Bởi Vì Quân Hôn
Chương 25: Khóe môi một đóa hoa (1)
Hai năm sau --
Nhan Thấm nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của người đàn ông đối diện, chống cái trán nhìn anh ta tự xưng trong tay có bao nhiêu tỷ, nếu Nhan Thấm đi theo anh ta, nhất định là tốt ra sao, Nhan Thấm bỏ qua hàm răng cửa ố vàng của anh ta, ngay cả chính cô cũng không hiểu được, sao lại có một đồ ngốc như vậy đứng ở trước mặt cô, rất ngu ngốc.
"Tôi nghĩ anh nhầm rồi.... Tôi không phải là người ... thân thiết nào của anh cả." Thật lâu sau Nhan Thấm mới xấu hổ nói một câu, trùng hợp giờ phút đó người giúp việc mang theo con trai cô, con trai cô càng lớn càng xinh đẹp, phấn điêu ngọc thế (*ý chỉ những người có làn da trắng như tuyết và mềm mại), thực ra nhỏ như vậy, hoàn toàn không biết rốt cuộc giống ba một chút hay giống mẹ một chút.
Quả nhiên người đàn ông già đứng đối diện kia trong nháy mắt đen mặt, có xu hướng chửi ầm lên, ánh mắt Nhan Thấm lạnh một chút, rõ ràng có dáng vẻ buồn ngủ, con trai vừa tới lập tức dính chặt mặt vào trong lòng cô, người đàn ông già kia lập tức phất tay áo bỏ đi, trong lòng Nhan Thấm bắt đầu phun ra lời lẽ thô tục, đồ lưu manh kia, cho dù đi cũng phải thanh toán tiền đã chứ.
"Mẹ." Cố Ngôn vươn bàn tay mập mạp ra, trực tiếp vỗ vào trên mặt cô: "Mẹ."
Chỉ số thông minh của Cố Ngôn tương đối thấp hơn người thương một chút, bác sĩ nói là bình thường, có thể an toàn sinh ra đã tốt lắm rồi, lúc đó trái tim của Nhan Thấm vừa đau vừa căng lên, như có dao găm đâm vào, cố gắng hai lần, sau đó lại dùng sức mới sinh ra được.
Nhan Thấm ôm cậu bé, khom lưng xuống hôn từ gò má lên, Cố Ngôn sinh ra rất béo, sau khi sinh ra rất được nuông chiều có thể lăn đi như quả bóng, người giúp việc đều nói béo một chút nữa chỉ sợ muốn ôm cũng đứng lên không nổi.
Cô Ngôn ngoan ngoãn để Nhan Thấm cầm tay, mới đi được môt đoạn, Cố Ngôn đã vươn tay ra muốn ôm, Nhan Thấm đen mặt: "Đi thật vững cho mẹ, còn béo nữa, sẽ dùng lăn để đi rồi." Mắt Cố Ngôn trợn to lên, cái này giống cô, gò má phồng lên, nước mắt rơi lã chã, bình thường ở trong nhà Nhan Thấm dạy cậu bé biết đọc biết viết, Cố Ngôn phản ứng tương đối chậm, Nhan Thấm hơi chút tức giận, Cố Ngôn sẽ chảy nước mắt, Nhan Thấm xoay người ở chỗ không ai thấy mắng thầm, được nuông chiều quen rồi, mắt Cố Ngôn nhìn về phía cô, lúc đó cô rất muốn đánh hai bạt tai.
Giằng co một lát, Nhan Thấm mới nhận thua, ôm cậu bé đi trên đường, quần áo lại nhỏ, khi mặc quần áo vào Cố Ngôn rơi lệ nói: "Mẹ.... Quần áo...Quần áo....Nho nhỏ....Đau đau......" Như một cái bao nước, ngón tay mập mạp chỉ eo của mình, quả nhiên có dấu màu đỏ nhàn nhạt, Nhan Thấm xoay người thổi phù phù, Cố Ngôn trợn tròn mắt, nghẹn miệng, sau đó lại mở miệng cười lên.
