Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau
Chương 22
Phan đập quả trứng nhè nhẹ khiến người ta có cảm tưởng anh đang vỗ về dỗ dành nó. Quả trứng vẫn không vỡ, như đang cố chứng tỏ với Phan rằng nó là một chú gà con cứng cỏi từ trong trứng nước. Bực mình, Phan gõ sống dao mạnh hơn, khiến quả trứng như bị cắt đôi ra, rơi xuống lòng chảo đầy dầu ăn đang sôi, lòng đỏ trứng văng ra tung tóe. Xèo, xèo, Phan bực bội đảo đũa mạnh tay như người ta đang xào rau khiến món trứng của anh trở nên nát vụn. "Không sao - Phan chẹp miệng - không thành món trứng ốp thì cũng là món trứng của riêng mình, có khi mình phải đi đăng ký bản quyền mới được".
Phan dừng đũa, dùng khăn lau cẩn thận lên tấm hình của Thảo, được dựng ngay ngắn trên kệ tủ trước mặt, mấy giọt dầu ăn đã bắn lên tận đấy. Anh mải mê ngắm nhìn bức hình mặc cho món trứng được anh vừa phát minh ra sắp tiến thêm một bước nữa để trở thành món trứng khét. Anh nhớ Thảo quá.
Tiếng điện thoại reo kéo Phan trở về với món trứng của mình. Anh bực bội đổ cái thứ mới vừa rồi còn có màu vàng nay đã bắt đầu chuyển sang màu đen vào thùng rác rồi chạy lên nhà nhấc máy. Giọng của Việt nghe u ám, não nề như mới vừa được vớt lên từ dưới đáy biển.
- Cậu thế nào?
- Vẫn sống.
- Theo nghĩa nào?
- Chưa chết, - Phan thở dài, anh đang ở nhà một mình và rất nhớ Thảo - vẫn thở dài được.
- Tệ nhỉ?
- Còn tùy tính lạc quan của cậu. Còn cậu?
- Còn tùy tính lạc quan của cậu.
- Vậy thì đâu phải cậu gọi điện chỉ để hỏi thăm tớ?
- Tớ cần cậu.
- Chỉ cần mua thêm rượu thôi, tớ có sẵn mấy con mực rồi.
- Bao nhiêu?
- Đủ cho nỗi buồn của cậu là được.
- Vậy tớ lấy một thùng Vodka nhé?
- Cậu chắc chứ?
- Đừng lo
- Tớ không nói về rượu, tớ nói về cậu kia. Tâm trạng của cậu tệ đến thế kia à?
- Tớ cũng không rõ nữa, tớ không đủ ngôn từ để diễn tả nó, nhưng có thể tóm lại, tớ buồn.
- Vậy thì được, tớ sẽ đợi cậu với những con mực nướng. Tớ sẽ tiêu diệt hết mọi nỗi buồn của cậu, sẽ nhanh thôi, tin tớ đi.
Đặt chai rượu đã cạn sạch vào góc bàn, Phan mở tiếp chai thứ hai. Nãy giờ cả hai chỉ im lặng ngồi uống, không ai nói với ai một lời. Phan nhìn Việt, chưa bao giờ anh thấy Việt có thái độ lạ lùng như vậy. Anh chỉ uống, im lặng, và uống. Việt uống cứ như người khát uống nước lã, nghĩa là cứ ngửa cổ ra, đổ rượu vào cổ họng, như nước đổ vào hang Dế. Phan cũng không nói gì, anh biết, nếu cần nói, Việt sẽ biết lúc nào nên nói. Việt lại ngửa cổ, đổ thêm một ly rượu nữa vào họng, anh cầm cọng râu Mực lên, xoay xoay một lúc rồi lại thả xuống. Hồi lâu, anh buông thõng:
- Tớ đang yêu!
Phan bất ngờ tới mức phun ngụm rượu vừa uống trong miệng ra, ho sặc sụa.
- Khoan đã, cậu ấy hả, cậu chắc chứ?
-...!!!
Việt dốc thêm một ly nữa vào miệng thay cho câu trả lời. Phan nâng chai Vodka lên ngang mặt, chăm chú nhìn nó như ngắm nhìn một cô nàng quyến rũ.
- Nghe thấy chưa? Cậu ấy đang yêu đấy, còn tao thì yêu mày quá.
- Nghiêm túc đi, tớ không đùa đâu.
- Thì tớ cũng đang nghiêm túc mà - Phan lại đưa cái chai lên - Nhỉ?
Giá mà có người nhìn thấy vẻ mặt Việt lúc này, trông nó mới thiểu não và nhẫn nhục làm sao?
- Nếu cậu còn thế nữa, tớ sẽ đấm vào mõm của cậu. Hoặc là tớ sẽ đổ hết rượu lên đầu cậu, chắc nó sẽ giúp cậu tỉnh ra đôi chút.
