Bởi Vì Ta Yêu Ngươi
Chương 23: Tái vi ngã sinh nhất cá
(Sinh cho ta một đứa nữa đi)
“Đại thúc. Ta cuối cùng đã tìm được ngươi!"
Đã từng nghĩ rằng sau lần ly khai kia sẽ không bao giờ gặp lại. Đã từng nghĩ rằng lần biệt ly kia là điểm kết thúc của duyên phận chúng ta. Đã từng nghĩ rằng??????
Nhưng hiện tại ngươi đứng ở ta trước mặt, ngươi ôm ta vào lòng.
Thời khắc này tất cả âm thanh đều dừng lại, ta không động, y cũng không động.
Thực muốn giờ khắc ấm áp này là mãi mãi. Nhưng trong lòng ta còn có Bảo Bối của ta.
Đẩy đẩy đem cái người đang ôm chặt ta ra: “Ngươi. Buông ra."
Nghe thấy lời nói của ta, thân thể y cứng ngắc, một lúc lâu sau mới thả lỏng trói buộc nhưng vẫn không buông tay.
“Đại thúc " người nọ cong môi, lộ ra đôi mắt to ngập nước như Bảo Bối. Nói xong miệng lại đi đến cổ ta, chậm rãi cọ xát. Ta nghiêng cổ, lần thứ hai đẩy y ra.
Người nọ thấy ta lại đẩy y ra, liền rất ủy khuất nhìn về phía ta: “Đại thúc ngươi không cần ta nữa sao?"
Vì sao sau khi trải qua tất cả mọi chuyện như vậy ngươi còn có thể hùng hồn nói lời đó với ta? Là cho rằng ta nhẹ dạ sao? Nếu đã lựa chọn buông tay ta, vậy thì ngươi nên đi tới cùng. Ngươi muốn làm một đế vương anh minh, muốn vạn dân kính ngưỡng, ta đây để cho ngươi tự do, cho ngươi thực hiện giấc mộng của ngươi. Nhưng bây giờ ngươi đang làm gì vậy? Vì sao phải tìm ta, vì sao lại nói chuyện với ta như vậy? Ngươi hối hận rồi sao? Nhưng ngươi làm tổn thương ta nặng nề như vậy lại muốn ta ở lại cùng ngươi? Vì sao? Vì sao đến bây giờ ta không thể từ bỏ ngươi? Ta nên biến mất, ta không nên đáp ứng Lý Nghị đến nơi này. Ta vì sao muốn tới? Lẽ nào ta đối với ngươi còn có hi vọng gì?
Tư tưởng trong lúc bách chuyển thiên
“Đại thúc " Âm thanh người nọ có chút run rẩy.
“Cha? Bảo Bối hôn nhẹ!" Trong lúc hai bên im lặng, âm thanh mơ màng của Bảo Bối, từ trong lòng ta truyền đến.
“Ân, Bảo Bối tỉnh?" Ta tràn ngập ôn nhu ôn nhẹ gương mặt hồng hào của Bảo Bối.
“Ân, cha." Bảo Bối cũng nhân tiện hôn trên mặt ta một cái, nhìn về phía người nọ ôm tay ta, nói: “Buông tay thối của ngươi ra. Cha là của ta." Lại quay hướng ta: “Cha, làm sao lại để cho ngươi khác ôm chứ? Cha nói chỉ ôm ta thôi." Bảo bối ủy khuất nhìn ta.
Ta nhìn bên này, lại nhìn bên kia, đều ủy khuất như nhau cong môi lên, cùng tức giận trừng mắt đối phương. Thực sự là hai cha con a! Biểu tình bọn họ khiến ta không khỏi phát ra một tiếng cười ‘phì’.
Hai người thấy ta đột nhiên cười, đều nghi hoặc nhìn ta. Con mắt một lớn một nhỏ giông hệt nhau khiến ta lại nở nụ cười “ha ha". Khi mới gặp buồn phiền khó hiểu, tại lúc nhìn chăm chú này vô thanh vô tức biến mất.
Phụ tử thiên tính, hơn nữa ta lại không từ bỏ được. Vậy để thuận theo tự nhiên đi!