Cố Ngôn tiểu lưu manh này thích giày vò Nhan Thấm, lúc đầu Nhan Thấm rất tức giận, đến cuối cùng cũng không có biện pháp tức giận đứng lên, đứa nhỏ này, là miếng thịt không biết vì sao có rơi từ trên người cô xuống.
Vào trong cửa hàng, đồ Cố Ngôn chọn đều là phong cách của Cố Diễn Sinh, màu trắng đen, rõ ràng là màu sắc trang nhã, mặc ở trên người Cố Ngôn lại như cái bánh sủi cảo béo ụ, không có phong cách của ba cậu bé. Nhan Thấm đi theo sau tiểu tổ tông dọn dẹp cục diễn hỗn loạn, tiểu tổ tông vừa vào cửa hàng lập tức xòe chân ra, nhanh chóng chọn một cái giỏ để quần áo, bàn tay nhỏ bé mập mạp muốn lấy, Nhan Thấm nổi giận: "Con… Đồ ranh con này."
Người giúp việc đi theo sau Nhan Thấm cầm giỏ lên, Nhan Thấm gọi người giữ chặt đồ ranh con kia, không cho cậu bé nhúc nhích, Cố Ngôn muốn khóc, Nhan Thấm quay mặt đi lập tức lớn tiếng: "Còn khóc nữa về nhà cho con chép Tam Tự Kinh, chép chưa xong mẹ sẽ không cho con đi ngủ." Cố Ngôn nhanh chóng nín, dáng vẻ này rất giống ba cậu bé.
Nhan Thấm quẹt thẻ, khi ký tên cảm thấy sau lưng có một cái bóng, quả nhiên đi tới, trên đầu ngón tay là chiếc nhẫn năm đó Cố Diễn Sinh tặng, từ nhìn thấy đến sau khi đưa tin, Nhan Thấm đã hiểu được, không có cách nào né tránh, giống như một kết quả, cho rằng có thể hít thở, nhưng lại trong nháy mắt hít thở không thông.
Cố Ngôn bị cưỡng chết nhét vào trong xe, cài dây an toàn xong, Nhan Thấm ngồi vào một chiếc xe khác, Cố Ngôn bị mang về nhà, Nhan Thấm lại chạy về một hướng khác, để ở bãi cỏ, chiếc xe sau lấy một phương thức quỷ dị chắn ở trước xe cô, hai chiếc xe giằng co thật lâu, vẫn là Nhan Thấm nhận thua, sau khi xuống xe vô cùng lễ phép đi đến trước chiếc xe bên cạnh.
Người kia không như trong tưởng tượng, gò má vẫn đẹp như ngọc, xinh đẹp đến gần như không thể tưởng tượng nối, gò má màu trắng hơi ửng đỏ, mắt xếch kỳ dị nhếch lên, giọng nói uể oải lười nhác: "Chị dâu."
"Sao lại là anh?"
"Hai năm trước tôi bị sập bẫy, chị dâu vẫn sống nhàn hạ như thế." Mộ Thanh xinh đẹp bẩm sinh, diện mạo của anh ta và Mộ Lương có chút giống nhau, chỉ là bởi vì khí chất, Nhan Thấm thật sự rất ít coi Mộ Thanh thành Mộ Lương, nhưng người khác mà nói: "Cặp con trai sinh đôi nhà họ Mộ, diện mạo cực kỳ giống nhau."
"Anh nói lời này là ý gì, cũng tự tôi ký tên, cổ phần công ty anh cũng đã chiếm được, nhà họ Mộ ở trong tay anh cũng xoay chuyển được, còn có chuyện gì không vừa lòng nữa." Nhan Thấm nheo một mắt lại: "Chỉ là tôi thấy rất kỳ lạ, sau khi xảy ra một chuyện này, tôi vẫn còn có thể yên ổn bình tĩnh sống qua hai năm."
