này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi ngồi xuống, Lisa cùng trợ thủ Chu Tuyển của hắn cùng nhau tán gẫu. Có lẽ đều còn trẻ tuổi nên thật dễ dàng hòa hợp, hơn nữa trong khoảng thời gian này có thể liên hệ rất nhiều duyên cớ.
Thời điểm người phục vụ rót rượu, chỉ thấy Tần Mộ Thiên ôn hòa nói “Cảm ơn, tôi không uống rượu. Uống trà là được rồi." Cô hơi kinh ngạc một chút, hắn trước kia có uống rượu tuy rằng không uống nhiều.
Hắn cũng không nói nhiều lắm, nhiều khi chính là ngồi đó nghe Chu Tuyển cùng Lisa nói chuyện phiếm, nếu nghe được điểm thú vị thì hơi cười cười.
Ánh mắt cô giống như bị cái gì đâm một chút vậy. Vẻ mặt khác thường quen thuộc kia giống như bộ dạng năm đó. Hắn đều là như thế nghe cô nói chuyện, ngẫu nhiên chỉ nới “ừ" một tiếng, cũng sẽ hơi mỉm cười như thế.
Trong khi ăn, Chu Tuyển đi nhận điện thoại còn Lisa thì đi hóa trang lại một chút. Trong lô ghế lớn như vậy chỉ còn cô với hắn hai người, khoảng cách không xa cũng không gần. Cơ hồ làm cho người ta có loại cảm giác không chân thực.
Hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới nói, “Em gầy hơn so với trước đây…" Cô nhàn nhạt nói “Phải không?" Hắn tựa hồ như muốn nói cái gì đó nhưng Tiểu Chu đã đẩy cửa mà vào.
Tuy nói là ăn cơm mà cô cơ hồ có cảm giác như không ăn có cái gì vậy nhưng thật ra là uống hai ly rượu. Hắn tựa hồ cũng không có ăn bao nhiêu. Đến cửa, hắn bỗng nhiên xoay người nói, “Mọi người vừa rồi đều uống không ít rượu, không thể lái xe. Tôi đưa mọi người về."
Cô khách khí, khéo léo từ chối nói, “Cảm ơn, không cần. Tôi có thể tự lái xe trở về." Hắn lại lần nữa kiên trì nói “Tôi đưa mọi người về. Hiện tại lúc này rất khó lái xe." Nếu cô phản đối nữa thì ngược lại sẽ khiến cho Lisa cùng Chu Tuyển cảm thấy khác thường.
Sau khi đưa Chu Tuyển về, hắn nhàn nhạt nói, “Lisa, tôi đưa cô về trước." Nếu trên xe hắn thì hắn chính là lớn nhất, Lisa tự nhiên không có ý kiến. Mà cô là có ý kiến nhưng không có cách nào mở miệng.
Xe chạy rất chậm nhưng cuối cùng cũng đưa Lisa về đến nhà. Cô dứt khoát mở miệng “Vì sao?". Hắn qua kính chiếu hậu nhìn cô “cái gì vì sao?"
Cô lạnh lùng nói “Vì sao lại xuất hiện ở trước mặt tôi? Vì sao đem quảng cáo của công ty cho tạp chí chúng tôi?"
Hắn trầm mặc trong chốc lát, mới nhàn nhạt mở miệng, “Không có gì mà vì sao cả. Chỉ là tạp chí của bọn em thích hợp mà thôi." “Có những tạp chí còn thích hợp hơn, chẳng phải chỉ có tạp chí chúng tôi mà thôi đâu."
Một tiếng chuông di động dài đánh gãy đoạn đối thoại của hai người. Chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn màn hình một chút, lập tức bắt máy “Chuyện gì?". Đầu kia tựa hồ như có bộ dáng cũng rất là sốt ruột. Hắn vội nói “Được. Tôi sẽ lập tức tới ngay."
Cất điện thoại, hắn một tay lái chuyển vào một đường xe chạy khác, nói “Xin lỗi, anh có việc gấp." Cô thật may mắn nói, “Cũng không cần phiền anh. Anh có thể cho tôi xuống ở đây là được rồi."
Hắn nói, “Anh sẽ đưa em về nhà." Thần sắc hắn có chút kiên trì. Xem ra cô là lên xe thì dễ mà xuống xe thì khó rồi. Cô dứt khoát không cần nói gì nữa, cũng không quá mức, chỉ là nhìn ra ngắm cảnh sắc bên ngoài mà thôi.
Hắn luôn luôn nhìn chăm chú vào phía trước, nỗ lực không nhìn tới cô. Trong xe thật yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc thư giãn chảy xuôi trong không khí tĩnh lặng này mà thôi. Ở mỗi lần thanh âm trong xe trầm xuống lại khiến hắn hoảng hốt vì có thể nghe được mỗi nhịp hô hấp của cô, mềm nhẹ mà thong thả.