“Bảo Bối không thể mắng người a." Ta cố ý nâng mặt nói với Bảo Bối. Dạy hài tử phải bắt đầu từ khi còn nhỏ, tuy rằng không học tập trong cung lục đục với nhau, nhưng ít ra phải hiểu chuyện đúng sai.
“Cha, xin lỗi. Bảo Bối không bao giờ như vậy nữa." Bảo Bối thấy ta tức giận liền lấy lòng dùng đầu cọ cọ vào cổ ta, thực giống con mèo nhỏ đang làm nũng.
“Hảo. Cha tin ngươi."
“Ân" Bảo Bối vui vẻ hôn một cái vào mặt ta.
“Được rồi. Bảo Bối, mệt rồi phải không? Chúng ta ngủ đi. Ngày mai còn lên khóa sớm! Biết không?"
“Hảo. Cha cùng nhau ngủ." Bảo bối liếc liếc người nọ.
Ta không để ý đến thân thể cứng ngắc và ánh mắt thụ thương của người nọ khi nghe ta và Bảo Bối nói chuyện, tự nhiên rời khỏi người y đi đến gian phòng Lý Nghị chuẩn bị cho ta nghỉ ngơi.
Ngươi đã tới, vậy ngươi phải có hành động để ta hồi tâm chuyển ý. Ta ngược lại thực muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu thành tâm.
Một đêm vô mộng, một buổi tốt ngủ ngon nhất trong năm năm.
Đẩy cửa ra, ta không khỏi kinh ngạc, ngoài cửa, một người đứng, hai mắt đen kịt, tinh thần chán chường. Thấy ta đi ra liền túm lấy ống tay áo của ta: “Đại thúc"
Ta không nhìn y, sau khi rửa mặt xong Lý Nghị muốn đi tìm gặp hắn chào từ biệt.
Người nọ bất mãn ta không nhìn y, bước nhanh đi tới chặn đường ta: “Đại thúc. Cùng ta trở về có được không? Ta phong ngươi làm hoàng hậu?"
Hoàng hậu? Ngươi thật đúng là hào phóng a? Nhưng ta yêu thích sao. Làm hoàng hậu cái gì ta muốn chính là những điều giản dị a.
Ta muốn chính là một điều khiến an tâm, một lý do để ta có thể đến bên ngươi một lần nữa, một lý do khiến ta biết ngươi yêu ta hơn cả giang sơn của ngươi. Mà lý do ngươi cho ta thì sao?
“Đại thúc. Cùng ta trở về được không. Chúng ta làm lại từ đầu. Ta nhất định một lòng yêu ngươi, không bao giờ để ngươi tổn thương nữa." Người nọ thề với giọng thành khẩn. Nhưng ta có thể tin tưởng ngươi sao?
“Bảo Bối là nhi tử của ta. Thân sinh nhi tử." Đích thật là nhi tử ta tự mình sinh ra không phải sao?
Động tác của người nọ dừng một chút. Lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt ta: “Ta không ngại. Chỉ cần nữ nhân kia ly khai, ta sẽ xem nó như con của mình." Nói đến ‘nữ nhân kia’ ta thấy y cực kỳ phẫn nộ.
“Nếu như ta nói không?"
Y im lặng nửa ngày, im lặng đến mức ta nghĩ y sẽ không trả lời, khi dự định đi thì âm thanh băng lãnh truyền đến tai ta, khiến ta toàn thân phát lạnh.
“Nếu như, ngươi lại trốn nữa, toàn bộ thôn dân của Tiểu Ngưu thôn kia (thôn trang nhỏ hiện tại chúng ta đang ở) sẽ không thấy thái dương của ngày thứ hai." Biểu tình của người nọ cho ta biết y rất nghiêm túc.
“Ngươi??????" Ta phẫn nộ không nói lên lời.