"Chuyện này có lẽ là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng." Giọng nói của Mộ Thanh hòa nhã: "Không chuẩn bị trở về thành phố A nhìn một chút, xem hiện tại Cố Diễn Sinh thế nào sao, nhìn một chút xem sau chuyện đó, anh ta sẽ trở thành thế nào?"
Nhan Thấm mím môi: "Thật sự bại liệt rồi sao?"
"Cũng không phải." Mộ Thanh cười nheo mắt, cong thành hình ánh trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn rất xinh đẹp: "Đều từ chức, cái gọi bởi vì do công việc, vinh quang từ chức, hiện tại như vậy, dường như sạch sẽ sống ở một chỗ, xinh xắn đẹp đẽ, Cố Diễn Sinh Thiếu tướng lục quân năm đó, sẽ biến thành bộ dạng kia."
"Trông anh thích bóng tối như vậy." Nhan Thấm nheo mắt, như có dao găm bên trong, nhẹ nhàng chậm rãi muốn móc ra một đống thịt đến nơi: "Cố Diễn Sinh Thiếu tướng lục quân, anh cho rằng anh ấy ngu ngốc phải không, chẵng lẽ nghĩ đến anh hai bên cùng đấu tranh lập tức đi một bước này là xong rồi sao, Nguyễn Miên chưa hẳn là ngọn đèn đã cạn dầu, anh cũng không phải là người tốt gì."
Mộ Thanh đứng ở bên cạnh không hiểu sao luôn mỉm cười lịch sự, nụ cười mang theo trang nhã, thật lâu sau mới nói có việc, đi trước đây.
"Hi vọng có thể nhanh chóng ở thành phố A nhìn thấy cô, như vậy sẽ sống kích thích hơn hiện tại."
"Tôi sẽ cố gắng." Nhan Thấm gật đầu, tủm tỉm đối mặt.
Khi đi trên đường, Nhan Thấm đang suy nghĩ nên rời đi hay về nhà, thoạt nhìn tên Mộ Thanh khốn nạn kia cũng thật sự có chuẩn bị trước khi đến, chỉ sợ là lai giả bất thiện. (*chỉ người đến nhưng không có ý tốt)
Khi còn chưa bước vào cửa, Nhan Thấm đã cảm giác được không khí kỳ lạ, tuy rằng người giúp việc vẫn ở trong vườn hoa cắt sửa cành lá, chỉ là gương mặt trắng như tuyết, hơn nữa nhìn rất lạ mắt, Nhan Thấm thầm kêu không tốt, ở trong lòng gần như cầu xin tha thứ, từ rất xa nhìn vào trong phòng yên tĩnh mà tối đen, như là con quái vật, giương nanh múa vuốt.
Cho dù Nhan Thấm không đồng ý thế nào, vẫn y theo trình tự tháo giày, người giúp việc đưa ra đôi dép lê, cô thản nhiên nói câu: "Cảm ơn."
Trong phòng khách người có kiến thức nông cạn cố làm ra vẻ, treo đèn thủy tinh như nhà giàu mới nổi, một cái cốc sẽ nhiều tiền hơn, bây giờ vừa mới mở ra, khắp nơi đều màu vàng quỷ dị, Nhan Thấm nheo mắt, bà Tần đang thân mật nói chuyện với Cố Ngôn, Cố Diễn Sinh ngồi ở trên xe lăn, vẻ mặt bình tình đến kỳ lạ, bởi vì do từ chức, anh càng ngày càng gầy yếu, làn da gần như trong suốt thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, nhìn thấy Nhan Thấm, chỉ bày ra nụ cười nhàn nhạt, giống như ở khóe miệng nở rộ một đóa hoa, trắng như tuyết, buồn cho Mộ Thanh nói anh sẽ sạch sẽ ngồi một chỗ, quả nhiên rất sạch sẽ.