- Tớ đang nghe đây - Phan đánh giá lại tình hình - Cô nàng xấu số ấy là ai? Ý tớ là cô gái "bị" cậu yêu ấy? Thùy hả?
- Chỉ là đồng nghiệp.
Phan nhón tay lấy một cọng râu Mực, cứ nhìn vẻ dứt khoát của cánh tay, cũng có thể thấy anh hài lòng tới mức nào.
- Ừ! Tớ hoàn toàn đồng ý với cậu. Vậy là một em 8X mắt xanh mỏ đỏ, áo hai dây, tóc xoắn mỳ nào đó?
- Không!
- Vậy một em 9X "xì tin" chăng? Ừm! Hơi quá trẻ. Trẻ vị thành niên, 14 năm tù đấy nhé.
- Cậu điên à? Nghiêm túc một chút đi.
- À! Vậy ra cậu còn biết sợ, vậy thì cho tớ biết cái cô gái xấu số... à, may mắn ấy đi.
Phan nhấn mạnh từ "may mắn", còn Việt thì vờ như không nghe thấy, đáp lại Phan chỉ là một sự im lặng kiên cố như một bức tường thành.
-...
- Này! - Phan vỗ vào vai bạn - Cậu không thấy là tớ đang nhổ trụi gần hết râu của mình rồi à? Tớ vừa đi rửa xong mặt mũi, ngoáy xong hai lỗ tai, đánh xong răng, và sắp mắc màn đi ngủ đây. Thế cậu có vừa chợt nghĩ ra là tớ đang chờ câu trả lời của cậu lâu lắm rồi không?
- Tớ yêu... - Việt nốc cạn một ly rượu to với vẻ dứt khoát hiếm có.
- Tớ biết cậu đang yêu, nhưng vấn đề là ở chỗ, ai? Ly rượu của cậu - Phan cáu - Hay là tớ?
- Hạnh.
Phan vừa làm đổ chai rượu, còn Việt nốc thêm một ly nữa vào miệng.
- Hạnh?
- Ừ!
- Minh Hạnh hả?
- Ừ!
Việt chợt nhận ra là mình thật biết kiên nhẫn, còn Phan tự tát vào mặt mình, để chắc chắn rằng anh không phải đang say.
- Cậu nói Minh Hạnh?
- Còn ai vào đây nữa? - Việt gắt.
Phan hất chén rượu đang cầm trong tay xuống đất, quay người đi thẳng vào phòng ngủ.
- Tớ đi ngủ đây, hình như tớ say rồi.
Cọng râu mực Việt vừa cầm lên bị vò gần như nát bét, anh khổ sở:
- Tớ đang nghiêm túc...
- Cậu có hiểu được nghĩa của từ "Nghiêm túc" không đấy?
Phan dừng đũa, dùng khăn lau cẩn thận lên tấm hình của Thảo, được dựng ngay ngắn trên kệ tủ trước mặt, mấy giọt dầu ăn đã bắn lên tận đấy. Anh mải mê ngắm nhìn bức hình mặc cho món trứng được anh vừa phát minh ra sắp tiến thêm một bước nữa để trở thành món trứng khét. Anh nhớ Thảo quá.
Tiếng điện thoại reo kéo Phan trở về với món trứng của mình. Anh bực bội đổ cái thứ mới vừa rồi còn có màu vàng nay đã bắt đầu chuyển sang màu đen vào thùng rác rồi chạy lên nhà nhấc máy. Giọng của Việt nghe u ám, não nề như mới vừa được vớt lên từ dưới đáy biển.
- Cậu thế nào?
- Vẫn sống.
- Theo nghĩa nào?
- Chưa chết, - Phan thở dài, anh đang ở nhà một mình và rất nhớ Thảo - vẫn thở dài được.
- Tệ nhỉ?
- Còn tùy tính lạc quan của cậu. Còn cậu?
- Còn tùy tính lạc quan của cậu.
- Vậy thì đâu phải cậu gọi điện chỉ để hỏi thăm tớ?
- Tớ cần cậu.
- Chỉ cần mua thêm rượu thôi, tớ có sẵn mấy con mực rồi.
- Bao nhiêu?
- Đủ cho nỗi buồn của cậu là được.
- Vậy tớ lấy một thùng Vodka nhé?
- Cậu chắc chứ?
- Đừng lo
- Tớ không nói về rượu, tớ nói về cậu kia. Tâm trạng của cậu tệ đến thế kia à?
- Tớ cũng không rõ nữa, tớ không đủ ngôn từ để diễn tả nó, nhưng có thể tóm lại, tớ buồn.
- Vậy thì được, tớ sẽ đợi cậu với những con mực nướng. Tớ sẽ tiêu diệt hết mọi nỗi buồn của cậu, sẽ nhanh thôi, tin tớ đi.