Ngày hôm qua nghe Lý Nghị ‘y’ của hiện tại thủ đoạn tàn nhẫn, khi đó ta không lưu tâm. Chỉ nghĩ đó là chuẩn mực của đế vương, không nghĩ tới đến mức này. Lẽ nào y không muốn là hiền minh quân chủ của y nữa sao? Lẽ nào y không muốn hoàn thành hùng tâm tráng trí của y? Lòng dân chính là thiên hạ, đạo lý này lẽ nào y không hiểu? Vì sao lại như vậy?
Ta trừng mắt nhìn y, nói lên phẫn nộ của ta cùng nghi hoặc ẩn chứa: “Ngươi uy hiếp ta."
“Không. Đại thúc. Ta yêu ngươi." Người nọ biểu cảm thống khổ và hối hận. “Đại thúc khi ta lần đầu tiên gặp ngươi, ta hoài nghi ngươi là sát thủ muốn giết ta. Nhưng ngươi không những không giết ta còn trị thương, giải độc cho ta. Ta biết ngươi là dùng máu của mình để giải độc cho ta, lúc đó ta giống như đang hôn mê nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh. Ngươi cõng ta ra khỏi mê lâm, cùng ta cãi cọ, khắp nơi quan tâm ta. Ta biết ngươi thực sự rất tốt với ta. Cho nên ta lưu ngươi ở bên người. Sinh ra trong đế vương gia là không có thân tình, mà ngươi khiến ta cảm thấy ta được quan tâm được yêu thương. Ta thực ích kỷ lưu ngươi lại.
Sau khi ta đoạt lại được ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về ta, thu xếp thỏa đáng mọi sự tình, vốn định thả ngươi tự do. Một đế vương hiền minh thì không cần đến tình cảm. Nhưng ngày đó ngươi uống say rồi lại thân mật với Lý Nghị, ta đố kị, phát điên đến mức đố kị. Cho nên ngày đó ta cường ngươi. Ta không hối hận chút nào. Khi đó ta rất hạnh phúc rất thỏa mãn, mỗi ngày cùng ngươi nhĩ tấn tư ma( vành tai và tóc mai chạm vào nhau, là thân mật bên nhau đó), ta rất hài lòng. Nhưng thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, ta hiểu ta là đế vương, ta muốn làm một đế vương mà so với phụ hoàng càng xuất sắc hơn. Ngươi có thể cả ngày trầm mê nam sắc. Cho nên khi mẫu hậu đề nghi ta nạp phi ta không cự tuyệt. Sau đó Dụ phi hư thai, ta không ngờ nàng chính mình động thủ, nhưng ta biết là ngươi bị giá họa. Nhưng nhất cử nhất động của ngươi lại lôi kéo lòng ta, cho nên ta nghĩ cứ như vậy mà quên ngươi đi, vừa hay Bạch Nham Phong của Ứng Tường đến cầu thân ta đương nhiên đáp ứng rồi. Ta nghĩ làm như vậy ngươi sẽ biến mất khỏi thế giới của ta. Nhưng ta hối hận. Ta thực sự rất hối hận." Nói rằng tới đây, người nọ thống khổ nhíu chặt mày. Khiến ta vô thức tiến đến an ủi thống khổ xúc động của y.
“Ngày đó ngươi dứt khoát ly khai khiến ta thực sự hối hận. Ta rất hối hận, vì sao đến khi đó mới hiểu rằng từ lâu ta đã không thể sống thiếu ngươi, ngươi trở thành gốc rễ sinh trưởng trong tim ta. Nếu muốn quên ngươi đi, phải mạnh mẽ xé đi tấm lòng này. Ta rất thống khổ. Ta như phát điên tìm kiếm ngươi. Một năm rồi lại một năm trôi qua. Ta tự nhủ ta có thể tìm được ngươi. Ngươi nhất định trở về bên ta. Trong năm năm này, ta không ngừng cường đại thực lực của ta, củng cố thực quyền của ta, vì ngày ta tìm được ngươi chính là ngày phong hậu cho ngươi, có thực quyền, còn ai dám lên tiếng phản đối. Từ khi ngươi ly khai ta hiểu rằng ngươi là quan trọng nhất, giang sơn là cái gì, đế vương là cái gì ta đều không cần, chỉ cần ngươi trở lại bên ta. Nhược. Cho ta một cơ hội nữa được không? Tha thứ ta, cho ta một cơ hội nữa?"