"Nhan Nhan đã trở lại." Bà Tần mở miệng trước: "Cám ơn Nhan Nhan vì nhà họ Cố sinh một đứa con béo núc ních như vậy."
Ngón tay Nhan Thấm ở sau lưng sít chặt lại, rồi lại lập tức nở nụ cười nhàn nhạt: "Bác gái."
Bà Tần tinh mắt, Nhan Thấm quay đầu nhìn Cố Diễn Sinh, vẫn tươi cười, hóa ra thật sự bại liệt, chuyện năm đó, cô không muốn biết, nhưng mà bây giờ sự thật cường bức trong hồi ức, không có biện pháp tự kiềm chế đi vào bên trong bóng tối, trong lúc đó kẹp vào bên trong bóng tối và ánh sáng.
"Mẹ." Nhan Thấm sửa lại, bà Tần cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
Trở lại thành phố A, thậm chí bà Tần và ông Cố không nói nhiều lấy một lời, chỉ đều chơi với Cố Ngôn.
"Vẫn trở về thành phố G đi." Ông Cố mở miệng trước, biểu cảm lạnh nhạt: "Chuyện năm đó chắc con cũng biết được, hiện tại Cố Diễn Sinh, chỉ sợ mới có năng lực chịu đựng được, đứa bé để ở đây cho bố mẹ nuôi dưỡng."
"Vâng." Nhan Thấm nghe theo.
Trong nháy mắt khi máy bay cất cánh, Cố Diễn Sinh dựa vào vai Nhan Thấm ngủ, Nhan Thấm nhắm hai mắt lại, quanh đi quẩn lại, ở gần nhau ba năm, ngay cả Cố Diễn Sinh cũng biến thành như vậy, còn cái gì không thể thay đổi đây?"
Thành phố G, trời trong nắng ấm.
Vừa đến nhà, Cố Diễn Sinh đều ngồi im lặng, tóc anh lại dài thêm một chút, Nhan Thấm cầm lấy một góc áo, trong mắt tràn đầy nước, giống như có nước mắt muốn chảy ra: "Cô là ai?" Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, giọng nói bất ngờ dài dòng, nhất định là tiểu thuyết, trong phim "Nét mặt ấm áp của hai người đàn ông", nào có bình thường như vậy.
Ba năm, 1095 ngày, 26280 mấy tiếng.
Anh vẫn ngồi ở trong phòng ngủ, cô vẫn bộ dạng kia, anh ấm áp hỏi cô: "Cô là ai?"
Nhan Thấm đen mặt: "Cố Diễn Sinh, nếu không phải anh xảy ra chuyện này, tôi sẽ không trở về, nếu anh muốn chơi đùa với tôi chiêu này, tôi thật sự muốn anh chết." Nhan Thấm thật sự không đồng ý nhìn thấy bộ dạng này của Cố Diễn Sinh, giống như đứa nhỏ, Nhan Thấm cho rằng mắt của Cố Ngôn là di truyền từ cô, bây giờ phát hiện, nước mắt của Cố Diễn Sinh cũng ẩn chứa khí chất.
"Chẳng lẽ chuyện năm đó làm đầu anh hỏng luôn?" Nhan Thấm tức giận đứng dậy.
Đánh lên đôi mắt trong sáng của Cố Diễn Sinh, thật sự rất trong sáng, như bị nước rửa sách vậy, lúc đó Nhan Thấm đang mang thai con trai, Cố Diễn Sinh, đồ lưu manh nhà anh, người đã từng là người đàn ông của cô, bỗng nhiên trở thành ngu ngốc như đứa trẻ, chỉ biết cười nhìn Nhan Thấm.
Giọng nói của Cố Diễn Sinh khàn khàn, không phải thường xuyên trêu chọc, không có gì, giọng điệu lười nhác, phảng phất như gằn từng tiếng đã dùng hết sức lực, lại không có biện pháp nói ra, kinh ngạc nhìn gò má của Nhan Thấm, sau đó lại bắt đầu cười, hàm răng trắng tinh, lóe lên một chút ánh sáng.