Cô cứ như thế ngồi bên cạnh hắn, giống như trong giấc mơ vậy. Hắn tĩnh mịch, cơ hồ nhận không ra đâu là chân thật đâu là trong mộng. Qua thật lâu sau mới thấp giọng nói “Tiểu Kiều, chúng ta.. chúng ta có thể làm bạn bè hay không?"
Bạn. Hắn cùng với cô như thế nào lại có thể làm bạn chứ.? Hai người từng đã thân mật lâu như vậy, từng đã bị hắn làm cho tổn thương đến như thế? Hắn cùng cô như thế nào lại còn có khả năng trở thành bạn bè chứ? Năm đó nếu như người phản bội tình cảm của họ là cô, như vậy bây giờ cô cũng có thể với hắn hiện tại giống nhau, gặp lại tình nhân cũ mà có thể rộng rãi hỏi hắn “Chúng ta có thể làm bạn hay không?"
Trong lòng cô cười lạnh, luôn luôn không nói, duy trì tư thế mời vừa rồi. Nghĩ đến đây là hắn có thể biết câu trả lời của cô rồi.
Tay hắn dùng sức, trong lòng bàn tay lại có hơi ẩm ướt. Nhưng chính là cô trầm mặc mà cũng chính là không nói gì. Tâm trạng của hắn giống như hòn đá, chậm rãi từng chút một rơi vào đáy giếng sâu.
Xe rút cục dừng lại, động tác trước tiên của cô chính là nhanh chóng mở cửa xe. Nhưng cô không được như ý nguyện, cửa xe đã bị khóa. Cô quay đầu, nói lời cảm ơn, “Cảm ơn anh Tần. Tôi xuống xe trước."
Tay hắn như trước vẫn nắm ở trên tay lái, giống như căn bản chưa từng chuẩn bị rời đi. Trong xe cũng nhất mực trầm mặc, hắn mở miệng, “Anh ngày mai phải đi công tác, có một phần văn kiện của mục quảng cáo ở nhà anh. Nếu em đã đến rồi nên thuận tiện mang đi."
Cô cự tuyệt nói, “Anh có thể để cho quản lý chuyển giao cho tôi." Cô Tuyệt đối không cần lại cùng hắn có thêm một chút tiếp xúc nào. Hắn đột nhiên bật cười, “Làm gì lại phiền toái như vậy. Tạp chí của bọn em không phải là chú trọng tới hiệu suất sao?" Cô trầm mặc.
Hắn tiếp tục nói, “Anh nghĩ.. anh đã hiểu rõ ý em. Về sau anh cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt của em nữa. Nếu trong khoảng thời gian này, anh xuất hiện gây cho em nhiều lời quấy nhiễu thì cho anh xin lỗi. Mong em hãy tha thứ."
Cô vẫn là duy trì tư thế vừa rồi, chính là trầm mặc mà thôi. Hắn sau khi nói xong mở cửa xe ra, cũng không quay đầu lại lập tức rời đi. Cô giống như lấy lại tinh thần, dùng sức đem cửa xe đẩy ra nói “Anh chờ tôi một chút. Tôi đi theo anh lấy văn kiện." Thân ảnh hơi hơi dừng lại một chút, chỉ truyền đến một thanh âm trầm thấp “Được."
Đập vào mắt cô là một phòng khách rất lớn, dụng cụ bài trí cực kỳ ngắn gọn, lại càng có vẻ là một người có phẩm vị rộng mở. Cả một bức tường thủy tinh nhìn xuyên qua, lúc này đã được kéo che khuất bằng một mành sa trong suốt. Nhưng nhìn xuyên qua lớp mành, vẫn như trước có thể nhìn thấy rõ ràng nửa thành phố phồn hoa này.
Ánh mắt của cô dừng ở trên một vật có đường cong trên bàn trà, đó là một cái lược màu đen bên cạnh lọ hoa nhỏ, trong lọ chỉ cắm một đóa bách hợp màu trắng, dường như được người cắm cân nhắc rất kỹ nhưng là là một loại cảm nhận nghệ thuật. Hiển nhiên người cắm hoa nhất định là có chuyên môn rồi.
Mà ở bệnh cạnh lọ hoa nhỏ là hai hộp giấy ăn, rất tinh xảo mà cũng rất khác biệt. Mà chiếc điện thoại trên sofa cùng với cái hộp là cùng một bộ, màu sắc trên đó giống nhau, thủ công cũng cẩn thận vạn phần. Có thể nhìn ra được nữ chủ nhân bố trí gian phòng này nhất định là một người khéo tay, có tâm hồn lãng mạn ấm áp.
Có một giọng nói mềm mại đột nhiên từ chỗ sâu nhất trong hành lang truyền đến, “Mộ Thiên, đã về rồi sao?" Giọng nói ôn nhu khả ái kia cơ hồ có thể tưởng tượng được người nói ra giọng nói này, khẳng định là một phụ nữ rất đẹp. Trong hồng lâu mộng cũng nghe được giọng nói này nhưng không thấy người, nghĩ như vậy nhất định cũng sẽ giống cảnh này đây.