Tiểu quỷ trước kia giờ đã lớn, khí phách đế vương kia, kiến quyết ép buộc, thủ đoạn cường thế cùng với biểu hiện điên cuồng hiện tại, không có gì không lộ ra sự trưởng thành của y. Nhưng??????
“Nhưng ngươi quá tàn nhẫn."
“Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, liền??????" Tiểu quỷ bỗng nhiên ngừng lại, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó giảo hoạt nhìn ta nói: “Khụ đó là bởi vì đại thúc không ở bên người ta. Chỉ cần đại thúc trở lại với ta, là có thể hảo hảo chỉ bảo ta tài đức sáng suốt yêu thương dân chúng a!"
Đối với lời nói của y ta còn đang ngơ ngác, không biết phải trả lời thế nào. Bởi vì trái tim ta dao động.
“Cha! Bảo Bối ôm một cái." Tiểu tiểu quỷ này này luôn xuất hiện đúng lúc.
Tiểu quỷ kéo kéo khóe miệng, lôi ra một dáng cười so với khóc còn khó coi hơn: “Bảo Bối, gọi thúc thúc. Ta mua kẹo cho ngươi ăn."
“Cha, y trông như người xấu chuyên đi lừa hài tử a." Bảo Bối chỉ vào tiểu quỷ mà nói với ta.
Ta thấy tiểu quỷ tức giận mà nỗ lực kìm nén, biểu tình ẩn nhẫn làm khóe mắt chỉ trực nháy nháy thật là buồn cười.
“Nó cũng là nhi tử của ngươi." Ta nói tràn đầy tiếu ý.
“Ân cái gì?!" Tiểu quỷ phản ứng lại vì chữ ‘ngươi’ ta nói.
“Ta nói Bảo Bối cũng là nhi tử của ngươi. Nhi tử của chúng ta."
“Cái gì?" Tiểu quỷ có phần bị ta làm hoảng sợ. Nhưng lập tức: “Đại thúc, ngươi nói cho ta đây là muốn tha thứ cho ta phải không? Có đúng hay không? Có đúng hay không?"
Người này xảy ra chuyện gì, chẳng phải y rất lưu ý chuyện con nối dõi sao? Hiện tại nói cho y y có nhi tử lại chẳng phản ứng gì.
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải rất lưu ý hài tử của ngươi sao?" Ta rầu rĩ hỏi. Ta cũng không quên ta làm thế nào vào được đại lao.
“Con nối dõi gì cũng không quan trọng bằng ngươi. Ta chỉ muốn ngươi, chỉ cần ngươi." Tiểu quỷ ôm chặt ta, âm thanh có điểm nghẹn ngào.
“Buông cha ra. Cha là của ta là của ta." Bảo Bối nỗ lực tách cánh tay đang ôm ta, vẻ mặt khó chịu.
“Ha ha Bảo Bối." Tiểu quỷ nhìn Bảo Bối một chút hựu ngây ngô cười với ta.
Bỗng nhiên tiểu quỷ nghĩ tới gì đó rồi nói với ta: “Đại thúc, sinh cho ta một đứa nữa đi? Bảo Bối cũng sẽ không cô đơn, có bạn chơi cùng."
“Ngươi mấy năm này không nỗ lực sao?" Giọng nói ta đầy vị chua.
“Không có không có đương nhiên không có. Ta mỗi lần đều nghĩ đến ngươi để giải quyết." Tiểu quỷ vội vàng nói.
Ta mặt đỏ. Gật đầu nhẹ đến mức khó nhận ra.
Bộ dạng tiểu quỷ cười như gian kế đã thành.
“Cho ngươi một đệ đệ chơi, sẽ không quấn quýt đại thúc của ta. Ha ha??????" Tiểu quỷ nhìn Bảo Bối nằm trong lòng ta, nhỏ giọng nói thầm.
Ha ha thật tốt, đều là người một nhà!
Chú thích:
1. bách chuyển thiên hồi: hình dung nhiều lần vòng đi vòng lại hoặc tiến trình rối rắm, giải nghĩa khác là trải qua nhiều lần quanh co
Hoàn
“Đại thúc. Ta cuối cùng đã tìm được ngươi!"