Nhan Thấm nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của người đàn ông đối diện, chống cái trán nhìn anh ta tự xưng trong tay có bao nhiêu tỷ, nếu Nhan Thấm đi theo anh ta, nhất định là tốt ra sao, Nhan Thấm bỏ qua hàm răng cửa ố vàng của anh ta, ngay cả chính cô cũng không hiểu được, sao lại có một đồ ngốc như vậy đứng ở trước mặt cô, rất ngu ngốc.
"Tôi nghĩ anh nhầm rồi.... Tôi không phải là người ... thân thiết nào của anh cả." Thật lâu sau Nhan Thấm mới xấu hổ nói một câu, trùng hợp giờ phút đó người giúp việc mang theo con trai cô, con trai cô càng lớn càng xinh đẹp, phấn điêu ngọc thế (*ý chỉ những người có làn da trắng như tuyết và mềm mại), thực ra nhỏ như vậy, hoàn toàn không biết rốt cuộc giống ba một chút hay giống mẹ một chút.
Quả nhiên người đàn ông già đứng đối diện kia trong nháy mắt đen mặt, có xu hướng chửi ầm lên, ánh mắt Nhan Thấm lạnh một chút, rõ ràng có dáng vẻ buồn ngủ, con trai vừa tới lập tức dính chặt mặt vào trong lòng cô, người đàn ông già kia lập tức phất tay áo bỏ đi, trong lòng Nhan Thấm bắt đầu phun ra lời lẽ thô tục, đồ lưu manh kia, cho dù đi cũng phải thanh toán tiền đã chứ.
"Mẹ." Cố Ngôn vươn bàn tay mập mạp ra, trực tiếp vỗ vào trên mặt cô: "Mẹ."
Chỉ số thông minh của Cố Ngôn tương đối thấp hơn người thương một chút, bác sĩ nói là bình thường, có thể an toàn sinh ra đã tốt lắm rồi, lúc đó trái tim của Nhan Thấm vừa đau vừa căng lên, như có dao găm đâm vào, cố gắng hai lần, sau đó lại dùng sức mới sinh ra được.
Nhan Thấm ôm cậu bé, khom lưng xuống hôn từ gò má lên, Cố Ngôn sinh ra rất béo, sau khi sinh ra rất được nuông chiều có thể lăn đi như quả bóng, người giúp việc đều nói béo một chút nữa chỉ sợ muốn ôm cũng đứng lên không nổi.
Cô Ngôn ngoan ngoãn để Nhan Thấm cầm tay, mới đi được môt đoạn, Cố Ngôn đã vươn tay ra muốn ôm, Nhan Thấm đen mặt: "Đi thật vững cho mẹ, còn béo nữa, sẽ dùng lăn để đi rồi." Mắt Cố Ngôn trợn to lên, cái này giống cô, gò má phồng lên, nước mắt rơi lã chã, bình thường ở trong nhà Nhan Thấm dạy cậu bé biết đọc biết viết, Cố Ngôn phản ứng tương đối chậm, Nhan Thấm hơi chút tức giận, Cố Ngôn sẽ chảy nước mắt, Nhan Thấm xoay người ở chỗ không ai thấy mắng thầm, được nuông chiều quen rồi, mắt Cố Ngôn nhìn về phía cô, lúc đó cô rất muốn đánh hai bạt tai.
Giằng co một lát, Nhan Thấm mới nhận thua, ôm cậu bé đi trên đường, quần áo lại nhỏ, khi mặc quần áo vào Cố Ngôn rơi lệ nói: "Mẹ.... Quần áo...Quần áo....Nho nhỏ....Đau đau......" Như một cái bao nước, ngón tay mập mạp chỉ eo của mình, quả nhiên có dấu màu đỏ nhàn nhạt, Nhan Thấm xoay người thổi phù phù, Cố Ngôn trợn tròn mắt, nghẹn miệng, sau đó lại mở miệng cười lên.