Đặt chai rượu đã cạn sạch vào góc bàn, Phan mở tiếp chai thứ hai. Nãy giờ cả hai chỉ im lặng ngồi uống, không ai nói với ai một lời. Phan nhìn Việt, chưa bao giờ anh thấy Việt có thái độ lạ lùng như vậy. Anh chỉ uống, im lặng, và uống. Việt uống cứ như người khát uống nước lã, nghĩa là cứ ngửa cổ ra, đổ rượu vào cổ họng, như nước đổ vào hang Dế. Phan cũng không nói gì, anh biết, nếu cần nói, Việt sẽ biết lúc nào nên nói. Việt lại ngửa cổ, đổ thêm một ly rượu nữa vào họng, anh cầm cọng râu Mực lên, xoay xoay một lúc rồi lại thả xuống. Hồi lâu, anh buông thõng:
- Tớ đang yêu!
Phan bất ngờ tới mức phun ngụm rượu vừa uống trong miệng ra, ho sặc sụa.
- Khoan đã, cậu ấy hả, cậu chắc chứ?
-...!!!
Việt dốc thêm một ly nữa vào miệng thay cho câu trả lời. Phan nâng chai Vodka lên ngang mặt, chăm chú nhìn nó như ngắm nhìn một cô nàng quyến rũ.
- Nghe thấy chưa? Cậu ấy đang yêu đấy, còn tao thì yêu mày quá.
- Nghiêm túc đi, tớ không đùa đâu.
- Thì tớ cũng đang nghiêm túc mà - Phan lại đưa cái chai lên - Nhỉ?
Giá mà có người nhìn thấy vẻ mặt Việt lúc này, trông nó mới thiểu não và nhẫn nhục làm sao?
- Nếu cậu còn thế nữa, tớ sẽ đấm vào mõm của cậu. Hoặc là tớ sẽ đổ hết rượu lên đầu cậu, chắc nó sẽ giúp cậu tỉnh ra đôi chút.
- Tớ đang nghe đây - Phan đánh giá lại tình hình - Cô nàng xấu số ấy là ai? Ý tớ là cô gái "bị" cậu yêu ấy? Thùy hả?
- Chỉ là đồng nghiệp.
Phan nhón tay lấy một cọng râu Mực, cứ nhìn vẻ dứt khoát của cánh tay, cũng có thể thấy anh hài lòng tới mức nào.
- Ừ! Tớ hoàn toàn đồng ý với cậu. Vậy là một em 8X mắt xanh mỏ đỏ, áo hai dây, tóc xoắn mỳ nào đó?
- Không!
- Vậy một em 9X "xì tin" chăng? Ừm! Hơi quá trẻ. Trẻ vị thành niên, 14 năm tù đấy nhé.
- Cậu điên à? Nghiêm túc một chút đi.
- À! Vậy ra cậu còn biết sợ, vậy thì cho tớ biết cái cô gái xấu số... à, may mắn ấy đi.
Phan nhấn mạnh từ "may mắn", còn Việt thì vờ như không nghe thấy, đáp lại Phan chỉ là một sự im lặng kiên cố như một bức tường thành.
-...
- Này! - Phan vỗ vào vai bạn - Cậu không thấy là tớ đang nhổ trụi gần hết râu của mình rồi à? Tớ vừa đi rửa xong mặt mũi, ngoáy xong hai lỗ tai, đánh xong răng, và sắp mắc màn đi ngủ đây. Thế cậu có vừa chợt nghĩ ra là tớ đang chờ câu trả lời của cậu lâu lắm rồi không?
- Tớ yêu... - Việt nốc cạn một ly rượu to với vẻ dứt khoát hiếm có.
- Tớ biết cậu đang yêu, nhưng vấn đề là ở chỗ, ai? Ly rượu của cậu - Phan cáu - Hay là tớ?
- Hạnh.
Phan vừa làm đổ chai rượu, còn Việt nốc thêm một ly nữa vào miệng.
- Hạnh?
- Ừ!
- Minh Hạnh hả?
- Ừ!
Việt chợt nhận ra là mình thật biết kiên nhẫn, còn Phan tự tát vào mặt mình, để chắc chắn rằng anh không phải đang say.
- Cậu nói Minh Hạnh?
- Còn ai vào đây nữa? - Việt gắt.
Phan hất chén rượu đang cầm trong tay xuống đất, quay người đi thẳng vào phòng ngủ.
- Tớ đi ngủ đây, hình như tớ say rồi.
Cọng râu mực Việt vừa cầm lên bị vò gần như nát bét, anh khổ sở:
- Tớ đang nghiêm túc...
- Cậu có hiểu được nghĩa của từ "Nghiêm túc" không đấy?
Tác giả :
Phan Anh