Đã từng nghĩ rằng sau lần ly khai kia sẽ không bao giờ gặp lại. Đã từng nghĩ rằng lần biệt ly kia là điểm kết thúc của duyên phận chúng ta. Đã từng nghĩ rằng??????
Nhưng hiện tại ngươi đứng ở ta trước mặt, ngươi ôm ta vào lòng.
Thời khắc này tất cả âm thanh đều dừng lại, ta không động, y cũng không động.
Thực muốn giờ khắc ấm áp này là mãi mãi. Nhưng trong lòng ta còn có Bảo Bối của ta.
Đẩy đẩy đem cái người đang ôm chặt ta ra: “Ngươi. Buông ra."
Nghe thấy lời nói của ta, thân thể y cứng ngắc, một lúc lâu sau mới thả lỏng trói buộc nhưng vẫn không buông tay.
“Đại thúc " người nọ cong môi, lộ ra đôi mắt to ngập nước như Bảo Bối. Nói xong miệng lại đi đến cổ ta, chậm rãi cọ xát. Ta nghiêng cổ, lần thứ hai đẩy y ra.
Người nọ thấy ta lại đẩy y ra, liền rất ủy khuất nhìn về phía ta: “Đại thúc ngươi không cần ta nữa sao?"
Vì sao sau khi trải qua tất cả mọi chuyện như vậy ngươi còn có thể hùng hồn nói lời đó với ta? Là cho rằng ta nhẹ dạ sao? Nếu đã lựa chọn buông tay ta, vậy thì ngươi nên đi tới cùng. Ngươi muốn làm một đế vương anh minh, muốn vạn dân kính ngưỡng, ta đây để cho ngươi tự do, cho ngươi thực hiện giấc mộng của ngươi. Nhưng bây giờ ngươi đang làm gì vậy? Vì sao phải tìm ta, vì sao lại nói chuyện với ta như vậy? Ngươi hối hận rồi sao? Nhưng ngươi làm tổn thương ta nặng nề như vậy lại muốn ta ở lại cùng ngươi? Vì sao? Vì sao đến bây giờ ta không thể từ bỏ ngươi? Ta nên biến mất, ta không nên đáp ứng Lý Nghị đến nơi này. Ta vì sao muốn tới? Lẽ nào ta đối với ngươi còn có hi vọng gì?
Tư tưởng trong lúc bách chuyển thiên
“Đại thúc " Âm thanh người nọ có chút run rẩy.
“Cha? Bảo Bối hôn nhẹ!" Trong lúc hai bên im lặng, âm thanh mơ màng của Bảo Bối, từ trong lòng ta truyền đến.
“Ân, Bảo Bối tỉnh?" Ta tràn ngập ôn nhu ôn nhẹ gương mặt hồng hào của Bảo Bối.
“Ân, cha." Bảo Bối cũng nhân tiện hôn trên mặt ta một cái, nhìn về phía người nọ ôm tay ta, nói: “Buông tay thối của ngươi ra. Cha là của ta." Lại quay hướng ta: “Cha, làm sao lại để cho ngươi khác ôm chứ? Cha nói chỉ ôm ta thôi." Bảo bối ủy khuất nhìn ta.
Ta nhìn bên này, lại nhìn bên kia, đều ủy khuất như nhau cong môi lên, cùng tức giận trừng mắt đối phương. Thực sự là hai cha con a! Biểu tình bọn họ khiến ta không khỏi phát ra một tiếng cười ‘phì’.
Hai người thấy ta đột nhiên cười, đều nghi hoặc nhìn ta. Con mắt một lớn một nhỏ giông hệt nhau khiến ta lại nở nụ cười “ha ha". Khi mới gặp buồn phiền khó hiểu, tại lúc nhìn chăm chú này vô thanh vô tức biến mất.
Phụ tử thiên tính, hơn nữa ta lại không từ bỏ được. Vậy để thuận theo tự nhiên đi!