Cố Ngôn tiểu lưu manh này thích giày vò Nhan Thấm, lúc đầu Nhan Thấm rất tức giận, đến cuối cùng cũng không có biện pháp tức giận đứng lên, đứa nhỏ này, là miếng thịt không biết vì sao có rơi từ trên người cô xuống.
Vào trong cửa hàng, đồ Cố Ngôn chọn đều là phong cách của Cố Diễn Sinh, màu trắng đen, rõ ràng là màu sắc trang nhã, mặc ở trên người Cố Ngôn lại như cái bánh sủi cảo béo ụ, không có phong cách của ba cậu bé. Nhan Thấm đi theo sau tiểu tổ tông dọn dẹp cục diễn hỗn loạn, tiểu tổ tông vừa vào cửa hàng lập tức xòe chân ra, nhanh chóng chọn một cái giỏ để quần áo, bàn tay nhỏ bé mập mạp muốn lấy, Nhan Thấm nổi giận: "Con… Đồ ranh con này."
Người giúp việc đi theo sau Nhan Thấm cầm giỏ lên, Nhan Thấm gọi người giữ chặt đồ ranh con kia, không cho cậu bé nhúc nhích, Cố Ngôn muốn khóc, Nhan Thấm quay mặt đi lập tức lớn tiếng: "Còn khóc nữa về nhà cho con chép Tam Tự Kinh, chép chưa xong mẹ sẽ không cho con đi ngủ." Cố Ngôn nhanh chóng nín, dáng vẻ này rất giống ba cậu bé.
Nhan Thấm quẹt thẻ, khi ký tên cảm thấy sau lưng có một cái bóng, quả nhiên đi tới, trên đầu ngón tay là chiếc nhẫn năm đó Cố Diễn Sinh tặng, từ nhìn thấy đến sau khi đưa tin, Nhan Thấm đã hiểu được, không có cách nào né tránh, giống như một kết quả, cho rằng có thể hít thở, nhưng lại trong nháy mắt hít thở không thông.
Cố Ngôn bị cưỡng chết nhét vào trong xe, cài dây an toàn xong, Nhan Thấm ngồi vào một chiếc xe khác, Cố Ngôn bị mang về nhà, Nhan Thấm lại chạy về một hướng khác, để ở bãi cỏ, chiếc xe sau lấy một phương thức quỷ dị chắn ở trước xe cô, hai chiếc xe giằng co thật lâu, vẫn là Nhan Thấm nhận thua, sau khi xuống xe vô cùng lễ phép đi đến trước chiếc xe bên cạnh.
Người kia không như trong tưởng tượng, gò má vẫn đẹp như ngọc, xinh đẹp đến gần như không thể tưởng tượng nối, gò má màu trắng hơi ửng đỏ, mắt xếch kỳ dị nhếch lên, giọng nói uể oải lười nhác: "Chị dâu."
"Sao lại là anh?"
"Hai năm trước tôi bị sập bẫy, chị dâu vẫn sống nhàn hạ như thế." Mộ Thanh xinh đẹp bẩm sinh, diện mạo của anh ta và Mộ Lương có chút giống nhau, chỉ là bởi vì khí chất, Nhan Thấm thật sự rất ít coi Mộ Thanh thành Mộ Lương, nhưng người khác mà nói: "Cặp con trai sinh đôi nhà họ Mộ, diện mạo cực kỳ giống nhau."
"Anh nói lời này là ý gì, cũng tự tôi ký tên, cổ phần công ty anh cũng đã chiếm được, nhà họ Mộ ở trong tay anh cũng xoay chuyển được, còn có chuyện gì không vừa lòng nữa." Nhan Thấm nheo một mắt lại: "Chỉ là tôi thấy rất kỳ lạ, sau khi xảy ra một chuyện này, tôi vẫn còn có thể yên ổn bình tĩnh sống qua hai năm."