Tâm của cô đột nhiên hơi hơi kéo, nổi lên một nỗi đau nhỏ. Tần Mộ Thiên đã đi đến, lúc này chỉ thấy ở chỗ hành lang xuất hiện một chiếc xe lăn, mà trên xe lăn là một người phụ nữ quả thật như cô tưởng tượng, thanh tú uyển chuyển, trên đầu một mái tóc đen dài ôn nhu thả ở phía sau.
Trong nháy mắt khi cô gái kia nhìn đến Lâu Lục Kiều cũng cảm thấy nao nao, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, ngầng đầu nhìn Tần Mộ Thiên nói “Mộ Thiên, dẫn theo bạn về nhà tại sao không mời cô ấy ngồi xuống vậy?" Tay cô vô thức dùng sức cầm bao da, người đó khẩu khí vô cùng thân thiết như thế, hiển nhiên quan hệ cùng với hắn không phải đơn giản.
Tần Mộ Thiên không có trả lời, cúi đầu nhìn cô gái đó, lời nói kèm theo sự trách móc, “Không phải là dã nói chị không cần tùy tiện lộn xộn sao, vừa mới xảy ra chuyện gì quan trọng vậy?" Cô ấy cười yếu ớt lắc lắc đầu, “Không có việc gì. Là cô Âu quá khẩn trương nên mới gọi điện thoại cho em. Chị thật sự không có chuyện gì nên đã nói cô ấy về trước."
Dứt lời mới quay đầu lại nhìn Lâu Lục Kiều, cười cười cúi đầu thăm hỏi “Xin chào, mời ngồi. Chị đi pha trà." Lâu Lục Kiều lấy lại tinh thần, mỉm cười nói “Không cần khách khí. Tôi chỉ là đến đây cùng anh Tần lấy một phần văn kiện mà thôi. Tôi sẽ lập tức đi ngay."
Cô ở đây đã thấy rõ được, hắn vì sao lại muốn dẫn cô đến trong nhà hắn. Thì ra tất cả chỉ là mình cô nghĩ nhiều mà thôi… biết rõ như vậy thì bản thân hẳn như là trút được gánh nặng, vừa ý để nơi sâu nhất lại bị đau..
Cô không có ham mê xem người khác thân thiết, trong phim trên tivi những ảnh chụp không không ít nên chỉ muốn nhanh chóng rời đi mà thôi. Cô đem ánh mắt chuyển qua chỗ Tần Mộ Thiên nói “Anh Tần, văn kiện." Tần Mộ Thiên liền nói “Em chờ anh một chút." Xoay người rời đi.
Người phụ nữ trên chiếc xe lăn chậm rãi lại gần đây, mang theo khách khí cũng tựa hồ như mang theo vài phần đánh giá “Mời ngồi, mời ngồi. Mộ Thiên nhà chị rất ít khi mang bạn về nhà." Dứt lời, lại chậm rãi đi đến phía phòng bếp, rót một chén nước, đưa tới trước mặt Lâu Lục Kiều, nhiệt tình nói “Đến đây, em ngồi xuống uống ly nước."
Mộ Thiên nhà chị…Xem ra quyền sở hữu đã biểu thị công khai. Nhìn kỹ cô gái đó chỉ cảm thấy làn da thật trắng, ước chừng là rất ít được gặp ánh nắng mặt trời, trong sáng như tuyết trắng.
Lâu Lục Kiều cười cự tuyệt nói, “Thật sự không cần, cảm ơn." Cô gái kia vẫn nhiệt tình mỉm cười, tựa hồ đã đánh giá xong cô nhưng vẫn luôn luôn thủ như vậy không có buông. Lâu Lục Kiều chỉ đành phải nhận lấy, lại nói một tiếng cảm ơn.
Sau khi nhìn vài lần, cô gái kia đột nhiên nói “Chúng ta trước kia đã từng gặp qua nhau sao? Chị như thế nào vẫn cảm thấy em nhìn rất quen mặt nha?" Lâu Lục Kiều xác định bản thân tuyệt đối là không có gặp qua cô ấy, vừa muốn lắc đầu nói chuyện thì đã thấy Tần Mộ Thiên từ bên trong đi ra, trên tay cầm một túi văn kiện.
Cô chậm rãi đứng lên, tiếp nhận văn kiện trong tay hắn nói, “Cảm ơn." Ngón tay hắn thon dài, mang theo hơi lửa nóng. Đụng chạm đến ngón tay cô nhưng lại khiến cho đầu ngón tay kia hơi hơi giật giật.
Cho đến khi cô ngồi trên xe taxi vẫn còn như trước có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn thông qua đầu ngón tay nhợt nhạt kia. Cô cúi đầu nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh của bản thân, hốc mắt im hơi lặng tiếng dâng lên một sự chua xót.
Tác giả :
Mai Tử Hoàng Thì Vũ