“Bảo Bối không thể mắng người a." Ta cố ý nâng mặt nói với Bảo Bối. Dạy hài tử phải bắt đầu từ khi còn nhỏ, tuy rằng không học tập trong cung lục đục với nhau, nhưng ít ra phải hiểu chuyện đúng sai.
“Cha, xin lỗi. Bảo Bối không bao giờ như vậy nữa." Bảo Bối thấy ta tức giận liền lấy lòng dùng đầu cọ cọ vào cổ ta, thực giống con mèo nhỏ đang làm nũng.
“Hảo. Cha tin ngươi."
“Ân" Bảo Bối vui vẻ hôn một cái vào mặt ta.
“Được rồi. Bảo Bối, mệt rồi phải không? Chúng ta ngủ đi. Ngày mai còn lên khóa sớm! Biết không?"
“Hảo. Cha cùng nhau ngủ." Bảo bối liếc liếc người nọ.
Ta không để ý đến thân thể cứng ngắc và ánh mắt thụ thương của người nọ khi nghe ta và Bảo Bối nói chuyện, tự nhiên rời khỏi người y đi đến gian phòng Lý Nghị chuẩn bị cho ta nghỉ ngơi.
Ngươi đã tới, vậy ngươi phải có hành động để ta hồi tâm chuyển ý. Ta ngược lại thực muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu thành tâm.
Một đêm vô mộng, một buổi tốt ngủ ngon nhất trong năm năm.
Đẩy cửa ra, ta không khỏi kinh ngạc, ngoài cửa, một người đứng, hai mắt đen kịt, tinh thần chán chường. Thấy ta đi ra liền túm lấy ống tay áo của ta: “Đại thúc"
Ta không nhìn y, sau khi rửa mặt xong Lý Nghị muốn đi tìm gặp hắn chào từ biệt.
Người nọ bất mãn ta không nhìn y, bước nhanh đi tới chặn đường ta: “Đại thúc. Cùng ta trở về có được không? Ta phong ngươi làm hoàng hậu?"
Hoàng hậu? Ngươi thật đúng là hào phóng a? Nhưng ta yêu thích sao. Làm hoàng hậu cái gì ta muốn chính là những điều giản dị a.
Ta muốn chính là một điều khiến an tâm, một lý do để ta có thể đến bên ngươi một lần nữa, một lý do khiến ta biết ngươi yêu ta hơn cả giang sơn của ngươi. Mà lý do ngươi cho ta thì sao?
“Đại thúc. Cùng ta trở về được không. Chúng ta làm lại từ đầu. Ta nhất định một lòng yêu ngươi, không bao giờ để ngươi tổn thương nữa." Người nọ thề với giọng thành khẩn. Nhưng ta có thể tin tưởng ngươi sao?
“Bảo Bối là nhi tử của ta. Thân sinh nhi tử." Đích thật là nhi tử ta tự mình sinh ra không phải sao?
Động tác của người nọ dừng một chút. Lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt ta: “Ta không ngại. Chỉ cần nữ nhân kia ly khai, ta sẽ xem nó như con của mình." Nói đến ‘nữ nhân kia’ ta thấy y cực kỳ phẫn nộ.
“Nếu như ta nói không?"
Y im lặng nửa ngày, im lặng đến mức ta nghĩ y sẽ không trả lời, khi dự định đi thì âm thanh băng lãnh truyền đến tai ta, khiến ta toàn thân phát lạnh.
“Nếu như, ngươi lại trốn nữa, toàn bộ thôn dân của Tiểu Ngưu thôn kia (thôn trang nhỏ hiện tại chúng ta đang ở) sẽ không thấy thái dương của ngày thứ hai." Biểu tình của người nọ cho ta biết y rất nghiêm túc.
“Ngươi??????" Ta phẫn nộ không nói lên lời.
Ngày hôm qua nghe Lý Nghị ‘y’ của hiện tại thủ đoạn tàn nhẫn, khi đó ta không lưu tâm. Chỉ nghĩ đó là chuẩn mực của đế vương, không nghĩ tới đến mức này. Lẽ nào y không muốn là hiền minh quân chủ của y nữa sao? Lẽ nào y không muốn hoàn thành hùng tâm tráng trí của y? Lòng dân chính là thiên hạ, đạo lý này lẽ nào y không hiểu? Vì sao lại như vậy?