"Chuyện này có lẽ là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng." Giọng nói của Mộ Thanh hòa nhã: "Không chuẩn bị trở về thành phố A nhìn một chút, xem hiện tại Cố Diễn Sinh thế nào sao, nhìn một chút xem sau chuyện đó, anh ta sẽ trở thành thế nào?"
Nhan Thấm mím môi: "Thật sự bại liệt rồi sao?"
"Cũng không phải." Mộ Thanh cười nheo mắt, cong thành hình ánh trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn rất xinh đẹp: "Đều từ chức, cái gọi bởi vì do công việc, vinh quang từ chức, hiện tại như vậy, dường như sạch sẽ sống ở một chỗ, xinh xắn đẹp đẽ, Cố Diễn Sinh Thiếu tướng lục quân năm đó, sẽ biến thành bộ dạng kia."
"Trông anh thích bóng tối như vậy." Nhan Thấm nheo mắt, như có dao găm bên trong, nhẹ nhàng chậm rãi muốn móc ra một đống thịt đến nơi: "Cố Diễn Sinh Thiếu tướng lục quân, anh cho rằng anh ấy ngu ngốc phải không, chẵng lẽ nghĩ đến anh hai bên cùng đấu tranh lập tức đi một bước này là xong rồi sao, Nguyễn Miên chưa hẳn là ngọn đèn đã cạn dầu, anh cũng không phải là người tốt gì."
Mộ Thanh đứng ở bên cạnh không hiểu sao luôn mỉm cười lịch sự, nụ cười mang theo trang nhã, thật lâu sau mới nói có việc, đi trước đây.
"Hi vọng có thể nhanh chóng ở thành phố A nhìn thấy cô, như vậy sẽ sống kích thích hơn hiện tại."
"Tôi sẽ cố gắng." Nhan Thấm gật đầu, tủm tỉm đối mặt.
Khi đi trên đường, Nhan Thấm đang suy nghĩ nên rời đi hay về nhà, thoạt nhìn tên Mộ Thanh khốn nạn kia cũng thật sự có chuẩn bị trước khi đến, chỉ sợ là lai giả bất thiện. (*chỉ người đến nhưng không có ý tốt)
Khi còn chưa bước vào cửa, Nhan Thấm đã cảm giác được không khí kỳ lạ, tuy rằng người giúp việc vẫn ở trong vườn hoa cắt sửa cành lá, chỉ là gương mặt trắng như tuyết, hơn nữa nhìn rất lạ mắt, Nhan Thấm thầm kêu không tốt, ở trong lòng gần như cầu xin tha thứ, từ rất xa nhìn vào trong phòng yên tĩnh mà tối đen, như là con quái vật, giương nanh múa vuốt.
Cho dù Nhan Thấm không đồng ý thế nào, vẫn y theo trình tự tháo giày, người giúp việc đưa ra đôi dép lê, cô thản nhiên nói câu: "Cảm ơn."
Trong phòng khách người có kiến thức nông cạn cố làm ra vẻ, treo đèn thủy tinh như nhà giàu mới nổi, một cái cốc sẽ nhiều tiền hơn, bây giờ vừa mới mở ra, khắp nơi đều màu vàng quỷ dị, Nhan Thấm nheo mắt, bà Tần đang thân mật nói chuyện với Cố Ngôn, Cố Diễn Sinh ngồi ở trên xe lăn, vẻ mặt bình tình đến kỳ lạ, bởi vì do từ chức, anh càng ngày càng gầy yếu, làn da gần như trong suốt thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, nhìn thấy Nhan Thấm, chỉ bày ra nụ cười nhàn nhạt, giống như ở khóe miệng nở rộ một đóa hoa, trắng như tuyết, buồn cho Mộ Thanh nói anh sẽ sạch sẽ ngồi một chỗ, quả nhiên rất sạch sẽ.
"Nhan Nhan đã trở lại." Bà Tần mở miệng trước: "Cám ơn Nhan Nhan vì nhà họ Cố sinh một đứa con béo núc ních như vậy."
Ngón tay Nhan Thấm ở sau lưng sít chặt lại, rồi lại lập tức nở nụ cười nhàn nhạt: "Bác gái."
Bà Tần tinh mắt, Nhan Thấm quay đầu nhìn Cố Diễn Sinh, vẫn tươi cười, hóa ra thật sự bại liệt, chuyện năm đó, cô không muốn biết, nhưng mà bây giờ sự thật cường bức trong hồi ức, không có biện pháp tự kiềm chế đi vào bên trong bóng tối, trong lúc đó kẹp vào bên trong bóng tối và ánh sáng.
"Mẹ." Nhan Thấm sửa lại, bà Tần cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
Trở lại thành phố A, thậm chí bà Tần và ông Cố không nói nhiều lấy một lời, chỉ đều chơi với Cố Ngôn.
"Vẫn trở về thành phố G đi." Ông Cố mở miệng trước, biểu cảm lạnh nhạt: "Chuyện năm đó chắc con cũng biết được, hiện tại Cố Diễn Sinh, chỉ sợ mới có năng lực chịu đựng được, đứa bé để ở đây cho bố mẹ nuôi dưỡng."
"Vâng." Nhan Thấm nghe theo.
Trong nháy mắt khi máy bay cất cánh, Cố Diễn Sinh dựa vào vai Nhan Thấm ngủ, Nhan Thấm nhắm hai mắt lại, quanh đi quẩn lại, ở gần nhau ba năm, ngay cả Cố Diễn Sinh cũng biến thành như vậy, còn cái gì không thể thay đổi đây?"
Thành phố G, trời trong nắng ấm.
Vừa đến nhà, Cố Diễn Sinh đều ngồi im lặng, tóc anh lại dài thêm một chút, Nhan Thấm cầm lấy một góc áo, trong mắt tràn đầy nước, giống như có nước mắt muốn chảy ra: "Cô là ai?" Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, giọng nói bất ngờ dài dòng, nhất định là tiểu thuyết, trong phim "Nét mặt ấm áp của hai người đàn ông", nào có bình thường như vậy.
Ba năm, 1095 ngày, 26280 mấy tiếng.
Anh vẫn ngồi ở trong phòng ngủ, cô vẫn bộ dạng kia, anh ấm áp hỏi cô: "Cô là ai?"
Nhan Thấm đen mặt: "Cố Diễn Sinh, nếu không phải anh xảy ra chuyện này, tôi sẽ không trở về, nếu anh muốn chơi đùa với tôi chiêu này, tôi thật sự muốn anh chết." Nhan Thấm thật sự không đồng ý nhìn thấy bộ dạng này của Cố Diễn Sinh, giống như đứa nhỏ, Nhan Thấm cho rằng mắt của Cố Ngôn là di truyền từ cô, bây giờ phát hiện, nước mắt của Cố Diễn Sinh cũng ẩn chứa khí chất.
"Chẳng lẽ chuyện năm đó làm đầu anh hỏng luôn?" Nhan Thấm tức giận đứng dậy.
Đánh lên đôi mắt trong sáng của Cố Diễn Sinh, thật sự rất trong sáng, như bị nước rửa sách vậy, lúc đó Nhan Thấm đang mang thai con trai, Cố Diễn Sinh, đồ lưu manh nhà anh, người đã từng là người đàn ông của cô, bỗng nhiên trở thành ngu ngốc như đứa trẻ, chỉ biết cười nhìn Nhan Thấm.
Giọng nói của Cố Diễn Sinh khàn khàn, không phải thường xuyên trêu chọc, không có gì, giọng điệu lười nhác, phảng phất như gằn từng tiếng đã dùng hết sức lực, lại không có biện pháp nói ra, kinh ngạc nhìn gò má của Nhan Thấm, sau đó lại bắt đầu cười, hàm răng trắng tinh, lóe lên một chút ánh sáng.
Tác giả :
Kỳ Vãn