Ta trừng mắt nhìn y, nói lên phẫn nộ của ta cùng nghi hoặc ẩn chứa: “Ngươi uy hiếp ta."
“Không. Đại thúc. Ta yêu ngươi." Người nọ biểu cảm thống khổ và hối hận. “Đại thúc khi ta lần đầu tiên gặp ngươi, ta hoài nghi ngươi là sát thủ muốn giết ta. Nhưng ngươi không những không giết ta còn trị thương, giải độc cho ta. Ta biết ngươi là dùng máu của mình để giải độc cho ta, lúc đó ta giống như đang hôn mê nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh. Ngươi cõng ta ra khỏi mê lâm, cùng ta cãi cọ, khắp nơi quan tâm ta. Ta biết ngươi thực sự rất tốt với ta. Cho nên ta lưu ngươi ở bên người. Sinh ra trong đế vương gia là không có thân tình, mà ngươi khiến ta cảm thấy ta được quan tâm được yêu thương. Ta thực ích kỷ lưu ngươi lại.
Sau khi ta đoạt lại được ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về ta, thu xếp thỏa đáng mọi sự tình, vốn định thả ngươi tự do. Một đế vương hiền minh thì không cần đến tình cảm. Nhưng ngày đó ngươi uống say rồi lại thân mật với Lý Nghị, ta đố kị, phát điên đến mức đố kị. Cho nên ngày đó ta cường ngươi. Ta không hối hận chút nào. Khi đó ta rất hạnh phúc rất thỏa mãn, mỗi ngày cùng ngươi nhĩ tấn tư ma( vành tai và tóc mai chạm vào nhau, là thân mật bên nhau đó), ta rất hài lòng. Nhưng thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, ta hiểu ta là đế vương, ta muốn làm một đế vương mà so với phụ hoàng càng xuất sắc hơn. Ngươi có thể cả ngày trầm mê nam sắc. Cho nên khi mẫu hậu đề nghi ta nạp phi ta không cự tuyệt. Sau đó Dụ phi hư thai, ta không ngờ nàng chính mình động thủ, nhưng ta biết là ngươi bị giá họa. Nhưng nhất cử nhất động của ngươi lại lôi kéo lòng ta, cho nên ta nghĩ cứ như vậy mà quên ngươi đi, vừa hay Bạch Nham Phong của Ứng Tường đến cầu thân ta đương nhiên đáp ứng rồi. Ta nghĩ làm như vậy ngươi sẽ biến mất khỏi thế giới của ta. Nhưng ta hối hận. Ta thực sự rất hối hận." Nói rằng tới đây, người nọ thống khổ nhíu chặt mày. Khiến ta vô thức tiến đến an ủi thống khổ xúc động của y.
“Ngày đó ngươi dứt khoát ly khai khiến ta thực sự hối hận. Ta rất hối hận, vì sao đến khi đó mới hiểu rằng từ lâu ta đã không thể sống thiếu ngươi, ngươi trở thành gốc rễ sinh trưởng trong tim ta. Nếu muốn quên ngươi đi, phải mạnh mẽ xé đi tấm lòng này. Ta rất thống khổ. Ta như phát điên tìm kiếm ngươi. Một năm rồi lại một năm trôi qua. Ta tự nhủ ta có thể tìm được ngươi. Ngươi nhất định trở về bên ta. Trong năm năm này, ta không ngừng cường đại thực lực của ta, củng cố thực quyền của ta, vì ngày ta tìm được ngươi chính là ngày phong hậu cho ngươi, có thực quyền, còn ai dám lên tiếng phản đối. Từ khi ngươi ly khai ta hiểu rằng ngươi là quan trọng nhất, giang sơn là cái gì, đế vương là cái gì ta đều không cần, chỉ cần ngươi trở lại bên ta. Nhược. Cho ta một cơ hội nữa được không? Tha thứ ta, cho ta một cơ hội nữa?"
Tiểu quỷ trước kia giờ đã lớn, khí phách đế vương kia, kiến quyết ép buộc, thủ đoạn cường thế cùng với biểu hiện điên cuồng hiện tại, không có gì không lộ ra sự trưởng thành của y. Nhưng??????
“Nhưng ngươi quá tàn nhẫn."
“Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, liền??????" Tiểu quỷ bỗng nhiên ngừng lại, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó giảo hoạt nhìn ta nói: “Khụ đó là bởi vì đại thúc không ở bên người ta. Chỉ cần đại thúc trở lại với ta, là có thể hảo hảo chỉ bảo ta tài đức sáng suốt yêu thương dân chúng a!"
Đối với lời nói của y ta còn đang ngơ ngác, không biết phải trả lời thế nào. Bởi vì trái tim ta dao động.
“Cha! Bảo Bối ôm một cái." Tiểu tiểu quỷ này này luôn xuất hiện đúng lúc.
Tiểu quỷ kéo kéo khóe miệng, lôi ra một dáng cười so với khóc còn khó coi hơn: “Bảo Bối, gọi thúc thúc. Ta mua kẹo cho ngươi ăn."
“Cha, y trông như người xấu chuyên đi lừa hài tử a." Bảo Bối chỉ vào tiểu quỷ mà nói với ta.
Ta thấy tiểu quỷ tức giận mà nỗ lực kìm nén, biểu tình ẩn nhẫn làm khóe mắt chỉ trực nháy nháy thật là buồn cười.
“Nó cũng là nhi tử của ngươi." Ta nói tràn đầy tiếu ý.
“Ân cái gì?!" Tiểu quỷ phản ứng lại vì chữ ‘ngươi’ ta nói.
“Ta nói Bảo Bối cũng là nhi tử của ngươi. Nhi tử của chúng ta."
“Cái gì?" Tiểu quỷ có phần bị ta làm hoảng sợ. Nhưng lập tức: “Đại thúc, ngươi nói cho ta đây là muốn tha thứ cho ta phải không? Có đúng hay không? Có đúng hay không?"
Người này xảy ra chuyện gì, chẳng phải y rất lưu ý chuyện con nối dõi sao? Hiện tại nói cho y y có nhi tử lại chẳng phản ứng gì.
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải rất lưu ý hài tử của ngươi sao?" Ta rầu rĩ hỏi. Ta cũng không quên ta làm thế nào vào được đại lao.
“Con nối dõi gì cũng không quan trọng bằng ngươi. Ta chỉ muốn ngươi, chỉ cần ngươi." Tiểu quỷ ôm chặt ta, âm thanh có điểm nghẹn ngào.
“Buông cha ra. Cha là của ta là của ta." Bảo Bối nỗ lực tách cánh tay đang ôm ta, vẻ mặt khó chịu.
“Ha ha Bảo Bối." Tiểu quỷ nhìn Bảo Bối một chút hựu ngây ngô cười với ta.
Bỗng nhiên tiểu quỷ nghĩ tới gì đó rồi nói với ta: “Đại thúc, sinh cho ta một đứa nữa đi? Bảo Bối cũng sẽ không cô đơn, có bạn chơi cùng."
“Ngươi mấy năm này không nỗ lực sao?" Giọng nói ta đầy vị chua.
“Không có không có đương nhiên không có. Ta mỗi lần đều nghĩ đến ngươi để giải quyết." Tiểu quỷ vội vàng nói.
Ta mặt đỏ. Gật đầu nhẹ đến mức khó nhận ra.
Bộ dạng tiểu quỷ cười như gian kế đã thành.
“Cho ngươi một đệ đệ chơi, sẽ không quấn quýt đại thúc của ta. Ha ha??????" Tiểu quỷ nhìn Bảo Bối nằm trong lòng ta, nhỏ giọng nói thầm.
Ha ha thật tốt, đều là người một nhà!
Chú thích:
1. bách chuyển thiên hồi: hình dung nhiều lần vòng đi vòng lại hoặc tiến trình rối rắm, giải nghĩa khác là trải qua nhiều lần quanh co
Hoàn
Tác giả :
Trúc Nhược